Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28

Hứa Ngụy Châu chậm rãi ngồi xuống, hai ngón tay nắm nắp chung trà mở ra liếc mắt nhìn, hoàn hảo, lượng nước còn lại không ít.

Sau khi ngây người, Hoàng Cảnh Du nắm Hổ phù trong tay, trào phúng cười nói: “Chỉ bằng ngươi?”

Hứa Ngụy Châu xoa xoa cái trán, giọng điệu của người này thực sự khiến người khác muốn lật bàn.

Y vội vàng nhìn thoáng qua chung trà, phải bình tĩnh, gương vỡ khó lành.

“Trẫm tất nhiên là không có bản lĩnh đó.” Hứa Ngụy Châu nhìn thẳng vào Nhiếp chính vương, “Bằng Hổ phù này, bằng độ quan trọng của người kia trong lòng Nhiếp chính vương!”

Hứa Ngụy Châu cũng không xác định được Hoàng Cảnh Du vong ân phụ nghĩa này sẽ có phản ứng gì, y chỉ đang đánh cược, đánh cược lương tâm của Nhiếp chính vương còn chưa biến mất.

Mặt Hoàng Cảnh Du trầm xuống, trước đây hắn tuyệt đối không ngờ tới, con cá lớn mà hắn và Tạ Triều Vân lập kế hoạch để câu lên từ lâu vậy mà lại là Hứa Ngụy Châu.

Điều này khiến hắn phẫn nộ và thất vọng hơn bất cứ người nào.

Hắn cười lạnh nói: “Bệ hạ không khỏi quá ngây thơ, bản vương lục thân (bố, mẹ, anh, em, vợ, con) không nhận, lẽ nào sẽ thỏa hiệp vì một nữ tử không rõ danh tính?”

Lục thân không nhận là chuyện khi nào?

Hứa Ngụy Châu: “Là sao? Nhiếp chính vương vô lương tâm như vậy sao, ngược lại là trẫm nhìn lầm rồi. Đáng thương nữ tử kia cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà phải chiếu cố Nhiếp chính vương, đánh cược mạng sống để cứu ngươi, mãi đến tận khi trẫm tìm thấy nàng vẫn đang khổ khổ cực cực tìm người, sợ Nhiếp chính vương ở bên ngoài một mình bị bắt nạt…”

“Đủ rồi!”

Hoàng Cảnh Du tâm sự ngổn ngang ngồi xuống bàn, ngoại trừ Tạ Triều Vân, không ai biết trong ba ngày kia hắn thế nào, một khi đi lại một mình thì sẽ bị bắt nạt, Hứa Ngụy Châu dám nói ra câu “bị bắt nạt” này với Nhiếp chính vương quyền khuynh triều chính thì có thể chứng minh rằng y chắc chắn đã biết được chân tướng.

Ân nhân của hắn, lại bị Hứa Ngụy Châu tìm được trước. Vừa nghĩ tới có thể là Hứa Ngụy Châu nhìn thấy manh mối ở cửa sau vương phủ ngày hôm đó, Hoàng Cảnh Du biết vậy đã chẳng làm.

Lại tiếp tục ở trước mặt Hứa Ngụy Châu phủ nhận nữ tử kia đối với hắn không quan trọng, cũng không làm nên chuyện gì, cái để uy hiếp hắn đều bị y nắm bắt được rõ ràng.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

Hứa Ngụy Châu nỗ lực học theo thần sắc độc ác của Ngụy thái hậu: “Chén trà này, nếu Nhiếp chính vương không uống, vậy hãy để cho người khác thay ngươi uống.”

Hoàng Cảnh Du hô hấp gấp gáp, “Bản vương còn tưởng rằng, ngươi sẽ không liên lụy người vô tội.”

Hứa Ngụy Châu nhìn chằm chằm ánh mắt thất vọng của Nhiếp chính vương, trong lòng nghĩ, trong tình tay ba không có ai là vô tội.

Tuy rằng áp dụng vào tình huống của bọn họ thì không hợp cho lắm, nhưng đạo lý thì vẫn giống nhau, huống hồ hai người đều là trẫm.

Y cây ngay không sợ chết đứng nói: “Nhiếp chính vương ngày ngày uy hiếp trẫm, trẫm chẳng qua là muốn tự vệ thôi. Ngươi uống xong chén trà này, bảo đảm trong vòng một năm sẽ không động thủ với trẫm, một năm sau trẫm sẽ cho ngươi thuốc giải. Chỉ cần được uống thuốc giải đúng lúc, trẫm bảo đảm sẽ không có ảnh hưởng gì đến ngươi."

Một năm sau, cổ độc của Hoàng Cảnh Du không phát tác lại, thì sẽ biết rõ trẫm tâm địa bồ tát thế nào.

Hoàng Cảnh Du tự giễu nở nụ cười, hắn vẫn luôn tận lực tách Hứa Ngụy Châu và lão hoàng đế ra để nhìn nhận, chuyện lão hoàng đế hạ cổ độc không muốn giận chó đánh mèo lên người y.

Bây giờ xem ra, Hứa Ngụy Châu không chỉ thay lão hoàng đế đề đao mà thậm chí thủ đoạn dơ bẩn dùng độc khống chế hắn cũng đã chảy xuôi trong huyết mạch.

“Có tin bản vương hiện tại sẽ bóp chết ngươi?”

Hứa Ngụy Châu nghiêm túc nói: “Trẫm chết rồi, nàng cũng không thể sống.”

Hoàng Cảnh Du kiệt khí, có thể nhìn ra được lúc nói những lời này Hứa Ngụy Châu cực kỳ nghiêm túc bình tĩnh. Hắn như bị hung hăng đạp bảy tấc, hắn đúng là sẽ không giết Hứa Ngụy Châu, bởi vì Hứa Ngụy Châu chết rồi, không chỉ có ân nhân không sống được, hắn cũng sẽ bị Hợp Tâm Cổ liên lụy chôn cùng Hứa Ngụy Châu.

Hứa Ngụy Châu lại nói: “Có câu nói, nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng, như thế nào, Nhiếp chính vương nắm quyền lực trong tay mà ân tình của một nữ tử nho nhỏ cũng báo không được sao?”

Y nắm lấy điểm này, nỗ lực kích thích lương tâm Nhiếp chính vương. Y tin tưởng Nhiếp chính vương có lương tâm, Tiểu Hắc ở một góc độ nào đó chính là sự phản ánh một mặt khác của Nhiếp chính vương.

Mau phát hiện ra lương tâm của mình đi, bằng không đừng trách trẫm không cho mặt mũi, nói cả chuyện các ngươi từng lên giường ra.

Hoàng Cảnh Du không nhúc nhích một lúc lâu, không phải hắn đang do dự, chỉ là ngày hôm nay đột nhiên phát hiện ra một mặt khác của Hứa Ngụy Châu, chấn động quá lớn. Quả nhiên tiểu bù nhìn vẫn nên chộp vào trong tay giày xéo là tốt nhất.

Hắn nắm chặt tay đến nỗi từng khớp ngón tay vang lên âm thanh rôm rốp, Hứa Ngụy Châu nghe mà sởn cả tóc gáy.

Y không khỏi sờ sờ cái cổ, đáng sợ a.

Hoàng Cảnh Du: “Bản vương làm sao tin được lời ngươi nói? Ngươi cho bản vương gặp mặt nàng trước.”

Hứa Ngụy Châu: “Ngươi có chuyện liền hỏi, làm ngươi thấy nàng là không có khả năng, trẫm lại không ngốc.”

Hoàng Cảnh Du: “Ngươi như thế nào tìm được nàng?”

Hứa Ngụy Châu: “Lúc thái hậu tuyên bố Hổ phù hết hiệu lực, phản ứng của Nhiếp chính vương làm trẫm cảm thấy được Hổ phù của ngươi đã mất. Vì vậy trẫm ủy thác Lục Hoài Thiện hỗ trợ tìm. Đúng như dự đoán, Lục Hoài Thiện tìm được nhanh hơn ngươi một bước.”

Chẳng trách Tạ Triều Vân tìm lâu như vậy, không hề có một chút tin tức nào, hóa ra đã sớm bị người khác nhanh chân đến trước, sợ rằng còn xóa đi không ít manh mối.

Hoàng Cảnh Du thật sự hận sự thông minh của Hứa Ngụy Châu, đáng giận nhất chính là, y thông minh như vậy là bởi vì Hợp Tâm Cổ.

“Ngươi làm thế nào để chứng người mình tìm thấy là đúng?” Con ngươi Hoàng Cảnh Du đen sẫm, chính hắn cũng không rõ là ai, Hứa Ngụy Châu cũng có thể sắp xếp một người lừa hắn.

Hứa Ngụy Châu nỗ lực suy nghĩ một chút, lấy gì chứng minh, mà không bị không bại lộ, trong đầu y lóe lên ý tưởng: “Nhiếp chính vương chắc cũng phát hiện căn phòng đó sụp đi?”

Hoàng Cảnh Du: “Không tính.”

Hứa Ngụy Châu cười khẽ: “Chuyện căn phòng sụp đập vào Nhiếp chính vương chắc người khác không biết đi? Cô nương nhờ trẫm hỏi ngươi một chút, sau gáy còn đau không?”

Hoàng Cảnh Du đồng tử kịch liệt chấn động, hắn đầu óc đột nhiên căng thẳng, xuất hiện một đoạn ký ức vụn vặt, có người đau lòng sờ vào gáy và sau lưng của hắn, xúc cảm ôn nhu tỉ mỉ cứ như được tái hiện trước mắt.

Sau gáy căn bản không nhìn ra sự khác biệt, chỉ có lúc đầu sờ vào thì có hơi đau, Hoàng Cảnh Du không để ở trong lòng, xưa nay không nói với ai.

Hoàng Cảnh Du mím môi: “Nói cho nàng biết, bản vương không sao.”

Hứa Ngụy Châu: “Trẫm đã nói cho nàng biết.”

Muốn y đi đưa tin tức để theo dõi à? Không có cửa đâu.

“Nhiếp chính vương, nước trà sẽ nguội.”

Đầu ngón tay Hoàng Cảnh Du men theo chén trà, gân xanh trên trán không khống chế được nổi lên, hắn cố gắng đẩy chuyện cũ ra khỏi đầu, nhắm mắt uống một hơi cạn sạch.

Hơi lạnh của trà trôi vào trong cổ họng, Hoàng Cảnh Du đột nhiên phát hiện, hắn hận nhất không phải là độc, dù sao trong người hắn cũng có Hợp Tâm Cổ, một năm sau tiểu hoàng đế không cho hắn thuốc giải, có lẽ hắn cũng sẽ không sống được ở trên đời quá lâu.

Nhiều một loại độc, ít một loại độc, đối với hắn mà nói, chẳng quan trọng. Có lẽ cả hai phát tác cùng lúc, trực tiếp lấy mạng hắn là tốt nhất.

Hắn chỉ hận bộ dáng nhẹ nhàng bâng quơ bắt hắn uống thuốc độc của Hứa Ngụy Châu!

Hứa Ngụy Châu nhớ tới chuyện lần trước Nhiếp chính vương ép y uống thuốc, một chiêu đổi trắng thay đen không hề có kẽ hở. Cao thủ uống thuốc trong phim truyền hình, không phải đều là nhìn thấy hắn uống nhưng kỳ thực thì đã đem nước trà đổ vào trong ống tay áo.

Hứa Ngụy Châu tiến đến bên người Nhiếp chính vương, nhìn đăm đăm, theo dõi hắn, thậm chí đứng chắp tay, ngừng thở, lặng lẽ kiễng chân.

Nhiếp chính vương hầu kết lăn từ trên xuống dưới, nuốt xuống.

Lúc Hoàng Cảnh Du mở mắt thì nhìn thấy cảnh tượng Hứa Ngụy Châu thật cẩn thận giám sát hắn, khuôn mặt cách hắn không quá ba tấc, con ngươi trắng đen rõ ràng, ôn hòa ngoan ngoãn, nếu không phải nhìn thấy bộ dáng hung hăng đến cực điểm của y vừa nãy, hắn thực sự hoài nghi là mình ngã bệnh, Hứa Ngụy Châu dỗ hắn uống thuốc.

Hứa Ngụy Châu cố cứng rắn nói: “Nhiếp chính vương có thể há miệng cho trẫm kiểm tra một chút không?”

Hoàng Cảnh Du tức giận đến không muốn nói chuyện.

“Nhìn một chút thôi.” Hứa Ngụy Châu uy hiếp nói, “Không cho xem trẫm không cho ân nhân ngươi ăn cơm.”

Tuy rằng, trẫm không thể tự bỏ đói chính mình.

“Một vừa hai phải, Hứa Ngụy Châu.”

“Được.”

Hứa Ngụy Châu xác định hắn uống xong, nhất thời cảm thấy thần kỳ, y uy hiếp lung ta lung tung mà Nhiếp chính vương lại thấy sợ?

Trẫm đúng là cái khó ló cái khôn, lợi hại cực kỳ.

Y đưa tay ra: “Hổ phù trả trẫm.”

Nhiếp chính vương: “…”

Đến tột cùng Hứa Ngụy Châu bị ngốc, hay là hắn là bị ngốc?

Hứa Ngụy Châu nói năng hùng hồn: “Trẫm chỉ lấy Hổ phù đập ngươi một chút, cho ngươi kiểm chứng, ngươi cho rằng trẫm trả lại ngươi? Đem ra, nếu không trẫm…”

Đồ vật đã vào tay Nhiếp chính vương, lây đâu ra đạo lý đòi về.

Bởi vì da mặt Hứa Ngụy Châu quá dày, Hoàng Cảnh Du trong lúc nhất thời nói không nên lời, trực tiếp hôn mê.

Hứa Ngụy Châu trên người đột nhiên “Đông” một cái, bị Nhiếp chính vương cực kỳ nặng ngã vào.

Y cố hết sức miễn cưỡng duy trì thân hình, dìu Hoàng Cảnh Du đến bên giường, ra một trán mồ hôi.

Y lắc lắc tay, tức giận khoa tay múa chân trên cổ Nhiếp chính vương một trận.

Dám bóp cổ trẫm, đời này đừng nghĩ đến chuyện tìm người nữa.

Hứa Ngụy Châu có chút tức giận.

Dựa vào cái gì mà bóp cổ y, cho dù chỉ là giả vờ để hờ trên cổ y không dán vào nhưng đó cũng là đã ra tay.

Cứ không vừa ý hoàng đế thì cả một ngụm trà cũng không chịu uống?

Hứa Ngụy Châu ý thức được một lần nữa, khoảng cách thâm cừu đại hận giữa nguyên chủ và Hoàng Cảnh Du chỉ cần thoáng vượt một bước, liền sẽ chết không nhắm mắt.

Y không biết ân cứu mạng có thể hóa giải thù hận không, Hứa Ngụy Châu không nghĩ đi thử, miễn cho kết quả không thể cứu vãn được.

Nhiếp chính vương có bị ngốc thì vẫn chán ghét con hát, dù cho người hát hí khúc là y, cũng không thể thay đổi được.

Cứ thế mà suy ra, nếu Nhiếp chính vương biết người cứu hắn là hoàng đế, có khi chút ân tình mà bây giờ hắn còn kiêng kỵ cũng sẽ mất đi.

Nếu vậy thì y chẳng còn lợi thế gì trong tay cả.

Tưởng tượng và khoảng trống đẹp đẽ nhất là không thể xâm phạm, Hoàng Cảnh Du vẫn luôn không biết người nọ là ai, ở trong lòng hắn, sẽ không tự giác cho nàng gia tăng sở hữu phẩm chất tốt đẹp. Nàng sẽ vĩnh viễn là ngọc thô chưa mài, không cần báo đáp, vô cùng thiện lương, trong lòng Hoàng Cảnh Du hổ thẹn, sẽ bất chấp gian nguy.

Giả sử một ngày nào đó, Hoàng Cảnh Du phát hiện ra người này là y, phát hiện y cũng sẽ lừa dối người khác, cái nhìn đẹp đẽ bị phá vỡ, âm mưu toan tính ra đời. Hoàng Cảnh Du sẽ suy nghĩ xem hoàng đế cứu hắn có phải là kế hoạch đã hao tâm tốn sức sắp xếp? Vì sao lại che giấu? Hoặc là trực tiếp trở mặt không quen biết, có thù tất báo?

Hứa Ngụy Châu không nhịn được suy nghĩ, y nhớ tới trước đây đã từng có một Tiểu Hắc, Hoàng Cảnh Du nhớ tới một nữ tử đã từng đối xử tốt với hắn, như vậy rất tốt, hà tất phải phá bỏ hình tượng tốt đẹp kia để rồi nhận được một sự thật tàn nhẫn?

Lẩn tránh nguy hiểm, tìm kiếm lợi ích là tốt nhất, nước cờ này y đi đúng rồi.

Hứa Ngụy Châu thầm nghĩ: “Trẫm quá giỏi, vốn không nên hát tuồng, hẳn là học đầu tư.”

Nhược điểm của Nhiếp chính vương bây giờ đang ở trong tay y, rất vững vàng.

Đẩy tay phải Hoàng Cảnh Du ra, Hứa Ngụy Châu lấy lại Hổ phù, kết thành một đôi với khối của mình.

Quên mất uống thuốc là sẽ té xỉu một lúc, còn chính mình lời thề son sắt bảo đảm thuốc đối Nhiếp Chính Vương không có bất luận cái gì ảnh hưởng, Hứa Ngụy Châu hơi ngượng ngùng.

Ngày mai phải giải thích thế nào?

Hứa Ngụy Châu chưa quên lần trước Nhiếp chính vương mất tích khiến cho có bao nhiêu gợn sóng, như thế một Nhiếp Chính Vương hôn mê bất tỉnh, Hứa Ngụy Châu cũng không dám làm cho người phát hiện, 100 cái miệng cũng không cãi được.

Trước hết cứ ngủ ở đây một đêm đi.

Giấc ngủ này của Hoàng Cảnh Du rất dài, Hứa Ngụy Châu còn tỉnh trước hắn.

Ngày hôm nay phải lâm triều.

Hứa Ngụy Châu không còn dám mặc kệ hắn, dùng sức véo vào mặt Hoàng Cảnh Du: “Tỉnh lại đi, vào triều.”

Hoàng Cảnh Du nhíu nhíu mày, bị như thế véo cũng không tỉnh.

Một cái khăn lông ướt che lên mặt, Hứa Ngụy Châu cố ý gọi người lấy nước lạnh, bị lạnh cóng đến giật mình, ngón tay y cứng nhắc xoa lên mặt Hoàng Cảnh Du.

Có lạnh hay không? Tỉnh chưa?

Hoàng Cảnh Du mở mắt ra, liền nghe thấy Hứa Ngụy Châu như chủ nhân sai sử nô bộc nói, “Vào triều.”

Nhiếp chính vương giận đến mức suýt hôn mê thêm lần nữa.

Trong nháy mắt, Hoàng Cảnh Du cảm thấy mình một tay nắm lấy quyền lực lớn, nhưng kẻ được lợi thật ra lại là Hứa Ngụy Châu.

Hắn nhận lấy khăn lông ướt, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm mà nhìn Hứa Ngụy Châu: “Không phải nói không có hại với thân thể sao?”

Lại hoa ngôn xảo ngữ lừa hắn?

Hứa Ngụy Châu phủ nhận: “Là tức đến ngất đi, tối qua không phải là Nhiếp chính vương phi thường tức giận sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hx2030