Chương 3.
Chương 3.
Ba chữ Độ Khánh Tú trở thành truyền kỳ ở khu ngục giam phía Tây, tất cả mọi người đều tò mò vì sao Kim lão đại lại có thể nhún nhường cho một kẻ không biết trời cao đất dày có thể sống đến sáng hôm sau.
Được rồi, chúng ta quay lại trở lại với buổi tối hôm qua, tôi từ bồn tắm lớn thất hồn lạc phách mà đứng lên, cũng không làm theo mệnh lệnh đi cọ rửa sạch sẽ của Kim Chung Nhân, mà là một mạch đi ra khỏi phòng tắm không quay đầu lại.
Tôi trở lại phòng giam, muốn đem cánh cửa gắt gao khóa trái, lại bất lực, buồn cười biết bao, làm gì có cửa phòng giam nào có tác dụng khóa trái chứ, nó không thể ngăn chặn được bất kỳ một kẻ nào muốn vào.
Vì thế tôi đem cánh cửa mở thật rộng, sau đó đánh giá hai chiếc giường trước mắt, Ngô Thế Huân còn chưa trở về, y giống như một quân nhân, chăn gối trên giường được gấp gọn gàng chồng lên nhau, ngăn nắp, sạch sẽ đến mức nhìn có chút lập dị.
Tôi lại nhìn về một đám chăn bông của Kim Chung Nhân, dùng hơi ẩm của ga trải giường đem chính mình lau sơ qua một chút, không để cho ẩm ướt hấp thụ đi nhiệt độ còn sót trên người tôi.
Kim Chung Nhân đúng lúc này đi vào,
Hắn nhướn mi, nhìn qua thực áp lực.
Tôi lấy lòng bày ra bộ dáng cười cười " Ây dô, chăn của anh thật ấm. "
Kim Chung Nhân quay người đóng cửa, đi đến bên cạnh tôi. " Cậu muốn ngủ ở đây, vậy thì đừng hối hận. "
" Chúng ta ngủ cùng một đêm đi, ngày mai tôi sẽ đi nhận chăn. "
Kim Chung Nhân liếm liếm khóe môi, bọt nước dọc theo sống mũi ' tí tách, tí tách ' rơi xuống ga giường " Giường của tôi chỉ có một loại người có thể nằm, cậu sẽ ngoan ngoãn làm ấm giường cho tôi sao? "
Mợ nó, tôi có nói tôi làm sao!
Cho dù chăn này vô cùng ấm áp, tôi vẫn chỉ có thể như cũ cùng nó nói tạm biệt mà thôi.
Nhìn tấm phản cứng rắn, tua tủa đầy những mảnh gỗ nhỏ li ti, tôi cực không tình nguyện xê dịch cước bộ.
" Cho cậu một cơ hội cuối cùng, phải biết rằng, ban đêm ngủ trên giường toàn là gỗ cũng không có gì thích thú. "
Nháy mắt nằm xuống tấm ván gỗ kia, từng mảnh gai nhọn đâm vào làn da, tư vị kia so với vạn tiễn xuyên tâm cũng không tốt hơn chỗ nào.
Nhưng đây là lựa chọn của tôi, tôi vui vẻ chịu đựng.
Kim Chung Nhân căm tức đá một cước vào kệ đựng bình nước nóng, tiếng vang thật lớn hấp dẫn toàn bộ phạm nhân xung quanh, bọn họ kích động chen chúc đến trước cửa nhà giam của bọn tôi, tính toán thưởng thức một bộ phim bạo lực tràn ngập màu sắc.
Cho nên khi thấy tôi nằm thẳng trên tấm ván gỗ, thân thể lạnh run, thì tiếng trầm thấp nghị luận càng không thể vãn hồi.
Kim Chung Nhân cầm một phích nước nóng ném tới cửa, phích nước vỡ tan thành những mảnh nhỏ màu bạc, mảnh nhỏ cứa vào cổ chân của vài người.
" Các anh em nghe đây, cậu ta không phải là người của tôi, nên anh em không cần lưu mặt mũi cho thằng này, từ mai trở đi, muốn giáo dục người mới như thế nào tùy các người. "
Nghe Kim Chung Nhân nói, đám người tựa hồ tập trung ngày càng nhiều, dò xét đánh giá thân thể tôi.
Nhìn đi, cứ tha hồ mà nhìn đi.
Tôi không có như các người mong muốn nằm dưới thân Kim Chung Nhân, tôi mới không cần thương hại.
Một đêm kia, kỳ thật tôi không hề ngủ,
Nghe được từ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng ngáy của Kim Chung Nhân hơn năm phút, sau đó liền biến mất không thấy tăm hơi.
Ngô Thế Huân còn chưa trở về, không phải y là tâm phúc của Kim lão đại sao? Làm thế nào một người sống không thấy mà một chút nghi hoặc cũng không có.
Tôi nghĩ Kim Chung Nhân nhất định là vì trả thù tôi mới mở rộng cánh cửa, song sắt kia thật đáng thương.
Hướng gió lùa đối diện đầu của tôi, trên giường thậm chí một cái chăn đều không có, tôi đã sớm bị gió lạnh nơi này thổi đến đầu óc mơ hồ.
Nguyên bản nếu không hong khô tóc sẽ càng lạnh đến dọa người, nếu như Ngô Thế Huân không trở lại, tôi ở đây tá túc một lúc nữa cũng tốt.
Nghĩ như vậy, cửa bị đẩy ra,
Một thân ảnh cao lớn vụt qua, sau đó nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu ở trên giường tiến vào chăn.
Có trời mới biết, tôi hâm mộ người có chăn thế nào.
Kim Chung Nhân quả nhiên ngủ rất tỉnh " Đã trở lại, hắn thế nào? Còn phát sốt không? "
Tôi giống như cũng phát sốt đây nè.
" Tôi ở cửa chính khu Đông canh giữ thật lâu, bọn họ cũng không cho tôi đi vào. "
" Đám hỗn đản kia...Đừng nóng lòng, chờ thằng chó Phác Xán Liệt đem đồ vào bộ, tất cả của hắn sẽ đều là của cậu, bao gồm cả hắn và thuộc hạ của hắn. "
Thật lâu sau, Ngô Thế Huân mới thở dài " Đúng vậy, chính là tôi không có dã tâm như vậy, tôi chỉ muốn có một người, nhưng cố tình là người ta lại không thương tôi. "
Kim Chung Nhân cố gắng khiến cho thanh âm của mình nghe giống như đang an ủi người " Thế Huân, đừng ngớ ngẩn, muốn người thì nên thỏa mãn, sao có thể hy vọng xa vời muốn tới tâm người ta. "
" Vật nhỏ mới tới ngủ chưa? " Ngô Thế Huân cảnh giác hỏi.
" Không cần quan tâm. "
Lại khinh thường sự tồn tại của tôi...
Ngô Thế Huân do dự một lát, nói sơ qua những điều đã sáng tỏ trong lòng " Sau khi thay ca báo thù, tôi chỉ hỏi Lộc Hàm một câu có theo tôi hay không, nếu hắn không muốn, tôi cũng không ép buộc. "
" Lộc Hàm từ nhỏ đã ở bên cạnh bảo vệ Phác Xán Liệt, trung thành như một. Phỏng chừng sau khi Phác Xán Liệt bị nhổ cỏ tận gốc, Lộc Hàm sẽ không bỏ qua cho cậu và tôi. Cậu phải cố gắng chuẩn bị cùng hắn không đội trời chung.... Hoặc là, cậu vì Lộc Hàm buông tha báo thù. "
Ngô Thế Huân đại khái chỉ dùng chăn che đầu mình, lời nói lại có chút nghẹn ngào " Phác Xán Liệt hại anh trai của tôi rất thảm, Kim Chung Nhân, cậu lúc nào cũng phải nhắc nhở tôi, bảo tôi không thể mềm lòng, vì bất cứ ai,...Đều! Không! Thể! "
Giờ này khắc này, tôi thật không hợp thời hắt xì.
Đột nhiên im lặng, hoàn cảnh làm cho người ta cảm thấy không thể chịu đựng nỗi.
" Cái kia... Các người tiếp tục tán gẫu, không cần để ý đến tôi, miệng tôi rất kín, sẽ không nói lung tung. "
Kim Chung Nhân biếng nhác trở mình " Về sau chúng tôi nói chuyện còn rất nhiều lần, thân là bằng hữu cùng tù thất, cậu bảo trì được trầm mặc thì tốt, không nên để lộ ra ngoài, nếu không giữ miệng, tôi cũng không chắc cậu còn giữ được mạng hay không. "
" Tôi biết a, dù sao tôi cũng từng là một nhân viên quan hệ xã hội giả, đối với phương diện giữ bí mật hộ khách hàng thập phần có chức nghiệp đạo đức. "
" Con mẹ nó, cậu có thể hay không không cần khoe khoang mấy cái đạo lý nghề nghiệp trước kia không! Thực ngán. "
" Chính là tôi trừ cái đó ra không có gì hay để nói a, thân là bạn cùng phòng phải hiểu biết lẫn nhau không phải sao. "
" Đừng có luôn cãi lời tôi, cậu có thể câm miệng, nhưng không được chống đối tôi. " Kim Chung Nhân âm lượng giảm xuống vài phần.
Ngô Thế Huân từ trong chăn chui đầu ra " Được rồi, ngủ đi. Tôi mệt chết đi được. "
Ngày hôm sau, sáng sớm 7 giờ, chúng tôi phải tập hợp đến sân trống tiến hành điểm danh.
Đứng ở cuối hàng, tôi kiễng mũi chân tìm kiếm thân ảnh Biện Bạch Hiền.
Đại khái bị vóc dáng người phía trước che đi, vô luận như thế nào cũng không tìm thấy.
Quản giáo điểm danh xong khu Tây, liền bảo chúng tôi đến căn tin ăn điểm tâm. Tôi không có theo dòng người rời đi, mà đứng ở một bên cùng đợi khu Đông điểm danh.
Quản giáo cầm thiết côn, mỗi lần điểm danh một người phải gõ xuống đất một cái.
" Số 505, Phác Xán Liệt. "
" Có. "
Nhìn qua vóc dáng người này rất cao, bả vai dày rộng, ánh mắt rất lớn lộ ra vài phần giảo hoạt.
" 903, Lộc Hàm. "
Theo tiếng đáp lại, quả nhiên là người không cách nào có thể dời mắt được, sự tồn tại giống như một cây xương rồng giữa sa mạc, lạnh lùng mang đầy gai nhọn, nhưng cũng là xinh đẹp xanh tươi nhất. Thật sự rất xuất chúng, tránh không được Ngô Thế Huân lại say mê không thể nào tự thoát ra được, nhưng là từ tướng mạo, Lộc Hàm giống một nam nhân lì lợm, phỏng chừng sẽ không đặt quá nhiều tâm tư trong chuyện tình cảm.
" 951, Biện Bạch Hiền. "
Không có người đáp lại.
" Biện Bạch Hiền, thân thể không khỏe, xin phép. " Mở miệng cư nhiên là Phác Xán Liệt.
Người chung quanh một trận cười xấu xa, tụm đầu ghé tai nhau thảo luận.
Cảm giác của tôi về điềm xấu càng thêm mãnh liệt.
Tuy rằng biết rõ kết quả sẽ như thế này, lại vẫn như cũ đau lòng.
Từ nhỏ người vẫn cùng bên cạnh tôi là Biện Bạch Hiện, mặc dù luôn ngốc nghếch vụng về chỉ biết gây thêm phiền toái cho tôi, nhưng hắn cũng là kẻ duy nhất trên thế giới này quen thuộc với tôi.
Là người duy nhất sẽ ôm tôi, mà không phải là người cởi đi áo quần trên người tôi.
Hắn làm cho tôi hiểu được, tôi tốt xấu gì cũng không phải cặn bã của xã hội, tôi cũng cần được thương yêu.
Sau khi điểm danh kết thúc, phạm nhân ở khu Đông theo thứ tự tiến vào căn tin dùng cơm, tôi đi phía sau Lộc Hàm, y cảm nhận được quay đầu.
" Có việc? "
" Có thể nói chuyện không? "
Lộc Hàm kiêu ngạo lắc đầu " Tôi bất hòa với người khu Tây không thể nói chuyện. "
" Rất đơn giản, nói chuyện phiếm thôi, tôi chỉ muốn hỏi thăm một chút về Biện Bạch Hiền. "
Lộc Hàm trừng mắt nhìn " Tôi đã nói rồi, tôi không thích cùng cậu nói chuyện. "
Tôi quyết tâm, biết rõ có thể phản tác dụng nhưng vẫn nhỏ giọng mở miệng " Tôi cùng Ngô Thế Huân là bạn cùng phòng. "
Lộc Hàm quả nhiên dừng cước bộ.
Nhìn thấy hiệu quả, tôi càng thêm dũng cảm.
" Hắn ngày hôm qua khuya mới trở về, còn nói... " Tôi hợp thời ngừng lại.
" Nói cái gì? " Lộc Hàm nhíu mày hỏi tôi.
Tốt lắm, tôi nghĩ chúng ta có thể thành giao.
Tôi cùng Lộc Hàm đứng dưới một loạt hàng rào.
" Biện Bạch Hiền kỳ thật không có chuyện gì lớn, hắn rất biết điều, cũng thực nghe lời, cho nên chưa ăn nhiều đau khổ lắm. Chủ nhân trước mắt rất thích hắn, cho nên tạm thời hắn an toàn."
"Chủ nhân? "
" Chủ nhân của tôi là Phác Xán Liệt, tôi vì hắn mà dốc sức. "
" Nhưng cũng phải nói, một ngày nào đó Phác Xán Liệt không thích hắn, sẽ không tiếp tục bảo hộ hắn. "
Lộc Hàm gợi lên miệng cười " Chung quy mỗi ngày đều có người mới không ngừng vào, ai có thể đối với ai lâu dài, huống chi, ở loại địa phương này ngay cả lời nói cũng chẳng đáng tin. "
" Chính là Biện Bạch Hiền hôm nay không tới tập hợp dưới sân, tôi nghĩ chắc hắn bị thương. "
" Không đến mức, chính là chủ nhân cưng chiều, cho hắn cái đặc xá. "
Nói chuyện thực ngắn gọn, lúc tôi rời đi Lộc Hàm gọi tôi lại.
" Chuyển lời của tôi giúp Ngô Thế Huân, tôi hết bệnh rồi. Bảo hắn hôm nay không cần đến khu Đông làm gì, bị quản ngục phát hiện lại ghi tội. "
Tôi vội vã chạy vào căn tin, phát giác người đã không còn mấy, lão nhân gõ thìa hướng tôi hô to " Còn có 10 phút ăn cơm! "
Bưng một bát súp loãng toàn nước cùng một chén súp cà chua, tôi hướng chỗ ngồi phía trong góc phòng đi đến.
No bụng mà thôi, không cần phí thời gian để thưởng thức.
Cách đó không xa, vài người đàn ông râu quai nón đang ngồi, trong đó có một tay kéo nữa cái bánh mì đang ăn ra khỏi miệng ném đến, thực chuẩn rơi vào bát súp của tôi.
Tôi không thích đồ ăn của mình dính nữa điểm hương vị xa lạ.
Mất hứng đứng dậy, thà rằng đói bụng tôi cũng không muốn húp súp có dính nước miếng kẻ khác.
Mấy tên râu quai nón chạy tới đè lại bả vai của tôi, lớn giọng bảo " Uống! "
Tôi mở hai mắt lắc đầu cự tuyệt, hy vọng chính mình nhìn qua cả người lẫn vật vô hại một chút.
" Lão đại có nói qua, muốn chúng ta hảo hảo giáo dục người mới. "
Hết chương 3
{:4
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro