CHAP 8
Chung Nhân và Minnie đến công ty từ sớm, khi cậu ngủ dậy thì chỉ thấy bữa sáng và kèm theo tờ giấy ghi chú '' Em ăn sáng ngoan đi học nhé ''. Khánh Thù mỉm cười hạnh phúc, cậu càng ngày càng yêu con người này chết đi mất.
Trong phòng làm việc, Kim Chung Nhân vùi đầu vào đống văn kiện, hôm nay chủ tịch sẽ về, chính anh là tổng giám đốc mà quản lý công việc còn không xong huống hồ nói đến người khác.
- Mời vào.
Nghe tiếng gõ cửa, anh chả buồn ngước nhìn chỉ tiếp tục công việc của mình.
- Anh, em kiểm tra hết sổ sách mà các bản hợp đồng chúng ta ký tháng qua rồi, em có kê ra danh sách rõ ràng.
Kim Chung Nhân bỏ kiếng ra, nhìn Minnie bằng ánh mắt cảm động.
- Nhiều như vậy và một mình em làm hết sao ?
- Vâng, em là '' ma mới '' mà. Nhờ ai được chứ.
Nụ cười của Minnie thật sự làm anh dễ chịu, cái cảm giác yêu thương ba năm trước bỗng ùa về ? Đôi khi anh tự hỏi mình làm gì mà để mất cô gái này ? Cô gái mà anh từng yêu thương rất nhiều, nhớ đến đây anh không còn dám nhìn cô nữa, sợ cái ánh mắt, giọng nói lẫn nụ cười sẽ làm anh đau một lần nữa mất.
Bỗng điện thoại cô có tin nhắn, mở điện thoại rồi nhỏ nhẹ nói với anh.
- Anh, chủ tịch về rồi.
Thật may mắn, chủ tịch về đúng lúc anh vừa sắp xếp xong hồ sơ văn kiện, đứng dậy lấy cái áo khoác được treo gần đó, phủi phẳng phiu rồi cùng Minnie đi xuống tầng trệt.
- Chào chủ tịch.
Từ xưa tới giờ, trong mắt Trần chủ tịch Kim Chung Nhân luôn là một chàng trai tài năng và giỏi toàn diện, anh làm việc rất tốt.
- Kim Chung Nhân, cậu quản lý công ty rất tốt, tôi rất hài lòng với cậu.
- Cảm ơn ngài.
Chung Nhân là giám đốc rất được nhiều người mến mộ, vừa có ngoài hình xuất sắc, vừa tài năng và là một người bên ngoài lạnh lùng nhưng rất tốt với nhân viên.
- Tôi cũng giới thiệu với mọi người luôn, hôm nay sẽ có phó chủ tịch mới.
Nhân viên bắt đầu xôn xao, phó chủ tịch sao ? Cái chức vị từ trước tới giờ luôn để trống nhưng hôm nay đã có người nhận nó. Phác Xán Liệt bước vào, khuôn mặt tỏa ánh hào quang, nét điển trai của anh rất làm cuốn hút mọi người, nụ cười thân thiện.
- Chào mọi người, tôi tên là Phác Xán Liệt. Tôi mong sau này mọi người sẽ giúp đỡ tôi.
Nhân viên nữ không khỏi bàn tán xôn xao, vị phó chủ tịch này quả là điển trai hơn người, nhưng so với vẻ nam tính, sắc bén thì không bằng giám đốc của chúng ta đây được.
- Chào phó chủ tịch.
Chung Nhân thân thiện tới làm quen, anh rất biết coi trọng tình nghĩa, phân biệt rõ cấp trên cấp dưới.
Hai người đàn ông đứng cạnh nhau như bầu trời có hai mặt trời vậy. Có lẽ họ chưa từng gặp nhau, nhưng họ giống một điểm chung là hai người đàn ông mà Độ Khánh Thù từng và đang yêu, và trong trái tim họ cũng có lẽ chỉ xuất hiện một người duy nhất.
Công ty cũng gần ngày nghỉ tết, nhân tiện chào mừng ngài phó chủ tịch mới nên đã tổ chức một chuyến du lịch. Nhân viên ai cũng có thể tham gia, công ty trên dưới hơn 2000 người, chưa tính thực tập sinh.
'' Khánh Thù, cuối tuần này công ty anh tổ chức đi du lịch em đi chung cho vui không ? ''
'' Để em coi lịch lại đã. Ấy, không được rồi, cuối tuần em có hẹn chụp ảnh. ''
'' Em đấy, sao lúc nào cũng bận ''
'' Em xin lỗi, mà công ty anh đi đâu thế ? ''
'' Công ty anh tính đi leo núi ''
'' Sao không đi biển ? ''
'' Trời đang se se lạnh, đi biển ai dám tắm ''
'' Ờ em quên mất ''
'' Thôi hết giờ nghỉ trưa rồi, anh đi làm việc đây ''
'' Vâng, tạm biệt anh ''
'' Tạm biệt em, tối gặp lại. Yêu em ''
Tranh thủ giờ ăn trưa anh luôn gọi điện cho cậu, thời gian dường như trôi qua rất nhanh.
Kim Chung Nhân trở lại bàn làm việc, anh lại tiếp tục công việc của mình. Anh là một vị lãnh đạo rất có tài năng với bộ óc thông minh siêu phàm.
'' Minnie, em được sẽ đi leo núi à ? ''
Khánh Thù tranh lúc rãnh rỗi nhắn tin hỏi thăm Minnie.
'' Vâng anh ạ, anh có đi chung không ? ''
'' Cuối tuần này anh bận rồi ''
'' Chán thế ? ''
'' Minnie, chiều làm xong anh với em đi mua sắm nhé, em cần sắm đồ cho buổi dã ngoại chứ ? ''
'' Vâng ''
'' Em đang nhắn tin lén trong giờ làm việc đúng không ? ''
'' Sao anh biết ? ''
'' Haha, anh cái gì chả biết, thôi làm việc đi, sếp thấy sếp cắt tiền thưởng bây giờ ''
'' Dạ, bye anh. Hẹn anh chiều nay 5h nhé ''
'' Ừ ''
Độ Khánh Thù quả là tiếc cho chuyến đi chơi lần nữa, nhưng cậu đã trễ hẹn bộ ảnh này, nếu trễ hẹn nữa chắc chắn sẽ mất uy tín cậu mất.
5h, trước công ty Trần Đông.
- Anh Nhân.
- Sao vậy ?
- Hôm nay, em không về cùng anh nhé. Em có hẹn.
- Ừ, ai chở em đi thế ?
'' Minnie '' Độ Khánh Thù vẫy tay kêu.
Thấy cả anh, cậu quên dặn là đừng nói cho anh biết mắc công anh sẽ dặn dò tùm lum.
Minni nhìn bộ mặt nghiêm trọng của anh cũng cảm thấy có chút rụt rè, rồi cúi đầu rón rén đi qua anh. Kim Chung Nhân không nói gì, đi thẳng đến chỗ Khánh Thù đang cứng đơ nụ cười.
- À, em ... em đi với Minnie một chút.
- Đi đâu sao lại có thái độ nghi ngờ thế này ?
- Đi đi mua chút đồ vặt thôi.
- Xe ở đâu thế ?
- Mượn.
Nói xong câu này, Khánh Thù nở một nụ cười trừ có chút sợ sệt vì cậu biết Chung Nhân rất ghét đi mượn đồ người khác. Thấy anh nhíu mày có vẻ không vui cậu liền mở miệng lanh lẹ.
- Em mượn thằng bạn, em đi xong về liền. Đảm bảo an toàn.
- Ừ, em đi cẩn thận. Anh về nấu cơm chờ.
- Dạ.
Tay ôm áo khoác vét, tay kia đút túi quần nhìn anh thật bảnh bao, thân hình cao to, khuôn mặt hoàn hảo. Anh luôn nổi bật khi xuất hiện.
Anh lúc nào cũng tốt, về nhà thay đồ và chuẩn bị đồ ăn. Lúc nào cũng vậy dường như một thói quen.
- Minnie, mình ra chỗ kia xem đi. Có vẻ đẹp đấy.
- Anh, anh mua nhiều lắm rồi đấy.
- Chỉ coi thôi mà.
- À, anh khát nước không ? Em đi mua nó nhé.
- Ừ. Cũng được.
Minnie vui vẻ đi mua nước, còn cậu thì chạy lăng xăng coi hết cái này cái nọ.
- Khánh Thù.
- Xán Liệt.
- Cậu đi đâu vậy ?
- Bộ anh không thấy à ?
Độ Khánh Thù lúc nào cũng phải xỉa xối anh vài cái thì cậu mới chịu, hai người đứng trò chuyện với nhau, rất vui vẻ, cậu thì lúc nào cũng châm chọc anh khiến anh tức đến đen mặt, không kìm chế anh đánh cậu một cái ngay má rồi cười ha hả.
- Đau chết mất.
- Tại tội chọc tôi.
- Xì. dám đánh tôi thì tôi không tha đâu.
Hai người gặp nhau là trêu chọc, trêu cho người kia đến phát tức, rồi cười đùa rất thân thiết. Minnie đứng từ xa, cô không tin đấy chính là ngài phó chủ tịch lạnh lùng hồi sáng.
- Anh.
- Em về rồi à.
- Chào phó chủ tịch.
- Ừ.
- Gì gì ? Phó chủ tịch.
- Anh ấy là phó chủ tịch mới nhận chức công ty em sáng nay ấy ạ.
- Oh, anh là phó chủ tịch sao.
Phác Xán Liệt lườm cậu một cái.
- Được rồi, thôi anh đi đây về nha đồ đáng ghét.
- Chào ngài ạ.
- Anh, anh quen anh ấy ạ.
- Ừ, người bạn lâu năm của anh thôi.
Minnie nhìn hai người rất thân mật với nhau, nỗi chua xót trong lòng của cô lại dâng lên, cô đang suy nghĩ rất lung tung, cô suy nghĩ cái ngày Chung Nhân sẽ bị tổn thương lần nữa. Có lẽ tình yêu của Minnie dành cho anh chưa bao giờ hết. Thấy Khánh Thù lại lăng nhăng như vậy, cô rất muốn đứng ra để lôi anh về vì anh quá tốt, tốt tới mức làm con tim cô còn yếu mềm khi gặp anh. Còn Khánh Thù, có lẽ đã bị hiểu lầm nhưng cô chưa biết gì cả, cứ lạc quan vui vẻ tới mức làm người khác đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro