CHƯƠNG 80 : Dưỡng thai(1)
"Vương Nguyên, tôi quyết định sau này sẽ không bao giờ ăn đồ ăn chồng cậu làm nữa!" Dany dựa lưng vào ghế sofa, một tay vuốt cái bụng đang phình to của mình thề thốt.
Vương Nguyên ngồi trên đùi Vương Tuấn Khải, lười biếng dựa vào lồng ngực to lớn của anh, tò mò hỏi:
"Tại sao? Không phải cậu rất thích ăn sao?"
Lúc này, Tề Ngôn đặt một ly trà đang bốc khói nghi ngút xuống trước mặt Dany, sau đó trở về vị trí cũ ngồi xuống, từ đầu đến cuối vẫn không nói gì.
Trong mắt Vương Nguyên thoáng qua tia sáng, đây là đang lấy lòng?
Thiên Tỷ dựa lưng vào ghế sofa, một tay ôm chiếc eo ếch của Chí Hoành, anh tỏ ra bất mãn, nhíu mày nhìn Tề Ngôn đang dùng trà, nói:
"Sao không có ly của tôi?"
Tề Ngôn nhìn Thiên Tỷ, nhẹ giọng hỏi:
"Cậu không có tay sao?"
". . . . . ." Chẳng lẽ Dany không có tay? Thiên Tỷ cọ cọ đầu vào cổ Chí Hoành, đúng lúc thấy hắn giơ ly trà lên, liền đưa tay phủ lên trên bàn tay đang cầm ly trà của hắn, điều chỉnh lại phương hướng của ly trà, đưa vào bên môi mình uống một ngụm, lẩm bẩm:
"Vẫn là em tốt."
". . . . . ." Chí Hoành bất giác trợn trừng mắt lên, mình đâu có định cho anh ta uống chứ hả.
Dany liếc nhìn ly trà trước mắt một cái, thu hồi tầm mắt lên tiếng:
"Thích nên kết quả là ăn quá no."
Cô nói vô cùng ảo não:
"Ăn một bữa như thế, tôi sẽ phải mất một tháng để giảm cân......."
Vương Nguyên liếc cô, tức giận nói:
"Bữa nào tôi cũng ăn nhiều như thế, sao không thấy béo lên?"
"Béo." Vương Tuấn Khải đang ôm Vương Nguyên, bất thình lình buông ra một câu.
Mọi người có mặt khóe miệng đều cong lên, nhìn Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên xem kịch vui.
Vương Nguyên ngẩng đầu, hai mắt tức giận nhìn người kia, giống như đang nói:
"Cho dù có béo thật anh cũng không thể phá vỡ kế hoạch của em nha!"
Vương Tuấn Khải rất đương nhiên mà cho rằng đây chính là ánh mắt gạ hôn, vì vậy anh cúi đầu không chút do dự, làm thỏa mãn nguyện vọng của người kia.
". . . . . ." Vương Nguyên tức giận nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải, giống như một con mèo nhỏ xù lông.
"Khụ khụ, hai người các người có thể để ý xung quanh một chút được không?" Khóe miệng Thiên Tỷ không tự chủ được kéo ra, giọng nói có chút bất đắc dĩ.
Vương Tuấn Khải kết thúc nụ hôn, ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Tỷ, đôi môi mỏng khẽ mở, khạc ra hai chữ:
"Không thể."
". . . . . ." Bốn người nhớn nhác.
Hôm nay rút cuộc Vương Nguyên cũng biết cái gì gọi là "Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ" rồi. Cậu vùi đầu lên bả vai Vương Tuấn Khải, cắn răng nghiến lợi thấp giọng nói:
"Anh để em gặp người khác như thế nào đây!"
Trong lúc lơ đãng Dany liếc thấy thời gian hiển thị trên chiếc tivi tinh thể lỏng 54 inch phía trước, cậu nói:
"Tôi phải về rồi."
Vương Nguyên quay đầu nhìn về phía Dany, hỏi:
"Sớm như vậy?"
Dany đứng dậy, vừa cầm chiếc túi của mình vừa nói:
"Về còn có chút việc."
Cô nhìn chiếc túi mình vừa cầm lên, lấy đồ vật ở bên trong ra đặt lên trên bàn – một quyển sách dày cộp cùng mấy chiếc đĩa CD, giới thiệu:
"Đây là quyển sách dưỡng thai quyền uy nhất trong nước, còn những chiếc CD này là âm nhạc bác sĩ chuyên ngành khuyên nghe để dưỡng thai."
"Ừ, cậu không nhắc đến việc này tôi quên mất." Vương Nguyên đưa tay cầm lấy quyển sách, tùy ý lật.
Vương Tuấn Khải nhìn về phía Tề Ngôn đang bồn chồn, rục rịch, nói:
"Ngôn, cậu đưa cô ấy về."
Lúc này Dany muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến những lời buổi sáng Vương Tuấn Khải nói với mình, lại im lặng.
"Đi thôi." Tề Ngôn đứng dậy đến bên quầy cầm chìa khóa lên, nhìn Dany nói.
Dany khẽ gật đầu một cái, cười phất tay với Vương Nguyên sau đó rời đi.
Thiên Tỷ rất thức thời kéo Chí Hoành lên lầu, để lại không gian riêng cho hai người không đứng đắn kia.
Vương Nguyên cầm bừa một chiếc đĩa cd ở trên bàn, xoay người nói với Vương Tuấn Khải:
"Bật cho em nghe."
Vương Tuấn Khải cau mày, con của anh không cần có quá nhiều tế bào nghệ thuật, chỉ có điều anh vẫn không nói gì. Anh đặt Vương Nguyên ngồi xuống ghế sofa, nhận lấy chiếc đĩa trong tay cậu, đi về phía tủ tivi.
Rất nhanh, âm thanh trong ti vi đã biến mất, thay vào đó là tiếng nhạc du dương.
Vương Nguyên vùi người vào lòng Vương Tuấn Khải, chậm rãi lật sách.
Chưa đến ba mươi phút, động tác trong tay đã ngưng lại.
Vương Tuấn Khải cúi đầu kiểm tra, chỉ thấy hai mắt cậu đã khép chặt.
Anh thở dài một cái, hi vọng cậu sẽ không nghe thứ âm nhạc này nữa.
Sáng ngày hôm sau, Vương Nguyên tỉnh dậy phát hiện ra mình đang nằm trên giường, cậu không khỏi mắng thầm một trận trong bụng những bài hát ru con tối hôm qua.
"Đã tỉnh rồi hả?" Vương Tuấn Khải đang dựa người vào đầu giường, trong tay rõ ràng là quyển sách dưỡng thai tối hôm qua Dany đã đưa.
Con ngươi Vương Nguyên phát sáng, cậu chui vào lòng Vương Tuấn Khải, tựa đầu lên vai anh, cùng anh đọc sách, đồng thời nói có chút mừng rỡ:
"Em tưởng là anh không coi trọng nó."
Quả thật, dựa vào những biểu hiện cùng lời nói của Vương Tuấn Khải, thật sự anh chưa bao giờ nói coi trọng đứa bé này.
Vương Tuấn Khải thành thật gật đầu một cái, giọng nói trầm thấp từ trên đầu cậu truyền xuống, lọt vào tai cậu:
"Trong lòng anh, nó không bằng được 1% em. Anh sẽ để ý đến nó, đơn giản vì nó là con của em."
Vương Nguyên đưa tay đẩy quyển sách trong tay anh ra, nằm ở trên người anh, hai tay vòng qua cổ anh, nhấn mạnh:
"Khải, nó là con của chúng ta."
Vương Tuấn Khải đặt quyển sách lên chiếc tủ đầu giường, hai tay vòng qua eo cậu, hôn một cái lên môi , nói thản nhiên:
"Anh biết."
"Anh ném mấy chiếc đĩa kia đi rồi." Anh đột nhiên nói.
Vương Nguyên gật đầu một cái, cho dù anh không ném đi thì cậu cũng sẽ ném. Dường như cậu cảm thấy nằm sấp rất mỏi người, cậu dứt khoát giạng chân ra nằm trên người Vương Tuấn Khải, nói với anh:
"Trải qua sự kiện âm nhạc tối hôm qua, em muốn dưỡng thai theo ý của mình."
Con mắt Vương Tuấn Khải tối lại, hai tay đặt trên eo Vương Nguyên nhẹ nhàng vuốt ve, dùng giọng có chút chịu đựng nói:
"Được."
Vương Nguyên chớp chớp mắt, sửng sốt hỏi:
"Anh không hỏi ý của em là như thế nào sao?"
Vương Tuấn Khải hỏi hết sức phối hợp:
"Ừ, em định như thế nào?"
Vương Nguyên cười cười, chậm rãi nói:
"Em sẽ coi nó như sát thủ để bồi dưỡng."
Đây là việc cậu đã làm mấy chục năm, cũng là sở trường của cậu.
Vương Tuấn Khải đáp không chút chậm trễ:
"Ừ."
"Còn anh phải coi nó như thương nhân để bồi dưỡng, thỉnh thoảng phải nói chút chuyện kinh doanh với nó." Vương Nguyên lại bổ sung.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu một hồi lâu, nói:
"Anh sẽ dẫn em đến những cuộc gặp gỡ kinh doanh nhiều hơn là được."
Thật ra Vương Nguyên cũng cảm thấy cậu nói ra yêu cầu này chắc chắn người kia sẽ không đồng ý. Muốn anh giảng giải vấn đề với cái bụng của mình, đó là chuyện không có khả năng.
"Nhưng mà, có một việc anh có thể dạy nó." Vương Tuấn Khải đưa đôi môi tiến tới bên tai Vương Nguyên, dùng giọng khàn khàn mê người nói.
Mặc dù trong lòng Vương Nguyên đã vang lên một hồi chuông báo động, nhưng cậu vẫn không kìm nổi lòng hiếu kỳ, hỏi:
"Việc gì?"
Vương Tuấn Khải khẽ cắn chặt vành tai tinh xảo, xinh xắn của cậu, đôi môi quyến rũ nâng lên, chậm rãi nói:
"How to make love."
Nói xong, anh lật người đè cậu xuống dưới, vội vàng không thể chờ được bắt đầu việc "dạy" của mình.
Một hồi mây mưa qua đi, Vương Nguyên nằm trên giường đến đấy ngón tay cũng không muốn cử động. Cậu tức giận nhìn người đàn ông với tinh thần sảng khoái đang đứng ở bên giường mặc áo sơ mi trắng, cắn răng nghiến lợi nói:
"Mặt người da thú."
Động tác cài nút áo trong tay Vương Tuấn Khải hơi dừng lại, khóe môi anh khẽ cong lên, dùng giọng trầm thấp nói:
"Tiểu Nguyên, em lại dùng ánh mắt nóng bỏng đó nhìn anh, anh không chắc là mình sẽ không làm một lần nữa đâu."
Vương Nguyên vội vàng xoay người lại, đưa lưng về phía anh, lẩm bẩm lần nữa:
"Mặt người dạ thú."
"......"
"Cốc cốc."
Vương Tuấn Khải nhíu nhíu mày, nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề đi ra khỏi phòng ngủ.
"Có chuyện gì sao?"
Thiên Tỷ nói mang theo chút nịnh hót:
"Khải, hôm nay tôi có thể nghỉ được không?"
"Có chuyện gì sao?"
Khóe miệng Thiên Tỷ giật giật, lần đầu tiên anh phát hiện ra, hai chữ "có chuyện" lại có công dụng đến như vậy.
Sắc mặt anh hơi đỏ lên, ấp úng: "Cái đó, hôm nay Chí Hoành không khỏe."
"Cậu đã làm hắn?" Vương Tuấn Khải ngược lại như không trông thấy gì, hỏi trắng ra.
"....."
Vương Tuấn Khải nhìn nét mặt của cậu ta cũng biết là mình đã đoán đúng, hơn nữa cuộc chiến tối hôm qua hẳn là rất kịch liệt đi. Anh thản nhiên nói:
"Bắt đầu từ hôm nay, không cần phải làm việc thay tôi nữa."
Trong nháy mắt Thiên Tỷ đã quên mất sự xấu hổ lúc trước, hưng phấn nói:
"Thật?!"
Vương Tuấn Khải "ừ" một tiếng, xoay người định mở cửa phòng ngủ, đột nhiên quay đầu lại hỏi:
"Lần đầu tiên?"
"......"
Sau khi phản ứng kịp câu hỏi của đối phương, ánh mắt Thiên Tỷ mơ hồ, thấp giọng nói:
"Tối hôm qua cậu ấy có chút giận dỗi, tôi nhất thời kích động nên đã làm cậu ấy."
Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói một câu: "Trơn, thuần khiết", rồi mở cửa đi vào phòng ngủ.
"......"
Trở lại phòng ngủ, Vương Tuấn Khải đi tới bên giường, ánh mắt u ám nhìn người nào đó đang lộ cái đầu nhỏ ra ngoài, nói:
"Hôm nay anh muốn đến công ty."
"Đi nhanh lên một chút a." Giọng nói kích động khác thường của Vương Nguyên truyền đến.
Khóe miệng Vương Tuấn Khải giật giật, anh vốn định đưa cậu đi cùng. Anh nhìn cái đầu nhỏ mấy giây, nói:
"Anh sẽ về làm bữa trưa cho em."
"Ừ, anh mau đi đi." Vương Nguyên lại thúc giục lần nữa, giọng nói tràn đầy hưng phấn, giống như đứa trẻ bị quản thúc lâu ngày biết mình sắp có được tự do vui vẻ vậy.
"......"
Sau khi Vương Tuấn Khải đi, Vương Nguyên từ trên giường ngồi bật dậy. Cậu đưa tay cầm lấy đồ ngủ bị một tên cầm thú nào đó ném ở trên chăn mặc vào người, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Cậu cúi người đánh răng nhìn qua gương thấy mái tóc của mình chỉ có lưa thưa, lắc đầu một cái. Cậu thật sự không hiểu, đối với bộ dạng mình như vậy, sao vẫn còn như lang như hổ được.
Đột nhiên, một ý nghĩ bắt đầu nảy sinh trong đầu cậu.
"Chị dâu?" Tề Ngôn tới đây một lúc lâu, nhìn thấy một cậu nhóc đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem báo, không biết mất bao lâu anh mới kêu lên.
Vương Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tề Ngôn, cười nói:
"Anh đến đúng lúc lắm, dẫn tôi đến khu huấn luyện của anh."
Tề Ngôn nhíu nhíu mày, hôm qua vẫn còn nhìn thấy tóc hơi dài, sao hôm nay đã biến mất rồi? Anh hỏi:
"Cậu cắt tóc khi nào vậy?"
Vương Nguyên nói có chút hả hê:
"Sáng sớm hôm nay, sau khi anh ấy đi đến công ty, tôi tự cắt tóc, đẹp trai chứ?"
Mặc dù khí chất tuấn tú nhưng có điểm lạ lẫm, chỉ khoảng 2, 3cm.... Tề Ngôn hỏi:
"Khải không biết cậu cắt tóc?"
Vương Nguyên lắc đầu một cái, lơ đễnh đáp:
"Anh ấy không biết, lại dài lại ngắn, nhìn chướng mắt."
Tề Ngôn rất sáng suốt không tiếp tục đề tài này nữa, nghĩ đến vấn đề giao phó, hỏi:
"Chị dâu, không phải là cậu đang nghĩ, thừa dịp lúc Khải không có ở đây, đi đào tạo bản lĩnh của mình đó chứ?"
Vương Nguyên đặt tờ báo lên trên bàn, đứng dậy đi tới bên cạnh Tề Ngôn, nghiêm túc nói:
"Tôi đến đó để tiến hành dưỡng thai."
Đến khu huấn luyện tiến hành dưỡng thai? Anh không nghe lầm đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro