CHƯƠNG 41 : Anh ấy chỉ yêu tôi
Sau khi Hắc Ưng ngã xuống đất, chết không nhắm mắt. Vương Nguyên cất súng xong, chỉnh trang lại quần áo đi ra khỏi phòng 10110 như không có chuyện gì xảy ra, giống như cậu chỉ là một nhân viên bình thường đi làm việc vậy. Dường như cậu lơ đãng nghếch đầu lên, quả nhiên nhìn thấy camera đã được xử lý. Cậu nâng khóe môi thành một đường cong đẹp mắt, Hắc Ưng đã tiết kiệm được cho cậu không ít chuyện.
Đột nhiên, một hồi chuông truyền đến ong ong gây chấn động. Vương Nguyên vừa đi về phía thang máy, vừa lấy chiếc điện thoại di động từ trong chiếc túi xách màu đen ra, ấn nút nhận. Cậu còn chưa kịp nói gì, bên kia đã truyền đến giọng nói có chút sốt ruột:
"Tiểu Nguyên , em không sao chứ?!"
Vương Nguyên không tự chủ được bật cười, đôi mắt to xinh đẹp của cậu càng thêm lóa mắt, giọng cậu nhẹ nhàng:
"Không tổn thương đến cả một sợi tóc."
Người đầu bên kia thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng:
"Anh chờ em ở tầng 100."
Vương Nguyên đi vào thang máy, ấn nút "100", nhẹ giọng đáp:
"Ừ."
Rất nhanh, "ding" một tiếng, cửa thang máy mở ra. Đôi chân thon dài của Vương Tuấn Khải được mở ra, anh bước nhanh đến chỗ Vương Nguyên.
Vương Nguyên trừng mắt nhìn, người kia làm sao vậy?
Lúc cửa thang máy đóng lại, tay trái Vương Tuấn Khải cũng đồng thời vòng chắc qua eo Vương Nguyên, tay phải anh luồn qua mái tóc mềm mại của cậu, đặt lên gáy cậu. Khoảng cách giữa hai người đã gần hơn, anh cúi đầu hôn thẳng xuống môi cậu.
Anh hôn rất dữ dội, giống như chỉ có như thế anh mới có thể tin chắc được đối phương vẫn đang khỏe mạnh ở bên cạnh mình vậy.
Mặc dù Vương Nguyên đã không còn bỡ ngỡ với những nụ hôn, nhưng lần này cậu vẫn bị hôn đến không thở nổi. Cậu định đẩy đối phương ra để thở một hồi thỏa thích, nhưng khi nhìn thấy sự lo lắng trong mắt anh, cậu bỏ qua sự giãy giụa, nhắm mắt lại, hai tay vòng qua eo anh, sống chết triền miên với anh.
Thang máy đến tầng 20 thì dừng lại. Vương Tuấn Khải kịp thời buông Vương Nguyên ra, lợi dụng chiều cao ưu thế của mình, "giấu kín" cậu đi. Anh không muốn người khác nhìn thấy người của anh, trong bộ dạng dễ làm cho người ta phạm tội thế này.
Mấy người từ bên ngoài đi vào thấy một người đàn ông cao lớn đưa lưng về phía cửa thang máy, không hẹn đều nhìn xuống phía dưới. Quả nhiên phía trước anh là một người nữa. Bọn họ đều rất biết ý chuyển tầm mắt đi hướng khác, ra vẻ như không nhìn thấy gì. Chuyện như thế này cứ coi như là không thấy gì đi.
Vương Nguyên yếu ớt dựa vào trước người Vương Tuấn Khải, chiếc miệng xinh đẹp khẽ nhếch tản ra hơi thở mùi đàn hương, ngực cậu phập phồng lên xuống không ngừng.
Không lâu sau đó, thang máy đã chễm trệ ở tầng một. Đợi mọi người trong thang máy ra hết sạch, Vương Tuấn Khải mới dắt tay Vương Nguyên đi ra.
Vương Nguyên cũng đã trở lại bình thường. Trừ gương mặt cùng đôi môi có hơi hồng ra thì cũng không có gì khác thường nữa. Lúc này cậu mới nhớ ra thiếu một người, liền ngẩng đầu lên hỏi:
"Thiên Tỷ đâu?"
Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói:
"Về rồi." Từ trước đến nay, anh đều không cần bóng đèn.
Đột nhiên, anh quay đầu nhìn Vương Nguyên chăm chú, lại trịnh trọng nói:
"Tiểu Nguyên, về sau không được một mình đi đối mặt với nguy hiểm."
Không phải là anh không tin tưởng vào năng lực của cậu, mà sự lo lắng đã quá đầy đọa anh.
Vương Nguyên định nói cậu không có nguy hiểm gì, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:
"Được."
Bạch Triết Nhã ngồi ở băng ghế phía sau xe ô tô, chán nản nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, trong lúc lơ đãng cậu ta nhìn thấy vợ chưa cưới của Vương Tuấn Khải đang nắm tay một người đàn ông xa lạ, đi từ cao ốc Lam Thiên ra. Khóe môi cậu ta hiện lên nụ cười giễu cợt, lạnh nhạt nói:
"Lão Lưu, dừng xe."
"Dạ, tiểu thư." Người tài xế trung niên cung kính đáp, sau đó táp xe vào bên đường dừng lại.
Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đang tay trong tay đi, đột nhiên nhìn thấy một người mặc chiếc váy màu trắng đang đi về phía bọn họ.
"Úc thiếu gia, chào cậu."
Bạch Triết Nhã dừng lại trước bọn họ khoảng một bước, cười ngọt ngào chào hỏi. Lần này cô ta rất sáng suốt không đưa tay ra.
Vương Nguyên nhíu mày, hình như mình với cậu ta không quen thuộc đi? Cậu cười ưu nhã, dịu dàng nói:
"Bạch tiểu thư, chào cô. Không biết Bạch tiểu thư có chuyện gì không?"
Bạch Triết Nhã liếc mắt nhìn người bên cạnh Vương Nguyên một cái, rất khó nhìn ra đầu lông mày cậu ta hơi nhíu nhíu lại.Người đàn ông này nhìn từ trên xuống dưới đều không bằng Vương Tuấn Khải, sao Vương Nguyên lại cấu kết ở chung với hắn? Chỉ có điều, nếu cậu đã vội vàng đẩy Vương Tuấn Khải ra thì cậu ta cũng không ngại tiếp nhận.
Giống như bây giờ cậu ta mới nhìn thấy Vương Nguyên nắm tay người khác vậy, tò mò hỏi:
"Không biết vị này là?"
Vương Nguyên nói không chút do dự:
"Người đàn ông của tôi."
Vương Tuấn Khải bị những lời này lấy lòng. Anh vòng tay qua eo Vương Nguyên, rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại gần hơn.
Dễ nhận ra, Bạch Triết Nhã không ngờ đối phương sẽ thừa nhận thản nhiên như vậy. Cậu ta hơi sửng sốt, đôi mắt đẹp trợn tròn, kinh ngạc nói:
"Cậu không phải là vị hôn thê của tổng giám đốc Vương sao?"
Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn lên mặt Vương Tuấn Khải, cuối cùng cũng phát hiện ra trong mắt người khác anh không phải là Vương Tuấn Khải, chỉ có điều bỡn cợt với cô nàng này cũng không tệ đi, dù sao tâm tình cậu lúc này cũng đang tốt. Cậu gật đầu, nhẹ nhàng nói:
"Đúng vậy, tôi là vợ chưa cưới của Khải. Có gì không ổn sao?"
Bạch Triết Nhã khoanh hai tay trước ngực, cười châm chọc:
"Cậu thân là vợ chưa cưới của tổng giám đốc Vương, nhưng lại thân mật với người đàn ông khác như thế, cậu không sợ tổng giám đốc Vương sẽ biết sao?"
Vương Nguyên re vẻ ngây ngô không biết gì, lên tiếng:
"Không sợ nha." Nói xong, còn cọ cọ vào người Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải cười một trận trong bụng, sờ sờ vào chóp mũi tinh xảo của Vương Nguyên đầy cưng chiều.
Bạch Triết Nhã bị nghẹn một phen. Hơi thở cậu ta bị kìm lại ở cổ họng, lên cũng không được mà xuống cũng chẳng xong. Cậu ta nhìn Vương Nguyên giống như nhìn một loại ruồi bọ, nói mỉa mai:
"Đúng là vô địch thiên hạ về độ không biết xấu hổ! Loại người như cậu, xách giày cho tổng giám đốc Vương cũng không xứng!"
Vương Nguyên đưa tay sờ sờ vào bàn tay đang đặt trên eo mình của Vương Tuấn Khải, ý bảo anh không được nhúng tay vào. Sau khi quan sát Bạch Triết Nhã từ đầu xuống chân một lần, giọng cậu xem thường:
"Vậy cậu thì làm gì cho anh ta? Ấm giường sao?"
Từ đầu đến cuối Bạch Triết Nhã đều không phủ nhận. Cậu ta ưỡn bộ ngực cao vút ra, hả hê nói:
"Dĩ nhiên rồi! So với cậu tôi còn sạch sẽ gấp trăm ngàn lần!"
Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía Vương Tuấn Khải, nói từng chữ từng chữ một:
"Xem ra diễm phúc của anh ta cũng không ít nha ~"
". . . . . ." Vương Tuấn Khải không nói gì. Điều này chẳng có chút xíu quan hệ gì với anh. Người anh đã chạm qua cũng chỉ có duy nhất một người trong ngực này thôi.
"Thật không hiểu nổi, sao tổng giám đốc Vương lại có thể chọn một loại lẳng lơ như cậu để làm vị hôn phu của mình chứ! Tôi cảm thấy thương thay cho anh ta nha."
Bạch Triết Nhã căm ghét liếc xéo Vương Nguyên một cái, nói.
Sự nhẫn nại của Vương Nguyên cũng đã dùng gần hết rồi, cậu lạnh nhạt nói:
"Ồ, tôi sẽ giúp cậu chuyển lời đến anh ấy. Như vậy nha, tạm biệt."
Vương Tuấn Khải đã muốn rời đi từ lâu rồi, bây giờ nghe Vương Nguyên nói lời tạm biệt, không nói hai lời, ôm cậu thẳng tiến về phía trước. Thật không phải rồi! Từ trước đến giờ anh đều không có thói quen nhường đường.
Bạch Triết Nhã thấy hai người đang đi thẳng về phía mình, sợ bọn họ sẽ quật ngã mình, vội vàng dịch sang bên cạnh hai bước, miệng mắng:
"Đúng là không có giáo dục."
Vương Tuấn Khải lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt bắn ra vô số mũi kim châm, đâm chi chít về phía cô ta.
Vương Nguyên dừng lại bên cạnh Bạch Triết Nhã, giọng khiêu khích:
"Đúng rồi, quên không nói cho cậu biết, cho dù tôi có làm gì thì Khải cũng chỉ yêu mình tôi."
Bạch Triết Nhã tức đến ói máu, sắc mặt cậu ta cực kỳ khó coi, hung hăng nói:
"Chúng ta chờ xem."
Cô ta cũng không tin, một đấng mày râu bị cắm sừng mà vẫn không có động thái gì.
x
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro