Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5


Chương 5

Dưới ánh nắng rực rỡ của mặt trời, chăn tỏa ra mùi vị mãn trùng(1) bị đốt cháy, ngoại trừ tôi mọi người đều gọi đó là hương vị của mặt trời.

Thực ghê tởm,

Ánh sáng rực rỡ tươi đẹp gì đó đối với tôi mà nói thực sự là ghê tởm,

Aiz...Tôi như thế nào càng ngày càng giống ác quỷ bị hậu thế cô lập thế này, không nhìn thấy một chút năng lượng tích cực nào hết.

Lúc này, đa phần tù phạm đều trốn dưới đại lâu hóng gió, tôi nhìn xa xa đám tù phạm ở doanh trại, bọn họ ở trần, trên vai là những dấu vết đỏ do cháy nắng để lại, nóng ruột ở trên mặt đất khô ráo luyện thiết cương.

Đám người từ từ tụ tập lại với nhau, sau đó mơ hồ truyền đến tiếng roi da đánh xuống.

Tôi bước tới gần, hai tay bám lên lưới sắt nhìn trộm.

Giữa đám người đang vây lại là bóng dáng một thiếu niên, trên lưng là một vết sẹo dài đầy máu nhìn đến ghê người, xen kẻ với các vết thương cũ, so với con rết còn xấu xí hơn.

" Cong mông cho lão tử, nghe không. "

Tiếng nói khàn khàn của nam nhân đánh vỡ hết thảy toàn bộ tiếng huyên náo.

Thiếu niên nhếch mép nở nụ cười, tôi lần đầu tiên nhìn thấy tận mắt khoang miệng cũng có nhiều máu như vậy, máu chảy xuống bả vai, quỷ dị lại tiêu điều " Ma quỷ! Cứ việc đến đây đi! Cho dù tao chết, cũng không cho mày nhận được một chút gì. "

Vì cái gì bóng dáng của hắn, mình lại có chút quen thuộc nhỉ?

Vài người đàn ông cường tráng làn da đen xạm chìa tay muốn cởi đi y phục trên người y, thiếu niên lúc này giống như lâm vào điên cuồng không bình thường, bi thương cắn từng ngụm lên người nam nhân, y hạ miệng vô cùng tàn nhẫn, miệng chỉ một chốc lát sau đã biến thành một mảnh hỗn độn.

Kế tiếp, tôi không tự giác được bụm chặt miệng, nhịn không được mà có ý muốn nôn mửa ngay tức khắc.

Bởi vì tôi thấy được trong miệng y....Đó là....Vài miếng thịt người.... ( Kịnh dụy >TT< )

Người bị cắn rốt cuộc cũng bất chấp tình cảm, một bên cánh tay thô ráp chộp lấy thanh sắt , xé quần y, sau đó trực tiếp cắm vào trong cơ thể y, tôi bưng kín mắt.

Chỉ nghe đến một tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế....

Thiếu niên đại khái là bị giày vò chỉ còn nữa cái mạng, y ra sức bò đến bên cạnh, dọc theo đường đi là một vết máu kéo dài, trộn lẫn với bùn đất, mùi tanh hôi xông vào mũi.

Tôi không có chút khí lực, muốn giúp thiếu niên kia gọi một tiếng cứu mạng,

Miệng mở ra khép lại,

Lại không phát ra nổi một âm thanh.

Thiếu niên rốt cục bất động, thân thể té mạnh xuống đất, an tâm ngủ.

Nhóm du côn đắc ý cười to, nâng thân thể thiếu niên gầy yếu dậy, quẳng ra ngoài.

Lưới sắt rung lên, tôi kinh hoàng lui về phía sau từng bước, thiếu niên bị quẳng ở chỗ của tôi, rơi xuống đất trong nháy mắt, huyết nhục mơ hồ.

Chạy trốn đi,

Độ Khánh Tú, chạy trốn đi!

Không cần nhìn nữa, hãy nhìn chính mày.

" Ngô..." Thiếu niên nhắm mắt lại, hai hàng lông mi ướt sũng, y nhỏ giọng rầm rì.

Tôi cố lấy hết dũng khí cúi người xuống một chút, cũng không dám liếc mắt đặt trên mặt y " Anh...Làm sao bây giờ....Nhắm mắt lại ngủ một chút đi, tôi thay anh đi gọi người. "

Tôi biết lời này nói ra thật ngu ngốc.

Y nhìn qua dường như muốn nói với tôi cái gì đó, cố gắng đem miệng mở lớn hơn một chút " Thay tôi đọc một bài thơ đi... Hoặc là hát bài gì đó cũng được. " Ò__Ó

" Này....Loại tình huống này là sao?"

Tôi trời sinh chán ghét đọc thơ, ca hát, nhìn giống như là đang già mồm cãi láo văn hóa vậy, nhưng giờ khắc này lại thật sự hy vọng mình có một chút loại kỹ năng này.

" Tôi chỉ nghĩ.... Nếu trước khi chết có thể được nghe một cái gì đó thật xinh đẹp, lúc sắp chết mà thấy được tốt đẹp chính là...." Lời của y thực đầy đủ, mắt cũng mở thật lớn.

Tôi hắng giọng một cái, cho dù có hát khó nghe cũng không quan hệ gì đi

" Trên cây có con chim nhỏ~ dưới sông có con cá nhỏ~ thật có lỗi, tôi chỉ có thể hát đến chừng đó. " ( >m< )

Hô hấp của y càng lúc càng dồn dập, tôi cẩn thận phân biệt.

" Lặp lại....Hát lại. "

Vì thế tôi tiếp tục mở miệng, không ngừng lặp đi lặp lại bài đồng dao năm đó Biện Bạch Hiền thực thích.

Thẳng đến khi thiếu niên đình chỉ hô hấp.

Tôi cho tới bây giờ cũng không muốn nghĩ đến một ngày lại dùng bài hát này tiễn biệt người khác trước lúc lâm chung.

Cũng không không phải toàn bộ sinh mệnh đều ' kéo tơ bác kiển '2 ,

Có người sống kiếp này chính là trả nợ cho kiếp trước,

Chúng ta buồn bực không vui, chúng ta cô độc bất hạnh,

Chúng ta là những đứa con bị vứt bỏ.

Cách đó không xa lại vang lên giọng đám đàn ông nghị luận " Đi báo với Quản ngục, nói là tai nạn lao đông. "

Dưới chân tường có một gốc cỏ dại, tôi hái xuống đem đặt lên vành tai thiếu niên, sau đó rời đi.

Trở lại tù thất, tôi ôm đầu gối ngồi ở trên giường, hoàn toàn không có ý tứ nhúc nhích.

Ngô Thế Huân uống một ly nước ấm, cũng đưa cho tôi một ly.

" Chúng tôi ở cửa sổ thấy cậu ở doanh trại kia, nói thực cậu hát thật con mẹ nó dở tệ. "

Thấy tôi không có đón lấy ly nước, Kim Chung Nhân nhìn Ngô Thế Huân nói " Cậu ra ngoài một chút đi. "

Sau khi Ngô Thế Huân đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi, Kim Chung Nhân đặt mông ngồi trên giường tôi.

Tôi phá lệ không né tránh, hắn ngược lại còn nhích gần tới.

" Độ Khánh Tú, cậu phát run. "

" Nhảm nhí! "

" Vì cái gì nhìn qua là một người mạnh mẽ lại nhát gan như vậy. " Hắn tự nhiên nói.

" Tôi mới không có!"

Kim Chung Nhân nâng đầu của tôi lên, cẩn thận tường tận nhìn vào trong mắt tôi " Đây không phải là cậu, tôi dám khẳng định, trái tim của cậu ở một nơi khác, nhất định là một con cừu non bé nhỏ vừa yếu đuối vừa bất lực. "

Tôi nhảy xuống đất, chỉ vào mũi Kim Chung Nhân " Câm miệng! Bằng không tôi sẽ giết anh!"

" Đến đây, cậu cứ thử xem. " Kim Chung Nhân duỗi người nằm xuống giường tôi, lắc lư chân. ( gợi đòn >m< )

Tôi thật sự không có khí lực tranh chấp với những người kém hiểu biết, nếu hắn chiếm lấy giường của tôi, tôi cũng chỉ có thể ngủ ở trên giường hắn, hết thảy không phục im lặng.

Tiếng chuông giải tán công nhân ở nhà xưởng vang lên, trống rỗng giống như ngày tận thế.

" Độ Khánh Tú, nếu cậu hơi đáng yêu một chút, tôi có thể suy nghĩ dạy dỗ cậu làm thế nào để sống sót. "

Mời anh, dạy tôt sống sót, dạy tôi lạnh lùng, dạy tôi hung ác.

Tôi lau khóe mắt ươn ướt của mình, mới phát hiện cả người mình toàn là nước mắt.

Kim Chung Nhân bước đến phía tôi, lại ngồi xuống bên cạnh " Đừng sợ, cậu không phải là hắn. "

" Kim Chung Nhân, nếu tôi muốn làm một việc, kính nhờ anh không cần quá nhạy cảm. "

" Hửm? "

Tôi bổ nhào ôm lấy lưng Kim Chung Nhân, nghiêng mặt đem toàn bộ nước mắt lau sạch sẽ.

Kim Chung Nhân thở dài " Khi cậu khóc, tôi nghĩ tôi còn chán ghét cậu, đem yếu đuối hiện ra trước mặt tôi, cậu thật sự là vô cùng yếu kém. "

Kẻ thù, chúng là là kẻ thù sao?

Nhìn tôi vẫn chưa đáp ứng hắn, Kim Chung Nhân lại tiếp tục nói " Độ Khánh Tú, nghe tôi khuyên bảo cậu một câu, nơi này mỗi người đều không đơn giản, giống như cậu người không có nơi nương tựa, muốn sống chỉ có thể cúi đầu biết chưa. "

Chính là tôi không chỉ vì đơn giản sống sốt.

" Mắt tôi đẹp không? "

" Cái gì a..." Kim Chung Nhân bị tôi thình lình nói ra một vấn đề chả liên quan khiến hắn thực mờ mịt.

" Tôi không khóc, cho nên không biết lúc khóc mắt mình có đẹp không. " Đây thật sự là vấn đề tôi rất muốn biết.

Kim Chung Nhân không kiên nhẫn quay đầu lại, vừa định phải hung bạo quở trách tôi vài câu, liền đem tầm mắt chặt chẽ dừng lại ở hình ảnh hai mắt ướt át của tôi.

Chuyên chú lại trầm tĩnh.

" Hmmm....Đẹp không? " Tôi ngẩng đầu.

" Độ Khánh Tú.... Cậu người này!"

" Lại làm sao vậy!"

" Đang êm đẹp lại bảo tôi nhìn mắt cậu làm chi a!"

" Tính cách quái gì thế không biết, bao tuổi rồi, thật mạc danh kỳ diệu a. "

Kim Chung Nhân nỗ lực bĩu môi, nghiêm túc đứng lên " Cậu buổi sáng vì cái gì muốn dùng cái loại phương thức này báo đáp tôi, tôi không thích cùng người lạ hôn môi. "

Cái loại trình độ đó tính là hôn môi sao?

Tôi chanh chua liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó đứng dậy xuống giường lại bị hắn kéo tay áo.

" Độ Khánh Tú, người khác cho tôi cái gì không thích, tôi cũng sẽ trả lại cho người đó. "

" Anh đại gia3...."

Lời còn chưa nói xong, Kim Chung Nhân đã chặt chẽ đem tôi kéo về, xoay một cái đặt tôi xuống giường...

Hết chương 4.

(1) Mãn trùng: tên tiếng anh là Demodex là một chi Ve bét kích thước rất nhỏ, chúng là những loại ký sinh trùng.

(2) Kéo tơ bác kiển" đại khái là dần dần tháo gỡ khúc mắc, làm sáng tỏ mọi việc.

(3) Từ ' đại gia ' ở đây có hiểu là kiêu căng, ngạo mạn.

t

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: