Chương 71-73
71.
Từ đó về sau, Hứa Ngụy Châu liền không nghe được người khác huýt sáo nữa. Đừng nói nghe, nghĩ cũng không thể nghĩ, vừa nghĩ phía dưới liền sẽ nổi phản ứng.
Cái này ngược lại không trách cậu hỏa vượng, dù sao tình hình đêm đó quá khiến người đỏ mặt. Hoàng Cảnh Du đứng ở bên cậu, tay còn phủ ngang hông, tiếng huýt sáo trầm thấp, không có bất kỳ ý tứ trêu chọc nào, nhưng cậu vừa nghe thấy, xương cốt liền mềm, một trận cảm giác tê dại khó có thể chống đỡ ở bụng và sau eo tán loạn, nếu không phải lực nhẫn nại mạnh, eo chân cấp lực, không chừng đi tiểu tới một nửa đã quỳ xuống đất.
Đụng bả vai Hoàng Cảnh Du thật là nhịn không được, quá xấu hổ, thân thể lại rục rịch, nếu như không phát tiết như vậy một chút, cậu không biết làm cho mình khôi phục bình thường như thế nào.
Cũng may Hoàng Cảnh Du nói được là làm được, sau đó cũng không đề cập tới chuyện này nữa, thậm chí không hỏi đã không sao rồi hay không.
Hứa Ngụy Châu thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày tiếp, phân đội bộ binh vẫn là có nhiệm vụ. Hứa Ngụy Châu làm thủ lĩnh của lính đặc chủng bên này, mỗi loại các nhiệm vụ đều tự mình đi theo một lần, sau đó chủ động ôm đồm nhiệm vụ nguy hiểm nhất — hộ tống xe tài nguyên.
Giữa bộ đội gìn giữ hòa bình, tổng bộ Liên Hiệp Quốc trú ở Toffmanka thường xuyên cần vận chuyển vật liệu lẫn nhau, trong đó có vũ khí trang bị, cũng có các loại dầu, thức ăn nhu yếu phẩm. Giá trị của những thứ này ở nước chiến loạn không thể so với bình thường, là mục tiêu mà thế lực võ trang phản chính phủ và hàng loạt người buôn lậu thuốc phiện buôn bán súng ngấp nghé, ngay cả dân chạy nạn cầm trong tay súng thô sơ cũng muốn chặn xe tài nguyên, cướp bóc súng ống hoặc thức ăn.
Hứa Ngụy Châu lúc bệnh đi tiểu không được được triệt để chữa khỏi, tiểu đoàn Trung Quốc vừa vặn nhận được một nhiệm vụ, tới sân bay quân sự nhận một lượng lớn vật liêu, đưa tới khu vực phòng thủ Ấn Độ và tổng bộ khu vực phòng thủ. Hứa Ngụy Châu xin Hoàng Cảnh Du, Hoàng Cảnh Du dặn dò rất nhiều, Hứa Ngụy Châu nhất nhất ghi nhớ, lúc lên xe còn đem máy bay giấy đội trưởng "thuận tiện làm" gấp lại, đặt ở trong túi áo đồ ngụy trang.
Đó là bùa hộ mệnh của cậu.
Trên đường từ doanh trại tới sân bay ngược lại bình an vô sự, nhưng sau khi nhận được vật liệu, mọi người đều khẩn trương, rất có ý tứ trông gà hóa cuốc. Hứa Ngụy Châu ở phía trước nhất đoàn xe Jeep cải trang, lái xe chính là Trần Tuyết Phong, Hứa Ngụy Châu ngồi ở trên ghế phó lái, súng không từng rời tay.
Từ thôn trang xuyên qua nguy hiểm, trong những căn nhà đất tan hoang kia tùy thời có thể bay ra đạn hỏa tiễn tự chế; từ rừng cây xuyên qua cũng nguy hiểm, không ai có thể biết trước chỗ sâu trong cánh rừng giấu cái gì. Lòng bàn tay Hứa Ngụy Châu đổ mồ hôi, dưới lực chú ý tập trung độ cao, thân thể lộ ra vẻ có chút cứng ngắc. Mới từ một thôn đi qua, mấy viên đạn trực tiếp bắn vào trên sườn xe, một lão hán xì xà xì xồ gào thét, đem một bình bốc cháy ném nghiêng phía trước đoàn xe.
Súng là súng thô sơ tự chế, uy lực không lớn, độ chuẩn càng không nói đến. Bình bốc cháy càng buồn cười, trong bình thủy tinh rót xăng mà thôi.
Nhưng loại đối thủ này ứng phó khó nhất.
Bọn họ là dân thường chịu đủ nỗi khổ chiến loạn, không thuộc về bất kỳ phái võ trang nào — ít nhất nhìn thấy vậy. Hứa Ngụy Châu không thể động thủ với bọn họ, ngay cả nổ súng bắn trả, cũng chỉ là tính chất tự vệ. Cho dù đạn của bọn họ chạy qua trán cậu, cậu cũng không thể trực tiếp bắn chết bọn họ, đạn nhắm vào bên cạnh bọn họ, nhiều nhất là nổi lên tác dụng uy hiếp.
Cái này không cách nào không làm cho người ta cảm thấy bực bội và phiền muộn.
Mà những người này đương nhiên biết bộ đội gìn giữ hòa bình không dám động đến bọn họ, bình bốc cháy ném tới càng thêm không sợ hãi. Trần Tuyết Phong một bên mắng "Mẹ kiếp", một bên dùng sức đánh vô lăng. Hứa Ngụy Châu không cùng hắn cùng nhau chửi, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm những thôn dân kia, cò súng không ngừng ấn động, đạn liên tiếp bay ra, bức lui vài ba thôn dân điên cuồng, lại không làm bị thương một ai.
Kỹ thuật bắt súng xuất chúng, quả cảm bình tĩnh.
Tới lúc rời khỏi thôn trang, chạy nhanh về phía một đại lộ khá an toàn, đùi phải Hứa Ngụy Châu mới hướng phía trước mãnh liệt đạp một cước, cánh tay khoác lên trán toàn là mồ hôi, hầu kết lăn hai cái, ngực lúc lên lúc xuống, tức giận nói: "Đám súc sinh!"
Lúc còn ở tiểu đoàn trinh sát, các tiền bối gìn giữ hòa bình đã trở về từng nói qua, rất nhiều dân thường Toffmanka coi bộ đội gìn giữ hòa bình là kẻ xâm lược, đánh lén đến từ bọn họ thậm chí đáng sợ hơn đạn hỏa tiễn của võ trang phản chính phủ.
Trần Tuyết Phong thở dài, lấy ra một chai nước, dùng răng vặn mở nắp chai đưa cho Hứa Ngụy Châu: "Đừng tức giận nữa, uống chút, phía trước còn hơn 100 km, chúng ta phải chống đỡ."
Hứa Ngụy Châu nhận lấy nước, uống một nửa, một nửa khác tưới vào trên đầu, dùng sức vung một cái, bắn không ít giọt nước tới trên người Trần Tuyết Phong.
"Cậu làm gì thế? Nơi này nhiệt độ mặc dù không thấp, nhưng dù gì cũng là mùa đông, cậu chơi chính mình như vậy có ý nghĩa sao? Bị bệnh thì sao?"Trần Tuyết Phong liếc thấy đầu và ngực, sau lưng Hứa Ngụy Châu đều ướt lo lắng nói.
"Bị bệnh cái rắm." Hứa Ngụy Châu lau nước trên mặt, lại lần nữa tiến vào trạng thái canh gác, "Em chính là trong lòng có lửa, tiện tay tưới chút, nếu không thì không biết lúc nào sẽ nổ."
"Cậu là đang tưới hoa hả." Trần Tuyết Phong nói: "Nhanh cầm khăn lông lau, đừng bị cảm."
Hứa Ngụy Châu không đi lấy khăn lông, hai mắt híp lại, không buông tha bất kỳ động tĩnh nào ngoài xe.
Buổi chiều, đoàn xe rốt cục an toàn đưa vật liệu về tới, trên đường mặc dù bị tập kích mấy lần, sườn xe và thủy tinh chống đạn trên xe Jeep có không ít vết đạn, còn có gạch, đá ném ra lỗ nhỏ, nhưng không có đội viên bị thương.
Như vậy, nhiệm vụ vận chuyển coi như là thuận lợi hoàn thành.
Trên đường trở về doanh trại Trung Quốc, không khí thoải mái chút, Hứa Ngụy Châu lúc này mới phát hiện máy bay giấy trong túi áo ướt.
Bùa hộ mệnh của cậu......
Thả lại máy bay giấy đầy nếp nhăn vào túi quần, Hứa Ngụy Châu rầu rĩ mà nghĩ, không biết đội trưởng có nguyện ý gấp một cái nữa hay không.
Sau khi trở về doanh trại, Hứa Ngụy Châu không nói với Hoàng Cảnh Du chuyện máy bay giấy. Hoàng Cảnh Du và Diệp Triêu đều quá bận, cai quản cả doanh trại Trung Quốc, mỗi ngày ngay cả thời gian ngủ cũng không dư lại bao nhiêu, cậu thật sự không đành lòng vì một chiếc máy bay giấy đi quấy rầy Hoàng Cảnh Du.
Nhưng lén lút quan tâm Hoàng Cảnh Du thì phải có.
Hứa Ngụy Châu gần đây phát hiện, Lăng Yến luôn lặng lẽ "trộm đồ" cho Diệp Triêu — rau cỏ giữ nhiều hơn cho Diệp Triêu một phần, nước cũng cầm bình đựng mang đi, bị Tuân Diệc Ca phát hiện cũng không hối cải, lẽ thẳng khí hùng mà cãi: "Tôi là thông tín viên của thủ trưởng!"
Hứa Ngụy Châu nhất thời nhận được gợi ý, cậu là thông tín viên của Diệp doanh, tôi còn là lính cần vụ của đội trưởng đấy. Đội trưởng đã rất mệt mỏi, áp lực lại lớn, tôi lấy thêm cho đội trưởng ít nước với đồ ăn, chẳng phải thiên kinh địa nghĩa gì.
Nhưng lần đầu tiên vì Hoàng Cảnh Du trộm nước, Hứa Ngụy Châu đã bị lộ.
Lăng Yến người ta mỗi ngày chỉ lấy nhiều hơn cho Diệp Triêu một chai, khoảng 3 lít, Hứa Ngụy Châu ngược lại, vừa trộm chính là một thùng, còn cười ha ha mà đắc ý với Hoàng Cảnh Du: "Đội trưởng, tôi đun nước cho ngài tắm!"
Thiết bị cơ sở của Toffmanka đã bị hủy, không có con đường cung cấp nguồn tài nguyên nước thành hệ thống, các đơn vị bộ đội giữ gìn hòa bình đều là tự mình vận chuyển nước, ở trong doanh tự làm tinh lọc, cho nên dùng nước đều khá túng thiếu. Tình huống doanh trại Trung Quốc tốt hơn, nhưng dùng nước vẫn có quy định nghiêm ngặt.
Hoàng Cảnh Du hỏi: "Thùng nước kia là ở đâu ra?"
Hứa Ngụy Châu đã xắn tay áo lên chuẩn bị đun nước, "Tôi khiêng tới."
"Tôi là hỏi có trải qua phê chuẩn hay không."
"Cái này......"
"Không có phê chuẩn mà khiêng về."
Hứa Ngụy Châu điềm nhiên nói, "Ngài mỗi ngày vất vả như vậy, còn là Thiếu tướng, ngài dùng nhiều chút không được sao?"
"Ở chỗ này ai không vất vả?" Hoàng Cảnh Du hiếm thấy nghiêm khắc, "Vất phải không phải là lý do đặc biệt, quân hàm lại càng không phải."
Hứa Ngụy Châu bẹp miệng, nhỏ giọng nói thầm: "Tôi chính là đau lòng ngài."
Hoàng Cảnh Du nghe thấy được, không muốn chỉ trích nhiều, "Nếu như nói ai vất vả người đó nên nhận được đặc biệt, cậu giúp tôi đưa thùng nước kia tới phân đội chữa bệnh."
Hứa Ngụy Châu sửng sốt: "Phân đội chữa bệnh?"
"Luận về cực khổ, bọn họ là người cực khổ nhất toàn doanh." Trong mắt Hoàng Cảnh Du có rất nhiều tia máu, cầm lấy thuốc nhỏ mắt trái phải nhỏ hai cái, ngữ khí hơi kéo dài: "Lần trước cậu thấy đấy, đêm hôm khuya khoắt, bọn họ vẫn bận rộn giống như ban ngày."
Hứa Ngụy Châu quả thật thấy được, nhớ tới lần đó đi là bởi vì sao, má đột nhiên nóng lên, nghĩ một lát nói: "Bọn họ bận thì bận, nhưng cũng không nguy hiểm a."
Tôi mỗi này phụ trách vận chuyển vật liệu, bảo vệ công binh, mặc dù không suốt ngày suốt đêm giống bọn họ, nhưng đạn không có mắt, vạn nhất......"
Vừa nghĩ như vậy, liền cảm thấy ủy khuất.
Hứa Ngụy Châu mắt trông mong nhìn Hoàng Cảnh Du một cái, muốn nói "Đội trưởng, máy bay giấy của tôi hỏng rồi, ngài gấp thêm cho tôi một cái được không", còn muốn nói "Đội trưởng, kỳ thực tôi mỗi lần đi ra ngoài đều rất sợ, ngài an ủi tôi chút được không".
Nhưng những lời yếu ớt này, Hứa Ngụy Châu nói không nên lời, chỉ nghĩ trong lòng, đã cảm thấy mất mặt.
Tiểu đội trưởng không nên như vậy, tiểu đội trưởng phải dũng cảm, mạnh mẽ giống như đội trưởng.
Nhưng ánh mắt để lộ tâm tư của cậu, Hoàng Cảnh Du thoáng nhìn, liền hiểu trong lòng cậu nghĩ cái gì.
Một chút liền mềm nhũn, không nhẫn tâm trách cứ hành động "trộm nước" của cậu nữa. Hoàng Cảnh Du tiến lên mấy bước, theo thói quen mà vỗ vỗ đỉnh đầu cậu, ôn nhu hỏi: "Mấy hôm nay ở trên đường có gặp phải nguy hiểm gì hay không?"
Đã sớm muốn hỏi một chút Hứa Ngụy Châu mấy ngày nay trải qua thế nào, có gặp phải nguy hiểm gì không, có sợ hay không, nhưng vẫn không có thời gian. Trông coi binh sĩ toàn doanh, Hứa Ngụy Châu là binh của anh, các chiến sĩ khác lại không phải là không. Đầu óc Hoàng Cảnh Du cực kỳ thanh tỉnh, lúc huấn luyện trong nước, quan tâm Hứa Ngụy Châu nhiều hơn không có vấn đề, nhưng đây là chiến trường, chuyện cần bận tâm quá nhiều, anh thật sự là không có cách phân thân, không thể nào giống như trước đây thời khắc chú ý Hứa Ngụy Châu.
Bất quá mỗi lần Hứa Ngụy Châu đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, anh đều nhớ, mặc dù chưa từng hỏi trên đường xảy ra chuyện gì hay không, nhưng mỗi ngày trước khi đi ngủ đều sẽ xác định an toàn của tất cả binh sĩ.
"Tất cả" này, tất nhiên bao gồm Hứa Ngụy Châu.
Đột nhiên bị hỏi tình huống lúc làm nhiệm vụ, Hứa Ngụy Châu đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh xoang mũi chua xót một chút, nhịn xuống cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, thanh âm nhẹ nhàng phát run: "Đội trưởng ngài yên tâm, chuyện trên đường tôi đều có thể ứng phó, tạm thời còn chưa có gặp phải tình huống đặc biệt nguy hiểm."
Lời này vừa thật cũng vừa giả, chuyện trên đường cậu quả thật có thể ứng phó, nếu như không thể, hiện tại cậu cũng sẽ không đứng ở chỗ này. Nhưng có thể ứng phó không phải là không có nguy hiểm, "Không gặp phải tình huống đặc biệt nguy hiểm" Vừa vặn tương đương "Gặp phải tình huống tương đối nguy hiểm", "mà "Đặc biệt" và "Tương đối" đều không phải phán đoán khách quan.
Hứa Ngụy Châu dùng thanh âm kia làm nói ra khiến Hoàng Cảnh Du vừa đau lòng vừa vui mừng.
Nguy hiểm mà Hứa Ngụy Châu không muốn nói, Hoàng Cảnh Du đã ở trong mắt cậu nhìn thấy.
Nhưng dù vậy, Hoàng Cảnh Du cũng không thể đem cậu từ tiền tuyến thu lại.
Cho dù muốn rút lui, cậu cũng sẽ không lui.
Loại thảo luận gian khổ trên đường đã không có ý nghĩa, sứ mệnh như thế, không cần nói nhiều.
Hứa Ngụy Châu nghe theo mệnh lệnh của Hoàng Cảnh Du, đưa nước tới phân đội chữa bệnh. Lần trước tới vội vàng, trong lòng cũng có chuyện, không cẩn thận quan sát, lúc này chung quanh nhìn một cái, lại tán gẫu với nhân viên y tế một chút, mới biết được Hoàng Cảnh Du tại sao nói bọn họ là người cực khổ nhất toàn doanh.
Lượng công việc lớn không phải nói, Hứa Ngụy Châu trước kia cho rằng bọn họ không cần đối mặt với đạn pháo đột nhiên đến, so với bộ binh, công binh đều an toàn hơn, bây giờ mới ý thức được, bọn họ cũng mỗi ngày ở trong nguy hiểm.
Nơi đóng quân của phân đội chữa bệnh cách ly với chủ doanh, mà khu giải phẫu trong phân đội chữa bệnh lại bị cách ly đơn độc, người ra vào một lần phải trừ độc toàn thân, thoạt nhìn giống như khu cách biệt sinh hóa.
Lúc rời khỏi phân đội chữa bệnh, Hứa Ngụy Châu bị một nữ hộ sĩ túm lấy phun thuốc. Là cô gái rất nhỏ nhắn xinh đẹp, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, túm Hứa Ngụy Châu quẹo trái quẹo phải, lực đạo trên tay không nhẹ, sau khi phun xong cười: "Tiểu huynh đệ, cám ơn nước của cậu, về thôi, bình an, ngàn vạn đừng bị thương, bọn tôi nơi này không hoan nghênh chiến sĩ nhà mình."
Một nhân viên y tế nam nói: "Kỳ thực chúng tôi ai cũng không hoan nghênh."
Trở lại chủ doanh, Hứa Ngụy Châu có chút khó chịu, cũng quả thực không muốn tiếp tục tới phân đội chữa bệnh.
Nhưng làm cho cậu không nghĩ tới chính là, Hoàng Cảnh Du sau khi từ tổng bộ Liên Hiệp Quốc trở về, ban đêm đột nhiên phát sốt hôn mê, được khẩn cấp mang tới phân đội chữa bệnh.
72.
Phát sốt hôn mê ở nước chiến loạn Tây Bắc Phi giống như Toffmanka cũng không phải chuyện nhỏ, rất nhiều triệu chứng sơ kỳ của bệnh có thể chết người chính là phát sốt hôn mê. Hứa Ngụy Châu ngày đó không có ở trong doanh trại, chỉ huy bộ phận lính đặc chủng, lính trinh sát cùng chiến sĩ gìn giữ quốc gia hai nước Mĩ, Nga cùng nhau tới thành phố lớn nhất Toffmanka, khống chế một cuộc biểu tình thị uy phản chính phủ đang tiến hành.
Nói là biểu tình, trên thực tế không khác lắm với võ trang bạo động. Chính phủ tạm thời của Toffmanka căn bản không cách nào khống chế thế cục, mới thỉnh cầu bộ đội gìn giữ hòa bình giúp đỡ. Lúc chiến xa bộ binh chạy nhanh mục đích ngăn chặn, Hứa Ngụy Châu nhíu chặt hai hàng lông mày, răng hàm sau cũng cắn chặt.
Cậu chưa từng thấy tràng diện hỗn loạn như vậy — vô số nhân thủ quần áo lam lũ cầm các loại vũ khí, có súng thô sơ tự chế, có AK47 trộm được hoặc là cướp được, có dao phay dài đầy gỉ sắt, có đạn hỏa tiễn cầm tay vừa nhìn đã biết cực kỳ kém chất lượng, còn có công cụ thô sơ không gọi ra tên. Những người này trẻ có già có, điên cuồng mà ở trên đường bôn tẩu, gào thét, thậm chí khiêu vũ hát hò, trong đội ngũ không thiếu trẻ em, trong đó một vài đứa nhỏ trên người không có bất kỳ vải vóc nào, bé trai như vậy, bé gái cũng như vậy. Bọn nó cao cao vung vẩy công cụ trên tay, tiếng vang ném dao phay, xẻng ra làm cho người ta da đầu tê dại. Từ bên cạnh nhìn lại, mấy bình dân này chỗ nào giống quần chúng thị uy biểu đạt thỉnh cầu, rõ ràng là phần tử tà giáo bị tẩy não.
Trước khi bộ đội gìn giữ hòa bình ba nước chạy tới, đã có mười mấy thương nhân, quan viên chính phủ bị đánh chết, di thể của bọn họ bị coi giống như chiến lợi phẩm chất đống cùng nhau, người xung quanh cầm trong tay vũ khí vừa múa vừa hát, thật giống như vây bắt không phải huyết nhục con người, mà là một đống lửa bốc cháy hừng hực.
Bởi vì nhân số đông đảo, bộ đội gìn giữ hòa bình không thể nào bắt tại tất cả người tham dự sát hại, chỉ có thể dốc khả năng ngăn cản tình hình tiến thêm một bước chuyển biến xấu, cứu ra càng nhiều người vô tội.
Nhưng ở quốc gia như vậy, ai mới là người vô tội?
Hứa Ngụy Châu cùng với chiến sĩ gìn giữ hòa bình khác giống nhau, căn bản không có tinh lực suy tư vấn đề tương tự. Rơi vào trong đội quân thị uy, mỗi một viên đạn cậu bắn ra đều có thể muốn mạng người, có khi cậu thậm chí hận không thể đánh vỡ đầu mấy tên côn đồ này, nhưng lý trí còn đây, mũ xanh da trời đại biểu hòa bình trên đầu còn đây, quốc kỳ trên cánh tay còn đây, cậu nhất định phải bình tĩnh.
An toàn xua đuổi ngàn vạn dân thường cực kỳ tốn sức, Hứa Ngụy Châu đứng ở trên chiến xa bộ binh, cảm thấy bọn họ giống như Zombie một đợt nối tiếp một đợt. Mà càng nguy hiểm hơn bởi trong tay những người này có súng, có hỏa tiễn, họng súng của bọn họ thủy chung chỉ hướng đỉnh đầu chiến sĩ gìn giữ hòa bình.
Trận náo động này từ chiều kéo dài đến tối, dân thường đã chết hơn trăm người, trong đó hơn nửa là bị người của mình "Ngộ sát", một sĩ quan bộ đội gìn giữ hòa bình Liên Bang Nga hy sinh, trong đó, Mỹ cũng có đội viên bị thương.
Đầu Hứa Ngụy Châu chảy máu — bị một thanh niên người da đen dùng đá đập. Vết thương kia nếu đặt ở trước đấy, nhất định dẫn tới cười nhạo, Ngải Tâm sẽ túm vai cậu cười to: "Tiểu Châu a Tiểu Châu, cậu đừng nói chính mình là lính đặc chủng của Liệp Ưng ta nữa, đá cũng có thể nện cậu sưng cục, chính ủy e rằng ghét bỏ cậu mất mặt!"
Nhưng hiện tại không ai có tâm tư đùa giỡn kiểu này, Hứa Ngụy Châu là bởi vì cứu một chiến sĩ Liên Bang Nga mà né không kịp, thoáng sau gáy bị đánh. Tình huống lúc đó, nếu như Hứa Ngụy Châu không ra tay, hôm nay nhân số hi sinh của bộ đội gìn giữ hòa bình e rằng tăng lên đến 2 người.
Vết thương không tính là nặng, nhưng chảy không ít máu, đầu óc Hứa Ngụy Châu mê man, còn có chút ù tai. Trong đội còn có hơn 10 chiến sĩ bị thương mức độ khác nhau, ý tứ của quân y là tạm thời nghỉ ngơi một đêm, chờ trời sáng lại quay lại. Tới Toffmanka gần một tháng, ai cũng biết nơi này nguy cơ tứ phía, đừng nói ban đêm, ngay cả ban ngày cũng tùy thời có thể bị tập kích, đi suốt đêm trở về rất không an toàn, cũng bất lợi cho người bị thương khôi phục.
Rốt cục có về hay không, chuyện này phải do Hứa Ngụy Châu quyết định.
Hứa Ngụy Châu ôm đầu nghĩ một lát, cuối cùng quyết định trở về.
Suy tính của quân y không phải không có lý, nhưng chính là bởi vì tập kích tùy thời khả năng phát sinh, cho nên bọn họ phải trở về.
Sau khi nhận được nhiệm vụ, Hoàng Cảnh Du cùng Diệp Triêu thương lượng, phái ra phân đội bộ binh lực lượng tác chiến tinh nhuệ nhất. Hứa Ngụy Châu buổi sáng dẫn đội rời đi, lúc này nếu như không bằng tốc độ nhanh nhất chạy về, vạn nhất thế lực võ trang nào đối với tiểu đoàn Trung Quốc phát động tập kích, hậu quả khó lường được.
Sau khi làm xong quyết định, Hứa Ngụy Châu vẫn là gọi điện thoại cho Hoàng Cảnh Du. Địa phương tín hiệu cực kém, Hứa Ngụy Châu chỉ nghe được tiếng Hoàng Cảnh Du nói được, nghe không ra tiếng có gì không đúng.
Tới lúc trước tảng sáng chạy về, mới biết được Hoàng Cảnh Du đã bị đưa tới phân đội chữa bệnh.
Hứa Ngụy Châu trong lòng hoảng hốt, không kịp thay thuốc cho vết thương trên đầu đã vọt tới. Bước chân run, sợ hãi giống như hòn đá phủ kín con đường phía trước, vướng chân tới mức cậu mấy bước lại lảo đảo một cái. Trong đầu trống rỗng, lại giống như bị cái gì nhồi nhét, không dám nghĩ đội trường có việc bất chắc phải làm sao, thậm chí không dám nghĩ đội trưởng hiện tại có phải đang trải qua thống khổ hay không.
Hoàng Cảnh Du ở phòng bệnh cách ly, ba nhân viên y tế nam chặn Hứa Ngụy Châu ở ngoài cửa. Nhưng Hứa Ngụy Châu thân thể lính đặc chủng, chỗ nào bọn họ có thể cản được.
Thời khắc mấu chốt, Diệp Triêu một tay kéo lấy cậu, trong mắt là nghiêm nghị bình thường khó có thể nhìn thấy, "Trở về, đừng ở chỗ này thêm phiền!"
Tại sao là thêm phiền chứ? Hứa Ngụy Châu hai mắt đỏ, kinh ngạc mà nhìn Diệp Triêu, đôi môi giật giật, nghẹn ngào nói: "Tôi không có thêm phiền! Diệp doanh, đội trưởng anh ấy sao thế? Buổi tối tôi lúc hồi báo tình huống với anh ấy vẫn rất tốt, làm sao sẽ đột nhiên hôn mê? Ban đêm trong doanh đã xảy ra chuyện gì sao?"
Diệp Triêu thấy cậu đầy mặt kinh hoảng, chân tay luống cuống, hoàn toàn mất hết trầm ổn bình tĩnh lúc dẫn đội, trong lòng cũng là trầm xuống, thả chậm ngữ khí: "Cậu trước đi xử lý vết thương trên đầu, lại ăn chút đồ, bổ sung thể lực. Tình huống của Hoàng đội tạm thời còn chưa có kết luận, các bác sĩ đang ở bên trong hội chẩn, chuyên gia trong nước cũng sẽ tùy thời cung cấp giúp đỡ. Cậu đi vào vô dụng, ngược lại làm cho Hoàng đội lo lắng."
Diệp Triêu nói xong gọi Lăng Yến tới, nhẹ nhàng hướng trên vai Hứa Ngụy Châu đẩy một cái, "Đi đi, bên này có tôi trông chừng."
Hứa Ngụy Châu hơi lộ ra vẻ không kinh hoảng, nhưng cả người vẫn ở trong căng thẳng.
Hoàng Cảnh Du ở trong mắt cậu là một tồn tại tuyệt đối sẽ không ngã xuống, bây giờ một ngày không gặp, vậy mà nằm ở trong phòng bệnh cách ly hôn mê bất tỉnh.
Cậu không tiếp nhận được.
Lăng Yến không nói quá nhiều lời an ủi, lấy cơm canh tới cho cậu, lại để cho hộ sĩ hỗ trợ xử lý vết thương. Lúc bôi thuốc rất đau, vì tránh lan ra, tóc cũng bị cạo một mảnh, cậu không nói tiếng nào mà chịu đựng, lúc ăn cơm lại đột nhiên khóc.
Lăng Yến an tĩnh mà ngồi ở một bên, không hỏi nguyên nhân.
Giây lát, cậu nức nở nói: "Tôi trước kia lúc bị bệnh, là đội trưởng ôm tôi tới phòng y tế, lấy cơm cho tôi, bồi tôi. Hiện tại anh ấy nằm ở bên trong, tôi cái gì cũng không thể làm giúp anh ấy, ngay cả anh ấy hiện tại là tình huống gì cũng không biết!"
Lăng Yến nhẹ giọng thở dài, bất kỳ lời nói nào cũng không thể an ủi cậu, dứt khoát tiếp tục trầm mặc.
Hứa Ngụy Châu cuống quýt lau nước mắt, miếng lớn ăn cơm — Hoàng Cảnh Du đã nói với cậu, lúc nhiệm vụ trên người, có thể ăn cơm nhất định phải ăn, bởi vì vạn nhất có chuyện gì nhất định phải làm, thể lực theo không tốt, tai họa chính là chiến hữu sớm chiều ở chung.
Cậu nhớ, lời của Hoàng Cảnh Du, cậu mỗi một câu đều nhớ.
Kỳ thực đối với bệnh tình của Hoàng Cảnh Du, cậu không phải là hoàn toàn không biết. Đã nghe nhân viên y tế nói, là phát sốt, hôn mê, kèm thêm thỉnh thoảng co giật và sưng cả người.
Trước khi xuất phát biết rất nhiều bệnh truyền nhiễm dẫn đến tử vong cao của châu Phi, rất nhiều loại đều có triệu chứng tương tự, ví dụ bệnh sốt rét.
Dựa theo kỹ thuật chữa bệnh của Trung Quốc, bệnh sốt rét đã sớm không phải là ải khó không cách nào phá được, chỉ cần cứu chữa kịp thời, căn bản không có vấn đề. Nhưng Hứa Ngụy Châu không muốn Hoàng Cảnh Du gặp phải loại khổ này, vừa nghĩ đã đau lòng khó nhịn.
Về phần bệnh truyền nhiễm khác, Hứa Ngụy Châu càng nghĩ càng không muốn nghĩ.
Sau khi sửa sang bản thân xong, cậu lại tới trước phòng bệnh cách ly, tâm tình không kích động như lúc trước, nhưng khẩn trương và sợ hãi lại không giảm một phần.
Trong phòng bệnh liên tục nhân viên y tế ra vào, Diệp Triêu kéo cậu lại một bên, thấp giọng nói: "Đã xét nghiệm máu rồi, không phát hiện nguyên nhân gây bệnh, hẳn không phải bệnh truyền nhiễm. Bác sĩ nói, Hoàng đội khả năng bị côn trùng đốt."
"Đó là cái gì?" Hứa Ngụy Châu trong lòng căng thẳng, "Độc trùng?"
"Coi như vậy đi, là côn trùng Tây Bắc Phi tương đối thường gặp, có chút giống nhện, nhưng có thể bay." Diệp Triêu nói: "Độc tính mạnh hơn, người sau khi bị đốt sẽ xuất triệu chứng như hôn mê, co giật."
Tay Hứa Ngụy Châu phát run: "Có người, có người bởi vì đốt mà chết không?"
"Có, nhưng không nhiều." Diệp Triêu nhìn nhìn về phía phòng bệnh, "Bởi vì mỗi người khác nhau, tình huống của Hoàng đội đang dần chuyển tốt, đợi thêm lát nữa, nếu như sốt lui, người cũng thanh tỉnh, cậu liền vào xem cậu ấy chút."
Hứa Ngụy Châu một tấc cũng không rời mà chờ đợi, tới tận ban đêm, Hoàng Cảnh Du từ trong mê man tỉnh lại.
Bác sĩ đã chẩn đoán chính xác, anh xác thực là bị côn trùng đốt, sau khi dùng thuốc sốt cao từ từ thối lui, tình huống sưng tấy cũng từ từ giảm bớt, Hứa Ngụy Châu lúc nhìn thấy anh, anh đang ngồi bên giường uống nước, sắc mặt tái nhợt, so với bình thường nhìn qua suy yếu rất nhiều, mà so với bệnh nhân bình thường, vẫn nhiều hơn một phần lẫm liệt.
"Đội trưởng!" Thanh âm vừa ra, nước mắt liền rơi xuống, Hứa Ngụy Châu chạy tới bên giường, suýt nữa nhào tới, túm lấy tay không truyền dịch của Hoàng Cảnh Du, không chút suy nghĩ liền áp vào trên mặt mình.
"Không sao." Hoàng Cảnh Du biết để cho cậu lo lắng, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, muốn nói mấy lời trấn an, bỗng nhiên sờ tới băng gạc sau gáy cậu, giữa lông mày căng thẳng: "Bị thương?"
"Vết thương nhỏ." Hứa Ngụy Châu ngẩng đầu, "Đội trưởng, ngài dọa chết tôi rồi!"
Hoàng Cảnh Du nhẹ giọng thở dài. Từ lúc một khắc kia Hứa Ngụy Châu xông tới, ngực anh đã giống như bị người đụng một cái, mặc dù toàn thân không chút sức lực, vẫn muốn ôm tên nhóc toàn tâm toàn ý nhớ tới mình.
Nghe Hứa Ngụy Châu nói "Ngài dọa chết tôi rồi", trong lòng cũng rất không tư vị, có tự trách, cũng có bận lòng, Hứa Ngụy Châu vừa rồi áp tay anh áp lên mặt cậu, anh cũng có xúc động.
Hộ sĩ ở cạnh cửa gọi: "Đừng ở quá lâu, Hoàng đội vừa tỉnh, cần tĩnh dưỡng."
Hứa Ngụy Châu vội vàng hạ giọng, nhưng cũng không buông tay Hoàng Cảnh Du ra, "Đội trưởng, ngài khó chịu sao? Lúc nào thì phát hiện không đúng? Tối qua lúc tôi gọi điện thoại cho ngài, ngài vẫn rất tốt. Trước khi hôn mê có cảm giác gì? Có phải rất đau hay không?"
"Không khó chịu, chỉ là không có sức lực gì." Hoàng Cảnh Du kỳ thực tối qua đã không thoải mái, lúc gọi điện thoại toàn thân phát lạnh, đổ mồ hôi từng trận, đau cũng không thể nói, nhưng loại cảm giác ngay cả xương cốt cũng rét run phát sốt so với đau còn khó chịu hơn.
Bất quá những thứ này không cần thiết để cho Hứa Ngụy Châu biết.
"Ngài có thể ăn cơm chứ? Tôi đi lấy." Hứa Ngụy Châu hỏi.
Không đợi Hoàng Cảnh Du đáp lại, hộ sĩ đã hô lên: "Hoàng đội hiện tại không thể ăn cơm, ngày mai bắt đầu nhập thức ăn lỏng, dưa cải muối ban cấp dưỡng chúng ta nấu quá nặng, tiểu tử cậu nhớ, ngày mai hầm cháo cho Hoàng đội."
Hứa Ngụy Châu tuân lệnh, lập tức đứng dậy: "Khoán lên người tôi!"
("khoán" có nghĩa là nhận khoán, thầu)
Hoàng Cảnh Du cười: "Cái gì mà khoán lên người cậu, ngày mai không có nhiệm vụ?"
"Tới phiên tôi nghỉ ngơi." Hứa Ngụy Châu nói: "Sắp xếp nghỉ ngơi còn là ngài và Diệp doanh định."
Hoàng Cảnh Du biết ngày nghỉ khó có được này của Hứa Ngụy Châu phải bỏ đi rồi, cũng biết không thể nào thuyết phục cậu đừng đến bồi mình, cái loại cảm giác được quan tâm này thật ấm áp, nhưng sẽ dâng lên mấy phần đau lòng.
Vì vậy, ánh mắt anh nhìn về phía Hứa Ngụy Châu trầm vài phần.
Hứa Ngụy Châu cho rằng anh muốn cự tuyệt, lập tức nói: "Đội trưởng, ngài không thể đuổi tôi đi, tôi là lính cần vụ, tôi có nghĩa vụ......"
"Đã bảo với cậu Hoàng đội cần tĩnh dưỡng, cậu ồn ào lung tung cái gì?" Hộ sĩ lại tới, "Lính cần vụ đúng không? Nhanh đi đun nước, lau qua thân thể cho Hoàng đội, đúng rồi, lấy thêm mấy bộ quần áo, ra nhiều mồ hôi như vậy, phải thay!"
73.
Trên đường chạy tới ký túc xá, trái tim Hứa Ngụy Châu bang bang trực nhảy. Vừa nghĩ tới đợi lát nữa lau người, thay quần áo cho đội trưởng, máu đều sôi trào tới nổi bong bóng.
Hoàng Cảnh Du biết trong lòng cậu nghĩ gì, thấy cậu vội vã chạy đi, bất đắc dĩ thở dài.
Không lâu lắm, Hứa Ngụy Châu xách theo một túi quần áo tắm rửa trở lại, hướng cuối giường vừa đặt xuống, xoay người lại muốn đi.
Hoàng Cảnh Du khó nhọc mà dịch xuống cuối giường, định nhanh chóng trước lúc Hứa Ngụy Châu quay trở lại, thay quần áo. Vậy mà ngón tay vừa đụng phải tay cầm túi đựng quần áo, ngoài cửa vang lên một tiếng "Bang", Hứa Ngụy Châu thở hồng hộc mà thò đầu vào, lớn tiếng quát: "Đội trưởng!"
Hoàng Cảnh Du bị gọi tới cổ tay run một cái, lại nghe Hứa Ngụy Châu nói: "Đội trưởng, ngài còn chưa lau người, không thể thay quần áo." Nói xong chạy vào, ôm lấy túi đựng quần áo vọt đến cạnh cửa, nhìn chằm chằm: "Ngài vừa rồi là muốn tự mình thay sao?"
Hoàng Cảnh Du đều dịch tới giữa giường rồi, không thể gạt được, đành phải gật đầu.
"Tôi thay cho ngài!" Hứa Ngụy Châu đem lời hộ sĩ ra: "Vừa rồi hộ sĩ nói, để cho lính cần vụ tôi đây thay cho ngài! Ngài hiện tại trước nằm một lát, tôi đi đun nước, rất nhanh trở lại."
Nghiêm túc của Hứa Ngụy Châu làm cho Hoàng Cảnh Du khó có thể cự tuyệt, đang do dự, Hứa Ngụy Châu lại chạy. Không chỉ chạy, còn mang theo túi quần áo kia.
Hoàng Cảnh Du đỡ trán thất thần một lát, sau đó từ từ nằm lại trên giường.
Múc nước nấu nước là chuyện tốn thời gian hao lực, Hứa Ngụy Châu một tay bình nước ấm một tay túi quần áo, liên tiếp chạy qua lại mấy lần, mới gom đủ nước nóng. Giữa lúc đó Hoàng Cảnh Du nói: "Cậu đặt quần áo xuống, tôi chờ cậu trở lại sẽ thay." Hứa Ngụy Châu không thuận theo, tâm nói tôi mới không mắc mưu ngài đâu.
Nước nóng đủ rồi còn phải khiêng nước lạnh tới pha lẫn, Hứa Ngụy Châu lại chạy hai lần, cuối cùng lúc cầm chậu rửa mặt trừ độc và khăn lông tới, đã là đầy đầu mồ hôi.
Hoàng Cảnh Du nói: "Cậu đi nghỉ ngơi chút, tôi tự mình làm."
"Không được!" Hứa Ngụy Châu trợn mắt: "Hộ sĩ nói......"
"Cậu nghe hộ sĩ hay là nghe tôi?" Hoàng Cảnh Du nói từ trên giường đi xuống, lưu loát mà cởi kim truyền dịch xuống, còn đóng bình truyền dịch.
Hứa Ngụy Châu nhìn tới trố mắt, Hoàng Cảnh Du cầm lấy tăm bông dính chút rượu cồn, ở trên lỗ kim đè xuống. Mặc dù kim tiêm bị đột nhiên rút ra, nhưng cũng không có máu kéo ra.
Hoàng Cảnh Du ném tăm bông xuống, "Đừng nhìn chằm chằm tôi, loại cấp cứu căn bản tiêm tĩnh mạch này cậu cũng học qua."
"Vậy ngài cũng không thể nói rút kim liền rút kim a." Hứa Ngụy Châu nghĩ: Tôi phải tố cáo với hộ sĩ.
"Lát nữa truyền tiếp là được, không có gì đáng ngại." Hoàng Cảnh Du đi tới bên chậu rửa mặt, mở bình nước ấm ra rót nước nóng vào trong.
"Tôi làm!" Hứa Ngụy Châu chạy tới, duỗi tay liền muốn đoạt lấy bình nước ấm: "Tôi giúp ngài!"
Hoàng Cảnh Du ném khăn lông vào, kiên nhẫn nói: "Thật sự không cần, tôi lại không bại liệt, chỉ là sau khi hôn mê có chút mệt mỏi, việc lau người vẫn có thể tự mình làm."
"Nhưng hộ sĩ bảo tôi làm!"
"Tôi không yếu ớt như các cậu nghĩ."
Trong phòng an tĩnh một lát, không lâu sau vang lên tiếng vắt khăn lông. Ngữ khí Hứa Ngụy Châu thay đổi, bỗng nhiên nói: "Ngài sao lại không muốn để cho tôi chăm sóc ngài chứ! Ngài cũng không phải không biết tôi thích ngài!"
Trên tay Hoàng Cảnh Du ngừng lại, đứng lên, một cái nhìn thấy ủy khuất nơi đáy mắt Hứa Ngụy Châu.
Phải nói với Hứa Ngụy Châu thế nào — Chính bởi vì biết, cho nên mới không thể cái gì cũng để cậu làm.
"Trước kia tôi bị bệnh, ngài bồi tôi, chăm sóc tôi, làm sao lần này đổi lại ngài bị bệnh, ngài lại không nguyện ý tiếp nhận chăm sóc của tôi?" Hứa Ngụy Châu càng nói càng gấp, "Đội trưởng, tôi chăm sóc ngài một chút thì thế nào?"
Hoàng Cảnh Du hơi ngẩn ra, trong lòng chợt nghĩ đúng vậy để cậu chăm sóc một chút thì thế nào?
"Đội trưởng!" Hứa Ngụy Châu lại gọi.
Hoàng Cảnh Du nhìn cậu một lát, đưa khăn lông tới, "Tay tôi vừa truyền dịch, không dùng lực lớn được, cậu vắt giúp tôi, đợt nát nữa đổ nước nóng, thay nước lạnh cũng do cậu đi làm."
Anh không muốn Hứa Ngụy Châu lau người cho mình, còn chưa tới lúc đó, huống chi anh cũng không phải bị bệnh tới không cách nào tự lo liệu.
Hứa Ngụy Châu sửng sốt, sau khi kịp phản ứng lập tức nhận lấy khăn lông, ở trong nước ấm xoa giặt vắt khô, "Đội trưởng, đây!"
Hoàng Cảnh Du cởi áo, thân trên lộ ra. Dấu vết sưng tấy đã tản đi, nhưng cơ bắp nhìn qua không có lực bằng trước kia.
Hứa Ngụy Châu đứng ở một bên, thỉnh thoảng nhìn Hoàng Cảnh Du một cái, sau đó nhìn thấy Hoàng Cảnh Du cũng cởi quần ra, vốn định nhìn thêm mấy lần, lại sợ bị phát hiện, dứt khoát xoay người, phi lễ chớ nhìn.
Một lát sau, Hoàng Cảnh Du nói: "Thay nước giúp tôi."
Hứa Ngụy Châu lúc này mới quay trở lại, nửa là oán trách nửa là làm nũng: "Đội trưởng, ngài thật bướng bỉnh."
Hoàng Cảnh Du cười: "Làm việc nhiều, ít oán trách."
Hứa Ngụy Châu đổ nước trở lại: "Tôi cũng muốn làm việc nhiều, ngài lại không cho."
Hoàng Cảnh Du lần này không nói gì, tới lúc sắp lau xong mới đưa khăn lông cho Hứa Ngụy Châu, tay cũng không thu lại.
Hứa Ngụy Châu nghi ngờ giương mắt. Hoàng Cảnh Du nói: "Vậy thì lau tay giúp tôi chút đi."
Hứa Ngụy Châu vui vẻ, cầm tay Hoàng Cảnh Du, từng ngón mà lau. Hoàng Cảnh Du buồn cười: "Đây là đang quét sơn sao?"
Hứa Ngụy Châu hỏi này đáp kia: "Đội trưởng, tay ngài thật đẹp, ngón tay dài hơn tôi a." Vừa nói, dán tay mình tới, cùng Hoàng Cảnh Du năm ngón tay kề năm ngón tay, lòng bàn tay áp vào nhau.
Hoàng Cảnh Du đột nhiên trong lòng nóng lên.
Hứa Ngụy Châu lại so, "Tay lớn dễ dùng súng, khó trách kỹ thuật bắn súng của ngài tinh xảo."
Hoàng Cảnh Du rút tay về, vỗ vỗ đầu cậu, cười nói: "Tôi đó là luyện ra được, không liên quan tới tay to nhỏ."
Không lau được thân thể, Hứa Ngụy Châu kiên trì mặc quần áo cho Hoàng Cảnh Du. Lúc này Hoàng Cảnh Du không cự tuyệt nữa, mở hai cánh tay ra, tùy ý cậu hỗ trợ.
Buổi tối, chiến sĩ thăm bệnh tới một nhóm nối một nhóm, Hứa Ngụy Châu giống như hộ vệ làm hết phận sự, từ đầu tới cuối đứng bên giường, một lát yêu cầu mọi người nói chuyện nhỏ chút, một lát uyển chuyển mà tỏ vẻ đội trưởng vừa tỉnh, cần nghỉ ngơi.
Chờ người đi rồi, Hứa Ngụy Châu ở trong phòng bệnh bày giường nhỏ, nằm lên giường, lấy hành động tỏ rõ thái độ — Dù sao tôi không đi, đuổi cũng không đuổi được.
Hoàng Cảnh Du không có cách với cậu, ban đêm thấy cậu tung chăn, còn đứng dậy chỉnh cho cậu hai lần.
Sáng sớm hôm sau, quân y tới xem xét tình huống, dặn dò mấy ngày nay phải ăn nhẹ. Hoàng Cảnh Du cười nói cảm ơn, lúc nhìn về phía giường nhỏ trống rỗng, ánh mắt trở nên phá lệ mềm mại.
Hứa Ngụy Châu trời chưa sáng đã rón rén chạy đi, bận rộn gần hai tiếng, mới nấu ra một nồi cháo rau thịt nạc nhỏ nhuyễn ngon miệng.
Quân y đang muốn đi, Hứa Ngụy Châu vừa lúc bưng cháo nóng trở lại. Quân y nhìn một cái, lập tức cười: "Cháo này không tệ, hai ngày trước mắt ăn cái này."
Hứa Ngụy Châu đắc ý không thôi, bưng tới bên cạnh Hoàng Cảnh Du: "Đội trưởng, tới, uống cháo."
Phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Hoàng Cảnh Du đưa tay nhận bát, Hứa Ngụy Châu không để cho, một bên dùng thìa quấy tản nóng một bên nói: "Tôi đút cho ngài."
Hoàng Cảnh Du muốn nói "Tôi lại không bị muỗi đốt thành người thực vật", vừa nhìn thấy mong đợi trong mắt Hứa Ngụy Châu, liền nuốt lời xuống.
Thời gian dưỡng bệnh nhìn thanh nhàn, kỳ thực chưa hẳn. Diệp Triêu để cho Hoàng Cảnh Du nghỉ ngơi thật tốt, chuyện trong doanh trại không cần để ý đến. Nhưng đang ở chiến trường, Hoàng Cảnh Du không cách nào mặc kệ mình mọi sự không quan tâm.
Kỳ nghỉ hai ngày của Hứa Ngụy Châu toàn bộ tiêu hao trong phòng bệnh, nấu cháo, giám sát Hoàng Cảnh Du đúng hạn uống thuốc, quan sát bình truyền dịch, giúp Hoàng Cảnh Du giặt quần áo. Ngày thứ ba bởi vì phải về đội làm nhiệm vụ, phải rời đi, nhoài ở bên giường bệnh Hoàng Cảnh Du nói: "Đội trưởng, ngài phải hảo hảo chăm sóc bản thân, đừng để tôi lo lắng. Tôi trở lại sẽ tới thăm ngài."
Hoàng Cảnh Du bị giọng điệu này của cậu khiến cho dở khóc dở cười, vỗ vỗ mặt cậu: "Đi nhanh lên, nếu không không kịp thời gian tập hợp."
Từ phòng bệnh đi ra ngoài, Hứa Ngụy Châu đè ép khóe môi thở ra một hơi, quay đầu lại nhìn nhìn, vẫn là không nỡ.
Một bé gái người da đen đi tới, cười rạng rỡ chào hỏi với cậu, cậu lấy lại tinh thần, hướng đối phương cười cười.
Bé gái kia là dân thường gần đó, ở trong bắn giết nhau của võ trang phản chính phủ bị thương, hồi trước được đưa vào doanh trại tiếp nhận trị liệu. So với không ít dân thường tuyệt vọng trong doanh, bé gái sáng sủa hữu hảo hơn rất nhiều, nhìn thấy nhân viên y tế biết cười cúi người chào, dùng để bày tỏ cảm kích, có khi còn có thể học chào theo nghi thức quân đội.
Hứa Ngụy Châu lúc đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ gặp quá nhiều dân thường điên cuồng, không nói đạo lý, thế cho nên hoài nghi ý nghĩa của gìn giữ hòa bình. Ở phân đội chữa bệnh gặp được cô bé, nhìn thấy nụ cười sạch sẽ của cô, đột nhiên cảm thấy đến đất nước xa lạ cách xa vạn dặm này bảo vệ hòa bình cũng không phải là hoàn toàn vô lý.
Lần đó sau biểu tình thị uy quy mô lớn, thế cục trong nước Toffmanka hơi ổn định chút, Hứa Ngụy Châu có thể rõ ràng nhận thấy được, không khí tuần tra trên đường không khẩn trương như vậy nữa. Buổi tối trở lại doanh trại Trung Quốc, cậu trước tiên chạy tới phòng bệnh, Hoàng Cảnh Du còn chưa ngủ, đang tựa vào đầu giường xem văn kiện.
"Đội trưởng, tôi về rồi." Hứa Ngụy Châu đặt mũ sắt qua một bên, "Ngài hôm nay cảm thấy thế nào?".
Hoàng Cảnh Du đặt văn kiện xuống, "Rất tốt, bác sĩ tới thăm, bảo ngày mai không cần ở chỗ này nữa."
"A? Lúc này xuất viện?"
"Làm sao, còn muốn tôi nằm viện?"
"Ngài đều chưa triệt để khôi phục." Hứa Ngụy Châu áo lót chống đạn đều chưa kịp lấy xuống, "Vẫn là nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi. Bác sĩ không phải đã nói rồi sao, ngài lần này hôn mê mặc dù nguyên nhân chủ yếu là độc trùng đốt, nhưng mệt mỏi lâu dài tạo thành sức đề kháng giảm xuống cũng là một trong những nguyên nhân."
Hoàng Cảnh Du cười lắc đầu, "Tôi mệt, Diệp doanh cũng mệt. Tôi nghỉ ngơi thêm, tất cả chuyện trong doanh đều do Diệp doanh gánh vác, vạn nhất Diệp doanh cũng sức đề kháng giảm xuống bị bệnh, vậy làm sao đây?"
Hứa Ngụy Châu phản bác không được, chân phải giẫm một cái: "Ai, thật đau lòng."
Hoàng Cảnh Du bị "đau lòng" không che giấu của cậu giật một chút, lại nói: "Mấy ngày nữa Liên Hợp Quốc muốn phân phát một nhóm lương thực cho dân chúng, tôi và Diệp doanh đều phải tới hiện trường, chúng ta cùng bộ binh của bộ đội gìn giữ hòa bình các quốc gia khác cũng phải tới duy trì trật tự, cậu đi cùng tôi đi."
Hứa Ngụy Châu hai mắt phát sáng: "Tôi làm hộ vệ cho ngài!"
Ngày phát lương thực tới, tràng diện hỗn loạn chưa từng có, mọi người xô đẩy ẩu đả lẫn nhau, sợ đoạt không được khẩu phần lương thực. Các đội viên gìn giữ hòa bình nổ súng ra hiệu đều vô dụng, một vài trẻ em bệnh tật yếu ớt bị đẩy ngã xuống đất, người phía sau giẫm phải bọn chúng liền chạy lên phía trước, người bị thương không ít, người bị chết cũng có.
Ở đất nước này, cái chết đã nhìn quen rồi.
Lương thực phát ra có hạn, mà dân chúng — hoặc nói là sự tham lam của dân chúng là vô hạn, phát đến cuối cùng, lương thực đã bị đoạt hết, mọi người tức giận ồn ào náo loạn, vậy mà lấy dao ra hướng trên chiến xa bộ binh nện.
Ánh mắt Hứa Ngụy Châu căng thẳng, nghĩ tới quan viên và thương nhân ngày đó ở trong thị uy bị đánh chết. Có vài dân thường đã điên rồi, không khác gì phần tử võ trang, dám động thủ với quan viên của chính phủ tạm thời, còn dám dùng thủ đoạn đồng dạng đối phó với quan lớn của bộ đội gìn giữ hòa bình.
Hứa Ngụy Châu mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn về phía Hoàng Cảnh Du. Hoàng Cảnh Du đứng ở bên xe tải quân sự, một đám dân thường đã vọt tới. Hứa Ngụy Châu lập tức chạy như điên, dùng thân thể chắn trước mặt Hoàng Cảnh Du, biểu tình hiếm thấy dữ tợn, một bộ ai tới đánh chết người đó.
Hoàng Cảnh Du nhẹ giọng nói: "Đừng khẩn trương, tôi không sao."
Hứa Ngụy Châu một chữ cũng không nói, họng súng hướng về phía những người đó, dọa lùi một đám sau đó nhanh chóng xoay người, một tay khoát lên lưng Hoàng Cảnh Du, một tay giữ vững súng tư thế tiêu chuẩn, đẩy dân thường quấn lấy ra, mạnh mẽ đẩy Hoàng Cảnh Du vào trong chiến xa bộ binh.
Hoàng Cảnh Du lần đầu phát giác, Hứa Ngụy Châu đã mạnh mẽ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro