Chap 8: Lại là Anh ta
"Nói!”
“ Chúng tôi gặp thiếu gia Vương ở quán Bar.”
Nghe thấy câu nói này, Vương Tuấn Khải hừ một tiếng lạnh lùng, khóe miệng lộ ra nụ cười với ý đồ xấu xa.
“ Vương Nguyên, cậu ta vẫn có tâm trạng đến Bar uống rượu sao?”
“ Nhìn dáng vẻ hình như uống với một người khác, rất vui vẻ.”
Vương Tuấn Khải vứt điếu thuốc trong tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt hơi nheo lại......
Người con trai đó, rất thú vị.
“ Ngày mai, bắt cậu ta về cho tôi!”
“ Vâng! Khải Gia!”
.......
Ánh sáng của buổi sớm tinh mơ lọt vào trong phòng, Vương Nguyên cau mày từ từ mở mắt phát hiện mình nằm trên chiếc giường mềm mại, còn trong phòng không có một bóng người.
Người đàn ông bí ẩn tối hôm qua đó, Tiêu Dật Nhiên.
Hình như là nằm mơ, đầu óc quay cuồng, đau kinh khủng.
Vương Nguyên ra sức vỗ vào đầu, quay đầu lại nhìn trên đầu giường có thứ gì đó, cậu bò dậy cầm hai tờ giấy đó.
Cảm ơn ân nhân cứu mạng, Tiêu Dật Nhiên.
Trên giấy chỉ có vỏn vẹn vài chữ, còn bên dưới là một tờ chi phiếu 10 vạn tệ.
“ A! Trời ơi! Đúng là 10 vạn! Mình có tiền rồi!!” Vương Nguyên đứng dậy cầm tờ chi phiếu đó mà xúc động nhảy loạn trên giường, trong tích tắc quên hết tất cả đau đớn.
Đứng dậy rời khỏi khách sạn đi thẳng đến ngân hàng đổi tờ chi phiếu đó thành tiền mặt.
Đói cả một ngày một đêm, Vương Nguyên cầm tiền đi đến nhà hàng ăn một bữa no nên, có mười vạn rồi, có thể sống được một thời gian ngắn, thế thì bây giờ mình đi thuê một căn phòng, không thể lúc nào cũng ngủ ngoài đường được.
Vương Nguyên bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của mình.
Thế là một ngày sau đó cậu đến phòng môi giới thuê nhà.
Hôm đó trời đã nhá nhem tối, cô vẫn chưa tìm được phòng thích hợp để thuê, hít một hơi thật sâu, nghĩ tối nay vẫn ở tạm khách sạn, ngày mai lại tiếp tục tìm phòng.
Quay người đang định đi tìm khách sạn giá bình dân, nhưng đúng lúc này.....
Một nhóm người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện sau lưng cậu, cánh tay vòng vào cổ cậu, một miếng vải đen ngay lập tức bịt miệng cậu lại.
“ Uhm.....” Còn chưa đợi cậu kịp nghĩ nhiều, đã bị bọn người đó đẩy vào trong một chiếc xe.
“ Vương Thiếu Gia, ngoan ngoãn chút, chúng tôi sẽ không làm hại cậu.” Mã Phi ngồi trong xe lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái.
“ Uhm.....” Vương Nguyên vùng vẫy trừng mắt nhìn hắn ta, người đàn ông này, không phải tối qua xuất hiện cùng đồng bọn ở quán Bar để bắt Tiêu Dật Nhiên sao?
Hỏng rồi, nhất định là biết cô cứu Tiêu Dật Nhiên đi, sau đó giết câuu để giải tỏa nỗi hận đây mà.
Mấy phút sau, Vương Nguyên lại bị áp giải đến khách sạn Hoàng Gia, thật khéo, vẫn là phòng 1108, cậu bị bọn người đó đẩy vào trong một cách thô lỗ.
Chết tiệt, là trùng hợp sao? Tại sao lại quay về nơi này chứ? Ánh mắt cậu liếc nhìn trên chiếc giường đó, cơ thể bất giác rùng mình một cái, những kí ức đó lại hiện về trong đầu cô.
Cùng lúc đó, tiếng nước trong phòng tắm dừng hẳn, khi cậu nhìn thấy người đàn ông từ trong phòng tắm bước ra, cơ thể cô dường như cứng đờ.
Nửa thân trên của Vương Tuấn Khải., bị nước từ trên tóc nhỏ xuống có chút hỗn loạn, bên dưới chỉ quấn chiếc khăn tắm, dựa ở cửa nhà tắm, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười nguy hiểm nhìn cậu.
“ Lại là anh.......” Vương Nguyên lập tức hiểu ra rồi, thì ra Mã Phi đó là người của hắn ta, thế thì, người tối qua muốn truy sát Tiêu Dật Nhiên ở quán bar cũng chính là hắn ta!
.
.
.
MN NHỚ VOTE VÀ COMENT ỦNG HỘ TRUYỆN NHÉ. CẢM ƠN 👌👍💜
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro