Chap 2
''Bộp !'' Một tờ giấy vo tròn được ném nhẹ bẫng xuống quyển vở trên bàn.
Bừng tỉnh khói dòng hồi tưởng bất tận,tôi liếc nhanh xuống tờ giấy,chắc mẩm Miku đang thắc mắc tại sao tôi mãi chưa trả lời câu hỏi của cô ấy nên mới viết giấy cho tôi rồi ném sang như thế này.
Nhưng hóa ra không phải.Khi mở cuộn giấy ra,thứ đầu tiên mà tôi bắt gặp là những dòng chữ ngay hàng thẳng lối, hoàn toàn trái ngược với lối viết cẩu thả của Miku thường ngày.
"Hey, Rin.Trưa nay cậu rảnh không vậy?"
Rời mắt khỏi mảnh giấy,đôi mắt tôi bắt gặp cái nhìn đầy hiền từ của Kaito đang hướng về phía mình.
Tim tôi bất giác đập mạnh.
Kaito Shion,chủ tịch hội học sinh,người đứng đầu trong tất cả các môn học.
Được coi là nam sinh toàn diện của khối và là mục tiêu săn đuổi của mọi học sinh nữ.
Từ trước đến nay tôi vẫn luôn coi Kaito giống như một phiên bản ít tuổi và gần-như-hoàn-hảo của Len,chỉ có điều,cậu ấy ở một vị trí xa hơn,nơi mà tôi khó có thể chạm tới.
Một người như cậu ấy vì lí do gì mà lại bắt chuyện với con bé gần như không có gì nổi trội giống như tôi?
Tôi nhíu mày,suy nghĩ xem nên viết trả lời lại như thế nào.
''Có'' Tôi viết vào mẩu giấy một chữ cụt lủn duy nhất.Nhưng sau đó sợ Kaito cho rằng mình là người bất lịch sự,tôi bèn mím môi viết thêm.''Có chuyện gì sao?''
Kaito bắt lấy cuộn giấy tôi ném qua một cách gọn nhẹ.
Cậu ấy mở tờ giấy,mắt lướt qua những dòng chữ tôi viết.Rồi cậu ấy ngẩng lên.Nhìn tôi.Và mỉm cười.
Nụ cười dịu dàng,hiền lành đến nỗi tôi cảm thấy hơi thở của mình như ngưng lại trong không khí.Trước khi tôi kịp có bất kì phản ứng gì,cậu ấy đã quay đi,tay thoăn thoắt viết câu trả lời.
"Tớ muốn ăn trưa cùng cậu.Có được không Rin?" là những gì tôi đọc được khi mở tờ giấy.Trong lòng tôi lúc này là một mớ cảm xúc hỗn độn.
Là vui mừng,vì cuối cùng cũng có cơ hội được nói chuyện với người mình ngưỡng mộ.
Là băn khoăn,vì không hiểu tại sao cậu ấy lại tỏ ra quan tâm tới mình một cách đột ngột như vậy.
Và trên hết cả,là nỗi lo sợ mơ hồ,không biết chuyện gì sẽ xảy ra,rồi tôi sẽ phải đối diện với những chuyện ấy như thế nào...
Bàn tay tôi đông cứng lại trên tờ giấy.
Miku rốt cục cũng đã để ý đến cuộc trao đổi bí mật giữa tôi và chủ tịch hội học sinh,ánh mắt cậu ấy tràn ngập dò xét và nghi ngờ.
"Uhm,tất nhiên rồi" Tôi viết.
Từ chối thì được lợi gì?Hơn nữa, nhìn ánh mắt khẩn khoản và hy vọng của Kaito,tôi càng nghĩ mình không thể nào từ chối nổi.
Kaito nhận lấy tờ giấy,đọc nó,và rồi ngẩng lên mỉm cười với tôi.Nụ cười dịu dàng xen lẫn với mãn nguyện,giống như nụ cười của một đứa trẻ khi nhận được món đồ chơi nó ưa thích,ấm áp,nhưng lại như đang tỏa sáng.
Bất giác tôi mỉm cười,nhớ đến nụ cười mãn nguyện của Len mỗi khi được tôi dụi vào lòng.
Tôi ngả đầu vào vai anh, còn anh cúi xuống cọ nhẹ mũi vào má tôi,hai chúng tôi cứ vậy nhìn nhau,chìm sâu vào ánh mắt nhau như thể thời gian đã chết,như thể khái niệm về mọi thứ xung quanh đều không còn tồn tại...
Gò mình vào cuốn vở Toán trên bàn và cố gắng quên đi hơi ấm của Len,quên đi lời mời của Kaito,quên hết tất thảy,tôi cố gắng tập trung nghe những gì thầy nói mặc dù tâm trí lúc này đang hỗn độn như một mớ bong bóng.
Chưa được bao lâu,một cuộn giấy khác lăn tròn,đậu nhẹ nhàng ngay trước mặt tôi.
Tôi thở hắt ra,hôm nay là ngày gì mà mọi người thích chuyền giấy cho tôi như vậy?
"Eh" Nét chữ của Miku kéo dài một cách sốt ruột.
"Cậu và Kaito vừa nói chuyện gì với nhau thế?Có thể cho tớ biết được không?Bình thường có thấy hai người tỏ ra quen biết gì nhau đâu cơ chứ"
Tôi biết Miku thích Kaito.Rất thích là đằng khác.
Thực ra thì mọi học sinh nữ trong khối đều như vậy cả...trừ tôi.
Liệu Miku sẽ nói gì đây khi biết được sự thật?Rằng Kaito đã mời tôi ăn trưa riêng cùng cậu ấy?Tôi thực sự không muốn tình bạn của tôi và Miku sau này gặp trục trặc chỉ vì một người con trai hoàn toàn xa lạ,giống như Kaito...
"Thư kí của hội học sinh chiều nay không đến trường" Tôi viết,ngạc nhiên về khả năng nói dối điêu luyện của chính mình."nên Kaito muốn tớ làm người tạm thay thế.Cậu ấy gặp tớ để bàn về cuộc họp sắp tới của hội học sinh.Miku,chả có gì to tát đâu"
Trông nét mặt của Miku nhẹ nhõm thấy rõ khi nhận được tờ giấy.Tôi cũng khẽ thở phào,cảm thấy mình như vừa trút được một gánh nặng.
"Thế thì lúc đến gặp Kaito,cậu có thể...uhm,nói một điều gì đó về tớ với cậu ấy được không,Rin?" Miku viết
"Bất kì thứ gì cũng được.Như là chuyện tớ có cùng sở thích học các môn xã hội với cậu ấy,hay mấy thứ đại loại kiểu như vậy.Tớ luôn tìm cơ hội để làm quen với Kaito nhưng rồi lúc nào cũng để vuột mất.Tớ không thể chịu được nữa rồi Rin ạ"
Chuyện đó thì đơn giản.Chỉ cần bâng quơ hỏi Kaito về sở thích của cậu ấy và sau đó làm như nhắc đến Miku một cách tình cờ.Tôi cũng không muốn Miku phải mãi cam chịu tình cảm đơn phương này cho đến tận lúc học hết trung học.
"Được rồi" Tôi trả lời.
Mọi thứ rồi sẽ suôn sẻ cả thôi.Tôi sẽ có một bữa trưa yên bình với Kaito,nói chuyện một chút,cười một chút,gợi ý khéo với cậu ấy về Miku và về sở thích của cô ấy.
Rồi Kaito sẽ có hứng thú với Miku và hai người sẽ đến bắt chuyện với nhau.
Biết đâu buổi trưa hôm nay sẽ trở thành một cột mốc đáng nhớ,đánh dấu tình bạn giữa ba chúng tôi cũng như chuyện tình(có lẽ sẽ) chớm nở của Kaito và Miku.Có thể lắm chứ.
Tôi đã nghĩ một cách đầy tự tin như vậy.
Nhưng... Cho đến lúc nhìn thấy Kaito đứng đợi mình sau giờ học cùng ánh mắt dịu dàng hiền hòa như sóng biển, tôi lại bối rối không biết phải nói gì.
Suy cho cùng, đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện trực tiếp.Lần đầu tiên.
_Cậu...đợi tớ lâu chưa?
Tôi hỏi khẽ, tay bấu chặt lấy gấu áo đồng phục một cách căng thẳng.
_Chuyện đó đâu có quan trọng-Kaito mỉm cười.
Rõ ràng cậu ấy đang cư xử với tôi rất bình thường và thân thiện,giống như với mọi học sinh khác...vậy mà sao tôi vẫn lo lắng như thế này?
Cúi xuống nhìn chằm chằm lên nền đất,tôi cảm thấy hai bàn tay mình bắt đầu vã mồ hôi.
_Uhm...vậy à
Tôi đáp lại, trong lòng trách móc chính mình vì không nghĩ ra được câu trả lời nào khác khá hơn.
Uhm,vậy à- nghe mới nhạt nhẽo và vô vị làm sao.Kaito sẽ nghĩ về tôi thế nào đây?
_Uhm...tớ...
_Rin này
Kaito đột ngột nâng nhẹ cằm tôi lên bằng những ngón tay thon dài của mình,buộc tôi phải nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.
_Đừng có tỏ ra khách sáo mãi như vậy,có được không?Bên cạnh chức chủ tịch hội học sinh,tớ cũng chỉ là một người bình thường...giống như những người khác.Giống như cậu.Tớ muốn cậu đối xử với tớ giống như mọi người,chứ không phải là nói chuyện với tớ một cách gượng gạo như thế này.Cậu hiểu không?
Nỗi buồn xen lẫn thất vọng không thể nào nhầm lẫn được trong giọng nói và ánh mắt của Kaito ngay lập tức khiến tôi hối hận.
Tôi đưa tay nắm lấy cổ tay Kaito,áp chặt những ngón tay của cậu ấy lên má mình.
_Tớ xin lỗi-Tôi thì thầm,giọng run rẩy.
_Tớ thực sự không muốn làm cậu buồn đâu.Hãy tha lỗi cho tớ
Kaito yên lặng nhìn tôi.Tôi cũng yên lặng nhìn lại.
Thật mà,những gì tôi vừa nói hoàn toàn là sự thật.
_Cho nên...
Tôi mỉm cười, tay đan vào những ngón tay dài của Kaito.
Bàn tay của cậu ấy hơi nắm lại,siết lấy tôi thật chặt.
_Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu và quên chuyện vừa rồi đi, được chứ?Tớ là Rin, rất vui được gặp cậu
Đôi mắt xanh sâu thẳm của Kaito nhìn tôi đầy ngỡ ngàng- trong một tích tắc, cậu ấy đứng sững lại như thể không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, bàn tay hơi co lại trong lòng bàn tay ướt đẫm của tôi.
Nhưng rồi cũng nhanh như khi xuất hiện,chút ngạc nhiên ấy biến mất- và Kaito bật cười.Cậu ấy đưa bàn tay còn lại xoa đầu tôi giống như xoa đầu một đứa trẻ.
_Còn tớ là Kaito
Kaito đáp lại một cách bông đùa, những tia sáng ấm áp của ban ngày phản chiếu trên đôi mắt của cậu ấy. Tôi cũng bật cười.
Trong phút chốc, cảm giác dễ chịu và thoải mái ập đến trong lòng, giống như thể hai chúng tôi đã là bạn bè thân thiết,đã nói chuyện với nhau từ trước,rất rất lâu rồi.
Trái tim tôi chợt cảm thấy ấm áp một cách kì lạ với vô số những cảm xúc mới mẻ đan xen...
_Đi ăn thôi nào, tớ đói rồi
Kaito quàng tay lên vai tôi và khẽ kéo tôi lại gần, đưa tôi trở về với thực tại.
Người tôi hơi run lên một chút.Từ trước đến giờ,ngoài Len ra,chưa bao giờ tôi được tiếp xúc gần gũi với bất kì ai như vậy.
Đối với tôi,chỉ có Len mới có thể đem lại cho tôi cảm giác ấm áp và an toàn,khiến cho tôi có thể ngủ ngoan trong vòng tay của anh mà quên hết đi những điều phiền muộn,lo âu của thực tại.
Một cảm giác bình yên thực sự mà chẳng một ai khác có thể đem đến được.
Nhưng nhìn nụ cười tràn ngập hạnh phúc của Kaito... tôi không nỡ đẩy cậu ấy ra.
Khẽ tựa đầu vào vai của Kaito,tôi nhắm mắt.Và mỉm cười.
Chỉ cần cậu ấy vui là được.
[...]
Khi tôi vào lớp thì đã thấy Miku đợi sẵn.
Cậu ấy nhìn tôi, lông mày hơi nhíu lại,nét mặt vừa có chút gì đó lạnh lùng,vừa phảng phất một thoáng không hài lòng và cả trách móc nữa.Tôi chớp mắt, rốt cục lại là chuyện gì đây?
_Trưa nay cậu đã đi đâu vậy?
Miku hỏi, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết và đôi môi mím chặt.
Tôi lo lắng liếc nhìn bạn mình.
Miku không bao giờ tỏ thái độ tức giận với bất kì ai cả, chỉ trừ những việc thực sự nghiêm trọng.
_Tớ... tớ nói với cậu rồi mà
Tôi bối rối,không hiểu Miku đang muốn biết chuyện gì.
_Tớ đi gặp Kaito ngay sau lúc tan học...
_Thế thì,
Giờ tôi thậm chí còn không thể nhìn thấy được môi của Miku nữa.
Nó đang mím chặt lại, đến nỗi chỉ còn là một đường mỏng dính trên khuôn mặt.
_Chuyện gì khiến các cậu phải bàn bạc lâu đến như thế? Từ lúc cậu đi với Kaito đến lúc trở về là đã hơn ba tiếng. Tớ không nghĩ công việc của thư kí hội học sinh nhiều đến mức đó. Nói thật đi Rin, rốt cục Kaito muốn gặp cậu vì chuyện gì? Cậu vốn biết tớ ghét những lời nói dối đến thế nào cơ mà
Hơi thở của tôi dường như ngưng lại.Đông cứng.Tôi thật ngốc.Miku vốn là một người thông minh và hết sức nhạy cảm, làm sao mà tôi lại có thể chủ quan cho rằng mình đã qua mặt được cậu ấy cơ chứ?
Tôi đã tự tin quá rồi.Nhưng đâm lao thì phải theo lao,tôi đành mỉm cười yếu ớt,trong đầu điên cuồng nghĩ ra cách giải thích với Miku sao cho hợp lí.
_Đúng là công việc của thư kí hội học sinh không nhiều đến mức đó
Tôi nói hết sức nhẹ nhàng, phớt lờ ánh mắt tràn ngập nghi ngờ của Miku.
_Nhưng sau khi bọn tớ nói chuyện, bạn bè của Kaito trong hội học sinh đến rủ cậu ấy ăn trưa và Kaito hỏi tớ xem tớ có muốn đi cùng không. Vì phép lịch sự,tớ đã không thể từ chối. Và thế là tớ đã dành cả buổi trưa để đi với họ
Sao chứ?Trong lời nói của tôi cũng có chút sự thật mà.
Đúng là tôi đã dành cả buổi trưa để đi với Kaito,chỉ khác là, không hề có bạn bè của cậu ấy bên cạnh.Cũng không khác nhau nhiều lắm, phải vậy không?
_Thật sao?
Miku lạnh lùng hỏi, giọng nửa tin nửa ngờ.
Tôi gật nhẹ, cố giữ cho ánh mắt của mình thật bình thản và điềm tĩnh.
Không được lo lắng. Không được run sợ. Chỉ cần một cử chỉ bất thường, dù nhỏ thôi,cũng sẽ dễ dàng lọt vào đôi mắt tinh tường của Miku và thế là tôi sẽ bị lộ tẩy.
Chúng tôi cứ đứng yên trong im lặng và nhìn nhau mãi như vậy.
Tôi không muốn mất Miku...Chính vì điều đó, tôi càng không thể để cho cậu ấy biết được sự thật.
_Rin...
Miku khẽ phá tan bầu không khí căng thẳng,giọng run run bối rối.
_Tớ đã quá nóng nảy,quá hồ đồ...Nói những lời không hay làm tổn thương đến cậu.Nếu cậu giận tớ, thì...cho tớ xin lỗi...
Tôi mỉm cười.Không che giấu nổi sự chua xót.
Tình bạn ba năm lâu bền của hai chúng tôi,rốt cục,đã suýt đi đến vực thẳm của sự tan vỡ,chỉ vì một người con trai.
Vì tình yêu, ai cũng có thể trở nên ích kỉ...có đúng không?
_Không sao đâu Miku
Tôi khẽ nói, giọng buồn buồn.
_Tớ hiểu mà
Nếu như Kaito không gửi cho tôi mẩu giấy đó, thì đã chẳng có chuyện này...
Nhưng suy cho cùng,tôi cũng không cảm thấy thật sự hối hận vì đã đi cùng Kaito.
Cậu ấy hài hước và tốt bụng.Thân thiện và dễ mến.Tất cả những gì tôi cần có ở một người bạn.Từ lâu,sâu thẳm trong tâm hồn,tôi đã luôn mong muốn có một người bạn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro