Sapphire & Blade
Cong-cong
‘Ôi không, Aoko sẽ trễ mất!’
Cô hốt hoảng thở gấp, vẫn cố đánh rối tóc để tạo thành kiểu búi đẹp. Thay vì là một kiểu tóc tao nhã, cô ngờ rằng nó đã trở thành một cái tổ chim mất rồi. Cô cố gắng ngăn dòng lệ trào ra khỏi mắt. Aoko biết rằng điều này chẳng hề giống cô tí nào, buộc tóc lên trong khi cô có thể thoải mái để nó xõa xuống. Cô nhớ lại lần khác cô hành động y thế - trong suốt ‘buổi hẹn hò’ được cho là của cô, nhưng cô có thể được tha thứ cho sự lo lắng của mình khi đó vì cô đang cố chứng minh sự trong sạch của bạn thân mình (ha, buồn cười thật).
Dù sao thì, cũng như khi ấy, hôm nay là một ngày đặc biệt. Và cũng như khi đó, chuyện này lại có liên quan đến Kaito.
Nhắc quỷ, quỷ đến. Người bạn thân nhất của cô đang đứng đó, trông thật ngầu với chiếc áo khoác tối màu và quần dài khi đang kiểm tra thời gian. Cô thổi một lọn tóc trong sự bực bội. Tóc Kaito cũng rối hệt cô, hà cớ gì mà tóc anh lại nhìn giống như bị gió thổi tung chứ không giống như mớ hổ lốn trên đầu cô thế?
Nhưng niềm vui của cô vượt qua cả thất vọng lẫn bất an. Đã một tuần trôi qua kể từ lần cuối cô gặp Kaito, đại loại do xin nghỉ làm để làm khách mời trong một chương trình ảo thuật ở Mỹ. Ít nhất với chính mình, cô có thể thừa nhận, cô nhớ anh. Hôm nay là ngày kỉ niệm của hai người - theo nhiều cách. Đó là ngày hai người gặp nhau và cùng bắt đầu nhiều khởi đầu mới cùng nhau. Anh thề lên thề xuống rằng sẽ không có gì như cái hôm sinh nhật đầy thảm họa của cô nữa. Anh hứa rằng anh sẽ có mặt ở đây đúng giờ. Khi tiếng cong sắp gióng lên lúc mười hai giờ đêm, Aoko thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết khi thấy anh giữ lời.
‘Anh thề, sẽ không còn lời nói dối nào nữa đâu, Aoko.’
Ngoại trừ…
Cô chậm rãi dừng lại trước mặt cậu.
“Aoko! Em là người kêu anh hứa rằng sẽ đến đúng giờ, và em lại là người gần như đến trễ. May là Lọ Lem không bị biến thành bí ngô hay thứ gì khác đại loại thế,” anh đùa với một cái nháy mắt.
Nụ cười của anh có thể làm lóa mắt cô.
Nhắc đến Lọ Lem, cô nhớ đến những màn thay đồ kì ảo và vòng tay ấm áp của anh. Nhưng Kaito chưa bao giờ là chàng hoàng tử quyến rũ của riêng cô, anh thích làm một phù thủy đầy quyền năng luôn cố gắng hết sức để thực hiện nguyện vọng của cô.
Ảnh đã cố hết sức rồi…
Cô mỉm cười gượng gạo, chào cậu ấy, “Chào buổi tối, Kudo-san.”
Nhìn vào vẻ mặt bối rối chân thực của cậu, Aoko có thể vỗ tay khen ngợi cậu ta. Cô có thể thấy được cậu ấy đã thừa hưởng tài năng của mẹ mình.
“Em đang nói gì vậy, Aoko?”
Cô hít vào và cố gắng hết sức để kiên nhẫn. “Kaito không thể giữ lời, phải không? Tớ xin lỗi vì đã khiến cậu vướng vào trò ngốc của tên ngốc đó, Kudo-san.”
“Không, thật đấy,” cậu nói, đôi mày nhíu lại và trông cực kì ăn năn, “Em đang nói gì thế, Aoko? Anh là Kaito đây mà.” Và như thể chứng minh rằng từng phân nghi ngờ của cô đều sai hết cả rồi, một bông hồng nở rộ vẫn còn đẫm hơi sương xuất hiện ngay trước mặt cô.
Cô muốn tin cậu, cô thật sự muốn thế, nhưng Aoko đã gom đủ kinh nghiệm - lẫn sự thất vọng - trong đời mình rồi.
“Được thôi, Aoko tin anh,” cô có thể tan chảy với biểu cảm nhẹ nhõm từ cậu ta, “Vậy nên anh sẽ nhận một nụ hôn chào mừng trở về từ Aoko mà, phải không?” Cô chắp tay sau lưng và nhón đầu ngón chân để đưa đôi môi cô lại gần, gần hơn và gần hơn nữa đến độ cô cảm nhận được hơi thở của cậu dần hòa làm một với hơi thở của cô.
Chỉ khi cô nghĩ rằng họ sắp chạm vào nhau tới nơi, một tiếng động chói tai khiến đầu cô ong lên trước khi cô cảm nhận được sự mềm mại của lông vũ vuốt ve đôi môi cô.
“Tên ngốc đó…” cô nghe giọng của Kaito, hoặc thứ gì đó gần như thế. Cô ấn tượng bởi sự thay đổi tinh tế này. Trước đó còn pha lẫn nét cười tinh nghịch, giờ thì lại nhẹ nhàng và đôi chút hối lỗi, “Tớ thực sự xin lỗi về chuyện này, Aoko-chan.”
Tư thế anh thay đổi một chút, bàn tay thì vuốt lại mái tóc, và hệt như có ma thuật, thay vì là cậu bạn thân nhất của cô, giờ đây người đứng trước mặt cô, là một meitantei lừng danh.
Shinichi biết rõ anh không nên nhượng bộ Kuroba.
‘Thôi nào, Kudo, cậu nợ tớ mà. Không phải tớ đã cải trang thành cậu bao nhiêu lần để cứu lấy cái mông của cậu sao?’
‘Yeah,’ anh đáp lại trong khi đảo tròng mắt, ‘Gần bằng số lần nó báo tớ ấy.’
‘Onegai,’ Kuroba đã cầu xin, chắp cả hai bàn tay lại, ‘Cậu không định làm gì vì đứa em họ cậu thương nhất sao?’
‘Cậu là em họ duy nhất của tớ.’
‘Nghiêm túc đấy, Shinichi,’ Nhìn cậu thật nghiêm túc, một điều hiếm thấy ở tên đó. ‘Tớ muốn làm một điều đặc biệt cho Aoko. Chỉ cần nghĩ nó như một bài luyện tập cho màn hoán đổi thân thể của chúng ta trong màn biểu diễn ảo thuật sắp tới của tớ.’
Shinichi đã sẵn sàng cắn câu, trước khi anh thở dài đầy cam chịu. ‘Một lần nữa, từ khi nào mà tớ đồng ý - ’
‘Thêm nữa, nếu cậu giúp tớ làm chuyện này, tớ hứa tớ sẽ cho cậu ba đêm nghỉ miễn phí tại Ritz Carlton ở New York. Tớ được tặng vé miễn phí vì sắp tới tớ sẽ biểu diễn ở đó. Không phải kỉ niệm ngày cưới của cậu và Ran sắp tới sao?’
Chết tiệt.
Với suy nghĩ về gương mặt vui mừng và ngạc nhiên của Ran, anh quyết định không nghe theo não mình một lần. Nhưng nhìn Aoko-chan cố gắng nở nụ cười và giữ bản thân mạnh mẽ đã làm Shinichi nghĩ lại toàn bộ mọi thứ một lần nữa. Cho dù Ran có vui đến đâu khi được dành ngày kỷ niệm của họ ở New York, anh chắc rằng cô ấy cũng sẽ tức giận với anh thôi vì đã bắt một trong những người bạn gái của cô phải chịu đựng. Một lần nữa, anh nghĩ với cảm xúc, 'Tên ngốc đó…'
‘Một lần nữa sao anh phải đồng ý vụ này vậy?’
‘Không phải chuyện bí ẩn gì đâu. Anh hay vờ rằng anh không quan tâm, Shinichi, nhưng tất nhiên cậu có. Em vẫn nhớ rõ ‘Conan-kun’ đã giúp Takagi-keiji và Kyogoku-san như thế nào. Dù cho anh có nói ngược lại, tất nhiên anh có lo lắng cho Kuroba-san.’
‘Ít nhất anh không tệ như em với Hattori và Kazuha-chan.’
‘Đừng lừa chính mình, Shinichi’, Ran cười ngọt ngào với anh, ‘Chúng ta biết anh tệ hơn mà.’
Vâng, anh sẽ đồng ý với những điều tệ hơn là bị buộc tội là quan tâm đến cậu em họ hay gây rắc rối của mình ngay lúc cổ cười vui vẻ như thế.
Nhẹ nhàng dắt người phụ nữ buồn bã ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó, Shinichi cố hết sức để động viên cô. “Đêm nay nhìn cậu đẹp lắm,” Shinichi nói thật lòng. Trong khi Ran nhìn thật tuyệt trong màu hoa oải hương và màu đỏ (có lẽ đây là một trong những lí do vì sao anh thích màu này ngay từ ban đầu), anh thường có xu hướng hợp với màu xanh hơn. Trong khi đó, màu xanh có lẽ cũng hợp với Aoko-chan nữa. Trong chiếc váy màu lam lấp lánh và đôi giày pha lê, cô nhìn hệt như nàng Lọ Lem thời hiện đại. Hoặc có thể hoàn toàn ngược lại và đó là Lupin thời hiện đại đã qua thời. Nói đến…
Dù cho biết rõ đôi lúc mình có một cái tôi lớn, Shinichi thích nghĩ rằng anh chẳng tệ như bố mình. Mặc dù không giỏi bằng Kuroba, anh nghĩ mình đã học được một số điều từ mẹ mình.
‘Ha, ai cũng biết tớ là người giống Yukiko-obaa san mà.’
‘...’
‘Tớ sẽ nói với kaa-san cậu nói thế.’
‘K-khoan đã, giờ tớ thật sự có lí do để gọi cổ obaa san mà.’
‘Ha, làm như điều đó cản được mẹ ấy.’
Ít nhất, anh rùng mình khi nghĩ rằng bản thân tệ như Hattori, nên anh không kiềm được mà hỏi rằng, “Sao cậu có thể nhận ra?”
Aoko-chan trông còn buồn nhưng vẫn nhếch môi đáp lại, “Kaito thường không mặc đồ tối.”
Nhớ lại vô số lần chuẩn bị trước phi vụ, Shinichi tính mở miệng phản bác lại trước khi Aoko cắt ngang, “Aoko biết cậu định nói gì, Kudo-san. Kaito mặc đồ tối khi anh ấy muốn ẩn thân, nhưng với những chuyện như này thì anh ấy không thể không thu hút sự chú ý vào mình. Ảnh sẽ mặc đồ trắng hoặc màu sáng.” Hoặc thứ gì đó màu mè và nổi bần bật. Vô tình cô vuốt ve bộ lông của chú bồ câu đang thoải mái làm ổ trên đầu cô. Cô từ bỏ kiểu tóc vì một lí do vô vọng và chìm đắm vào suy tư.
Aoko đã luôn ghét bóng tối. Nó nhắc cô quá nhiều về sự tĩnh lặng trong một căn nhà trống. Nhưng Kaito luôn ồn ào và tươi sáng, đôi khi đến mù mắt. Giống như ngọn hải đăng, cô sẽ luôn bị cậu thu hút và sẽ không còn thấy cô đơn nữa.
Cô quyết định tiếp tục, “Còn nữa, hãy nhớ lại những gì cậu nói trước đó đi,” cô cười gượng, “Kaito sẽ không khen những gì tớ mặc đâu. Cậu quá lịch thiệp rồi, Kudo-san, điều đó quá rõ. Cậu còn chưa gọi tớ là ‘Ahouko’ lấy một lần.”
Shinichi chắc rằng biểu cảm của Aoko được phản chiếu qua vẻ vô cảm của anh. Đôi lúc hai người trông giống Hattori và Kazuha-chan, tốt hơn hoặc tệ hơn. Anh biết rõ mỗi cặp đôi đều có nét kì quặc và cách biểu lộ riêng, nhưng anh không thể nào ngừng lo lắng được. Vì anh sẽ không bao giờ thừa nhận rằng mình lo lắng về những kẻ phiền hà đó, hãy cứ cho rằng anh đang lo lắng về Aoko-chan và cứ để thế đi.
“Tuy vậy,” Aoko nói trong khi nghịch ngón tay, “Cậu gần như đã lừa được Aoko. Cậu thực hiện trò đó chính xác hệt như anh ấy làm vậy. Có phải đó là lí do vì sao Heart-chan ở với cậu không?”
Anh mất một giây trước khi tiếp lời để hỏi, “Heart-chan?”
Aoko gật đầu như thể anh đã hiểu, “Ừ, Hato-chan.”
Shinichi ngây mặt ra. Chà, anh có thể trông chờ gì ở một tên thích chơi trò đố vui ấy? Đúng hơn, 'Heart-chan' được giao nhiệm vụ để mắt đến anh, và dù sao thì ‘cô gái nhỏ này đã biết anh rồi’ trước khi con bồ câu đó biến mất trong quần áo của anh. Shinichi không thừa nhận là mình ấn tượng, đặc biệt là khi anh ta có thể biết người đàn ông kia đã làm điều đó như thế nào trong vòng năm giây. “Đại loại thế,” thay vào đó, anh đáp.
Kuroba nên hài lòng khi biết ẻm hoàn thành nhiệm vụ của mình, Shinichi nghĩ, nhớ lại dư vị của lông vũ. Và rồi anh nhớ đến những phản hồi chói tai đến khó chịu đó. Nhăn mặt, anh nghĩ cậu ta tốt hơn hết là nên hài lòng đi. Ít nhất thì Shinichi biết ơn nên anh vỗ nhẹ lên chú bồ câu ấy.
Shinichi không phải ảo thuật gia, nhưng nếu Kuroba có thể đóng tốt vai trò thám tử, vậy thì anh cũng không thể nào kém cạnh. Nếu hai người là hai mặt của đồng xu vậy thì việc sao chép lại thủ thuật mà anh đã phá giải chỉ là trò con nít.
Dẫu thế, anh là một thám tử và luôn có một trái tim hiếu kì. “Vậy làm thế nào?” Anh chỉ hỏi, tin rằng Aoko-chan hiểu.
Aoko mỉm cười, rạng rỡ hơn ban nãy, “Hoa hồng sẽ phải là màu xanh,” vì đây là dịp đặc biệt sau tất cả mà, “Và,” rồi Aoko dừng một khoảng và thấy bản thân đỏ mặt, “Kaito thở khác, nếuchuyệnđócónghĩa,” cô giải thích vội vã. Cô liếc nhìn vị thám tử già dặn hơn, gần như phát ngượng vì bị phán xét. Cô không thể không thấy thế, dường như Kudo-san và Ran-chan luôn có vẻ tinh tế và trưởng thành đối với cô, một cặp đôi vững vàng và ổn định hơn bất cứ thứ gì, làm cô lo lắng mình trông có vẻ trẻ con so với họ.
Tuy nhiên, thay vì bị sốc, Kudo-san trông có vẻ đã hiểu. “Tớ hiểu rồi, Aoko-chan.” Và anh thực sự hiểu, không cần cô phải giải thích gì thêm. Từng có một lần anh so sánh phụ nữ với những bí ẩn (giờ đây anh có thể nhìn nhận lại quãng thời gian đó và xem nó như sự bối rối lẫn nỗi lo sợ khi không tài nào hiểu được trái tim của người anh yêu nhất), nhưng họ cũng là những thám tử tài ba. Anh vẫn nhớ cái cảm giác sốc khi Ran có thể nói Kuroba không phải là anh (đôi khi có lẽ anh đã đánh giá thấp cô quá rồi, đó là bài học anh vui vẻ học lại), và cho rằng đó hẳn là thứ gì đó giống như thế. Không có gì ngạc nhiên, Kaitou Kid luôn kín tiếng như vậy. Mối nguy hiểm lớn nhất đối với danh tính của hắn không phải là anh, mà là Nakamori, mặc dù là một Nakamori khác với những gì mọi người nghĩ.
Aoko thở ra trong màn không khí đêm lạnh lẽo. Sớm thôi sẽ đến nửa đêm. “Nên… chuyện gì xảy ra vậy? Ảnh lại… bắt đầu à?”
Aoko thở phào nhẹ nhõm khi Kudo-san lắc đầu đầy thông cảm. “Kuroba hiểu rõ hơn là làm tan nát trái tim cậu như thế,” trước tiếng khịt mũi của cô, anh cười toe toét, “Ừm thì ít nhất cậu ta nên biết điều vì cậu sẽ là người đầu tiên tống cậu ta vào tù, với tớ và Hakuba phía sau cậu. Tớ chắc là Hattori không muốn bị bỏ lại đâu.”
Trước phản ứng mạnh mẽ của cô là ‘tốt hơn nhiều’, Shinichi mỉm cười và thấy vui vì đã phần nào xoa dịu được nỗi lo của cô.
“Chỉ là… anh ấy có thể nói với Aoko rằng anh ấy không thể tới được. Anh ấy đã nói sẽ không còn lời nói dối nào nữa mà.” Cô thở dài.
“Aoko không muốn cản anh ấy làm những điều anh ấy muốn. Cô ấy biết rõ anh ấy thích sân khấu và ánh đèn như thế nào, nhưng đôi lúc Aoko chỉ muốn những điều giản đơn. Chỉ cần anh ấy ở đây bên Aoko là đủ rồi. Cô ấy tự hỏi có phải cô ấy ích kỉ không khi thấy như thế,” cô nói trong khi chống cằm lên lòng bàn tay, bĩu môi.
Shinichi gật đầu lập lờ. Không phải là anh không hiểu. Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, trái tim anh vẫn thắt lại khi nhớ về cảnh Ran bật khóc nức nở sau khi nở nụ cười tươi rói. Anh không hề có tư cách để nói rằng, ‘có lẽ cậu ta có ý tốt’ khi mà lời bào chữa cũng là một lời nói dối khác. ‘Chỉ có một sự thật mà thôi,’ phải không?
Ngay cả khi anh có thể hiểu rõ nỗi đau của Aoko, anh cũng chẳng có tư cách để trừng trị Kuroba khi anh đã từng như vậy. Thám tử và tên trộm, nhà phê bình và người biểu diễn, sự thật và dối trá - họ thực sự là hai mặt của một đồng xu bởi vì, không giống Hattori, không giống Hakuba, hai người đã xây dựng quan hệ của mình trong vùng xám ở giữa.
Tuy nhiên, có một sự thật anh luôn đoan chắc, đủ để anh có thể tự tin mà bảo Aoko rằng, “Ít nhất thì, Aoko-chan, bất kể tên khốn đó có bày trò gì đi chăng nữa, cậu ta sẽ luôn về với cậu. Nếu có điều gì cậu ta mong muốn nhất, thì đó là hạnh phúc của cậu.” Với gã đàn ông có hàng ngàn khuôn mặt biết tất cả mọi người và có thể trở thành bất cứ ai, ít nhất còn có một người trên thế giới này hiểu rõ con người ẩn sau chiếc mặt nạ ấy tuyệt đối và trọn vẹn.
Anh nghe tiếng ‘cảm ơn’ thoảng qua cùng lúc với nụ cười nhỏ ngập ngừng nở rộ trên mặt Aoko.
3…
2…
1.
CONG
‘It’s showtime!’
Ok, đó không phải là tiếng thì thầm từ chiếc mic nhỏ gắn trên cổ áo anh. Anh chắc rằng cậu ta đã nghe lén thông qua món phụ kiện tiện lợi mà Heart-chan đeo từ ai đó, và cuối cùng quyết định xuất đầu lộ diện.
Geez, gã đó chắc thích làm người ta chờ đợi lắm (Shinichi nghĩ rằng anh xứng đáng được cố tình ngu ngốc một lần. Anh đã thầm so sánh hai người quá nhiều rồi.).
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Aoko khi chứng kiến vô số pháo hoa mang sắc xanh rải rác trên bầu trời đêm phía trên Tháp Đồng hồ, Shinichi hi vọng cô và anh sẽ nghĩ rằng tất cả đều xứng đáng.
Thật trớ trêu khi anh thấy mình ở đây một lần nữa, cuối cùng đối mặt với đối thủ của mình sau cuộc gặp gỡ đầu tiên đã trôi qua rất nhiều năm mà hai người đều đã quên, trong một tình huống hoàn toàn khác biệt. Tuy nhiên, anh phải thừa nhận rằng bản thân đã cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng tên đạo tặc dưới ánh trăng đó đã bảo vệ được thứ quan trọng với hắn.
Anh cùng Aoko dõi theo bầu trời khi một chiếc tàu lượn có động cơ phản lực viết dòng chữ ‘Happy anniversary!’ (Khi nhớ lại cảnh rơi tự do khỏi khinh khí cầu, Shinichi nghĩ một cách chua chát rằng cuối cùng anh cũng giải quyết được vấn đề đó.)
Không giống như Aoko, anh không hét lên một tiếng kinh ngạc đầy thích thú khi cột khói hồng và kim tuyến bất thần phun ra giữa hai người.
“Kaito!”
Bất kể cô đã chứng kiến màn này bao nhiêu lần, cô có lẽ sẽ luôn phản ứng ngạc nhiên như thể đây là lần đầu. (Không phải là lần đầu tiên anh nhìn Aoko, anh lại nhớ đến phản ứng của Ran mỗi khi anh suy luận thành công. Ờm, cái lần đầu tiên đó thật sự không phải là phản ứng mà anh trông đợi. Dẫu thế, anh vẫn trân trọng khoảnh khắc đó.)
Kuroba Kaito, Kaitou Kid, ảo thuật gia liều lĩnh nhất thế giới xuất hiện kèm với tiếng bang. Cậu có thể có hàng ngàn người hâm mộ (ở cả hai thân phận), nhưng từ nụ cười rạng rỡ và năng lượng điên cuồng mà cậu có lúc này hệt như cậu đang biểu diễn cho cả thế giới gói gọn lại dưới thân ảnh của một người.
“Cái đó là gì vậy, Ahouko?” Cậu nói và chỉ vào mớ tóc rối bù còn sót lại trên đầu Aoko sau khi Heart-chan rời đi để quay về với chủ nhân hợp pháp của nó. Trêu chọc nhưng cũng không kém phần dịu dàng.
“Mou, đừng chọc em nữa, Kaito. Không phải khi anh trễ thế.”
“Ngược lại, anh đến rất đúng lúc,” và chỉ với một cái búng tay, mái tóc của Aoko đã trở thành cái búi tóc thanh lịch mà cô đã phải vật lộn suốt tối.
Đút tay vào trong túi, Shinichi nhìn người đàn ông chưng diện trong bộ đồ trắng và xanh. Tên đó có thể bị buộc tội là hóa trang thành tên trộm bóng ma khét tiếng ngoại trừ sắc thái màu xanh hơi khác một chút, và sắc thái tiệp với màu mắt của người bạn đồng hành đáng yêu của hắn. “Dummy?”
Tên đó đang nhắc đến mồi nhử rõ ràng vẫn đang khắc ghi phía trên họ, nhưng đúng như dự đoán, khi Kaito tiến lại gần và nheo mắt nhìn anh, anh đã hiểu được ý nghĩa kép.
“Ta nghĩ mình đã có thể phá hỏng tín hiệu và đến đây thật nhanh, nhưng thật may là nhóc đã ở đây, nhỉ?” Kaito gãi gãi đầu lớp lông vũ của Heart-chan vì đã làm một em bé ngoan như thế, trước khi quay lại chỉ vào bản sao gần giống mình, “Và cậu nữa! Một thám tử lừng danh thì đừng nên cướp lấy công việc của một siêu trộm như thế. Thế là quá gần rồi! Đừng để tớ mách Ran đấy.”
Shinichi khẽ cười khẩy. Giờ đây anh đã hiểu được cảm giác của Hattori ngày đó, và hít một hơi, anh đáp lại với một cái nhếch mép, “Cứ coi như chúng ta hòa nhau rồi.”
Kaito nhướng mày cao hết mức có thể. “Cậu thù dai quá đấy.”
“Nói cậu đó.”
“Wow,” Aoko thốt lên đầy kinh ngạc, “Nhìn hai người ở cạnh nhau thế này… giống như nhìn hình ảnh phản chiếu qua gương vậy.”
“Cậu nói gì thế, Aoko? Rõ ràng anh đẹp trai hơn nhiều,” Kaito khoác lác, “Dù sao thì…”
Shinichi có thể đoán được cậu ta đang lên kế hoạch gì đó khi thấy cậu ta lại gần nhưng ngay cả anh cũng không thể ngờ rằng mình bị bịt mắt bằng khăn ma thuật.
“Oi, Kuroba!”
Kaito biết bản thân nên đợi đến lúc Kudo rời đi nhưng cậu không bao giờ có thể giữ được vẻ lạnh lùng trước Aoko. Bằng một cơn lốc, cậu kéo cô vào tư thế khiêu vũ và cuối cùng đánh cắp đôi môi cô.
Có thể gọi là đánh cắp không nếu ngay từ đầu chúng là của cậu? Có thể cậu là gã trộm đã về hưu, và có thể gọi cậu là kẻ đạo đức giả nếu bạn muốn, nhưng cậu sẽ không bao giờ để bất kì ai đánh cắp chúng. Có lẽ cậu bị ép phải tìm kiếm Pandora, nhưng tất thảy những viên đá quý trên thế giới này đều không tài nào so sánh được với viên blue sapphire quý giá nhất của cậu.
Khoảnh khắc cậu nhìn thấy cô trong trang phục đó. Tim cậu ngừng đập và bất thần cậu ngồi không yên. Thật là một trải nghiệm siêu thực khi nhìn thấy cô và ‘cậu’ từ bên ngoài, và vẫn thấy ghen tuông bất kể đó là kế hoạch của cậu.
Arghh, cứ gọi cậu là kẻ đạo đức giả và thôi đi, bởi vì khoảnh khắc trước khi kề môi, đời cậu bỗng hiện ra trước mắt và tất cả những lần cậu thế chỗ Kudo với Ran. Cậu xin lỗi tên meitantei đó trong tâm trí. Trời đất, ngay cả khi tên đó sử dụng cậu làm mồi nhử cho tổ chức áo đen hung hãn, Kaito nhận ra rằng tên thám tử nhỏ con hẳn là phải kiên nhẫn với cậu dữ lắm mới không đá bay cậu lên mặt trăng vì những trò cậu làm khi đó. Cậu bất chợt rùng mình khi nhớ lại ánh mắt đáng quan ngại đằng sau cặp kính báo hiệu một cú sút vào mông. Như một quy tắc, cậu bắt đầu tránh xa những đứa tiểu học đeo kính sau đó. Chấn thương đã ăn sâu vào tâm lý rồi.
Nhưng cậu thấy mọi thứ dường như được sắp đặt đâu vào đó vào khoảnh khắc cậu cảm nhận được Aoko tan chảy trong vòng tay mình. Cậu nghĩ cậu biết sự cám dỗ là thế nào khi cậu có cơ hội để đánh cắp nụ hôn đầu tiên hồi ấy, nhưng cậu đã bằng lòng để cho Người Đẹp nghỉ ngơi. Và rồi, ngay cả sau khi ăn một viên kẹo đồng (và quả cấm là đôi môi của Aoko), sự cám dỗ vẫn tiếp tục tiếng gọi của nó mỗi lúc cậu nhìn cô.
Chắc hẳn cậu thật sự rất nhớ cô.
Một tiếng ho thô lỗ đánh thức cậu khỏi mộng đẹp, cùng lúc đó Aoko rít lên rồi trốn vào sau lưng cậu.
“Tớ cho cậu ba giây, khi tớ gỡ cái này ra thì tốt nhất đừng để tớ không thấy gì đáng sợ.”
“Mơ đi,” Kaito ngây ngô đáp lại.
Shinichi thở dài đầy cam chịu và nhìn ra từ phía dưới khăn che mắt, anh bình luận, “Tớ có nên biết ơn việc cậu không dùng khí gây mê không?”
Đan những ngón tay Aoko vào tay mình, cậu giơ ngón tay chào anh họ mình và đùa, “Cũng có thể là một cách đấy.”
“Thử xem. Tớ sẽ bắn thuốc ngủ vào cậu trước,” anh đáp, nhướng mày nhìn qua tên kia, “Nhưng, tớ không muốn phá hủy buổi tối của Aoko-chan sau khi cô ấy đã đợi cậu lâu đến vậy.”
“Tiên trách kỷ,” Kaito chỉ vào anh, rồi tự chỉ vào bản thân, “hậu trách nhân.”
Shinichi đảo mắt, nhưng rồi không nói gì vì biết cậu có lý. “Vậy nên, có lí do gì mà cậu không thể đợi đến lúc tớ rời đi vậy hả?”
“Bởi vì,” Kaito nói một cách xấc xược rồi quay sang Aoko với một bông hồng xanh, sáng rỡ đột nhiên xuất hiện trong tay cậu, “Tớ chỉ muốn cho cậu thấy cách nó xảy ra.” Aoko trông còn vui hơn với món quà bất ngờ này.
“Rồi, rồi,” anh đùa, vừa nói vừa xoa tóc, “Thôi, tớ đi đây. Khuya rồi, có lẽ Ran đang đợi,” một phần là để nghe bất kỳ “chi tiết thú vị” nào theo lời của chính cô ấy. “Hai người vui được rồi đấy,” anh vừa nói vừa vẫy tay khi quay lưng lại với hai người.
“Oi, meitantei!”
Khi Shinichi nhìn lại, anh thấy Kaito trông có vẻ ngại ngùng đến bất ngờ, “Cảm ơn lần nữa vì chuyện đó.”
Nở nụ cười nhẹ, anh chỉ đáp lại ‘Hai, hai’ rồi cuối cùng rời đi để họ có thể tận hưởng ngày kỉ niệm một cách yên bình. Anh đã nghe từ Ran, người đã nghe từ Aoko-chan rằng hôm nay là ngày kỉ niệm lần đầu hai người gặp nhau, cũng như là ngày kỉ niệm Kaitou Kid cuối cùng đã từ bỏ tấm áo choàng và cuộc sống thú vị của siêu trộm bóng ma để tỏ tình với cô bạn thân của mình. Có tin đồn cho rằng ngay cả khi hắn có được sự chú ý của toàn bộ phái nữ, hắn luôn luôn chỉ kiếm tìm sự chú ý của một người duy nhất. Có lẽ đây cũng là một phần của nhân quả khi người đó cũng là người căm ghét, và vẫn còn sẽ tiếp tục như thế nếu hắn vẫn đi ăn cắp. Vậy nên hắn từ bỏ vàng bạc để đến với cô gái. Hay mấy dạng tin đồn đại loại thế.
Nay là một ngày dài và anh đã sẵn sàng nằm dài trên giường với Ran và kể cho cô nghe câu chuyện mà cô sẽ thích.
Từ tiếng thở hổn hển đầy phấn khích anh nghe đằng sau, anh chắc rằng Aoko-chan cuối cùng đã nhìn thấy thứ mà ánh mắt nhanh nhạy của anh nhận ra ngay khi Kuroba giật bông hồng đó lên - một bông hồng xanh khác nằm gọn trong những cánh hoa của nó, hay chính xác hơn là một bông hoa cúc, một viên sapphire hình ngôi sao khảm trong một khung vàng trắng được tạo hình theo hình dạng của một bông hồng. Những dây leo nhỏ nhắn tạo nên dải băng mảnh mai của nó. Shinichi khá chắc chắn rằng nó sẽ vừa vặn hoàn hảo, thậm chí còn tưởng tượng được Kuroba đã hóa trang thành Aoko-chan để đảm bảo rằng nó thực sự vừa.
Một thứ khác khiến anh chú ý, chữ cái tiếng Anh ‘H’ hơi lệch. Các từ khác trong dòng chữ đều được viết thường. Shinichi biết Kuroba, bất kể có là Kaitou Kid hay không, một người theo chủ nghĩa hoàn hảo như hắn, sẽ không mắc một sai lầm như vậy. Có lẽ nó không phải là ‘H’ và anh phải ứng biến thôi. Shinichi không thể chắc chắn, nhưng nó gần giống chữ cái tiếng Anh ‘w’.
Aoko-chan có lẽ không hiểu ngay được ẩn ý. Dù sao thì kim cương cũng là truyền thống (giống như của anh và Ran), nhưng Kuroba đã trở nên truyền thống từ bao giờ vậy?
Viên đá quý ấy gợi lại kí ức về vị hoàng đế sa ngã, một chuỗi ánh sáng đỏ, một cú hạ cánh khẩn cấp, và một lời tỏ tình chân thành. Như thể Shinichi có thể quên đi được vậy. Có thể đây cũng là viên đá mà cậu ta cố đánh cắp lúc đó.
“Anh thề là anh không có trộm viên này đâu, Aoko à. Thật đó!”
Có lẽ chỉ cần lùng sục khắp thế giới để tìm nó, đó là lí do vì sao cậu ta mất tích suốt một tuần dưới vỏ bọc một chương trình. Cậu dùng mọi mối quan hệ hợp pháp (lẫn ngoài vòng pháp luật nữa) của mình trong cảnh sát, ngay cả Shinichi. Đến cuối cùng, tên đó còn hỏi cả Sonoko, Momiji-san, lão già Suzuki, và khi cậu hỏi hết những tỉ phú, tới bố mẹ cậu. Hai người có lẽ nghe ngóng được gì đó. Thậm chí Kuroba hạ xuống lòng tự hào của mình bằng cách hỏi oyaji của cậu, người đã nghe tin tức về viên đá bị mất tích trong suốt thời gian lẩn trốn của ông.
Có lẽ cậu không phải là một thám tử, và không còn là một tên trộm nữa, nhưng Kuroba vẫn là người kể chuyện đại tài. Một ngôi sao hoàn toàn phù hợp với mặt trăng. Còn hơn thế nữa…
Định mệnh, Hi vọng, Niềm tin. Những gì họ gặp phải là một nữ hoàng giả tạo cùng với viên đá giả tạo, nhưng anh nghĩ đồ thật rất hợp với Aoko-chan một cách hoàn hảo. Niềm tin chân thành tuyệt đối - một số kẻ sẽ gọi là mù quáng - đối với cậu, con người thật sự ẩn sau khói và gương.
Có lẽ cậu ta đã gần như mất tuyệt vọng, nhưng giống như Pandora, cậu vẫn giữ chút ít hi vọng nhỏ nhoi sâu trong tim mình. Miễn là cô ấy vẫn còn ở đây đợi chờ cậu và tin tưởng cậu.
Và cứ như thế, bất kể bao trở ngại người ta đem đến hay là do chính bản thân hai người đi chăng nữa, có lẽ đó là định mệnh chỉ để hai người bên nhau. Mãi mãi.
Hoặc có lẽ, anh tự cười bản thân mình, anh chỉ là một tên ngốc đa cảm như Ran đã từng nói, khi so sánh trường hợp của hai người.
Họ giống nhau, anh ghét phải thừa nhận điều này. Có lẽ huyết thống thật sự đã ăn sâu vào hai người rồi. Vậy nên, anh có thể nói Kuroba có thể ngu ngốc hệt anh ở một vài thời điểm nào đó. Nhưng cùng lúc đó, anh hiểu rõ Kuroba biết mình may mắn ra sao khi có được cô ấy, sau tất cả mọi chuyện. Và họ chỉ có thể may mắn đến mức không phạm sai lầm lần nữa và kết thúc bằng việc phải buông tay.
Có lẽ kế hoạch ban đầu của cậu ta là biến nó thành một chương trình biểu diễn hoành tráng, nhưng cậu ta lại giỏi ứng biến, và không một ảo thuật gia nào xứng đáng hơn cậu ta lại bỏ qua và không đáp ứng nguyện vọng của một cô gái trẻ như vậy. Vậy nên, kế hoạch ban đầu của cậu đổi chiều, và cậu biến nó thành một cái gì đó riêng tư và chỉ dành cho hai người. Tuy nhiên, anh có thể hiểu nếu Kuroba vẫn cần lời phê bình từ anh một lần nữa, để có ai đó chứng kiến bất luận cậu quyết định gì, và ngăn cậu chạy trốn nếu cần.
Nhưng…
Anh nhìn lại lần cuối khi anh đã đi đủ xa. Aoko-chan choàng tay ôm lấy cậu, ôm chặt như thể cô không bao giờ muốn buông ra khi cô ngắm nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay trái của mình qua vai cậu. Kuroba trông có vẻ bất ngờ, đỏ bừng và ửng hồng, không còn vẻ gì của một đạo tặc bóng ma trên khuôn mặt, chỉ còn lại một người đàn ông ngượng ngùng trong vòng tay của người mà cậu yêu, trước khi cậu ôm cô lại, cũng chặt y như thế.
Anh không nghĩ mình cần phải lo lắng về phương diện này. Cậu ta đã từng là tên trộm, và tên trộm thì thường sốt sắng bảo vệ kho báu của mình.
Và, Shinichi nghĩ thầm, nếu cậu cần nhân chứng, thì sẽ có nhân chứng. Ngày mai thôi, tất cả người quen của họ sẽ nghe được tin vui, nhờ Ran.
Chắc chắn anh sẽ rất tận hưởng cái vụ truy đuổi này.
‘Chúc may mắn nhé, Kaitou Kid.’
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro