#Đoản 7
Một hôm nọ,Khải Khải và Thiên Thiên cùng nhâu đi uống trà thữa
Khải : Thiên Thiên,em cho anh mượn chìa khóa phòng được hem? *mẹt cún*
(Au : bà con hãy tưởng tượng...cái mẹt nó rất chuy là...*ba trấm*)
Thiên : *móc chìa khóa* *đưa*
Khải : *chạy đi* *1 phút sau chạy lại* Thiên Thiên,cho anh mượn xe đạp của em nhoa nhoa nhoa *lại mẹt cún*
(Au : hãy tưởng tượng típ ik bà con...cái mẹt lúc này còn zdữ hơn lúc nãy gấp 10 lần =_=")
Thiên: Ukm *móc chìa khóa xe *đưa Khải*
Khải : *chạy đi* *1 phút sau chạy lại* Thiên Thiên,có thật là em cho anh mượn tất cả những gì anh muốn?
Thiên : *gật gật* Vâng. (Au : vơn em nó rất tỉnh và đẹp chai nên cũng hơm biết chuyện gì xảy ra sau này đâu ạ *cúi đầu*)
Khải : *mẹt râm* vậy em hãy cho anh mượn tấm thân trong trắng của em nhá *cười râm nun*
Thiên : *hắc tuyến* Dẹp!Không có chuyện đó!Đau lưng muốn chết rồi
Khải : Đã muộn rồi bấy bi akkk *bế Thiên vào phòng* *khóa cửa*Muahahaha...
Sau đó là có chuyện gì đó au hơm biết ak nha ^^
-----------------------------------------------The End-----------------------------------------------------
Au : Tiểu Thiên,em cầu nguyện cho anh.
Ban đầu định viết pink mà lòng vòng sao lại thành zda dư lày
Ôi ai cứu sống tâm hồn chong xáng của chuôiiii
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro