CHƯƠNG 55 : Đỉnh vô danh (2)
Lúc này trong phòng ăn cũng không có nhiều người, hai người Tề Ngôn và Dany mỗi người chọn một cái bàn ngồi xuống. Vương Nguyên đi ở phía sau, nhìn nhìn Tề Ngôn lại nhìn nhìn Dany, không biết nên ngồi ở bàn người nào. Vương Tuấn Khải kéo tay cậu đi qua hai cái bàn của bọn họ, đến chiếc bàn cạnh cửa sổ thì buông lỏng tay ra, để cậu và anh ngồi đối diện với nhau. Anh nhìn Vương Nguyên, dịu dàng hỏi:
"Em muốn ăn gì?"
Dany đứng dậy, như không nhìn thấy sắc mặt của Vương Tuấn Khải, đi đến ngồi xuống cái ghế bên cạnh Vương Nguyên.
Tề Ngôn liếc mắt nhìn thấy cảnh này, hắn áp chế cơn tức giận không để vọt ra ngoài. Lẽ ra phải là mình và hai người kia đi ăn cùng nhau, sao bây giờ lại thành ngược lại, chỉ còn một mình là thế nào? Hắn ném quyển thực đơn xuống, đứng vụt dậy, đi tới ngồi xuống cái ghế bên cạnh Vương Tuấn Khải.
Sắc mặt Vương Tuấn Khải đã cực kỳ khó coi, cả hai người này tới đây làm gì đây hả?!
Vương Nguyên chớp mắt hai cái, nhìn nhìn Tề Ngôn lại nhìn nhìn Dany, sau đó rất sáng suốt mà đem tầm mắt đặt trên thực đơn.
Dany liếc xéo Tề Ngôn phía đối diện, khinh khỉnh nói:
"Anh tới đây làm gì!"
Tề Ngôn trầm mặt xuống, nói:
"Chân ở trên người tôi, tôi muốn đến đâu thì đến đó, mắc mớ gì tới cô?"
Dany đóng quyển thực đơn lại, rất không muốn nhìn thấy mặt hắn nói:
"Ngồi ăn cùng với loại người như anh, đúng là mất khẩu vị của tôi."
Tề Ngôn lạnh lùng cong môi lên, nói từng chữ chữ một:
"Vậy thì mời cô đứng dậy, xoay người sau đó bước đều bước."
Dany cười khẽ, nói:
"Anh bảo tôi đi là tôi đi, không phải rất mất mặt sao?" Cô mở thực đơn ra lần nữa, chọn món ăn sáng cho mình.
Bữa sáng với những cơn sóng ngầm cuối cùng cũng kết thúc.
Dany dùng khăn ăn lau miệng, sau đó quay đầu nhìn Vương Nguyên, hỏi:
"Tiếp theo đây cô có hoạt động gì không?"
Vương Nguyên lắc đầu, dùng giọng dễ nghe, nói thánh thót:
"Còn tùy thuộc vào sự sắp đặt của Khải."
Đối với câu trả lời của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải hết sức hài lòng. Đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên, anh nhìn người kia nói:
"Em muốn như thế nào, thì chúng ta làm thế đó."
Khóe miệng Dany giật giật. Được rồi! Hai người đều suy nghĩ cho nhau, tương thân tương ái biết bao, người khác ghen tị đến chết đây. Cô mở miệng đề nghị:
"Cùng đi đánh golf thì thế nào hả?"
". . . . . ." Vương Nguyên thật sự chẳng có chút hứng thú nào với việc đánh golf. Cậu suy nghĩ một lúc, nói:
"Đánh cặp bóng chuyền bãi biển đi."
Dany vốn tưởng rằng người kia không thích vận động kịch liệt như thế, cho nên không đưa ra đề nghị này. Giờ thấy đối phương chủ động đề nghị, cô không khỏi vui vẻ cười nói:
"Được được."
Bóng chuyền bãi biển là một trong những hoạt động thể thao cô thích nhất. . . . . . Mỗi lần chơi xong, giống như đã đem hết những suy nghĩ tiêu cực trong lòng phát tiết ra ngoài.
Vương Tuấn Khải nhíu mày, nhìn Vương Nguyên, dùng giọng đầy từ tính hỏi:
"Em chắc chứ?"
Vương Nguyên nhìn lại người kia, không hiểu gì. Bóng chuyền bãi biển có gì là không ôn đâu?
Thấy bộ dáng mơ hồ này của cậu, Vương Tuấn Khải lắc đầu bất đắc dĩ, hỏi:
"Tại sao hôm nay em phải mặc bộ đồ này?"
Dany và Tề Ngôn nghe xong, đều ám muội nhìn Vương Nguyên, duy chỉ có Vương Nguyên là vẫn ngây ngốc nói:
"Là anh chọn nha."
". . . . . ." Từ trong đáy lòng Vương Tuấn Khải dâng lên một cảm giác vô lực. Anh hắng giọng một cái, nói:
"Ừ, vậy thì chơi bóng chuyền hai người đi. Ngôn, cậu và Dany một đội."
Tề Ngôn và Dany đều chán ghét nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói:
"Ai thèm cùng một đội với anh ta."
"Ai thèm cùng một đội với cô ta."
Vương Tuấn Khải nhíu mày, lành lạnh nói:
"Hoặc là hai người cùng một đội, hoặc là không chơi nữa."
Thấy cả hai người bọn họ đều không nói gì, Vương Tuấn Khải đứng dậy đi tới bên Vương Nguyên, dắt tay cô vừa ra khỏi nhà hàng vừa nói:
"Ba mươi phút nữa gặp nhau." Anh cũng không có hứng thú để người khác lại đi theo mình.
Dany thấy vậy, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Tề Ngôn một cái, đứng dậy ra khỏi phòng ăn.
Trở lại 'phòng tổng thống', Vương Nguyên lười biếng nằm trên ghế sofa, gối đầu lên trên đùi Vương Tuấn Khải, hai tay vuốt vuốt bàn tay to lớn của anh, hỏi:
"Tại sao vừa rồi ở phòng ăn anh hỏi như thế?"
Vương Tuấn Khải bật TV, đặt cái điều khiển lên trên bàn, cúi đầu xuống nhìn cô, dùng giọng khiêu gợi nói:
"Em giơ chân lên nhìn xem."
Vương Nguyên giơ chân trái lên, ngay tức khắc, đập vào mắt cô là những vết bầm tím của dấu hôn. Cậu ngồi vụt dậy, ảo não nhìn Vương Tuấn Khải, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Đều là lỗi của anh!"
Vương Tuấn Khải nhìn người kia xù lông không khỏi buồn cười. Đôi môi mỏng của anh cong lên, hùa theo:
"Ừ, đều là lỗi của anh."
Vương Nguyên tức giận trừng anh một cái, sau đó ngồi xụi lơ trên chiếc ghế sofa giống như quả bóng cao su xì hơi, lẩm bẩm:
"Em phải làm thế nào đây?" đồ bơi không thể mặc, quần áo ngắn cũng không thể mặc. . . . . .
Vương Tuấn Khải đặt đầu cậu lên trên đùi mình, vuốt vuốt mái tóc nói:
"Em sẽ mặc cái này."
Để làm cho em không mặc được đồ bơi, tối hôm qua anh thật sự đã phải rất cố gắng trồng trọt.
Vương Nguyên xoay người, quay mặt về phía bụng Vương Tuấn Khải, tiu nghỉu nói:
"Có ai ăn mặc thế này đi đánh bóng chuyền bãi biển chứ . . . . . ."
Tuy cái quần này chẳng ảnh hưởng đến sự co duỗi của tay chân cậu, nhưng mà mặc nó đi đánh bóng chuyền, nhất định sẽ là tâm điểm của công chúng.
Vương Tuấn Khải cười cười, nhẹ giọng nói:
"Em nha"
". . . . . ." Vương Nguyên giận đến muốn chết. Người này quá ác liệt rồi! Cậu đưa tay đến bên hông người kia, định véo anh một cái, nhưng thịt của anh quá rắn chắc, véo không lên nổi. Cậu dùng ngón trỏ và ngón cái véo một lớp da bên hông anh lên, xoay tròn 360 độ không chút khách khí.
Nửa giờ sau, Vương Tuấn Khải cởi trần, mặc một chiếc quần đùi đi một đôi dép lê xuất hiện trên bãi biển. Vương Nguyên gần như lúc trước, lại mặc một bộ jumpsuit dài màu trắng, nhưng dưới chân thay vì đôi giày được đổi thành đôi dép lê.
Bởi vì hai người đều quá xuất chúng, quay đầu lại có thể nói là 100%, nên muốn tìm bọn họ rất dễ, tầm mắt mọi người đổ dồn về đâu, chính là bọn họ ở đó.
Trang phục của Tề Ngôn cũng rất giống Vương Tuấn Khải, cũng là cởi trần, mặc quần đùi, đi dép lê. Hắn cầm trong tay một quả bóng chuyền, đi không nhanh không chậm về phía Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên.
"Cậu mặc cái này để chơi?"
Hắn dừng lại trước mặt hai người, nhìn Vương Nguyên dùng giọng không thể tin được hỏi.
Vương Tuấn Khải chặn lại tầm mắt của hắn, thờ ơ nói:
"Có gì không được?"
Dù là anh em thì cũng không thể nhìn người của anh không có chút kiêng kỵ nào như thế!
Khóe mắt Tề Ngôn không kiềm chế được kéo ra, đối với hành động của Vương Tuấn Khải, hắn đã im lặng hoàn toàn rồi. Nhìn một chút cũng không được, tốt nhất là giấu kín đi đi.
"Nguyên, không chơi sao?"
Tóc Dany được búi cao lên, toàn thân cô là bộ bikini màu xanh dương nhạt, cô đi vừa thong thả về phía bọn họ vừa hỏi.
Không thể không nói, dung mạo của cô rất xuất sắc, bất luận là dáng người hay khuôn mặt đều thuộc vào hạng nhất. Ở chỗ nên nhiều thịt thì tuyệt nhiên không thiếu một miếng thịt, ở chỗ nên ít thịt lại tuyệt nhiên không thừa một miếng.
Trong mắt Tề Ngôn thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã tan biến mất.
Vương Nguyên nhìn Dany, dùng giọng trong trẻo nói:
"Chơi chứ."
Dany trợn trừng đôi mắt đẹp, lẩm bẩm:
"Cậu mặc cái này chơi?"
"Ừ, yên tâm đi, nhất định sẽ đánh cho hai người hoa rơi nước chảy."
Vương Nguyên không muốn vì cách ăn mặc của mình mà đối phương sẽ nhường, nên mới buông ra một câu tự cao như vậy. Cậu muốn kích thích ý chí chiến đấu của bọn họ.
"Khụ khụ. . . . . ." Dany không ngờ cậu sẽ nói như vậy, suýt nữa đã bị sặc chính nước miếng của mình. Cậu nhìn về phía Tề Ngôn, nói giống như nữ vương:
"Anh có nghe thấy không hả?"
Trước mặt là cuộc tranh tài, ân oán cá nhân lúc trước đều có thể gạt qua một bên, nhưng mà, hình dáng người này đúng là không tệ nha, không có một chút thịt thừa nào cả.
Cô lại nhìn sang dáng người Vương Tuấn Khải, không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt. Mặc dù chiều cao của hai người tương đương nhau, đều khoảng 1m90, nhưng da của Vương Tuấn Khải đen hơn một, bả vai rộng hơn một chút, cơ bắp cùng đường cong hoàn mỹ hơn một chút. Dường như cô có thể nhìn thấy sức di chuyển của anh ẩn sâu trong làn da này. Loại đàn ông này giống như loài báo săn, có tính xâm lược cực kỳ, ngang ngược, có sức hấp dẫn trí mạng đối với phụ nữ.
Tề Ngôn sau khi nói một câu "Mỏi mắt mong chờ", liền dẫn đầu đi đến nơi tranh tài. Nói thật là, hắn không chắc sẽ thắng được hai người kia. Thứ nhất, thân thể bọn họ có độ mềm mại, có sức bật, cánh tay và eo có lực, thị lực cũng đạt tới tình trạng cao nhất, người bình thường tuyệt đối không phải là đối tượng để so sánh với bọn họ, mà đồng đội của hắn lại chính là người bình thường. Thứ hai, hai người kia đã ở cùng với nhau lâu như vậy, về độ ăn ý rõ ràng sẽ hơn hẳn hắn và Dany mới chỉ vừa biết nhau.
Nhưng mà, không thử thì làm sao biết? Huống hồ chị dâu lại mặc chiếc quần dài thế kia. . . . . .
Dany cười cười, nhìn về phía Vương Nguyên nói một câu "Gặp lại trên sân đấu " rồi đi theo sau lưng Tề Ngôn đến chỗ so tài.
Vương Tuấn Khải dắt tay Vương Nguyên, từ từ đi tới chỗ đối diện với chỗ của Tề Ngôn.
Vương Nguyên cởi dép để sang một bên, vừa đi vào trong sân vừa nói:
"Hình như chúng ta không có trọng tài. . . . . ."
Nam nam nữ nữ xung quanh thấy tuấn nam mỹ nữ đánh bóng chuyền thì tụ tập hết lại nơi đây. Giờ nghe thấy câu nói của Vương Nguyên, ai cũng xung phong nhận việc:
"Để tôi làm trọng tài cho!"
Vương Tuấn Khải nhìn về phía Tề Ngôn, nói:
"Để cho công bằng mỗi bên sẽ tự chỉ định một trọng tài." Anh nói xong, chỉ về phía một người đàn ông có làn da ngăm đen dáng người thể thao, trên cổ đeo một chiếc còi, lạnh nhạt nói:
"Vậy nhờ anh làm trọng tài cho chúng tôi một lúc."
Tề Ngôn gật đầu một cái, chỉ về phía cô gái có làn da lúa mì, dáng người thể thao nói:
"Làm phiền cô."
Hai người được chỉ định đều gật gật đầu kích động, một bộ sẽ không để cho các người phải thất vọng. Bọn họ đi tới đứng bên cạnh đường lưới bóng chuyền, sau khi hai người thương lượng một hồi, người đàn ông giơ cánh tay phải lên nói:
"Chuẩn bị."
Hắn đưa cái còi vào trong miệng, dùng sức thổi một cái, theo tiếng "tuýt" của còi, cánh tay phải của hắn cũng đồng thời đặt xuống bên người.
Tề Ngôn dùng tay trái tung quả bóng lên cao, hắn nhảy lên tạo thành một hình cung, mượn sức của eo cùng cánh tay phải, phát mạnh quả bóng sang một góc hẹp của sân đối phương.
Mọi người hít vào một hơi, vừa mới bắt đầu đã khốc liệt như vậy rồi!
Vương Tuấn Khải phản ứng cực nhanh, anh chạy về phía đường biên phía sau, hai chân đạp trên đất, cả người nghiêng xuống sát mặt đất về phía vị trí bóng đang rơi, đồng thời đưa tay phải ra quá đỉnh đầu, nửa nắm thành quyền, trong giây phút tưởng chừng quả bóng sẽ chạm đất, phát ngược quả bóng lên giữa không trung.
Aq
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro