Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15 (END)

"Hôm nay anh nhất định phải giáo huấn em!" Hắn làm cho câu ghé vào ghế sô pha, đem áo cô đẩy lên.
"K..Khåi..." Câu cảm thấy thẹn thùng, bàn tay to của hắn di chuyển không yên phận.
"Hôm nay cấp cho em một cái trừng phạt đặc biệt, cho em về sau không dám lại ăn vụng đồ ăn vặt nữa!"
"Khåi, anh muốn làm cái gì?" Thân thể câu nhịn không được run rẩy, không rõ hắn muốn làm cái gì.
"Khåi Khåi..."  Vương Nguyên cảm thấy chính mình bị lăng nhục, nhưng là cảm giác lại như vậy kích thích câu, giống hàng trăm loại điện giật khác nhau chạy vào cơ thể câu

"Anh không thể như vậy, mau thả em ra..." Câu muốn ngăn cản hắn, bất quá cũng là uổng phí khí lực.
"Ô ô..."
"Em không vui sao? Xem em, đều đem kẹo que ăn đi..."
Câu căn bản không thể chống đỡ được, dồn dập thở gấp, trong tiếng rên rỉ, bí mật mang theo phóng dãng thanh âm, làm say mê thần trí "Khåi a~~... Em... Cơ thể của em nóng quá..."

"Em tham ăn như vậy, một cây kẹo que này nhất định không thỏa mãn được em."
"Nhóc con tham ăn." Bản chất xấu xa từ trong xương cốt, VTK làm cho cây chocolate cùng kẹo que trái phải đung đưa.
"Thoải mái sao?" VTK khẽ cười một tiếng.
"Thoải mái... Thật thoải mái..." Vương Nguyên bắt đầu mê loạn.
"Ăn vào đi!"
Câu nhẹ cắn, cây chocolate cứ như vậy mà bị câu ăn vào trong miệng.
Hắn liếm một ngụm cây chocolate, lấy miệng đút câu ăn, hai người cùng nhau chia xẻ mùi thơm của cơ thể cô trên cây chocolate.
Tiếp theo, câu chủ động khẽ hôn môi hắn, lấy đầu lưỡi cạy môi hắn ra, cùng đầu lưỡi hắn giao triền .
"Em muốn cái gì? Nói rõ ràng một chút." Hắn rất xấu, cố ý tra tấn câu.
"Muốn, muốn anh giúp em..." Câu hút hấp cái mũi, khổ sở hốc mắt đỏ hoe "Người ta rất muốn..."
"Vậy em có phải hay không muốn trước giúp anh cởi quần áo?" Nhìn câu tự động dán lên người hắn, hắn vừa lòng nhìn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng như quả táo.
Kích tình, mới đang bắt đầu.

Ngoại truyện
Sát Nhã sáng sớm, bầu trời giăng một màu lam huyền diệu.
Giai điệu “Gió đem ký ức thổi thành những đóa hoa” giống như mộng ảo vang lên làm Vüöng Nguyên tỉnh giấc.
Giai điệu kia thỉnh thoảng lại phát ra chút âm rung, cùng với những âm phù hơi lạc. Câu sẽ không bao giờ quên, khúc nhạc này rõ ràng là câu chơi, hơn nữa là vào đêm trước khi họ cách xa.
Còn chưa tỉnh lại trong giấc mộng quá khứ, câu tìm kiếm chung quanh, không rõ giai điệu quen thuộc này xuất phát từ nơi nào.
Người đàn ông bên cạnh đưa tay sờ sờ, lấy ra di động từ trong túi, nhìn thoáng qua màn hình, nghe máy, lười nhác mở miệng, “Chuyện gì vậy? Sáng sớm sao lại gọi điện?”
“Tôi chính thức nhắc nhở cậu lại một lần. Vé máy bay trở về của cậu đã đặt vào hai giờ chiều ngày hôm nay.” Tiếng nói du dương truyền đến, giọng nói tương tự, âm điệu lại bất đồng.
“Hôm nay?!” Người nào đó ngồi thẳng, “Anh, anh đặt vé hôm nay cho em? Anh biết rõ em…”
“Tôi nhắc cậu biết. Có thể cậu không muốn đi… Nhưng cậu nói có chuyện rất quan trọng, hôm nay phải đi.”
“…”
Người nào đó hoảng hốt nhớ ra, ngày mai có một vụ đàm phán quan trọng.
“Nhị thiếu gia, bây giờ tôi cho xe đi đón cậu? Hay là đem vé máy bay lui lại?”
VTK nhìn đồng hồ, “…Hai giờ nữa phái xe đến đón em.”
“Cậu chắc chắn?”
“Ờ, mua cho em thêm một vé nữa…”
Cúp máy, V.Nguyên run run ôm chặt hắn từ phía sau, mặt dính sát vào những đường cong cương nghị sau lưng hắn.

“Vì sao dùng nó làm nhạc chuông?” Câu không có cách nào tưởng tượng được, hai năm, mỗi khi nghe thấy tiếng nhạc này vang lên, tâm tình hắn ra sao.
“Bởi vì anh thích!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: