Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 46 : Căn duyên tiền định

Đi đến phòng quản lý, Aoko đưa tay nhẹ nhàng gõ lên cửa hai cái "Quản lý! Tôi là Aoko!"

Giây tiếp theo đã nghe thấy thanh âm trầm ổn từ trong phòng truyền đến "Nakamori tiểu thư sao? Mời vào!"

Đặt tay lên nắm đấm, Aoko nhẹ nhàng vặn nắm đấm sang bên trái. Cánh cửa được mở ra, trong nháy mắt, Aoko thấy quản lý mập mạp đang ngồi trên ghế, trên mặt mang theo nụ cười mờ ám. Tầm mắt xẹt qua vị quản lý, hướng nhìn sang bên, Aoko chợt thấy cả người buồn bực. Là hắn – tên biến thái chết tiệt đó.

Ánh mắt của anh so với ngay hôm qua rất khác biệt, không có vẻ lạnh lùng cuồng ngạo như trước. Hắn đứng ở một nơi không xa, ánh mắt thâm trầm mà chăm chú nhìn cô, trên mặt là nụ cười dịu dàng đến mê người.

Nhìn biểu tình người đàn ông trước mặt, Aoko bỗng dưng thấy do dự, chần chừ. Kì lạ! Sao cô lại có loại cảm giác này chứ? "chính là cảm giác chạm phải điện, cả người run rẩy, không cách nào tự kiềm chế được"

Cảm giác chạm phải điện... chẳng lẽ lại..... không phải đâu... cô sao lại có thể liên tương đến cái này?


Trời ơi! Nakamori Aoko! Đầu óc của mày nhất định là ngập nước rồi, cho nên mới ở nơi này suy nghĩ lung tung! Phải nhanh chóng dẹp bỏ tư tưởng ấy đi! Bây giờ phải chuẩn bị tinh thần đấu tranh với tên biến thái nữa.

Vị quản lý mập hề hề cười nói " Kuroba tổng, Nakamori tiểu thư, hai người từ từ nói chuyện". Nói xong, vội vàng ra khỏi phòng, không quên giúp hai người đóng cửa phòng lại.

Aoko trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, nhìn người trước mặt. Hôm nay tên biến thái mặc áo sơ mi màu đỏ tía, loại màu sắc hoa mĩ, đi cùng bộ Âu phục màu đen, không những không có vẻ tầm thường, ngược lại càng làm lộ rõ vẻ cao quý bức người của hắn. Hay nói đúng hơn, người đẹp trai mặc kiểu gì cũng đẹp

Phi phi phi! Aoko! Sao lại bắt đầu loạn tưởng rồi! Lấy lại vẻ trấn định, Aoko bình thản nói " Kuroba tổng có chuyện gì không? Có chuyện thì mau nói! Nói xong, tôi còn phải đi làm việc!"

Kaito nhàn nhã dựa vào bàn làm việc, lẳng lặng quan sát cô. Tại sao cô không có vẻ gì gọi là tức giận. Ngày hôm qua anh đã như thế khiến cô tổn thương rất nhiều. Hiện tại cô lại có thể bình tâm tĩnh khí nói chuyện với anh. Cô hẳn là nên tức giận, quát to mắng mỏ anh mới đúng.

"ngày hôm qua...." Hắn mở miệng, thử nói

Ngay lập tức, Aoko chặn lời, lạnh nhạt nói " Không có gì! Những gì Kuroba tổng nói đều là sự thật! Thật sự là tôi có bán mình cho ngài , làm người phụ nữ của ngài trong một tháng. Là sự thật thôi mà! Nói ra rồi tôi cũng như cũ chẳng mất miếng thịt nào cả!"

Kaito nghe cô lạnh nhạt nói như thế, trong lòng bỗng nhiên có chút tức giận. Tình nguyện nhìn thấy dáng vẻ "con nhím" của cô, hướng anh kêu to nói lớn, hoặc là múa máy môn võ mèo cào với anh, như vậy mới giống Aoko trước kia anh từng biết. Hiện tại, cô cư nhiên lạnh lùng yên tĩnh như thế này khiến anh muốn phát điên.

Hừ! Đồ xấu xa. Lại không nói lời nào. Muốn im lặng sao? Được rồi! Tự mình mà im lặng đi.

Aoko liếc nhìn sang bên phát hiện người bên này có chút mất hồn. Không lẽ hắn đang nghĩ nên tìm cách nào để tính sổ với cô sao? Tốt nhất nên rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt, không nên tự rước họa vào thân.

"Kuroba tổng! không có chuyện gì, tôi xin phép trở về làm việc!". Nhanh chóng nói xong, Aoko xoay người bước đi thật nhanh đến trước cửa phòng.

Bỏ chạy.... mỗi lần nhìn thấy hắn... liền muốn nhanh chóng bỏ chạy.... không có bất kì lý do gì....cứ thế mà trốn chạy.

Thời điểm Aoko vừa mở cửa ra, sau lưng có người giật ngược cánh tay cô lại, đem cả người ôm vào trong ngực. Lực đạo rất lớn, khiến cô có chút sợ hãi.

"A" Aoko vừa la lên một tiếng liền im bặt.

Lần này, cô hẳn đã có chuẩn bị sẵn tâm lý bắt đầu kêu gào

"Tên biến thái chết tiệt. Anh lại muốn gì nữa. Anh chế nhạo tôi thế chưa đủ hay sao? Tôi như thế nào thì anh mới hài lòng hả?"
Chẳng lẽ ngày hôm qua vẫn chưa đủ với hắn sao? Mục đích của hắn không phải là đã đạt được rồi à?Trước mặt tình nhân của hắn cùng với anh Akira, hắn hung hăng, không nể mặt nói ra nỗi đau của cô. Sau đó còn tiện tay, xát thêm muối vào vết thương ấy.

Thân hình rộng lớn của hắn giờ phút này bao trùm lấy toàn bộ cơ thể mềm mại của Aoko. Đem cả người Aoko ép vào vách tường, dùng chính mình, giữ chặt lấy cô, không để cho cô bất kỳ cơ hội nào nhúc nhích.

"Anh buông tôi ra! Tên biến thái chết tiệt này. Anh có nghe không hả? tôi kêu lên cho mọi người nghe bây giờ! Tôi nhất định sẽ kêu thật to." Aoko nhấc chân muốn đá hắn một cái.

Đoán được ý tốt của cô, Kaito vòng chân lên, kẹp chặt lấy đôi chân lộn xộn của cô.

"Không phải như thế!". Kaito nói nhẹ lên tiếng, lúc này anh không biết cách nào biểu đạt tâm ý của chính mình. Trước mặt người yêu, anh sao lại trở nên hốt hoảng thế này. Thật giống biểu hiện của nam sinh lần đầu biết yêu, không biết làm gì (đúng là anh yêu lần đầu mà! Khác gì đâu chứ!)

Aoko vẫn ở chỗ cũ giãy giụa không yên, nhất quyết không tha nói

"còn không phải như vậy! không phải tế thì là gì chứ! Anh chính là như thế!chính là như thế! Chính là như thế!". Aoko vô số lần lặp lại lời nói của chính mình, nhất quyết nói " Anh vẫn như thế, luôn khiến người khác ...."

"chán ghét" hai chữ tiếp theo không kịp nói ra, đã bị anh nuốt lấy. Kaito hốt hoảng hôn lên môi cô, toàn bộ lời nói của chính mình cũng không biết nói ra như thế nào. Nhưng anh không muốn nghe, không muốn từ trong miệng cô nghe được... nghe cô nói chán ghét mình. Đột nhiên phát hiện, hắn cỡ nào khát vọng để cô thích chính mình.

Đã từng quen qua rất nhiều phụ nữ, tất cả bọn họ đều nói yêu anh. Nhưng là anh không biết, họ yêu là tiền của anh hay là yêu chính anh. Hoặc hơn nữa là yêu tiền nhiều hơn yêu anh.

Nhưng mà....... Aoko... Em là ngoại lệ.

Trên thế giới này, mỗi chúng ta phải chăng sẽ có ngày gặp đúng căn duyên tiền định của chính mình. thực sự cái gọi là nhân duyên có thực trên đời này sao.

Nếu quả thật có kiếp trước, thế thì kiếp trước anh nhất định đã làm chuyện có lỗi với cô. Cho nên kiếp này cô mới khiến ăn ngủ không yên lo được lo mất. Kiếp này anh thực sự hi vọng, có thể nghe được từ miệng cô hai từ "yêu anh".

Aoko em sẽ yêu thương anh sao?

Kaito dùng lưỡi tách hàm răng cô ra, ngay sau đó tiến thẳng vào trong, triền miên mà hôn.

Bao nhiêu xúc cảm Kaito thể hiện tất cả qua nụ hôn này. Khẩn trương, sợ hãi và một ít tức giận. Hắn tức giận đơn giản chỉ vì một kẻ luôn luôn cuồng ngạo như hắn, ngay giờ đây trước mặt tình yêu của chính mình, không khỏi không cúi đầu. Thật sự không giống Kaito trong quá khứ.

Là ai chinh phục ai, giờ phút này trong căn phòng này, Kaito hoàn toàn sáng tỏ, hắn chính là kẻ thua cuộc. Không có không phục. Thua chính là thua. Hắn như thế cam tâm tình nguyện thua trên tay cô gái nhỏ này.

"Aoko. . . . . . Aoko. . . . . . Nakamori Aoko. . . . . ." thâm trầm triền miên hút lấy đôi môi non mịn, Kaito càng không ngừng nỉ non tên cô. Giờ khắc này, ôm cô trong vòng tay, thưởng thức đôi môi nhỏ ngọt ngào này, hắn chính là cảm thấy nội tâm chính mình thật phong phú.

Yêu một người thần kì ở chỗ, có phải hay không con người ta sẽ bắt đầu kì vọng vào một điều gì đó?. Có lẽ là vậy... Cho nên hắn hiện tại cũng như thế mong đợi....

Như muốn thể hiện tất cả khát vọng của anh với cô trong nửa năm nay, chưa lần nào nghiêm túc hôn cô, hiện tại dốc hết tất cả, tại nơi này kéo dài nụ hôn khát vọng.

"Không phải như thế. . . . . Aoko. . . . Cũng không phải như vậy. . . .."

Chưa từng nghĩ sẽ chế nhạo cô, càng không muốn khiến cô khó chịu, cũng không muốn làm những chuyện khiến cô tổn thương. Tất cả chỉ do anh ghen. Đúng vậy, Kaito thừa nhận đi, thừa nhận bản thân mình đã sớm ghen đến mức phát điên luôn rồi. Nhìn thấy cô gái này ở chung một chỗ với người khác, nhìn thấy hai người bọn họ vừa nói vừa cười, thân mật tình tứ, hắn ghen. Ghen đến mức phát điên, cho nên mới nói ra những lời như thế.

"Ư!...Buông tôi ra... anh... không... nghe... đến.... à..." Aoko lắc đầu, muốn nhanh chóng thoát khỏi sự kiềm chế của anh.

Cái gã biến thái này, sao lần nào cũng làm ra hành động thế này chứ? Thật là bỉ ổi. Aoko khó chịu cau mày, giống như lần trước, cắn lên lưỡi hắn, nhất thời mùi tanh nồng lan ra trong miệng.

"...." Kaito chịu đau tiếp tục hôn cô. Hai cánh tay giống như có thêm sức mạnh, đem cả người cô vây thật chặt. Giống như muốn để cho cô cả đời nay dựa vào cánh tay anh, hơn thế nữa muốn cô từ nay về sau là duy nhất của mình anh.

"Buông....ra...." Aoko liều mạng đẩy hắn ra nhưng lạ phát hiện mình chỉ là phí công.

Kaito rốt cuộc ngừng nụ hôn lại, cả người dán chặt vào Aoko, tựa đầu vào cổ cô. Tham lam mà hít lấy mùi thơm của cô. Kaito thở hổn hển nói

"Hãy nghe anh nói...."

"Tôi không muốn! Tôi không muốn nghe! Anh buông tôi ra! Buông ra! Có hiểu hay không?" Aoko cố chấp la lên.

Kaito đem cô ôm chặt trong ngực, không đếm xỉa đến sự giãy giụa của cô. Giấu mặt nơi lỗ tai cô, nhẹ giọng nói

"Thật xin lỗi......"

Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi... Nghe ba từ này, Aoko ngây cả người. Tất cả phản kháng cũng ngừng lại.

Đôi tay chống đỡ nơi lồng ngực của anh, cho dù cách một lớp quần áo, nhưng cô có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ hắn. Hắn đang nói gì? Tên biến thái tự đại cuồng ngạo ... hắn thế nào lại nói "Thật xin lỗi!" Hắn là nói cho nghe sao? Cô không phải là đang nằm mơ chứ? Nếu không phải mơ, vậy nhất định mới vừa rồi cô nghe nhầm.

"Thật xin lỗi....." Thanh âm trầm thấp của hắn lần nữa vang bên tai. Aoko trợn to hai mắt, có chút u mê nhìn chằm chằm một điểm, con ngươi phóng đại, cũng là không có điểm đến, cứ thế chăm chú nhìn lên phía trước.

"......"

Hắn cư nhiên nói.... Thật xin lỗi. Có chuyện gì vậy! Tên biến thái nói xin lỗi? Cái này so với giữa tháng sáu trời đổ tuyết còn khiến người khác cảm thấy kinh hãi hơn.

Kaito nhấc đầu lên, đôi tay rắn chắc ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt thâm thúy, ẩn hiện sau bên trong là gương mặt đang mê man của cô. Nhẹ nhàng cúi đầu, dịu dàng hôn xuống đôi môi cô

"Thật xin lỗi.... chuyện ngày hôm qua.... Anh nhận lỗi với em...." Kaito chân thành nói.

Aoko lấy lại tinh thần, nhìn thấy gương mặt tuấn tú cách mình thật gần, mà cả người cô còn bị anh ôm chặt trong ngực. Aoko xấu hổ đỏ mặt, ngượng ngập nói
"Anh trước buông tôi ra "

" Vậy em tha thứ cho anh" Hắn vội vã nói tiếp, ra điều kiện với cô.

Đẩy hắn một cái, Aoko nghiến răng nghiến lợi lặp lại "Anh trước buông tôi ra"

"Em trước tha thứ cho anh" Kaito cũng ngang bướng như cô, lặp lại lời mình.

"..." Aoko có loại xúc động muốn giết người, người này sao hôm nay lại ngang bướng đến mức này chứ. Cảm thấy bên hông có chút căng thẳng, đối diện với ánh mắt anh, Aoko hung thần ác sát nói

" Kuroba tổng! Mời anh đem móng vuốt của anh ra khỏi người tôi! Anh nghe rõ chưa?" Aoko từng chữ từng chữ nói.

Móng vuốt! Móng vuốt!

Con nhím nhỏ chanh chua này, dám đem tay anh biến thành "móng vuốt"? Cô nghĩ anh là gì? Con mèo con chó ngoài đường sao? Có cả móng vuốt nữa.

Kaito sửng sốt một hồi, không phản bác lại lời cô, lực đạo nơi bàn tay cũng giảm đi chút ít nhưng vẫn như cũ không buông cô ra.

"Em muốn thế nào mới tha thứ cho anh đây?" Kaito nhìn thẳng vào mắt cô, giống như làm như thế hắn có thể biết được trong lòng cô đang nghĩ gì.

Đôi mắt hắn, đen như mực nói đúng hơn chính là giống như Mặc Sắc bảo thạch. Trong nơi u tối lại lóe lên một tia sáng rực rỡ. Từ từ nổi lên, sau đó càng ngày càng chói mắt. Ánh mắt Aoko cùng hắn dây dưa, trong nhất thời không nói lời nào. Dường như ánh mắt hắn có ma lực, hút hết tâm trí của cô, khiến cô không thể nào thoát khỏi ánh mắt đấy.

Kaito khẽ nhíu mày. Khuôn mặt anh tuấn hiện lên một tia ảo não

"Aoko... Muốn thế nào mới có thể tha thứ cho anh đây?"

Trong lòng chợt có chút buồn cười, rốt cuộc cũng có một ngày, anh khẩn cầu người con gái này. Đúng như vậy.... Không thể không thừa nhận trước mặt tình yêu, cái gì gọi là tư thái cao quý hơn người đều bị vứt bỏ.

Trừ phi, ngươi là trốn tránh tình yêu này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro