Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

05.


ánh sáng từ điện thoại của cả nhóm chiếu sáng tầng dưới, tạo thành những dải sáng yếu ớt trên nền gạch đen. tiếng cười nhỏ khô khốc vừa rồi vẫn vang vọng trong tâm trí họ, nhưng không ai dừng lại. mọi bước chân đều thận trọng, và không gian như nén chặt sự hồi hộp.

"ai đó đang chơi trò mèo vờn chuột với chúng ta," thái sơn nói khẽ, mắt quét qua hành lang phía trước.

"không phải chỉ chơi," dương đáp, giọng trầm. "kẻ đó đang muốn dẫn chúng ta đi đâu đó."

cả nhóm tiếp tục di chuyển cho đến khi họ đến gần phòng tập thể dục cũ, nơi có tiếng động lớn vừa rồi. cửa phòng đã bị mở toang, bên trong là một mớ hỗn độn của những dụng cụ thể thao cũ, bàn ghế gãy, và những bóng tối dày đặc. ánh sáng từ điện thoại quét qua không gian, chiếu sáng những chi tiết lạ lùng trên sàn nhà.

"nhìn kìa," quang hùng chỉ vào những dấu chân dẫn từ cửa vào sâu bên trong phòng. dấu chân để lại trên nền gạch bụi bặm như vừa mới được tạo ra.

"không chỉ có chúng ta ở đây hả," hoàng hùng nói, giọng run.

"suỵt, đi tiếp," dương ra lệnh, bước vào trước. từng bước chân của họ vang lên trong không gian rộng lớn và trống trải, mỗi tiếng động nhỏ đều như bị khuếch đại. họ đi theo dấu chân cho đến khi dừng lại trước một bức tường ở cuối phòng, nơi treo một tấm bảng lớn đã bị vỡ nát.

trên tường, một dòng chữ lớn được viết bằng sơn đỏ: "hội tụ để nhớ lại."

"một lời nhắn," thái sơn nói, đôi mắt nheo lại. "ai đó muốn chúng ta nhớ lại điều gì đó."

"và không chỉ chúng ta," dương đáp, chỉ tay về phía một cánh cửa nhỏ bên cạnh. "tôi nghĩ chúng ta không phải là những người duy nhất được dẫn dụ đến đây."

họ đẩy cửa bước vào và phát hiện một cầu thang hẹp dẫn xuống tầng hầm. không khí càng lúc càng ngột ngạt hơn khi họ bước xuống. ánh sáng từ điện thoại chiếu rọi một căn phòng rộng lớn dưới tầng hầm, nơi có năm người khác đã đứng chờ sẵn.

"cuối cùng các cậu cũng đến," một giọng nói quen thuộc vang lên. đó là trần minh hiếu, người bạn học cũ mà họ chưa gặp lại kể từ sau vụ cháy. bên cạnh anh là phạm anh duy, đặng thành an, trần phong hào, và công văn dương. mỗi người đều mang một ánh mắt đầy nghi hoặc và lo lắng.

"các cậu cũng bị gọi về đây?" thái sơn hỏi, bước lên trước.

"phải," phong hào đáp. "chúng tôi đều nhận được những tín hiệu khác nhau, tất cả đều dẫn chúng tôi đến đây."

"vậy là tất cả chúng ta đều có mặt," văn dương nói, giọng trầm. "có vẻ như kẻ đứng sau mọi chuyện này không muốn bỏ sót ai."

"chuyện này không phải ngẫu nhiên," dương nói, ánh mắt lướt qua mọi người. "chúng ta đều được kéo về đây vì một lý do."

trước khi họ kịp thảo luận thêm, ánh sáng từ đèn điện thoại của quang hùng quét qua một góc phòng và chiếu sáng một bảng điều khiển lớn bị bụi phủ kín. bảng điều khiển này có những nút bấm và màn hình nhỏ đã hỏng, nhưng trên đó có một biểu tượng quen thuộc: ngọn lửa của st.apollo.

"đây là trung tâm điều khiển," anh duy nói, tiến lại gần. "rất có thể nó liên quan đến dự án mà chúng ta tìm thấy trong ghi chép."

dương bước tới, phủi lớp bụi trên bảng điều khiển và phát hiện một khe nhỏ vừa vặn cho cuộn băng cassette mà họ tìm thấy ở tầng trên. anh quay lại nhìn nhóm, ánh mắt dò hỏi.

"không còn đường lùi nữa," thái sơn nói. "chúng ta phải biết sự thật."

dương gật đầu, đặt cuộn băng vào khe và nhấn nút phát. âm thanh rè rè vang lên trước khi một giọng nói trầm, lạnh lẽo cất lên:

"chào mừng các người đã quay lại nơi tất cả bắt đầu. dự án d không chỉ là một thí nghiệm. nó là lời hứa về sự kiểm soát, về việc định hình tương lai. nhưng các người đã phá hỏng tất cả. giờ đây, quá khứ sẽ đòi lại sự cân bằng."

âm thanh ngừng lại, để lại một khoảng im lặng chết chóc. cả nhóm nhìn nhau, mỗi người đều mang một nỗi lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.

"chúng ta đã phá hỏng điều gì à?" hoàng hùng hỏi, giọng run run. "chúng ta chỉ là những học sinh..."

"không phải chỉ là học sinh," phong hào đáp, giọng cứng rắn. "chúng ta là những phần của một kế hoạch lớn hơn mà chúng ta chưa từng biết."

văn dương tiến lại gần bảng điều khiển, ánh mắt sáng lên như vừa nhận ra điều gì đó. "kế hoạch này không chỉ dừng ở vụ cháy. nó là một hệ thống được xây dựng để tạo ra sự kiểm soát hoàn toàn... không chỉ trên chúng ta mà còn cả thế hệ sau."

"và giờ là lúc đối mặt," dương nói, ánh mắt kiên định. "dù là ai hay cái gì đứng sau tất cả chuyện này, chúng ta phải kết thúc nó ở đây và ngay bây giờ."

trước khi họ kịp hành động thêm, một tiếng động lớn vang lên từ phía trên, như thể thứ gì đó khổng lồ đang di chuyển. mọi ánh mắt lập tức hướng về phía cầu thang.

"chúng ta không đơn độc," thái sơn nói, giọng căng thẳng. "và tôi không nghĩ kẻ đó chỉ muốn chúng ta nghe cuộn băng này."

"chuẩn bị đi," dương ra lệnh, siết chặt chiếc điện thoại trong tay. "cuộc đối đầu thực sự sắp bắt đầu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro