Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 86 : Cái gọi là vô sỉ (H+)

"Bang chủ, Bạch Triết Nhã đã được cứu ra rồi." Trong thư phòng yên tĩnh, một giọng nam cung kính được phát ra từ điện thoại di động.

Đáy mắt Vương Tuấn Khải sắc bén, anh khẽ cau mày lại, nói:

"Thông báo người trong bang, điều tra tung tích của cô ta."

"Dạ, Bang chủ."

Cúp máy xong, Vương Tuấn Khải đặt điện thoại di động lên trên bàn sách, ngón trỏ tay phải gõ có tiết tấu lên mặt bàn. Ai là người cứu cô ta?

Nếu Bạch Triết Hiên có đủ năng lực để cứu cô ta, thì cũng không phải đợi đến bây giờ mới ra tay. Chuyện này xảy ra sau khi mình công bố tin tức kết hôn, giữa hai người có quan hệ gì sao?

Nếu là có thì có thể kết luận đây chính là kiệt tác của Nhan Hạo. Nhưng mà, hắn và Bạch Triết Hiên đã cấu kết với nhau từ lúc nào hả?

"Khải ~" Vương Nguyên đứng mơ mơ màng màng trước cửa thư phòng, với mái tóc ngắn rối bời trên đầu,cùng đôi mắt hơi híp lại, giọng cậu kéo dài vang lên.

Vương Tuấn Khải đứng dậy, đi đến trước mặt cậu, quan tâm hỏi:

"Sao đã tỉnh rồi?"

"Không có anh." Vương Nguyên ôm vòng eo gày gò có lực của anh, dùng cái đầu nhỏ cọ sát vào cổ anh, nhắm mắt lại, nói với giọng lười biếng.

Trong đôi mắt hẹp dài của Vương Tuấn Khải thoáng qua tia tự trách. Anh ôm ngang người cậu lên, mở hai chân thon dài vừa đi về phía phòng ngủ vừa nhỏ giọng nói:

"Anh ngủ cùng em."

Từ trong cổ họng Vương Nguyên phát ra tiếng thỏa mãn:

"Ừhm".

Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, rồi cởi quần áo của mình ra, nằm xuống bên cạnh cậu, kéo kéo chăn, đưa tay ôm lấy cậu, dịu dàng nói:

"Em ngủ đi."

Vương Nguyên quấn lấy Vương Tuấn Khải giống như con bạch tuộc. Đầu cậu tựa vào bờ vai rộng lớn của anh, ngửi mùi thơm sữa tắm như có như không trên người anh, chậm rãi nói:

"Anh lại thừa lúc em ngủ đi xử lý công việc."

Trong nhất thời Vương Tuấn Khải không biết nên đáp lại lời cậu như thế nào, bởi vì lời cậu nói là sự thật.

"Anh lúc nào cũng như vậy, chuyện gì cũng tự mình ôm đồm, không để cho em chia sẻ. Rõ ràng là bận đến sứt đầu mẻ trán, nhưng lúc nào cũng ra vẻ rảnh rỗi đi nấu cơm cho em, làm này làm nọ." Cậu nhắm mắt lại, tiếp tục nói.

"Tiểu Nguyên, anh. . . . . ."

Vương Nguyên càng nghĩ trong lòng càng thấy tức giận. Cậu đột nhiên mở hai mắt ra, ngồi bật dậy, nhìn khuôn mặt trong bóng tối của Vương Tuấn Khải, tức giận quát lên:

"Em đã nói là em sẽ đau lòng nha! Em thà rằng ban ngày anh dành thật nhiều thời gian cho công việc, có một chút thời gian cho em, chứ không muốn buổi tối anh thừa lúc em ngủ lại thức đêm để làm việc!"

Vương Tuấn Khải thấy cậu kích động như vậy, vội vàng ngồi dậy ôm cậu, vừa vuốt ve lưng cậu, vừa nhẹ giọng nói:

"Tiểu Nguyên, em đừng kích động, không tốt cho cơ thể."

"Ai bảo anh như vậy." Vương Nguyên để mặc anh ôm, buồn bực nói.

Người Vương Tuấn Khải cứng lại. Anh thở dài một cái, nói chậm rãi:

"Anh không như vậy nữa."

Anh chỉ muốn lúc em tỉnh dậy, sẽ có thật nhiều thời gian ở cùng em, chỉ hy vọng em có một cuộc sống ung dung tự tại. Nhưng em không thích anh như vậy, anh thay đổi là được rồi.

Vương Tuấn Khải thấy cậu đã bình tĩnh trở lại, liền nhẹ nhàng ôm cậu nằm xuống, dùng giọng trầm thấp nói:

"Em ngủ đi."

"Bắt đầu từ ngày mai em sẽ tự mình xuống bếp." Vương Nguyên nói không cho cự tuyệt.

Vương Tuấn Khải im lặng mấy giây, lên tiếng:

"Được! Nhưng nếu như đến lúc đó em nôn ra hoặc không ăn được nhiều, thì sẽ đến lượt anh xuống bếp."

"Sẽ không." Vương Nguyên nói vô cùng khẳng định.

"Ừ, ngủ đi." Chỉ trong vòng nửa tiếng, Vương Tuấn Khải đã nói câu này lần thứ ba.

Vương Nguyên "Ừ" một tiếng, nhắm hai mắt, lại quấn chặt thân thể Vương Tuấn Khải lần nữa.

10 phút sau, giọng nói vô cùng buồn bực của Vương Nguyên vang lên:

"Đều tại anh! Hại em không ngủ được nữa."

Vương Tuấn Khải lật người đè cậu dưới thân mình, dùng giọng khêu gợi nói:

"Vậy thì làm việc khác đi."

Lời vừa dứt, anh liền bắt được đôi môi Vương Nguyên, hôn hết sức triền miên.

Vương Nguyên dùng hết sức đẩy anh ra, tức giận hỏi:

"Anh lại thế?"

"Tiểu Nguyên, có phải em không nhớ mình đã nói gì không?" Trong bóng tối, hai mắt Vương Tuấn Khải sáng đặc biệt.

Vương Nguyên nhíu mày, làu bàu:

"Em nói gì?"

Vương Tuấn Khải khẽ thở dài một cái, nói câu: "Em chờ một chút", rồi đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.

Đầu Vương Nguyên đầy u mê. Anh đi lấy cái gì? Chẳng lẽ là đoạn ghi âm kia?! Không thể nào, mình đã tận mắt nhìn thấy anh xóa đi.........

Chỉ một lúc sau Vương Tuấn Khải đã trở lại, trên tay anh là chiếc điện thoại di động. Anh ấn một cái, rồi đặt chiếc điện thoại lên trên chiếc tủ đầu giường, sau đó dùng cùi chỏ chống xuống giường, nằm nghiêng người bên cạnh Vương Nguyên, đôi môi mõng khẽ cong lên, quan sát phản ứng của cậu.

"Đối với em, ở phương diện này, sự tự chủ của anh gần như bằng không."

"Em cũng vậy, rất thích làm cùng anh. Anh đừng đau lòng."

"Thật?"

"Ừhm, rất thích, làm bao nhiêu lần em cũng đều thích."

Dường như Vương Tuấn Khải còn thấy chưa đủ, đoạn ghi âm phát xong, anh liền tiến tới bên tai cậu, dùng giọng trầm thấp, dụ hoặc thủ thỉ:

"Em rất thích làm cùng anh, làm bao nhiêu lần em cũng đều thích."

"!"

Vương Nguyên thẹn quá hóa giận, cặp mắt cậu bốc lửa nhìn chằm chằm người kia, rít lên:

"Anh lại dám lừa em!"

Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng đáp:

"Anh không lừa em, quả thật anh đã xóa, không phải em cũng đã nhìn thấy rồi sao?"

"Cái này là cái gì?!" Anh vừa nói xong, Vương Nguyên liền rít lên.

Khóe môi Vương Tuấn Khải cong lên, hết sức vô tội nói:

"Không biết tại sao nha, trong máy tính thế nhưng lại có đoạn ghi âm này."

"Anh vô sỉ!" Vương Nguyên nặng nề hừ một tiếng, mắng.

Vương Tuấn Khải lơ đễnh, hỏi tựa như không hỏi:

"Như vậy liền gọi là vô sỉ?"

Anh lại lật người đè Vương Nguyên ở dưới, nói xa xôi:

"Cho em biết một chút về cái gọi là 'vô sỉ'."

"Khoan đã." Vương Nguyên đưa tay chặn miệng anh lại, nhanh nhảu nói.

Vương Tuấn Khải nhíu mày, gỡ bàn tay mềm mại không xương của cậu ra, lên tiếng hỏi:

"Sao hả?"

"Em cảm thấy hai ngày hôm nay bụng đã thay đổi rất lớn." Vương Nguyên nói nghiêm túc.

"Cho nên em nghĩ nên dùng tư thế khác? Ví dụ như phương thức vào từ phía sau?" Vương Tuấn Khải chống người cách cậu một chút, dùng giọng vô cùng mê người hỏi.

". . . . . ."

Tầm mắt Vương Tuấn Khải vô cùng nóng bỏng, cứ như muốn đem người ta hòa tan:

"Vào từ bên nào?"

". . . . . ."

Vương Tuấn Khải dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng của Vương Nguyên, tiếp tục hỏi:

"Hay là em..."

Trước khi những lời nói mắc cỡ của anh được thốt ra, Vương Nguyên đã chặn lại bằng cách dùng lực mạnh, đổi vị trí với anh, ngồi lên trên người anh.

Trong mắt Vương Tuấn Khải tràn đầy hứng thú. Anh hơi ngồi dậy, cởi chiếc áo ngủ đang vướng bận trên người cậu, đặt hai tay lên eo cậu, nói:

"Tiểu Nguyên, em thật khiến cho anh vui mừng."

Vương Nguyên phát lên bờ ngực rắn chắc, rộng lớn của anh một cái không nặng cũng không nhẹ, tức giận nói:

"Anh câm miệng cho em!"

Vương Tuấn Khải rất thức thời ngậm miệng lại. Nói đùa chứ, rất khó mới có được một sự chủ động của cậu, sao anh có thể không nắm bắt cơ hội này được đây.

Vương Nguyên nằm trên người anh, bắt được đôi môi anh, đưa đầu lưỡi ra miêu tả hình môi hoàn mỹ của anh. Lúc cậu định đưa chiếc lưỡi mềm mại của mình vào thăm dò trong khoang miệng của đối phương, người kia liền hết sức phối hợp há miệng ra, khiến cho đầu cậu đầy vạch đen.

Rốt cuộc là có bao nhiêu gấp gáp đây?

Hôn qua đôi môi anh, Vương Nguyên một đường đi xuống, hôn qua cằm anh, qua yết hầu, qua xương quai xanh đến lồng ngực......

Vương Tuấn Khải là người có thể nhịn được như vậy, nhưng cũng không thể chịu nổi cái loại hành hạ này. Hai người cấp tốc quấn lấy nhau, hơi thở Vương Nguyên bỗng chốc rối loạn bởi những nụ hôn rải rác ở những nơi mẩn cảm của cậu. Vương Tuấn Khải vội vàng kéo khóa quần cậu, lộ ra thân dưới vì tình dục mà gắng gượng đứng lên, nhô lên bên dưới chiếc quần lót.

-"Nguyên Nguyên, đứng lên... "

Vương Tuấn Khải khàn giọng.

-"Ân... "

Vương Tuấn Khải hôn lên chiếc rốn xinh đẹp của cậu làm cậu run lên, hô hấp dồn dập, nắm lấy cậu nhỏ của cậu nhẹ nhàng xoa nắn, ra lệnh:

-"Cởi quần áo cho anh!"

Cả thân hình Vương Nguyên như nhũn ra bởi bàn tay của anh, đôi chân run rẩy cố chống đỡ, bàn tay run run cởi quần áo giúp ai kia. Khi cả thân hình đồ sộ của Vương Tuấn Khải hiện ra trước mắt cậu, cậu cũng không chịu nổi dưới động tác vuốt ve của Vương Tuấn Khải mà bắn ra, ướt đẫm tay anh.

Vương Tuấn Khải kéo cậu lại hôn một cái rồi lật sấp cậu lại trên chiếc sô pha, bắt cậu quỳ gối chống tay xuống ghế, nâng lên cái mông vừa hồi phục hoàn toàn sau kỳ động dục. Vương Tuấn Khải quỳ phía sau cậu, đôi mắt như sẫm lại vì những khát khao muốn chiếm lấy cậu. Vương Tuấn Khải tách hai cánh mông cậu ra, xúc cảm mềm mại khiến Vương Tuấn Khải không muốn buông tay... Vương Nguyên thở dốc, cậu cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Vương Tuấn Khải phả ra bên dưới mình khiến tiểu huyệt như xúc động mà phản ứng lại... Rồi cậu giật bắn cả người, Khải đang liếm lên nơi đó, xúc cảm mềm mại từ chiếc lưỡi đem lại khiến đầu óc cậu nổ tung.

-A...Khải...đừng liếm...ân...

Cậu vùng vẫy muốn chạy trốn nhưng bị đôi tay như gọng sắt giữ lại.

-Yên nào...

Vương Tuấn Khải nói khẽ, chiếc lưỡi vuốt ve từng nếp uốn bên ngoài tiểu huyệt rồi mới đâm vào trong, bắt chước động tác bên dưới mà đâm chọt, vách thịt bởi khoái cảm mà co bóp liên tục, ép chặt đầu lưỡi bên trong khiến Vương Nguyên hét chói tai, bật khóc.

-A...ha... đừng mà... quá nhiều... ân... buông em ra...

Vương Tuấn Khải mặc kệ cậu, ngón tay nương theo sự mẩn cảm của cậu đi vào, dây dưa cọ sát với vách thịt đang cơ khát bên trong, tập trung mở rộng. Cậu nhỏ của Vương Nguyên đã đứng sững, cảm giác đè ép từ phía sau khiến đỉnh đầu rỉ ra thật nhiều nước, trướng càng lúc càng to, run rẩy muốn giải phóng.

-Đủ... đủ rồi...a...

-Chưa được!

Vương Tuấn Khải đâm vào ngón tay thứ tư, mạnh mẽ trừu sáp bên trong khiến vách thịt tiết ra càng nhiều dịch ái, càng thuận lợi ra vào. Bỗng Vương Tuấn Khải đâm vào điểm mẩn cảm của cậu, bụng dưới Vương Nguyên thắt chặt, dương vật run rẩy bắn ra, cậu hét lên đạt cao trào trong cực khoái.

Vương Tuấn Khải rút ngón tay ra, ôm thân hình đã mềm nhũng như nước của cậu tiến về phía giường, đặt cậu nằm xuống. Vương Tuấn Khải đem dương vật đã sưng to nhức nhói của mình cọ sát vài cái vào cửa huyệt, nhờ dịch ruột tiết ra cùng chất dịch từ dương vật Vương Tuấn Khải tiến hành bôi trơn.

-Ân...

Vương Nguyên gấp gáp thở, nhìn động tác của anh, cậu cố hít thật sâu thả lỏng bản thân.

-Anh muốn vào...

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, quy đầu dỏ sậm đặt bên ngoài cửa huyệt, thông báo.

-Ân... anh vào... aaaa... ách... Khải... hô hô...

Vương Tuấn Khải không báo trước đâm vào, tiểu huyệt bị căng đến cực hạn nhưng không bị thương. Huyết thanh trong thời gian qua đã làm tiểu huyệt cậu trở nên dẻo dai, dù có bị căng ra đến kích thước nào cũng không bị thương nhưng đau đớn là không tránh khỏi. Vương Tuấn Khải kiên định đẩy vào cho đến hết, gốc dương vật Vương Tuấn Khải tiếp xúc thân mật với bên dưới cậu tạo nên niềm thỏa mãn vô tận trong lòng anh.

-Ân... sâu quá... Khải... thật khó chịu...

-Em xem! Hôm nay em thật giỏi, nuốt hết cả...

-A... đừng... đừng nói... thật là xấu hổ...

Vương Tuấn Khải mỉm cười, cảm nhận cậu chặt chẽ vây lấy Vương Tuấn Khải làm Vương Tuấn Khải thoải mái đến từng lỗ chân lông. Sự căng trướng bên trong làm Vương Nguyên không thoải mái vặn vẹo, từng cơn ngứa kì dị truyền tới từ bên trong làm cậu không chịu nối muốn cọ sát.

-Khải... bên trong thật ngứa... ân... khó chịu quá...

-Ngứa sao? Anh phải làm thế nào đây?

Vương Tuấn Khải giả bộ hỏi, nhìn gương mặt hồng hồng của cậu Vương Tuấn Khải bổng muốn trêu đùa.

-Anh... động a...

Cậu xấu hổ nói.

-Động như thế nào? Như thế này à? — Vương Tuấn Khải chậm chạp động động thân. Sự ma sát nhột nhạt càng khiến bên trong cậu như phát điên, cậu nâng hông hướng theo động tác của hắn, muốn Vương Tuấn Khải dùng vật thật lớn kia gãi ngứa dùm mình.

-Ân... không phải... nhanh lên...

-Như thế nào sao? — Vương Tuấn Khải túm chặt eo cậu, điên cuồng đâm vào rút ra khiến cậu rên rỉ, liên tục thở dốc.

-A... a... quá sâu... nhanh quá... đừng... ha... ha...

-Hừ, sao em khó hầu hạ vậy? Tự mình động a!

Vương Tuấn Khải kéo cậu dậy đổi tư thế, cậu ngồi lên người Vương Tuấn Khải làm dương vật đã vô cùng dài cắm vào càng sâu.

-Ách... sâu quá... ư...

Vương Tuấn Khải hôn lên đóa thù du trước ngực cậu khiến cậu run lên, bên dưới càng cắn chặt lấy hắn. Vương Tuấn Khải thở nặng nhọc, không nhịn được một tay vịnh hông cậu, một tay xoa nắn hạt đậu nhỏ trước ngực cậu, bên dưới điên cuồng đâm rút, muốn đem dương vật mình chôn thật sâu trong cơ thể cậu.

Vương Nguyên lắc đầu nguầy nguậy, khoái cảm như từng cơn sóng thần đánh cậu choáng váng, chỉ biết thở gấp kêu tên hắn.

-Khải...a....ân... Khải...ha...

-Hừ...ân... - Vương Tuấn Khải cũng không nhìn được bật ra từng tràn rên rỉ kìm nén.

Tiếng da thịt ma sát vào nhau cùng tiếng nước ướt át khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh vang vọng khắp phòng. Dương vật Vương Tuấn Khải đâm vào rút ra không chút lưu tình, khi quy đầu ra gần hết bên ngoài lại hung hăng đâm vào nơi sâu nhất, vô luận là lực đạo hay tốc độ đều khiến Vương Nguyên không thở nổi, chỉ biết túm chặt hai tay Vương Tuấn Khải thở hổn hển. Vương Tuấn Khải thay đổi từng góc độ tìm kiếm thật sâu bên trong, mãnh liệt đâm vào một điểm làm cậu kêu ra tiếng, thân hình thắt chặt, tiểu huyệt co rút lại hút thật chặt Vương Tuấn Khải khiến Vương Tuấn Khải càng điên cuồng đâm vào, quy đầu ma sát thân mật với nơi đó làm Vương Nguyên thở không ra hơi chỉ há miệng lắc đầu.

-Ha... đừng... không chịu nổi... tha em...a

Vương Tuấn Khải nhắm chặt mắt hưởng thụ sự ấm áp bên trong cậu, Vương Tuấn Khải tách hai cánh mông cậu ra, vừa nhào nặng vừa đỉnh vào tận gốc. Vương Nguyên thấy trước mắt mình đều biến thành màu đen, sau một cú đâm vào của Vương Tuấn Khải cứ thế cao trào, tinh dịch bắn đầy trên bụng hắn.

Bên trong cậu co thắt dữ dội, Vương Tuấn Khải dừng ngay động tác hưởng thụ khoái cảm do cậu cao trào mang lại, quy đầu được vách thịt cắn chặt đem lại sự thoải mái chưa từng có khiến Vương Tuấn Khải thở hắc ra.

-Ân...

Vương Nguyên xụi lơ đè lên mình hắn.

-Thoải mái không? — Vương Tuấn Khải vuốt ve lưng cậu, dịu dàng hỏi.

-Hừ...cái đồ biến thái nhà anh...

-Có phải em chưa quen đâu... anh lại muốn động rồi...

Vương Tuấn Khải lại đỉnh vào lần nữa trúng điểm nhạy cảm của cậu, dương vật vừa bắn tinh ngay lập tức đứng lên thẳng tấp. Cậu bấu chặt lưng hắn, thở dồn dập...

-A...... chậm một chút...

Vương Tuấn Khải dùng miệng nuốt vào tiếng rên rỉ câu nhân của cậu, hạ thân kiên định trừu sáp thật nhanh, đem cậu đưa đến cực hạn khoái cảm một lần nữa cao trào, bắn ra tinh dịch đã loãng đi không ít, mới trong tiểu huyệt co rút liên tục của cậu tìm đến sự giải phóng cho chính mình.

Vương Nguyên rên lên, lần nào cậu cũng bị móc câu của Vương Tuấn Khải gây đau đớn. Cậu có thể cảm giác được dương vật Vương Tuấn Khải từng cái từng cái co giật phóng ra tinh dịch đặc sệch lấp đầy bên trong cậu. Bụng dưới nóng lên như có lửa khiến cậu khó chịu càng bấu chặt lấy hắn.

-Ân... ư...

Vương Tuấn Khải hôn tóc cậu, xoa xoa lưng cậu cùng chiếc bụng nhỏ chứa đầy mầm móng của hắn, đợi móc câu thu lại mới trượt ra ngoài. Tiểu huyệt cậu sẽ hấp thu hoàn toàn tinh dịch hắn,lúc đó nhu cầu tình dục của cậu sẽ ngày càng tăng.

-Ngủ một chút đi ...

Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng đặt cậu sang bên cạnh, kéo chăn đắp lại thật kín rồi mới nằm xuống ôm cậu vào lòng chợp mắt.

Sáng ngày hôm sau, lúc Vương Nguyên bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại thì bóng dáng Vương Tuấn Khải đã không còn ở trong phòng ngủ từ lâu rồi. Cậu nhíu nhíu mày, rất không cam tâm tình nguyện mà mở hai mắt ra, bò đến bên giường, đưa tay với lấy chiếc điện thoại di động, nhìn số hiển thị trên màn hình sau đó mới ấn nút tiếp nghe. Cậu dùng giọng mũi nói:

"Dany."

"Cậu lại đang ngủ?! Mặt trời đã phơi cái mông ra rồi đó!"

Vương Nguyên nhắm mắt lại, vừa ngủ bù vừa nói:

"Tối qua muộn mới ngủ được."

"Nhanh lên đi, cùng tôi đi đặt lễ phục."

Vương Nguyên khẽ cau mày, hỏi:

"Tề Ngôn đâu?"

"Anh ta cũng đi nha."

Giọng nói có chút lười biếng của Vương Nguyên vang lên:

"Vậy sao còn phải cả tôi đi? Tôi nghĩ hai người đi là được rồi."

"Hôm qua tôi đã đồng ý làm bạn gái anh ta rồi."

Vương Nguyên chợt mở hai mắt ra, vẻ mặt vui mừng hỏi:

"Thật sao?"

Cậu dừng một chút, buồn bực nói:

"Vậy sao còn phải cả tôi đi? Tôi không có hứng thú làm kỳ đà cản mũi."

"Hôm qua tôi đồng ý qua điện thoại với anh ta, bây giờ không biết đối mặt với anh ta ra sao cả."

Vương Nguyên liếc mắt, tức giận nói:

"Cứ như vậy đối mặt nha. Tôi có thể giúp cậu một lần, nhưng cũng không thể giúp cậu cả đời được."

"Coi như tôi xin cậu, giúp tôi một lần này thôi, được không?"

Vương Nguyên im lặng mấy giây, nói:

"Chúng tôi sẽ đến nhà cô."

"Oh dear, you're ¬my ¬luck¬y s¬tar!"

Nghe thấy giọng nói hưng phấn đầy cảm kích của đối phương, Vương Nguyên thở dài một cái, cậu có thể tưởng tượng ra, sắc mặt Tề Ngôn khi nhìn thấy mình cũng ở đó thì sẽ đen như thế nào.

Hai mươi phút sau, Vương Nguyên ăn mặc chỉnh tề xuất hiện tại thư phòng Vương Tuấn Khải. Cậu nói:

"Khải, em với bọn họ đi đặt lễ phục, Dany nói không biết phải đối mặt với Tề Ngôn như thế nào cả."

Vương Tuấn Khải im lặng một lúc, sau đó lên tiếng:

"Ừ, ăn điểm tâm xong rồi hãy đi. Anh làm xong rồi."

Anh nói xong định đứng dậy. Vương Nguyên thấy thế ngăn lại:

"Tự em đi lấy."

Vương Tuấn Khải đứng lên, vừa đi về phía Vương Nguyên, vừa nói:

"Anh còn có một số việc phải dặn dò em."

"Sao?" Vương Nguyên nhíu mày hỏi.

Vương Tuấn Khải ôm eo cậu, dẫn cậu đi xuống tầng, thấp giọng nói:

"Em đi ra ngoài anh không ngăn cản, nhưng em phải cho phép anh phái người đi, nếu không anh sẽ không yên tâm."

Vương Nguyên có chút nói không lên lời:

"Chẳng ai có thể làm gì em được, huống hồ Tề Ngôn cũng có ở đó."

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm mặt cậu, nghiêm túc nói:

"Tề Ngôn phải bảo vệ một Dany không có chút bản lĩnh nào rồi. Nếu như em không đồng ý để anh phái người theo em, thì anh sẽ tự mình đi cùng em."

Vương Nguyên thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, chậm rãi hỏi:

"Người của Nhan Hạo đã tới?"

Đáy mắt Vương Tuấn Khải xuất hiện một mảng đỏ, đáp:

"Vẫn chưa chắc chắn, nhưng thời điểm này không phải là rất thái bình."

Vương Nguyên gật đầu một cái, lên tiếng:

"Nếu làm như vậy mới có thể khiến anh yên tâm, vậy thì anh cứ phái người đi theo em đi."

Đi tới bên cạnh bàn ăn, Vương Tuấn Khải buông tay ra, đi vào phòng bếp, lấy bữa sáng đặt xuống trước mặt Vương Nguyên, lại nói:

"Bất luận Bạch Triết Hiên có nói gì, em cũng không được để ý đến hắn."

Vương Nguyên nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Tuấn Khải, hỏi:

"Sao đột nhiên anh lại nói như vậy?"

"Bạch Triết Nhã đã được người ta cứu đưa về Bạch gia." Vương Tuấn Khải mặt lạnh nói.

Nhất định là có thế lực hắc đạo tham gia, hơn nữa cỗ thế lực này còn không phải là dạng vừa, nếu không đã không thể cứu nổi Bạch Triết Nhã ra khỏi chỗ đó rồi.

----------------------------------------------

Lần đầu đăng H mong các cô cho ý kiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro