CHƯƠNG 69 : Về Lăng Sanh
Biểu hiện của Lăng Sanh vẫn vô cùng bình tĩnh. Từ lúc ông bị bắt đến bây giờ, mặc dù bị giam trong môi trường hoàn toàn xa lạ, nhưng từ đầu đến cuối ông vẫn không thốt lên câu nào, cũng không cố gắng vùng vẫy, giống như chẳng hề để tâm đến chuyện sống còn của mình vậy.
Nhan Hạo đi vào phòng Lăng Sanh, thấy ông đang ngồi nhàn nhã trên ghế sofa, tự pha trà cho mình thì hơi nhíu mày, trong mắt hắn thoáng qua tia hứng thú. Hắn ngồi xuống một chiếc ghế sofa bằng da khác chỗ bàn trà.
"Lăng lão tiên sinh không hề có chút lo lắng nào cho tình cảnh của mình sao? Đó là do ông đã chắc chắn cháu trai ông sẽ đến cứu ông ra khỏi đây?"
Lăng Sanh nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ của Nhan Hạo, khẽ cười hỏi:
"Lo lắng cũng chẳng làm được gì không phải sao? Chẳng lẽ nếu biểu hiện của tôi rất hồi hộp, lo sợ, thì cậu sẽ thả tôi ra sao?"
Nhan Hạo nhếch môi, tán dương:
"Không hổ là người đã thấy đủ sóng to gió lớn, suy nghĩ quả nhiên thông suốt."
Lăng Sanh rót cho mình một ly trà, dựa lưng vào ghế sofa, chậm rãi nói:
"Đời tôi, chuyện duy nhất chưa từng trải qua đó chính là bị bắt cóc. Thật sự phải cảm ơn cậu vì đã cho tôi cái trải nghiệm này."
Ông uống một hớp nhỏ trà, cuối cùng hỏi:
"Cậu đã đưa ra điều kiện gì với Tiểu Khải?"
Nhan Hạo nâng bình trà lên, cũng tự rót cho mình một ly, đưa lên mũi ngửi ngửi, đôi môi mỏng khẽ mở:
"Vương Nguyên."
Hắn dừng một lúc, bổ sung:
"Chỉ cần anh ta chịu đưa Vương Nguyên tới trước mặt tôi, tôi sẽ thả ông ra."
Trong lòng Lăng Sanh rất kinh ngạc. Ông tưởng điều kiện của đối phương sẽ là bao nhiêu phần trăm cổ phần hoặc là bao nhiêu tiền mặt... không thể ngờ điều hắn muốn lại là Tiểu Yên. Thế nhưng cậu lại là người Tiểu Khải yêu. . . . . .
Ông đặt ly trà xuống bàn, cúi đầu nhìn làn khói lượn lờ trên mặt nước, nhàn nhạt nói:
"Tiểu Nguyên là vợ chưa cưới của Tiểu Khải, nó sẽ không nhường Tiểu Nguyên cho cậu đâu, cho dù cậu dùng tôi để uy hiếp, nó cũng sẽ không đồng ý."
Nhan Hạo cười lơ đễnh, nói không hề phô trương thanh thế:
"Từ lúc tôi nhìn trúng Vương Nguyên, cậu ấy chỉ có thể thuộc về tôi. Đừng nói bọn họ bây giờ còn chưa cưới xin, cho dù có cười rồi tôi cũng phải giành cậu ấy về bằng được."
Hắn nhìn về phía Lăng Sanh, dùng giọng đầy từ tính nói:
"Tôi rất muốn nhìn xem, giữa ông và Vương Nguyên, phải chọn một trong hai, Vương Tuấn Khải sẽ chọn ai."
Hắn nói tiếp:
"Một là ông nội đã ở bên mình hai mươi mấy năm qua, một là người chỉ mới ở bên mình được một vài tháng."
Lăng Sanh dựa lưng vào ghế sofa, bình tĩnh nói:
"Nếu như là tôi...tôi sẽ chọn bạn đời của mình, bởi cậu ấy mới là người ở với tôi đến trọn đời. Tôi nghĩ lựa chọn của Tiểu Khải cũng sẽ như thế thôi."
Khóe môi Nhan Hạo nhếch lên xem thường. Hắn lấy chiếc điện thọai di động ra, bấm một dãy số, lên tiếng hỏi:
"Tổng giám đốc Vương, đã chọn xong chưa?"
Lúc điện thọai di động của Vương Tuấn Khải đổ chuông, anh và Vương Nguyên vừa mới vào ở trong khách sạn. Vương Tuấn Khải đưa điện thọai tới trước mặt Vương Nguyên, dùng ánh mắt ra hiệu bảo cậu nghe điện thọai, còn mình mở hành lý lấy chiếc laptop màu đen ra, mở nắp lên khởi động máy tính.
Vương Nguyên cầm điện thọai di động đi vòng đến phòng ngủ mới ấn nút nghe, đề phòng việc đối phương sẽ nghe thấy tiếng gõ phát ra từ bàn phím. Cậu ngồi xuống bên mép giường, lên tiếng:
"Tôi là vị hôn thê của Vương Tuấn Khải, hiện giờ anh ấy đang tắm, xin hỏi ông có chuyện gì không?"
Nhan Hạo sững sờ một lúc. Hắn không ngờ người nhận máy là Vương Nguyên. Hắn cười ha ha:
"Cậu nhóc, nhớ tôi không? Tôi nhớ em lắm lắm."
Lăng Sanh khẽ nhíu mày, đối với việc Vương Nguyên nghe điện thọai cũng hơi bất ngờ.
Cứ như là đến lúc này Vương Nguyên mới biết đầu điện thọai bên kia là Nhan Hạo vậy. Cậu không hề che giấu sự chán ghét của mình, lạnh lùng nói:
"Nhan Hạo, thủ đoạn của anh đúng là càng ngày càng bỉ ổi. Ông nội đâu?!"
Nhan Hạo lơ đễnh đáp:
"Bỉ ổi hay không tôi không quan tâm, có tác dụng là được rồi."
Hắn dừng chưa được mấy giây, lại nói tiếp:
"Xem ra Vương Tuấn Khải đã kể hết mọi chuyện cho em nghe rồi. Vậy em có suy nghĩ gì? Nếu em muốn tốt cho hắn thì hãy ngoan ngoãn tới chỗ của tôi."
Hắn nói với cậu, giống như con sói xám lớn dụ dỗ cậu bé quàng khăn đỏ:
"Chỉ cần em đến ở bên cạnh tôi, tôi sẽ thả Lăng Sanh rời đi mà không có chút tổn hại nào, hơn nữa còn đảm bảo sẽ không bao giờ tìm Vương Tuấn Khải gây phiền phức nữa. Còn em, sẽ được hưởng thụ cuộc sống vô cùng tôn quý với quyền lực ngập trời. Những thứ Vương Tuấn Khải có thể cho em, tôi cũng sẽ cho em không thiếu; Thứ hắn không thể cho em, tôi vẫn có thể cho em."
Lăng Sanh quan sát Nhan Hạo một lần nữa, rút cuộc người này là ai? Mặc dù trông hắn có vẻ là người có thế lực, nhưng quyền lực lại ngập trời. . . . . . Đột nhiên ông có cảm giác, người này có điểm gì đó rất giống với Vương Tuấn Khải, cụ thể là gì ông cũng không rõ lắm.
Vương Nguyên không để ý đến lời của hắn, dùng giọng cứng rắn, mạnh mẽ nói:
"Để ông nội nghe điện thoại."
Nhan Hạo không hề để ý đến thái độ ác liệt của cậu, đặt điện thọai xuống dưới bàn trà, bật loa ngoài lên.
Lăng Sanh nhìn về phía chiếc điện thọai di động, cười ôn hòa nói:
"Tiểu Nguyên à, ông nội đây."
"Ông nội, anh ta có làm gì ông không?" Vương Nguyên quan tâm hỏi.
Trên mặt Lăng Sanh lộ vẻ vui mừng, ông cười ha ha đáp:
"Bây giờ ông giống như là khách của cậu ta vậy."
Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải đi vào, biết anh đã tìm ra vị trí cụ thể của ông nội nên nói vào điện thọai di động "Để Khải nói chuyện với ông". Cậu nói xong, đưa điện thoại di động cho Vương Tuấn Khải.
------------------------------------------------------------
Các cô ủng hộ tui nhiều nhiều để tui có tinh thần ra nhiều chap mới nhaa :*
Vote cho tui điiiii
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro