Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8 : Gan Cô Thật Lớn!!


--------------------------------------------------------


Có thể vì gặp Kagamine Len, trong lòng của Karusa Rin cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, vừa về tới phòng ngủ đã nằm xụi lơ trên giường, không muốn nhúc nhích.


Cô còn chưa tắm rửa, lại không dám ngủ, chỉ nghỉ ngơi một chút, lại ủ rũ bò dậy đi tắm nước nóng, lúc ngồi trong bồn tắm rồi lại phát hiện mình quên không mang áo lót vào, lại đi ra tìm.


Phòng thay quần áo ở đối diện phòng tắm, Karusa Rin tiện tay cầm một bộ đồ lót đi về phía phòng tắm, đi chưa được hai bước, cửa phòng ngủ lại bị đá văng nghe "Ầm" một tiếng đinh tai nhức óc.


Rin bị âm thanh kia làm hoảng sợ đến run cầm cập, qua một hồi mới quay lại nhìn, nhìn thấy Kagamine Len lúc này đang đứng ở cửa, lông mày nhíu chặt lại, đang nhìn cô chằm chằm.


Hắn không nói chuyện, môi mím thành một đường, chỉ nhìn cô chằm chằm, con ngươi màu xanh đục ngầu, hiện lên tức giận tột độ, dưới mắt lộ ra một làn sóng nước, mạnh mẽ dọa người.


Kagamine Len như vậy, cô đến thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, bốn mắt nhìn nhau.


Quản gia còn chưa ngủ, ở dưới lầu nghe được âm thanh lớn như vậy, tưởng cô xảy ra chuyện gì, vừa gọi : " Tiểu thư! " vừa chạy lên lầu.


Lúc chạy đến khúc quanh thấy Kagamine, bước chân bỗng trở nên chậm lại, cẩn thận mở miệng : " Kagamine tiên sinh, chào.. "


Lời chào của quản gia còn chưa nói hết, Kagamine Len quay đầu lại lạnh lùng nói :

- Trở về phòng của bà, đừng có đi ra!

Toàn thân quản gia giống như bị đóng băng, chân liền dừng bước, nhìn Kagamine Len tức giận đến điên cuồng, có chút lo lắng cho cô, mới to gan mở miệng muốn khuyên nhủ hắn : " Cố.. "

- Cút!!


Hắn chỉ nói một chữ, toàn thân quản gia đều dựng tóc gáy, lao nhanh xuống lầu.

Cửa phòng đóng sầm lại, hắn đi về phía Karusa Rin.

Hắn bước rất chậm, đạp trên tấm thảm dày, không phát ra tiếng động nào.

Kagamine Len như vậy liền khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, hắn lúc này khiến cho người ta thật sự muốn chạy trốn.

Cô hoảng sợ nắm chặt áo lót trong tay, hai chân run run muốn di chuyển.

Nhưng cô không đi nổi, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bước từng bước rồi dừng lại trước mặt mình.

Hắn gần cô như vậy, làm cho cô càng sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, chỉ có thể cúi đầu, nhìn mông lung.

Cô thấp hơn hắn rất nhiều, hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cô một lúc, bỗng đưa tay ra kéo tóc cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên.

Đau đớn ập đến, cô nhịn không được thốt lên : " Len.. "


Một chữ đơn giản nhưng lại khiến con ngươi của Kagamine Len co rút, giật tóc cô càng mạnh : " Cô gọi tôi là gì?! "


Karusa Rin đau đến mức mặt trắng bệch, giật giật môi đổi giọng : " Ka.. Kagamine tiên sinh.. "


Kagamine Len cười gằn một tiếng, hắn không tiếp tục nói chuyện với cô, trực tiếp cúi người hôn lên môi cô.


Không phải hôn, nói đúng hơn là cắn!


Hắn không để ý đến cảm nhận của cô, chỉ mạnh mẽ cạy đôi môi đóng chặt của cô, dùng sức lực rất lớn để trả thù, có điều, hai ba lần cô vẫn không hé miệng, môi bị hắn cắn đến chảy máu, mùi máu tanh lập tức hòa vào nụ hôn kia.


Karusa Rin bị đau, muốn chạy trốn, nhưng càng giãy dụa, hắn lại càng mạnh tay, khiến cho mùi máu trong miệng hai người ngày một nồng.

Cô cảm thấy buồn nôn, dù sức của cô không ngăn nổi sức của Kagamine Len, vẫn liều mạng giãy dụa.

Kagamine Len không để ý đến kháng cự của cô, khi hắn bắt được đầu lưỡi của cô liền tàn nhẫn cắn một cái, mãi đến khi cảm nhận được cô vì quá đau mà không còn dãy dụa nổi nữa, mới buông tha đôi môi sưng đỏ của cô, lại di chuyển đến tai cô, âm thanh kiều diễm, như đang nói lời tâm tình, nhưng hơi thở ấm áp kia lại nói ra những lời lạnh như băng :

- Cô nghĩ những lời tôi nói là giỡn chơi thôi sao? Tôi không phải đã nói với cô rằng việc của tôi và cô không được để ông biết sao? Gan cô thật lớn!!


Hắn híp mắt, lại nói :

- Vẫn là cô ở một mình thiếu hơi đàn ông, nên ông vừa đến, cô lại không thể chờ được giở cái trò cũ rích kia ra để ông buộc tôi quay về ngủ cùng cô có phải không?!

Diễn lại trò cũ?


Cô nhíu mày, mở miệng giải thích : " Tôi không có.. "


Vừa mới nói ba chữ, cô lại không hiểu Kagamine Len nói như vậy là có ý gì, rốt cuộc im lặng, mờ mịt nhìn hắn, lại do dự, không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu.


Hắn nhìn thấy cô chần chừ, lại cho rằng cô đang tìm cách ngụy biện.


" Không có? " - Hắn cười thành tiếng - " Rất tốt, đã học được cách trợn mắt nói dối rồi! "


Hắn nắm tóc cô càng lúc càng chặt : " Tốt lắm!! Vậy cô nói cho tôi biết, lắc tay sớm không quên, muộn không quên sao lại bỏ quên ở nhà ông?! Cô nói cho tôi biết, ông chỉ tới đưa lắc tay cho cô, làm sao biết tôi cả tháng trời không về nhà này?!!


Nghe đến đây, Karusa Rin liền hiểu được một chút.


Thì ra là ông đã biết từ khi ông đi Nagano đến nay hắn không về nhà..


Nhưng tối nay, dù là ở nhà cũ hay ở nhà này cô đều không nói thật với ông, làm sao mà ông biết được?

Trong chớp mắt, Rin đã nghĩ ra.


Là quản gia.. trong nhà này ngoài cô ra thì chỉ có quản gia là biết chuyện giữa cô và hắn, cô không nói chuyện này với ông, như vậy chỉ có thể là quản gia rồi. Chẳng trách lúc nãy khi lên lầu nhìn thấy cô chật vật như vậy, ánh mắt của quản gia lại tỏ ra áy náy..


- Sao không trả lời? Vừa rồi không phải một mực phủ nhận sao? - Cố Dư Sinh tức giận, lại cười khinh bỉ :

- Được rồi, không ngờ cô lại là một người tâm cơ, biết tôi sẽ không cùng cô về nhà, liền giả vờ để quên lắc tay ở nhà ông, khiến ông phải đến đây một chuyến chứ gì?!

Karusa Rin giật giật môi, cuối cùng cũng không lên tiếng.


Trong đầu hắn đã nghĩ cô cố ý làm như vậy rồi, cho dù có nói cho hắn biết không phải cô cố ý bỏ quên lắc tay ở nhà ông, liệu hắn có tin cô không?


Nếu hắn không tin, cô còn phải tốn công giải thích nữa làm gì? Không giải thích rõ, hắn có thể sẽ nói ra những lời càng khó nghe.


" Những chuyện cô làm tối nay thật tốt, thật hay !! " Câu nói khen ngợi cô như vậy, còn đau đớn hơn gấp đôi so với việc hắn nắm tóc cô.


Hắn buông mái tóc đen đã trở nên rối bời của cô ra, vỗ tay ba tiếng, ánh mắt sắc lên vẻ tức giận, nụ cười trên mặt cũng hoàn toàn biến mất, giọng điệu âm lãnh cất lên :

- Cô đã hao tâm tổn sức nhiều như vậy, tối nay tôi sẽ tận tình phục vụ cô thật tốt!!


Nói xong, hắn thẳng tay kéo cô, thô lỗ đẩy cô ngã xuống giường.

Hắn rất mạnh bạo, giống như muốn cướp đi mạng sống của cô.

Cô liền nhớ tới một tháng trước hắn đã đối xử với cô thế nào, dù cô có yêu thích hắn, cũng không có nghĩa cô sẽ cam tâm tình nguyện để hắn hành hạ như vậy..!

Cô phản kháng.. phản kháng kịch liệt.


Nhưng cô càng dãy dụa, hắn lại càng tàn nhẫn, ga trải giường nhanh chóng bị hắn làm nhăn nhúm, gối ở trên giường giờ lại bị văng xuống dưới đất.


Sức của cô không mạnh bằng hắn, tất nhiên cô càng không phải là đối thủ của hắn, bị hắn đè lên người, không thể cử động, như một con cá nằm trên thớt chờ bị người ta làm thịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro