Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.2

no.2
Nhị Văn đỡ Vương Nguyên vào nhà dìu cậu ngồi xuống ghế sa lon, nói là "đỡ" còn không bằng nói thẳng là mang Nguyên Nguyên ném xuống ghế salon.

" Aiya! Mày nhẹ tay một chút sẽ chết à!" Vương Nguyên nhịn không được ôm lấy vết thương bắt đầu kêu la.

Nhị Văn bĩu môi nói: "Đã sớm biết như vậy, thì đừng có đi làm bao cát ok? Tao đi lấy thuốc, mày chờ chút."

Vương Nguyên nhìn hắn rời đi nhếch miệng cười cười, đổi sang tư thế thoải mái hơn nằm nghỉ ngơi.

Cậu cùng Nhị Văn từ tiểu học đã là đồng đảng anh em tốt, không nghĩ tới về sau vẫn học chung một lớp, đoạn tình bạn này cũng vì thế mà duy trì đến đại học, Nhị Văn tiếp tục lên đại học học hai ba năm, mà Vương Nguyên điều kiện gia đình không cho phép, cậu cũng chỉ có thể học một năm đại học rồi bắt đầu kiếm việc làm.

Công việc đầu tiên cậu tìm được chính là đóng thế vai, bị người ta đánh cho mặt mũi bầm dập trở về vẫn là Nhị Văn chiếu cố , sau đó lại tranh thủ làm thêm ở tiệm ăn nhanh, một thời gian sau Nhị Văn tốt nghiệp, dựa vào cha hắn cho hắn chút tiền mở một cái quán bar nhỏ, làm ăn cũng không tệ, mua một căn nhà nhỏ thời gian trôi qua cũng rất an nhàn.

Mà Vương Nguyên lại không có bằng cấp, việc làm cũng không ổn định, có thể sống qua ngày được lúc nào hay lúc đấy, Nhị Văn biết Vương Nguyên tính tình bướng bỉnh, tự tôn rất lớn, nên sẽ không cố gắng nhét tiền cho cậu, mà là để cậu đến quán bar hỗ trợ, hát một vài bài gì đó thuận tiện trả cậu thù lao. Nhờ số tiền này, Vương Nguyên thuê được một căn phòng, tạm biệt Nhị Văn chuyển ra ngoài sống.

Cuộc sống không giàu có, nhưng trôi qua bình bình đạm đạm cũng không tệ. Bản thân có thể cùng hảo bằng hữu sống một đời như vậy, cũng coi như mãn nguyện, Vương Nguyên không cầu cuộc đời đại khởi đại lạc.

Chỉ là không ngờ tới, gần đây vật giá, tiền thuê nhà tăng chóng mặt, Vương Nguyên cũng chịu không nổi, chỉ dựa vào đánh đàn ca hát trong quán bar cũng không đủ trả tiền thuê phòng, vì vậy cậu chỉ có thể trở lại làm công việc lúc trước là nhận đóng thế vai, một ngày như vậy chí ít cũng kiếm được đến bảy tám trăm tệ.

"Hôm nay tá túc ở chỗ mày một đêm, tao ngày mai đi trả tiền thuê nhà ~" Vương Nguyên bôi một chút thuốc lên vết thương đang sưng tấy, hướng phía Nhị Văn vui vẻ cười cười.

Lưu Chí Hoành sinh khí gõ gõ lên trán Vương Nguyên: "Nói cái gì đó! Ca ca đây cũng có thể chăm sóc mày ~"

" Hảo a tiểu tử thối!" Vương Nguyên che trán kêu đau, nghe thấy câu nói tiếp theo của hắn lập tức nhéo hắn một cái, "Ai bao nuôi ai vậy hả! Nhìn ta... Cửu Âm Bạch Cốt cào!"

Hai người ở trên sofa cười đùa nháo loạn một hồi.

" Ah......"

" Mày cẩn thận một chút, được rồi, không nháo với mày nữa". Nhị Văn thấy đã động phải vết thương trong nháy mắt đình chỉ động tác, đem gối đầu nhét vào trong ngực Vương Nguyên rồi đứng dậy, " Tao đi tắm, mày ngủ cùng tao hay là......"

Vương Nguyên lập tức khoát tay : "Không cần, tao ngủ một mình, ngủ một mình!"

Nhị Văn cho cậu một cái liếc mắt liền xoay người rời đi: "Nghĩ đi đâu vậy, thật ngớ ngẩn ~" (///•∆•///)

Cậu chớp chớp mắt, khóe miệng loan loan thành độ cong đẹp mắt. Cũng chỉ có lúc đối mặt với Nhị Văn mới có thể thoải mái như vậy, đứng dậy lấy một ly nước rồi đi tới ban công.

Ban đêm không khí băng lãnh và mát mẻ, hít thở sâu cảm giác cả thân thể đều được buông lỏng . Nhìn xuống dưới lầu, một đoạn đường cái bị ánh đèn chiếu rọi, xe cộ tấp nập cùng ánh đèn đường hòa quyện, giống như như một dải Ngân Hà lấp lánh.

Nơi này cảnh đêm rất phồn hoa.....

Vương Nguyên uống một ngụm nhỏ nước ấm trong ly, sau đó đưa tay ra.

" ........." yên lặng nhìn ngón út của mình, dấu vết của người kia sớm đã không còn.

" Đừng khóc nữa, sẽ giống con gái đấy." Nam hài bất đắc dĩ nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cậu.

Bàn tay ấm áp của anh, đến giờ vẫn luôn quen thuộc như vậy.

Cậu ngẩng đầu lên, quật cường hít mũi một cái: "Em mới không thèm khóc!"

" Hảo hảo hảo," nam hài cưng chiều thuận theo cậu, " Tôi đi đây..."

"Đừng......" Nhẹ nhàng kéo lại góc áo của anh, " Nếu anh rời đi, có phải là sẽ không trở lại nữa?"

" Sao có thể như vậy?" Nam hài xoay người lại, khóe miệng cong cong nở nụ cười , lộ ra hai bên hổ nha trắng noãn, "Chúng ta sau này sẽ còn gặp lại, tôi chờ em tìm được tôi..."

"Ân, vậy chúng ta ngoéo tay!"

"Hảo."

Hai ngón út thân thiết đan chặt vào nhau.

" Ngoéo tay ngoéo tay, một trăm năm, cũng không thay đổi."

Hai bàn tay nhỏ kề sát, ngón tay cái đan xen lẫn nhau hạ xuống một con dấu.

" Ha ha........." Cậu nín khóc mỉm cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, nụ cười che đi những giọt nước mắt.

"Tạm biệt..."

"Ân, tạm biệt."

Chúng ta nhất định sẽ... Gặp lại lần nữa.

no.3

Đó là một căn hộ cao cấp toạ lạc ngay giữa trung tâm thành phố.

Cửa sổ sát đất rộng lớn phản chiếu ánh đèn phồn hoa nhộn nhịp của đường phố, hoàn toàn đối lập với thân ảnh màu đen, tĩnh lặng đang ngồi ở đó.

Vương Tuấn Khải đưa tay ra, nhìn ngón út của mình. Một loại cảm xúc dị thường xuất phát từ nội tâm, bắt đầu tra tấn thần kinh hắn.

Nội tâm phức tạp, mâu thuẫn cùng đau khổ.

Hắn giơ ly rượu trong tay lên, môi mỏng nhẹ nhàng nhấp lấy một ngụm, mặc kệ chất lỏng màu đỏ kia chảy vào trong cổ họng.

Mi mắt khẽ run tựa như đôi cánh hồ điệp mỏng manh, khuôn mặt tinh xảo như vẽ, tuấn nhan giờ phút này lại ngoài ý muốn tràn đầy tịch mịch cùng cô đơn.

Em đang ở đâu?...

Lần đầu tiên nhìn thấy em ấy, là ở trong hoa viên nhà hắn.

Vương Tuấn Khải sáu tuổi ngồi trên ghế trước cây đàn dương cầm đặt trong hoa viên, đôi tay rất có quy luật nhấn xuống các phím đàn đen trắng bên trên, thành thạo chơi bản nhạc đầu tiên.

2020/02/21

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro