Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6


Chương 6

Tôi nghĩ tôi là dạng sinh vật không thích bị ràng buộc.

Ý niệm này nảy sinh trong đầu cũng không đáng xấu hổ, nó như là một gốc mạ non sinh trưởng trong đêm hoang vắng, có thể cho tôi một tia an ủi.

Tôi thường xuyên nhìn thấy đổ máu,

Nhưng nhìn một sinh mệnh chết đi thì lại là lần đầu tiên.

Ngay một khắc trước đây, tôi còn cười dùng tiếng ca của mình đưa tiễn vong linh.

Cả người bị khoét đến mềm nhũn, chúng nó ở dĩ vãng phô trương thanh thế, làm cho tôi kiêu ngạo lại hèn mọn.

Vách tường hơi ẩm thấm ướt làn da tôi,

" Kim Chung Nhân, tôi sợ hãi. " Đây là lần đầu tiên tôi nói những lời từ tận đáy lòng với người khác.

Toàn bộ trả lại cho tôi đi, giống như anh hứa hẹn.

Hai ngón tay thanh mảnh lần xuống dưới hạ thân của tôi bắt đầu đùa nghịch, không có ý tứ dừng lại chút nào. Hắn do dự có nên hay không hôn lên nước mắt chưa khô trên mặt tôi, bộ dáng trầm tư nhưng so với bình thường thì thuận mắt hơn gấp trăm lần.

" Kim Chung Nhân, đừng dùng phương thức này an ủi tôi. "

Đừng làm cho tôi cảm thấy được càng tịch mịch.

" Tôi muốn hôn cậu. "

Cùng với thanh âm trầm thấp của hắn là hô hấp không ngừng phả vào mặt tôi, mỗi chữ tôi đều không cách nào kháng cự được.

Giống như trừ hắn ra, không ai nguyện ý tiến cận một con nhím đầy gai nhọn như tôi.

Tôi mơn trớn môi hắn, hết thảy đều bởi vì sợ hãi mà rối loạn.

Kim Chung Nhân là một gã quái gở, khuôn mặt và độ tuổi đều không phù hợp với sự giảo hoạt vốn có trên người hắn, cho dù tư duy bị chìm đắm trong đôi mắt xinh đẹp của tôi, hắn cũng không hề bị tôi khống chế.

Chăn quấn thành một đống lộn xộn, bàn chân bị ai đó nắm chặt giống như an ủi tôi sẽ không đau.

Nước bọt trơn ướt trở thành trợ thủ đắc lực.

Tôi không dám nhúc nhích, xung quanh đều là khôn cùng bóng tối chua xót và trướng đau.

" Độ Khánh Tú....Cậu nhớ kỹ...Mặc dù chúng ta xảy ra loại quan hệ này, nhưng cậu vẫn là cậu, tôi là tôi, tôi sẽ không làm cánh chim che chở cho cậu. " Hắn động thân thể hôn chóp mũi của tôi, tiếp tục nói " Nhưng nếu có một ngày cậu muốn đi theo tôi, phải làm sớm một chút, bởi vì lâu quá, tôi sẽ không đợi nổi. "

Tôi xê dịch cái mông bị nhào nặn đến phát đau, rốt cục vẫn ngẩng đầu lên, cảm tình phức tạp vươn đầu lưỡi cuốn lấy nụ hôn kia.

" Con mẹ nó Kim Chung Nhân, đừng cởi đồ tôi. "

Độ Khánh Tú gào thét, tên kia miệng thực cứng, tính tình cũng thối, không cần mưu tính trở thành chủ nhân của tên kia.

Chúng ta đều hiểu,

Loại kỳ quái này luôn luôn là điểm chung cuối cùng,

Hắn không thương tôi, chỉ là có vài phần tò mò.

Ngô Thế Huân hợp thời từ ngoài cửa bước vào, nghe động tĩnh trên giường bên này cư nhiên cũng không kinh ngạc chút nào.

Tiểu tử kia trong lòng tôi từ lần trước đã hạ thấp không ít điểm, tuy những quy tắc chi tiết tôi không đếm xỉa vào, chính là Lộc Hàm bị đùa bỡn tình cảm là sự thật.

Như là thấy được ánh mắt hèn mọn của tôi, Ngô Thế Huân nghiêng người nằm ở trên giường " Cậu lo lắng cho thân mình đi còn khinh bỉ tôi. "

Kim Chung Nhân mỗi lần cười xấu xa tôi đều bảo đảm chính mình sẽ không có kết cục quá tốt, lần này cũng không ngoại lệ, hai hàng răng nanh cắn mạnh xuống cổ tôi, tựa hồ có hơi rớm máu.

Ở tư thế thân mật nhất, động vật nhỏ công thành đoạt đất, như là kẻ tham lam xa cách đã lâu nay được một bữa thịnh yến.

Không có tình yêu, cũng chỉ là hưởng dụng thôi.

Ở trong này không lâu sau, có thể nhìn thấu điều gì đó thực vi diệu.

Kim Chung Nhân không để lộ chính mình bị bỏ tù vì tội danh gì, Ngô Thế Huân cũng đồng dạng thần bí.

Bọn họ chung sức lại mục đích chính là diệt trừ Phác Xán Liệt, nhưng hiện giờ xem ra cũng không chỉ có là vận dụng vũ lực đơn giản như thế nhỉ?

Lộc Hàm thân là vệ sĩ bên cạnh Phác Xán Liệt tự nhiên sẽ khiến cho hai người Kim - Ngô chú ý, theo tôi thấy lợi dụng tình cảm quả thực có chút vượt quá giới hạn.

Ngô Thế Huân mỗi khi đi qua bên cạnh tôi đều chỉ dùng đôi mắt nhỏ bé không đáng kể của mình trừng mắt biểu đạt sự tức giận.

" Này, bé hạt tiêu. Rời giường!"

" Hừ! "

" Mẹ nó, đừng có dùng cái biểu tình vừa ghê tởm lại ngạo kiều đó mà nhìn tôi. Nếu không tôi cắt yếu hầu của cậu. "

Ngô Thế Huân rốt cục nhẫn nhịn không được thái độ của tôi, vừa muốn chìa tay đánh tôi, nhìn thấy khắp xương quai xanh của tôi đầy những ấn ký xanh tím liền do dự dừng tay.

Buổi sáng bình yên, mọi người tập hợp dưới sân,

Quản ngục tướng mạo giống như pha tạp giữa khủng long và chú hề, mỗi lần nghe được tên tôi từ miệng hắn đọc ra đều một trận không khỏe.

Đúng lúc tâm đang phiền thì có ai nhéo nhéo tay áo tôi.

Biện Bạch Hiền?

Tên kia nghịch ngợm cười cười, giống như là rất tưởng niệm bộ dáng của tôi.

Tôi đây là loại không có bảo vệ ' trinh tiết ' dưới tình huống gặp mặt thật là xấu hổ không nói nên lời.

" Khụ....Bạch Hiền a....Sớm. "

Hắn luôn có thể thích ứng hoàn cảnh rất tốt, tôi thật tình phải thừa nhận, ở cái loại địa phương quỷ quái này mà tươi cười đến sáng lạn đúng là có chút không hợp tình.

Hắn vui tươi hớn hở nhéo lỗ tai của tôi " Chúng ta ăn cơm cùng nhau đi. Tớ có chuyện tốt muốn chia sẻ với cậu. "

Kim Chung Nhân đứng ở hàng đầu tiên, nghe động tĩnh bên này liền quay đầu nhìn nhìn.

" Bạn cùng phòng của cậu thực cool. " Như là hoàn toàn quên đi bộ dáng hung ác thường ngày của hắn, Biện Bạch Hiền cư nhiên uống lộn thuốc mà khen Kim Chung Nhân.

Tốt xấu gì cũng chỉ uống nước canh lót bụng, no bụng mà thôi, để ý làm gì.

" Biện Bạch Hiền a, tớ thật sự rất tưởng niệm thời gian trước kia tan tầm chúng ta cùng đi ăn đêm, những cọng rau thối rửa này nếu có thể giống như mì sợi ăn ngon tớ sẽ thực thỏa mãn. "

Ngồi ở đối diện, Biện Bạch Hiền cắn bánh mì ngốc hồ hồ cười, như trước đắm chìm trong thế giới của mình.

" A Tú, nói cho cậu biết một bí mật. "

" Nói!" Đệch, bánh mì cứng muốn chết.

" Phác Xán Liệt cùng tới kết giao. "

Thiếu chút nữa tôi liền nghĩ nơi này chính là chỗ ngồi trong căn tin vườn trường tràn ngập sự mơ mộng, người đối diện nũng nịu tôi giống như một cô gái, cùng tôi chia sẻ mối tình đầu đầy hạnh phúc.

Nhìn thoáng qua chung quanh những người đàn ôm vạm vỡ ăn đến lang thôn hổ yến không chút chú ý hình tượng, bên cạnh là hai người Kim - Ngô sự trầm mặc khiến cho người khác áp lực, tôi nhạt nhẽo nuốt nước miếng.

" Nga, thấy cậu cao hứng như vậy, chẳng lẽ là thích hắn? "

Hồi lâu không có hồi âm, tôi buôn bực ngẩng đầu nhìn Biện Bạch Hiền.

" Tớ không thích hắn. "

Tôi vội vàng đem nửa bánh mình còn lại nhét vào trong miệng Biện Bạch Hiền, may quá, không có người nào chú ý đến bên này.

Giữ chặt cánh tay của Biện Bạch Hiền kéo xuống dưới gầm bàn.

" Cậu điên đấy à, lời này mà lọt vào tai Phác Xán Liệt cậu sẽ ăn không ít khổ đâu. "

" Cậu nói đúng...." Biện Bạch Hiền chớp mắt.

" Tớ rất khó tin tưởng một người không thích Phác Xán Liệt nhưng nghe hai người cùng một chỗ lại vui sướng thành như vậy. "

" A Tú, tớ nếu như kết giao cùng Phác Xán Liệt, ít nhất ăn no mặc ấm sau này không cần phải khổ sở, cũng sẽ không có ai dám khi dễ tớ. "

Đây là tôi hiểu Biện Bạch Hiền, yếu đuối đến mức làm cho người ta không đành lòng trách cứ.

" Cậu ngốc, không thích người ta nhưng kết giao dưới danh nghĩa như vậy cậu biết có bao nhiêu đáng sợ không? Huống chi Phác Xán Liệt lại là loại người nào. "

Biện Bạch Hiền vô tội nhìn tôi: " Đây là địa phương nào? Cậu phải biết rõ ràng, không có chỗ dựa, tớ sẽ chết. "

Đúng vậy, thiên hạ này chỉ có một Độ Khánh Tú, giống như đá tảng vô cùng bướng bỉnh.

Chính là tôi thật sự không nghĩ phải nắm tay chúc phúc cho hắn, tôi chỉ sợ cuối cùng kết cục của hắn so với tôi còn đáng thương hơn, mà lo lắng của tôi đa phần đều ứng nghiệm.

Hết chương 6

t

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: