[Chap 1/Oneshot]
Lần đầu mình post fic trên Wattpad nên k có nhiều kinh nghiệm, ai có j thì chỉ nha ^^
---
Author: MazyWhite (Mazy, cứ gọi tớ là Zy ^^)
Characters: Thanh Phong - Tiểu Thiên
Disclaimer: Các nhân vật trong fic thuộc về au (vì au tạo ra họ) và au viết fic với mục đích phi lợi nhuận.
Rating: K
Category: Fluff, romance, ... (còn gì nữa nhỉ? Các readers hãy đọc là biết mà ^^)
Summary:
Tiểu Thiên, một bông hoa bồ công anh bé nhỏ, kiên cường và dịu dàng, ngây thơ, ở bên Thanh Phong - một cơn gió lạ. Liệu tình yêu của họ sẽ đi về đâu?
Không được đem fic này đi đâu khi chưa có sự đồng ý của author
---
Bồ công anh và gió
Tôi gặp em trong một ngày hè nắng dịu.Ngày đó, những áng mây mỏng vẫn trôi đi lặng lẽ, cây vẫn cứ phát ra tiếng xào xạc dưới gió, chim vẫn cứ hót, nhưng đối với tôi đó là ngày đầu tiên tôi biết thế nào là “rung động”.
Em mặc một chiếc áo thun trắng, váy của em cũng màu trắng. Em như một bông bồ công anh, nhẹ nhàng, dịu dàng,ngây thơvà nhỏ bé. Vừa như một bông bồ công anh, vừa như một thiên thần. Chắc vì lý do đó mà em có tên là Tiểu Thiên. Em mang hạnh phúc cho những người em yêu thương, dù chỉ là những điều nhỏ bé nhất.Ở bên em, họ có cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái, ấm áp và được yêu thương.Em vẫn thường nói:
“Em muốn trở thành bồ công anh, vì chúng nhẹ nhàng và nhỏ bé. Chúng mang hạnh phúc và hy vọng, cùng tình yêu đến khắp nơi trên cõi đời. Còn anh thì sao?”
Tôi chỉ cười nhẹ. Tôi biết em, một cô bé dịu dàng, nhỏ bé nhưng kiên cường. Như bồ công anh vậy. Vì thế tôi đã đặt biệt danh cho em là bồ công anh. Còn tôi ư?
Tôi là Thanh Phong, một cơn gió. Gió không bị trói buộc bởi gì cả, tự do, nhưng cô đơn. Tôi vẫn thường lang thang trên những dãy phố cũ kỹ trên con đường nhỏ bé lúc hoàng hôn. Tôi tự do, tôi có thể làm những gì mình thích. Có thể dịu dàng, mà cũng có thể dữ dội. Tôi sống khép kín, trầm lặng, em cũng thế. Nhưng em vẫn không cô đơn như tôi. Em đã từng nói tôi là một cơn gió lạ trong cuộc đời của em. Đúng thế chăng?
Em luôn hòa đồng, em dịu dàng và nhỏ bé nhưng em rất cứng đầu. Nhiều lần em sai, nhưng em vẫn cố cãi với tôi. Lúc đó tôi lại cốc đầu em, và nói:
“Nhóc con cứng đầu thật!”
Lúc đó em lại cười xòa, và chúng tôi lại như cũ. Cùng nắm tay nhau đi dạo trên con phố cổ, lê la trên những hàng quán, đi khắp những con hẻm nhỏ bé, để mặc cho gió mơn man những lọn tóc mai.
Đến khi em sắp đi xa, rời xa khỏi tôi, lúc đó tôi mới thốt ra được câu hỏi đã trăn trở từ lâu:
“Vì sao em lại yêu bồ công anh?”
“Vì anh là gió, bồ công anh dựa theo gió mà mới trưởng thành được. Em là bồ công anh, anh là gió. Em dựa vào anh mà có thể trưởng thành được. Hơn nữa, bồ công anh nhờ gió mà có được hạnh phúc, mãi mãi….
Em yêu anh, gió à… ”
End.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro