CHƯƠNG 5: LỄ TÌNH NHÂN
"Nguyên Nguyên, khuôn trái tim này đang hot lắm, anh bán mà không đủ hàng để cho khách luôn đấy"
Quả bom nổ chậm đang chăm chăm nhìn về phía tôi và La Luân, ở một khoảng cách không mấy xa, dường như có phát ra tia lửa.
Không phải là gã ghen chứ? Chúng ta đã chính thức yêu đương đâu?
Cảm thấy chẳng lành, tôi nhanh nhẹn lựa chọn vài món rồi ra quầy tính tiền, sợ một lúc nào gã phát điên đòi thưởng nóng rồi bỏ tôi bơ vơ thì thực sự là đến công chuyện.
Trong lúc chờ đợi quét mã này nọ, gã đứng sau lưng tôi, một luồng khí lạnh băng khiến tôi rùng mình.
"Anh bao nhiêu tuổi?"
Này thằng nhóc, tuổi cha chú mà nói chuyện không lễ phép chút nào à?
Đấy là tôi nghĩ, so với ấn tượng thì gã như vậy đã là bình thường lắm rồi.
"Anh tròn ba mươi rồi, cũng không còn trẻ nữa"
La Luân thật trưởng thành mà hồi đáp, chẳng chút khinh bỉ trẻ con.
"Chú già vậy rồi sao chỉ có mét bảy, con gái bây giờ chỉ toàn thích mét tám trở lên, giống như tôi"
Tôi há hốc mồm, cứng người, run sợ trước thế lực đen tối đầy tự tin.
"Haha, ngoại hình đâu quan trọng, sự nghiệp mới ổn định gia đình, đúng không nhóc con?"
Tôi để ý thấy một nét nhăn nhỏ trên gương mặt anh.
"Nó chỉ đúng khi anh đã có bạn gái. Về thôi, Tiểu Nguyên"
Gã nhanh nhạy cầm lấy bịch đồ vừa thanh toán, tôi cũng vô thức nghe lời, chào tạm biệt La Luân trước khi có chiến tranh xảy ra, và tôi nhìn được chân mày cau có của anh khi cố mỉm cười hồi đáp tôi.
Khổ thân thực sự, ý tôi là La Luân, à là tất cả mọi người, khi đối đầu với gã điên ngạo mạn này.
Ngóng theo tấm lưng to lớn của kẻ vừa tròn mười tám, hai tay bận bịu mang vác, đột nhiên tôi lại thấy có lỗi.
"À này, em vừa gọi anh là Tiểu Nguyên đấy hả?"
Tôi khó khăn chạy ngang với gã, từ khi nào mà tên gọi lại thân mật nhường này?
"Có sao?"
Nhún vai, gã cứ tiếp tục diễn xuất nét bỏ mặc cả thế giới.
Tôi còn muốn biết có phải gã ghen vì tôi hay không? Nhưng nghĩ lại tốt nhất là không nên đụng chạm vào lúc này, nếu không muốn bom nổ.
.
Cuối cùng ngày lễ đáng mong chờ nhất đã đến, như mong đợi, khách đông kinh khủng, bên ngoài còn một hàng dài chờ đợi để được thưởng thức món ăn dành riêng cho tình nhân.
Một mùa cá kiếm, một ngày làm việc bằng cả mười đợt nghỉ ngơi, từ hôm qua tôi đã ngủ sớm để lấy tinh thần mà chạy bàn, đứng bếp, quản lý, tất cả khu vực nào thiếu người.
Tuyển dụng nhân sự thời điểm này cũng không quá khó, mức lương nhân tư và lãnh vào cuối ngày làm việc.
Trong khoảng thời gian này tôi chẳng nghĩ được gì nhiều ngoài công việc, ý tôi là, con bé sao lại nhìn tôi với ánh mắt kỳ quặc như thế?
"Sao chú cứ ngóng ngoài cửa thế ạ?"
Với chất giọng ngọt, con bé luôn khiến tôi tức lên.
"Chú đang nhìn lượng khách, cháu làm ơn tha cho chú một ngày được không?"
Tôi thở dài chán chường, chưa đủ mệt mỏi hay sao chứ?
"Lễ này chú là vui nhất rồi nhỉ? Có người bên cạnh rồi!"
Con bé để lại lời cuối trước khi chui tọt vào bếp, hoàn toàn là hàm ý muốn mỉa mai kẻ cô đơn hai mươi mấy năm là tôi.
Dở hơi, y hệt mẹ của nó, đó là lý do vì sao tôi ít gặp gỡ người thân của mình, nếu không phải là hỏi thăm công việc thì là chuyện kết hôn, quá nhàm chán.
Đây chẳng lẽ là thuyết âm mưu? Gửi con gái ở đây để theo dõi tôi sao?
Tôi lắc đầu phủ bỏ, tập trung vào công việc nào! Nhưng không thể ngăn mình đưa mắt nhìn về khoảng không của bầu trời.
Lễ tình nhân, vui thật đấy. Nếu có người yêu đương.
.
Tôi lọ mọ ngoài đường lúc mười một giờ khuya, khi phát hiện tủ lạnh ở nhà không còn bia nữa.
Sẵn tiện mua một phần cơm nghêu nóng hổi, một cái bánh bao thịt, và một chai rượu trái cây, dù sao cũng chưa hết lễ kia mà.
Trốn vùi trong chiếc khăn quàng cổ, thời tiết này có người bên cạnh ôm ấp chắc hẳn phải thích lắm ấy nhỉ?
Bước đến cửa tiệm của mình, tầng một kinh doanh và tầng hai là nơi tôi sống.
Nhìn thấy một cục đen đủi đang bó gối ngồi trước cửa, tôi cảm thấy kinh sợ.
Toang định chạy trốn hoặc tìm một góc nào đó gọi cảnh sát đến hỗ trợ thì cái cục đen đó lớn tiếng gọi tôi.
"Tiểu Nguyên"
Lạnh đến mức gã thở ra khói mờ, tự cuộn tròn sưởi ấm thân mình.
"Sao em lại ở đây?"
Tôi chầm chậm tiến gần, gã ngước nhìn đầy chăm chú.
"Tặng cho anh, lễ tình nhân vui vẻ"
Gã đưa đến một hộp quà hình con thỏ, bên trong là vài cục chocolate mang hình dáng con vật đáng yêu.
Tôi ngồi trên chân mình, ánh mắt đối diện nhau, chút ấm nồng len lỏi bên ngực trái, vô thức đập loạn nhịp.
"Có phải trẻ con đâu mà tặng thỏ thế này"
Lẩn tránh đôi đồng tử đen láy, gã nhìn thấy tôi cười gượng, đưa tay xoa nhẹ vành tai đã ửng đỏ vì lạnh.
Khoảng không bất giác lặng thinh, chỉ còn tiếng gió lùa ọt ẹt lay chuyển bảng hiệu, một cảm giác nóng bừng giữa tiết trời đông cứng.
"Thịt thỏ ngon lắm, giống như anh"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro