Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 37

Căn phòng này, so với phòng làm việc ở tầng trên cùng của tòa nhà có vẻ khó coi hơn rất nhiều. Bên trong phòng làm việc phong cách đều là như thế cũ kỹ ảm đạm. Chỉ có một bộ ghế salon đơn giản, phía trên khay trà có một pho tượng phật Di Lặc. ( Có biết tượng phật Di Lặc là gì không ? Au cho xem nè )

Aoko bước chân qua, đi về phía trước mấy bước, quét mắt nhìn bốn phía, tìm bóng dáng của hắn.

- Aoko tham món lợi nhỏ tỷ, cô là đang tìm tôi sao? Trong nháy mắt vang lên giọng một người đàn ông

Trong phòng làm việc trống rỗng, vang lên một giọng nói trào miệt, giống như đang yên lặng bỗng vang lên tiếng chuông chùa. Trong khoảng khắc, sự rung động lan tỏa tận đáy lòng, cứ như vậy mà rung động.

Aoko lúc này mới từ từ xoay người lại, trong khoảng khắc tầm mắt lại hướng thẳng đến nơi phát ra âm thanh kia, gương mặt tuấn tú của Kaito liền đập vào mắt cô. Anh ngồi ngay ngắn ở trên ghế lớn, đôi tay vòng quanh ngực, ngón tay lại tùy ý gõ nhẹ, dường như đã ngồi như thế mà đợi cô từ sớm, đối với sự xuất hiện của cô không hề cảm thấy lạ lẫm

Kaito nhìn cô, ánh mắt giống như Liệp Báo rừng rậm Châu Phi đang nhìn con mồi của chính mình, lộ ra nụ cười tự phụ, cuồng ngạo chí cực.

... Aoko chống lại ánh mắt của hắn, tâm trí đột nhiên dồn dập hẳn lên. Aoko! Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Mặc dù xét về tất cả các phương diện thì không thể hơn được anh ta nhưng vẫn phải kiên cường hơn nữa phải là ngoan cố bất khuất! - Aoko tự nói với chính mình.

Kaito thấy cô mãi không mở miệng, khinh bạc nói:

- Thế nào? Mê mẩn vì vẻ đẹp của anh rồi sao?

- Anh - Aoko thế nào mà không nghe ra được ý tứ của hắn, đúng là đồ biến thái chết tiệt mà.

Nửa năm trước khiến cho người ta chán ghét, nửa năm sau đột nhiên lại xuất hiện, vẫn là làm cho người khác chán ghét không thôi. Từ đầu đến cuối vẫn nguyên như cũ không có gì thay đổi cả. Aoko bất chợt dũng cảm tiến lên nhìn anh chăm chú, nghiêm mặt nói:

- Kuroba tổng, những "chuyện cũ năm xưa" giữa chúng ta, tôi hi vọng không bao gồm cả công tác của tôi

- Hả? Tôi không nhớ giữa chúng ta xảy ra chuyện gì. Không biết, Nakamori tiểu thư nói là chuyện gì đây - Kaito vẫn như cũ, sắc mặt không hề thay đổi.

Vẫn còn cố tình giả bộ. Tất cả đều là do hắn ta cố ý an bài. Hiện tại còn trưng ra bộ dáng không biết gì, hỏi ngược lại cô giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, một giây sau lại buông ra. Số mạng tuy rằng bất công nhưng mà cô cũng phải tiếp tục hảo hảo mà sống cho tốt.

- Nếu như Kuroba tổng đã quên chuyện lúc trước thì thôi xem như chưa từng có gì xảy ra. Tôi hi vọng Kuroba tổng không cần phải có bất kì đãi ngộ đặc biệt nào với tôi, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, chỉ muốn có công việc an ổn, không muốn mang lại bất mãn với những nhân viên khác. Đây chính là mong muốn của tôi, Kuroba tổng có thể đáp ứng tôi?

Aoko buồn buồn nói ra một tràng, rốt cục cũng ngừng lại, nhìn người đàn ông phía trước, kiên nhẫn đợi chờ đáp án của hắn. Một giây, hai giây... thời gian cứ như thể vô hình trôi đi. Không khí trong phòng làm việc càng lúc càng trầm xuống, cảm giác đè nén khiến con người ta chỉ muốn lập tức xông ra. Người nên mở miệng nãy giờ vẫn như cũ không nói gì, im lặng mà nhìn cô.... Thật sự là tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức có thể nghe được từng hơi thở của hắn.

Kaito trầm mặc, cặp mắt thâm thúy, khiến cho người khác không phát hiện ra nội tâm của hắn, Aoko cẩn thận theo dõi từng động tĩnh, phòng ngừa hắn có hành động bất ngờ. Cái gã biến thái này quá nguy hiểm rất có thể hắn sẽ nhào lên cắn cô.

Bất chợt, anh giật giật người, Aoko theo phản xạ lui về sau một bước dài. Ngay giây tiếp theo, sự đau đớn từ mắt cá chân truyền đến, Aoko đau điếng người ngồi xổm xuống.

- Đau quá - Aoko thấp giọng nỉ non.

Kaito chạy tới trước, đôi tay vẫn ở trong túi quần tây, cúi đầu nhìn xuống cô gái trước mặt. Aoko nhịn đau, cắn chặt răng, cố gắng đứng lên. Không muốn trước mặt hắn lộ ra bộ dáng chật vật như thế này. Thật ghê tởm. Vừa động đậy, sự đau đớn lại truyền lên, hít một ngụm khí lạnh, đôi mắt lộ ra vẻ ảo não, sao lại đau nhiều như vậy. Không biết có bị tàn phế không đây?

Ngẩng đầu lên lúc này mới phát hiện ra, tên biến thái đã đứng ở trước mặt. Trong mắt hắn, Aoko lúc này dáng vẻ giống như đang hoang mang sợ hãi còn có vẻ mềm yếu cùng nhỏ bé. Kaito đứng từ trên nhìn xuống, mùi hương trên mái tóc cô, nửa có nửa không truyền đến khiến lòng hắn xúc động.

Đột nhiên phát hiện, mình sao lại có loại khát vọng như thế. Khát vọng ôm cô vào lòng, khát vọng hôn lên đôi môi cô, khát vọng nhìn thấy cô, nhìn thấy lúc cô cười cũng như lúc cô tức giận. Giống như mê muội, cho nên vừa rồi, nghe thấy âm thanh vang vang của cô, mới không thể phản ứng. Hắn chỉ muốn đem âm thanh của cô hoàn toàn ghi sâu vào trong đầu

Tại sao lại dùng ánh mắt đó ? tại sao lại nhìn cô như vậy? Tại sao để cho cô thấy có chút nhu tình trong đôi mắt anh chứ.

Ghét!

Aoko lại lần nữa đứng lên, một giây sau liền bị ai đó bế ngang

- Buông tôi ra. Anh buông tôi ra. Anh có nghe thấy không hả. Cái đồ biến thái chết tiệt này - một lúc sau biết mình đang bị anh bế, cô kêu lên, thẹn quá hóa giận Aoko kêu to

Biến thái chết tiệt ? A!

Kaito không có phản bác ngược lại có chút hứng thú với tên gọi đặc biệt này. Cũng chỉ có cô gái này mới dám gọi anh là " đồ biến thái chết tiệt". Cả thế giới này tìm cũng không ra người thứ hai có gan lớn như cô. Nakamori Aoko! Chỉ có duy nhất em mà thôi.

- Đừng cử động - Kaito lạnh lùng quát lên

Anh nói không được cử động, cô sẽ đứng yên sao. Cô đây chính là cố tình muốn cử động Aoko vùng vằng, lấy tay đánh vào lồng ngực anh, hai chân cũng ra sức mà đạp:

- Anh buông tôi ra. Anh có nghe hay không?

Kaito lạnh lùng liếc cô một cái đe dọa:

- Em còn cử động nữa, anh liền ở chỗ này ăn em.

- "..." - Aoko gương mặt bỗng chốc đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào anh.

Từ lúc bắt đầu đến giờ cô biết rõ người đàn ông này nói được thì làm được. Hiện tại lúc này nếu anh muốn đem cô biến thành cái gì đi chăng nữa thì cô căn bản không có sức mà phản kháng, giống như người ta bóp chết một con ruồi vậy.

Không nhìn thấy bộ dạng đắc ý của hắn, Aoko tức giận xoay đầu hướng sang chỗ khác. Kaito thấy cô như thế, đôi môi nhếch lên khẽ mỉm cười:

- Thế nào? Hiện tại không dám nói tiếp nữa sao? Lưỡi của em bị mèo cắn mất rồi à?

"... ." Ðây chính xác là đang kích người mà. Hắn cho là cô không biết hay sao. Gã biến thái chết tiệt, muốn dùng phương pháp này để khích bác cô, khiến cô mở miệng nói chuyện với hắn, cùng hắn thương lượng hay sao? Sau đỏ hắn lại dùng điều này tạo thành nhược điểm của cô, hoàn thành quỷ kế như mong muốn của hắn. Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Đừng mơ tưởng nữa.

Tâm tình cô càng ngày càng không tốt, lúc trước nếu như thế này cô thật sự rất lo lắng bởi vì cô vô tâm mờ ám, đột nhiều tản đi.

Ai nha! Cô làm thế nào mà nhẹ như vậy. Nửa năm trước cũng không có thịt là mấy, nửa năm sau dường như lại càng gầy thêm. Nhất định là ngày ngày ăn mì tôm, cũng không chịu ăn cơm. Đáng chết! Cô cư nhiên không có đem lời nói của anh bỏ vào tai mà.

Lúc rời đi rõ ràng anh đã cảnh cáo cô, không cho phép ăn mì tôm.

- Nói! Em ngày nào cũng ăn mì tôm đúng không? Hắn trách cứ hỏi cô.

Đổ mồ hôi mà. Sao trong thời điểm này hắn ta lại hỏi cô vấn đề đó chứ?

Chợt nhớ đến lúc trước, đêm hôm đó, ngồi ở trong ngực hắn, cô đã gật đầu đồng ý. Cô cũng đã đáp ứng hắn không ăn mì gói, nhưng mà cũng không có nói thời gian cụ thể nha. Aoko liếc hắn một cái, không thèm đề ý đến

- Không nói! Em không nói anh sẽ hôn em - Hắn nói tiếp

Cái gì chứ? Hắn có bệnh à? Hơn nữa bệnh có vẻ không nhẹ. Hơi tí là cậy mạnh giống như đầu Dã trư. Rốt cục, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, từng chữ từng chữ nói

- Khoan anh... chuyện

Đạt được mục đích, Kaito ở thời điểm cô vừa dứt lời, cúi đầu hôn lên đôi môi cô. Cánh tay anh ôm cô thật chặt, chặt đến mức làm cho cô đau một chút. Dường như ý niệm của nửa năm nay toàn bộ đều được trút xuống ở thời điểm này.

Cái... . Hắn đang làm cải gi? Cư nhiên dám hôn cô.

Phản kháng... Giãy giụa... . Tránh né sự chiếm đoạt của anh không muốn đằm chìm vào nụ hôn này. Nhưng là hơi thở của anh quẩn quanh người cô, cảm giác thâm trầm trực tiếp đụng chạm lấy mất lý trí của cô. Chiếc lưỡi linh hoạt, rốt cục sau một khắc, điều tra đến cô, tham lam mà hút lấy sự ngọt ngào của cô, không biết bao nhiều lần. Cô thật sự sẽ không biết?

Trong nửa năm nay, ý niệm muốn hôn cô của anh chính là như thế này- thật nồng đậm.

Aoko bị anh hôn đến choáng váng, trợn tròn hai mắt

Anh - Kaito chợt ngừng lại hành động của mình, hai mắt cũng trợn to nhìn cô. Con nhím nhỏ này, cư nhiên dám cắn anh. Có chút đắc ý trong lòng, lần này xem như là thắng một ván, tuyệt đối sẽ không để anh hết lần này đến lần khác chiếm thể thượng phong.

Aoko hướng ánh mắt ngu ngốc của cô, vẫn như cũ giữ vững vẻ trầm mặc.

Kaito trong ánh mắt ló ra tia sáng kì dị, bất chợt cười, lồng ngực cũng theo thế mà phập phồng từng hồi. Ách. Aoko không hiểu nhìn hắn, cảm thấy người đàn ông trước mặt thật bí ẩn. Mọi người đều nói phụ nữ giống như vân như vụ không thể nào biết rõ, hiện tại mới thấy điều này chưa hẳn đúng, người đàn ông mới là giống như vân như vụ, một giây trước là bộ mặt hung thần ác sát, giây tiếp theo đã biến thành bộ dạng khẩn trương.

Cười một lát, Kaito cúi đầu quan sát con nhím nhỏ trong ngực. Mặc dù lúc nãy trong đại sảnh đã gặp cô, nhưng là giờ phút này thấy cô kề cạnh mình như thế mới giật mình nhận ra vẻ đẹp động lòng người của cô. Thật sự con nhím nhỏ đã trưởng thành rồi. Cúi người xuống, cẩn thận đem cô an trí trên ghế lớn, thân thể cao lớn, nhẹ nhàng lắc lư, tùy ý ngồi xổm xuống. Thật giống như trong chuyện cổ tích, tư thế của vương tử hướng công chúa cầu hôn, hắn quỳ một gối xuống trước mặt cô.

- Anh- Aoko hoảng sợ nhìn xuống, không biết tiếp theo hắn sẽ làm gì mình. Kaito đưa tay cầm lấy một bên chân của cô, đem giày cao gót cởi ra, động tác thực êm ái, thật giống một vương tử trong mộng ảo. Chỉ tiếc, đây là giày cao gót không phải giày thủy tinh, mà cô càng không phải là công chúa.

Trên mặt cô xuất hiện dây tư hồng, " Kuroba Kaito! Anh nghĩ anh làm cái gì? Anh buông chân tôi ra."

Cô kêu lên, căn bản không cho anh tiếp tục. Nắm lấy một bên chân bị thương, đem tất chân cởi bỏ.

- Ðừng động - đôi mắt nhíu lại nhìn cô, quát lên

Ánh mắt nhìn thấy mắt cá chân đang sưng đỏ kia thì trong lỏng anh chợt rút chặt. Sưng to như vậy, lại còn đỏ nữa chứ, cô làm thế nào mà đi được đến đây? Người phụ nữ ngu ngốc này sao lại mang giày cao gót, cũng không cần mà.

 - Không cho phép lén trốn đi khi anh không ở đây- lời cảnh cáo được anh tiếp ra

Aoko mím mím môi, không nói gì thêm. Trong lòng lại âm thầm nói chính mình : cái gã biến thái này sao lại biết được cô nghĩ gì trong lòng vậy? Chẳng lẽ trên mặt mình viết chữ sao?

Một lúc sau, Kaito ra khỏi phòng rửa tay, trên tay còn mang theo một chiếc khăn lông đã thấm nước. Tiến lại chỗ cô ngồi, nhẹ nhàng đem khăn lông bao trùm lên mắt cá chân đang sưng tấy kia của cô.

"... " Aoko cắn răng, tưởng tượng thấy sự đau đớn xuất hiện.

Trong nháy mắt khăn lông cùng da thịt tiếp xúc, cảm giác ấm áp từ mắt cả chân chạy sâu vào trong lòng. Tay của Kaito tỉ mỉ mà dịu dàng vuốt ve nơi chân bị thương của cô.

Cẩn thận từng chút một, tựa như là đang đối đãi với người yêu của chính mình. Ý nghĩ đột nhiên xuất hiện khiến Aoko cả kinh hét to một tiếng, vội vàng rút chân về "A" Cả người cô từ ghế lớn nhảy ra, thậm chí cũng không đề ý đến mang giày, xốc chiếc giày trên đất lên, đem ghế lớn xoay vòng một cái, dùng chân trần chạy khỏi phòng làm việc.

Kaito nhìn một chuỗi động tác liên tiếp của cô, lần này cũng không thèm ngăn cản, cho đến khi của phòng làm việc " rầm" một tiếng đóng lại, mới đưa khăn lông trên tay níu chặt lại

- Aoko, em nghĩ rằng em chạy thoát sao.

Bắt đầu từ hôm nay trò chơi giữa bọn họ mới thật sự bắt đầu.

Xin lỗi vì vài lúc hơi lơ là việc viết truyện, vì nhà Au có một chút việc bận nên thỉnh thoảng sẽ không kịp viết. Au sẽ cố gắng mỗi ngày sẽ được một chap. Đến Chap 37 rồi mà vẫn chưa phát sinh tình cảm với nhau, các bạn có nghĩ Au sẽ viết đến hơn 100 Chap không ? Hô..hô !!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro