Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PHẦN 1 : Ngôi trường mới

Thanh Bình là một trong những ngôi trường tư thục nổi tiếng nhất nước. Đúng như tên gọi của nó, ngôi trường này thật sự là một nơi rất "thanh bình" và phải chăng do ngôi trường này chỉ toàn là nam sinh nên đã góp phần tạo nên cái sự thanh bình ấy? Ngôi trường tư thục này vốn là một ngôi trường nội trú. Các học sinh vào học bắt buộc phải ở lại kí túc xá một tuần mới được về nhà một lần. để con em mình tập trung vào chuyện học hành (không yêu đương nhăng nhít) nên ngôi trường này chỉ nhận toàn nam sinh.

VƯƠNG NGUYÊN vốn là một đại thiếu gia con nhà danh giá nhưng khác hẵn với các cô tiểu thư đanh đá chảnh chọe. VƯƠNG NGUYÊN bản tính khá rụt rè, hiền lành. Từ nhỏ đã phải gánh chịu sự dạy dỗ nghiêm khắc từ một ông bố gia trưởng, kèm theo sự lạnh nhạt từ người mẹ quyền quý. Cuộc sống củaVƯƠNG NGUYÊN lúc nào cũng tù túng, khuôn khổ. Từ nhỏ  VƯƠNG NGUYÊNđã phải học được cách đối nhân xử thế làm sao cho phải đạo, cách ăn, cách đứng, cách cười làm sao cho duyên dáng và điều đặc biệt dù có làm cái gì cũng phải đặc cái "sĩ diện", cái "tiếng tăm" của gia tộc lên hàng đầu. Và hôm nay, để tiện thêm cho việc quản lý, dạy dỗ. Ba của cậu đã "tống" cậu  vào ngôi trường này. Thoát khỏi cái gia đình chẵng khác nào nhà tù ấy VƯƠNG NGUYÊN +có chút gì đó nhẹ nhỏm nhưng ngôi trường này trong tâm trí cô cũng chẵng khá hơn là mấy. Cùng lắm cũng chỉ là: chuyễn từ nhà tù này sang phòng giam khác.

- Chị Minh Hy!

Đang trong trạng thái căng thẳng, tiếng gọi của ai đó càng làmVƯƠNG NGUYÊN giật nảy người. Xoay người lại thì ra là cô em bạn dì -Chí hoành  của VƯƠNG NGUYÊN. hoành học ở trường này trước cậu  một năm, thật may mắn khi giữa nơi xa lạ này cậu vẫn có lấy một người thân.

- chí hoành à! sao giờ này em mới tới anh đợi em từ sáng tới giờ.

- Tại anh đi sớm chứ bộ, sáng em qua nhà anh thì nghe dượng nói anh đã đi từ sớm rồi.

------------------------------------------------------------------------------------------------------

Reng reng reng.... Tiếng trống vào học vang lên sau đó. Cô giáo chủ nhiệm bước vào và gọi VƯƠNG NGUYÊNlên giới thiệu về bản thân trước lớp. VƯƠNG NGUYÊN cũng chào hỏi vài câu đơn giản rồi hồi hộp chờ cô phân chổ ngồi.

- Uhm!!! Lớp mình thì chỉ còn một chỗ trống thôi. Nhưng cái bạn ngồi chỗ đó....ủa...lớp trưởng vẫn chưa đi học sao cả lớp? – cô giáo ngạc nhiên hỏi.

- Dạ chưa cô ơi!

- Dạ bạn ấy hình như có đến trường nhưng không vào lớp học.

- Dạ đúng rồi đó cô, em có thấy bạn ấy trong khuôn viên trường ạ! – các bạn trong lớp thay phiên nhau trả lời. Cô giáo lại lắc đầu một cách ngao ngán:

- Là lớp trưởng mà chẵng gương mẫu gì cả. Mà cũng hên thật, bạn đó không có ở lớp vào lúc này. Thế thì...VƯƠNG NGUYÊN ...em cứ vào bàn cuối lớp ngồi đi. Một bàn ngồi hai người mà cái bạn lớp trưởng đó rất ít khi đến lớp, để bàn trống nhìn kỳ lắm, em cứ ngồi ở đó đi.

Cả lớp ồ lên một cách ngạc nhiên, thậm chí có vài bạn còn lên tiếng hỏi cô "như vậy có ổn không cô?" nhưng cô vẫn một mực bắt VƯƠNG NGUYÊN về chỗ đó ngồi. VƯƠNG NGUYÊN bắt đầu cảm thấy kì lạ, cái này là cái nơi "may mắn" mà HOÀNH đã nói đấy à? Tuy ngồi bàn cuối nhưng VƯƠNG NGUYÊN vẫn cảm thấy các bạn trong lớp luôn quay xuống quan sát VƯƠNG NGUYÊN với ánh mắt không mấy thiện cảm, rồi còn những lời bàn ra tán vào. VƯƠNG NGUYÊN bắt đầu có linh cảm cho một chuỗi ngày không mấy bình yên rồi đây.

Đến giờ giải lao VƯƠNG NGUYÊN nói phải đi tập nhảy với các bạn trong đội để chào mừng ngày lễ khai giảng sắp tới. Nên VƯƠNG NGUYÊN đành lủi thủi một mình xuống căn tin tìm cái gì đó bỏ vào bụng. Vừa đi vừa suy nghĩ về những điều kì lạ mà sáng giờVƯƠNG NGUYÊN  đã gặp phải.  cái chổ ngồi kì quái. Thật ra là có chuyện gì đã xảy ra? Muốn mau đến giờ ra chơi để hỏi HOÀNH mà nào ngờ Nhi lại bận mất tiêu. Vừa đi xuống cầu thang vừa suy nghĩ miên man bỗng có ai đó đâm sầm vào người NGUYÊN làm NGUYÊN hụt chân té nhào. Chưa kịp hoàng hồn xem chuyện gì xảy ra thì cái tên "thủ phạm" đâm vào người CẬU đã quay lưng bỏ đi, không một lời xin lỗi, không một cái liếc mắt. Làm CẬU tức tối nổi điên:

- Tên kia, đứng lại, làm người ta té rồi bỏ đi như vậy à?

Tiếng hét củaVƯƠNG NGUYÊN  khá lớn làm mọi người xung quanh để ý, họ súm lại xung quanh  VƯƠNG NGUYÊNnhư xem một trò vui. Và rồi cái tên "thủ phạm" kia cũng chịu đứng im, hắn ta xoay người lại nhìnVƯƠNG NGUYÊN . Đưa tay ra một cách lịch sự, một nụ cười mím môi, hắn nghiêng đầu ra ý bảoVƯƠNG NGUYÊN  đưa tay cho hắn kéo.VƯƠNG NGUYÊN  thở phào, xem ra tên này cũng biết điều đấy chứ nhưng nào ngờ đâu khiVƯƠNG NGUYÊN  vừa đưa tay chạm vào tay hắn thì ngay lập tức hắn rút tay về, cúi người xuống gầnVƯƠNG NGUYÊN  hắn nói nhỏ:

- Muốn kím chuyện để nắm lấy tay tôi à? đừng có nằm mơ.

Xong rồi hắn xoay người bước đi, bỏ lại  VƯƠNG NGUYÊNđang há hốc mồm. Các bạn xung quanh bắt đầu cười to, chỉ trỏ rồi bàn tán vềVƯƠNG NGUYÊN .VƯƠNG NGUYÊNbén tý nữa là hộc máu ra chết. Lồm cồm bò dậy, ngUYÊN  tự trách mình xui xẻo, cố bước đi thật nhanh ra khỏi đám đông 


--------------------------------------------------

NX DÌ ₫Y Ạ....

VOTE CHO MỊ NỮA .....,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: