CHƯƠNG 29 : Nên trừng phạt như thế nào
"Vương Tuấn Khải, cơ thể tôi cũng khá hơn rồi." Vương Nguyên ngẩng đầu lên, đập vào mắt cậu là chiếc cằm hoàn mỹ của Vương Tuấn Khải, cậu nói thì thầm.
Đôi mắt Vương Tuấn Khải hơi híp híp, lộ ra mười phần nguy hiểm, giống như chẳng để ý đến điều cậu nói, anh hỏi:
"Em gọi anh là gì?"
"Khải!"
Vương Nguyên phải thừa nhận đứng trước mặt Vương Tuấn Khải cậu rất không có khí khái, rất không có nguyên tắc, nhưng ai bảo khắp nơi của cậu đều bị người ta áp chế đây? Mỗi lần anh ta dùng giọng nói kiểu này, y như rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Vương Tuấn Khải hài lòng nhếch nhếch khóe môi, xem như đã có chút dịu dàng:
"Cho nên em muốn như thế nào?"
Vương Nguyên vừa nghe xong, ngay tức khắc khuôn mặt nhỏ nhắn đã nở rộ như một đóa hoa, có hy vọng rồi! Cậu vội vàng nói:
"Tự do hoạt động! Ví dụ như tự ý đi lại, ăn gì... "
"Được." Vương Tuấn Khải sảng khoái đồng ý, không chút do dự.
"Thật?!"
Vương Nguyên nâng cao âm lượng hỏi, trong giọng nói tràn đầy hưng phấn. Niềm ao ước bao ngày đêm đột nhiên rơi trúng đầu, sao cậu có thể không kích động được?
Đôi môi mỏng của Vương Tuấn Khải khẽ mở, phun ra một từ khiến cho khuôn mặt của đối phương biến sắc:
"Giả!"
". . . . . ."
Vương Tuấn Khải không ôm Vương Nguyên trở về phòng y tế mà nhét cậu vào xe, còn mình ngồi vào vị trí tay lái.
Vương Nguyên nhìn nhìn bộ quần áo bệnh nhân của mình, lại nhìn người vừa mới ngồi vào vị trí tài xế, tò mò hỏi:
"Đi đâu vậy?"
Vương Tuấn Khải xoay người, áp sát đến trước mặt cậu, giúp cậu thắt dây an toàn, rồi khởi động xe, vẻ mặt không có biểu cảm gì, nói:
"Đến chỗ ông nội."
Ông nội? Vương Nguyên nghĩ ngay tới ông cụ tràn đầy sức sống mà cậu đã nhìn thấy khi tới Vương Thị phỏng vấn. Cậu cũng chẳng đòi hỏi bắt buộc phải đi đâu, chỉ cần có thể ra khỏi phòng y tế là tốt rồi. Vừa nghĩ tới mình đã ở đó suốt cả tháng trời, da đầu cậu bất giác ngứa ngáy tùm lên.
Làm sao có thể yêu cầu một con chim nhỏ yêu thích tự do, sống một cuộc sống "giam cầm" được đây?
"Mệt thì nghỉ ngơi một chút đi." Vương Tuấn Khải điều chỉnh nhiệt độ trong xe cho thích hợp, nói.
Vương Nguyên đáp lơ đễnh một tiếng, đôi mắt to của cậu không bỏ sót một cảnh vật nào ven đường, mặt cậu không che giấu nổi sự thích thú tràn trề của mình. Rõ ràng mới chỉ có một tháng thôi, nhưng cậu lại có cảm giác giống như mình đã đoạn tuyệt với nhân thế cả một thế kỷ vậy.
Xe càng chạy càng vắng vẻ, nhà cao tầng xung quanh ít dần đi, cây cối dần dần nhiều hơn, trên con đường cái quanh co chỉ còn lác đác mấy chiếc xe đang phi như bay.
Sau đó không lâu, một chiếc cổng màu đen to lớn bằng sắt, được chạm trổ hoa văn rỗng đập vào tầm mắt của Vương Nguyên. Bên trái và phải của chiếc cổng là hai người lính gác mặc quần áo đồng phục, đứng ngay ngắn, thẳng tắp hai bên. Đến khi chiếc xe chạy tới gần, hình như họ đã nhìn rõ biển số xe nên nghiêm cẩn đẩy cổng ra, cơ thể cúi thấp về phía trước 45 độ, nghênh tiếp người tới.
Đi qua cánh cổng, hai bên đường xi măng là những khóm hoa được cắt tỉa cẩn thận, rất có trật tự. Xe chạy được một đoạn thì dừng lại trước một tòa nhà được trang hoàng theo phong cách cung điện, cùng với một đài phun nước được điêu khắc rất sống động.
Trước cửa tòa nhà lộng lẫy là tám người đàn ông mặc âu phục màu đen xếp thành một hàng dài, cơ thể đều cúi thấp 45 độ về phía trước, hình như đang nghênh đón Vương Tuấn Khải đến. Thấy xe ngừng lại, hai người trong số đó lon ton chạy lên, chia nhau ra mở hai bên cửa xe.
Vương Nguyên xuống xe, vừa mới đứng vững liền cảm thấy cả người đã bị một người cường thế ôm vào trong ngực. Cậu cực kỳ phẫn nộ, thấp giọng nói:
"Chân tôi không què."
Vương Tuấn Khải đáp cộc lốc:
"Anh biết." Sau đó nện bước mạnh đi vào phòng khách rộng lớn.
"Tiểu Khải , cháu dẫn cháu dâu ông trở về sao! Xem ra cháu còn chưa quên người ông này!" Bước chân Vương Lăng Sanh có chút gấp gáp tiến lên tiếp đón, vui mừng nói, giống như trẻ con được cho kẹo vậy.
"Tiểu thiếu gia." Lão quản gia khom lưng dìu Lăng Sanh xuống, cung kính chào hỏi Vương Tuấn Khải, trong mắt hiện rõ sự tươi cười.
Vương Nguyên hung hăng bấm vào eo Vương Tuấn Khải một cái, ý bảo anh đặt cậu xuống, hậu bối như cậu đâu có thể chào hỏi bậc trưởng bối như thế được?
Vương Tuấn Khải ngoan ngoãn buông cậu xuống, để cậu đứng trước mặt mình rồi hai tay anh từ phía sau luồn qua eo cậu. Anh ném cho ông nội một ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nói:
"Cơ thể không khỏe sao không nằm trên giường?"
Vương Nguyên giẫm lên chân Vương Tuấn Khải. Sao anh ta lại có thể nói chuyện với ông nội mình như thế? Cậu kéo ra nụ cười tươi, cung kính lễ phép nói với Lăng Sanh:
"Ông Vương , chào ông! Cháu là Vương Nguyên!" Đối với việc Lăng Sanh nói mình là cháu dâu Vương Nguyên cũng chẳng có cảm giác gì. Dù sao thì toàn thế giới cũng đều cho rằng cậu là vợ của Vương Tuấn Khải rồi, có phản kháng cũng chẳng cứu vãn được gì.
Chân Vương Tuấn Khải bị giẫm, khuôn mặt anh trong nháy mắt đã đen lại, nhưng anh kiềm chế để không phát tác ra ngoài.
Lúc này Lăng Sanh mới phát hiện ra bộ đồ bệnh nhân trên người Vương Nguyên. Ông không khỏi quan tâm hỏi:
"Sao Tiểu Nguyên lại mặc quần áo bệnh nhân vậy?"
Vương Nguyên cười khôn khéo nói:
"Trước đó thân thể cháu có chút không khỏe, nhưng mà bây giờ đã phục hồi được bảy tám phần rồi ạ."
Lăng Sanh nghe xong, chĩa mũi nhọn về phía người nào đó trước mặt, quát:
"Cháu chăm sóc người ta kiểu gì vậy? Không nói đến việc đã làm cho người ta bị bệnh, lại còn chưa khỏi đã mang ra ngoài, nếu bệnh tái phát lại thì làm thế nào hả?!"
"Ông Vương, cháu bị bệnh là do lỗi của cháu, ngược lại Vương Tuấn Khải đã luôn luôn chăm sóc cháu. Hơn nữa, cháu cảm thấy ở trong phòng y tế rất nhàm chán, nên mới muốn đi ra ngoài!" Đầu Vương Nguyên đầy vạch đen, giải thích.
Rõ ràng Lăng Sanh không tin lời của Vương Nguyên, hào phóng nói:
"Tiểu Nguyên à, cháu không phải nói tốt cho hắn. Nói cho ông biết, có phải Vương Tuấn Khải đã bắt nạt cháu không? Ông sẽ làm chủ cho cháu!"
". . . . . ." Vương Nguyên hết ý kiến.
Vương Tuấn Khải không để ý đến Lăng Sanh, nhìn thẳng về phía quản gia, mang theo sự áp bức hỏi:
"Quản gia Tôn, ông không cảm thấy bệnh nhân thì nên nằm trên giường nghỉ ngơi sao?"
Quản gia gật đầu, đáp lại:
"Dạ, tiểu thiếu gia." Sau đó xoay người, khom lưng chỉ về phía phòng ngủ của Lăng Sanh, nhàn nhạt nói:
"Lão gia, xin mời."
Lăng Sanh tức tối lườm cháu trai, "hừ" một tiếng mới miễn cưỡng đi về phía phòng ngủ.
". . . . . ." Vương Nguyên trợn tròn mắt, thì ra cái nhà này cũng đều do Vương Tuấn Khải định đoạt.
Lăng Sanh vừa đi xong, Vương Tuấn Khải không chút do dự, liền bồng Vương Nguyên lên, đi về phía phòng ngủ ở lầu hai.
Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải, cảm khái một trận. Rõ ràng người này rất quan tâm đến ông nội, nếu không như vậy sẽ không đột nhiên trở về đây, thế nhưng lại không biểu đạt ra ngoài.
Vương Tuấn Khải đi vào phòng ngủ, đặt nhẹ Vương Nguyên xuống chiếc giường lớn, sau đó đè lên người cậu, dĩ nhiên anh đã đem hết sức nặng của cơ thể đặt lên hai tay đang chống trên giường, cùng với hai đầu gối của mình rồi.
Ngay tức thời Vương Nguyên không thể phản ứng kịp. Cậu chớp chớp hai mắt, ngây ngẩn nhìn Vương Tuấn Khải.
"Một lần bấm anh. Một lần giẫm anh. Một lần gọi đầy đủ tên anh. Tiểu Yêu, em nói, anh nên trừng phạt em như thế nào mới phải?"
Giọng nói tràn đầy ma lực của Vương Tuấn Khải vang lên, làm cho người ta không nhịn được muốn trầm luân.
Trong lòng Vương Nguyên kêu lên một tiếng "Không được rồi". Cậu há miệng ra định giải thích, liền bị đối phương hung hăng chặn môi lại.
Đầu lưỡi Vương Tuấn Khải tiến quân thần tốc, càn quét xung quanh khoang miệng ấp áp, thơm ngát của cậu, không bỏ qua bất kỳ ngóc nghách nào, lấy thế như chẻ tre đánh chiếm thành trì.
Không biết là do kỹ thuật hôn của Vương Tuấn Khải cao, hay là sức chống cự của lưỡi Vương Nguyên thấp, tóm lại, cậu đã bị hôn đến lên bờ xuống ruộng, vô ý thức dâng chiếc lưỡi thơm tho của mình ra, để cùng dây dưa, chơi đùa với đối phương.
Hôn xong, sắc mặt Vương Nguyên ửng hồng, hai tròng mắt đầy nước, đôi môi đỏ tươi, xinh đẹp đến chấn động lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro