Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 74-76

74.

Chiến xa bộ binh chậm rãi chạy xa, Hứa Ngụy Châu bưng súng chạy theo phía sau, cảnh giác mà bình tĩnh rút lui, tới lúc chiến xa triệt để rời khỏi đám người, mới nhanh chóng xoay người, mấy bước bước lên chiến xa, một tay treo trên cửa xe phía sau, vừa định bước chân nhảy vào, đã bị một đôi tay ôm lấy eo, vững vàng mà đón lấy cậu tiến vào.

Hoàng Cảnh Du chỉnh áo lót chiến thuật của cậu, trầm giọng nói: "Vất vả rồi."

"Anh có sao không? Mấy người đó có làm anh bị thương hay không?" Hứa Ngụy Châu túm lấy cánh tay Hoàng Cảnh Du, vội vàng mà nhìn về phía mắt đối phương, lúc nói ngay cả "Ngài" nói quen cũng biến thành "Anh", "Đội trưởng, anh vừa rồi từ phía trên xe tải xuống làm gì? Anh đều không biết mấy người đó có bao hung tàn, lần trước tôi nhìn thấy......"

"Tôi làm sao không biết?" Hoàng Cảnh Du đè vai Hứa Ngụy Châu lại, ép cậu ngồi trên ghế tường (*), vặn bình nước ấm đưa tới, "Uống trước chút nước, cậu xem cậu, cổ họng đều khàn rồi."

((*) ghế tường: là cái ghế mà áp vào tường, thường thấy ở các nơi công cộng, hoặc trên thùng xe tải)

Hứa Ngụy Châu nhận lấy bình nước, uống hai ngụm sau đó tâm tình hơi tỉnh lại, thở ra một hơi, cường thể trong giọng nói vừa rồi dần dần biến vị, nhiều hơn mấy phần lệ thuộc và mềm mại, "Mấy người đó một chút đạo lý cũng không nói, anh lần này là lấy thân phận cán bộ tới đây, chỉ mặc một cái áo chống đạn, vạn nhất bị bọn họ làm bị thương thì sao đây? Tôi, tôi chính là lo lắng."

"Tôi biết." Hoàng Cảnh Du đứng trước mặt cậu, vỗ vỗ mũ sắt của cậu, "Đã không sao rồi, đừng lo lắng."

Hứa Ngụy Châu ngẩng đầu, lúc chạm phải ánh mắt khoan dung của Hoàng Cảnh Du, mới ý thức được hành động của mình có bao dư thừa.

Đội trưởng tình huống gì mà chưa từng gặp chứ? Dưới loại tình huống này dám xuống xe, tất nhiên có nắm chắc mười phần.

Lông mi mắt Hứa Ngụy Châu run lên một chút, nghĩ thầm chính mình đã làm điều thừa sao?

Hoàng Cảnh Du ngồi xuống song song với cậu, thấp giọng nói: "Vừa rồi cám ơn tiểu đội trưởng, hôm nay biểu hiện rất tốt."

Hứa Ngụy Châu nghiêng đầu qua, lúc nhìn thấy ý cười rất nhạt khóe môi Hoàng Cảnh Du, càng thêm xác định đội trưởng vừa rồi kỳ thực cũng không cần bảo vệ, là cậu khẩn trương quá độ, mới "Mạnh mẽ" bảo vệ đội trưởng.

Nhưng mà đội trưởng không có vạch trần cậu, còn nói cảm ơn tiểu đội trưởng.

Hứa Ngụy Châu có chút nhụt chí, nhưng trong lòng lại có loại cảm giác thỏa mãn, thế nên cũng làm bộ như không biết, lặng lẽ nhích lại gần bên cạnh Hoàng Cảnh Du.

Hoàng Cảnh Du hỏi: "Mệt mỏi?"

"Ân." Hứa Ngụy Châu nhịn không được ngáp một cái, xương cốt toàn thân tản lực. Lúc này đã là buổi chiều, trong hoàn cảnh hỗn loạn không chịu nổi này tinh thần tập trung cao độ cảnh giới vài tiếng, cho dù ai cũng sẽ mệt mỏi buồn ngủ.

"Ngủ một lát đi." Hoàng Cảnh Du nói.

Hứa Ngụy Châu gật đầu một cái, mí mắt đang rũ xuống, đột nhiên mở ra, "Đội trưởng, anh để cho tôi gối một chút được không?"

Hoàng Cảnh Du không nói chuyện, 2 giây sau giúp cậu lấy mũ sắt xuống, ôm vai cậu, ấn cậu lên vai mình.

Lúc nhắm mắt lại, khóe môi Hứa Ngụy Châu đều muốn giương lên.

Chiến xa xóc nảy lợi hại, Hứa Ngụy Châu lại ngủ tới kiên định. Tựa vào trong ngực Hoàng Cảnh Du, cả tâm đều yên tĩnh.

Hoàng Cảnh Du cúi đầu nhìn người trong ngực, bỗng nhiên có chút cảm khái. Năm đó lúc lần đầu gặp mặt, Hứa Ngụy Châu vừa gầy vừa nhỏ, ngửa đầu mắt trông mong mà nhìn anh. Lần này gặp lại, Hứa Ngụy Châu đã là tiểu tử 20 tuổi, anh lại vẫn luôn coi Hứa Ngụy Châu là đứa trẻ năm đó, vô luận là ngay mặt hay là sau lưng, đều gọi "Nhóc con", "Anh bạn nhỏ".

Trong thời gian gần gũi 1 năm, anh thường xuyên có ý nghĩ cậu đã trưởng thành rồi, nhưng cũng không mãnh liệt bằng hôm nay.

Cho dù trên người chỉ có một cái áo chống đạn, anh cũng có thể để cho chính mình không bị tổn thương của mấy bạo dân kia, nhưng Hứa Ngụy Châu đột nhiên chạy tới, không lùi nửa bước mà chắn trước người anh, sau đó lại từng bước từng bước đem anh không tổn hại chút nào mà hộ tống vào chiến xa. Loại cảm giác được bảo vệ này rất ấm áp.

Hứa Ngụy Châu đang dốc hết khả năng, vì anh ngăn chặn tổn thương có khả năng.

Anh thở khẽ ra một hơi, lại nhìn nhìn Hứa Ngụy Châu ngủ tới rất an ổn, tay phải còn túm chặt đồ ngụy trang của anh. Trong lòng anh cũng liền trở nên mềm mại.

Rõ ràng vừa rồi còn một bộ thiết cốt (*), hiện tại lại ngủ tới đáng yêu như vậy, làm cho người ta nhịn không được......

((*) thiết cốt: nghĩa đen là xương sắt; nghĩa bóng là tinh thần sắt đá, tinh thần thép)

Nhịn không được, muốn hôn một cái nơi khóe môi tự nhiên nhếch lên kia.

Hoàng Cảnh Du có chút kinh ngạc, giữa lúc thất thần, chiến xa lại lắc lư một chút, anh không che tốt Hứa Ngụy Châu, Hứa Ngụy Châu trượt xuống một cái, úp sấp trên đùi anh.

Đoạn đường phía sau, Hứa Ngụy Châu liền dính trên đùi anh, tỉnh cũng không muốn tỉnh.

Chiến xa một đường lắc lư trở về đại doanh Trung Quốc, Hứa Ngụy Châu phải từ trên đùi Hoàng Cảnh Du dậy. Kỳ thực cơn buồn ngủ đã sớm tiêu tan, nhưng cố ý ngáp một cái, xoa mắt vụng về mà diễn trò: "Ưm, đã về rồi a......"

Hoàng Cảnh Du cài mũ sắt lên cho cậu, cũng không vạch trần cậu, "Ừ, về rồi."

Mấy ngày sau, mấy đơn vị võ trang phản chính phủ liên hiệp lại, phát động tập kích liên tiếp nhằm vào quân chính phủ. Kho dầu cách doanh trại Trung Quốc 50km gặp phải tập kích, tại chỗ chết hơn 40 người, phân đội bộ binh lập tức xuất kích, tốn mấy giờ mới khống chế được thế cục. Hứa Ngụy Châu dẫn dắt nhóm nhỏ tác chiến tinh anh lập công, bắt sống 4 tên đầu sỏ.

Nhưng mà các phe cũng tổn thất không nhỏ, nhiều chiến sĩ bị thương, người trọng thương bao gồm Lăng Yến.

Để phòng ngừa kho dầu lại lần nữa bị tập kích, Hứa Ngụy Châu cùng một bộ phận chiến sĩ thay phiên trực trông coi, rạng sáng mới chạy về nơi đóng quân.

Tuân Diệc Ca nước mắt đầy mặt, đứng ở góc tường nói: "Lăng Yến bị thương, không biết có cứu được hay không."

Hứa Ngụy Châu chạy tới phân đội chữa bệnh, ở bên ngoài phòng phẫu thuật nhìn thấy Diệp Triêu giống như du hồn.

Lăng Yến rốt cuộc được cứu về, Diệp Triêu lại sức cùng lực kiệt, cơ hồ chống đỡ không được. Hoàng Cảnh Du dùng thân phận Thiếu tướng ra lệnh hắn rời khỏi cương vị, nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó đem an toàn của toàn doanh đều gánh vác trên vai mình.

Tập kích liên tiếp này phảng phất chọc mở địa ngục ra một đường khe hở, bóng tối, tà ác cũng không ngăn chặn được nữa. Một tuần tiếp theo, bộ đội gìn giữ hòa bình của các nước gặp phải một vòng đen tối, chính phủ tạm thời của Toffmanka lại càng không chịu nổi gánh nặng, dưới tập kích liên tiếp không ngừng cơ hồ muốn bại. Dân chúng tuyệt vọng hoàn toàn bị kích động, tự phát vây quanh cơ quan chính phủ, nơi đóng quân của gìn giữ hòa bình, thế lực võ trang nhân cơ hội khởi xướng càng nhiều tập kích nhằm vào "Người ngoại quốc" và quan viên bổn quốc, buôn ma túy, buôn bán súng ống đạn dược thừa dịp loạn giành được bạo lực, tiện đà đẩy mạnh ác liệt, thế cục càng thêm hỏng bét.

Bộ đội gìn giữ hòa bình bộ binh một chút không có nghỉ ngơi giữa thương vong khổng lồ, doanh trại Trung Quốc là số ít nơi đóng quân đầy đủ lực lượng chiến đấu không thể không phân ra một phần binh lực tác chiến, đi trước trợ giúp. Hứa Ngụy Châu buổi sáng dẫn đội tới khu vực phòng thủ của Ai Cập gần đây cung cấp viện trợ, xe Jeep thiếu chút nữa bị đạn hỏa tiễn bắn trúng, buổi tối hoả tốc về doanh, gặp phải đám bạo dân đang đánh sâu vào công sự phòng ngự bên ngoài doanh trại Trung Quốc, nhất thời máu tuôn ngược, trợn mắt muốn nứt ra.

Bạo dân khoảng hơn mấy ngàn người, công sự phòng ngự tầng ngoài cùng đã bị đánh chiếm, trong tay bọn họ cơ hồ toàn bộ cầm vũ khí tự chế, một ít người thể trạng cường tráng không ngừng ném đá đạn lửa vào trong doanh. Có người hô khẩu hiệu nghe không hiểu, có người điên cuồng mà hát, giống như niệm chú.

Trên vị trí các trạm canh gác đều có tay súng bắn tỉa, hàng loạt bình thủy tinh chứa xăng trong đường bay đã bị đánh nổ, bầu trời đêm đen bốc cháy một đoàn nối tiếp một đoàn tia lửa, Hứa Ngụy Châu nhìn hết thảy, phút chốc nắm chặt súng trong tay.

Nhưng cậu rốt cuộc nhịn được, không có hướng họng súng về phía đỉnh đầu những người lắc lư không ngừng kia.

Không vì chính nghĩa gì đó hòa bình gì đó, chỉ vì Hoàng Cảnh Du từng nói, trên băng tay của cậu thêu quốc kỳ, hành động của cậu không chỉ đại biểu một mình cậu.

Lời của đội trưởng, cậu nhất định nghe!

Từ trong đám người thị uy giống như Zombie bổ ra một con đường, lúc tiến vào trong doanh trên xe Jeep cải trang đã vết thương vô số, chiến xa thì là bẩn thỉu vô cùng. Hứa Ngụy Châu từ trên xe Jeep nhảy xuống, chạy thẳng tới trung tâm chỉ huy, cho rằng Hoàng Cảnh Du đang ở đó.

Đi ra ngoài một ngày, bảo vệ mấy quân nhân Ai Câp vốn không quen biết kia, Hứa Ngụy Châu không giây phút nào không nghĩ tới Hoàng Cảnh Du, lo lắng doanh trại Trung Quốc cũng gặp tập kích, lo lắng đạn hỏa tiễn bay vào nơi đóng quân...... Rốt cục trở lại, việc đầu tiên của cậu là muốn xác nhận an toàn của Hoàng Cảnh Du, không nghĩ Hoàng Cảnh Du thế nhưng không có ở trung tâm chỉ huy.

Đi đâu rồi? Ở phân đội chữa bệnh? Hay là đi ra ngoài?

Một Thượng úy trong trung tâm chỉ huy nói: "Hoàng đội cầm súng bắn tỉa, tới trên trạm gác rồi."

"Cái gì?" Con ngươi Hứa Ngụy Châu co rụt lại, thanh âm phát run: "Ngài ấy tới trạm gác làm gì?"

Thượng úy còn chưa kịp trả lời, Hứa Ngụy Châu đã xông ra ngoài.

Trạm canh gác nơi đóng quân xây ở chỗ cao, các chiến sĩ 24h thay phiên làm nhiệm vụ. Bởi vì lúc cần thiết phải ứng phó tình huống khẩn cấp, có thể lên trạm gác đều là binh kỹ thuật bắn khá tốt. Hứa Ngụy Châu cũng từng tới làm nhiệm vụ, nhưng gần đây có nhiệm vụ quan trọng hơn, Hoàng Cảnh Du cũng có ý bồi dưỡng bản lĩnh dẫn đội của cậu, cho nên số lần cậu tới trạm gác làm nhiệm vụ không nhiều lắm.

Gió đêm lạnh thấu xương thổi trên mặt, bên tai là tiếng súng, tiếng nổ tung, tiếng gào thét các loại, Hứa Ngụy Châu gấp đỏ mắt, nhịp chân như bay, sợ Hoàng Cảnh Du có sơ suất.

Chỗ giống như trạm gác, bình thường không có nguy hiểm, lúc xuất hiện tình huống khẩn cấp lại là chỗ nguy hiểm nhất toàn doanh - trạm canh gác bị trí cao, đồng đẳng với một mục tiêu cố định cực kỳ rõ ràng, bạo dân ngu hơn nữa cũng biết hướng trạm gác ném bình bốc cháy, người có súng còn có thể hướng chỗ đó thả đạn.

Lực cánh tay con người không đủ để cho bình bốc cháy bay xa như vậy, đạn cũng sẽ bị thủy tinh chống đạn và bao cát chống đạn cản lại, nhưng nếu như là đạn hỏa tiễn?

"Sách!" Hứa Ngụy Châu mãnh liệt quay người lại, xông về phía kho khí giới, treo súng trường tự động và súng trường bắn tỉa lên đầu vai, nhọc nhằn mà khiêng ống rocket đơn và một hòm đạn dự bị, sau đó cũng không quay đầu lại mà chạy về phía trạm canh gác hướng Tây Bắc nơi đóng quân.

Không cần hỏi ai, cậu cũng có thể đoán được Hoàng Cảnh Du nhất định ở chỗ nào.

Đó là hướng bạo dân nhiều nhất, khó khống chế nhất.

Hứa Ngụy Châu leo lên một trạm gác phía dưới, Trần Tuyết Phong nhoài trên bao cát cảnh giới hô: "Tiểu Châu, cậu sao lại tới đây?"

Hứa Ngụy Châu không quay đầu lại, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm trạm gác khu cao cách đó không xa, Hoàng Cảnh Du quả nhiên ở đó!

Bình bốc cháy trên không trung nhảy múa, Hoàng Cảnh Du bình tĩnh mà giữ cò súng, mỗi súng một cái, tinh chuẩn không sai lầm.

Từ góc độ của Hứa Ngụy Châu nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy gò má Hoàng Cảnh Du, đó là đội trưởng mà cậu không thường thấy - ánh mắt băng lãnh, khóe môi không có một tia nhiệt độ, cằm căng chặt, đuôi mắt vẽ ra từng trận sát khí.

Hoàng Cảnh Du lúc này, không phải là Thiếu tướng lục quân, là một lính đặc chủng đi qua vô số chiến trường.

Đạn từ trên trạm gác trút xuống bức lui bạo dân trước công sự phòng ngự, những người đó kinh hoảng mà thét chói tai, không có quy tắc gì mà đùn đẩy lẫn nhau.

Hứa Ngụy Châu lại nhìn về phía một trạm gác khu cao khác, mới biết Diệp Triêu thế nhưng cũng ở đây.

Hai vị thủ trưởng của tiểu đoàn Trung Quốc, thế nhưng đều tự mình ra trận.

Hứa Ngụy Châu siết chặt ống rocket, hướng trạm gác cao hơn leo tới.

Trần Tuyết Phong quát: "Tiểu Châu! Con mẹ nó cậu xuống đây! Bên trên nguy hiểm!"

Đúng, bên trên nguy hiểm. Hứa Ngụy Châu nghĩ, nhưng đội trường ở bên trên.

Trạm gác khu cao đều đã bị chiếm hết, đi tới đều là chiến sĩ ưu tú nhất, bọn họ lấy một loại tư thế cực kỳ cường hãn đứng ở chỗ nguy hiểm nhất, bảo vệ đồng bào toàn doanh. Hứa Ngụy Châu không thể đi lên, ở vị trí không tính là thấp dựng ống rocket đơn, hít sâu một hơi, hết sức chăm chú mà quan sát hướng đi của đội ngũ thị uy.

Nếu như có người hướng vị trí trạm gác khu cao bắn đạn hỏa tiễn, cậu phải chặn lại đạn hỏa tiễn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong tiếng súng dày đặc, bạo dân dần dần lui xa, Hứa Ngụy Châu không dám buông lỏng cảnh giác, cầm lấy ống nhòm hồng ngoại, cảnh giác mà quan sát chỗ sâu bóng tối.

Khoảng 1 phút sau, sóng người mới có xu thế tản đi, đột nhiên, chỗ đám người đi xa kia hiện lên một đường ánh sáng, Hứa Ngụy Châu tâm thần đều chấn động, nhanh chóng điều chỉnh ống rocket, cơ hồ trong nháy mắt đạn hỏa tiễn hung hăng bắn ra.

Tiếng rít gào làm người ta tê dại da đầu trên không trung giao hội, đạn hỏa tiễn vút lên cao chạm vào nhau, nổ ra tiếng nổ khiến cho đất rung động, trong lúc nhất thời, đêm tối sáng như ban ngày, mà dưới ánh lửa chói mắt, là bạo dân điên cuồng chạy trốn.

Ánh lửa rơi vào đáy mắt Hứa Ngụy Châu, chiếu ra kinh ngạc mãnh liệt.

Đây không phải là hai viên đạn hỏa tiễn, là ba quả!

Liền tại một khắc cậu giữ cò súng, vị trí trạm gác khu cao cũng bắn ra một quả đạn hỏa tiễn, ba quả đụng vào nhau, nổ tung mới kịch liệt như vậy.

Cậu hít sâu một hơi, cứng ngắc mà ngẩng cổ lên.

Trên vị trí trạm gác khu cao, Hoàng Cảnh Du đang đặt ống rocket trên vai xuống, rũ mắt trầm trầm mà nhìn cậu.

75.

Tới lúc đám người triệt để tản đi, Hoàng Cảnh Du mới từ vị trí trạm gác khu cao xuống dưới. Hứa Ngụy Châu một thân khói thuốc súng đứng ở bên dưới, nhìn anh đi về phía mình, trái tim nhảy lên cấp tốc rốt cục tìm về tần số vốn có.

Hoàng Cảnh Du đứng lại, trong mắt có vài tia máu, trên người bọc mùi khói thuốc súng tương tự, tay cầm súng phát run rất nhỏ - đó là phản ứng bản năng sau khi thời gian dài bắn tần suất cao. Hầu kết anh co rút một chút, tay đưa tới, mạnh mẽ kéo Hứa Ngụy Châu vào ngực mình.

Lúc lồng ngực chạm vào nhau, hô hấp Hứa Ngụy Châu hơi chậm lại, yên lặng mà mở to mắt.

Trong không khí lưu lại mùi đạn dược và máu tươi, còn có mùi mục nát chỉ có trên mảnh đất này, nhưng thời khắc này, Hứa Ngụy Châu có thể cảm giác được chỉ có hơi thở của Hoàng Cảnh Du.

Ấm áp, cường thế, không thể chống lại.

Súng trên tay rơi xuống trên mặt đất, ngón tay cậu hơi nhúc nhích, cánh treo treo trên không trung chốc lát, bỗng nhiên vòng lấy eo Hoàng Cảnh Du, dùng toàn lực ôm lấy, đem cả người mình dán tới.

Hoàng Cảnh Du giữ ót Hứa Ngụy Châu lại, đôi môi giật giật, nhưng không nói gì. Một lát sau, không nhẹ không nặng mà ở trên đầu Hứa Ngụy Châu xoa hai cái, nhẹ nói: "Đi, tới trung tâm chỉ huy."

Bạo loạn gây ra 9 chiến sĩ bị thương nhẹ, ngoài công sự phòng ngự một mảnh hỗn độn, trên mặt đất không thiếu người bị thương kêu rên và người chết bị giẫm đạp tới biến hình vặn vẹo.

Hoàng Cảnh Du và Diệp Triêu phải kịp thời hướng tổng bộ gìn giữ hòa bình thông báo tình huống, phát người sửa chữa công sự phòng ngự bị hủy, còn phải đối với những bạo dân bị thương kia cung cấp viện trợ nhân đạo, một khắc cũng không thể nghỉ.

Hứa Ngụy Châu đi theo Hoàng Cảnh Du, ghi nhớ mỗi một mục chỉ thị của anh, không hỏi tại sao, cũng không hỏi phải làm thế nào, nhận được nhiệm vụ liền thi hành, tạm thời không có nhiệm vụ thì an tĩnh đứng một bên.

Trời tờ mờ sáng, hết thảy mới xử lý thỏa đáng. Lúc ánh dương nhảy ra khỏi chân trời, quốc kỳ cũng ở trong gió phiêu đãng.

Hoàng Cảnh Du thoát lực mà ngồi ở trên ghế dựa, mệt mỏi xoa mi tâm. Từ lúc tập kích kho dầu tới nay, anh đã làm việc liên tục gần một tuần, thời gian nghỉ ngơi cực ít, việc cần lo nghĩ lại quá nhiều, một đêm này chịu đựng, cơ hồ sắp không chống đỡ được.

Mu bàn tay bỗng nhiên bị một vật thể cứng rắn đụng một cái, anh mở mắt ra, nhìn thấy Hứa Ngụy Châu khom lưng đứng trước mặt mình, tay phải cầm lấy chén thủy tinh trong suốt.

"Đội trưởng, uống một chút." Hứa Ngụy Châu đưa chén thủy tinh tới, "Nước mật ong."

Hoàng Cảnh Du nhận lấy cái chén, nước ấm, hẳn là sau khi đun xong để nguội một lát. Trước kia anh cố ý để cho Hứa Ngụy Châu sáng sớm dậy đun nước pha mật ong, không cho phép dùng nước sôi pha, cũng không cho phép dùng miệng thổi nguội, Hứa Ngụy Châu vội vàng đi tập thể dục buổi sáng, đành phải dậy trước thời gian, lòng như lửa đốt mà cầm quạt nhỏ quạt, nếu không thì dùng hai cái chén không ngừng đảo qua lại.

Hứa Ngụy Châu rất ghét đun nước pha mật ong, hiện tại lại bưng tới nước mật ong nhiệt độ vừa phải, Hoàng Cảnh Du cầm lấy cái chén, trong lòng có chút cảm động, đang muốn nói "Cám ơn", Hứa Ngụy Châu đã giục: "Nhanh uống, ngài bận rộn một đêm, một lát họp video, một lát để cho người làm nọ làm kia, một ngụm nước cũng không uống. Ngài không khát, tôi nhìn ngài đều khát."

Hoàng Cảnh Du cười, ngửa cổ lên uống một hơi cạn sạch.

Gần đây áp lực khá lớn, Hoàng Cảnh Du lúc phiền muộn nhất liền nói vài lời với Hứa Ngụy Châu, nhìn khí tràng của cậu biến hóa tâm tình vậy mà cũng nhẹ nhõm vài phần.

Không thể không thừa nhận, phân lượng của Hứa Ngụy Châu ở trong lòng anh càng ngày càng nặng.

Nhất định phải hình dung, chắc là kho báu không muốn chia sẻ cùng người khác.

Hứa Ngụy Châu thu dọn trung tâm chỉ huy một phen, rõ ràng đã rất mệt mỏi, trên tinh thần lại khá phấn khởi. Cái ôm ban đêm làm cho cậu run rẩy, cũng làm cho cậu dũng cảm. Cậu không ngốc, thậm chí có thể nói là rất thông minh, cậu hiểu được ý nghĩa trong đó.

Hoàng Cảnh Du nhìn Hứa Ngụy Châu bận tới bận lui, không có ra miệng ngăn cản. Hứa Ngụy Châu trong mắt tựa hồ cao lớn rất nhiều, giơ tay nhấc chân cũng không non nớt như trước kia. Hoàng Cảnh Du không tiếng động cười cười, chống lưng ghế dựa đứng lên. Hứa Ngụy Châu vội quay đầu: "Đội trưởng!"

"Hửm?"

"Ngài đi đâu?"

"Đi lấy ít thuốc, sau đó ngủ một giấc."

"Thuốc gì? Tôi đi lấy." Hứa Ngụy Châu nói: "Ngài trước về đi, tôi giờ liền tới phân đội chữa bệnh."

"An thần là được."

10 phút sau, Hứa Ngụy Châu từ phân đội chữa bệnh trở lại, Hoàng Cảnh Du đã rửa mặt.

"Bác sĩ nói uống hai viên." Hứa Ngụy Châu đổ thuốc ra, lại nói: "Đội trưởng, ngài là hiện tại nghỉ ngơi sao?"

"Ừ." Hoàng Cảnh Du nhận lấy thuốc liền uống nước xuống, "Buổi trưa phải họp, chỉ có hiện tại có thời gian."

"Tôi cũng có thời gian." Hứa Ngụy Châu nói: "Tạm thời không có nhiệm vụ."

Hoàng Cảnh Du ngẩng đầu, đang muốn nói "Vậy thì mau về ngủ một giấc", liền nghe Hứa Ngụy Châu nói: "Ký túc quá ồn, tôi không muốn về."

Dừng 1 giây, Hứa Ngụy Châu lại nói: "Tôi ở chỗ này nghỉ ngơi được không?"

Cậu là cố ý, mà dũng khí cố ý, là Hoàng Cảnh Du tự mình cho.

Hoàng Cảnh Du trầm mặc chốc lát, âm thầm thở dài.

Hứa Ngụy Châu đi tới bên giường, ánh mắt hàm chứa khẩn thiết và cố chấp thề không từ bỏ, "Tôi muốn ngủ cùng anh, đội trưởng, được không?"

Là "Anh"không phải "Ngài", Hoàng Cảnh Du bán híp mắt, không biết là quá mệt mỏi hay là thế nào, bỗng nhiên không muốn cự tuyệt nữa.

Thở dài, gật đầu: "Lên đây đi."

Trong mắt Hứa Ngụy Châu có sao, so với sao còn lấp láp hơn.

Giường là giường đơn, nhưng hai người cũng chen chúc được, Hoàng Cảnh Du để cho Hứa Ngụy Châu nằm trong, bất động thanh sắc mà tặng hơn nửa cái giường cho Hứa Ngụy Châu, non nửa thân thể mình treo ở phía ngoài.

Hứa Ngụy Châu hướng trong lồng ngực anh cọ cọ, thấy anh không có cự tuyệt, lại cọ cọ, lúc còn muốn tiếp tục cọ, má đột nhiên bị nhéo một cái.

"Ngủ yên, đừng cử động."

Mặc dù là quở trách, nhưng thanh âm Hoàng Cảnh Du ôn hòa, không nghe ra chút ý tứ quở trách nào. Hứa Ngụy Châu phúc chí tâm linh (*), cư nhiên ở trong đó nghe được quan ái ngọt ngào.

((*) phúc chí tâm linh: khi vận may đến thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)

Cậu nghĩ, không bằng đem quan ái đổi thành sủng ái, dù sao cũng đều là yêu.

Hoàng Cảnh Du mắt thấy Hứa Ngụy Châu xâm chiếm lãnh địa của mình, Hứa Ngụy Châu tiến một phân, anh liền lui một phân, cho tới lúc Hứa Ngụy Châu giả bộ ngủ say, ở trong ngực anh vừa vây vừa cọ. Vừa rồi anh một mực lui, né tránh, nhưng nếu lui nữa, chỉ sợ phải từ trên giường ngã xuống.

Không thể nuông chiều như vậy nữa, anh nghĩ, nhưng không nuông chiều như vậy thì phải làm sao?

Đuổi Hứa Ngụy Châu đi? Hay là......

Nếu như có thể nhẫn tâm đuổi đi, như thế nào sẽ đi tới mức độ hiện tại?

Hoàng Cảnh Du không tiếng động mà câu khóe môi lên, sau đó mím xuống, không lui về sau nữa, mà tiến về trước một bước, ôm lấy Hứa Ngụy Châu.

Hứa Ngụy Châu lúc này không cách nào giả bộ ngủ nữa, thân thể cứng đờ, tùy ý Hoàng Cảnh Du ôm.

Vài giây sau, phía sau lưng bị vỗ nhè nhẹ, âm thanh Hoàng Cảnh Du từ trên đầu truyền đến: "Muốn ngủ thì hảo hảo ngủ, không được lộn xộn."

Hứa Ngụy Châu sợ run 2 giây, cảm giác tê dại du tẩu toàn thân. Cậu nhấc lên một hơi, phát hiện mình lại khẩn trương tới không dám phun ra.

Hoàng Cảnh Du niết niết cánh tay cơ bắp căng thẳng của cậu, có chút bất đắc dĩ, "Ngoan, ngủ đi."

Hứa Ngụy Châu từ từ tỉnh táo lại, cơ bắp cũng không căng chặt nữa, một lát sau, đợi nhịp tim rốt cục hoãn xuống, đầu đâm vào áo lót chống đạn ở ngực Hoàng Cảnh Du, không muốn nhúc nhích nữa.

Đó là một tư thế ngủ tuyệt đối không thể nói thoải mái.

Trong tình huống khẩn cấp, các chiến sĩ không thể cởi xuống trang bị phòng hộ, cho dù là ngủ, cũng chỉ có thể nằm cùng quần áo, ngay cả giày cũng không thể cởi. Áo lót chống đạn cứng ngắc, vùi vào có chút đau người, nhưng Hứa Ngụy Châu lại cảm thấy thật thỏa mãn, một tay vòng quanh eo Hoàng Cảnh Du, một tay túm quần Hoàng Cảnh Du, mệt mỏi mấy ngày liên tiếp dần dần tiêu tán.

Cậu được tựa vào trong ngực đội trưởng, nghe được nhịp tim của đội trưởng, cũng có thể cảm nhận được hô hấp của đội trưởng.

Đội trưởng chưa từng chấp thuận với cậu, nhưng nếu như đây không phải là chấp thuận, thì là cái gì?

Buổi trưa tỉnh lại, Hoàng Cảnh Du đã không ở đây, trên bàn đặt hai hộp cơm, một đựng cơm, một đựng món ăn, đều ấm, hiển nhiên vừa mang về không lâu.

Hứa Ngụy Châu ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm thức ăn xuất thần.

Mùi thơm thức ăn tản mát ra, không tính là mỹ vị, nhưng đủ để câu lên thèm ăn của chiến sĩ bụng đói ùng ục. Hứa Ngụy Châu cầm lấy đũa, bới vài miếng sau đó bỗng nhiên cổ tay ngừng lại, vài giây sau nụ cười nở rộ trên mặt, có chút tính trẻ con, lại có loại dục chiếm hữu đang lộ rõ.

Trận náo động kéo dài một tuần rốt cục trước khi bước sang năm mới bình thường lại, doanh trại Trung Quốc tổn thất ít nhất trong tất cả bộ đội gìn giữ hòa bình, trong nước một vài truyền thông lấy lòng mọi người ở trên mạng xã hội "chúc mừng" "thắng lợi" của tiểu đoàn Trung Quốc, mà người chân chính đang ở chiến trường lại không rõ có cái gì đáng chúc mừng.

Chỉ có từng trải qua, đang trải qua khói lửa chiến tranh, mới biết được cái gọi là "thắng lợi" cũng không đáng ăn mừng.

Ngày cuối cùng của tháng 12, Hoàng Cảnh Du đại biểu tiểu đoàn Trung Quốc tới tổng bộ gìn giữ hòa bình thương lượng sắp xếp hành động năm tới, Hứa Ngụy Châu một tấc cũng không rời đi theo, không chịu đứng ở ngoài phòng họp, toàn bộ quá trình canh giữ phía sau Hoàng Cảnh Du.

Sau họp, quan viên tổng bộ, sĩ quan cao cấp của các bộ đội gìn giữ hòa bình khác cùng Hoàng Cảnh Du tán gẫu, đều khen chiến sĩ nhỏ anh mang theo người lợi hại. Lợi hại này bao gồm hai phương diện, một là tính cảnh giác xuất chúng, hai là hành động rất đúng mực. Một cán bộ nữa còn nói, tiểu tử rất tuấn tú, chả lẽ binh của đội danh dự tam quân điều tới?

Hoàng Cảnh Du cười lắc đầu, chỉ nói: Là chiến sĩ của phân đội bộ binh chúng tôi.

Hứa Ngụy Châu tiếng Anh bình thường, nhưng người khác khen cậu đẹp, khen cậu lợi hại, cậu vẫn có thể nghe hiểu, dương dương đắc ý, trước lúc rời khỏi cao ốc tổng bộ hướng Hoàng Cảnh Du chớp mắt.

Hoàng Cảnh Du đã sớm chú ý tới mờ ám của cậu, cố ý không để ý tới cậu, mặc cậu một mình biểu diễn.

Lúc sắp đi ra cao ốc, Hứa Ngụy Châu bỗng nhiên trở nên cảnh giác mà nghiêm túc, trong chớp mắt đã biến trở về bảo tiêu không chút sơ xẩy, bảo vệ Hoàng Cảnh Du thật nhanh tiến vào xe Jeep, trên đường về doanh toàn bộ quá trình cầm súng.

Tới nơi đóng quân, đội viên đồng hành sau khi rời đi, Hứa Ngụy Châu kéo lấy ống tay áo Hoàng Cảnh Du: "Đội trưởng, sao anh không khen tôi một chút?"

Hoàng Cảnh Du giả bộ không hiểu, "Khen cậu cái gì?"

"Vừa rồi ở tổng bộ, người khác có phải khen tôi hay không?"

Hoàng Cảnh Du giả bộ không hiểu, "Khen cậu cái gì?"

"Vừa rồi ở tổng bộ, người khác có phải khen tôi hay không?"

"À." Hoàng Cảnh Du cười: "Không có nhỉ?"

"Sao lại không có?" Hứa Ngụy Châu nói: "Tôi nghe thấy rồi, bọn họ khen tôi lợi hại, còn có......"

"Còn có cái gì?"

Hứa Ngụy Châu dứt khoát nói: "Tôi không nghe hiểu. Đội trưởng, ngài phiên dịch cho tôi đi."

Tôi muốn nghe anh khen tôi đẹp trai!

Hoàng Cảnh Du một chưởng vỗ sau gáy cậu, giọng nói mang theo ý cười: "Nghe không hiểu hả?"

"Nghe không hiểu!" Hứa Ngụy Châu ưỡn ngực ngẩng đầu, "Một câu cũng không nghe hiểu!"

"Lính đặc chủng không thể không hiểu ngoại ngữ, nếu không làm sao ra nước ngoài thi hành nhiệm vụ." Hoàng Cảnh Du ra vẻ trầm tư, một lát sau ngữ trọng tâm trường nói: "Vậy thì như vậy đi."

Hứa Ngụy Châu cho rằng anh muốn nói "Tôi phiên dịch cho cậu một lát", đang vểnh tai chờ, chợt nghe Hoàng Cảnh Du hắng giọng một cái.

"Hiện tại nhiệm vụ gìn giữ hòa bình nặng, tôi không ép cậu. Sang năm trở về hảo hảo bổ sung tiếng Anh một chút, mỗi tối học thuộc lòng từ vựng. Ừm, cũng không cần thuộc quá nhiều, 100 đi."

Hứa Ngụy Châu từ từ hé miệng, biểu tình hết sức sinh động. Hoàng Cảnh Du cười lên: "Không đủ hả? Vậy 200?"

"Đội trưởng, ngài không thể như vậy!" Hứa Ngụy Châu rống: "Ngài biết rõ tôi nghe hiểu!"

Lại muốn chơi xấu rồi, Hoàng Cảnh Du nghĩ.

"Tôi không biết, tự cậu nói nghe không hiểu."

"Tôi nghe hiểu!" Hứa Ngụy Châu tức đến nổ phổi, "Bọn họ khen tôi đẹp trai!"

Hoàng Cảnh Du lộ ra biểu tình kinh ngạc, "Tôi còn tưởng cậu không nghe hiểu chứ!"

"Tôi nghe hiểu, tôi vừa rồi giả bộ đấy!" Hứa Ngụy Châu bĩu môi, "Hơn nữa ngài biết tôi giả bộ!"

Hoàng Cảnh Du cười: "Tôi thật sự không biết!"

"Ngài biết! Ngài còn biết tôi giả bộ là bởi vì tôi muốn nghe ngài khen tôi đẹp trai!"

Trong xe đột nhiên an tĩnh, Hứa Ngụy Châu nghe thấy thanh âm trái tim mình bang bang nhảy mãi.

Hai giây sau, Hoàng Cảnh Du sờ sờ đầu cậu, ôn nhu nói: "Tiểu đội trưởng của tôi thật đẹp trai."

76.

Hứa Ngụy Châu khăng khăng để cho Hoàng Cảnh Du xuống xe trước, Hoàng Cảnh Du không có biện pháp với cậu, dặn dò hai câu cũng bước nhanh về phía trung tâm chỉ huy. Hứa Ngụy Châu nhìn bóng lưng Hoàng Cảnh Du, tâm tình nở hoa mà ở trên ghế vặn tới vặn lui hơn 10 phút.

Cậu cũng không thể chính xác diễn ra ngữ khí và biểu tình Hoàng Cảnh Du khen cậu đẹp trai, nhưng phần động tác mà cậu vừa diễn kia còn bị Lăng Yến thấy được.

Lăng Yến đợt trước vì bảo vệ Diệp Triêu, bị mảnh vỡ đạn hỏa tiễn bắn trúng, may mà không có tổn thương tới nội tạng, giải phẫu rất thành công, hiện tại đã trở lại trong phân đội bộ binh, mặc dù tạm thời vẫn không thể thi hành nhiệm vụ, nhưng thường xuyên ở trong nơi đóng quân đi đi nhìn nhìn, chỗ nào cần góp tay, liền đi tới giúp đỡ trong khả năng.

Cách rất xa, cậu ta đã nhìn thấy Hứa Ngụy Châu ở trong xe biểu tình động tác phong phú, Lăng Yến không hiểu được, nghĩ một lát cảm thấy Hứa Ngụy Châu chắc là gần đây áp lực khá lớn, lén học theo Tôn Ngộ Không giảm sức ép.

Vừa nghĩ như vậy, liền phì một tiếng bật cười.

Gara rất an tĩnh, Hứa Ngụy Châu đã sớm ở trong khi huấn luyện bắn tỉa nghiêm khắc của Hoàng Cảnh Du luyện ra được lực cảm giác cực mạnh, một tiếng cười này của Lăng Yến rất nhẹ, nhưng cậu cũng nghe thấy, mạnh mẽ xoay người, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt ngậm cười của Lăng Yến.

Lăng Yến vốn là không có ý định quấy rầy cậu học khỉ, nhưng đã bị phát hiện rồi, cũng đành phải đi tới chào hỏi, vì không để cho cậu lúng túng, còn cố ý giơ tay phải lên ở trên đầu sờ một cái, cười nói: "Về vừa lúc, tối nay sang năm mới, ban cấp dưỡng đã làm chút đồ ngon, cũng sắp lên bàn rồi, chúng ta thay phiên ăn, coi như là tiệc cơ động (*).

((*) tiệc cơ động: ai đến trước thì ăn trước)

Bổn ý của cậu ta là tốt, Hứa Ngụy Châu học khỉ bị phát hiện khẳng định cảm thấy xấu hổ, cậu ta cũng học theo một tay, hai người đều học khỉ, thì không xấu hổ như vậy nữa.

Nhưng cậu ta không nghĩ tới chính là, Hứa Ngụy Châu cư nhiên trợn mắt hốc mồm nhìn cậu ta, kinh ngạc hỏi: "Cậu ở đây làm gì?"

Cậu ta ngẩn ra một chút, cho rằng động tác của mình không tiêu chuẩn, không để cho Hứa Ngụy Châu nhìn hiểu, thế là dứt khoát không đếm xỉa gì, một chân đứng, tay phải bày Viên Nguyệt Loan Đao (*), bàn tay hơi chụm lại để ngang trước trán, làm dấu hiệu của Tôn Ngộ Không bát hầu (**) nhìn xa.

((*) Viên Nguyệt Loan Đao: xem ảnh phía dưới

(**) bát hầu: có nghĩa là khỉ hoạt bát

Hứa Ngụy Châu khiếp sợ, bật thốt lên: "Ách! Lăng Tiểu Yến cậu trúng tà hả?"

Lăng Yến đặt xuống cái chân giơ lên, có chút lúng túng, "Tôi không phải đang học cậu sao?"

"Học tôi?" Hứa Ngụy Châu từ trong xe nhảy xuống, tại chỗ liền đem động tác vừa rồi của Lăng Yến làm lại một lần, "Cậu là rõ ràng là học khỉ!"

Thái dương Lăng Yến nhảy lên, phát hiện mình khả năng hiểu lầm cái gì, "Cậu vừa rồi sờ đầu mình không phải học khỉ?"

Hứa Ngụy Châu đột nhiên đỏ mặt, liếc mắt nhìn Lăng Yến: "Vừa rồi cậu đều...... Nhìn thấy?"

Lăng Yến gật đầu, "Ừ, nhìn thấy rồi, tôi còn tưởng cậu áp lực lớn, học khỉ thư giãn. Hóa ra cậu không học khỉ hả? Vậy cậu trốn trong xe làm cái động tác đó làm gì?"

Hứa Ngụy Châu nghẹn họng trân trối.

Cái này giải thích thế nào? 

Không thể nói ra, vừa nghĩ đã cảm thấy xấu hổ rồi.

Hứa Ngụy Châu nuốt ngụm nước miếng, sắc mặt trầm xuống, dứt khoát thuận theo lời Lăng Yến nói: "Ừ, tôi đúng là đang học khỉ."

Lăng Yến lúc này không tin lắm, đánh giá Hứa Ngụy Châu một phen, luôn cảm thấy trong lòng cậu cất giấu bí mật gì đó không thể cho ai biết.

Hứa Ngụy Châu gần đây càng ngày càng giỏi quan sát, nhìn biểu tình Lăng Yến, liền biết mình vẫn chưa lừa gạt được, dứt khoát cũng làm khỉ nhìn xa, còn từ trong xe lấy súng đã tháo băng đạn ra, ở trong tay xoay một cái, quát lên: "Này, yêu tinh!"

Lăng Yến vui vẻ, nghĩ đến Hứa Ngụy Châu mấy ngày nay đặc biệt cực khổ, cậu ta còn nghỉ ngơi, cũng không giúp được cái gì, bây giờ có thể bồi Hứa Nguỵ Châu giải sầu chút cũng không tồi, thế nên liền vơ lấy cái súng khác, cùng Hứa Nguỵ Châu luyện bát hầu đánh nhau.

Hai người ở gara chơi tới không biết trời đất, Hứa Ngụy Châu vốn là tâm tình không tệ, tâm chơi đùa bình thường bởi vì thế cục khẩn trương và trọng trách nặng nề mà đè nén triệt để bị câu dẫn, càng chơi vào nhập, không chỉ muốn đánh, còn muốn la, cả gara tràn đầy làn điệu hoạt kê (*) của cậu "Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không tới đây", "Yêu tinh chạy đi đâu", "Ăn một gậy của lão Tôn ta đây"......

((*) hoạt kê: một loại hình nghệ thuật "tướng thanh" của phương Bắc, lưu hành ở Thượng Hải, Tô Châu, Hàng Châu)

Một gậy cuối cùng không để cho Lăng Yến chịu, ngược lại nện vào trong tay Hoàng Cảnh Du.

Hoàng Cảnh Du tới trung tâm chỉ huy đợi một lát, tạm thời không có chuyện gì gấp rút, vừa vặn phòng ăn thông báo ăn cơm, mọi người thay phiên ăn, liền muốn đi gọi Hứa Ngụy Châu. Đâu nghĩ vừa đi tới gara, liền thấy Hứa Ngụy Châu và Lăng Yến giơ súng đánh nhau, trong miệng còn hô lời kịch của Tôn Ngộ Không.

Biết bọn họ có chừng mực, cho nên Hoàng Cảnh Du cũng không tiến lên ngăn cản, đứng một bên nhìn một lát, khóe môi dần dần cong lên.

Lúc hai người đánh tới đây, Hứa Ngụy Châu đánh tới chăm chú, hiển nhiên không chú ý tới anh, vung "gậy" liền chào hỏi về vế Lăng Yến, Lăng Yến lắc mình né tránh, "gậy" này vừa vặn bị Hoàng Cảnh Du tóm lấy.

Hứa Ngụy Châu vừa hô xong "Ăn một gậy của lão Tôn ta đây", lúc này đột nhiên ngốc, hai mắt nhìn chằm chằm Hoàng Cảnh Du, hai má đỏ bừng, hồi lâu sau mới kinh hãi nói: "Đội trưởng anh sao lại trở lại?"

Cậu lúc này là vừa lúng túng vừa lo lắng vừa xấu hổ, nhưng nhìn thấy Hoàng Cảnh Du đi trở lại lại rất kích động, trong mắt chảy ra ánh sáng rực rỡ, bộ dáng kia nhìn ở trong mắt Hoàng Cảnh Du, là cực kỳ đáng yêu và động lòng người.

Không để ý, liền nhìn nhập thần, nửa phút sau mới ôn nhu nói: "Không trở lại sao biết các cậu trốn ở đây phá súng?"

Lăng Yến vội vã treo súng lên cánh tay Hứa Ngụy Châu, xoay người rời đi.

Hứa Ngụy Châu trợn mắt: "Lăng Tiểu Yến!"

Lăng Yến đã bước nhanh đi xa.

Hứa Ngụy Châu ôm hai cây súng liếc Hoàng Cảnh Du, "Bọn tôi, bọn tôi không có làm hỏng súng."

Hoàng Cảnh Du buồn cười, muốn trêu cậu tiếp, lại có chút không đành lòng. Đúng lúc này, bụng Hứa Ngụy Châu phát ra tiếng ọt ọt liên tiếp. Hoàng Cảnh Du cười nói: "Đi thôi, bắt đầu ăn cơm rồi."

Trên đường tới phòng ăn, Hứa Ngụy Châu một mực đi theo phía sau Hoàng Cảnh Du. Cậu thích giẫm lên dấu chân Hoàng Cảnh Du, thích loại cảm giác từng bước theo sát. Mặc dù sóng vai đứng chung một chỗ cũng rất tốt, nhưng từng dấu chân chồng lên nhau lại làm cho người ta vui vẻ.

Nếu sóng vai, cũng phải có dấu chân chồng lên dấu chân.

Hoàng Cảnh Du biết cậu ở phía sau giở trò, đột nhiên xoay người, vừa vặn chạm trán cậu.

Một người khoan dung mà cười, một người quẫn bách lại cao hứng, nơi xa có tiếng súng vụn vặt, gần đó bay lên từng trận khói bếp, sự yên lặng khó có được trong khói lửa chiến tranh, tựa hồ có sức mạnh thu hút lòng người.

Tiệc bước sang năm mới kỳ thực không thể nói thịnh soạn, dù sao điều kiện có hạn, có ăn đã không tệ. Hứa Ngụy Châu cùng Hoàng Cảnh Du ngồi cùng một chỗ, thấy bàn đối diện Diệp Triêu không ngừng gắp thức ăn cho Lăng Yến, cũng có khuôn có dạng mà nhét xương sườn vào trong bát Hoàng Cảnh Du. Lúc ăn gần đủ, chiến sĩ tuần tra trở về vọt vào, mọi người bụng đói phát hoảng, hăng hái ngẩng cao, hận không thể càn quét sạch sẽ phòng ăn.

Hoàng Cảnh Du rót cho Hứa Ngụy Châu bát canh, "Ăn no chưa?"

Hứa Ngụy Châu bưng lên liền uống, ừng ực ừng ực, uống xong lau miệng, mặt mày rạng rỡ: "Ăn no rồi!"

Hoàng Cảnh Du thấy dầu trên miệng cậu sắp dính tới trên tay phải rồi, cầm một tờ giấy qua đưa tới trên tay trái cậu: "Cằm vẫn có dầu."

Dầu kia kỳ thực là Hứa Ngụy Châu cố ý để lại, chờ đội trưởng lau cho, kết quả đợi được chỉ là một tờ giấy vệ sinh, Hứa Ngụy Châu giống như bóng da bị chọc xì hơi, nhận mệnh nâng tay trái lên lau dầu, tay phải lại bị kéo lấy.

Hoàng Cảnh Du kéo ngón tay cậu, giúp cậu lau dầu dính trên tay.

Động tác này khá điệu thấp, che ở phía dưới bàn, ai cũng không nhìn thấy.

Không để ý không lau dầu trên miệng thì không làm người khác chú ý, thân mật như vậy, đối với Hứa Ngụy Châu mà nói, lại là ngang với kéo chú ý. Thậm chí bởi vì quá mức bí mật, mà có một loại vui vẻ không thể cho ai biết.

Hoàng Cảnh Du đem giấy đã dùng qua đặt trên bàn ăn, cầm lấy đi về phía rãnh nước. Hứa Ngụy Châu ngây một lát, trước khi đuổi theo giơ tay lên, bẹp một cái hôn lên.

Ngải Tâm ở bàn khác nói: "Thao! Tiểu Châu cậu thật buồn nôn!"

Hứa Ngụy Châu sợ nhảy một cái, còn tưởng chuyện Hoàng Cảnh Du lau tay cho cậu bị lộ.

Ngải Tâm lại nói: "Cậu không có chuyện gì làm tự hôn tay của mình làm gì? Nhân dịp năm mới tới cảm tạ nó đã giúp cậu tuốt một năm?"

Các chiến hữu cười ha ha.

Hứa Ngụy Châu vốn có chút tức giận, há mồm liền muốn quạc lại, nhưng vì được đội trưởng vừa rồi lau tay cho, lười cãi nhau với Ngải Tâm, bưng khay ăn nhanh như chớp chạy tới rãnh nước.

Hoàng Cảnh Du đã rửa xong, nhìn cậu ngốc nghếch mà vọt tới, cười hỏi: "Chuyện gì cao hứng thế?"

"Đại sự!" Hứa Ngụy Châu vừa cọ khay ăn vừa nói: "Thiên cơ bất khả lộ!"

Bởi vì chiến sĩ vốn nên ở trên trạm gác làm nhiệm vụ đang ăn tiệc cơ động bước sang năm mới, ban đêm Hứa Ngụy Châu tạm thời thay thế, cầm súng bắn tỉa đi lên canh giữ 3 giờ. Khác với khẩn trương, bối rối lần trước, lúc này ngoài doanh cực kỳ yên lặng, ngay cả tiếng súng thường xuyên có thể nghe thấy cũng biến mất. Dùng ống nhòm ban đêm có thể nhìn thấy cứ điểm võ trang gần đó, bình thường trên lô cốt, tường rào của cứ điểm luôn đứng người tay cầm AK47 và dao, hiện tại những người kia không thấy tung tích, chắc là cũng đi ăn tiệc bước sang năm mới rồi.

Hứa Ngụy Châu không tự chủ được xuất thần, nhớ tới hồi bé cùng anh trai, bà ngoại cùng nhau ăn mừng Nguyên Đán và tết âm lịch (*). Khi đó bà ngoại sẽ làm một bàn đồ ăn ngon, cậu ngồi ở bên cạnh bàn gõ bát, chờ anh trai gắp đùi gà vào trong bát cậu. Sau này bà ngoại và anh trai đều không còn, trong nhà chỉ còn lại một mình cậu, năm đầu tiên cậu còn cẩn thận mà đón giao thừa, sau đó thì không làm nữa.

((*) Ở bên Trung nó tết Nguyên Đán là tết dương lịch, còn tết âm lịch nó gọi là xuân tiết, hơi ngược so với Việt Nam.

Bên cạnh không có người cùng đón giao thừa, bất kể là Nguyên Đán hay tết âm lịch, dường như không khác gì ngày bình thường.

Làm cậu cảm thấy kinh ngạc chính là, người ở chiến trường lại muốn trải qua Nguyên Đán — Không biết ngày mai và cái chết cái nào sẽ tới trước, nên muốn tụ chung một chỗ dùng hòa bình tạm thời chào đón năm mới.

Tựa hồ có chút hoang đường, tỉ mỉ nghĩ, cũng không phải không có đạo lý.

Cho dù đang ở chiến trường, bên cạnh cũng có người mà mình muốn cùng bước sang năm mới.

Cho nên bọn họ sẽ tạm thời đặt ân oán xuống, cùng nhau chờ đợi mặt trời mọc đầu tiên của năm mới.

Hứa Ngụy Châu thở ra một ngụm khí trắng, rất nhạt mà câu khóe môi lên.

Có người mà mình muốn cùng trải qua năm mới, loại cảm giác này thực tốt đẹp.

Bầu trời Toffmanka sạch sẽ hơn trong nước, trên màn trời treo sao lạnh lấp lánh, thường xuyên có thể nhìn thấy sao băng trong nháy mắt rồi biến mất.

Hứa Ngụy Châu hồi bé không tin cầu nguyện với sao băng có thể thành hiện thực, vì nghĩ bản thân sao băng đều rơi xuống, tự lo không xong, đâu có công phu thực hiện nguyện vọng của người phàm. Hứa Vũ cười vạch trần cậu, "Em kỳ thực là không kịp cầu nguyện."

Cậu âm thanh non nớt mà hừ: "Em muốn cầu nguyện với sao đứng yên!"

Hứa Vũ và bà ngoại cười ha ha.

Cầu nguyện của năm đó là cái gì, cậu đã sớm không nhớ rõ, sau khi lớn lên cũng chưa từng hướng sao cầu nguyện. Nhưng bây giờ lặng lẽ nhắm mắt lại, trong đêm lạnh đầu tiên của năm mới hướng chính mình cầu nguyện —

Cầu nguyện __cậu cùng đội trưởng vĩnh viễn ở cùng một chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hx3020