Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10


Vì trường trung học không quy định mặc đồng phục [chém đó các mẹ] nên Vương Nguyên vẫn mặc cái áo màu trắng lúc đi mua cùng Tuấn Khải mà đến trường. Đi bên cạnh cậu là tên mặt đao kia, cũng mặc cái áo mua hôm trước. Cùng kiểu nhưng chỉ khác màu thôi chứ gì

Hai người họ đi đến sân thì vô vàng ánh mắt hướng đến

"Tớ bảo cậu bọn họ là một đôi mà. Cả áo cũng là áo đôi đó, sáng mắt chưa?" 

Vâng, ai còn nhớ người bạn học này? [không nhớ mần lại chương 8 dùm] Đó là Đình Tín đấy, quay qua cốc đầu Nhất Lân một cái rõ đau mà nói lớn. Vương Tuấn Khải cảm thấy người này rất quen a~ Nhìn đi nhìn lại thì hình như đã gặp rồi. 

Thấy hắn nhìn lom lom về phía mình, Nhất Lân bịch miệng Đình Tín lại kéo đi chỗ khác. Trước khi đi còn quăng lại một cậu: "Sáng nay cậu ấy chưa uống thuốc, các cậu đừng quan tâm"

/Phũ phàng quá!! Tại sao lại thế?/ 

Nỗi lòng Tín Tín đáng êu gào thét...

----------------------------------------

Trước hành lang có một bảng dán thông báo màu đỏ lòe loẹt đến khó coi. Cả đám người như kiến bu đường, nháo nhào xem tình hình chia lớp thế nào

Đây cũng là một nỗi sợ của ai kia...

Tuy có thân hình vượt trội hơn người khác, nhưng Tuấn Khải vẫn đứng ù lì ra đó. Báo hại Vương Nguyên chồm tới chồm lui mới xem được một phần của thông báo

"A~" Tiếng "a" rất nhỏ nhưng cũng đủ để hắn hiểu cậu với hắn là thật sự có duyên a~ [chắc không có 'nợ' rồi nhỉ?] 

"Chúng ta sẽ h.." "Cùng lớp chứ gì!?" Miệng Tuấn Khải cười toạc đến tận tai, thật sự là niềm vui nhỏ nhân đôi sẽ thành niềm vui lớn. Không thể nào và cũng không bao giờ hắn có ý định buông bỏ tên ngốc này cả. Dù thông minh nhưng Tuấn Khải biết rất rõ, phản xạ của tên này cũng chẳng nhanh nhẹn gì cả, thua một cái đầu chứ đâu thua một sợi dây thần kinh. Sao mà phản xạ tự nhiên lại kém đến thế?

"Nguyên Nguyên, lại học chung rồi. Hảo vui nha~" Đưa tay xoa đầu cậu khiến nó rối bù lên, đúng là cậu có ý né nhưng sao nhanh bằng cái tay nghịch ngợm thích xoa đầu cậu chứ, bất công [rồi Nguyên con sẽ biết cái tay đó thích xoa cái gì nữa *cười tà*]

"Tớ biết, đừng xoa nữa" Vuốt vội mái đầu bù xù lại, cậu chau mày trợn mắt với hắn. Còn Vương Tuấn Khải chỉ biết cười xòa "Tớ hứa sẽ quản ban kỉ luật phụ cậu, một tay thôi. Hai tay thì tớ làm luôn cho chắc" 

Đứng đó, Tuấn Khải cười ngây ngốc

"Đừng cười ngây ngốc ở đó, người khác cười vào mặt cậu ấy" [Trôi giỏi 100%, phán chuẩn xác]

Tuấn Khải lại muộn phiền, Vương Nguyên và mẹ cứ y như nhau. Nụ cười tự nhiên, duyên dáng do thiên bổng cho thế mà lại bảo là nụ cười ngây ngốc ??????? 

Mắt hai người đúng là nên đi đến bác sĩ xem lại đi a~

Nhưng càng về sau lại càng chứng minh, trên thế giới chỉ có Vương Nguyên và Vương Mama mới cảm thấy đó là cười ngốc

Tuấn Khải là niềm kiêu hãnh của trường Tứ Diệp Thảo, được mệnh danh là Vương Nam Thần luôn chứ chẳng chơi

Lại lập diễn đàn riêng biệt cho Tuấn Khải nữa chứ

Lượng người click vào ảnh chụp của Tuấn Khải ở trường và lượt follow nick weibo và QQ của Tuấn Khải tăng vèo vèo như giá xăng, giá vàng không bằng

Chuyện đầu đuôi ra sao, thế nào thì hồi nữa sẽ rõ

--------------------------------------

"Sơ trung là một khởi đầu hoàn toàn mới. Tôi mặc kệ trước đây các em như thế nào đi nữa, nhưng hiện tại tất cả đều là một trang giấy trắng [nổi nhạc lên *bật loa*]. Cho nên thứ hai phải mang bảng tranh cử nộp lại. Một bản cũng không được nộp thiếu. Rõ chưa" Sau tiếng lèm bèm (như tiếng ruồi kêu) của ông thầy chủ nhiệm là tiếng đồng thanh của cả lớp. Rồi sau nữa là im lặng...tầm 3 giây lại như ong vỡ tổ

Tuấn Khải nhìn thấy ô 'chức vụ tranh cử', kiên định chấp bút không chút do dự viết xuống bốn chữ thật to 'trưởng ban kỉ luật' 

"Tớ nói...Cậu định giúp tớ trông nom kỉ luật thật à?" Vương Nguyên nhìn thấy mấy con chữ to đùng trên bản tranh cử cứ nhảy nhảy loạn xạ trong con mắt. Có chút áp lực không nói thành lời

"Đúng vậy. Vương Tuấn Khải nói là làm - châm ngôn của tớ đấy" hắn đắc ý gấp tờ giấy lại bỏ vào balo 

Vương Nguyên nhìn hai chữ 'lớp trưởng ' vô cùng thanh tú nằm trên bản tranh cử của mình, thầm nghĩ "Bằng không thì đổi lại chức vụ khác là được thôi..."

Tuấn Khải đột nhiên quay lại, nghiêm chỉnh nói: "Bảo Bảo...cậu nhất quyết không được đổi chức vụ khác. Nghe chưa? Nhất quyết phải làm lớp trưởng"

Vương Nguyên ai oán nhìn Tuấn Khải một chút, thầm nghĩ "Một mình cậu nói là làm đủ rồi, liên quan gì đến Vương Nguyên tớ chứ?"

Tuy là nói vậy, nhưng Vương Nguyên vẫn chưa hẳn là từ bỏ chức vụ cao cả ấy [vì tui làm rồi nên biết nó rất 'cao cả']

Vì vậy, trong buổi họp lớp thứ hai, Vương Nguyên rất vinh dự khi lần thứ hai được chọn là lớp trưởng. Chức vụ 'cao cả' đã làm 6 năm rồi, làm thêm mấy năm nữa cũng chẳng hề hấn gì. Bắt đầu từ hôm nay. Lớp trưởng năm 1 hạng A (A-1) là Vương Nguyên

Còn Tuấn Khải...

"Nguyên Nguyên , đến lượt công bố Trưởng ban kỉ luật rồi kìa" 

"..."

"Tớ thấy hồi hợp ghê luôn vậy a"

"..."

"Nhưng tớ chắc rằng sẽ là tớ mà..."

"Đồ ham hố"

"Được rồi Trưởng ban kỉ luật là Hoác Minh" [Ku cậu chỉ đóng vai khách mời >.<]

Tuấn Khải há hốc mồm, tiếng vọng từ đáy lòng "Trưởng ban kỉ luật là Hoác Minh ". Quả thật khác xa một trời một vực

Quá thương tâm...

Vương Nguyên vỗ vỗ vai Tuấn Khải an ủi: "Không sao đâu, không có cậu tớ vẫn làm được mà. Tin ở tớ" 

Tuấn Khải trưng cái bộ mặt trời đánh ở đó, cốc thèm nói chuyện với cậu

"Khải Khải..cười một cái nha" Vương Nguyên vươn tay kéo khóe môi Tuấn Khải

Tuấn Khải lại tùy ý cho Vương Nguyên hành hạ, vẫn chẳng buồn nói chuyện

Vương Nguyên ngừng tay, yên lặng nhìn Tuấn Khải, xem ra cú shock quả thật cậu ấy chịu không nổi [cú shock?=.=]

Nực cười, biết khó mà buông? Đây còn là Tuấn Khải không vậy?

Nhưng không như Vương Nguyên nghĩ...

"Thưa thầy, em muốn làm trưởng ban kỉ luật" Vừa hết tiết học, Tuấn Khải chạy lại cản trước mặt thầy

Sau khi bị Tuấn Khải dày vò đau khổ, một khóc hai nháo ba thắt cổ lại còn các loại làm nũng, uy hiếp, một loạt thủ đoạn, vân vân và mây mây...(đã lượt bớt 2109 từ ngữ vô nghĩa) Cuối cùng ông thầy chủ nhiệm cũng bị hành hạ phiền đến chết

"Được rồi, tôi biết rồi. Vương Tuấn Khải phải không?" Ông thầy đập bàn cái rầm, đem tờ giấy sắp xếp ban cán sự lớp ra. Dò lên dò xuống cuối cùng gạch chữ 'Hoác Minh' thêm vào ba chữ 'Vương Tuấn Khải "Hài lòng chưa?! Hài lòng chưa?!"

"Dạ vâng, rất rất hài lòng. Cảm ơn thầy" Tuấn Khải phải gọi là vô vô cùng hài lòng, thoáng nhảy cẩn lên rồi chạy đi

Đương nhiên là muốn đi nói cho Vương Nguyên nghe việc này rồi

Nhưng khi bạn học Vương nhà mềnh biết được cái định luật chắc như thép 
"NAM LỚP TRƯỞNG VÀ NỮ BÍ THƯ CHI ĐOÀN SẼ THÀNH MỘT ĐÔI" 

Thế là một mạch hướng phòng giáo viên để tìm lão sư, dùng hết mọi thủ đoạn, khăng khăng buộc lão ấy gạch tên nữ bí thư chi đoàn vừa nhậm chức để chính mình đảm đương

Đổi lại đương nhiên là lời trách móc rách nóc nhà của lão già đó "Trước đây liều sống liều chết muốn làm Trưởng ban kỉ luật, giờ lại muốn làm bí thư chi đoàn. Vương Tuấn Khải em nói thử xem cán bộ lớp trừ chức lớp trưởng ra thầy cho em làm tất cả. Em thấy được không? Chứ vài ba ngày lại đến tìm thầy, lăn lê bò lếch đòi đổi hết chức này đến chức nọ, thầy nghĩ mình sống không yên với em rồi...(lượt hết 2108 từ vô nghĩa)...

Nhưng mọi chuyện hồi sau sẽ rõ...

-----------------------------------

#MinhThi

Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: