Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1


Chương 1

Các người không phải là tôi,

Vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác này.

Nếu như các người từng nghe chuyện xưa của tôi, nhất định sẽ vô cùng dối trá nhiệt tình mà thở dài: Oh, xin hãy kiên cường một chút, thế giới này vẫn tràn ngập ánh bình minh.

Nghe một chút,

Khuyên giải chỉ là vô nghĩa.

Cho nên tôi không cần tấm lòng thánh mẫu không đáng một xu đó.

Tôi không cần thương hại, một chút cũng không.

Tôi có được một vẻ bề ngoài xinh đẹp mà các người không có, hơn nữa tôi có thể lợi dụng cái xác trẻ trung này lấy được những thứ tôi muốn từ các người.

Tôi hằng đêm trằn trọc ý nghĩa tồn tại, lại bất đồng với người tùy tiện phóng túng dưới thân kẻ khác chỉ để hưởng thụ một bữa cơm xa xỉ ở trên rừng núi hoang vu, hoặc là cùng chơi gofl ở một khu nghỉ dưỡng cao cấp vào dịp cuối tuần.

Đáy mắt sưng đỏ, dưới sự trợ giúp của eyeliner, kéo dài thành một đường kẻ đậm xinh đẹp, sắc xảo, tôi giữ vững tinh thần sắm vai một trong những khách nhân.

Khi bạn còn đang cắn bánh quẩy oán giận các môn học này nên loại ra khỏi danh sánh kiểm tra, tôi đã tắm rửa sạch sẽ, cầm lấy tiền mặt đã chuẩn bị sẵn bên giường về nhà.

Xin chào, tôi gọi là Độ Khánh Thù - 19 tuổi.

Tôi chưa bao giờ phủ nhận, tiền tài, là thứ duy nhất tôi ham muốn.

Đó là khi tôi đặt sinh mệnh ở phía trước để bảo hộ cái gì đó,

...Tôi ở trên thế giới này, là vật duy nhất.

Tôi nghĩ hôm nay tôi lại làm một chuyện xấu,

Vách ngăn trong nhà vệ sinh loáng thoáng nghe thấy những tiếng va chạm, ám muội, lưu lại hương thơm ngát,

" Bạch, bảo bối, em đã cắn thứ gì? Sao lại nhuyễn thành như vậy? "

" Câm miệng, tán tỉnh không nằm trong phạm vi làm việc. "

" Cưng à, cho anh một viên đi, lần trước bao con nhộng rất có hiệu quả. "

Tôi tựa ở cạnh cửa đặt đồ vật này nọ.

10 phút sau, tất cả đều khôi phục sự im lặng.

Biện Bạch Hiền cổ tay gầy yếu đẩy ra vách ngăn, thấy tôi đứng ở bên ngoài chắp tay sau lưng, kinh hoảng bổ nhào lên.

" A Tú! Hắn..."

Tâm tình xem kịch vui của tôi tiêu tán hết cả, đẩy Biện Bạch Hiền ra sau, bước vào, tôi nhìn thấy phía sau vách kia, nằm dưới sàn là một thân hình mập mạp.

" Hắn...Giống như đã chết. "

Biện Bạch Hiền bị kết luận không có chủ ý này của tôi dọa sợ, quỳ ở trên mặt đất không nhúc nhích.

" Nhanh đi, đem cửa nhà vệ sinh khóa trái lại, đừng để cho bất kì kẻ nào tiến vào. " Tôi đẩy Biện Bạch Hiền, đem đèn trong buồng vệ sinh tắt đi, gồng sức nâng thi thể béo tốt của hắn lên hung hăn mà hướng tới cửa sổ ném xuống, sau đó kéo lấy Biện Bạch Hiền ngồi xổm một góc.

" Cậu nhớ kỹ, vô luận ai hỏi, chúng ta đều phải nói là hắn từ cửa sổ trên này nhảy xuống? "

Người bình thường vốn ở thời khắc kích động nhất sẽ làm ra những cử chỉ hoang đường.

Tin tức Trình Dục Võng người phụ trách của Truyền thông nghiệp vụ bất ngờ chết ở khách sạn Ngưu Lang lan truyền nhanh chóng, tôi cùng Biện Bạch Hiền bé nhỏ nói dối tự nhiên sẽ bị các tình tiết không đáng kể đánh bại.

Nguyên nhân tử vong thứ nhất là trúng độc, vậy đại khái cái tên ngu xuẩn kia trong lúc sung sướng đã dùng ma túy quá liều, mà cố tình, người cho hắn bao con nhộng lại là Biện Bạch Hiền.

" A Tú, bọn họ tại sao lại có thể phán tội cậu, rõ ràng chuyện này không liên quan đến cậu. " Tôi cực kỳ phiền chán Biện Bạch Hiền cứ luôn ôm ấp loại tình cảm yếu ớt này, từ nhỏ đến lớn đều là thứ đức hạnh vô dụng này.

Tôi 3 năm, hắn 6 năm. Không nhiều, cũng không ít, nhưng cũng đủ tiêu xài hết thanh xuân không đáng một đồng của chúng tôi.

" Đừng khóc, cùng nhau ngồi tù cũng tốt, từ lúc 10 tuổi hai chúng ta đã không tách ra, đây có thể là số mệnh. "

Nhà tù Vọng Quân Lĩnh nằm trên một mảnh đất hoang vu, nếu là người có tài văn chương, đại khái sẽ miêu tả như vậy: bốn bề vách nát tường xiêu, nhà tù ngói chắp chằng chịt, cho dù chí ít có loài rêu sinh sống cũng tốt, nơi này lại chẳng có lấy một chút màu xanh, tôi thậm chí có thể cảm giác từ phương xa sắp bay tới mấy con chim kền kền, cùng chờ đợi những thi thể mới mẻ bị vứt bỏ như ở sa mạc Gobi, ở một phương hướng rõ ràng khác có thể mơ hồ thấy được các cột truyền hình thu tín hiệu của thành phố, chính là phồn hoa kia dù sao cũng ở một chỗ khác.

Thật đáng tiếc là tôi lại chẳng có tài văn chương, nên tôi chỉ có thể đơn giản một chút nói cho các người biết đó là một địa phương quỷ quái!

Tôi cùng Biện Bạch Hiền ngồi ở một băng ghế đá dài trước cửa nhà tù chờ cạo đầu, cùng với một vài phạm nhân trẻ tuổi, có lẽ cũng là mới vào như bọn tôi.

Quản giáo cẩn thận đánh giá một loạt người chúng tôi, sau do dự quét lên người tôi và Bạch Hiền.

Bên cạnh cách tôi vài người là một Hoàng Mao tiểu tử, thuần thục bị người ta cắt cho thành con lừa ngốc, thợ cắt tóc lại chậm chạp không đến bên hai người chúng tôi.

Hắn cùng Quản giáo trao đổi ánh mắt một chút, liền rút đi tấm khăn trắng trên người tôi cùng Bạch Hiền.

" Sao vậy? Bọn tôi không cần cắt tóc? "

Quản giáo cau mày suy nghĩ, sau đó vẫy tay gọi tới vài tay thuộc hạ " Đi, gọi Kim Chung Nhân đến đây."

Xa xa hai nam nhân tiêu sái mặc áo tù lẹt xẹt đi tới, tên đi ở phía trước cổ áo mở rộng, một bộ dáng còn buồn ngủ nặng nề kéo cước bộ, làm cho người ta tùy thời nghĩ muốn ném cho hắn một cái gối đầu.

" Này, lão đầu, chuyện gì? "

Quản giáo xấu hổ cười cười " Để lại hai người đẹp cho cậu, cậu chọn một đứa, còn một đứa lát lữa đưa tới khu Đông. "

Kim Chung Nhân hiểu ý, gợi lên khóe miệng, ánh mắt vừa phải lại tràn đầy tà khí, một trận mưa gió ập đến bổ khuyết khoảng trống im lặng.

Biện Bạch Hiền cúi đầu lui phía sau lưng tôi né tránh, tôi cũng âm thầm bước lên phía trước từng bước bảo vệ hắn.

Không nghĩ tới Kim Chung Nhân bỗng nhiên kéo mạnh Biện Bạch Hiền, cánh tay cường tráng vung ra, bàn tay đã nhanh như điện chớp lấy, vặn bẻ khớp hàm hắn.

" Trốn cái gì? Mày có thể trốn được chỗ nào? "

Biện Bạch Hiền đích thực là một tên nhát gan, bị nắm đau như vậy, tôi cũng có chút lo lắng hắn không khống chế được.

Không có biện pháp, tôi chỉ có thể một hơi cắn cánh tay Kim Chung Nhân, nháy mắt khiến hắn xuất thần mà mở năm ngón tay đang bẻ khớp hàm của Bạch Hiền ra.

Kim Chung Nhân phát cáu, một cước đá vào bụng tôi, dạ dày như có phản xạ có điều kiện dâng lên một trận buồn nôn, tôi nhịn xuống cảm giác sắp không xong, may mắn là không có ói ra.

" Chúng tôi sẽ không tránh, nhưng chúng tôi muốn chung một khu. " Nâng Biện Bạch Hiền dậy, tôi nhìn về phía Kim Chung Nhân.

Kim Chung Nhân nghiêng đầu hỏi thiếu niên phía sau " Thế Huân, ý cậu sao? "

Thiếu niên đứng ở bên cạnh nhìn qua đồng dạng đáng sợ, rõ ràng là một khuôn mặt cực kỳ đẹp, sát khí lại khiến tôi rét run, y khinh miệt quét mắt liếc bọn tôi một cái " Thật đáng tiếc, khu Tây không cần nhiều người mới, bọn mày một đứa đi theo bọn tao, 1 đứa, cút đến chỗ bọn Phác Xán Liệt. "

Nơi này không phải nhà tôi, tự nhiên không đến phiên tôi an bài, nói vậy thái độ Kim Chung Nhân vừa rồi đã cho thấy hết thảy, cho nên tôi hướng Biện Bạch Hiền phất tay " Chiếu cố chính mình cho tốt, mỗi ngày ở căn tin đều gặp được nhau. "

Bạch Hiền ủy khuất sắp khóc đến nơi, muốn kéo lấy tay áo của tôi, lại bị ánh mắt sắc như dao của Kim Chung Nhân quét qua, bất an thu tay về.

" Có cái gì mà khóc. " Tôi vỗ vỗ bờ vai hắn, ý bảo Quản giáo có thể đi.

Mới vừa bước được hai bước, thanh âm rầu rĩ của Kim Chung Nhân đã vang lên " Bước trở về! Tôi chưa nói cậu có thể đi! "

Tôi nghi hoặc quay đầu lại " Tôi cũng có thể ở lại? "

" Tên đó đi, cậu ở lại. "

" Như vậy a. "

Nói thực ra chúng tôi lần đầu tiên gặp mặt đã triệt để hỏng bét, dưới loại tình huống này vẫn tương đối hy vọng với môi trường mới, có lẽ khu Đông huynh đệ sẽ không có dữ tợn như vậy.

Vì thế tôi tiếp tục cước bộ hướng khu Đông đi đến.

Một đạo ngân quang hiện lên trước mắt,

Yếu hầu lạnh như băng biểu thị cho phản ứng chân thực khốn cùng của tôi.

Kim Chung Nhân nắm dao cạo kề ở cổ của tôi " Thật không nghe lời, cẩn thận chỗ nào cũng không đi được. "

" Tôi có thể lựa chọn chết ở bên ngoài sao? "

Đây là lời nói thật, tôi chán ghét nơi này, không muốn làm âm hồn ở đây.

Bạch Hiền quỳ trên mặt đất, thanh âm run rẩy " Van cầu anh thả bạn của tôi, tôi sẽ đi khu Đông. "

Tên kia tên là Ngô Thế Huân, mắt lạnh đá đá thắt lưng Biện Bạch Hiền " Đậu mầm, đi thôi. "

Bạch Hiền nức nở hướng bên kia chạy tới, một mặt lại lo lắng quay đầu về phía tôi gào to " Các người xem, tôi đi, thỉnh các người tha cho hắn. Chúng tôi sẽ không phá vỡ quy củ. "

Kim Chung Nhân đem dao cạo ném trên mặt đất, nâng lên cánh tay bị tôi cắn đến trước mặt tôi " Đây là cậu cắn tôi, tôi sẽ không dễ quên như vậy. "

Tôi nhún vai nở nụ cười " Thì thế nào? Nếu không, tôi cho anh liếm liếm? "

Nhìn Kim Chung Nhân sắc mặt xanh mét, tâm tình tôi đột nhiên tốt lên.

Hết chương 1.

�/�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: