Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4


Chương 4

Bát súp nóng hổi theo cổ áo chảy xuống tràn vào trong ngực tôi, gã đàn ông khoái trá cầm chiếc chén đã trống không, cười châm biến đưa cho nhóm người đang vây xem ở bên ngoài.

Một lũ ngu xuẩn ngây thơ đến cùng cực, ở chốn lao ngục này sự phiền muộn buồn tẻ luôn kích thích những mặt tối tăm của bản chất con người.

Nhìn người khác thống khổ sau đó tìm ra lạc thú của mình dường như đã trở thành trò tiêu khiểu những lúc trà dư tửu hậu.

Tôi biết, tôi không thể khuất phục, một người tay không tất sắt không có gì cả như tôi, ít nhất cũng còn thừa vài phần dũng cảm không sợ chết.

Kim Chung Nhân, tôi sẽ không thua anh.

Bởi vì tôi không có gì để mất.

Tôi là người bị Thượng Đế bỏ rơi, trên thế gian này chẳng có ấm áp nào ràng buộc, cũng không bất cứ ai khiến tôi phải lo lắng, sống cũng được mà chết cũng xong,.

Đám người vây xem tụ tập lại bên cạnh tôi, vây thành một vòng kín không kẽ hở.

Trong đám người có người lớn tiếng hô " Đem thằng nhãi con này lột sạch sẽ đi. "

Bị cởi sạch quần áo với tôi mà nói cũng chẳng phải chuyện gì quá mới mẻ.

Tôi tự biết chính mình, lúc cởi quần áo so với mặc vào có bao nhiêu hấp dẫn.

Một số đám người vây bên trong tù thất ánh mắt nhìn tôi như dã thú đói khát, nhân cách một số gần như phân liệt.

Kỳ thật cũng không phải tất cả phạm nhân trong tù đối với đàn ông đều có hứng thú, chỉ là bọn họ trong tiềm thức cảm thấy, ở cái loại địa phương này, muốn được đứng bên cạnh lão đại thì phải dùng hành vi cử chỉ của mình để chứng minh chính mình đang ngày càng mạnh mẽ, trong đó bao gồm việc đánh nhau, chơi đàn ông.

Con người luôn bị ám ảnh hết thảy khó khăn chỉ cần chinh phục là sẽ đạt được thành quả thắng lợi.

Nghiêng đầu nhìn lại, giữa chi chít những đôi chân đại khái xuất hiện một khe hở nhỏ xíu, tôi bắt đầu động thân mình dãy dụa suy nghĩ muốn chạy đi hớp một ngụm không khí trong lành tươi mới.

Đáng chết! Bàn chân heo nào đó giẫm lên lưng tôi, tối hôm qua nằm trên ván gỗ chi chít gai nhọn còn chưa được nhổ ra, hiện tại bị giẫm lên càng thêm đâm sâu vào.

Có thể khóc không?

Dường như không được, nếu tỏ ra yếu kém sau này sẽ không cách nào còn có thể đứng trên đỉnh cao.

Tôi quá đủ áp lực khi phải nịnh nọt hằng ngày, mặc dù là lao ngục, cũng là mới bắt đầu, tôi muốn sống lại một lần nữa, giống như những nam nhân bình thường khác, không ai được phép nhìn thấy nước mắt của tôi, không một ai.

Vài cánh tay giơ ra vuốt ve trên quần tôi, xem đó như một niềm vui khi làm tình được chạm vào làn da mềm mại, động tĩnh này đối với bọn họ mà nói giống như ngày lễ tết được đốt một đống pháo hoa, vô cùng náo nhiệt.

" Bọn mày buông hắn ra. " Một thanh âm nho nhỏ từ đằng xa truyền đến, không có chút uy hiếp nào.

Phạm nhân chung quanh bất mãn quay đầu lại.

Biện Bạch Hiền đang cầm một củ khoai tây nướng sống chết giãy khỏi ôm ấp của Phác Xán Liệt, giẫm trên sàn nhà trơn ướt chạy về phía tôi.

" Con mẹ nó đây là thằng nào a! "

" Lại là một con gà nhỏ nữa, hôm nay thật sự là đúng là hời quá đáng a. "

" Mày mắt mù không nhìn thấy nó là theo Phác Xán Liệt đến hả, có lẽ là tình nhân mới của hắn, động một chút thử xem. "

Biện Bạch Hiền vẫn là thực yêu khóc, từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống dính ướt phía sau lưng tôi, chậm rãi thấm vào miệng vết thương, đau rát.

Trước đây bị bọn buôn người lừa gạt đến hang ổ của đạo tặc, hắn cũng chỉ biết ngồi ở chân tường khóc.

Một năm đó chúng tôi mới mười tuổi.

Sau lại các băng đảng kia bị bắt, chúng tôi được đưa vào Trung tâm Phúc lợi Xã hội chờ cha mẹ tới đón về, nhưng đến cuối cùng, những đứa nhỏ cùng với chúng tôi đều được cùng người nhà đoàn tụ, chỉ có hai người chúng tôi vẫn như cũ lưu lại ở Trung tâm Phúc lợi Xã hội, Biện Bạch Hiền khóc hỏi tôi " Ba ba, mẹ như thế nào còn chưa đến đón tớ a, bọn họ chắc là bề bộn nhiều việc phải không? "

" Khóc cái gì mà khóc. Bọn họ không phải không có thời gian, chỉ là không muốn tìm mày mà thôi. "

Sau nữa, ngay cả Trung tâm Phúc lợi cũng không có nghĩa vụ phải nuôi nấng chúng tôi, tôi nghĩ phải tự lo chính mình thôi, lại vẫn không thoát được con ma dính người này.

" Này, Biện Bạch Hiền, tao muốn đi kiếm một phòng trọ để thuê, mày có thể cút đi được rồi. "

" A Tú, tớ sẽ thực nghe lời, mỗi ngày chỉ ăn một chút rau, sẽ không làm gánh nặng cho cậu, sẽ thật im lặng chờ cậu. "

Chính là khi đó, Biện Bạch Hiền còn chẳng biết tôi làm việc gì để nuôi sống hắn và tôi.

Tên kia vẫn đối với tôi vẫn có chút sùng bái cùng tín nhiệm, cho nên nhìn đến quang cảnh vết thương dầy đặc trên thân thể tôi, nằm úp sấp dưới chân một đám người không thể động đậy, nước mắt cứ thế rơi xuống.

" A Tú, cậu như thế nào.... Thành như vậy " Nói xong nước mắt nước mũi đều nhanh chóng chảy xuống.

" Bởi vì không nghe lời Kim Chung Nhân, nên phải trở thành vật cho mọi người chỉ trích. " Khi nói những lời này tươi cười trên mặt tôi là thật tâm, chân thành, cũng không biết vì nguyên nhân gì, chỉ là muốn kiêu ngạo một chút.

Bạch Hiền hung hăng véo tôi một cái " Cậu đúng là cố chấp, đợi cho ngày nào đó tính mạng của mình đánh mất thì đừng hối hận. "

Tôi chưa từng thấy qua một Biện Bạch Hiền như vậy, hắn nổi điên đẩy đám người đang bao quanh cơ thể tôi ra, như là một con thỏ nhỏ nổi giận gầm lên " Bọn mày mau cút! Không được động đến hắn. "

Tôi nâng lên cánh tay đau buốt nói không sao, lại nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, đem Biện Bạch Hiền tránh xa đám người " Chuyện này cậu quản không nổi đâu, trở về đi. "

Biện Bạch Hiền ủy khuất cực kỳ, quay đầu nhìn Phác Xán Liệt bên kia đi đến.

Vừa đi vừa một bên nhỏ giọng hỏi " Có thể cứu cứu bạn của tôi được không? "

Phác Xán Liệt đang ngồi ở trên bàn ăn khoai nướng, qua quýt cho xong chuyện hướng bên này nói một câu " Bọn mày bằng lòng thả hắn không? "

Lời nói thật buồn cười làm sao.

Chẳng lẽ chúng ta phải giống như đang dự một buổi họp hữu nghị trao đổi với nhóm người biến thái khu Tây, sau đó hài hòa gật đầu mỉm cười bảo: chúng tôi nguyện ý hai khu ổn định và hòa bình lâu dài, cùng nhau xây dựng một đại gia đình tốt đẹp.

Nhân lúc mọi người ngẩn ngơ rảnh rỗi, tôi phủi sạch sẽ bụi đất trên người nói " Các vị đại ca nếu còn muốn tiếp tục giáo huấn tôi, thỉnh các vị để sau đi, tôi nghĩ mình phải đi thay quần áo với xử lý miệng vết thương. "

Trong đó có vài người tiến lên muốn ngăn cản đường đi của tôi, lại bị người khác ngăn trở " Để nó đi, chúng ta còn nhiều thời gian. "

Trốn ở sau chân tường không một bóng người, tôi dựa sát vào tường từ từ trượt xuống dưới đất.

Kỳ thật tôi chẳng ổn chút nào, đầu đau như búa bổ nguyên do có lẽ là tối hôm qua bị gió lùa, tôi không muốn phải hôn mê bất tỉnh ngay lúc này, vách tường lạnh lẽo cư nhiên trở thành thiết bị duy nhất có thể thay tôi chắn gió mưa.

" Cho dù như vậy, cũng không hướng tôi nhận thua sao? " Kim Chung Nhân đứng ở một nơi cách tôi không xa, cổ áo tù phục mở rộng ra.

" Tôi không có thua. "

Kỳ thật hắn xuất hiện ở nơi này, trong lòng tôi một chút cũng không ngạc nhiên.

" Độ Khánh Tú, tôi rất ngạc nhiên tính cách của cậu đến tột cùng làm sao có thể sống đến hiện tại. "

Còn có thể như thế nào, tôi muốn chết, chính là ngay cả Diêm Vương cũng không chịu thu lưu tôi.

Tại lúc còn chưa kịp phản ứng, Kim Chung Nhân đã một phen xách cổ áo tôi, dùng sức đè đầu tôi xuống dưới, vì thế miệng vết thương phía sau lưng thu hết vào trong đáy mắt hắn.

Hắc lắc lắc đầu, đáy mắt mà tôi ghét nhất tỏa ra chút đồng tình cùng sảng khoái sau khi trả được thù.

" Kim Chung Nhân, anh có thể cút xa một chút được không? "

Hắn thu hồi tay, không chút do dự xoay người rời đi.

Không biết là đầu bị úng nước hay là thế nào, tôi nắm chặt ống quần hắn.

" Kim Chung Nhân, giúp tôi lấy ra gai gỗ sau lưng đi, tôi thật sự rất đau. "

Trong nháy mắt, trái tim của tôi dấy lên khoảng không trống rỗng.

Ở trong này, tất cả mọi người đều không phải là bạn bè của tôi, nhưng cũng đều không phải là kẻ thù của tôi.

Bọn họ cái gì cũng không phải, chính là trong nhân sinh đầy đau thương của mình cùng lắm tôi cũng chỉ là một khách qua đường, dạy cho tôi lớn dần cùng kiên cường.

Thế sự sở nhiễm, vài năm sau nữa có lẽ chính tôi cũng sẽ tâm cao khí ngạo giẫm lên trên ngực những con người mới mà làm càn kêu gào.

Chính là sau lưng gai quá sâu quá nhiều, tôi sợ lâu ngày, chúng nó sẽ lớn dần lên làm bẩn trái tim của tôi.

Kim Chung Nhân bỏ tôi ra, thở phì phì bước về phía trước vài bước, sau đó dừng lại " Cậu cho tôi tiền sao? "

Người này tâm trả thù thật mạnh mẽ, nhưng chính là như vậy, ngược lại có một chút đáng yêu.

Tôi bất đắc dĩ gật gật đầu " Anh lại đây, tôi có đồ tốt cho anh. "

Kim Chung Nhân cũng không giống mấy đứa nhóc, ánh mắt của hắn giống như báo săn, hơn nữa là một ngày không nếm qua món thịt báo săn tươi, vừa thèm muốn vừa khát máu.

Hắn ngồi xổm xuống cùng tôi đối diện " Cái gì vậy. "

Tôi ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng liếm liếm môi hắn, sau đó vận tốc ánh sáng mà dời đi.

" Kim Chung Nhân, tôi một phân tiền cũng chẳng có, như vậy báo đáp anh cũng được đi."

Tên kia lấy tay áo lau miệng " Mẹ nó, thật bẩn, trời mới biết cậu đã hôn qua bao người. "

Nói như vậy, tôi hoàn toàn không đếm được a.

" Độ Khánh Tú, không cần làm chuyện kì quái, đem phía sau lưng xoay lại đây. "

Trán của tôi đặt trên vách tường, mặc cho Kim Chung Nhân dùng móng tay một chút một chút dùng tay rút ra từng gai nhỏ li ti, rất đau, rồi lại rất sung sướng.

" Kim Chung Nhân, anh đi mượn đại một cái nhíp đi, tôi lo lắng móng tay anh có vi khuẩn. "

Hắn nhân lúc tôi không phòng bị gõ cái ót tôi " Tôi biết ở chỗ nào tìm cho cậu mấy loại đồ vật đó hả. "

Đại khái là rất lâu, tôi mơ mơ màng màng dựa vào trên tường buồn ngủ.

" Độ Khánh Tú, cậu rất kỳ quái, rõ ràng không muốn chết, lại luôn muốn chết. "

Tôi thật sự không có khí lực, đành phải nhẹ giọng " Kim Chung Nhân, tôi không thể phục tùng anh, có lần đầu tiên, sẽ có vô số lần. Anh có thể mạnh mẽ, nhưng không cần mưu tính tôi phải dễ bảo, tôi sợ ba năm sau, ngay cả tôi cũng đều xem thường chính mình. "

Lúc khôi phục ý thức, Kim Chung Nhân đã không thấy đâu.

Trên khoảng không các doanh địa chỉ còn các phạm nhân hổn hển thở gấp mang những viên gạch, tôi vịn tường đứng lên, tính toán quay về tù thất.

Trên đường đi lĩnh một cái chăn cùng một cái gối đầu, lại phát hiện nó lại hoàn toàn không bằng tấm chăn của Kim Chung Nhân vừa dày vừa ấm áp.

Phát chăn cho tôi là một người hung dữ " Lúc này không đi nhà xưởng chạy đến đây làm gì!"

" Lĩnh chăn a. "

" Ở trong tủ treo quần áo, chính mình đi lấy, cho cậu 5 phút, đúng giờ xuất hiện ở nhà xưởng. "

Tôi một mình mang chăn trở về, hâm mộ liếc mắt nhìn chăn mềm mại của Kim Chung Nhân, không cam lòng ôm chăn của chính mình đi vào.

Tù thất không có ai, tôi phải nhanh ngủ một chút, trước khi Quản ngục đem tôi xách đến phía nhà xưởng lao động.

Kết quả là Ngô Thế Huân một cước phá hủy mộng đẹp của tôi.

" Độ Khánh Tú, đứng lên mà làm việc, đem chăn trong phòng giặt sạch sau đó phơi nắng ở bên ngoài. "

Tôi ôm 3 cái chăn phẫn hận đi ra khỏi phòng, cùng Kim Chung Nhân đối mặt một cái.

Tổng cảm thấy được bọn họ có việc muốn đem tôi đuổi đi, đặc biệt Kim Chung Nhân sau khi trở về còn đem cửa khóa chặt chẽ.

Tôi dựa bên ngoài cánh cửa, dựng lỗ tai lên.

" Hành tung của Phác Xán Liệt gần đây rất khả nghi. "

" Biết rõ, có khi thậm chí ngay cả Lộc Hàm cũng không mang, một mình hành động. "

" Đây là thời cơ tốt, nhưng chúng ta không nên nóng lòng, Phác Xán Liệt thường ngày giảo hoạt, nói không chừng là bẫy cũng nên. "

" Cho nên Thế Huân, chúng ta vẫn tiến hành kế hoạch cũ, để Lộc Hàm yêu cậu, Phác Xán Liệt mất đi cánh tay đắc lực nhất. "

" Hết thảy cũng rất thuận lợi, Độ Khánh Tú cũng không chịu thua kém a, rất nhanh đem tin tức truyền ra, làm cho Lộc Hàm nghĩ tôi có bao nhiêu thương y. "

Kim Chung Nhân nghe, ngữ khí đắc ý lên " Tối hôm qua hành động không tồi, ngay cả tôi còn bị cậu làm cho cảm động. "

Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân đại khái vỗ tay ăn mừng một chút tiết mục tối hôm qua, ba một tiếng, khờ dại của tôi cũng tùy ý vỡ tan.

Hô, tôi nên hình dung cảm giác giờ phút này như thế nào nhỉ, ở địa phương dở bẩn này, mỗi ngày đều phát sinh thêm chuyện dơ bẩn.

Lừa gạt cùng giấu diếm,

Cừu hận cùng tàn nhẫn,

Tôi đạo hạnh kém cõi, không thể cùng các người làm bạn.

Hết chương 4.

^@

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: