Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[OkiKagu] Săn anh đào (3)

Chương 3: Hai đêm để tin tưởng

Lưu ý: Có một số hành vi cưỡng ép.

---

Khách khứa của phố hoa Yoshiwara chỉ chào đón màn đêm, nơi những cuộc vui say đắm tình ái và những trò chơi tình trường liên tục diễn ra. Dưới tán hoa anh đào nở rộ, lại là một buổi yến tiệc ngập tràn rượu và niềm vui.

Trong khu vườn hoa anh đào, bữa tiệc bắt đầu khi các vị khách an vị. Kagura rót một chén rượu, uống nửa chén trước, rồi đưa nửa chén còn lại cho Sougo ở phía bên tay phải. Tối qua khi tham gia yến tiệc, cô đã thấy các cô gái rót rượu bên cạnh Kondo và Hijikata làm vậy, nên lần này cô cũng bắt chước làm theo, khi đưa nửa chén rượu đó cho Sougo, cô lặng lẽ quan sát phản ứng của anh. Sougo nhận lấy chén rượu, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, đôi môi anh chạm đúng vào dấu môi mà Kagura vừa để lại trên chén. Anh ngửa đầu uống cạn nửa chén rượu còn lại, rồi đặt chiếc chén trống rỗng về phía Kagura, tay vẫn nắm lấy không buông, ý muốn cô rót thêm một chén nữa.

Cô cũng coi như đã nắm được một số kinh nghiệm ở phố hoa Yoshiwara, chiêu trò với chén rượu đầu tiên này không phải lần đầu tiên cô học được, nhưng từ trước đến nay chưa từng có cơ hội sử dụng. Những người phụ nữ rót rượu sẽ để lại dấu môi trên miệng chén, khi khách uống rượu chạm môi vào đó, điều này mang ý nghĩa như một nụ hôn gián tiếp. Mỗi người đàn ông được phục vụ đều hiểu rõ ẩn ý này, hôm qua khi quan sát Kondo và Hijikata uống chén rượu đầu tiên, cô thấy họ cố ý xoay nhẹ chén rượu trong tay để tránh chạm vào dấu môi mà những người phụ nữ để lại. Kagura biết ít nhất Kondo là người trung thành với ý trung nhân của mình, dù bình thường anh có tỏ ra vô trách nhiệm đến đâu, nhưng ở những nơi như thế này, anh sẽ không tham lạc thú. Còn những người đàn ông mà cô từng gặp trong các bữa tiệc khi hóa trang thành kỹ nữ, họ luôn nhìn chằm chằm vào phụ nữ bằng ánh mắt khao khát như nhìn vào một món ăn, đặc biệt là khi chạm môi vào nụ hôn gián tiếp này, cho dù đây là sự quyến rũ cố ý và đầy ý nhị, họ cũng lộ ra sự tham lam muốn nhấn chìm người phụ nữ đang phục vụ họ, khiến Kagura cảm thấy thật ghê tởm. Còn tên này, anh không phải là không hiểu những ẩn ý đó, cách anh đối xử với phụ nữ, cũng giống như cách anh uống cạn chén rượu này, luôn điềm tĩnh và tự nhiên. Kagura cố giữ bình tĩnh, rồi rót thêm cho anh một chén nữa.

Lần này, chén rượu Kagura rót, Sougo uống rất chậm.

Rượu ở Yoshiwara này quả thật là hạng thượng phẩm, khiến gương mặt cô đỏ bừng lên. Qua nhiều năm, anh cũng đã trải qua không ít lần rèn luyện trên bàn rượu, không còn là cậu bé ngây ngô uống một chén đã gục nữa. Mỗi khi yết hầu anh chuyển động, cồn lại lan tỏa trong cơ thể anh. Anh uống rượu một cách thưởng thức, và Kagura biết, cô nhận ra ý định của anh là muốn hôn cô, cho dù anh không hề đưa ánh mắt nào về phía cô, bởi anh đang nhìn chăm chú vào mục tiêu trong bữa tiệc. Nhưng cô hiểu rõ, anh sẽ không bao giờ phớt lờ dấu môi cô để lại, hay vô ý uống đúng vào nơi đó, giống như đồng nghiệp của anh cố tình tránh chỗ ấy, Sougo không phải kiểu người vô tâm đến mức không nhận ra. Dù sự chú ý của anh có đặt ở nơi khác, anh vẫn không thể bỏ qua mánh khóe này - điều đó không bao giờ xảy ra với anh.

Điều khiến Kagura để tâm đôi chút là vào ban ngày, khi cô hòa mình cùng các kỹ nữ tham gia buổi tiệc, không tránh khỏi việc trò chuyện với họ về những vị khách trong mấy ngày qua. Hành động này càng ít người biết càng tốt, vì vậy những kỹ nữ được tuyển chọn chỉ dựa trên tiêu chí ngoại hình xuất sắc, hoàn toàn không biết gì về nhiệm vụ thực sự, vì thế dù Kagura tham gia cùng họ, họ cũng chỉ coi cô là một người đi cùng để phục vụ khách. Chính vì lý do đó, họ không thể sử dụng bất kỳ biện pháp nào tại bữa tiệc để tránh làm kinh động đến các kỹ nữ không liên quan, điều có thể dẫn đến việc khiến tình hình trở nên phức tạp. Những cô gái này đều ở độ tuổi tương đương nhau, có kinh nghiệm tiếp khách thuần thục mới được chọn vào buổi tiệc này. Thường ngày, khi ở riêng, họ không tránh khỏi việc so sánh các vị khách với nhau và đưa ra những nhận xét từ góc nhìn của phụ nữ. Họ vốn quen biết với Tsukuyo từ trước, nên cũng biết Kagura không phải là một kỹ nữ thực thụ, vì vậy trong những khoảnh khắc vui đùa, khuấy động bầu không khí, họ cũng kéo cô vào cuộc vui cùng mình. [1]

"Nghe nói Phó cục trưởng Hijikata đã qua tuổi tam tuần rồi đúng không? Hình như vẫn chưa kết hôn, không biết anh ấy thích kiểu phụ nữ thế nào nhỉ..."
"Đàn ông tuổi này mà chưa lấy vợ, cô nghĩ mình có cơ hội sao?"
"Vẫn là cô may mắn hơn, được ở bên cạnh Phó cục trưởng Hijikata thường xuyên, thế nào, anh ấy có phải là kiểu người dễ tiếp cận không?"
"Tôi cũng muốn lại gần một người đàn ông có khuôn mặt như thế, nhưng ngoài phép lịch sự ra thì anh ấy như một bức tường đồng vách sắt vậy, loại đàn ông như anh ấy mà cưới một cô gái ở Yoshiwara để cô ấy hoàn lương, nghĩ thế nào cũng không có khả năng. Dáng vẻ của anh ấy là một samurai thực thụ, dù sao thì cũng dễ chịu hơn nhiều so với mấy vị khách mập mạp, trơn nhẫy, chỉ biết dùng lời đường mật mà chúng ta hay phải phục vụ."

Nói mới nhớ, sáng nay khi ở cùng với tên Okita kia, Kagura vô tình nghe loáng thoáng từ miệng anh rằng dường như Hijikata có mối liên hệ gì đó với chị gái của Okita. Chị gái của Okita từng là người yêu cũ của Toshi sao? Kagura biết rất ít về chuyện này... Chẳng lẽ Toshi vẫn chưa kết hôn là vì mối tình xưa đó? Nếu đúng là như vậy, thì cái tính "lý tưởng hóa" của Hijikata Toshiro có vẻ vượt xa dự đoán của Kagura, dù sao thì Toshi cũng không giống Gin-chan, bởi tính cách của Gin-chan mà bắt anh ấy kết hôn thì thà để anh ấy độc thân suốt đời còn hơn...

Đang trò chuyện, đề tài của các cô gái lập tức chuyển sang Okita Sougo.
"Đội trưởng Đội Một của Shinsengumi, chẳng phải vừa trẻ trung lại đẹp trai sao?"
"Tuổi tác và khí chất của anh ấy thật sự rất hợp nhau!"
"Nếu Sou-kun mà đến Yoshiwara một mình thì tốt biết mấy! Dù phải dùng chút thủ đoạn, tôi cũng muốn giữ anh ấy qua đêm!"
"Này, lời này nguy hiểm đấy! Từ khi nào anh ấy trở thành 'Sou-kun' của cô vậy? Cô cũng gọi các khách khác thân mật thế này sao?"
"Phải nói là chỉ có Gurako mới làm được thôi. Tối qua Okita-sama còn chỉ định Gurako, lại còn qua đêm cùng cô ấy nữa."
"Gurako thật là may mắn quá đi!"
"Okita-sama thế nào?" Các kỹ nữ trẻ đồng loạt nhìn về phía Kagura. "Ngài ấy có vội vàng làm gì cô không?" Nói xong, cả đám phá lên cười.
Kagura không khỏi đỏ mặt, ấp úng, "Không có..."
"Thế thì ngài ấy cũng khá tuân thủ quy tắc của Yoshiwara nhỉ! Cô đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Chắc cũng sắp phát sinh rồi đó!"
"Ơ..."
Còn chưa để Kagura nghĩ xem nên đáp thế nào, các kỹ nữ vui vẻ bắt đầu ríu rít. "So với Kondo-sama và Hijikata-sama cứng nhắc không dễ lay chuyển, thì Okita-sama có vẻ rất thích cô đấy ~ Nên chuẩn bị sớm đi, phải giữ ngài ấy dưới váy cô mới được đó!"

Kagura nhất thời không biết phải phản ứng thế nào. Thật sự mà nói, cô vẫn còn trong trắng, các kỹ nữ cũng không hề biết cô và Sougo vào Yoshiwara vì một mục đích khác, nghĩ đến việc nếu phải cùng tên nhóc đó gắn bó như tình nhân, làm những chuyện vui vẻ mà người lớn vẫn làm, ôm lấy nhau không mảnh vải che thân, rồi nơi đó còn bị anh...
"Đang nghĩ gì thế, Gurako? Một người đàn ông như vậy, cách anh ta ngắm nhìn vẻ đẹp của phụ nữ hay sự hứng thú dành cho họ, làm sao qua mắt được bọn chị chứ. Hãy nắm bắt cơ hội này đi, đừng có thẹn thùng như bây giờ nữa đấy!"

-

Khi bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, Sougo đã vội vàng rời khỏi, Kagura nhận ra trong bữa tiệc đã vắng đi mấy người, nhưng lúc này cô vẫn chưa thể rời khỏi được. Hijikata ngồi gần đó trao đổi ánh mắt với Kagura, rồi cũng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, những người đó vẫn chưa quay lại.

Không chờ được Sougo, Kagura đành một mình trở về căn phòng đêm qua để chờ đợi. Tối nay, trong phòng đã có hai chiếc futon. Dù phòng hạng sang ở tầng này không thiếu diện tích, nhưng đặt hai chiếc futon đôi vẫn làm không gian trông có phần chật chội. Hơn nữa, việc đặt hai chiếc futon đôi lại càng khiến cảnh tượng trông buồn cười.
Kagura thở dài một tiếng.

Sau khi Kagura tắm xong, Sougo đã quay trở lại phòng, có lẽ vì nghe thấy tiếng nước chảy nên anh biết cô đang tắm, chỉ lặng lẽ ngồi một bên nghỉ ngơi.

Khi Kagura bước ra, Sougo liếc nhìn cô, rồi lại nhìn sang hai chiếc futon kỳ quặc kia.

"Hay là... hay là cất bớt một cái đi. Để hai cái thế này, cảm giác đi lại cũng chẳng còn chỗ nữa." Kagura vừa nói xong, Sougo liền đứng dậy, cuộn chiếc futon mới thêm vào lại rồi để dựa sang một bên. Anh không nói gì, Kagura tiếp lời: "Lúc ta về đã thấy có hai cái futon rồi. Không phải ta yêu cầu đâu, chắc họ phát hiện ra hôm qua không chuẩn bị riêng cho chúng ta, nên hôm nay mới thêm một cái..."

"Không có gì. Nếu cô đổi ý thì tôi sẽ trải futon ra lại cho cô." Sougo ngồi dựa vào tường, Kagura ngồi xuống bên cạnh, cách anh một khoảng vừa đủ, không quá gần cũng không quá xa.

Nghĩ đến việc Sougo đã vắng mặt phần lớn buổi tiệc, cùng với nỗi lo lắng về những loại thuốc nguy hiểm và âm mưu đang ẩn giấu, Kagura không khỏi bận tâm, cô cố tìm một chủ đề nào đó để nói chuyện.
"Ngươi có từng nghe nói về loại hương liệu tên là Aizenkou chưa?"
"Chưa. Đó là gì?"

"Nếu đốt Aizenkou, người ngửi phải mùi hương sẽ yêu người trước mắt."
Sougo chuyển ánh nhìn sang Kagura. "Cô nên biết rằng những thứ điều khiển tinh thần như vậy cuối cùng đều bị tôi chế ngự. Não cô chỉ to cỡ này thôi, nhỡ đâu cô trúng phải, yêu tôi thì sao?"
"Ngươi nói ai não nhỏ hả? Ta đã thoát khỏi sự khống chế của Aizenkou rồi đấy aru!"
"Vậy là cô từng trúng loại hương đó? Thế cô đã 'yêu' ai rồi?" Giọng Sougo bất ngờ lạnh đi, khiến bầu không khí xung quanh như biến thành một hầm băng.
Kagura cứng họng, không biết phải trả lời thế nào. Chẳng lẽ cô lại nói rằng mình đã "yêu" Shinpachi trong dáng vẻ phong độ của anh ấy lúc đeo kính sao...

"Phải rồi, tiện đây đưa cô xem thứ này." Nói xong, Sougo giơ tay, từ trong áo lấy ra một chiếc nội y phụ nữ, vung nhẹ một cái rồi nó rơi đúng lên đầu gối của Kagura.
"Á!" Kagura chưa từng thấy hành động nào kỳ quặc như vậy, không nhịn được mà hét lên. "Không ngờ ngươi lại kinh tởm đến thế! Ngươi trộm cái này ở đâu ra vậy hả, đồ biến thái!"

"Không phải tôi trộm, kẻ biến thái là người khác." Chuyện dơ bẩn này cũng làm Sougo rất tức giận, vượt xa giới hạn chịu đựng của anh. "Hình như chúng ta diễn hơi thu hút sự chú ý, lão già biến thái Sakuradera đã lén tiếp cận tôi lúc ông ta ra ngoài, nói ông ta để ý đến tôi và cô, ông ta trộm cái này từ một người phụ nữ đi cùng ông ta rồi nhét vào tay tôi, còn bảo tôi phải trộm một chiếc nội y của cô để đổi với ông ta. Không ngờ ông ta biến thái đến mức chơi cả trò 'đổi vợ'..."

"Chuyện này... ngược lại là một cơ hội tốt để tiếp cận ông ta..." Kagura lẩm bẩm.

"Đừng ngốc thế, làm sao tôi có thể đưa cái thứ (áo) đó (trong) của cô cho ông ta chứ? Dù sao thì lão ta cũng chẳng sống nổi mấy ngày nữa đâu, để lão mang theo dục vọng bẩn thỉu của mình xuống địa ngục đi!" Sougo nói, đồng thời chậm rãi tiến lại gần Kagura, mang theo một luồng khí đầy nguy hiểm khiến cô cảm thấy bất an. Những lời tiếp theo từ miệng anh lại khiến Kagura hoàn toàn không thể đáp lại được.

" - Nhưng, tối nay tôi sẽ làm vài chuyện quá đáng với cô."
"Nếu hỏi tại sao lại như vậy, thì là vì tên biến thái đó lúc này gần như đang ở ngay sau bức tường này, lắng nghe động tĩnh giữa tôi và cô."
"Cô biết tại sao chỉ có ba đêm thôi không? Vì từ đêm thứ ba, khách sẽ yêu cầu người kỹ nữ của mình phải phục vụ. Đêm thứ ba, hắn nhất định sẽ làm nhục người phụ nữ mà hắn định mang đi, người của chúng ta sẽ nhân cơ hội đó mà lấy đầu hắn."
"Ban đầu, chúng tôi đã suy đoán như vậy, cho đến khi hắn để lộ ra thói quen bẩn thỉu này trước mặt tôi.
Hắn nhất định phải nghe thấy âm thanh đắm chìm trong khoái lạc..."

Anh tiến lại gần, bắt đầu hôn nhẹ từ bên tai của cô. Cảm giác ngứa ngáy và khó chịu khiến Kagura theo bản năng muốn từ chối, điều này hoàn toàn khác với nụ hôn và việc ngủ chung giường đêm qua.

Là vậy sao... Chỉ khi mình đánh đổi bản thân, sa ngã xuống, mới có thể tạo ra cơ hội hành động sao...

Nhưng đối phương lại là Sougo...

Hơi thở của anh càng lúc càng gần, môi anh cũng áp sát lại, Kagura nhắm mắt, đôi môi cô chạm vào môi anh. Khác hẳn với nụ hôn dừng ở lễ nghi ngày hôm qua, anh ngay lập tức phản công khi nhận được phản ứng từ cô, môi lưỡi quấn lấy nhau, hơi thở của cả hai dần trở nên gấp gáp. Kagura cảm thấy bản thân hoàn toàn bị chi phối, không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể làm theo nhịp điệu của anh.

"Haa..." Hơi thở của Kagura trở nên hỗn loạn, không kìm được mà phát ra một tiếng rên khẽ. Cô và anh tách khỏi nhau, nhưng nụ hôn mãnh liệt vừa rồi để lại một sợi dây bạc mỏng, không thể phân biệt là của ai.

"Cô cũng có thể phát ra âm thanh như vậy sao? Thử xem nào, loại âm thanh khiến đàn ông càng thêm kích thích ấy..."

Đôi mắt đỏ của anh không có ánh sáng, cũng không phản chiếu hình bóng của cô.
"Ta..."

"Không làm được sao? Vậy thì tôi đành phải khiến cô đau rồi." Nói xong, anh nắm lấy cổ tay cô, ép cả hai tay cô lên cao quá đỉnh đầu, anh càng áp sát hơn. Với sức mạnh của mình, Kagura hoàn toàn có thể dễ dàng thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, nhưng cô lại không làm thế. Sau khi khống chế được cô, Sougo tùy ý giở trò trên người cô, trong khi cô chỉ cố gắng giữ nhịp thở, cố gắng hít lấy oxy, nhưng điều đó gần như rút cạn toàn bộ ý chí của cô trong vòng xoáy cuồng nhiệt của một nụ hôn sâu khác, mãnh liệt tựa cơn bão.

Cô chưa bao giờ có một sự thân mật mãnh liệt như vậy với một người khác giới. Trong cơ thể, một khát khao mãnh liệt hơn về sự gắn kết bị đánh thức, một cảm giác mà cô chưa từng khám phá ra trước đây. Cô bắt đầu mong muốn người đàn ông đó lại gần hơn, gần hơn nữa, cho đến khi hòa làm một. Toàn bộ tế bào trên cơ thể cô như đang gào thét với bộ não, làn da cô bắt đầu khao khát được chạm vào làn da của anh, cả cơ quan nội tạng cũng như đang khao khát trao đi một lời mời gọi không che giấu.

Không thể phân biệt được Sougo đang hôn hay cắn cô, đôi môi của cô, đôi tai của cô. Khi Kagura rụt cổ lại vì nhột, anh lại chuyển sang ve vuốt cổ và hõm vai của cô. Lớp phấn trang điểm trên mặt cô bị lem nhem, mái tóc rối tung xõa xuống, làn da trắng ngần của cô phủ đầy những dấu vết, như thể tạo ra những vết nứt trong màn đêm, trông giống một con búp bê bị chơi đùa đến hỏng. Kagura không ngừng thở dốc, lồng ngực phập phồng liên tục. Chiếc cổ áo rộng tuột xuống khỏi bờ vai, để lộ nửa phần thân trên trắng ngần.

Anh hơi dừng lại, nhìn Kagura dần trở nên mê loạn trong vòng tay mình. Giọng anh trở nên trầm khàn, "Tôi làm những chuyện đường đột thế này với cô, vậy mà cô không hề muốn chống cự sao...? Với sức mạnh của cô, đâu phải không thể làm được, đúng không? Hay vì nhiệm vụ mà cô đang cố gắng nhẫn nhịn...?"

"Không... không phải như vậy..."

"Cô nói không phải à?"
Ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu của anh với đôi đồng tử đỏ như máu khóa chặt lấy Kagura. Cô cảm thấy như thể mình đang bị nhấn chìm trong dung nham, cơ thể gần như sắp tan chảy. Kagura đối diện trực tiếp với ánh mắt ấy, trong sự trống rỗng lại lộ ra khát vọng chân thật của người đàn ông này.
Thậm chí, dường như cơ thể anh cũng có phản ứng. Anh muốn làm chuyện đó với mình sao?
Nhưng vừa nãy, anh còn nói rằng muốn khiến anh (và tên biến thái đang nghe lén bên cạnh) hưng phấn hơn, bây giờ nhìn lại, ngoài phần cơ thể thành thật kia của anh, chẳng có chút dấu hiệu nào cho thấy anh đang hào hứng, ngược lại, trông anh như đang buồn bã.
Làm những chuyện này với mình, biến mình thành bộ dạng rối loạn thế này, anh thật sự không cảm thấy vui sao?

Khi Kagura còn đang mải mê với những suy nghĩ hỗn loạn của mình, cô bỗng nghe thấy giọng nói của người đàn ông:
"Thật là đánh giá thấp sức hút của cô... Tôi còn tưởng chỉ có mình tôi sẵn lòng bị cô mê hoặc mà thôi..."

Câu nói ấy như một yêu tinh đang thì thầm vào tai cô, không ngừng phả ra hơi thở đầy tà mị.
Ở Yoshiwara, có vô số giấc mộng tình ái chẳng thể đếm xuể, dù vẻ ngoài của cô có phù hợp với nơi này, nhưng trái tim (linh hồn) của cô lại không thuộc về đây.

Bộ quần áo của cô lúc này chỉ còn lỏng lẻo treo trên người, để lộ làn da trắng mịn đã in đầy dấu vết bị cắn. Anh lại ghé mặt vào cơ thể cô, thì thầm những lời mơ hồ không rõ ràng.
"Làm ra những chuyện như thế này với một cô gái như em, có lẽ cả đời này cũng chỉ có một lần mà thôi. Vì để hoàn thành nhiệm vụ này, tôi đã gây ra rắc rối cho em, hơn nữa lại là do chính tay tôi... Cả quãng đời còn lại, tôi sẽ phải chìm trong sự dày vò và không thể tha thứ cho tội lỗi của mình... Không, tôi thật ngây thơ, tôi sẽ bị em giết ngay tại đây. Em không phải là kiểu con gái sẽ chịu đựng nỗi oan ức này; em có đủ sức mạnh để lấy đi mạng sống của tôi. Nếu không làm vậy, tôi không thể dừng lại được... Đó là lỗi của tôi, tôi lẽ ra nên rút kiếm giết chết hắn ngay từ đầu, loại cặn bã như hắn chết thế nào cũng chẳng quan trọng, nhưng em thì không thể... không thể chịu đựng chuyện này như vậy được..." Giọng nói của anh ngày càng nhỏ dần, gần như khó mà nghe rõ, "Tại sao tay em vẫn chưa giằng ra chứ..."
Ngực cô bị lồng ngực anh ép sát, khiến cô buộc phải thở mạnh hơn, đến mức hơi thở trong cổ họng phát ra những âm thanh hổn hển. Mà anh không nỡ rời đi, tiếp tục cắn nhẹ vào cổ cô, tay thì siết chặt khớp tay cô, như thể cố ý, anh chọn những cách khiến cô cảm thấy đau, chỉ để ép cô phát ra âm thanh nào đó. Lần đầu tiên bị đối xử như vậy, cô tất nhiên không thể chịu đựng nổi, để mặc cơ thể không nghe theo ý mình phát ra những tiếng rên rỉ "a... a..." đầy xao động. Trong ý thức, cô nghĩ rằng mình đang cầu xin anh điều gì đó, nhưng những gì phát ra chỉ là những âm thanh khó phân biệt, không biết là van xin anh dừng lại, hay cầu anh tiếp tục làm nhiều hơn nữa. Vì cô đã ép sát cơ thể mình vào anh, dù anh chưa hề chạm đến bất cứ nơi nào bên dưới bộ ngực thiếu nữ, nhưng trong sự va chạm cơ thể với người khác phái này, thần kinh cô dần dần cảm thấy một sự khao khát mãnh liệt.

-

Bỗng nhiên, từ phòng bên vang lên tiếng "ầm" như có người ngã xuống đất. Sougo dừng lại, Kagura cũng ngừng rên rỉ, mọi thứ xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở dốc của cả hai do những cảm xúc căng thẳng và đam mê chưa tan biến.

Nữ ninja Kosuzu nhảy ra từ phía phòng bên, nhẹ nhàng đáp xuống lan can, họ nhìn thấy trong tay cô cầm một thứ gì đó được bọc trong vải. Rất nhanh, cô biến mất dưới ánh trăng lạnh lẽo.

Mọi chuyện đã kết thúc.

Sougo đặt bàn tay mình từng nắm chặt lấy Kagura lên cổ mình, nhắm mắt lại. "Được rồi, giết tôi đi. Hãy giết kẻ đê tiện này, để báo thù cho sự trong sạch của cô."

Bàn tay của Kagura vòng qua cổ anh, không nói một lời, chỉ lặng lẽ ôm lấy anh.

Cảm nhận được điều này, Sougo thở sâu, vùi đầu vào hõm cổ của Kagura, nơi anh vừa để lại những dấu vết xâm phạm.

Không cần nói gì thêm, đây là Yoshiwara.

---

A/N: [1] Dù sao thì để một kỹ nữ đạt đến vị trí tayū (kỹ nữ cao cấp nhất) cũng không phải chuyện dễ dàng, Kagura tự nhận mình là tayū, vì vị trí này có địa vị cao, ít khi bị những vị khách hạng thấp làm khó dễ, những kỹ nữ cấp thấp hơn và các hầu gái thường gọi Kagura là tayū, chủ yếu xem cô như người đại diện cho vị trí của Tsukuyo.
(Mình mong muốn xây dựng hình ảnh những kỹ nữ từng làm việc cùng Tsukuyo là những người luôn tràn đầy tiếng cười trong cuộc sống thường ngày, họ thường bàn tán những câu chuyện phiếm sau lưng khách, thảo luận về xu hướng giữa phụ nữ với nhau, thậm chí còn phân tích chuyện tình cảm cho bạn bè, hình ảnh này tốt hơn nhiều so với việc mô tả họ như những kỹ nữ chìm trong tự thương hại, mình tin rằng Tsukuyo có sức ảnh hưởng lớn trong việc mang lại điều này.)

E/N: Có một đoạn xưng hô tôi - em vì cá nhân mình thấy lúc đó Okita khá là ý loạn tình mê, để lộ tình ý nhiều hơn bình thường một chút.
Chứ OkiKagu bây giờ vẫn rất "tình trong như đã, mặt ngoài còn e", bên ngoài vẫn khá là phũ với nhau và còn dè dặt trong chuyện tình cảm lắm, mình cảm thấy đổi qua xưng hô kiểu anh - em nó sẽ rất là sến. Nói chứ chọn xưng hô cho hai đứa này cũng đau đầu lắm chứ đùa 🥹

À chương sau có H rồi, ai cho tui xin ý kiến nên để xưng hô như thế nào đi 😭 Okita gọi Kagura là "em" hay là "cô" đây? Kagura thì chắc từ ta - ngươi thành tôi - anh là ok nhể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro