Chương 7
Chương 7
Chuyện trên đời, đôi khi cũng không thể nói là không chính xác.
Giữa con người với con người, nguyên bản vốn là một loài dây leo quấn quanh thân cây mà thôi.
" Hoàng Tử Thao nói, hắn cùng anh của tôi là quan hệ tư định một trăm năm, anh của tôi 23 tuổi thì chết, cũng sẽ ở cầu Nại Hà đợi hắn 77 năm. "
Không lâu trước đây, cuộc sống của Ngô Thế Huân bỗng dưng xảy ra một việc hệ trọng bi thương.
Anh trai của hắn là Ngô Diệc Phàm buôn bán người cùng với cố ý giết người bị phán tội tử hình.
Ngô Thế Huân tựa vào cánh cửa phòng tồi tàn, trên tay ôm bình rượu một hơi uống cạn, tửu lượng của hắn cũng không tính là tốt, mặt đỏ bừng còn ở một bên lải nhải với tôi.
Rượu là thứ tuyệt đối không có khả năng xuất hiện bên trong lao ngục.
Là Kim Chung Nhân đã cho hắn đi.
Lúc ấy, tôi cáo biệt Biện Bạch Hiền được một lúc, nhìn thấy Lộc Hàm thân ảnh chợt lóe qua rồi biến mất, liền tò mò bám theo sau.
Hai người ôm nhau, tóc Lộc Hàm cọ cọ trên cổ Ngô Thế Huân, được vài giây lại giãy dụa tránh khỏi thân thể hắn.
" Buông. "
" Lộc Hàm anh đừng chạy, ở đây nói chuyện với tôi. "
Cứt chó, giả bộ thâm tình không thay đổi đó cho ai xem, nếu không phải Ngô Thế Huân tính tình thật đáng sợ, tôi đã sớm xông lên phía trước vạch trần mấy lời dối trá của hắn.
Lộc Hàm lui phía sau từng bước, không có mỉm cười " Đừng làm rộn, bị người khác nhìn thấy cậu sẽ không giải thích được đâu. "
" Anh quan tâm tôi? "
" Ngô Thế Huân tiên sinh, tôi không biết cậu rốt cuộc nghĩ thế nào, nhưng quan hệ đối địch giữa chúng ta sẽ không thể trở thành bằng hữu. "
Ngô Thế Huân ngửa đầu, không chút để ý giương khóe miệng cười, duỗi cái cổ cao của mình liếm liếm vành tai Lộc Hàm " Anh đứng xa như vậy để làm gì? Hửm? Tôi phiền nhất chính là người khác nói này nói nọ tôi thích chơi đùa, tôi bất quả chỉ là muốn nhìn anh, ôm anh, ngậm lấy môi anh, đem anh lột sạch sẽ sau đó ăn vào bụng..."
Tôi bị thanh âm nồng đậm đó hấp dẫn đến kinh sợ, cùng chờ đợi phản ứng của Lộc Hàm.
" Ba!" Một cái bạt tai của Lộc Hàm dán lên, Ngô Thế Huân lại thực bình tĩnh mà bước lên phía trước từng bước.
" Mẹ nó. "
Lộc Hàm sửa sang lại áo quần liền tránh vào một góc.
Bóng mờ chiết xạ lên người Ngô Thế Huân, màu xám của hơi thở tử vong càng thêm trầm trọng, nhìn qua có chút đáng thương, rất muốn thét chói tai nhưng rồi lại không thể thét lên, một cảm giác hít thở không thông.
Tôi rất quen thuộc với cảm giác như vậy.
" Ngô Thế Huân....Đi làm việc đi, chỗ kia không có ai, cậu ngồi ở chỗ này sẽ bị Quản ngục lui tới nhìn thấy. "
....
" Cậu đi tìm Kim Chung Nhân một chuyến. "
" Để làm chi? "
" Đã nói tôi tâm tình không tốt, sau đó chờ hắn đưa cho cậu vật gì thì đem đến cho tôi, tôi ở đằng kia chờ cậu. "
Ngô Thế Huân bước một bước dài rời khỏi, ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không cho tôi.
Nhóm tù phạm đang tụ tập ở lò luyện nhà xưởng bên cạnh chế tạo thủy tinh, Kim Chung Nhân đứng ở trung tâm trong tay ôm một cuốn sổ ghi chép, coi bộ nhàn rỗi.
Từ xa nhìn lại, mặt của hắn bị ánh sáng chiếu vào giữa có nét gợi cảm, cương nghị.
Cùng với bộ dáng ngày hôm qua ở trên giường khác biệt nhau rất lớn.
Một số tù phạm bị cạo thành ngốc đầu lướt qua người tôi, thấy tôi tiến vào nhà xưởng thì có chút ý tứ không quá hữu hảo.
" Mới tới, hiếm khi a. Hôm nay như thế nào lại có nhã hứng đại giá quang lâm nhà xưởng thế? "
Tôi ngẩng đầu nhìn tên trên răng dính ít rau xanh, nghiêng người muốn chen qua.
" Người mới tới, mày coi thường bọn tao sao? "
Nam tử rau xanh một phen túm áo tôi, sau đó ánh mắt tập trung nhìn xương quai xanh trên người tôi.
" Này phải..."
Kim Chung Nhân rõ ràng nghe được động tĩnh, nhưng cũng không ngẩng đầu liếc mắt nhìn bên này một chút.
Vài tên tù phạm khốn kiếp giống như đang lo lắng, bọn họ sợ dấu vết hồng nhạt này là của Kim Chung Nhân để lại, sợ đắc tội với người bên gối của hắn.
Ngày hôm qua ước định còn mới tinh, Kim Chung Nhân cũng đã nói sẽ không bảo hộ cho tôi, chỉ là mở mồm giảng cho tôi mấy cái thứ đạo lý nhân sinh vớ vẩn không đáng một đồng.
Trong lòng tôi trộm nở nụ cười, biết đó là lời nói dối khiến mọi người cảm thấy thật buồn cười " Vừa rồi tôi cùng khu Đông cùng Biện Bạch Hiền một chỗ, các người có thể hiểu được...."
Biện Bạch Hiền tên kia hiện tại đang chắc hắt xì.
Vài người yên tâm quét nhanh lên thân tôi.
" Không phải chứ, cùng với tên Đậu mầm? Cư nhiên? " Bọn họ thích thú trêu chọc.
Kim Chung Nhân đại khái vì có chút ầm ĩ, cau mày, hướng tôi ngoắc ngoắc ngón tay, những người đó liền vội vàng tránh ra chừa cho tôi một lối đi.
Đi qua một đoạn không xa, trong đầu đột nhiên có một cái ý niệm phảng phất, Phác Xán Liệt có lẽ cũng thường thường ngoắc ngón tay như vậy với Biện Bạch Hiền đi? Như là mệnh lệnh, hoặc là câu dẫn.
Để tiện cho trao đổi bí mật, tôi đem cằm đặt trên bờ vai của hắn, Kim Chung Nhân chán ghét né ra phía sau tránh, hoàn toàn không vui vẻ khi cùng tôi tiếp xúc, thật sự là đoán không ra đầu óc tên này muốn cái gì.
" Xin chào, bạn tốt của anh nói....Cái gì tới....Tâm tình không tốt lắm. "
Kim Chung Nhân đập cái ót của tôi, trừng phạt cách diễn đạt của tôi.
" Theo tôi lại đây. "
Phía sau nhà xưởng là những hũ rau cải muối đã lên men toả ra mùi tanh khó chịu.
Kim Chung Nhân bước tới bên trong tiện tay lấy ra một chai rượu đế, thân chai còn ướt sũng nước dưa muối.
" Anh dám tàng trữ của riêng. "
" Sao cậu lắm lời thế. "
Tôi ngậm miệng không nói thêm tiếng nào, tiếp nhận rượu " Vậy đem lưỡi tôi cắt đi, bằng không tôi muốn nói cái gì thì nói cái đó. "
" Cậu thật đúng là một chút kích động cũng không dậy nổi ham muốn bảo vệ của người khác. "
" Bảo hộ? Không cần đâu, nên chết thì chết. "
Cũng không phải tôi muốn tranh cãi làm gì, chỉ là tôi thấy đoạn nhân sinh thưa thớt của mình sớm nên tìm cơ hội chấm dứt rồi.
Kim Chung Nhân không hé răng, xoay người trở về nhà xưởng.
Tôi chạy theo phương hướng ngược lại, đem âm thanh máy móc quăng ở phía sau đầu.
Ngô Thế Huân ngồi bắt chéo chân trên bàn bóng, thấy tôi đến liền vươn cánh tay bẩn hề hề tiếp nhận chai rượu, túm góc áo của mình lau sạch nước đi.
Đây là chỗ kỳ diệu trên người Ngô Thế Huân, trên người quần áo dơ bẩn, nhưng lại lộ ra cánh tay và làn da trắng nõn không nhiễm một hạt bụi nào.
Hầu kết hắn chuyển động, có vẻ đang rất sốt ruột, miệng thì càu nhàu càu nhàu, đối lập với sự hưởng thụ nhịp nhàng ăn khớp trên con người hắn.
" Ngô Thế Huân, tôi nhìn người rất chuẩn xác, cậu không giống như suy nghĩ của tôi là kẻ đê tiện. "
" Là ý gì? "
" Lộc Hàm....Cậu là thật tâm thích sao? "
Ngô Thế Huân đột nhiên nhìn về phía mắt tôi, nhãn thần có chút dọa người, tôi ngoan ngoãn ngậm miệng lại, một lần nữa đặt câu hỏi " Chúng ta đều là ngục hữu, không nói được nguyên nhân cậu ở đây sao? "
Hắn ngửa đầu uống ừng ực từng ngụm rượu đế, nóng rát cả cổ họng.
" Không muốn nói. "
Nếu trở về nhà xưởng nhất định lại phải sinh sự, tôi lười phải trở về ứng phó với những tên kia, vô liêm sỉ nhảy lên bàn bóng, ngồi ở một phía khác.
Hắn trào phúng " Cậu không phải băng sơn nam tử sao? Tới gần người cậu chán ghét, hoàn toàn không giống phong cách của cậu. "
Cánh cửa sổ rách nát thi thoảng hé ra đóng vào, đón vào một ít gió lạnh.
" Đừng như vậy hình dung tôi, tôi làm sao xứng với bốn chữ băng thanh ngọc khiết cơ chứ. " Tôi là than đá bị thiêu rụi, suy bại từ xưa.
" Sao lại xem thường chính mình như thế? " Cậu là trời sinh quý tộc, bản chất bên trong vẫn lộ ra yếu đuối.
" Cậu cũng không phải xem thường tôi sao? Ngay cả tâm sự cơ bản cũng chẳng buồn nói. "
" Đã biết.... " Ngô Thế Huân chôn đầu ở trong đầu gối, hô hấp trầm trọng.
Dù sao nơi này cũng không có người thứ hai muốn nghe hắn nhắc tới không phải sao.
Ngô Diệc Phàm 5 năm trước tham gia vào tổ chức buôn bán người, đây là một tổ chức trái pháp luật 3 năm trước thanh thế vô cùng lớn mạnh, hấp dẫn sự chú ý của Phác Xán Liệt cũng là một tay kinh doanh người. Vì thế hai bên chung sức hợp tác, đem bề ngoài của tổ chức biến thành kinh doanh khách sạn hợp pháp, kỳ thực là một hành động hết sức nguy hiểm.
Buôn bán càng ngày càng lớn, phạm vi cũng ngày càng rộng rãi, bọn họ liền đem các nam hài xinh đẹp ở các quốc gia khác nhau vào trong các quán bar cùng với làng giải trí xa hoa làm công tác giao dịch.
Sau đó, Cục Điều tra bí mật cài người nằm vùng góp nhặt được nhiều chứng cứ phạm tội có lợi, tình thế kịch liệt chuyển biến xấu, Phác Xán Liệt cùng với Ngô Diệc Phàm đều bị mắc lưới. Chỉ một tuần trước khi tuyên án, Phác Xán Liệt cư nhiên phản cung đem Ngô Diệc Phàm đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, cởi buộc phần lớn tội trạng của mình. Vì thế Phác Xán Liệt chỉ bị án tù 10 năm, mà Ngô Diệc Phàm vì lưng đeo ác danh nên chịu kết cục tử hình.
Theo luật định, hình phạt của tòng phàm và thủ phàm ngày càng khác nhau, Phác Xán Liệt chắc chắn là bản lĩnh cao hơn một bậc đã sớm trù tính đường lui cho mình, mà anh trai của Ngô Thế Huân, tất nhiên là đắc ý quên nhìn quanh.
" Nếu nói thế, cậu là vì thay anh cậu báo thù mới vào đây? "
Bình rượu đã thấy đáy, Ngô Thế Huân rõ ràng đã say, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt không hề có màu hồng nhuận.
" Anh của tôi đã chết, Phác Xán Liệt phải chôn cùng! " Từng chữ đều là lưỡi dao sắc bén.
Tôi nhảy xuống khỏi bàn bóng tính toán đi qua nhà xưởng, không khí nơi này tựa hồ càng lúc càng dọa người.
Ngô Thế Huân mở to hai mắt nhìn tôi bước đi vài bước rồi quay trở lại, có điểm bực mình.
" Cái kia....Tôi còn muốn hỏi một vấn đề cuối cùng, Kim Chung Nhân vì sao lại vào đây? "
Ngô Thế Huân cười ha ha vài tiếng, tiện đà đem mái tóc lộn xộn của tôi nháo đến như ổ quạ " Làm sao vậy cậu bạn nhỏ chung phòng, để ý hắn ư? "
" Lão tử thèm vào " Giống như đặc biệt mâu thuẫn với đề tài, tôi không có nói dối, đối với Kim Chung Nhân tôi tuyệt đối là oán hận lớn hơn cảm kích.
" Tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn thu hồi nghi vấn của mình đi, bởi vì tôi chỉ có thể nói nên dừng ở đây. "
" Nếu tôi cố tình muốn hỏi thì sao. "
Trong con ngươi Ngô Thế Huân lộ ra một ít tơ máu, hắn túm lấy quần áo của tôi, ngữ khí rất mềm mại " Hãy nghe tôi nói, hưởng thụ trò chơi là tốt rồi, ngàn vạn lần không nên động tâm, bằng không cậu cùng Hoàng Tử Thao đều giống nhau, 3 năm sau mãn tù cả đời lại nữa bước khó đi, huống hồ, Kim Chung Nhân không phải Ngô Diệc Phàm, hắn....Tóm lại, hắn không thích cậu, đã hiểu chưa? "
" Cậu nghĩ rằng tôi bị bệnh tâm thần sao! Tôi sẽ thích người lên giường với mình, nói vậy thì có lẽ tôi đã thích mấy trăm người! Đúng rồi...Hoàng Tử Thao là ai? "
Hoàng Tử Thao 16 tuổi năm ấy bị bọn buôn người bán cho Ngô Diệc Phàm, nam hài ở tuổi này so với đứa trẻ càng thêm khó dạy bảo, mà với diện mạo đầy giá trị ấy vốn dĩ rất khó bị phục tùng.
Thiếu niên 16 tuổi đương nhiên biết tìm đường về nhà, chỉ có tình yêu, mới đem hắn ràng buộc ở bên người Ngô Diệc Phàm, nữa bước khó đi.
" Ngu ngốc, cái loại tình yêu chó má gì lại làm cho đứa bé kia chôn vùi cả thanh xuân. "
Ở trong mắt Độ Khánh Tú đại nhân, tình yêu là rác rưởi, không đáng kể bạn dùng cách dây dưa gì để bao vây, dao găm chính là dao găm, hung khí không thể trở thành vật trang trí.
" Anh của tôi thay hắn cởi bỏ trói buộc ở chân, tự tay đưa hắn ra khỏi bóng tối, còn dẫn hắn tới trước mặt ông chủ CLB của mà nói ' Tổn thất bao nhiêu, tôi sẽ chi trả toàn bộ, nhưng đứa nhỏ này không thể đi cùng cậu ' cho nên, tình yêu đầu của Hoàng Tử thao phải là anh tôi mới đúng. "
" Tất cả đều là đồ ngốc. "
Ngô Thế Huân ngoan ngoãn quay đầu lại không có cùng tôi tranh chấp, chỉ thản nhiên cười " Ai biết được, cậu cũng có thể trở thành một tên ngu ngốc như thế đấy. Mặc dù là quan hệ bạn giường, bất quá bí mật của Kim Chung Nhân không cần biết, đây là lời khuyên. "
Tôi có chút sợ hãi, so với việc hắn hướng tôi ngoắc tay càng làm tôi sởn tóc gáy.
Kim Chung Nhân đối với người mình không thích, cũng vuốt ve hôn môi, vành tai tóc mai chạm vào nhau sao?
Hết chương 7
�
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro