Chap 77 : Mệnh đào hoa
Quả nhiên những lời này đã lập tức khiến cho gương mặt Kaito tối lại. Trong lòng hoang mang càng lúc càng lớn, nhưng mà không thể hiện ra ngoài. Hận không xông xuống dưới nhìn, nhưng mà lý trí nói cho anh biết không thể làm như vậy. Con nhím nhỏ đáng giận, mình vừa rời khỏi cô ấy chưa được 10 phút, thế mà cư nhiên lại tán tỉnh người khác?
Thật vất vả mới tiễn đi được một Akira, bây giờ cư nhiên lại đến một tên Hideki?
Nên nói bản lĩnh của cô quá lớn, hay là cô có mệnh đào hoa? Trước đều là nữ nhân vây quanh anh, bây giờ cư nhiên là anh vây quanh cái cô gái này, mà cô gái này còn khinh thường anh!
Đáng chết! Lát nữa phải tra hỏi cô thật tốt!
"Đi mời người đi lên!" Tròng mắt hẹp dài nheo lại, lạnh lùng nói.
Shinichi gật đầu một cái, gương mặt trẻ con hiện lên một tia cười trộm, một bộ dáng cờ xem náo nhiệt, "Vâng! Bây giờ tôi lập tức đi xuống "mời" bọn họ đi lên!"
Nói xong, mang theo nụ cười trộm, đi ra khỏi phòng lầm việc của tổng tài.
Kaito nhìn bóng lưng hắn rời đi, nắm chặt quả đấm. Trở về ghế, vững vàng ngồi xuống. Hai tay khoanh trước ngực, kiên nhẫn chờ hai người bọn họ xuất hiện. Đồng hồ để bàn rơi xuống đất tạo tiếng vang trầm thấp, vào thời khắc này có vẻ quỷ dị như vậy.
Shinichi dùng thang máy chuyên dụng đi xuống đại sảnh Cao ốc, thang máy trong nháy mắt mở cửa, ngẩng đầu lên, nhìn về chỗ tiếp đãi khách. Tầm mắt dừng tại nơi có hai người đang nói chuyện, lộ ra nụ cười xấu xa.
Ai! Cô gái đáng thương, tại sao cô luôn chọc vào tính khí của tổng tài a?
"Học trưởng!Anh ở Mĩ cuộc sống thế nào?" Aoko trợn to hai mắt, tò mò nhìn anh.
Hideki mở trừng hai mắt, đưa tay vuốt vuốt tóc ở trán của cô, "Đúng vậy! Tiểu học muội đáng yêu của anh, em không biết học trưởng anh đây ở Mĩ bi thảm như thế nào đâu!"
Shinichi đi tới sau lưng hai người bọn họ, trên mặt hiện lên nụ cười nghệ nghiệp ấm áp. "Anh Yamaguchi, Kuroba tổng đã chờ ngài ở phòng làm việc đã lâu!"
Nói xong, ánh mắt mang theo chút ý vị sâu xa quét về phía Aoko bên cạnh, với ánh mắt "Cô thảm rồi"
"....." Aoko nhận được ánh nhìn chăm chú của anh, không biết vì sao trong lòng mơ hồ có chút bất an. Trong đầu hiện lên gương mặt của khủng long hung dữ, nhất thời nhíu mày.
Này!Cô như thế nào lại chọc tới cái tên biến thái kia rồi! Quả thật là không giải thích được! Hideki không có phát hiện ra bọn họ đang trao đổi ánh mắt, trên mặt giống nhau cũng công thức hóa nụ cười, trầm ổn nói,
"Không dám nhận! Khiến Kuroba tổng tài chờ! Vậy bây giờ liền lên đi!"
Ba người đều có tâm sự riêng, đi thang máy chuyên dụng trực tiếp lên tầng trên cùng.
Thang máy "Đinh ------" một tiếng mở ra, Shinichi nghiêng đầu cười, "Anh Yamaguchi mời đi trước!"
Hideki cũng sảng lảng cười, xoay người nhìn về phía Aoko ở sau lưng, cố ý không gọi "Aoko học muội", vô cùng lịch sự nói, "Nakamori tiểu thư, ưu tiên con gái!"
"Ể?" Aoko sửng sốt một chút, chống lại đôi mắt tươi cười của anh, trong lòng hiểu.
Vội vàng mỉm cười khách sáo nói, "Cảm ơn ngài !"
Hideki gật đầu một cái, đối với phản ứng nhạy bén của cô hết sức hài lòng. AI! Xem ra là còn có quá khứ ăn ý!Bọn họ phía trước nhưng là bị toàn trường gọi là "Đôi tình nhân kiểu mẫu được mọi người tuyển chọn"!
Tất cả đều bị Shinichi thu vào đáy mắt, càng thêm tò mò quan hệ giữa bọn họ. Sự xưng hô giữa bọn họ, không giống như là người quen. Nhưng là, bọn họ làm cho người ta cảm giác vô cùng ăn ý. Rõ ràng không nói gì, đơn giản chỉ là làm cho người ta cảm giác lời nói chứa đầy hàm ý.
Nha? Xem ra cái tiểu tử thối Kaito kia, lát nữa lại muốn để cho anh đi điều tra cho mà xem! Ai ai ai!Mình vẫn cứ là trước đem mọi chuyện tìm hiểu! Tránh để hắn quỷ rống soi tru!
Aoko đi ra thang máy, hướng hai người gật đầu mỉm cười, sau đó xoay người đi về phía phòng làm việc nhỏ bên trái. Tận lực muốn làm cho bước chân của mình nhìn không hốt hoảng, nhưng là sau lưng có bốn ánh mắt nhìn chằm chằm, không cách nào không xốc xếch.
Này, đưa tay ra mở cửa, nháy mắt đi vào phòng làm việc, chậm rãi thở dài ra một hơi.
"Cư nhiên đụng phải Học trưởng Hideki!" Nỉ non nhớ lại, ngồi vào ghế làm việc. Đưa tay mở máy tính, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính màu lam, trong đầu chợt lộn xộn.
Bên ngoài phòng làm việc nhỏ, Hideki nhìn chằm chằm bóng lưng Aoko đi vào phòng, lúc này mới lưu luyến thu hồi tầm mắt.
Nghiêng đầu nhìn về phía Shinichi bên cạnh, thấy vẻ mặt hắn như có điều suy nghĩ, gọi một tiếng, "Kudo thư ký!"
Shinichi vội vàng hồi hồn, xấu hổ cười nói, Ngại quá!Anh Yamaguchi! Xin mời bên này!" Nói xong, mang theo Hideki đi về phía phòng làm việc tổng tài, cũng lơ đãng nghiêng đầu nhìn về phía phòng làm việc nhỏ kia.
Aoko cùng xí nghiệp Yamaguchi, rốt cuộc là có quan hệ gì? Xem ra không có đơn giản như vậy!
Gõ cửa phòng làm việc tổng tài, nghe được bên trong phòng làm việc truyền đến giọng nam trầm ổn, "Vào đi!"
Shinichi lúc này mới đẩy cửa vào, mỉm cười nói, "Kuroba tổng !Anh Yamaguchi! Xin mời!" Nói xong, chờ Hideki đi vào bên trong phòng làm việc, vô cùng chuyên nghiệp ra phòng làm việc, đóng cửa lại.
Vội vàng đi về phía phòng làm việc của mình, ngồi vào trong ghế, mở máy tính ra, thật nhanh gõ bàn phím. Trong lòng có chút chờ không kịp muốn biết, Aoko cùng tên Hideki này có quan hệ gì.
"Lần này muốn tra vị nào? Người thần bí nhanh chóng trả lời, hơn nữa còn đưa lên một cái biểu tình hôn gió.
Shinichi nhanh chóng gõ lên một dòng chữ, "Quan hệ của Hideki cùng Aoko!"
Phí cố vấn năm trăm vạn!Ngày mai xin gửi đến! Người thần bí ở đầu kia máy tính trả lời.
"Không thành vấn đề!
Qua một phút sau, trên màn hình máy vi tính gửi đến một văn kiện.
Hoàn thành nhiệm vụ, mong ngày mai anh gửi tiền vào tài khoản! Gửi tới dòng tin, đối phương trong nháy mắt logout.
Shinichi lần nữa bội phục vị "người thần bí, không biết cái người này là nam hay nữ, không biết như thế nào, có loại cảm giác rất mãnh liệt, phải là một nữ nhân!
Mở ra văn kiện, văn bản Word mở ra mười cái tư liệu.
Shinichi nhìn những tài liệu ày, kinh ngạc há to miệng. Trời đất! Huy hoàng như vậy a!
Trong tài liệu hiện lên tất cả mọi chuyện của Hideki cùng Aoko khi còn học cùng trường đại học, từ chuyện hai người bọn họ làm thế nào quen nhau đến sau khi tốt nghiệp Hideki bay đi Mỹ vẫn như cũ viết thư cho Aoko, thậm chí ngay cả nội dung bức thư cũng cất giữ hai phong.
Lần nữa cảm thán, người thần bí kia, đến tột cùng là người như thế nào.
Lắc lắc đầu, tóc ngắn đung đưa, có chút hăng hái bắt đầu đọc "Lịch sử" chói lọi của họ.
"....." Hướng người sang bên phải ngó đầu ra cửa sổ.
Nghĩ đến lát nữa cái tiểu tử thúi Kaito kia biết những tình huống này, bộ dáng sẽ tức giận phát điên. Có chút vui vẻ cùng hả hê nói,
"Không nghĩ tới! Thì ra tiểu cô nhi cũng hấp dẫn như vậy!"
Thì ra là, cái tên Hideki, cư nhiên chính là ở buổi lễ tốt nghiệp bị "Over" anh bạn đáng thương. Như vậy hiện tại gặp nhau lần nữa, không phải là tình cũ khó quên chứ?
Ngón tay khẽ chạm vào cánh tay, chờ đợi thời gian trôi qua. Một giờ sau, Shinichi nhìn qua cửa chớp, rốt cuộc thấy thân ảnh Hideki thoáng qua. Lại đếm rõ số giây, đoán chắc thời gian, anh ta vào trong thang máy chuyên dụng rồi. Lúc này mới đứng dậy, vội vàng hướng phòng làm việc của tổng tài đi đến. Thậm chí cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa mà vào.
"Xảy ra chuyện gì! Chẳng lẽ cậu không biết muốn đi vào phải gõ cửa sao?" Kaito ngẩng đầu nhìn thấy người tới, nhíu mày không vui nói, thật ra cũng không có tức giận.
Shinichi thờ ơ nhún vai, căn bản không để ý lời anh nói. Cắm đầu cắm cổ đi tới trước bàn làm việc, ngồi xuống, nhíu mày hỏi, :"Chẳng lẽ cậu không muốn biết quan hệ của bọn họ sao?"
"Aoko cùng Hideki?" Kaito ngừng bút, ánh mắt thâm trầm nhìn người đối diện.
Con nhím nhỏ này cùng Hideki, thực sự có quan hệ không tầm thường sao? Nghĩ đến đây, tròng mắt không khỏi trầm xuống, ánh mắt nhìn Shinichi rét lạnh.
Tất cả "Ngoại tộc" xuất hiện giữa bọn họ, toàn bộ phải diệt trừ!
"Ờ! Hừ!" Shinichi cố tìm thừa nước đục thả câu, cố ý vòng vo, "Ai! Không nghĩ tới! Ai! Cậu nói xem làm sao lại trùng hợp như vậy đây? Chậc chậc!"
Kaito sắc mặt càng ngày càng đen, "Ít nói nhảm! Nói nhanh lên!"
A a a! Lại đổi sắc mặt! Kuroba đại tổng tài vừa gặp phải chuyện về tiểu cô nhi, cả người đều thay đổi không giống như người bình thường rồi! không nói liền trở mặt!
"OK! Mình nói! Mình nói là được chứ gì!" Shinichi giơ hai tay bày tỏ đầu hàng, hắng giọng một cái, bắt đầu báo cáo với anh.
"Nakamori Aoko, tiểu cô nhi người làm cậu yêu mến, xí nghiệp Yamaguchi, bọn họ đã từng....."
............
Kaito Nghe Shinichi báo cáo, sắc mặt dần đen, ngay sau đó lại tím bầm, mấy phút ngắn ngủi, gương mặt tuấn tú giống như là chảo nhuộm, biến hóa các loại màu sắc.
Đột nhiên, từ trên ghế đứng lên.
"Cậu lại làm gì! Làm giật mình a!" Shinichi nhíu mày một cái, hai con mắt khóa chặt theo anh.
Nhìn thấy anh hướng cửa phòng đi tới cừa tò mò hỏi, "Kuroba đại tổng tài, ngài bây giờ lại muốn đi nơi nào? Ngài không phải là sẽ đi tìm Giang Húc đàm phán đấy chứ?" Chẳng lẽ, thực sự trở nên điên cuồng rồi sao?
Kaito hừ lạnh một tiếng, trầm mặc không nói.
Dùng sức đẩy cửa ra, quanh người tựa hồ ngưng tụ một cỗ tức giận sắp bộc phát. Mà anh mím chặt môi, ưng mâu thâm trầm lẫn chút tia sáng sắc bén, cũng nổi lên một ít bão táp.
Đi ra khỏi phòng làm việc tổng tài, chân thon dài sải bước hướng phòng làm việc nhỏ kia đi tới.
Aoko! Aoko! Aoko! trong lòng không ngừng nỉ non tên cô, lại phát hiện có chút nghiến răng nghiến lợi. Anh thật muốn cầm một sợi dây vừa to vừa dài, trói cô lại bên người.
Tránh khỏi mấy con ruồi nam kia, cả ngày cứ nhìn chằm chằm vào cô không dứt! Bên trong phòng làm việc nhỏ, Aoko đang nghiên cứu tư liệu hợp đồng. Trong miệng nỉ non nhớ tên tuổi của văn kiện muốn tìm kiếm, ngón tay mảnh khảnh lướt qua sấp văn kiện.
Đột nhiên cảm thấy có chút nhức đầu, "Này! Như thế nào lại nhiều như vậy! Nha? Không ở nơi này sao?Vậy mình tới phòng tài liệu tìm!"
Vừa nói xong xoay người, lại nhìn thấy ánh máy mang theo chút thẩm vấn. Kaito im hơi lặng tiếng đứng phía sau cô, đôi mắt nhìn chằm cô. Mà cái khuôn mặt anh tuấn kia, thu lại hết tất cả tức giận cùng cuồng ngạo.
"Anh làm gì thế! Muốn hù chết người à!" Nhìn thấy người tới, Aoko không khỏi lui về sau một bước nhỏ.
Thật là! Không có việc gì làm tự nhiên đứng sau lưng người khác, hắn chẳng lẽ không biết :"Người dọa người sẽ bị người dọa chết sao"! Thôi! Không cùng tên biến thái này so đo!
Aoko thấy hắn không nói lời nào, thô lỗ nói, :"Tránh ra! Kuroba đại tổng tài! Tôi muốn đi lấy văn kiện!"
"Không cho đi!" Lạnh lùng phun ra mấy chữ này.
Aoko nghi hoặc ngẩng đầu, vừa chống lại ánh mắt của hắn, "Kuroba đại tổng tài! Tôi có công việc phải làm a!Làm phiền ngài nhường một chút!" Hắn có tật xấu sao? Chắc là bệnh thần kinh tổng hợp lại lần nữa phát tác! Cho nên ở chỗ này điên!
"Chính là không cho em đi!"Kaito như một hài tử bắt đầu cố tình gây sự.
"Uy!Tránh ra! Anh có bệnh thần kinh ah!" Rốt cuộc chịu đựng không nổi rồi, đưa tay đẩy hắn.
Kaito bắt được tay cô, ôm chặt cô vào trong ngực, dùng sức
"Không cho em đi! Không cho em cùng người đàn ông kia nói chuyện! Không cho em hướng về phía hắn cười! Coi như là học trưởng cũng không cho!"
"......" Aoko sửng sốt một chút, ngơ ngác bị hắn ôm lấy.
Cái gì a? Hắn đang nói những gì đây? Học trưởng? Là chỉ học trưởng Hideki sao?
"Anh lại điều tra em!" Căm giận chỉ trích.
Kaito không nói gì, bày tỏ chấp nhận.
Tên biến thái đáng chết này! Hắn hiện tại là gì đây? Một đại nam nhân chạy đến chỗ này, là vì nói cái này với cô?
"Không cần điên! Hành động bây giờ của anh làm cho em cảm thấy anh rất ngu ngốc! Anh không phải định là sẽ nói cho em biết anh ở đây ghen đi!" Aoko nhấc chân lên muốn đạp hắn, lại bị anh đè bắp đùi lại.
Xin lỗi vì đã ngắt quãng giữa chừng. Chắc là tầm 6 giờ chiều mai Au sẽ đăng tiếp nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro