
CHƯƠNG 33 : Lúc bữa tiệc diễn ra
Lời của Lăng Sanh khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi. Bọn họ thì thầm to nhỏ với nhau, nhất thời trong phòng tiệc trở nên vô cùng náo nhiệt.
Đột nhiên, đèn điện trong phòng tiệc vụt tắt, một chùm ánh sáng chiếu về phía cầu thang, rọi thẳng vào người Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải. Mọi người không hẹn đều im bặt, nhìn về phía hai người vừa mới xuất hiện đầy kinh ngạc, đến nỗi quên cả hô hấp.
Chỉ thấy từ chàng trai nhỏ phát ra ánh sáng chói lóa như vì sao trên trời, khiến cậu trông giống như nàng tiên nữ giáng trần. Đôi khuyên tai hình giọt nước cậu đeo trông ướt át, trong suốt như giọt nước thật, càng làm nổi bật lên khí chất cùng vẻ đẹp có một không hai của cậu. Sợi dây chuyền kim cương quyện vào chiếc cổ vô cùng hoàn mỹ, theo từng động tác giơ tay nhấc chân của cậu mà phát ra những ánh sáng lấp lánh.
Vóc dáng yêu ma hoàn hảo của chàng trai được coi là cô dâu tương lai được bao bọc trong chiếc váy màu trắng xinh đẹp đến kinh người. Chiếc váy ngắn trên đầu gối giúp phô ra đôi chân thon dài, cân đối gần như hoàn mỹ của cậu. Dưới chân cậu là đôi giày cao gót thủy tinh có một không hai trên đời.
Cao quý, thuần khiết, thần tiên, thanh lịch, tuyệt đẹp. . . . . .
Chú rể tương lai, trên người là bộ âu phục màu đen được cắt may thủ cậung vô cùng khéo léo, tôn lên triệt để dáng người cao to, khỏe đẹp của anh. Bên trong, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, hai cúc trên mở ra, càng làm nổi bật lên khí chất hào hiệp cùng sự hoang dã của anh. Trên dái tai trái rũ xuống là chiếc khuyên tai màu đỏ, gặp ánh đèn trắng rọi vào tạo nên vẻ đẹp cực kỳ diêm dúa, lẳng lơ cùng khát máu.
Khí phách, hoang dã, cao quý, lịch lãm, tuấn kiệt. . . . . .
"Mẹ kiếp! Hai người bọn họ đúng là đẹp đến chết người! Mẹ nó, đẹp đôi thế!"
Thiên Tỷ đứng trong đoàn người không nhịn được thở dài nói. Tối nay trên người hắn là một cây trắng, trông giống hệt như chàng bạch mã hoàng tử bước ra từ trong chuyện cổ tích.
"Đúng vậy! Bọn họ giống như một đôi trời sinh." Người mặc bộ âu phục màu tím - Tề Ngôn gật đầu nói phụ họa.
Khi Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đi đến bên cạnh Lăng Sanh, toàn bộ đèn điện trong phòng tiệc đều được bật lên, trong nháy mắt không gian trở nên sáng ngời vô cùng.
Sự thay đổi của ánh sáng đã mang ý thức của nhóm nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp trở lại. Bọn họ nhao nhao đem camera nhắm thẳng vào hai kiệt tác của thượng đế, hưng phấn giống như đã phát hiện ra kho báu độc nhất vô nhị vậy. Hai người kia đã hấp dẫn bọn họ hoàn toàn, hơn hẳn bất kỳ một người mẫu nào.
Vương Tuấn Khải đưa tay trái ra nhận lấy chiếc micro từ tay Lăng Sanh. Tay phải anh cầm bàn tay trái đang đeo nhẫn của Vương Nguyên giơ lên cao, dùng giọng trầm thấp, dễ nghe nói:
"Vị hôn thê của tôi - Vương Nguyên. Cả đời này vợ của tôi sẽ chỉ có cậu ấy. Mà đàn ông của cậu ấy cũng chỉ có thể là tôi."
Anh dừng một lúc, liếc nhìn Bạch Triết Hiên một cái, dùng giọng lạnh lùng, sắc bén nói:
"Nhưng nếu có người không thức thời, dám có ý định với người của tôi thì cũng đừng trách tôi không hạ thủ lưu tình."
"Đây chính là Tổng giám đốc của Vương Thị?" Bạch Triết Nhã thì thầm, trong mắt cô ta tràn đầy khát vọng. Người đàn ông này, cô muốn.
Cô ta nhìn về phía anh trai, đang định cảm ơn hắn đã để cô làm bạn gái hắn tối nay, lại kinh ngạc khi phát hiện ra anh trai mình đang ngẩn ngơ nhìn cô dâu tương lai của Vương Tuấn Khải.
Vương Nguyên nhếch nhếch khóe môi, đưa tay phải cầm lấy chiếc micro trong tay Vương Tuấn Khải, đặt tới sát môi mình, quét mắt nhìn một lượt đám đông phía dưới, chiếc miệng khẽ mở tản ra hơi thở mùi đàn hương, sâu kín nói:
"Người đàn ông này là của Vương Nguyên tôi. Từ đầu đến chân đều là của tôi. Nếu có người phụ nữ nào dám có ý định với người đàn ông của tôi thì cũng đừng trách tôi không hạ thủ lưu tình."
Cậu vừa nói dứt lời, tất cả mọi người lại bắt đầu bàn luận sôi nổi.
"Thật ngạo mạn! Cậu ta là con cái nhà nào vậy? Lại dám cả gan nói ra câu như thế!"
"Hình như tự nhiên xuất hiện, không biết thân phận cậu ta như thế nào."
"Cậu ta không phải là bạn của tổng giám đốc Vương trong cuộc gặp gỡ thương nhân lần trước sao?"
. . . . . .
Bạch Triết Nhã cười khinh khỉnh. Người đàn ông này, nhất định cô ta phải giành được. Thật vất vả mới có người đàn ông làm cho trái tim cô ta đập rộn lên, cô ta sao có thể buông tha được.
Mặc dù mọi người bên dưới bàn luận rất nhỏ, nhưng cũng không lọt qua được lỗ tai Vương Nguyên. Cậu cười lơ đễnh, dù sao mình cũng đã cảnh cáo các cô rồi, nếu như vẫn có người không thức thời thì cũng đừng trách cậu tàn nhẫn.
Thiên Tỷ huýt sáo đểu cáng, không sợ chết hét lên:
"Hôn một cái, hôn một cái!"
Đám công tử ăn chơi cũng thi nhau gào lên:
"Hôn một cái, hôn một cái. . . . . ."Ngoài dự đoán của mọi người, mặt Vương Tuấn Khải không hề lạnh lùng, khóe miệng anh khẽ nâng lên thành một đường cong đẹp mắt, anh xoay người lại đối mặt với Vương Nguyên, tay trái vòng quanh eo cậu, tay phải đặt lên gáy cậu, kéo cậu sát vào mình, lúc này mới biểu diễn một nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp.
Nhìn thấy cảnh này, trong phòng tiệc trở nên náo nhiệt đến điên cuồng.
Thiên Tỷ nhìn cục diện này cực kỳ hài lòng, đột nhiên hắn cảm thấy Tề Ngôn bên cạnh quá trầm mặc thì vỗ vỗ vai Tề Ngôn, hỏi:
"Sao vậy?"
"Hình như vừa rồi tôi nhìn thấy Lưu Chí Hoành."
Tề Ngôn nhìn ra cửa phòng tiệc, cau mày nói. Mặc dù trong thời gian qua Thiên Tỷ ở cùng với bọn hắn như không có chuyện gì cả, nhưng nhiều đêm tỉnh dậy ra ngoài uống nước, hắn đều nhìn thấy Thiên Tỷ ngồi uống rượu một mình. Thiên Tỷ đối với Lưu Chí Hoành là thật lòng.
"Ở đâu?!" Đôi mắt đào hoa của Thiên Tỷ mở to vô hạn, nhìn ra phía cửa, đầy khẩn trương cùng mong chờ hỏi.
Tề Ngôn nhớ lại người mình vừa mới nhìn thấy, nói:
"Không nhầm thì vừa đi ra khỏi cửa phụ.
Thiên Tỷ không nói hai lời, vội vàng nhấc chân đi ra khỏi cửa.
Vương Tuấn Khải đang cùng Vương Nguyên hàn huyên với khách khứa, thấy một bóng trắng vội vàng lướt qua, trong mắt anh thoảng qua một nụ cười.
"Tại sao lại ra đi đột ngột như vậy?" Alex nhìn Lưu Chí Hoành đang đứng trong một góc tối, kỳ quái hỏi.
"Không có gì, không thích quá náo nhiệt thôi." Không nhìn thấy rõ nét mặt Lưu Chí Hoành, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn không quá cao.
Alex thấy hắn nói cho qua chuyện thì hỏi nhỏ:
"Không phải là anh đã thích vợ tương lai của Liệt đó chứ?!" Không thể trách hắn đã nghĩ như vậy. Lúc Lưu Chí Hoành nghe thấy mọi người hô "hôn một cái", sắc mặt hắn lập tức thay đổi, sau đó liền chạy ra đây.
Lưu Chí Hoành im lặng, tức giận nhìn đối phương nói:
"Anh nghĩ quá nhiều rồi."
Alex nghe xong đưa tay kéo Lưu Chí Hoành ra khỏi góc tối, nhìn hắn nghiêm túc nói:
"Tôi cảm thấy tôi là người biết lắng nghe."
Lúc Thiên Tỷ nhìn thấy Lưu Chí Hoành, đang định đến nói chuyện đường hoàng, lại nhìn thấy người trong lòng mình đang để mặc cho một tên đàn ông khác giữ chặt cánh tay, thì lý trí đều biến mất. Hắn bước vội lên trước, giơ tay trái ra, năm ngón tay khép chặt lại, dùng sức bóp mạnh cổ tay Alex, sau khi đã làm cho đối phương buông tay ra, tay phải lại trực tiếp "thăm hỏi" chiếc cằm của hắn.
Động tác của đối phương quá nhanh, đến khi Lưu Chí Hoành kịp phản ứng lại thì Alex đã ngã nằm vật vã trên đất, máu tươi ở khóe miệng đang chảy ra. Lưu Chí Hoành vội vàng rút chiếc khăn tay từ trong ngực ra, bước vội đến bên Alex, ngồi xổm xuống, vừa lau máu cho hắn vừa hốt hoảng hỏi:
"Anh có sao không?"
Thiên Tỷ thấy vậy càng tức giận hơn. Hắn kéo Lưu Chí Hoành ra, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Lưu Chí Hoành, cười lạnh nói:
"Quan tâm hắn ta như thế? Vậy nếu tôi đánh chết hắn thì thế nào?"
"Anh phát điên cái gì? Anh ta là bạn tôi!" Lưu Chí Hoành chỉ sợ Thiên Tỷ lại ra tay lần nữa, vội vàng quát lên.
Thiên Tỷ hừ nhẹ một tiếng, lại đạp cho Alex một cái, lạnh lùng nói:
"Bạn thì sao nào? Nếu hắn đụng vào anh thì phải chịu cơn thịnh nộ của tôi."
Lưu Chí Hoành vô cùng tức giận, lại không thể thoát khỏi sự kìm hãm của đối phương. Hắn thét to lên:
"Anh cho rằng ai cũng xấu xa giống như anh sao? Thiên Tỷ, tôi nói cho anh biết, anh còn dám ra tay với anh ta, tôi chết cũng sẽ không bỏ qua cho anh."
Thiên Tỷ nghe xong, càng thêm phẫn nộ. Hắn đẩy Lưu Chí Hoành vào sát chiếc cột, mạnh mẽ hôn.
oundõu[
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro