Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 89 : Sính lễ của anh

"Cốc cốc."

Hai con mắt hẹp dài của Vương Tuấn Khải vẫn như trước nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, anh nhàn nhạt nói: "Vào đi."

Cửa được mở từ bên ngoài ra, một người đàn ông mặc tây trang, vẻ mặt thanh tú cầm tập tài liệu đi vào. Hắn cúi người, đưa tài liệu đến trước mặt Vương Tuấn Khải bằng hai tay, nói: "Tổng giám đốc, đây là các công ty đã yêu cầu chấm dứt hợp đồng với tập đoàn chúng ta trong hai ngày nay."

"Những công ty này ngoài việc có liên quan đến vũ khí đạn dược, còn tham gia cả vào các lĩnh vực khác, bao gồm châu báu, quần áo và những thứ khác."

Vương Tuấn Khải cũng không nhìn lên, trực tiếp nói: "Để xuống đó."

"Dạ, tổng giám đốc." Người đàn ông đặt nhẹ tập tài liệu xuống bàn làm việc của Vương Tuấn Khải, xoay người định rời đi.

Cuối cùng Vương Tuấn Khải cũng chuyển tầm mắt lên trên mặt hắn. Anh nói bằng giọng không cho cự tuyệt: "Lập tức hạ lệnh xuống, dừng việc đấu thầu Hải Thị Thận Lâu lại."

Người đàn ông dừng bước, hai mắt hơi trừng lớn nhìn về phía Vương Tuấn Khải. Hắn nói với giọng không thể tin nổi: "Tổng giám đốc, vì tranh thủ vụ đấu thầu Hải Thị Thận Lâu mà tập đoàn đã hao tổn không ít tiền."

Vương Tuấn Khải im lặng nhìn hắn, ánh mắt như dao.

Sắc mặt người đàn ông tái đi mấy phần, hắn cụp mắt xuống, cung kính nói: "Dạ, tổng giám đốc."

Sau khi hắn rời khỏi nơi đây, Vương Nguyên liền từ trên ghế sofa của mình đứng dậy, đi tới bên cạnh Vương Tuấn Khải ngồi lên trên đùi anh, đưa tay cầm tập tài liệu lên cẩn thận nhìn.

Tay trái Vương Tuấn Khải vòng chắc eo cậu, tay phải đặt sau ót cậu, làm cho cậu quay mặt về phía mình, sau đó cường thế hôn.

Người đàn ông này, đúng là không có lúc nào không động dục............ Vương Nguyên để mặc cho anh hôn, tầm mắt vẫn đặt lên trên tập tài liệu.

Vương Tuấn Khải rất không hài lòng đối với việc cậu không chuyên. Anh trừng phạt bằng cách cắn cắn vào bờ môi mềm mại của cậu.

"Ưmh. . . . . ." Vương Nguyên kêu đau một tiếng, đành đặt tài liệu trong tay xuống bàn, nghiêng người vòng quanh bờ eo gầy gò có lực của anh, nhắm mắt lại, chuyên tâm hòa cùng nụ hôn của anh.

Con ngươi Vương Tuấn Khải giống như đá Hắc Diệu Thạch, tản ra thứ ánh sáng mê người. Anh dùng đầu lưỡi khéo léo của mình, lôi kéo chiếc lưỡi của đối phương xoay tròn, quấn quýt triền miên, trình diễn một vũ điệu vô cùng tinh tế, nóng bỏng.

Trước khi Vương Nguyên hoàn toàn tan chảy, Vương Tuấn Khải tốt bụng buông tha cho cậu. Anh lưu luyến rời khỏi môi lưỡi cậu, tiếp theo còn chưa đủ thỏa mãn, lại dùng đầu lưỡi miêu tả bờ môi đỏ thắm của cậu một lần nữa.

Vương Nguyên xụi lơ trong lòng anh, hít thở từng ngụm từng ngụm.

Qua một lúc lâu, cuối cùng cậu cũng bình tĩnh lại. Cậu tức giận lườm Vương Tuấn Khải một cái, nói: "Hiện giờ Nhan gia và Bạch thị liên thủ đối phó anh, anh lại vẫn nhàn nhã như vậy, trong đầu chỉ toàn là cảnh sắc gợi tình."

Cậu không phát hiện ra, giọng nói của chính không khỏi nhuốm chút tình dục.

Con ngươi Vương Tuấn Khải mù mịt, ám muội. Mắt anh dán chặt vào dung nhan làm cho nghiêng thành của Vương Nguyên, giống như lang sói đang tiếp cận con mồi của mình.

Cơ thể Vương Nguyên cảm giác thấy mối nguy của cái bộ phận chính giữa đang dần dần hướng lên trên, sẽ phải bạo phát ra ngoài. Cậu giương cổ lên, cảnh cáo: "Anh dám?!"

Vương Tuấn Khải nhíu mày, vừa dùng tay âu yếm vuốt vuốt tóc mái của cậu, vừa hỏi lại bằng giọng khàn khàn, mờ ám: "Tại sao không dám?"

Vương Nguyên bị anh hỏi câu này, hơi thở kìm nén lại, nặng nề "Hừ" một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý đến anh.

Vương Tuấn Khải ngoắc ngoắc khóe môi, dỗ dành: "Được rồi, anh không động vào em nữa."

Nói xong, anh tự tay cầm tài liệu trên bàn lên, đọc nhanh như gió.

Vương Nguyên biết mình đã an toàn, liền ngồi vững vàng trên đùi anh, lười biếng dựa vào ngực anh, hai mắt liếc nhìn nội dung trong tài liệu.

"Khải, nếu anh không có tiền, làm sao nuôi em cùng con hả?" Cậu hỏi xa xôi.

Vương Tuấn Khải hôn một cái lên mặt cậu, nghiêm túc nói: "Yên tâm, tiền của anh dùng không hết."

". . . . . ." Tự tin tới từ đâu đây?

Vương Nguyên mím mím môi, nói: "Anh đi cướp ngân hàng Thụy Sĩ?"

Đôi môi mỏng của Vương Tuấn Khải khẽ cong, dùng giọng khêu gợi nói: "Tóm lại, cho dù có như thế nào thì tiền của anh dùng cũng không hết. Em có thể mặc sức tiêu xài, anh nuôi được."

". . . . . ."

Vương Nguyên chuyển tầm mắt lên khuôn mặt để nghiêng của anh, đột nhiên nói: "Sắp kết hôn rồi, chúng ta có nên đi công chứng tài sản riêng không?"

Cậu dừng một lúc, lại nói: "Em đây là vợ, ngay cả rút cuộc anh có bao nhiều tiền cũng không biết, quá không xứng đáng với chức đó rồi."

Vương Tuấn Khải khảy nhẹ đầu lông mày, nghiêng đầu chống lại ánh mắt của cậu, hỏi: "Em thật sự muốn biết?"

Vương Nguyên gật gật đầu nghiêm túc.

Vương Tuấn Khải "Ừ" một tiếng, tay phải cầm chiếc điện thoại di động đang ở một bên lên, bấm một dãy số, lại bị người kia bụm miệng.

Anh nhìn về phía chủ nhân của cái tay có chút nghi ngờ.

"Vương tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì không ạ?"

Vương Nguyên trợn trừng mắt, nói: "Anh ngốc à, em giỡn với anh thôi."

"Vương tiên sinh?"

Vương Tuấn Khải lấy tay Vương Nguyên ra, nói vào trong điện thoại di động: "Không có gì."

Nói xong, anh cúp điện thoại, đặt nó lên trên bàn, lên tiếng: "Tiểu Nguyên, thật ra "

"Cốc cốc."

Sắc mặt Vương Tuấn Khải hơi đen lại, giọng nói có chút lạnh: "Vào đi."

Một người đàn ông đen kính có diện mạo vô cùng tinh anh, xách theo một chiếc cặp da màu đen đi vào. Hắn đi đến phía bên kia bàn làm việc, cúi người trước Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên, chào hỏi: "Chào tổng giám đốc, chào Vương thiếu gia."

Vương Tuấn Khải gật đầu một cái, còn Vương Nguyên tò mò nhìn hắn.

Người đàn ông đeo kính lấy một tập tài liệu từ trong cặp da của mình ra, đưa đến trước mặt Vương Nguyên bằng hai tay, cung kính nói: "Vương thiếu gia, đây là danh sách tài sản Tổng giám đốc Vương đã sang tên cho cậu, mời cậu xem qua."

Hai mắt Vương Nguyên hơi trừng lớn, tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải đưa tay cầm lấy tập tài liệu đặt xuống trước mặt cậu, dịu dàng nói: "Đây là sính lễ của anh dành cho em."

Vương Nguyên cúi đầu nhìn xuống tài liệu trên bàn, càng xem lòng cậu càng khiếp sợ. Sau khi xem xong, cậu đã không biết nên nói gì nữa rồi.

75.9% cổ phần tập đoàn Vương thị, ba hòn đảo có diện tích không nhỏ, phía sau còn có tài sản lưu động với rất nhiều số không. . . . . .

"Nếu như không có ý kiến gì nữa, mời ký tên ở phía sau ạ." Người đàn ông đeo kính cung kính nói.

Vương Tuấn Khải trực tiếp nhét một chiếc bút máy vào tay Vương Nguyên, nói: "Ký tên thôi."

Vương Nguyên cầm bút không cử động, nhìn Vương Tuấn Khải nói: "Sao anh có thể đem toàn bộ tài sản của mình cho em?"

Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc cậu, buồn cười nói: "Ai nói đây là toàn bộ tài sản của anh?"

Vương Nguyên trợn to hai mắt nhìn anh một lúc, thấy bộ dáng anh không giống như nói láo, cậu ký tên mình lên trên giấy, đẩy tập tài liệu sang trước mặt người đàn ông đeo kính.

Người đàn ông đeo kính cất tài liệu đi xong, cúi người chào Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên: "Vậy tôi đi trước ạ."

Vương Tuấn Khải "ừ" một tiếng.

Sau khi cửa phòng làm việc đã đóng lại, Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải với bộ dạng anh hãy khai báo thành thật đi, chất vấn: "Những thứ kia thật sự không phải là toàn bộ tài sản của anh?"

Vương Tuấn Khải nghiêm túc nhìn cậu, dùng giọng nói không để cho cậu nghi ngờ: "Thật sự không phải là toàn bộ tài sản của anh. Nếu như để cân đo thì có lẽ là một nửa."

"..." Khóe miệng Vương Nguyên không tự chủ được kéo ra. Được rồi! Tiền của khiến người ta phải líu lưỡi không nói nên lời. So với chút tiền của top mười các tỷ phú giàu nhất thế giới kia, không biết là gấp hơn mấy lần nữa đây.

"Đúng rồi, vậy cái Hải Thị Thận Lâu kia là như thế nào? Tại sao anh lại ngừng việc đấu thầu lại?" Cậu đột nhiên hỏi.

Nhóm thư ký của anh, rất hiếm khi có người dị nghị với quyết định của anh, thế nhưng lần này tên thư ký kia lại muốn anh thay đổi quyết định.

Vương Tuấn Khải ngoắc ngoắc khóe môi, dùng giọng trầm thấp, chậm rãi nói: "Đây sẽ là bước phản kích Bạch Triết Hiên đầu tiên của anh."

"Anh ngưng đấu thầu, sao lại là phản kích hắn? Anh chắc chắn, sẽ không phải là anh đã đưa miếng thịt dê béo nhả ra cho người ta đó chứ?" Vương Nguyên trừng mắt nhìn anh, tò mò hỏi.

Vương Tuấn Khải cười cười thần bí, nói: "Anh vừa mới lấy được một thông tin, tên lãnh đạo chịu trách nhiệm về mảnh đất này bị tình nghi có dính líu đến việc nhận hối lộ, rất nhanh sẽ bị bên trên điều tra thôi. Đến lúc đó, tất cả các công ty có tham gia cạnh tranh hạng mục này sẽ đều bị điều tra vì tình nghi có hối lộ. Mà kết quả điều tra, kẻ đáng tình nghi hối lộ nhất tất nhiên sẽ là người của tập đoàn Bạch Thị rồi."

"Cùng lúc đó cổ phiếu của tập đoàn Bạch Thị sẽ tụt xuống, dẫn tới nhiều người sẽ báo tháo cổ phiếu ra ngoài, anh đã chuẩn bị thừa cơ giá xuống thấp thì tóm gọn."

Vương Nguyên sững người một lúc lâu, ngập ngừng hỏi: "Anh muốn kiểm soát tập đoàn Bạch Thị?"

"Hiện tại anh đã nắm giữ 27% số cổ phần tập đoàn Bạch Thị." Vương Tuấn Khải đáp.

Trong mắt anh thoáng qua tia đỏ: "Móng vuốt Bạch Triết Hiên dài như vậy, giữ lại quá chướng mắt."

Vương Nguyên nghe xong, không khỏi cảm thán: "Được rồi, em có chút đồng cảm với người đã chọc tới anh."

Cậu cúi đầu nhìn xuống bụng mình, vừa sờ bụng vừa nói: "Cục cưng, ra ngoài nhanh lên còn bảo vệ mẹ, cha con thật xấu..."

"..." Khóe miệng Vương Tuấn Khải giật giật, là người ta đã chọc anh trước được không hả.

Anh hỏi với tính nguy hiểm mười phần: "Em không vui?"

Vương Nguyên vội vàng ngẩng đầu lên nhìn anh, cười nịnh bợ: "Sao có thể không vui được. Nêu người ta động vào em, em sẽ hoàn trả lại hắn gấp trăm lần. Anh làm rất tốt!"

"Sẽ không chán ghét anh làm việc không từ thủ đoạn nào?" Vương Tuấn Khải nhíu mày hỏi.

Vương Nguyên lắc đầu mạnh bác bỏ: "Không!"

Đôi môi mỏng của Vương Tuấn Khải cong lên.

Vương Nguyên muộn màng phát hiện ra, hỏi: "Vậy bây giờ em là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Vương thị?"

Vương Tuấn Khải buồn cười đáp: "Bây giờ em mới phát hiện ra?"

"Vậy bây giờ không phải anh đã biến thành nhân viên của em rồi sao?" Vương Nguyên hỏi lần nữa.

Thì ra là rối rắm ở vấn đề này? Vương Tuấn Khải gật đầu một cái, dùng giọng trầm thấp nói: "Bây giờ anh là nhân viên cao cấp nhất của em, dĩ nhiên, em cũng có thể chọn cách sa thải anh."

"Em mới không cần. Người gian như anh, làm tổng giám đốc là thích hợp nhất rồi." Vương Nguyên lắc đầu một cái, nghiêm túc nói.

"..."

Vương Tuấn Khải nói có chút cắn răng nghiến lợi: "Cái này không gọi là gian, gọi là có đầu óc, có sách lược, có thủ đoạn."

Vương Nguyên từ từ đứng dậy, duỗi lưng một cái.

Vương Tuấn Khải nhìn thấy phần eo ếch của cậu lộ ra một mảng da thịt trắng noãn, mềm mại, trong người anh dường như có thứ gì đó đang quay cuồng, gào thét.

Vương Nguyên hoàn toàn không phát hiện ra sự thay đổi của anh, từ từ đi về phía tủ lạnh.

Vương Tuấn Khải hít sâu một hơi, cố gắng đè xuống cơn kích động trong lòng mình, nhưng tầm mắt vẫn dừng lại trên người cậu.

Vương Nguyên mở tủ lạnh, lấy mấy túi đồ ăn vặt từ bên trong ra, ôm đến để lên trên bàn.

Cậu ngồi xuống ghế sofa, thấy người đối diện dùng ánh mắt như lang hồ nhìn chằm chằm mình, khóe miệng cậu khẽ giật giật, nói: "Nhân viên của ta, mau làm việc chăm chỉ đi, tạo ra lợi nhuận tối đa cho ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro