CHƯƠNG 58:Thân phận của kẻ đứng sau
Hai mắt Vương Nguyên trừng lớn, vẻ mặt khó tin nhìn Vương Tuấn Khải. Cậu nói làm gương chỉ là ôm thôi chứ! Thế nhưng anh. . . . . .
Chí Hoành vừa uống nước lọc nhìn thấy cảnh này liền bị sặc, cả khuôn mặt hắn đỏ bừng lên. "Khụ khụ".
Thiên Tỷ lập tức đưa tay ra sau lưng hắn, định vỗ lưng cho hắn, nhưng nghĩ tới việc Chí Hoành không cho phép mình động chạm thì hơi chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn làm như vậy. Hắn dùng tay phải vỗ nhè nhẹ lên lưng Thiên Nhất, tay trái cầm chiếc khăn ăn sạch lau miệng cho đối phương.
Trong lúc lơ đãng Chí Hoành bắt gặp ánh mắt đầy dịu dàng của Thiên Tỷ. Hắn hốt hoảng chuyển tầm mắt đi hướng khác, đồng thời cầm chiếc khăn ăn trong tay Thiên Tỷ, tự lau cho mình.
Lúc Chí Hoành bị sặc nước Vương Nguyên đã định quay lại nhìn, nhưng bị người nào đó dùng sức mạnh giữ đầu Cậu cố định, khiến Cậu không thể nhúc nhích được, chỉ có thể đón nhận sự nhiệt tình của anh. Nghĩ đến hai người đối diện đang nhìn hai người mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên đỏ lừ như con tôm luộc, nhiệt độ cũng lên cao đến kinh người, giống như lửa đốt.
Thiên Tỷ thu hồi hai tay lại, dựa lưng vào ghế, đôi mắt đào hoa nhìn về phía hai người đang ôm hôn cuồng nhiệt kia, uất ức nói:
"Hai người đây là đang coi thường người đang cậu độc lẻ loi như tôi?"
Vương Tuấn Khải buông Vương Nguyên ra, lành lạnh nói:
"Không phải bên cạnh cậu cũng có người đó sao?"
Hai tay Vương Nguyên vẫn nắm chặt áo Vương Tuấn Khải, đưa lưng về phía Chí Hoành và Thiên Tỷ, chờ nhiệt độ trên mặt mình giảm xuống.
Chí Hoành ngồi ngượng ngùng ở chỗ của mình, đi không được mà không đi cũng không xong.
Thiên Tỷ nhếch nhếch khóe môi tự giễu, cũng chẳng thèm quan tâm người trong cuộc đang ngồi cạnh mình, nói thẳng thừng:
"Hắn sống chết cũng không cho tôi đụng vào, tôi có biện pháp gì đây."
Vương Tuấn Khải cũng coi như đối phương không tồn tại, mặt không biến sắc dạy dỗ Thiên Tỷ:
"Cậu không biết dùng sức mạnh sao? Mạnh mạnh sẽ thành quen."
Vương Nguyên liếc mắt không nói gì. Cậu không nghe thấy gì, không nghe thấy gì. . . . . .
"Cái đó, tôi đi vệ sinh."
Chí Hoành đứng phắt dậy, cúi đầu nhìn xuống chân mình, nhỏ giọng nói.
Hắn thật sự không ở lại nổi nữa rồi, nội dung cuộc đối thọai của bọn họ quá. . . . . .
Thiên Tỷ ngẩng đầu nhìn hắn, nhàn nhạt đáp:
"Đi đi."
Hắn đương nhiên biết Chí Hoành thực sự không phải đi vệ sinh, mà là muốn bỏ chạy đỡ phải ở lại đây xấu hổ, nhưng mặc dù hiểu rõ như vậy, Thiên Tỷ cũng không ngăn cản việc Chí Hoành đi.
Thiên Tỷ nhìn theo bóng lưng hốt hoảng, bỏ chạy của Chí Hoành mấy giây, sau đó chuyển tầm mắt lên trên người Vương Tuấn Khải, vẻ mặt mập mờ cười nói:
"Khải, cậu cũng dùng cách này để bắt được chị dâu sao?"
Vương Nguyên bất ngờ xoay người lại, mặt đỏ bừng, hung dữ nhìn chằm chằm Thiên Tỷ, tức giận nói:
"Thiên Tỷ, có phải anh muốn ăn đòn? Ngay cả tôi cũng dám trêu đùa?!"
Cậu dừng một chút, giọng đã trở nên bình thản hơn, nói:
"Không phải anh nên qua đó xem thế nào sao?"
Thiên Tỷ sững sờ một lúc, khóe miệng giật giật, khổ sở nói:
"Đi thì có thể sẽ thế nào chứ?"
Vương Tuấn Khải "Hừ" nhẹ một tiếng, nói châm chọc không chút nể tình:
"Tôi không biết cậu đã trở nên yếu đuối như thế này từ lúc nào đấy."
Thiên Tỷ nghe xong, lại nghĩ một hồi. Có vẻ như mình đã không đủ mạnh đối với Chí Hoành thì phải, thế nên mới để cho hắn có cơ hội tự thu mình vào trong thế giới của hắn. . . . . . Một khi đã vậy thì phải làm mạnh mới được, để cho hắn không còn chỗ để trốn nữa. Thiên Tỷ nghĩ vậy, khôi phục lại bản tính của mình, đứng dậy, sau khi nói một câu "Tôi đi xem một chút" liền ra khỏi chỗ ngồi.
Vương Nguyên nhìn bóng lưng di chuyển thần tốc của Thiên Tỷ, lẩm bẩm:
"Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ."
Vương Tuấn Khải đem môi tiến tới bên tai Vương Nguyên, ngậm vành tai tinh xảo của cậu, nói thì thầm bóng gió:
"Em có lòng quan tâm lo lắng cho người khác như vậy, không bằng lo lắng cho mình một chút đi."
Vương Nguyên khẽ cau mày, quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải, dùng giọng đầy nghi ngờ hỏi:
"Em thì sao hả? Tại sao em phải lo lắng cho mình?"
Vương Tuấn Khải hôn mổ lên môi cậu, đôi tay nóng rực vuốt ve trên eo cậu, giọng đầy từ tính đáp:
"Anh phát hiện, cái kia của em đã hết rồi." Tối nay không ăn em thì uổng cho kiếp đàn ông của anh!
Rặng mây đỏ trên mặt Vương Nguyên vừa tan đi, lại quay trở lại. Giọng Cậu có chút cà lăm, nhỏ giọng hỏi:
"Anh... anh muốn thế nào?"
Vương Tuấn Khải nhíu mày, bưng ly nước lên uống một ngụm, vẻ mặt thành thật nói:
"Điều này không phải là đã rất rõ rồi sao? Cho em không xuống được giường."
". . . . . ." Vương Nguyên đột ngột đứng dậy, ngồi lại vị trí của mình, sau khi hắng giọng một cái, nghiêm trang nói:
"Đúng rồi, tối nay em muốn đi chăm sóc Dany. Tề Ngôn đã chăm sóc Cậu ấy một ngày rồi, chắc chắn cần phải nghỉ."
Vương Tuấn Khải liếc thấy nhân viên phục vụ bưng đồ ăn đi tới, vừa chậm rãi cầm khăn ăn, vừa lơ đễnh nói:
"Nếu ngay cả một người của hắn chăm cũng không nổi, vậy hắn cũng chẳng có tư cách để có được Cậu ấy."
Anh dừng mấy giây, bổ sung thêm:
"Cho dù hai ngày hai đêm Ngôn không ngủ, cũng chẳng có bất kỳ vấn đề gì cả."
Xem ra lần này đến phiên Vương Nguyên phải lo lắng rồi. Cậu đứng vụt dậy, nói câu "Em đi vệ sinh", liền đi như chạy.
Vương Tuấn Khải dùng đôi mắt đen không thấy đáy canh chừng bóng lưng của cậu, khóe môi nhếch lên đẹp mắt.
Vương Nguyên xoay người dựa vào vách tường, thở phào một cái, nhè nhẹ vỗ ngực mình, cuối cùng cũng không còn cảm thấy ánh mắt nóng rực của Vương Tuấn Khải theo sau nữa. Cậu đợi 30 giây sau để mình bình tĩnh lại, mới tiếp tục đi về phía nhà vệ sinh.
Đột nhiên một hồi âm thanh khiến người khác phải tai đỏ tim đập lọt vào tai cậu. Cậu men theo hướng tiếng động phát ra, nhìn thấy trước nhà vệ sinh nam Thiên Tỷ đang đè Chí Hoành lên trên tường, hôn không ngừng. Chí Hoành bị ép ngẩng đầu lên, sắc mặt đỏ đừng đón nhận nụ hôn nóng bỏng của người kia. Hai tay hắn đang đẩy lồng ngực Thiên Tỷ ra, cũng dần dần rũ xuống, rất chậm còn mang theo chút chần chờ, đến gần phần eo Thiên Tỷ.
Vương Nguyên vội thu hồi tầm mắt rình mò của mình lại, xoay người nhẹ nhàng rời đi, không dám gây ra tiếng động nào trong bầu không khí, chỉ sợ mình sẽ làm ảnh hưởng đến bọn họ. Quả thật Chí Hoành đã có dấu hiệu tiếp nhận Thiên Tỷ. Hắc hắc, Chuyện tốt! Chuyện tốt! Lúc này rõ ràng Cậu đã quên mất dự tính ban đầu của mình khi đi nhà vệ sinh rồi. Cậu vừa nhìn thấy Vương Tuấn Khải, liền nhào tới phía sau anh như một con chim nhỏ, hai tay đặt lên hai vai anh, tựa đầu vào mặt anh, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, nhỏ giọng nói:
"Em vừa thấy Thiên Tỷ và Chí Hoành hôn nhau!"
Hình ảnh nam nam hôn nhau quả nhiên là vô cùng kích thích, so với cảnh nam nữ hôn nhau xem ra còn kích thích hơn nhiều, càng khiến người ta kích động hơn.
Vương Tuấn Khải ưu nhã đặt dao nĩa xuống, xoay người ôm Vương Nguyên ngồi trong lòng mình, lại cầm dao nĩa lên lần nữa, xắt một miếng bò bít tết nhỏ đút vào miệng cậu, chậm rãi nói:
"Anh có thể cho rằng đây là em đang gợi ý anh hôn em không?"
Vương Nguyên nghe thấy câu này, miếng thịt bò trong miệng không cẩn thận bị mắc vào trong cổ họng. Cậu vội cầm ly nước, cũng chẳng thèm để ý nó là của ai, dốc vào trong miệng mình.
Vương Tuấn Khải nhíu nhíu mày, đặt dao và nĩa xuống, để Vương Nguyên ngồi thẳng trên đùi mình, tay trái vừa nhè nhẹ vuốt lưng cho cậu, vừa trách cứ:
"Ăn từ từ thôi, không ai ăn tranh của em đâu."
". . . . . ." Vương Nguyên mở to đôi mắt sáng chói như vì sao trừng Vương Tuấn Khải một cái. Cậu hít thật sâu vài ngụm không khí, chờ cho người xuôi xuôi xuống mới than thở:
"Đều là lỗi của anh! Toàn nói những từ ngữ kỳ cục."
Bàn tay to lớn của Vương Tuấn Khải vẫn từ từ vuốt dọc theo sống lưng cậu, dùng giọng dễ nghe nói:
"Ừ, vậy anh không nói những từ ngữ kỳ cục nữa, chúng ta thảo luận đi."
Trước ánh mắt thăm hỏi của Vương Nguyên, anh mở miệng nói:
"Em vừa uống ly nước anh đang uống dở."
Vương Nguyên liếc mắt, thờ ơ đáp:
"Vậy thì sao nào? Nước miếng của anh em cũng ăn rồi, chút chuyện nhỏ này có đáng gì."
Ánh mắt Vương Tuấn Khải mờ ám, sau khi nói cực nhanh câu "Nếu đã ăn rồi thì cũng không ngại ăn thêm chút nữa chứ", liền bắt được môi cậu, lại hôn lên.
Thiên Tỷ cầm tay Chí Hoành đi ra, nhìn thấy đúng cảnh này. Hắn dừng chân không bước tiếp nữa.
Chí Hoành bị hắn cầm tay đi phía sau, không có cách nào thoát ra được, mặt cứ cúi gằm xuống không để ý đến động tác của hắn, nên vô tình đụng vào lưng hắn.
Thiên Tỷ xoay người, cúi đầu nhìn Chí Hoành, đôi mắt đào hoa lóe sáng, không nói hai lời lại hôn lần nữa.
"Ưmh ưmh. . . . . ." Giữa nơi công cộng Chí Hoành giãy giụa lợi hại đến mức dị thường. Hắn khép chặt hàm răng, dùng sức đẩy Thiên Tỷ ra.
Thiên Tỷ dựa vào năng lực kiểm soát mạnh mẽ của mình, rời khỏi bờ môi hắn muốn ngừng mà không được, đặt cằm lên trên vai Chí Hoành, thở phì phò khó khăn, dùng giọng có chút khàn cùng chịu đựng nói:
"Em đừng cử động, để anh ôm em một lát. . . . . ."
Hôm nay đã là một tiến bộ rất lớn rồi, không thể hấp tấp gây lỗi được, cứ tiến hành theo tuần tự là được. . . . . .
Chí Hoành nghe xong, quả nhiên không cử động nữa, ngoan ngoãn để mặc Thiên Tỷ ôm mình. Hắn cũng là đàn ông, biết tại sao cơ thể Thiên Tỷ lại trong trạng thái căng thẳng. Hắn giương mắt nhìn lên phía trước, vừa vặn nhìn thấy hai người đang ôm hôn trên ghế, nhiệt độ trên mặt không tự chủ được lại tăng cao, thảo nào Thiên Tỷ lại đột nhiên xoay người hôn hắn. . . . . .
Qua gần một phút, Thiên Tỷ mới thả Chí Hoành ra. Hắn cầm tay Chí Hoành đi về phía hai người vẫn đang hôn nhau như trước, vừa kéo ghế cho Chí Hoành, vừa cười nhạo:
"Khải, cậu còn không buông chị dâu ra, Cậu ấy sẽ không thở được nữa đâu."
Vương Nguyên chợt đẩy Vương Tuấn Khải ra, vùi đầu vào ngực anh giống như con đà điểu.
Vương Tuấn Khải dùng ánh mắt lạnh lẽo thấu xương liếc xéo Thiên Tỷ một cái, cầm dao và nĩa lên, điềm tĩnh xắt thịt bò, đồng thời lên tiếng:
"Cậu rảnh rỗi như thế, vậy mang ít đồ ăn tới cho Ngôn đi."
Thiên Tỷ vốn đang nghĩ ăn trưa xong sẽ cùng Chí Hoành trở về phòng, cùng nhau trao đổi tình cảm, bây giờ lại thành thân nô dịch thì không khỏi ảo não, không có việc gì mình lại đi trêu chọc vào tên ma vương, nhưng mà Ngôn? Hắn nhìn Vương Tuấn Khải, hỏi có chút kỳ quái:
"Ngôn cũng tới Đỉnh Vô Danh rồi hả? Sao không thấy hắn?"
Vương Tuấn Khải đút một miếng thịt bò vào miệng Vương Nguyên, nhàn nhạt đáp:
"Hắn đang chăm sóc người ta trong bệnh viện."
Đầu lông mày Thiên Tỷ nhíu lại thành một chữ "Sông" (川). Ngôn chăm sóc người ta? Đúng là y thuật của Ngôn không ai sánh kịp, nhưng người đã được hắn chăm sóc cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mình một lần, Khải một lần, chị dâu một lần, sau đó không còn ai nữa. Bây giờ ba người bọn họ đều ở đây rồi, vậy Ngôn ở bệnh viện chăm sóc ai? Thiên Tỷ nhìn về phía Vương Tuấn Khải, hỏi đầy nghi ngờ:
"Hắn đang chăm sóc ai trong bệnh viện?"
Vương Tuấn Khải cũng chẳng đưa mắt lên đáp:
"Chẳng phải cậu đi rồi sẽ biết sao."
Anh nói xong, ưu nhã đưa một miếng thức ăn vào trong miệng mình, từ từ nhai rồi nuốt, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt buồn bực của người kia.
Khuôn mặt tuấn tú của Thiên Tỷ khốn khổ. Đây không phải là đang treo cổ cơn thèm thuồng của hắn sao? Haizz... Ai bảo hắn không biết trời cao đất rộng lại chọc vào người kia chứ?
Ăn trưa xong, Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên mười ngón tay đan xen nhau, nhàn nhã ra khỏi phòng ăn, để lại Thiên Tỷ và Chí Hoành sau lưng.
Thiên Tỷ đưa tay vẫy một nhân viên phục vụ, điểm tên vài món ăn dặn dò:
"Cho vào hộp giữ nhiệt."
Đột nhiên Chí Hoành có chút không thoải mái. Những tên món ăn được điểm ra cũng đủ biết mức độ thân thuộc của Thiên Tỷ và Tê Ngôn như thế nào. Chí Hoành nói: "Tôi về phòng trước đây", sau đó đứng dậy định rời đi.
Thiên Tỷ giữ tay hắn lại, kéo hắn vào ngực mình, cũng chẳng để ý đến sự vùng vẫy của hắn, không thả cho hắn đi.
Ở bên này, sau khi Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên trở về phòng. Anh kéo Cậu ngồi xuống ghế sofa, sau đó lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi ra, bật một đoan ghi âm lên.
Hai chân Vương Nguyên vắt chéo đặt trên ghế sofa, dựa đầu vào đùi anh, chăm chú nghe nội dung cuộc đối thoại. Từ lúc điện thoại phát ra câu nói đầu tiên, Cậu đã biết đó là giọng của ai rồi.
Lúc nghe thấy một giọng đàn ông khác, hai người đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói:
"Nhan Hạo."
Nghe xong đoạn ghi âm, giọng Vương Nguyên mang theo chút lạnh lẽo:
"Đúng là Nhan Hạo đã bỏ ra 10 tỷ Dollar mua mạng của anh."
Cậu dừng một chút, nghiêm túc hỏi:
"Anh giới quyền quý bạch đạo và hắn giới quyền quý hắc đạo thì có ân oán gì chứ?"
Cho dù Nhan Hạo muốn động thủ thì cũng chỉ có thể động thủ với Liệt Diễm nha, chẳng lẽ hắn đã biết Vương Tuấn Khải và Liệt Diễm chỉ là một người?
Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn người trong ngực, lên tiếng không chút do dự:
"Có."
Vương Nguyên sửng sốt một chút, lẩm bẩm:
"Ân oán gì?"
Vương Tuấn Khải thâm tình nhìn khuôn mặt Vương Nguyên, đưa tay phải lên dùng ngón tay như có như không vuốt ve bờ môi đỏ mọng mềm mại của cậu, đáp:
"Anh giành người trong lòng của hắn."
Dựa theo tính cố chấp của Nhan Hạo, thứ hắn đã nhìn được, bất luận như thế nào hắn cũng phải giành giật bằng được về tay mình.
Từ trước đến giờ Khải chỉ có duy nhất một mình mình, vậy.............. Vương Nguyên suy nghĩ một lúc, dùng ngón tay chỉ vào mình, khó tin hỏi:
"Em?"
Vương Tuấn Khải gật đầu, cong môi lên, hỏi ngược lại:
"Trừ em ra còn có ai có khả năng này nữa?" Làm cho mấy người đàn ông tôn quý nhất trên thế giới đều phải nghiêng ngả.
Nhớ lại lúc trước Vương Tuấn Khải chỉ mới nhìn thấy Bạch Triết Hiên ham muốn mình, thiếu chút nữa Cậu đã bị anh ăn sạch rồi. Vương Nguyên vội vàng nói:
"hắn thích em cũng chẳng có chút quan hệ nào! Nếu như nhất định phải nói giữa em và hắn có quan hệ gì, thì đó chính là hắn là kẻ thù của em!"
Vương Tuấn Khải nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của Cậu buồn cười. Anh bế bổng Cậu lên, vừa đi về phía phòng ngủ vừa nghiêm túc nói:
"Anh vẫn nghĩ là, nên để cho em ngồi vững thân phận 'người phụ nữ của anh' đã."
Vương Nguyên đỏ mặt, nói lảng sang chuyện khác:
"Sao anh có được đoạn ghi âm này?"
Bước chân Vương Tuấn Khải vẫn không ngừng, đáp:
"Anh sao chép từ điện thoại di động của Thanh Nha."
Vương Nguyên tiếp tục hỏi:
"Vậy anh định đối phó với Nhan Hạo như thế nào?"
Vương Tuấn Khải đặt Cậu lên trên giường, vừa từ từ cởi cúc áo vừa nhìn Cậu nói:
"Đây cũng không phải là chuyện một đôi lời đã có thể nói rõ. Còn có vấn đề gì nữa không?"
Đại não Vương Nguyên nhanh chóng xoay tròn. Cái đầu lúc bình thường không tệ, bây giờ lại không thể tìm ra được vấn đề gì để hỏi đối phương.
Vương Tuấn Khải ném chiếc áo sơ mi xuống đất, chống tay chân xuống giường, giam hãm Cậu ở dưới thân mình, dùng giọng hơi khàn khàn nói:
"Nếu không còn vấn đề gì nữa, vậy anh bắt đầu tận hưởng đây."
Vương Nguyên hốt hoảng mở miệng muốn cự tuyệt, lại bị cái lưỡi linh hoạt của đối phương thừa cơ chui vào kẽ hở. Cậu nhắm mắt thuận theo, biết chuyện này bắt buộc phải làm cũng không giãy giụa nữa.
Cả một buổi chiều, trong phòng ngủ chỉ là những âm thanh khiến người nghe phải tai đỏ tim đập, xen kẽ trong đó thi thoảng còn có những tiếng khóc nức nở, cầu xin cùng tiếng mắng chửi của Vương Nguyên.
"Khải, em không làm........."
"Khải, em thật sự không làm được nữa............."
"Vương Tuấn Khải! Cái tên cầm thú này!"
"Vương Tuấn Khải! Em ghét anh!"
Tầng 25 bệnh viện, trong phòng VIP xa hoa.
Tề Ngôn ngồi bên giường nhìn Dany đang nhắm nghiền hai mắt mặt đầy phức tạp. Hắn thật sự không nghĩ ra, tại sao Cậu lại đẩy hắn ra. Dù sao thì bọn họ cũng không thân quen không phải sao? Thậm chí còn có thể nói là nhìn nhau là thấy ghét.
Đột nhiên tiếng chuông cửa đã được xử lý đặc biệt vang lên. Tề Ngôn nhìn Dany một cái, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng, đi đến bên cửa lớn, nhìn thấy hình ảnh hiển thị trên màn hình, hắn không tự chủ được nhíu mày mở cửa ra.
Thiên Tỷ vừa vào cửa liền nhét túi đồ ăn đang cầm trên tay phải vào tay Tề Ngôn, sau đó đổi khách thành chủ kéo tay Chí Hoành đang không được tự nhiên ngồi lên chiếc ghế sofa bằng da thật trong phòng khách.
Tề Ngôn đóng cửa, đặt túi đồ ăn trong tay lên trên bàn, sau đó lấy thức ăn ra ngồi trên ghế sofa tự nhiên ăn đồng thời hỏi:
"Sao hai người lại tới Đỉnh Vô Danh?"
Thiên Tỷ vắt chéo hai chân lên nhau, tựa người vào ghế sofa đáp:
"Điều này không phải đã rõ như ban ngày rồi sao? Không có lệnh của Khải, sao tôi dám rời khỏi đảo không người?"
Hắn vuốt ve bàn tay mềm mại không xương của Thiên Nhất, nhìn Tề Ngôn nghiêm túc hỏi:
"Cậu ở đây chăm sóc ai?"
Mặc dù hắn có thể tự mình đi vào trong xem rút cuộc người kia là thần thánh phương nào, nhưng hắn vẫn muốn tự Tề Ngôn nói ra.
Tề Ngôn sững sờ một chút, nói tên:
"Dany."
Thiên Tỷ rất không hài lòng khi Chí Hoành vẫn xa cách với mình. Hắn đưa tay trái ôm lấy eo đối phương, kéo người kia lại gần mình, đồng thời nhíu mày hỏi:
"Là nữ?"
Tề Ngôn gật đầu một cái, giải thích:
"Cô ấy đã cứu tôi."
Thiên Tỷ nhìn Tề Ngôn chằm chằm một lúc, cười thâm sâu hỏi:
"Tôi có thể nhìn xem Cô ấy trông như thế nào được không?"
Tề Ngôn nuốt miếng thức ăn vào, cự tuyệt không chút do dự:
"Không được, cậu sẽ mang vi khuẩn vào cho Cô ấy."
". . . . . ." Khóe miệng Thiên Tỷ giật giật, đúng là thấy sắc quên bạn.
Đột nhiên Tề Ngôn đem tầm mắt chĩa về phía Chí Hoành đang không được tự nhiên, thấp giọng hỏi:
"Thiên có đối xử tốt với cậu không?"
Chí Hoành không ngờ đề tài lại đột nhiên chuyển đến mình, hắn im lặng mấy giây, nhỏ giọng đáp:
"Tốt."
Xem như là tốt đi? Mặc kệ mình có đối với hắn như thế nào, hắn cũng đều nhẫn nhịn không chạm vào người mình.
Tề Ngôn đưa một miếng thức ăn vào trong miệng, nói:
"Nếu hắn đối với cậu không tốt, hãy nói với Khải, Khải sẽ trừng trị hắn."
". . . . . ." Không chơi bán rẻ anh em như vậy chứ.
Chí Hoành cúi đầu nhìn xuống dưới đất, đáp:
"Được."
Thiên Tỷ ôm Chí Hoành đứng dậy, cúi đầu nhìn Tề Ngôn nói:
"Vậy chúng tôi về khách sạn, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi."
Tề Ngôn gật đầu một cái, nói:
"Cứ tự nhiên."
Ra khỏi phòng bệnh VIP, lúc đi vào thang máy Thiên Tỷ đè Chí Hoành lên trên vách tường, nhìn hắn nghiêm túc hỏi:
"Hiện tại em khó chịu gì hả?"
Chí Hoành khẽ trừng lớn hai mắt, có chút không thể tin được, thế mà đối phương vẫn nhìn ra tâm tư của mình?
Hắn nhìn Thiên Tỷ, thật bình tĩnh nói:
"Tại sao anh lại thích tôi? Cảm thấy mới mẻ, thích trêu đùa?"
Đôi mắt đào hoa của Thiên Tỷ phủ chút lạnh lẽo, hắn nói có chút tức giận:
"Anh nhớ là anh cũng không có nói với em những lời như thế. Anh đối với em không phải là cảm hứng nhất thời, cũng không phải là tâm lý muốn đùa vui, mà là anh thật lòng muốn ở cùng với em."
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói:
"Đừng hỏi anh thích em ở điểm nào, bởi vì anh cũng không biết. Trước đó anh cũng không giải thích được tại sao mình lại thích em."
Đối mặt với ánh mắt của hắn, Chí Hoành cũng không hề sợ hãi, hay lo ngại có thể hắn sẽ động thủ với mình, nhàn nhạt nói:
"Tôi cảm thấy Tề Ngôn ưu tú hơn tôi nhiều."
Thiên Tỷ gật đầu gần như không hề do dự, nói theo thực tế:
"Đúng vậy."
Hắn nhìn nét mặt Chí Hoành đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, lẩm bẩm có chút ngập ngừng:
"Em ghen?"
Chí Hoành bất ngờ đẩy người đang đè ép mình ra, nhìn cửa thang máy đáp:
"Anh đối với người ta như thế nào không có bất kỳ quan hệ gì với tôi."
Đôi mắt đào hoa của Thiên Tỷ lóe lên tia cười. Hắn cũng chẳng quan tâm đến thái độ cùng giọng nói của Thiên Nhất, không để ý đến sự giãy giụa của đối phương, ôm đối phương vào trong ngực, nói:
"Em hãy để cho lòng mình rộng mở đi, anh sẽ không thích Ngôn. Còn về vấn đề ưu tú này, thì càng không thể giải thích được rồi. Anh thích cá nhân em, chẳng liên quan gì đến việc ưu tú cả."
Vương Nguyên bị dày vò một buổi chiều, cuối cùng ngủ mê man. Chờ đến lúc Cậu mở mắt ra thì trên người đã được mặc vào chiếc váy ngủ. Dường như trong lúc mơ màng, một tên cầm thú nào đó đã bế Cậu vào phòng tắm. Cậu nằm trên giường không nhúc nhích, cặp mắt xoay tròn không ngừng, nhưng lại không tìm thấy tên đầu sỏ đã hành hạ Cậu trở thành cái dạng này đâu.
Cậu thử gọi "Khải" thăm dò, ngay tức khắc lại bị chính giọng nói của mình hù cho sợ, giọng nói là kết quả của quá độ. . . . . .
Vương Tuấn Khải nghe thấy tiếng động, cúp điện thoại không chút do sự, vừa sải bước đi vào phòng ngủ vừa đáp:
"Anh đây."
Vương Nguyên nhìn người nào đó tinh thần sáng láng, tức giận muốn trào lên. Tại sao cơ thể của mình giống như bị xe đè nát, còn tâm trạng người kia lại phơi phới như vậy?!
Vương Tuấn Khải cúi người đỡ Cậu dậy, để Cậu dựa vào trong ngực mình, dùng tay bóp bóp vòng eo ếch của cậu, dịu dàng hỏi:
"Đói chưa?"
Vương Nguyên còn chưa kịp lên tiếng cái bụng đã hết sức phối hợp kêu lên hai tiếng, đưa Cậu vào cảnh xấu hổ vô cùng.
Vương Tuấn Khải cười ra thành tiếng rất vô liêm sỉ. Tiếng cười của anh nghe tràn ngập từ tính, hấp dẫn đến dị thường. Anh bế Vương Nguyên lên, vừa đi tới bàn ăn, vừa nói:
"Anh đã gọi người mang bữa tối lên đây, rất nhanh sẽ có."
Không nằm ngoài dự liệu của anh. Anh vừa đặt Vương Nguyên lên trên ghế thì tiếng chuông cửa vang lên.
Vương Tuấn Khải hôn mổ lên đôi môi đỏ mọng của Vương Nguyên, nói:
"Anh đi mở cửa."
Vương Nguyên gật đầu một cái, rất ra dáng nữ vương ngồi trên ghế chờ đồ ăn mang tới.
Nhân viên phục vụ đều là những người đã được trải qua lớp huấn luyện nghiêm khắc, biết cái gì nên nhìn, cái gì không nên nhìn. Ngoài lúc đầu hắn nhìn Vương Nguyên mỉm cười một cái, sau đó không hề có bất kỳ ánh nhìn nào khác đặt trên người cậu, chỉ rất yên phận đặt từng món ăn một lên trên bàn.
Sau khi nhân viên phục vụ đi, Vương Tuấn Khải ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Vương Nguyên. Anh ôm Cậu ngồi lên trên đùi mình, rất kiên nhẫn đút cho Cậu ăn.
Vương Nguyên thấy anh không ăn, dùng giọng có chút khàn khàn hỏi:
"Anh không ăn sao?"
Vương Tuấn Khải đút một miếng thức ăn vào trong miệng cậu, dịu dàng đáp:
"Anh đã ăn rồi."
Vương Nguyên nghĩ đến cả buổi chiều mình bị lăn qua lăn lại thành thê thảm như thế này, khẽ rủa:
"Cầm thú."
". . . . . ." Khóe miệng Vương Tuấn Khải hơi giật giật, đối với người của mình thì trở thành cầm thú không phải là chuyện rất bình thường sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro