Chương 7: Cuộc sống thường ngày của ba thầy trò
Truyện mới viết qua, chưa qua chỉnh sửa kỹ :(
___________________
Nếu Rin có dễ dàng nhìn thấy linh, thì Len học 1 biết 10 thiên phú bẩm sinh. Ngay cả Kaito cũng nhịn không được cong mắt cười nhẹ, liên tiếp tán thưởng hắn là kỳ tài hiếm có. Rin bĩu bĩu môi, dù sao nàng cũng chả cần, Len bảo sẽ bảo vệ nàng mà, cần chi học chăm nữa, cứ lo ăn uống béo tròn đi cho sướng. Kiếp trước nàng làm bao nhiêu rồi, giờ phải hưởng thụ :3
Sau buổi tập, Rin không nhịn được phàn nàn
"Sư phụ, võ công nãy khiến người ta không còn cảm giác với thất tình lục dục. Đây không phải là phương pháp tu tiên đấy chứ?"
"Chính xác! Dạo này thông minh hơn hẳn, không mất công ta dạy dỗ." Kaito tợp một miếng chân gà to ụ, chà, càng ngày nấu ăn của tiểu tử kia càng cao tay, ai như con nhóc ăn hại kia, sắp thành cái bánh bao rồi, đá phát lăn mất xuống núi =.=
Rin trừng mắt nhìn ,"Vậy chúng con không thể học được, không có thất tình lục dục còn gọi là người sao?"
"Cho nên con cảm thấy ta không phải là người sao?"Kaito nheo mắt hỏi.
Người vốn có phải là người thường à, Rin nhịn không được lặng lẽ nói thầm một câu trong lòng.
"Rin! Ngươi muốn lại bị phạt đứng sao?"
Không xong, lại quên. Người kia có thuật đọc tâm! "Sư phụ con sai rồi... :(( "
"Tại sao nhất định phải luyện cái này?" Len nhàn nhạt hỏi xen vào.
Kaito nhíu mày chậm rãi giải thích,"Cái cốt của ly tâm thuyết là lãnh đạm, luyện cái này có thể khắc chế ham muốn giết chóc của con."
"Có tác dụng sao?" Len nhàn nhạt nói."Bản thân muốn giết liệu có thể dừng lại sao?"
Kaito nhìn Len ngạc nhiên, sự thật là vậy. Diêm Vương cũng dùng thuyết này để khắc chế sự tàn bạo đẫm máu của mình nhưng rồi bàn tay cũng nhuốm không ít máu tanh.
Nhìn Len, lại nhìn Rin, Kaito mím môi cười nói."Nói không sai, đây chẳng qua chỉ là biện pháp tìm một chút an tâm, có thể... khắc chế ham muốn giết chóc nhất, vẫn là chính ngươi."
Tuy không tiếp tục ép buộc bọn họ luyện tập, nhưng Kaito vẫn truyền thụ bài chú cho bọn họ. Vì lý do gì, có lẽ là vì ly tâm thuyết còn có thể phát ra công dụng.
Nhận ra võ công của Len chẳng những tiến bộ thần tốc, mà ngay cả pháp thuật cũng vậy, rất nhiều chú ngữ rườm rà khó niệm, hắn nghe xong có thể nhớ kỹ, còn có thể vận dụng chính xác, không giống nàng, bị những chú ngữ kia biến thành ngu người.
Nhìn Len vừa nhanh vừa chuẩn niệm chú, Rin nhịn không được đố kị nghĩ. "Thật đáng ghét, đến cái mặt cũng xinh đẹp, cả người cũng chả có chỗ nào chê. Cái gì cũng giỏi, rồi lại còn biết làm đủ thứ. Thấy mà ghét! " Rin bĩu môi xấu tính, nghĩ đến ngay cả dọn phòng cũng là Len làm, còn tỷ tỷ như nàng bị đệ đệ chiều hư, nằm ườn trên giường ngủ trương mắt mới dậy =_=
"Len có cái gì đệ không làm được không?!"Rin nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Len hơi giật mình nhìn nàng, không biết đáp lời sao. Kaito nhịn không được góp vui, cười chút dâm đãng, "Đương nhiên là có, Len sẽ không sinh con."
Len nghe nói như thế, mặt đỏ như muốn nhỏ ra máu, người cũng hoàn toàn hóa đá.
Rin há to miệng, nói không ra lời. Bảo sao nàng không tiến bộ, ngay cả thầy dạy cũng khinh thường nàng. AAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!
------------------
Rin rất hay suy nghĩ mấy cái linh tinh, điển hình như việc Kaito hay mặc đồ màu xanh, nhưng ngày nào cũng một bộ như thế, khiến cô tò mò là Kaito không biết có tắm không? Hay bây giờ cô đang tự hỏi số thức ăn mà cả ba thầy trò dùng là từ đâu mà có. Sư phụ không có ra ngoài, hay xuống núi. Mà nàng cũng không chắc, vì sư phụ có phải đi như người bình thường đâu. Thoắt ẩn thoắt hiện như ma ý =.=
"Bốp!"Một tiếng, Kaito cầm trong tay quyển sách cổ, không chút khách khí đánh lên đầu nàng .
Rin ủy khuất xoa xoa đầu, đau quá đó...... Nàng lại quên, ôn thần này có thể đọc tâm, ở trước mặt hắn suy nghĩ lung tung là tự tìm đường chết nha!
"Rin! Con còn dám bảo ta ôn thần, thật sự là tự tìm đường chết!"Kaito quắc mắt nhìn trừng trừng nàng.
Len cũng biết Kaito có thuật đọc tâm, nhưng kỳ quái là, Kaito không đọc được tâm hắn . Theo như Kaito nói do hắn là sao Thổ chuyển thế, sát khí quá nặng.
"Huhuh sư phụ, con biết sai rồi!"Rin bộ dáng đáng thương.
Bất quá lần này Kaito không cho qua nữa,"Đừng giả bộ, con nghĩ rằng con nghĩ rằng con có thể dùng chiêu này với ta nhiều lần được sao."
"Lần này ta nhất định phải phạt con!"Kaito nheo mắt, hung dữ nói với Rin.
Ai biết Len đột nhiên xen vào,"Sư phụ, muốn phạt thì phạt con đi."
Ánh mắt Rin lập tức biến thành những vì sao. Len được lắm, thời khắc mấu chốt còn biết rõ gánh tội thay cho người nhà, tỷ tỷ quả nhiên không có thương lầm đệ a.
Lại là"Ba!"Một tiếng, Kaito lại không khách khí gõ lên đầu Rin cái.
"Con thật không xứng được gọi là tỷ tỷ, cũng không bằng một nửa Len."Kaito không chút khách khí đả kích tự ái của nàng.
Không xong, lại bị hắn nghe qua."Len như vậy lợi hại, đuổi kịp được sao......"
"Con bình thường đều lười biếng!"Kaito nói trúng tim đen, càng làm tự ái của nàng bị đả kích sâu sắc.
Nhìn Rin yếu ớt, Kaito cảm giác mình tâm tình cũng thư sướng không ít.
Hắn đắc ý tuyên bố."Ngày mai các con theo ta xuống núi, cho các ngươi nhìn xem vi sư là dựa vào cái gì mà sống!"
Hôm sau, sáng sớm Rin đã bị Kaito lôi dậy từ trên giường. Xoa xoa con mắt, nhìn trước mắt một thân y phục đạo sĩ màu trắng, mờ ảo như tiên là Kaito, thoáng cái liền tỉnh táo. Thì thào nói,"Sư phụ, người ăn mặc như thế này, là muốn đi lừa gạt cô nương nhà ai?"
Kaito hiếm khi có được một lần tâm tình tốt, lập tức giống như bị xối một chậu nước đá. Mắt của hắn co giật kịch liệt, nhìn vẻ mặt của hắn như vậy, Rin chỉ biết việc lớn không ổn.
"Len! Cứu tỷ!"Nàng nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy về phía phòng bếp.
"Rin! Con đứng lại đó cho ta!"Kaito ở phía sau nàng, giương nanh múa vuốt đuổi tới.
Len nghe tiếng đi ra nhìn, vừa thấy chính là một màn này. Kaito bị tức đến hoàn toàn không để ý hình tượng, nhe răng trợn mắt đuổi sau Rin, Rin đáng thương vừa trốn mấy chiêu thức của hắn, vừa hoa chân múa tay kêu cứu mạng.
Hai người này, mới có nháy mắt cái, sao lại náo lên như vậy? Len có chút không nói gì. Nhưng vẫn lập tức chắn trước mặt Rin, ngăn lại Kaito đang nổi giận, cẩn thận che chở Rin gây họa ở sau người.
"Sư phụ, Rin không cố ý."Len quan sát sắc mặt Kaito .
Kaito miễn cưỡng giảm cơn giận của mình xuống một ít,"Len, không cần phải bảo vệ nha đầu kia, hôm nay ta nhất định phải phạt nó."
Rin vừa nghe Kaito nhất định phải phạt nàng, có chút sợ hãi dựa vào phía sau Len. Len cảm giác được nàng sợ hãi, hơi nhíu mày,"Sư phụ, hôm nay không phải còn chính sự sao?"
Lúc này Kaito mới nhớ tới chuyện ngày hôm nay, ngây ra một lúc. Len lập tức lại không ngừng cố gắng nói,"Sư phụ chạy lâu xiêm y đều rối loạn, nên sửa sang lại chút rồi đến dùng bữa sáng ạ."
"Hừ! Hôm nay có chính sự, tạm thời buông tha nha đầu ngươi!"Kaito tức giận rời đi.
Rin thở dài một hơi, cuối cùng cũng được cứu. Sau đó từ phía sau vuốt ve Len, thuận tiện đặt toàn bộ sức nặng của mình lên người hắn.
Len nhìn bộ dạng làm nũng của nàng, khóe miệng khuôn mặt đều là tươi cười ngọt ngào. Dịu dàng cười với nàng,"Bây giờ biết sợ? Vậy sao tỷ còn cố ý trêu chọc người."
"Nào có, đột nhiên hôm nay sư phụ ăn mặc thanh tao thoát tục đến lạ, sau đó tỷ nhịn không được nói hắn một câu, ai biết hắn đột nhiên giống như tinh tinh xổng chuồng. Dọa ta sợ chết..."
Không biết chính Rin có nhận ra không, hình như sau khi đến đây, chính cô cùng càng ngày càng trở nên giống một đứa trẻ.
Len nghe được lời của nàng, đại khái cũng có thể đoán được nguyên nhân Kaito tức điên." Tỷ thật là nghịch mà."Mặc dù muốn nói nàng vài câu, chỉ là sao nghe vào đều càng cảm thấy giống là sủng nịch. Đương nhiên Rin cũng nhận ra, nàng biết, mặc kệ nàng thế nào, Len vĩnh viễn đều đối tốt với nàng."Len, đệ thật tốt!"
Ai, chính nàng cũng không thừa nhận không được, cậu bé này thật là quá đáng yêu, đáng yêu đến không khống chế nổi. Không phải tỷ tỷ của hắn thì tốt rồi, có thể quang minh chính đại áp đảo ăn tươi.
"Ta vẫn sẽ đối với tỷ thật tốt."Len cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói. Chỉ là Rin thấy rất rõ bên tai hắn đang hồng lên, Rin lập tức cảm thấy bản thân sợ sẽ có ngày không kiểm soát được mà hóa thành chó sói mất.
Chờ Kaito thay đổi thân quần áo một lần nữa đi đến , liền thấy có 2 người đứng ở cửa phòng bếp. Bé gái vẻ mặt cười gian tà lặng lẽ ăn đậu hủ của bé trai , bé trai càng ngoan ngoãn đứng ở đó không nhúc nhích, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm hóa đỏ. Kaito nhịn không được xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, sao lại có một nha đầu háo sắc như vậy. Mà đứa bé Len kia càng lạ, nói gì nghe nấy, không có 1 chút thái độ phản kháng nào, không sợ chiều nàng thành hư sao.
Tuy trước đây hắn đã phát hiện chút tình cảm khác thường giữa Len cùng Rin, nhưng thực sự không biết rốt cuộc là tốt hay là xấu. Mình không phải là đã sớm tính ra sao sao Thổ sớm muộn gì cũng sẽ bị ngôi sao nhỏ không ngờ này áp chế gắt gao sao, chỉ là Rin sẽ tiếp nhận Len sao?
Nếu nàng không thể tiếp nhận loại cảm tình này, giữa hai người sẽ trở nên thế nào đây? Khoảng cách huyết thống cũng là một vực sâu lớn.
"Đi thôi, ăn xong xuống núi!" Hắn đi qua cắt đứt cái đứa còn chuẩn bị tiếp tục làm mấy chuyện xấu mờ ám.
"A! Cuối cùng cũng có thể xuống núi!" Rin cảm thán, miệng nhỏ không khép lại được.
Kaito cười, một mực sợ Len chiều hư nàng, kỳ thật chính bản thân cũng rất sủng ái nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro