1.1
"Nhanh lên nhanh lên, chuẩn bị cho cảnh tiếp theo". Bị quản lí thúc giục chuyên viên trang điểm vô cùng lo lắng vội vàng chạy tới chỗ nam tử, bắt đầu giúp hắn trang điểm.
Nam tử liếc nhìn quản lý, môi mỏng gợi cảm hé mở một chút, thanh âm trầm thấp đầy từ tính truyền tới: "Lịch trình hôm nay còn những gì?"
" Cái đó..." Người quản lý lập tức ấn mở lịch trình biểu, báo cáo chi tiết, "sau khi cảnh quay tiếp theo kết thúc, vẫn còn một cái quảng cáo."
" ......... " Nam tử khẽ rũ xuống đôi con ngươi mị hoặc nhân tâm kia, mím môi không nói.
"Khải gia, ngày mai........."
Quản lý còn chưa nói xong, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của hắn lúc này bất giác im lặng, cảm giác đó thật giống như bị một con báo để mắt tới, quả thực.......... đáng sợ.
Hắn nhìn vị quản lý, cuối cùng chậm rãi mở miệng: "Ngày mai tôi muốn nghỉ ngơi."
" Nhưng mà........."
Vương Tuấn Khải không muốn nhiều lời với vị quản lý kia, trực tiếp bỏ qua người này tiến vào địa điểm quay phim.
Quản lý khó xử, tính tình Vương Tuấn Khải như nào, y cũng không phải không biết, đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi. Thế nhưng địa điểm cho sự kiện ngày mai đã chốt, ngay cả tin tức này cũng đã được thông báo rộng rãi, y phải làm sao bây giờ?
Kỳ thật không phải Vương Tuấn Khải làm khó y, một tuần có bảy ngày, trừ lúc ăn cơm, đi ngủ ra hắn không hề có thời gian riêng cho bản thân, vì công ty dốc sức làm việc lịch trình mỗi ngày cơ hồ đều dày đặc, chỉ có thời gian một ngày để nghỉ ngơi. Có lúc gặp phải tình huống đặc biệt thì ngay cả ngày nghỉ cũng bị hủy bỏ, mà tình huống đặc biệt lần này đã kéo dài ba tuần rồi. Ai bảo hắn bây giờ đang là ngôi sao nổi tiếng, công ty đương nhiên sẽ thừa dịp này PR cho hắn, nhân lúc rèn sắt khi còn nóng khiến hắn bận tối mắt.
Nhưng mà Vương Tuấn Khải vẫn cố gắng hoàn thành, hắn không quan tâm đến những danh lợi này muốn đình công lúc nào cũng có thể, sở dĩ hắn kiên trì như vậy là vì chờ người kia.
Kế tiếp có cảnh diễn hành động, nam diễn viên X trực tiếp lựa chọn để diễn viên khác đóng thế.
Nhân viên đoàn làm phim rất nhanh đã tìm được người, đang ngồi chồm hổm ở một góc chơi điện thoại, người đó: "Vương Nguyên!"
"Êi" . Vương Nguyên lập tức ngẩng đầu, lên tiếng.
Y vỗ vỗ bả vai Vương Nguyên: "Bên đó cần một người đóng thế, cậu có làm không?"
" Làm! Nhất định làm ....~" Vương Nguyên vừa nghe thấy có việc nhanh chóng đứng dậy, đưa di động nhét vào trong túi quần vỗ vỗ lồng ngực.
Nam tử kia dùng ánh mắt lặng lẽ quan sát Vương Nguyên, đánh giá thân thể gầy gò đó một chút, trong lòng lặng lẽ thở dài thầm lo lắng cho Vương Nguyên, gầy như vậy, vừa nhìn liền biết thể lực không tốt, như vậy nếu làm người đóng thế thật sự là...
Vương Nguyên đi vài bước, quay lại nhìn hắn còn đang đứng bất động, giật giật góc áo người kia: "Dẫn đường đi ~"
" Ah.... hảo a". Nhân viên đoàn làm phim thở dài, công việc vẫn phải nghiêm túc hoàn thành, "Bên này".
Người như Vương Nguyên lớn lên tuấn tú như vậy lúc này không đi làm diễn viên mà lại tới chỗ này đóng thế, ngay cả y cũng cảm thấy tiếc nuối, ai bảo cậu ta chọn con đường này.
"Chuẩn bị xong chưa?"
"Ân!" Thay xong quần áo Vương Nguyên đứng vững, chuẩn bị kỹ càng, cậu biết nếu như phải diễn lại cảnh này nhiều lần sẽ chịu không nổi, tốt nhất là một lần liền qua.
"Ngươi cái này hỗn đản!" Đối phương theo kịch bản trước đọc lên lời thoại, sau đó lập tức một cước đá lên bụng Vương Nguyên.
Vương Nguyên rất phối hợp không có bất kỳ phản kháng nào, mặc dù đối phương đã giảm lực độ, nhưng một cước kia quả thực cũng không nhẹ.
Cậu dựa trên kịch bản , thuận theo lực độ lùi về sau mấy bước, phía sau có một cái ao nước, cậu nhất định phải rơi xuống.
Vương Nguyên lập tức nhắm mắt lại, hít một hơi liền ngã xuống, lập tức có cảm giác một mảnh âm lãnh tập kích lên thân thể. Nước tranh nhau chen lấn mà tràn vào xoang mũi cùng lỗ tai, kỳ thật cậu căn bản không biết lặn, vừa mới té xuống liền bị sặc mấy ngụm nước lớn.
" Cắt!" Đạo diễn chau mày, "Cậu phải chìm xuống biết chưa? Ùm một tiếng sau đó chìm xuống, ok? Làm lại."
Khụ khụ...... Vương Nguyên ho khan một hồi, mới vừa từ trong nước đứng lên nghe thấy đạo diễn nói, chỉ đành chịu lên bờ thay quần áo khác tiếp tục diễn tiếp.
Cảnh này quay lại ba lần, coi như đã xong, Vương Nguyên cắn răng chịu đựng ba cước.
" Vương Nguyên ", nhân viên đoàn làm phim hảo tâm đưa cho cậu một chai nước, " cậu không sao chứ?"
"Ân......" Trong ao uống mấy ngụm lớn đã đủ rồi, Vương Nguyên vẫn là hướng y cười cười, nhận lấy nước thanh âm khàn khàn nói, "không sao".
"Đây là thù lao của cậu". Y đưa qua mấy tờ tiền mặt màu đỏ.
Vương Nguyên cao hứng nhận lấy, cẩn thận bỏ vào túi. Nói đùa, đây chính là tiền kiếm được từ mồ hôi nước mắt của cậu, vui vẻ vỗ vỗ hầu bao một chút, khóe miệng cong cong : "Cảm ơn ~ Vậy tôi đi trước nha".
Người kia nhẹ gật đầu, thấy sắc mặt cậu tái nhợt vẫn có chút lo lắng: "Cái kia, vết thương, về nhà nhớ bôi thuốc".
" Yên tâm ~ Không chết được". Vương Nguyên đưa lưng về phía y phất phất tay.
Nhân viên đoàn làm phim nhìn cậu rời đi, giọng nói trong trẻo kia khiến tâm tình y tốt hơn, lời cậu nói có tác dụng rất tốt y triệt để không còn lo lắng.
Mỗi lần khi thế vai bị thương, Vương Nguyên đều sẽ thờ ơ cười cười, nhìn qua không có gì lớn, cho nên được mệnh danh là 'Người sắt thế thân'.
Chờ ra khỏi địa điểm quay, Vương Nguyên miễn cưỡng đi được vài bước liền có chút đứng không vững, một tay bám vào một bên tường, một tay khe khẽ ôm bụng.
"Aiya ..... Bị thương nặng như vậy lúc về lại phải nghe tên Nhị Văn kia mắng..." Cậu lẩm bẩm nói, ngồi xuống bên cạnh đèn đường, dùng tay làm ấm phần bụng muốn giảm bớt đau đớn.
Kỳ thật, không muốn để người khác vừa gặp đã trông thấy mình yếu ớt.
Thực chất bên trong lại là người rất hiếu thắng, rất kiên cường.
Ngồi nghỉ ngơi một chút, cậu đứng dậy tiếp tục đi. Không có dư tiền thuê xe, gần đây tài vận không tốt a, tiền thuê nhà đã khất mấy tháng sắp bị đuổi ra ngoài đường rồi, hôm nay thế vai được hai ba cảnh, tiền kiếm được cũng không đáng bao nhiêu, ngày mai sẽ đi thuê lại nhà!
Bất quá xem ra, buổi tối hôm nay phải lưu lại nhà hảo bằng hữu ( Cái này...... thật sự là bạn tốt ~) Lưu Chí Hoành qua một đêm.
Con đường quen thuộc dẫn lối, cậu gõ gõ cánh cửa phía trước.
Không lâu sau, cửa bị một nam hài tử có khuôn mặt thanh tú mở ra, thấy là Vương Nguyên, Lưu Chí Hoành kinh ngạc thốt lên: "Nhị Nguyên?"
" ......... " Vương Nguyên không còn khí lực chống đỡ thân thể, cả người tựa vào vai Chí Hoành .
Nhị Văn lập tức hiểu rõ tình hình, thanh âm nồng đậm oán trách: "Mày lại đi thế vai?"
" Ân. "
"Mày....."
"Được rồi được rồi", Vương Nguyên ngẩng đầu lên, một tay ôm lấy bả vai hắn, " Trước đừng càm ràm, đỡ tao vào một chút, tao sẽ giải thích với mày sau.
"Ân".
20/02/21
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro