CHƯƠNG 40 : Tiêu diệt một người
Một tiếng sau, Dịch Dương Thiên Tỷ vội vã chạy về, tay phải cầm một túi đồ, đi theo sau hắn còn có một người đàn ông thân hình cao lớn.
Vương Nguyên đang ngồi trên ghế đứng dậy, đi tới bên cạnh người kia, cậu nhìn hắn giống hệt như cha mẹ vợ quan sát con rể tương lai. Sau khi cậu nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, mỉm cười hài lòng nói:
"Không sai! Không sai! Vóc dáng quả thật rất giống, kiểu tóc cũng rất giống."
Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên nhìn chằm chằm người đàn ông khác, anh vô cùng khó chịu, liền xoay đầu cậu lại, để cậu nhìn vào mình. Mặt anh đen xì, lạnh lùng nói:
"Không được nhìn người khác."
". . . . . ." Ba người đang trong phòng làm việc nghe xong, đầu đầy vạch đen. Người này đúng là thích ăn dấm chua. Động một chút đã đổ cả một thùng dấm chua rồi.
Vương Nguyên thức thời gật đầu nói:
"Ừ, em không nhìn người khác."
Hai tay Vương Tuấn Khải chuyển qua eo Vương Nguyên, giữ chặt lấy cậu, giống như lời tuyên cáo quyền sở hữu của mình.
Như thế này thì sao cậu có thể làm việc được? Vương Nguyên vuốt vuốt lông mày, bất đắc dĩ nói:
"Ôm em đến ghế sofa ngồi đi."
Vương Tuấn Khải nghe xong, không nói hai lời bồng Vương Nguyên lên, đi đến ghế sofa ngồi xuống, để cậu ngồi lên trên đùi mình.
Vương Nguyên cũng không giãy giụa, được miễn phí cái ghế thịt người, cậu có ngu mới không ngồi. Cậu đổ túi đồ Dịch Dương Thiên Tỷ mang tới ra, cũng không sợ sẽ bị kẻ khác học mót nghề, trực tiếp nhào nặn theo phương thức bí truyền mình đã nghiên cứu ra.
Chỉ có điều, bọn họ có nhìn được cũng vô ích. Bởi vì không biết liều lượng cậu pha chế. Tỉ lệ các nguyên vật liệu khác nhau, mỗi thứ cần điều chế cũng không giống nhau, thậm chí muốn đạt đến mục tiêu thì còn xa tít mù tắp.
Động tác của Vương Nguyên rất nhanh, chưa tới hai mươi phút, một chiếc mặt nạ giống da người đến 99. 9% đã hoàn thành xong.
Từ lúc Dịch Dương Thiên Tỷ phụ giúp cậu bắt tay vào làm việc này, hắn đã rơi vào trạng thái kinh hãi. Hơn hai mươi loại nguyên liệu phụ gia cùng liều lượng của nó cậu đều nhớ hết. Điều khó tin nhất là cậu ước lượng nguyên liệu hoàn toàn chỉ dựa vào cảm giác.
"Đeo lên cho hắn đi." Tay trái Vương Nguyên cầm một góc chiếc mặt nạ để cho nó thẳng ra, nói.
Dịch Dương Thiên Tỷ bán tin bán nghi cầm lấy chiếc mặt nạ. Tay hắn vừa chạm vào chiếc mặt nạ, ngay tức khắc mắt đã trở nên ngây dại. Cảm giác khi sờ vào..... quá giống thật.
"Nhanh lên đi! Gần ba tháng chưa làm, không biết tay nghề có bị giảm đi không nữa." Vương Nguyên thấy người kia vẫn đứng sững sờ thì giục.
Dịch Dương Thiên Tỷ bừng tỉnh, cầm chiếc mặt nạ trong tay đeo lên mặt người đang đứng lẳng lặng bên cạnh mình. Sau khi đeo cho người kia xong, hắn nhìn về phía Vương Tuấn Khải, lại nhìn về phía người bên cạnh mình, nhìn qua nhìn lại mấy lần, thở dài nói:
"Xem ra hôm nay tôi đã được mở mang kiến thức."
Quá giống với Khải. Nếu như không phải là khí thế của hai người khác nhau thì suýt nữa hắn đã không phân biệt được đâu là người thật, đâu là người giả rồi.
Vương Nguyên nhìn người vừa được đeo mặt nạ, hài lòng gật đầu một cái, lẩm bẩm:
"Cũng may tay nghề chưa có thuyên giảm." Cậu nói xong, lại bắt đầu tập trung tinh thần nhào nặn đống nguyên liệu trên bàn.
Vương Tuấn Khải cũng cảm thấy rất khó tin, anh cúi đầu hỏi:
"Tiểu Nguyên, sao em học được cách chế tác nó?"
Động tác trên tay Vương Nguyên không ngừng, lơ đễnh nói:
"Trong một lần tình cờ em tiếp xúc với môn mặt nạ học của Trung Quốc cổ đại, từ đó sinh ra niềm đam mê với nó."
Thay vì nói sinh ra niềm đam mê với nó, chính xác hơn là cậu đã nảy sinh ý nghĩ thay đổi dung mạo của mình để sau này có thể thành công ở ẩn. Trong quá trình tìm tòi, cậu đã tìm đọc tất cả những tài liệu có liên quan đến nó, đã thí nghiệm vô số lần và cũng đã từng thất bại vô số lần........
"Trung Quốc đúng là một đất nước có lịch sử thần bí, lâu đời." Vương Tuấn Khải cảm khái nói.
Vương Nguyên giơ chiếc mặt nạ trong tay lên, xoay người lại nhìn Vương Tuấn Khải, nói:"Đừng động."
Sau đó, cẩn thận đeo mặt nạ lên cho anh. Đeo cho anh xong, cậu vỗ tay một cái, nói giọng nhẹ bẫng:
"Đã xong nhiệm vụ!"
Dịch Dương Thiên Tỷ nhìn Vương Tuấn Khải đã thay đổi thành hình dạng khác, một lần nữa lại nhận thức sâu sắc sự lợi hại của Vương Nguyên.
"Các anh đều mang theo súng đi?" Vương Nguyên đứng lên, vừa đi về phía cửa sổ sát đất, vừa nói.
Không nghe thấy tiếng trả lời, cậu bất ngờ kéo chiếc rèm cửa sổ ra để ánh mặt trời chiếu vào. Im lặng chính là đồng ý.
Sau khi rèm cửa được kéo ra, cậu xoay người đi ra khỏi phòng làm việc, đồng thời nhìn về phía người được Dịch Dương Thiên Tỷ dẫn tới, hạ lệnh:
"Ba phút sau anh đi từ từ trước cửa sổ sát đất. Chỉ cần anh giữ được sự bình tĩnh, tôi sẽ làm cho anh được bình an vô sự."
"Rõ, thưa phu nhân." Người kia mở miệng, phát ra giọng nói thiết huyết (*). (ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh)
Dịch Dương Thiên Tỷ và Vương Tuấn Khải thấy thế, vội vàng đi theo sau Vương Nguyên.
Sau khi vào trong thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc, Vương Nguyên thấp giọng nói:
"Khải, anh tới cao ốc Lam Thiên, lên phòng 10011 ở tầng 100. Dịch Dương Thiên Tỷ, anh tới phòng 10009 trên tầng 100 của cao ốc đó."
Dựa vào sự hiểu biết của cậu đối với Hắc Ưng, muốn bắn tỉa vào phòng làm việc của Vương Tuấn Khải ở trụ sở chính, 0,5% là hắn sẽ chọn phòng 10011 cao ốc Lam Thiên; 1% là chọn phòng 10009 để ngắm bắn. Còn chọn phòng 10110, khả năng lên tới 98,5%.
Cả Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỷ đều im lặng trước sự sắp xếp của người kia. So với bọn họ, cậu hiểu rõ Hắc Ưng hơn bất kỳ người nào.
Trong nháy mắt, ba người đã ở trong thang máy của cao ốc Lam Thiên Cao. Ba phút đã đến nơi.
Người đàn ông đeo mặt nạ Vương Tuấn Khải đi qua đi lại trước cửa sổ sát đất, giống như đang suy tư điều gì đó. Cùng lúc này, trong phòng 10010 của cao ốc Lam Thiên Cao, một người mặc bộ âu phục màu đen, xách theo hai chiếc cặp da màu đen dập tắt điếu thuốc lá, bước qua một người đàn ông trung niên đang nằm hôn mê trên đất đi ra ngoài.
Đến tầng 100 của cao ốc Lam Thiên, Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỷ không hẹn đều quay đầu nhìn sang Vương Nguyên. Thấy cậu gật đầu, hai người liếc nhìn nhau, nhanh chân đi ra khỏi thang máy.
Sau khi tới tầng 101, Vương Nguyên bình tĩnh bước ra khỏi thang máy, không nhanh không chậm đi về phía điểm cần đến.
Đứng ở trước phòng 10110, Vương Nguyên không hề bất ngờ khi thấy cửa đã đóng chặt. Cậu giơ tay lên, gõ mạnh hai cái, lại gõ nhẹ ba cái, lại gõ mạnh hai cái nữa, sau đó đứng trước cửa chờ người ra mở.
Đây là ám hiểu của tổ chức sát thủ hàng đầu, Hắc Ưng nghe xong nhất định sẽ ra mở cửa.
Quả nhiên, "két " một tiếng, cửa được mở ra một khe nhỏ.
Vương Nguyên nhếch nhếch miệng, đá mạnh một cái vào cửa, đồng thời tay phải nhanh chóng rút khẩu súng Vương Tuấn Khải đưa cho ra, trong nháy mắt cả người cậu đã tiến vào trong phòng, đưa một chân ra sau đá cửa lại.
Hắc Ưng không có phòng bị, bị đập mạnh một cái vào ngực, cả người hắn lùi về phía sau vài bước. Trong mắt hắn thoáng qua một tia kinh hãi, chẳng lẽ không phải là người của tổ chức?! Hắn phản ứng nhanh lẹ, rút một khẩu súng từ trong túi quần ra.
"Hắc Ưng, tốc độ của anh chậm quá." Sau khi Vương Nguyên bắn một phát vào cổ tay Hắc Ưng, sâu kín nói.
"Pằng" một tiếng, súng trong tay Hắc Ưng rơi xuống đất. Đối với Hắc Ưng mà nói, lúc này sự đau đớn từ cổ tay truyền tới không bằng sự khiếp sợ mãnh liệt trong lòng hắn. Giọng nói này........ Người kia không phải đã chết rồi sao? Hắc Ưng chợt ngẩng đầu, nhìn về phía chủ nhân của giọng nói.
Ánh mắt giống nhau! Cái loại ánh mắt nhìn xuống chúng sinh, ánh mắt áp đảo hết tất cả các ánh mắt khác!
"Ảnh?!" Mặc dù người trước mặt đẹp hơn Ảnh rất nhiều, nhưng hắn có một trực giác, người đứng trước mặt mình chính là cậu – người đã chết!
Vương Nguyên cười nhẹ một tiếng, nói nhẹ bẫng:
"Đúng vậy."
Đồng thời nhả một phát súng vào tim hắn không chút lưu tình.
;
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro