Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 81 : Dưỡng thai (2)

"Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Con phải hiểu rõ tình huống của mình, khi đứng trước kẻ địch phải cố gắng giấu kín nhược điểm của mình, phát huy mặt mạnh của mình; đồng thời, con cũng phải hiểu rõ tình huống của địch, để tránh mũi nhọn, công kích điểm yếu, như thế con mới có thể lên mặt là người chiến thắng." Vương Nguyên vuốt bụng của mình, từ từ nói.

Cậu nhìn hai người đang đánh nhau kịch liệt phía trước, thong thả nói:

"Cục cưng, con nhìn thấy bọn họ rồi sao? Nhược điểm của người cao cao kia là ra đòn không dứt điểm, phương pháp đánh bại hắn dễ dàng nhất chính là công kích vào hai chân của hắn. Còn nhược điểm của người thấp thấp kia là phản ứng chưa đủ nhanh, phương pháp đánh bại hắn dễ dàng nhất là ra đòn nhanh, động tác thay đổi liên tục."

Tề Ngôn đứng ở sau lưng Vương Nguyên sau khi nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của cậu khóe miệng anh không tự chủ được kéo ra, dưỡng thai như thế. . . . . .

"Chị dâu, tôi về nghiên cứu tiếp thuốc cậu đã dùng."

Vương Nguyên gật đầu một cái, lên tiếng:

"Đi đi."

Cậu lại đưa mặt về phía hai người đang đánh nhau khác, tiếp tục nói:

"Hai người kia nha, thể lực tổng thể không tồi. Dưới tình huống này, điều cốt lõi là phải chú ý lực cùng sức chịu đựng. Người nào chịu đựng tốt, tập trung được lực chú ý thì người đó sẽ thắng."

Khóe môi Tề Ngôn cong lên, anh xoay người rời đi, anh rất mong chờ đứa bé này sinh ra.

. . . . . .

Cả một buổi sáng, Vương Nguyên đều vuốt bụng, tiến hành "dưỡng thai" trong khu đánh lộn.

"Chào bang chủ!" Nhìn thấy Vương Tuấn Khải mọi người vội vàng chào hỏi.

Vương Tuấn Khải gật đầu một cái, mắt nhìn thẳng về phía nhân vật mục tiêu.

Vương Nguyên sau khi nghe thấy động tĩnh, đột nhiên cảm thấy có chút đói. Cậu xoay người, nhào vào lòng Vương Tuấn Khải, giọng mang theo chút làm nũng nói:

"Khải, em đói."

Vương Tuấn Khải dùng con ngươi đen nhìn chòng chọc khuôn mặt Vương Nguyên một hồi, anh không nói gì, ôm ngang cậu rời khỏi phòng đánh lộn.

"Khải, anh làm bữa trưa xong rồi sao?" Vương Nguyên đưa hai tay ôm cổ Vương Tuấn Khải, ngẩng đầu nhìn anh hỏi.

Vương Tuấn Khải "Ừ" một tiếng, tiếp tục im lặng, trên người cơ hồ tản ra khí lạnh.

"Hình như tâm trạng anh không được tốt? Ở công ty có ai chọc giận anh?" Đột nhiên Vương Nguyên cảm nhận được hơi lạnh, cậu muộn màng phát hiện ra sắc mặt có chút khó coi của người kia.

Ánh mắt Vương Tuấn Khải không đặt trên người Vương Nguyên mà nhìn về đường phía trước, nhàn nhạt đáp:

"Quả thật là tâm trạng anh không tốt."

Vương Nguyên có chút nổi cáu rồi. Cậu không nhịn được nói:

"Anh khó chịu ở đâu thì nói ra nha. Anh không nói thì làm sao em biết, chỉ biết bày ra cái bản mặt này."

Vương Tuấn Khải khựng người lại. Anh nhớ có người đã nói, người mang thai tính khí không ổn định, quả nhiên là có đạo lý. Anh cúi đầu nhìn Vương Nguyên, trầm giọng hỏi:

"Tại sao tự nhiên lại cắt tóc?"

Vương Nguyên bừng tỉnh hiểu ra, cậu đưa tay lên gãi gãi mái tóc ngắn của mình, cười đáp:

"Muốn cho anh ngạc nhiên."

Cậu nhíu mày, hỏi ngược lại:

"Anh không cảm thấy, so với trước kia em bây giờ trông đẹp hơn sao?"

Sắc mặt Vương Tuấn Khải vẫn như trước không cười, anh nói rất nghiêm túc:

"Em là của anh, mỗi bộ phận trên người em đều là của anh. Cho nên, em muốn cắt tóc trước tiên phải hỏi ý của anh."

Vương Nguyên trợn trừng mắt, có thể bá đạo hơn nữa không?

"Vậy sao mỗi ngày anh cạo râu đều không thấy hỏi ý kiến em trước!"

". . . . . ." Khóe miệng Vương Tuấn Khải giật giật, nghĩ lại cảm thấy có vẻ như cũng có đạo lý.

Anh im lặng một lúc, thở dài một cái, nói:

"Anh không muốn em hình thành thói quen làm những việc gạt anh."

Vương Nguyên bĩu môi, dựa vào ngực Vương Tuấn Khải, rầu rĩ nói:

"Em chỉ muốn cho anh một sự ngạc nhiên."

Vương Tuấn Khải nghe thấy giọng nói uất ức của cậu, lòng như bị cái gì đó cắn một phát. Anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cậu, nhẹ giọng nói:

"Ừ, trông rất đẹp."

Vương Nguyên gục đầu vào ngực anh, lẩm bẩm:

"Không quan tâm đến anh."

Vương Tuấn Khải ôm cậu chặt hơn một chút, dịu dàng dỗ dành:

"Ngoan, đừng tức giận."

Nếu người của bang Liệt Diễm nhìn thấy Bang chủ như thần của bọn họ có bộ dáng như thế này, nhất định sẽ bị dọa đến thôi rồi.

"Không quan tâm anh nữa." Vương Nguyên làu bàu.

Tận sâu trong đáy lòng Vương Tuấn Khải hiện lên cảm giác vô lực. Anh vốn không phải là người biết dỗ dành. Anh im lặng mấy giây, nói:

"Đêm nay anh sẽ ngủ trong thư phòng."

Vương Nguyên bất chợt ngẩng đầu lên, trên mặt là nụ cười vô cùng chói mắt. Cậu hưng phấn nói:

"Thật?"

Vương Tuấn Khải chống lại hai tròng mắt của cậu, hỏi với tính nguy hiểm tràn đầy:

"Cứ như vậy muốn anh ngủ trong thư phòng, hả?"

Vương Nguyên vội vàng che giấu nụ cười trên gương mặt, nói dối:

"Là anh tự nói."

Vương Tuấn Khải đặt cậu ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn, còn mình ngồi xuống bên cạnh cậu, hỏi ngược lại:

"Anh không nói như vậy, em sẽ để ý đến anh sao?"

"Gian thương." Vương Nguyên trừng mắt một cái, ném ra hai chữ.

Vương Tuấn Khải cầm dao nĩa lên, giọng hết sức bình tĩnh:

"Vô thương bất gian, vô gian bất thương." (Nghĩa là: không có thương nhân nào không gian, không gian không phải là thương nhân)

". . . . . ." Anh có thể khẳng khái hơn chút nữa không?

Ăn trưa xong, Vương Tuấn Khải đi vào thư phòng, còn Vương Nguyên trong bộ đồ ngủ dựa người vào đầu giường, tay phải vuốt vuốt bụng mình, giọng cậu đều đều, dịu dàng nói:

"Một sát thủ ưu tú phải có được tố chất tâm lý tốt, bất luận là có chuyện gì xảy ra cũng không được sợ hãi, ở bất cứ đâu cũng có thể nhanh chóng hòa nhập vào hoàn cảnh đó......."

Nửa giờ sau, Vương Tuấn Khải đi vào phòng ngủ, liền nghe được Vương Nguyên nói:

"Lúc con đang xử lý con mồi, thì chính con cũng đang là con mồi của người khác!"

"Nguyên Nguyên, em chắc chắn là nó có thể nghe được? Có thể hiểu được?" Anh vừa cởi nút áo sơ mi, vừa nói.

Vương Nguyên lơ đễnh đáp:

"Cứ nghe thì sẽ hiểu." Nhìn thấy động tác của đối phương, cậu cảnh giác hỏi:

"Anh ở đây làm gì?"

"Ngủ cùng em." Vương Tuấn Khải cởi áo và quần ra, nằm chết dí bên cạnh Vương Nguyên, ôm cậu vào lòng mình, đáp.

Vương Nguyên không yên tâm hỏi lại:

"Vậy tại sao anh không mặc đồ ngủ?"

Vương Tuấn Khải không giải thích, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cậu, giọng trầm thấp, khêu gợi nói:

"Ngủ đi, chiều dẫn em ra ngoài."

Anh thích cái cảm giác da thịt mình chạm vào da thịt cậu.

Một lát sau, Vương Nguyên thấy anh vẫn không có động tác gì khác, mới buông lỏng lòng xuống. Cậu tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, nhắm mắt lại ngủ.

Kể từ sau buổi tang lễ của Lăng Sanh, đây là lần đầu tiên hai người đến thăm ông.

Có lẽ, thời gian thật sự là liều thuốc chữa khỏi vết thương tốt nhất, ít nhất bây giờ Vương Tuấn Khải đã không còn đau lòng như trước nưa, mà Vương Nguyên cũng không còn tự trách mình như trước đây.

Vương Tuấn Khải đặt bó ly trắng xuống trước mộ Lăng Sanh, nhìn bức ảnh trên bia mộ nói:

"Ông nội, chúng cháu tới thăm ông đây."

Vương Nguyên cũng nhìn Lăng Sanh đang cười híp mắt trong ảnh, cậu không để ý đến nỗi đau trong lòng, cố gắng lộ ra nụ cười nói:

"Ông nội, báo cho ông một tin tốt, cháu đang mang thai đứa con của Khải."

Khóe môi Vương Tuấn Khải khẽ cong lên, anh nắm chặt tay Vương Nguyên.

Ông nội nghe thấy tin này hẳn sẽ rất vui, đây là điều ông vẫn hằng mong đợi.

Vương Nguyên tiếp tục nói:

"Cục cưng rất kiên cường nha, vài tháng nữa nó sẽ xuất hiện trên thế giới này rồi.

"Chào tiểu thiếu gia, tiểu thiếu phu nhân." Lao Tôn nhìn thấy người đến, trong mắt thoáng qua tia sáng, cung kính chào hỏi.

Lão Tôn gầy đi không ít, xem ra đã già đi rất nhiều, có lẽ là do Lăng Sanh qua đời. Vương Tuấn Khải hiểu bình cảm sâu đậm của Lão Tôn đối với ông nội, cho nên đã bảo Lão Tôn tiếp tục cai quản ngôi biệt thự này.

Quay trở vào biệt thự, Vương Nguyên không khỏi có cảm giác như đã cách cả một thế kỷ, quả nhiên người và vật đã không còn.

"Lão Tôn, tối nay chúng tôi ở lại đây." Vương Tuấn Khải nhìn về phía lão Tôn, chậm rãi nói.

Trong mắt Lão Tôn ngân ngấn chút lệ, ông không thể kiềm chế được xúc động trong lòng, gật đầu nói:

"Dạ, tiểu thiêu gia."

Nếu lão gia biết được tiểu thiếu gia ở lại đây, nhất định sẽ cười không khép được miệng......

Sau khi Lão Tôn lui xuống, Vương Tuấn Khải đi tới trước mặt Vương Nguyên, hai tay đặt lên trên vai cậu, cúi đầu nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của cậu, nói:

"Nguyên Nguyên, cái chết của ông nội không phải là lỗi của em, anh không muốn em cứ mang mãi nỗi áy náy rồi tự trách mình."

Vương Nguyên bước lên phía trước một bước, hai tay vòng chắc qua vòng eo gầy gò, rắn chắc của Vương Tuấn Khải, tựa đầu vào lồng ngực to lớn, rắn chắc của anh, giọng đều đều tuyên bố:

"Em muốn giết Nhan Hạo."

Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng ôm cậu, lúc nghe thấy hai chữ "Nhan Hạo", trong mắt anh thoáng qua một tia lạnh lẽo kinh người, chỉ nghe thấy giọng anh dịu dàng:

"Nguyên Nguyên, chuyện này hãy giao cho anh. Nghe anh, được không?"

Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn thấy chiếc cằm hoàn mỹ không tỳ vết của anh, vẻ mặt cậu không đồng ý, giọng kiên quyết nói:

"Không. Tất cả nguyên nhân đều xuất phát từ em, em muốn tự tay kết liễu hắn."

"Nguyên Nguyên, em đang mang thai." Vương Tuấn Khải nghe thấy giọng nói của cậu, trực giác mách bảo có chuyện không ổn, liền dùng luôn sự quan tâm của cậu đối với đứa bé để thay đổi quyết định của cậu.

Vương Nguyên đưa tay phải đặt lên chiếc bụng vẫn phẳng lỳ như trước của mình, giọng nói có chút tàn nhẫn:

"Nếu nó dễ dàng buông tha như vậy, thì nó cũng không xứng đáng làm con của chúng ta."

Vương Tuấn Khải dùng hai con mắt giống như đá Hắc Diệu Thạch nhìn cậu một hồi lâu, chậm rãi nói:

"Trước đó, anh đã nhờ ông nội chọn ngày kết hôn cho chúng ta."

Vương Nguyên hơi sững người, cậu nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Vương Tuấn Khải, hỏi:

"Ông nội đã chọn ngày nào?"

"Không biết, nhưng anh nghĩ, có thể sẽ tìm thấy trong thư phòng của ông." Vương Tuấn Khải ôm eo Vương Nguyên, vừa đi về phía thư phòng của Lăng Sanh, vừa đáp.

Thư phòng của Lăng Sanh rất lớn, sách vở lưu giữ vô cùng phong phú, từng dãy sách ngăn nắp khiến cho người ta dễ lầm tưởng nơi đây chính là thư viện vậy. Vừa vào đến cửa đa nhìn thấy ngay một chiếc bàn làm việc cùng một chiếc ghế dựa xoay bằng da thật. Phía trước bên phải bàn làm việc đặt một chiếc đèn bàn tinh xảo cổ xưa, cạnh đó là vài cuốn sách và một quyển lịch để bàn, ở giữa là một quyển sổ chi chít chữ viết, chiếc bút máy màu đen vẫn còn đặt trên đó.

"Anh bảo Lão Tôn chỉ lau chùi bụi bặm đi thôi." Vương Tuấn Khải giải thích.

Vương Nguyên gật đầu một cái, đi tới trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn nội dung ghi trong quyển sổ.

"Mình đã chọn được ngày rồi, trước khi mình chết, có thể nhìn thấy Tiểu Khải kết hôn, không còn gì tiếc nuối nữa rồi....."

Vương Tuấn Khải cầm quyển lịch lên, lật sang trang khác, lật đến trang thứ ba thì dừng lại. Tầm mắt anh tập trung tại số ngày đã được khoanh tròn đỏ chót. Anh im lặng một lúc, giọng nói mang theo sự đau đớn:

"Đã qua rồi."

Vương Nguyên nhìn theo tầm mắt của anh, nửa tháng trước....

Vương Tuấn Khải đặt quyển lịch về vị trí cũ, anh kề trán lên trán Vương Nguyên, mắt nhìn thẳng vào mắt cậu nói:

"Nguyên Nguyên, nửa tháng nưa vào ngày này chúng ta sẽ kết hôn."

Vương Nguyên nâng cằm lên, hôn một cái lên đôi môi mỏng của Vương Tuấn Khải, đáp: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro