Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[OkiKagu] Tai nạn và trùng hợp (1)

Tóm tắt: Tất cả những gì cô muốn làm chỉ là trả nợ, nhưng cô đã nhận được một thứ khác... và nhiều hơn thế nữa.

Chuyển ngữ: Rinka

---

Với hơi thở nặng nề, tầm nhìn mờ mịt, và tâm trí rối bời, Okita Sougo đang cố gắng hết sức để không vấp ngã khi bước đi trên hành lang của dinh thự thuộc về đại sứ của tộc Shinra. Một bữa tiệc đang diễn ra, và anh, là một phần của đội bảo vệ được đại sứ quán thuê, đã không quan tâm đến bất cứ việc gì ngoài công việc của mình cho đến khi con gái của vị đại sứ đưa cho anh một ly đồ uống, nói rằng anh "trông có vẻ cần một ly". Tuần này, cũng như tuần trước, anh khá căng thẳng, và việc cô ta là người bảo anh uống đã đủ để khiến anh đồng ý. Sougo không muốn gây ra bất kỳ rắc rối nào bằng cách từ chối (anh đã quan sát cách cô ta di chuyển, và phải nói là cô ta khá kịch tính), vì vậy anh uống cạn ly chỉ trong một hơi.

... Và một giờ sau, anh đột nhiên thấy mình khó thở hơn.

Chết tiệt. Có lẽ ai đó đã sai cô ta đến để giết mình.

Trong tất cả những điều tồi tệ nhất có thể xảy ra với anh, nó lại phải được thực hiện bởi người mà anh không thể trả thù.

Đây là điều xảy ra khi mày mất cảnh giác đấy, đồ ngốc.

Việc làm việc quá sức và căng thẳng không tốt cho khả năng phán đoán của anh, và giờ anh đang phải trả giá cho điều đó.

"Sougo!" Kondo Isao gọi to, nhận thấy rằng anh đột ngột rời khỏi vị trí. "Chú có thấy ổn không?!"

"Tôi... tôi nghĩ là ổn, Kondo-san." Anh nói dối, cố gắng không lảo đảo khi cảm thấy hành lang đột nhiên quay cuồng. "Tôi... tôi chỉ đi dạo một chút và-"

"Chú bị sốt à?!" Ngay lập tức, người đàn ông lớn tuổi hơn đặt bàn tay lên trán anh, và anh cố gắng không nhăn mặt khi có sự tiếp xúc. "Chú đang nóng ran đấy! Về nhà ngay và nghỉ ngơi cho tốt!"

"Nhưng-"

"Không có 'nhưng' gì hết, Sougo. Về nhà đi." Lần này, vị chỉ huy khỉ đột tỏ ra cương quyết với yêu cầu của mình, và Okita biết rằng tuân theo sẽ tốt hơn là tranh cãi. Thở dài, Sougo cố gắng hết sức để đi lại bình thường quanh dinh thự trong tình trạng hiện tại, dù anh biết mình không còn nhiều thời gian. Chết trong dinh thự của vị đại sứ không phải là một nơi tốt để chết, vì họ sẽ không thể tiến hành điều tra tại đây, và anh có lẽ sẽ bị chôn ở một ngôi mộ vô danh nào đó.

Những tên sát thủ chắc chắn ngày càng trở nên thông minh hơn.

"Chỉ thêm chút nữa thôi-" vừa khi anh bước ra khỏi cửa chính để đi qua đoạn đường dài giữa bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng dẫn tới cổng, con gái của vị đại sứ bỗng nhiên xuất hiện từ đâu không rõ. Cô ta mặc một bộ kimono phù hợp cho dịp này, tay trái cầm một chiếc quạt lông kỳ lạ. Mái tóc màu xanh lam nhạt của cô ta được buộc lên thành đuôi ngựa, và cô ta trông giống như một con người, ngoại trừ đôi tai nhọn.

"Chào buổi tối, Okita-san." Cô ta cười ngọt ngào.

Anh gật đầu đáp lại và chuẩn bị bắt đầu cuộc hành trình đầy mệt nhọc đến cổng thì cô ta bất ngờ ôm anh từ phía sau, khiến anh sửng sốt. Cô Amanto siết chặt cánh tay quanh phần eo của anh và nhiệt tình áp ngực mình vào lưng anh. Phản ứng xảy ra ngay lập tức, anh cảm nhận các giác quan của mình đột ngột bừng tỉnh, và trước khi kịp nhận ra, một phần cơ thể của anh dần trở nên căng cứng.

... Chuyện quái gì đang xảy ra nữa đây?!

"Thưa tiểu thư, tôi đề nghị cô bỏ tôi ra. Mọi người sẽ hiểu lầm đấy." Anh nói với giọng điệu điềm tĩnh đặc trưng, vẫn giữ được sự trơn tru. "Và chúng ta không muốn điều đó, phải không?"

"Ồ, cứ để họ nghĩ thế." Cô ta đáp lại đầy tinh nghịch. "Tôi không bận tâm."

Tôi thì bận tâm đấy. Nhẹ nhàng, anh gỡ tay cô ta ra khỏi eo mình, nhưng cô ta lại ôm anh chặt hơn. "... Thưa tiểu thư, xin hãy bỏ tay ra khỏi người tôi."

"Không." Cô ta nói một cách cứng đầu.

Đồ phiền phức. Thô bạo, anh giật tay cô ta khỏi eo mình và quay lại trừng mắt nhìn cô ta. Điều này thậm chí còn khiến anh ngạc nhiên, vì anh biết rằng tộc Shinra là một trong ba chủng tộc mạnh nhất trong thiên hà. "Thưa tiểu thư, xin hãy đi đi-"

"Oi Sougo, chẳng phải Kondo-san đã bảo chú đi rồi sao?"

Lần đầu tiên, anh cảm thấy biết ơn vì Hijikata đã có mặt để can thiệp. Anh quay sang nhìn người đàn ông đang đi tới, một điếu thuốc lá kẹp giữa các ngón tay. Người đàn ông lớn tuổi hơn đã được giao nhiệm vụ đi quanh khuôn viên của biệt thự, vì ai trong lực lượng cảnh sát cũng biết rằng kẻ nghiện thuốc lá này thuộc kiểu cứ nửa tiếng lại lấy cớ ra ngoài hút một điếu. May mắn thay, Kondo Isao đã giao cho anh ta nhiệm vụ ở khu vườn, nơi anh ta có thể hút thuốc bất cứ khi nào mình muốn.

"Nhìn chú không ổn lắm đâu, Sougo. Về nhà đi." Giọng điệu lạnh tanh của phó chỉ huy vang lên ngay khi anh ta đến gần.

"Nếu vậy thì cậu ấy nên ở lại phòng của chúng tôi!" nữ Shinra nói. "Chúng tôi có hàng tá phòng trống ở đây để cậu ấy có thể nghỉ ngơi!"

"Tôi không nghĩ vậy. Thằng nhóc này kén chọn lắm. Không phải phòng của nó thì nó ngủ không được đâu." Phó cục trưởng ác quỷ nói trước khi hít một hơi thuốc lá. "Về nhà đi, nhóc." Ánh mắt băng lạnh của anh ta nói lên tất cả: Rời khỏi đây ngay.

"... Được thôi." Trước khi người phụ nữ kịp nắm lấy anh, anh đã lao ra khỏi biệt thự nhanh nhất có thể, mặc dù cảm thấy chân mình dần mềm nhũn ra. Cơn adrenaline đã giúp chân anh vững lại khi anh chạy hết tốc lực, sợ rằng người phụ nữ có thể đuổi theo. Sougo bắt đầu thở dốc ngay khi chạy được sáu dãy phố, trước khi cuối cùng gục ngã xuống đất.

Chết tiệt. Mình bị làm sao thế này...?!

Từng chút một, hơi thở của anh nặng nề hơn bình thường, và anh cảm thấy cơ thể mình như đang bốc cháy. Anh cố gắng bò bằng hai tay, nhưng ngay cả chúng cũng đã bỏ rơi anh. Anh hầu như không thể cử động, và nỗi sợ chết trong dinh thự của đại sứ đã biến mất khỏi tâm trí. Ít nhất nếu chết ngoài đường, sẽ có nhiều người làm chứng tìm thấy thi thể của anh và-

"Đồ bạo dâm, sao anh lại nằm đó?"

Trong tất cả những điều tệ hại có thể xảy ra...

Điều cuối cùng anh muốn là để China nhìn thấy anh trong tình trạng thảm hại nhất và cười nhạo khi anh đang từ từ chết vì chất độc đang tàn phá cơ thể. Không chỉ vậy, cô ta có thể sẽ còn đẩy nhanh quá trình bằng cách giết anh ngay tại chỗ mà không chút thương xót. Một nữ Yato có thể làm điều đó chỉ trong vài giây, và cô ta cũng không phải ngoại lệ.

Hơn nữa, đây là cơ hội mà cô ta sẽ không bỏ lỡ, vì cô ta đã than phiền không biết bao nhiêu lần về việc không thể chịu nổi khi phải hít thở chung bầu không khí với anh. Chỉ để chọc tức cô ta, anh cố tình xuất hiện ở cùng khu vực bất cứ khi nào có cơ hội, khiến cô ta nổi điên chỉ bằng cách nhìn thấy anh cười nhếch mép từ khoảng cách ít nhất trăm mét. Cứ như thể cô ta có một loại khả năng cảm nhận nào đó để định vị anh giữa đám đông vậy, điều này vừa khiến anh thích thú vừa tò mò.

Mơ hồ, anh tự hỏi liệu có phải vì cô ta thật sự không ghét anh, mà thực ra là-

Đừng tự lừa mình nữa, Sougo. Cô ta ghét mày đến tận xương tủy, rõ ràng và đơn giản là vậy.

Nhìn cô ta đang đứng nhìn xuống mình, trong bộ váy đỏ đặc trưng, khiến anh cảm thấy vô dụng vì lý do nào đó. "Vì tôi sắp chết." Anh khô khan nói, mong đợi cô ta sẽ ré lên vui sướng.

Thay vào đó, anh thấy cô ta nhìn anh chăm chú, đôi mắt xanh thẳm của cô đột nhiên hiện lên một chút lo lắng, và trước khi anh kịp chớp mắt, cô đã cúi xuống để kiểm tra tình trạng của anh. "Sắp chết...? Tại sao?" cô hỏi.

"Rõ ràng là, đồ ngốc, có người muốn tôi chết." Anh gằn giọng, cảm thấy hơi thở ngắn dần. Anh còn bao nhiêu thời gian trước khi chất độc phát tác...? Liệu anh có đủ thời gian để cho thấy rằng đó là một kẻ có quyền lực nào đó muốn giết mình không?

Hoặc có lẽ...

Anh có thể thực sự nhờ China giúp đỡ và kể cho cô ta mọi chuyện đã xảy ra...?

Sougo cho rằng cũng đáng để thử, dù cô ta có muốn giết anh đi nữa. Thử cũng không mất gì.

"China, nghe này." Nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của anh, cô ta cúi xuống gần hơn. Bỏ qua mùi hương dầu gội còn vương trên mũi, anh khàn giọng nói, "T-Tôi nghĩ có ai đó đang muốn giết tôi."

Thất vọng thay, phản ứng của cô ta lại thờ ơ. "... Ồ." Cô ta nói sau một lúc ngừng lại. "Và... anh bị bắn hay gì à?"

Anh cố giữ giọng điệu trung lập nhất có thể. "Tôi bị đầu độc." Thấy cô ta nhìn mình đầy hoài nghi, anh thở dài. "Gì, cô nghĩ tôi đang đùa à?"

Cô lắc đầu đáp lại. "Một người bị đầu độc thì đáng lẽ mặt mày đâu có đỏ bừng như vậy, trừ khi anh đã uống gì đó...?" Nghe thấy tiếng anh gằn giọng, cô đặt tay lên trán anh...

... Và đó là khi anh đột nhiên nhăn mặt rõ ràng đến mức China cũng nhìn anh với ánh mắt kiểu "tên-quái-dị-này-bị-làm-sao-thế?". Tuy nhiên, chỉ trong một khoảnh khắc, đôi mắt của cô ta bỗng tràn ngập... lo lắng? Anh thật sự không biết; tầm nhìn của anh bắt đầu mờ đi, và anh thề rằng trí óc mình đang chơi khăm anh.

"Người đã đưa anh ly nước đó... có phải rượu không...? Trả lời tôi, đừng ngủ." Cô ta tát nhẹ vào má anh để cố gắng giữ anh tỉnh táo. Anh rên lên một tiếng, và cô đã có được câu trả lời.

"Con gái của ngài đại sứ đã đưa tôi một ly nước. Chắc không phải rượu đâu vì tôi đang trong ca trực... trừ khi cô ta tẩm độc vào đó." Anh nói với hơi thở run rẩy. "Tại sao cô lại hỏi mấy chuyện đó... giờ không phải lúc mà...!"

"Cô ta có... tỏ ra thân mật không?" cô hỏi, phớt lờ yêu cầu im lặng của anh.

Anh nhìn cô ta đầy khó chịu. "Gì, cô ghen à?" anh đáp trả chỉ để chọc tức cô, tự hỏi sao cô lại nói về mấy chuyện vô nghĩa khi anh sắp chết đến nơi.

Chắc cô ta thật sự muốn mình chết.

"Đừng ngớ ngẩn như vậy, đồ bạo dâm ngu ngốc." Cô ta đảo mắt. "Xem ra tôi phải đưa anh về hang ổ của bọn cướp thuế rồi." Thấy anh nghi ngờ, cô thở dài. "Nhìn đi, anh không thể đi được. Tôi nghĩ dù anh có bò thì cũng không tới đó kịp đâu."

"... Được thôi, nhưng không phải đến đó. Tôi có chỗ ở riêng rồi." Anh lẩm bẩm.

"Vậy thì dẫn đường đi." Cô ta nói một cách dứt khoát, kéo anh lên khỏi tư thế đang gục xuống đất, đặt cánh tay anh lên vai mình để đỡ. Khi anh nhìn cô đầy thắc mắc, cô lắc đầu ngao ngán. "Cứ làm đi, tôi sẽ giải thích sau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro