The Letter To My Twin Brother- Len
Hoàng quốc, Mùa đông một năm sau ngày Anh bị xử tử...
Gửi Len-nii-chan,
Người anh trai yêu quý, người đã tặng cho em cả mạng sống...
Ở nơi nào đó xa xôi...
Anh có được hạnh phúc?
Vậy là đã một năm trôi qua kể từ cái ngày định mệnh ấy, ngày mà anh vĩnh viễn rời xa cõi đời này. 365 ngày - 365 lá thư em nhờ biển gửi tới anh, hy vọng anh đều nhận được.
Len à! Anh còn nhớ nơi đây không. Bến cầu mà trước đây anh vẫn thường dẫn em tới vào mỗi buổi chiều ấy? Sau khi rời khỏi cung điện, không hiểu tại sao nhưng đây là nơi đầu tiên em nghĩ tới. Nơi đây nhắc cho em nhớ câu chuyện về bí mật của biển anh đã kể:
"Viết điều ước của em lên một mảnh giấy nhỏ rồi bỏ nó vào chai thủy tinh. Nó sẽ được mang xuống sâu dưới biển. Điều ước của em sẽ sớm thành hiện thực".
Lúc đó em đã nghĩ câu chuyện này thật buồn cười, Len thật giống trẻ con, làm sao một việc như thế này lại có thể biến ước mơ của anh thành sự thực được, em sẽ chẳng bao giờ làm việc vô ích như vậy đâu.
Nhưng anh biết không, giờ đây em lại đang mỗi ngày làm việc đó, viết thư cho anh và nhờ những con sóng đem nó trôi đi, đi thật xa, ra giữa đại dương mênh mông, mang theo lời nhắn gửi này tới những nơi mà em không thể tới. Em biết, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ nhận được, nhưng em vẫn cứ viết, bởi dường như nó đem lại cho em chút gì đấy gọi là hy vọng - thứ mà em đã hoàn toàn đánh mất sau khi anh đi xa...
Có một điều, mà từ rất lâu em vẫn luôn suy nghĩ, chuyện về cô gái đó, cô gái của Lục quốc, về sự ích kỉ tột cùng của em đã khiến Len phải đau khổ. Có lẽ anh không hề biết, tuy em yêu cầu anh giết chết cô gái đó vì ganh tỵ nhưng không phải vì cô ta cướp mất người con trai em yêu mà chính là vì anh. Chúng ta đã ở bên nhau rất lâu rồi phải không? Lẽ nào em lại không nhận ra ánh mắt trìu mến anh dành cho cô ấy. Ánh mắt ấy khiến em lo sợ, hoài nghi rằng em có còn là người quan trọng nhất với anh không? Liệu anh có muốn ở bên cạnh em nữa? Em muốn anh phải có một sự chọn lựa hoặc là cô ấy, hoặc là em. Em thực sự rất rất vui khi anh đã không do dự khiến cô gái đó biến mất và mãi mãi là người anh trai yêu quý của em, chỉ mình em thôi.
Nhưng rồi, dần dần em cũng phát hiện ra sự ích kỉ của mình. Tại sao anh lúc nào anh cũng chỉ nghĩ cho em, làm theo những điều em bảo? Tại sao anh không một lần nào nói cho em biết cảm nhận của anh, những điều anh đang suy nghĩ? Để rồi ẩn sau nụ cười dịu dàng ấy là những giọt nước mắt lặng thầm đau xót trước bức ảnh cô gái đó. Anh thực sự quá ngốc đấy, Len ạ! Và...em cũng thế bởi em đã không hề nhận ra anh quan trọng với em đến nhường nào để rồi lại khiến anh buồn hết lần này đến lần khác.
Em đáng bị trừng phạt bởi sự ích kỉ của mình. Nhưng em không thể ngờ, những tội lỗi em gây ra, Len lại là người phải gánh chịu. Anh còn nhớ mình đã hứa sẽ biến mọi mong ước của em thành hiện thực không, rồi còn điều ước em sẽ được hạnh phúc mãi mãi nữa? Len đã từng nói phải tự mình ở bên cạnh bảo vệ em thì mới yên tâm cơ mà? Em đã cố gắng nghe lời anh, luôn phải mỉm cười nhưng nước mắt vẫn cứ rơi không ngừng. Anh nghĩ em có thể cười khi anh không còn ở đây, bên cạnh em sao? Em thực sự rất hối hận về mọi chuyện đã làm, nếu được em sẽ đánh đổi tất cả để đem anh trở lại, nhưng đã quá muộn, mọi thứ đã kết thúc, không thể cứu vãn được nữa bởi người anh trai yêu quý của em đã chẳng còn trên cõi đời này.
Ông trời đã đem đến cho em một người anh tuyệt vời nhưng đã lại nhanh chóng tước đoạt lại. Không! Em không thể trách ai được, tất cả mọi chuyện đều do tự em gây ra. Có lẽ em không xứng đáng trở thành em gái của Len, nhưng chỉ lần này thôi, hãy cho em được ích kỉ thêm một lần nữa. Chiếc chai thủy tinh nhỏ này cùng những con sóng kia, hy vọng chúng sẽ đem theo lời xin lỗi và điều ước cuối cùng của em đến Len, đến thượng đế:
"Nếu được sinh ra lần nữa, Em và Anh sẽ lại là một cặp sinh đôi"
Rin.
-------------
Một thời gian dài, rất dài đã trôi qua...
Và rồi đến một ngày...
Khi em mở mắt...
Mọi thứ xung quanh thật lạ lẫm...
"Kagamine Rin đã khởi động
Trạng thái ổn định"
"Rất vui được gặp con
Con có biết tên của mình không?"
Thật tuyệt vời!
"Rồi... nhanh lên nào, ta giới thiệu con với một người nữa này
Tên của cậu ấy là..."
Một lần nữa nước mắt em lại rơi, nhưng không phải vì đau khổ, ân hận mà vì một niềm hạnh phúc bất ngờ vừa đến với em. Người đang đứng trước mặt em kia lại chính Len, người anh trai yêu quý tưởng như chẳng bao giờ còn có thể gặp lại. Điều ước của em đã thành hiện thực. Chúng ta sẽ lại được sống hạnh phúc bên nhau phải không, Len, người anh trai tuyệt vời của em...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro