Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6-10

6.

Hứa Ngụy Châu rốt cục cũng đỡ sốt, buổi chiều an an ổn ổn mà ngủ một giấc, thân thể gần như khôi phục.

Hoàng Cảnh Du đổi một thân lễ phục quân đội sạch sẽ tham gia hội nghị, sau khi kết thúc dẫn đội tới trường bắn, dạy bảo mấy câu, sau đó để cho các binh sĩ tự mình luyện tập.

Hứa Ngụy Châu hơn bốn giờ từ phòng y tế đi ra, vốn định trực tiếp chạy tới trường bắn, nhớ tới thân phận lính cần vụ của mình, lại có chút ảo não.

Buổi tối một ngày trước Lạc Phong đã nói cậu dọn tới ký túc xá Hoàng Cảnh Du, bây giờ ván đã đóng thuyền, cậu nếu lại phản kháng, liền chỉ là cố tình gây sự, không biết phân biệt. Huống chi buổi sáng Hoàng Cảnh Du tự mình đem cậu tới phòng y tế, còn đưa tới một phần cháo rau, dặn dò cậu nghỉ ngơi cho tốt, không cần tham gia hội nghị.

Cậu từ trước đến nay phân biệt đúng sai rõ ràng, hiểu được trong chuyện này, nhìn không lọt Hoàng Cảnh Du quy nhất mã (*). Về tình về lý, cậu cũng không thể tiếp tục đối nghịch với Hoàng Cảnh Du.

((*)ý là coi thường.

Nghĩ thông suốt điểm này, cậu bước nhanh về phía ký túc xá, định thừa dịp Ngải Tâm và Trần Tuyết Phong còn chưa trở lại, đóng túi đồ dùng hàng ngày, tới chỗ Hoàng Cảnh Du báo cáo — nếu như chờ các đồng đội huấn luyện trở về, lại không thể thiếu một phen oán trách.

Cả tòa ký túc xá đều rất an tĩnh, cậu rón rén mà đẩy cửa ra, bỏ toàn bộ dụng cụ rửa mặt vào trong chậu rửa mặt, mấy bộ đồ ngụy trang nhét vào túi đeo, lúc gấp chăn vuông vắn lại do dự một chút.

Vỏ chăn và drap giường đã lâu không thay, cứ như vậy dọn tới ký túc xá của Thiếu tướng không khỏi lộ ra vẻ lôi thôi, nói không chừng còn có mùi lạ gì đó.

Cậu suy nghĩ một chút, xoay người đi tới bên tủ, lấy ra cái vỏ chăn sạch, loay hoay mười mấy phút cũng không nhét được chăn vào vỏ.

Lúc trước kia sống một mình, cậu ghét nhất thay vỏ chăn, sau khi nhập ngũ có đồng đội, Trần Tuyết Phong luôn giúp cậu giữ hai góc, hai người phối hợp thành thạo, một bên nhét một bên giũ, hai ba phút có thể hoàn thành.

Bây giờ thiếu đi hợp tác, chăn liền sống chết không nghe lời.

Cậu đột nhiên có chút ủ rũ, bất an và sốt ruột lại trỗi dậy, đứng ở tại chỗ xuất thần một lát, cảm giác bên cạnh có người đang nhìn mình. Cậu ngẩng đầu, còn chưa kịp kinh ngạc, Hoàng Cảnh Du tựa vào cạnh cửa, khóe miệng nở nụ cười rất nhạt, "Cần giúp không?"

Cậu "A" một tiếng, luống cuống tay chân mà kéo chăn, đem lõi lộ ở bên ngoài dùng sức nhét vào trong vỏ chăn, "Không cần, xong ngay đây. Thủ trưởng ngài sao lại tới?"

Hoàng Cảnh Du không đáp, khoanh tay nhìn một lát, bước thong thả vào trong, khom lưng bắt lấy chăn, giũ ra nhìn nhìn, "Cậu nhét sai rồi nhỉ?"

Hứa Ngụy Châu đoạt lại nhìn một cái, má đỏ lên, "Hình như nhét sai rồi......"

Hoàng Cảnh Du kéo lõi chăn ra, một lần nữa giũ mở vỏ chăn, chỉnh xuôi sau đó cầm lấy một góc chăn nhét vào, lại đưa góc kia cho Hứa Ngụy Châu, "Cầm lấy."

"Ân." Hứa Ngụy Châu cầm xong, liếc liếc Hoàng Cảnh Du, nhìn người ta thuần thục mà nhét vào một góc khác, lại đưa tới.

Không tới nửa phút, Hoàng Cảnh Du đã nhét xong 3 góc chăn, lúc nhét tới cái cuối cùng, một tay giữ một góc, trái phải đều đặn, hướng Hứa Ngụy Châu nâng mắt, "Giũ."

Một phút đồng hồ, vỏ chăn thay xong.

Hứa Ngụy Châu đem vỏ chăn cần giặt và drap giường gấp xong bỏ vào trong thùng, một tiếng "Cám ơn thủ trưởng" nói tới bất đắc dĩ.

Hoàng Cảnh Du gật đầu, "Nên gọi là đội trưởng."

Hứa Ngụy Châu cảm thấy biệt nữu, nhạt nhẽo nói, "Cám ơn Hoàng Đội."

Hoàng Cảnh Du gõ gõ ba lô và chậu rửa mặt, "Những cái này đều là cần mang đi?"

"Vâng." Hứa Ngụy Châu đeo balo lên, tay trái cầm thau rửa mặt, tay phải cố gắng vớt chăn. Hoàng Cảnh Du tiến lên mấy bước, ôm lấy chăn và gối nói: "Tôi làm."

Hứa Ngụy Châu vội nói: "Tôi làm được rồi."

Hoàng Cảnh Du biểu tình rất nhạt, "Cậu không cầm được nhiều như vậy, đi thôi, nhớ đóng cửa."

Hứa Ngụy Châu ở bên giường sửng sốt một lát, lúc kịp phản ứng Hoàng Cảnh Du đã đi tới ngoài cửa. Cậu lập tức đuổi theo, nhẹ nhàng khép cửa lại, mấy bước đuổi theo, thanh âm lớn hơn vừa rồi mấy phần, "Cám ơn Hoàng đội."

"Ừm." Hoàng Cảnh Du một thân lễ phục quân đội, giầy gõ trên mặt đất dứt khoát, nếu hai tay cầm súng, chính là trang phục của đội danh dự tiêu chuẩn, lúc này lại ôm chăn gối, nhìn thế nào cũng lộ ra vẻ chẳng đâu ra đâu.

Hứa Ngụy Châu lòng dạ ngay thẳng, mang thù cũng nhớ kỹ, Hoàng Cảnh Du đánh cậu một gậy, cậu đối với người ta hận thấu xương, ước gì ăn xương uống máu, Hoàng Cảnh Du cho cậu một viên kẹo, cậu tuy nói không được lời mang ơn, nhưng tiếng "Cám ơn" cũng không miễn cưỡng.

Ký túc xá của Hoàng Cảnh Du không xa, cửa không có khóa, chỉ là khép hờ, dùng mũi chân đẩy một cái liền mở.

Ký túc xá của sĩ quan cao cấp kỳ thực không cao cấp hơn đội viên bao nhiêu, chỉ là rộng hơn chút, hai cái giường đơn giống nhau đổi thành một cái giường lớn một cái giường nhỏ, giường nhỏ ở trong "Phòng khách" cách cửa và phòng vệ sinh khá gần, giường lớn ở chỗ phong thủy bảo địa bên cửa sổ, một bên còn có bàn học và giá sách.

Hoàng Cảnh Du đặt chăn ở trên giường nhỏ, quay đầu lại nói: "Cậu thu dọn chút đi."

Hứa Ngụy Châu đã từng đi qua ký túc xá của sĩ quan cao cấp, Lạc Phong và Ninh Giác đều không có lính cần vụ, một đem giường nhỏ huỷ đi, một đem giường nhỏ làm ghế salon. Cậu mấp máy môi, đặt túi đeo và chậu rửa mặt xuống, đứng tại chỗ, có chút lúng ta lúng túng.

Hoàng Cảnh Du cởi áo khoác xuống treo trên giá áo, cũng không định để ý tới cậu, ở trên giá sách tìm ra một quyển sách, coi như bên cạnh không có người mà đọc.

Hứa Ngụy Châu nhập ngũ hơn hai năm, bất kể là trước kia lúc ở ký túc rộng, hay là sau đó ở phòng đôi với Trần Tuyết Phong, đều là chủ nhân quen nói lớn, lời "vàng ngọc" vung ra đặc biệt lưu loát, mỗi ngày đều ngao ngao dùng "lão Nhị" nhà mình đi thăm hỏi nhà người ta, bây giờ ở chung một phòng với Hoàng Cảnh Du, cẩn thận tới mức có chút sợ, muốn nói gì đó, lại sợ không hòa hợp với giọng điệu dương xuân bạch tuyết (*) của đối phương, mà không nói, trong lồng ngực giống như có một cái búa nhỏ đang gây chuyện. Trong lòng cậu thấp thỏm, thu dọn xong giường, cầm quần áo và dụng cụ rửa mặt bày ra, thật sự không còn việc gì làm, mới đứng ở gian ngoài hô: "Hoàng đội."

((*) Dương xuân bạch tuyết: Ví với những gì đẹp, xuất sắc)

Hoàng Cảnh Du mí mắt cũng không động một cái, "Hửm?"

"Cái kia......" Hứa Ngụy Châu khẩn trương không biết từ đâu đến, đứng nghiêm, giống như đứng gác, "Tôi dọn xong rồi, hiện tại cũng không có việc gì, tôi có thể tới trường bắn luyện một lát hay không?"

Hoàng Cảnh Du vẫn là không quay đầu, "Không được."

Hứa Ngụy Châu suýt nữa phun ra một câu "Dựa vào cái gì a", cố gắng kiềm chế nói: "Anh...... Ngài còn có chuyện gì cần tôi làm sao?"

Hoàng Cảnh Du lúc này mới đặt sách xuống, liếc cậu một cái, môi hơi động, "Tới đây."

Cậu không rõ đối phương muốn làm gì, do dự một lát mới bước lên phía trước mấy bước.

Bàn học hướng về phía cửa sổ, cả người Hoàng Cảnh Du đều bị bao phủ nắng ấm buổi chiều mùa xuân, trên áo sơ mi quân đội màu xanh nhạt tựa hồ có ánh sáng lưu động.

Hứa Ngụy Châu đứng ở trước bàn học, bị bao phủ cùng trong một phương ánh sáng rực rỡ.

Hoàng Cảnh Du ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên băng gạc má cậu, "Không có chuyện gì rồi?"

Hứa Ngụy Châu hiểu sai ý, cho rằng Hoàng Cảnh Du hỏi có phải không có việc để làm nữa hay không, giả bộ ngoan ngoãn nói: "Hoàng đội ngài có gì phân phó sao?"

Hoàng Cảnh Du đứng lên, Hứa Ngụy Châu tránh ra một lối, ai ngờ băng gạc lại bị búng một cái. Búng không nặng, nhưng ở chỗ Hứa Ngụy Châu có vết thương, lần này không có chuẩn bị, đau tới nhíu chặt lông mày.

Cậu từng chịu thiệt, không dám làm loạn với Hoàng Cảnh Du nữa, nhịn xuống cục tức này, nhưng phẫn nộ nổi ở trong ánh mắt, miệng mũi đều đang tức giận.

Hoàng Cảnh Du không ngờ giơ tay lên, sờ sờ trán cậu, "Sốt lui rồi. Người trẻ tuổi phải hiểu được quý trọng thân thể, sau khi cảm mạo phát sốt không nên huấn luyện quá độ, qua nửa tiếng nữa tới giờ cơm rồi, hôm nay đừng luyện. Cậu nếu thật sự rảnh đến hoảng, vậy đi giặt sạch quần áo trong chậu giúp tôi."

Hứa Ngụy Châu lão đại không vui, hai chữ "Không giặt" rồng bay phượng múa mà viết ở trên mặt.

Khóe mắt Hoàng Cảnh Du liếc một cái, một lần nữa cầm lấy quyển sách, tiện tay lật hai trang, "Quần áo là sáng hôm nay lúc che cho cậu xuống lầu bị bẩn."

Hứa Ngụy Châu lúc này có chút áy náy, trong lòng đấu tranh, cầm lấy chậu của Thiếu tướng liền đi về phía phòng vệ sinh.

Lúc tiếng nước ào ào truyền đến, Hoàng Cảnh Du cười lắc lắc đầu.

Túc xá của sĩ quan cao cấp có ban công độc lập, không cần cùng các binh sĩ ở ngoài trời tranh đoạt địa bàn phơi quần áo. Hứa Ngụy Châu vò vài cái xong quần áo, đang đi về phía cột treo lên, phía sau liền truyền đến một tiếng chất vấn trầm thấp, "Cái này gọi là giặt xong rồi?"

Hứa Ngụy Châu bình thường vò quần áo ngụy trang của mình chính là trình độ này — ngâm nước, vung bột giặt, vò vò cổ áo, nách áo, ống tay áo, giội hết bọt, vắt khô, lại giũ hai cái, treo lên cột, đại công cáo thành.

Cậu nhìn nhìn lễ phục quân đội "Sạch sẽ", "Vậy phải giặt thế nào?"

Hoàng Cảnh Du không cười, nhưng không giống có vẻ tức giận, "Lấy xuống, giặt lại."

Hứa Ngụy Châu vẻ mặt nhăn nhó, cảm giác khuất nhục bị sai sử cháy toàn thân, trên tay run một cái, quần áo kể cả mắc áo "Bộp" một tiếng rơi trên mặt đất.

Hoàng Cảnh Du: "Giặt lại."

Hứa Ngụy Châu khom lưng nhặt quần áo lên, tức giận bất bình mà trở lại phòng vệ sinh, mở nước lớn nhất, giống như phát tiết vò, sợ vò không ra được một cái lỗ.

Buổi sáng bị ngã làm cho bàn tay cậu rách ít da, vết thương rất nhẹ, lúc tuyển chọn huấn luyện mỗi ngày đều sẽ ngã ra vài chỗ rách, đụng vào nước không sao, nhưng trong nước có bột giặt, đụng tới vết thương cũng có chút xót. Cậu nén khó chịu, mãnh lực oán giận lễ phục quân đội, lúc giặt quần còn ở hạ bộ túm vài cái, giống như muốn siết vận mệnh của chủ nhân nó vậy.

Siết xong còn ở trong lòng sướng một trận, thầm chửi một tiếng, cuối cùng nhả ra được một ngụm ác khí.

Lúc này Hoàng Cảnh Du không gây khó dễ cậu nữa, chỉ là lúc nhìn thấy dấu vết xoắn quẩy rõ ràng trên quần áo nhíu nhíu mày, sau khi phơi khô phải ủi một chút, một chút nếp nhăn cũng không thể có.

Hứa Ngụy Châu ngược lại buồn cười, không suy nghĩ hỏi: "Hoàng đội ngài là sao Xử Nữ sao?"

Hoàng Cảnh Du nhìn cậu một cái, lấy cồn i-ốt và tăm bông ra, "Lau tay trừ độc, mười phút sau tới phòng ăn lấy cơm."

7.

Cung cấp thịt cho Trung đội 2 khôi phục, các anh em ăn chay mấy ngày lang thôn hổ yết, Hứa Ngụy Châu lại không có thời gian hưởng dụng, dựa theo yêu cầu của Hoàng Cảnh Du lấy hai món một canh, vội vàng đi về ký túc.

Hoàng Cảnh Du không có ý tứ ăn cùng cậu, cầm lấy đũa gắp thức ăn, nho nhã lão luyện, nhìn cậu còn đứng bên cạnh bàn, cằm giơ về phía cửa, "Còn không tới phòng ăn? Chậm chạp mọi người lại cướp hết thịt."

Hứa Ngụy Châu nhìn chằm chằm ớt xanh xào thịt có chút thèm, hầu kết nhẹ nhàng giật giật, há miệng liền rỉ ra chút thanh âm nuốt xuống nước miếng.

Hoàng Cảnh Du động mắt một cái, "Đi đi, ăn xong liền về, trong nhà có chút bẩn, buổi tối cậu thức muộn, dọn dẹp phòng ốc chút."

Hứa Ngụy Châu vốn kế hoạch buổi tối tới sân chướng ngại vật chạy vài vòng, bù lại huấn luyện ban ngày để lỡ. Nghe Hoàng Cảnh Du nói như vậy, không khỏi ủ rũ, cũng không tiện phản bác, lúc ra cửa mang theo tức giận, quăng cửa ầm vang.

Bát của thiếu tướng đều rung lên một cái

Hứa Ngụy Châu đi được nửa đường, nhớ tới tiền đồ xám xịt của mình, chợt cảm thấy tức giận đều muốn no rồi, phòng ăn cũng không hấp dẫn nữa.

Cậu chuyển hướng, trực tiếp chạy về phía sân chướng ngại vật.

Hoàng Cảnh Du không quy định cậu mấy giờ trở về, chỉ nói buổi tối về làm vệ sinh, cậu liền cơ trí mà lách sơ hở, ở sân chướng ngại vật giống như mèo con vượt nóc băng tường, thực là đem chính mình luyện tới sức cùng lực kiệt. Trời tối mò rồi, mới kéo đôi chân trở về.

Về ký túc đã là chín giờ, trong nháy mắt vào cửa, bụng liền kêu một tiếng. Trong nhà tối om, không thấy bóng dáng Hoàng Cảnh Du.

Hứa Ngụy Châu nhìn nhìn ban công và phòng vệ sinh, sau khi xác định họ Hoàng không ở đây mới thở phào, tìm giẻ lau và thùng nước, chịu đựng đói bụng làm vệ sinh.

Lúc Hoàng Cảnh Du trở về, cậu đang đưa lưng về phía cửa, khom lưng cong mông, trong miệng huýt sáo nhạc, mông còn theo nhịp điệu lúc xoay lúc vung.

Hoàng Cảnh Du ho một tiếng, cậu lập tức xoay người đứng thẳng, hát không ngâm, mông không vểnh nữa, lúng túng vịn cây lau nhà, "Hoàng đội ngài về rồi."

Thanh âm không lớn, tiếng kêu bụng lại khá vang, chân mày Hoàng Cảnh Du động một cái, lướt qua cậu đi vào trong phòng.

Ai cũng không nói chuyện cơm tối.

Hứa Ngụy Châu lười cùng đối phương lôi kéo làm quen, tăng nhanh tốc độ lau sàn, sau khi lau xong treo ở trên ban công nhỏ nước, lại giặt sạch khăn lau lau vật dụng.

Hoàng Cảnh Du kéo rèm, đứng ở bên giường cởi lễ phục quân đội xuống, lại cởi nút áo sơ mi.

Hứa Ngụy Châu đang lau bàn ăn ngoài phòng, nghe thấy tiếng vang nhỏ vụn của quần áo rơi vào trên giường liền quản không được ánh mắt, cổ nghẹn, dư quang nhọc nhằn mà nhìn về phía trên người Thiếu tướng, nhưng bởi vì góc độ thực sự quá hẹp, con ngươi đều sắp rút gân, cũng không nhìn được rõ ràng.

Chỉ thấy rõ hai chân Hoàng Cảnh Du, mặc một cái quần lót tứ giác màu đen, trong áo sơ mi còn có một cái áo lót bó sát người màu trắng, vải vóc phác bên ngoài đường cong cơ bắp......

Hoàng Cảnh Du đem quần áo tắm rửa bỏ vào trong túi nhựa dán miệng, giẫm dép đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại nhưng không khóa, không lâu bên trong liền truyền ra tiếng vang của vòi hoa sen.

Hứa Ngụy Châu rón rén mà đi tới bên giường, nhìn đống quần áo Thiếu tướng vừa thay ra — lễ phục quân đội, áo sơ mi, tất, suy nghĩ một chút còn có áo lót và quần lót bị mang vào phòng vệ sinh, liền hung hăng trừng một cái.

Đợi lát nữa cậu có phải hay không phải giặt tất giặt quần áo lót cho hắn không?

Buổi chiều lúc giặt áo khoác Hứa Ngụy Châu trong lòng còn chưa có chướng ngại gì, bây giờ đối mặt với giặt quần áo lót cho một tên đàn ông, mới phát giác bị lăng nhục nghiêm trọng.

Cậu cầm khăn lau đứng sững tại chỗ, nhìn chòng chọc xuyên qua chiếc tất.

Loại đồ này đừng nói tự tay giặt, ngay cả đụng một chút cậu đều cảm thấy xấu hổ đến hoảng.

Nếu như Hoàng Cảnh Du thật để cho cậu giặt, nên làm sao bây giờ?

Hứa Ngụy Châu sắp nhìn đến cháy tất, tiếng nước chảy phòng vệ sinh lặng lẽ dừng lại. Cậu lập tức lui tới bên giá sách, giả vờ lau bụi.

Hoàng Cảnh Du một thân nhiệt khí đi ra ngoài, trên người mặc một cái áo T-shirt tay ngắn rộng thường thấy trong quân đội, bên dưới là một cái quần cộc lớn màu xám tro, trên đầu phủ khăn lông, không nói một lời đi tới bên mép giường, cầm lấy tất với chậu dưới giường, lại đi vào phòng vệ sinh.

Hứa Ngụy Châu do dự một lát, vẫn là đi theo qua, đứng ở cạnh cửa vừa nhìn, chỉ thấy Thiếu tướng đang khom lưng giặt áo lót.

Cậu trong lòng kinh ngạc nhiều hơn kinh hỉ, lời nói đột nhiên nhiều lên, "Hoàng đội, ngài tự giặt?"

Hoàng Cảnh Du xoay người, ánh mắt từ trên mặt cậu quét qua, dễ dàng tóm được chút tâm tư kia, "Bản thân tôi là muốn ném cho ai đó giặt, nhưng ai đó tâm cao khí ngạo, nhất định sẽ cho rằng tôi làm nhục cậu ta, vạn nhất nghĩ không thông, sáng mai nhảy cửa sổ tỏ rõ chí hướng, trách nhiệm này tôi gánh không nổi."

Hứa Ngụy Châu trên mặt lúc đỏ lúc trắng, thiếu chút nữa kích động nói ra, "Tôi giặt, tôi giặt còn không được sao."

Hoàng Cảnh Du không tiếp tục trêu chọc cậu, giặt xong mấy cái quần áo lót liền đi về phía ban công. Cái đuôi Hứa Ngụy Châu cũng đi theo, nhìn thấy cánh tay trái Hoàng Cảnh Du có một vết sẹo mờ từ khuỷu tay kéo tới cổ tay.

Một cán bộ chính trị sao lại có loại vết thương này?

Là tụ tập ẩu đả bị chém? Hay là thấy việc nghĩa hăng hái làm bị chém?

Đều không giống......

Hứa Ngụy Châu dẩu miệng, cái bộ dáng cùng tính cách nghiêm trọng kia nhìn là biết không hợp với loại hình ngoan ngoãn.

Hoàng Cảnh Du phơi xong quần áo sau đó xoay người, Hứa Ngụy Châu lập tức thu hồi ánh mắt, lúng túng quét vào trong nhà, chỉ vào áo sơ mi và lễ phục quân đội nói: "Mấy thứ này tôi giặt nhé."

Hoàng Cảnh Du lau thân thể đi vào phòng, "Không cần, không phải mỗi ngày đều thay, lần sau thay lại giặt."

"Ồ." Hứa Ngụy Châu làm xong vệ sinh không biết nên làm gì — bình thường lúc này chính là thời gian cùng các chiến hữu tụ tập pha trò, hiện tại đổi nơi ở, cũng không thể trêu ghẹo tới trên đầu Thiếu tướng.

Cậu đứng ngồi không yên, treo xong khăn lau sau đó tiến vào phòng tắm tắm rửa, nước ấm xua bớt đi cơn mệt mỏi, thời gian cũng không sớm vốn định lên giường nằm giả chết, lại thấy Hoàng Cảnh Du vẫn ngồi ở bên bàn học hí hoáy laptop.

Thủ trưởng chưa ngủ, làm lính cần vụ tự nhiên cũng không thể ngủ.

Kỳ thực Hứa Ngụy Châu đối với lính cần vụ không có nhiều khái niệm. Cậu là xuất thân bộ đội dã chiến, không đi qua cơ quan, không thể hiểu được lúc lính cần vụ làm việc khu vực cơ quan là dạng gì, chỉ có thể âm thầm tìm tòi. Vừa nghĩ thời cổ hoàng đế chưa ngủ thái giám cũng không thể ngủ, liền cảm thấy Hoàng Cảnh Du chưa ngủ, mình cũng không thể ngủ.

Nghĩ một lát lại rùng mình, chửi mình có bệnh, lính cần vụ dù gì cũng là quân nhân, sao có thể gom lại một bàn với thái giám......

Hoàng Cảnh Du thấy cậu chân không phải chân tay không phải tay, bảo cậu không có việc gì liền đi ngủ sớm chút.

Cậu nhận được "Thánh chỉ", lập tức nằm lên giường, lật mình đưa lưng về phía trong phòng, không nhận thấy được Hoàng Cảnh Du chỉnh ánh sáng đèn bàn tối đi mấy phần.

Cậu ngáp một cái, đột nhiên cảm giác được đói, lăn qua lộn lại ngủ không được.

Hoàng Cảnh Du đi về phía giường nhỏ nhìn mấy lần, kéo cửa tủ dưới bàn sách ra, lấy ra hai gói mì ăn liền và một túi thịt bò đóng gói chân không, yên lặng không tiếng động đi tới trên ban công, đóng cửa lại, ngồi xổm bên lò vi sóng yên lặng đun nước nấu mì.

Anh lúc làm tất cả cái này đều không có âm thanh gì, giống như sát thủ quen ở trong bóng tối đi lại. Cửa trên ban công kín mít, mùi thơm của mì ăn liền không bay được vào phòng. Cho nên Hứa Ngụy Châu tới lúc bị vỗ vai, mới biết được Thiếu tướng đại nhân nấu cho mình một bát mì thịt bò.

Một trận mùi thơm lan tỏa, cậu bụng đói kêu vang ngay cả câu "Cám ơn" cũng không kịp nói, gắp lên một đũa liền đưa vào trong miệng.

Sự cố bỏng miệng vui tai vui mắt không có xuất hiện, Hoàng Cảnh Du giống như là biết cậu sẽ ăn ngấu nghiến, trước khi bưng mì cho cậu đã để mì nguội một lát.

Hứa Ngụy Châu một phút đã chén xong hai túi mì, đầy mặt hồng nhuận, mồ hôi đều rơi xuống. Hoàng Cảnh Du ở trên bàn đặt một hộp sữa tươi, lúc cậu cắn ống hút mới hồi lại tinh thần, muốn nói tiếng cám ơn, Hoàng Cảnh Du đã tắt đèn trong phòng, âm thầm mà nằm ở trên giường.

Hứa Nguỵ Châu rửa sạch sẽ chén đũa, một lần nữa nằm lên giường nghĩ thầm, có lẽ trước kia hiểu lầm Hoàng đội, kỳ thật người này cũng khá tốt.

Sáng hôm sau, Hứa Ngụy Châu trời còn chưa sáng đã thức dậy, sờ soạng mặc quần áo tử tế, lặng lẽ ra ngoài, hít một ngụm không khí trong lành, cảm giác cả người đều nảy mầm.

Cậu là binh mũi nhọn của Trung đội 2, cũng là một người chăm chỉ nhất. Mỗi sáng đều sẽ trước khi tiếng còi rời giường đã dậy, ở trên đùi trên eo quấn một bao cát, kéo lốp xe đổ đầy cát đi nhanh.

Ngải Tâm và Trần Tuyết Phong cũng dậy sớm, bồi cậu đi nhanh. Ngải Tâm không ưa Hoàng Cảnh Du, nói người này sau khi nhậm chức hôm qua phun toàn là giọng quan, không một câu sự thật.

"Trung đội 2 chúng ta cần loại Trung đội trưởng này tới làm gì? Chân không thể đá tay không thể đánh, xem bộ dạng kia của hắn nhiều lắm coi như là mọt sách lý luận đọc thuộc lòng!"

Trải qua chuyện ngày hôm qua, cách nhìn của Hứa Ngụy Châu đối với Hoàng Cảnh Du mặc dù có chút thay đổi, nhưng "Không ưa" vẫn là chiếm tám chín phần. Nhưng lúc này nghe Ngải Tâm trách mắng Hoàng Cảnh Du, trong lòng lại có chút không hợp khẩu vị.

8.

Hoàng Cảnh Du cũng không xuất hiện trong đội ngũ tập thể dục buổi sáng.

Bảy rưỡi Hứa Ngụy Châu đầy người mồ hôi trở lại túc xá, thấy anh tựa hồ vừa rời giường, ở phòng vệ sinh rửa mặt.

Hứa Ngụy Châu thầm nghĩ Thiếu tướng này không chỉ có thể ngủ, còn coi thường còi lệnh rời giường. Dậy muộn không nói, còn không có chút nào xấu hổ, không thèm gấp chăn, ngược lại chiếm phòng vệ sinh cạo râu......

Giường của Hứa Ngụy Châu cách gần phòng vệ sinh, một bên dọn giường, một bên nghiêng mắt liếc về phía phòng vệ sinh.

Hoàng Cảnh Du bên cạnh bồn rửa tay, khẽ nâng cằm lên, dao cạo râu điện phát ra tiếng vang ong ong.

Hứa Ngụy Châu không dám gióng chống khua chiêng mà nhìn, vừa vặn có thể nhìn thấy đường cong cổ thon dài và gò má sắc bén của anh.

Mí mắt anh hơi cụp xuống, còn buồn ngủ. Một điểm này mềm tựa như một giọt sữa tươi thuần hương vẩy vào trong cà phê đen, mềm mại khiến cho anh nhìn qua nhiều thêm mấy phần ôn hòa.

Hứa Nguỵ Châu còn muốn tiếp tục nhìn, lại ở trong gương chống lại tầm mắt Thiếu tướng.

Lính cần vụ phút chốc ngẩn ra.

Hoàng Cảnh Du tắt máy cạo râu, chậm chạp phân phó nói, "Đi gấp chăn, sau đó tới phòng ăn lấy cơm, một chén cháo trắng, một đĩa rau, một quả trứng, hai cái bánh bao, trước 8h15 đưa đến phòng làm việc của tôi."

"Vâng." Hứa Ngụy Châu đang muốn xoay người, lại nghe Hoàng Cảnh Du nói: "Sau này mỗi sáng trước khi đi huấn luyện sáng sớm, trước làm nguội cho tôi một chén nước sôi, không dùng nước qua đêm, lúc đó đun để nguội, gần nguội thì thêm nửa muỗng mật ong."

Hứa Ngụy Châu nhăn lại lông mày, có chút không vui — buổi sáng thời gian quý giá, lúc đó đun rồi để nguội tốn bao nhiêu thời gian a!

Hoàng Cảnh Du vặn vòi nước ấm rửa tay, bổ sung: "Quá trình nguội không thể dùng miệng thổi, nước bọt dễ bắn vào, không sạch sẽ."

Hứa Ngụy Châu quay đầu đi lẩm bẩm: "Nhiều chuyện!"

"Cái gì?" Hoàng Cảnh Du dừng lại động tác rửa tay, xoay người nhìn Hứa Ngụy Châu.

Hứa Ngụy Châu vung bước chân phi qua giường Thiếu tướng, vén chăn lên run một cái, lớn tiếng nói: "Tôi không nói gì a, Hoàng đội ngài nghe lầm rồi!"

Chăn rất sạch sẽ, không giống các binh sĩ bình thường có mùi mồ hôi và mùi nào đó, sờ cũng không dính tay, Hứa Ngụy Châu khom người, nhanh nhẹn mà gấp thành miếng đậu hủ, lại chỉnh chỉnh drap giường, cả quá trình không tới một phút.

Hoàng Cảnh Du nhìn thoáng qua, thay lễ phục quân đội, không nói một lời mà đẩy cửa ra.

Lúc cửa bị nhẹ nhàng khép lại, Hứa Ngụy Châu chẹp miệng, đặt mông ngồi trên giường vừa dọn xong, hướng phía cửa dựng thẳng ngón giữa.

Thời gian còn sớm, không cần lập tức chạy tới phòng ăn, cậu ngửa về phía sau một cái, ngã ngang trên giường Thiếu tướng, nhìn chằm chằm trần nhà xuất thần một lát, trong phòng vắng vẻ, nằm một lát, lúc ngồi dậy mới phát hiện mồ hôi ở lưng và sau gáy mình toàn bộ thấm trên drap giường.

"Ách!" Cậu giống như điện giật nhảy dựng lên, nhìn mồ hôi trên drap giường và dấu vết lõm xuống, sau lưng xông ra một cỗ mồ hôi lạnh.

Họ Hoàng hình như có tính khiết phích.

Hứa Ngụy Châu ở bên giường xoay hai vòng, luống cuống tay chân kéo drap giường chỉnh tề, đánh giá trước giữa trưa mồ hôi sẽ biến mất, lại nghĩ vạn nhất không biến mất làm sao bây giờ.

Sau khi do dự một chút, cậu từ trong giá sách rút ra một quyển sách, ào ào mà hướng drap giường quạt gió.

Quạt gió hiệu quả cũng không rõ ràng, Hứa Ngụy Châu mắt thấy thời gian không còn sớm, đành phải nhét sách trở lại, đứng ở bên giường sờ sờ mồ hôi màu sẫm, tim như bị nhéo một cái, "Quản làm gì, dù sao cũng không có nhìn thấy, đánh chết không thừa nhận là được!"

Tới phòng vệ sinh rửa mặt một cái, Hứa Ngụy Châu dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét chạy về phía phòng ăn, 10 phút giải quyết 5 cái bánh bao 3 cái quẩy 2 chén cháo thịt nạc, lúc này mới xếp hàng lấy cơm cho Hoàng Cảnh Du.

Ngải Tâm ở một bên kêu: "Tiểu Châu, đợi lát nữa tới trường bắn sao?"

"Tới!" Hứa Ngụy Châu trả lời dứt khoát, nhưng trong lòng lại không chắc chắn, không biết Thiếu tướng nhiều chuyện có thả cậu đi luyện tập hay không.

Hoàng Cảnh Du người này, cậu càng nhìn càng cảm thấy nhìn không thấu.

Trước đó không tiếp xúc qua, chỉ biết đối phương là thiếu gia hoàn khố bối cảnh kinh người, xa hoa dâm dật, dựa vào quan hệ cha chú lên tới vị trí hiện tại, không có bản lĩnh gì, ở tổng bộ tác chiến đặc chủng lăn lộn mười mấy năm, yếu đuối, còn có chút thích giả bộ.

Nhưng sống chung, lại cảm thấy người này càng phát ra thần bí, tính cách không đáng ghét như trong tưởng tượng, tựa hồ còn rất biết chăm sóc người, thỉnh thoảng hiển lộ cường thế có loại mùi vị dọa người.

Loại cảm giác áp bức này không liên quan gì đến quân hàm, gia thế. Hứa Ngụy Châu cảm giác không ra tư vị trong đó, chỉ là mơ hồ cảm thấy Hoàng Cảnh Du tựa hồ cũng không đơn giản.

8h10 phút, cậu đưa bữa sáng tới phòng làm việc của Hoàng Cảnh Du.

Hoàng Cảnh Du đối diện máy tính gõ gõ, gạt bữa sáng sang một bên, không có ý tứ lập tức ăn.

Hứa Ngụy Châu còn muốn tới trường bắn, chờ đến sốt ruột, đầy mặt hung ác mà "quan tâm" nói: "Hoàng đội, nếu không ăn sẽ nguội."

Hoàng Cảnh Du nhìn cậu một cái, chậm chạp nói: "Không vội."

Hứa Ngụy Châu: Ông đây vội!

Hoàng Cảnh Du tiếp tục gõ bàn phím, uống một ngụm trà, nhìn cũng không nhìn cậu.

Tám rưỡi, Hứa Ngụy Châu nhịn không được, cố gắng khách khí nói: "Cái đó, Hoàng đội, nếu như ngài không có chuyện gì, tôi liền tới trường bắn, cả ngày hôm qua không luyện trọn vẹn, hôm nay phải......"

"Không được." Hoàng Cảnh Du ngẩng đầu, có chút lạnh nhạt.

Hứa Ngụy Châu vừa ủy khuất vừa tức, giọng hướng lên, "Tại sao!"

"Thân phận của cậu bây giờ là lính cần vụ." Hoàng Cảnh Du chỉ chỉ cửa, "Tôi ở đâu làm việc, cậu liền đứng gác chỗ đó."

Hứa Ngụy Châu tức đều vuốt không thuận, giống đầu gỗ đứng ở trước bàn làm việc của Hoàng Cảnh Du, đi cũng không được, ở lại cũng không xong. Hoàng Cảnh Du không nhìn cậu nữa, bưng cháo trắng tới trước mặt, "Đứng cửa đi, có người tới thông báo trước."

Hứa Ngụy Châu tức giận, trong mắt bốc lửa, Hoàng Cảnh Du mí mắt cũng không nhấc một cái, "Đi ra ngoài."

Hứa Ngụy Châu lần đầu ở trước cửa thủ trưởng đứng gác, đầy mặt màu gan heo, môi mím tới trắng bệch, hốc mắt đỏ tới dọa người, không khác gì mèo con tức giận.

Lạc Phong từ bên cạnh cậu lướt qua, còn cố ý lui về sau, lộ ra biểu tình sợ hãi,"Tiểu Châu nếu như không có ai thu thập một chút, thật đúng là lật trời rồi."

Hơn 9h, Hoàng Cảnh Du cầm lấy một notebook màu đen đi ra ngoài, cái gì cũng không nói với cậu, giầy ở trên sàn nhà gõ ra tiếng vang lưu loát, thân hình ở khúc rẽ biến mất, tiếp theo là một trận tiếng động xuống lầu càng ngày càng xa.

Hứa Ngụy Châu nóng nảy tới cào tim gãi phổi, lại không dám tự tiện rời đi.

Gần tới giờ cơm, Hoàng Cảnh Du trở lại, notebook trên tay không thấy, thay vào đó là hai túi hộp cơm.

Hoàng Cảnh Du ra hiệu cậu vào phòng, chỉ vào một phần cơm hộp trên bàn trà nói: "Của cậu, nhân lúc còn nóng ăn đi."

Hứa Ngụy Châu chọc cơm trắng, thực không biết vị, đến mức khó chịu, nhịn mười mấy phút vẫn là mở miệng, "Hoàng đội, huấn luyện sau này của tôi làm sao bây giờ? Tôi xuất thân bộ đội dã chiến, đội viên chính thức của Liệp Ưng, chẳng lẽ làm lính cần vụ của ngài, cố gắng trước kia liền đều uổng phí?"

Hoàng Cảnh Du thờ ơ mà bới đậu tương trong hộp cơm, "Nghe Ninh đội nói, cậu là người nổi bật của Trung đội 2. Nếu là người nổi bật, vậy mười ngày nửa tháng không huấn luyện, như thế nào lại bị ảnh hưởng?"

Hứa Ngụy Châu vừa nghe càng tức, thanh âm phát run, "Không phải là để ý cái này, Hoàng đội, binh lợi hại hơn nữa cũng không thể một ngày thiếu luyện, tôi...... Ninh đội coi tôi là người nổi bật, tôi rất vinh hạnh, nhưng tôi còn muốn trở nên mạnh hơn, chấp hành nhiều nhiệm vụ quan trọng hơn. Trung đội 2 là trung đội tinh anh, không ai có thể lười biếng, đừng nói mười ngày nửa tháng không huấn luyện, chính là một ngày không huấn luyện, tôi đều có thể bị người khác bỏ rơi một đoạn lớn!"

Hoàng Cảnh Du nghe vậy cười một tiếng, "Cậu quá khoa trương rồi."

"Tôi không có!"

"Nếu quả thật như lời cậu nói, một ngày không huấn luyện, liền bị người khác bỏ rơi một đoạn lớn, như vậy mấy binh sĩ bị thương nặng nằm trên giường mấy tháng, lúc xuất viện không phải là phế vật rồi sao?"

Hứa Ngụy Châu ngơ ngác một chút, nhớ tới vết sẹo mờ trên cánh tay trái Hoàng Cảnh Du.

Hoàng Cảnh Du lại nói: "Hay là cậu cảm thấy chỉ cần mỗi ngày cần cù chăm chỉ mà luyện tập, là có thể trở thành lính đặc chủng lợi hại nhất?"

Hai mắt Hứa Ngụy Châu ngưng lại, cậu thật sự là nghĩ như vậy.

Cậu có thiên phú, có quyết đoán, chịu bỏ công sức, chịu được khổ. Cậu dậy sớm hơn mọi người, lượng huấn luyện mỗi ngày ở Trung đội hai hạng nhất. Chiếu theo cái này, cậu tại sao không thể trở thành lính đặc chủng lợi hại nhất?

Hoàng Cảnh Du bới xong đậu tương lại bắt đầu bới cơm, hột cơm vừa nhỏ vừa dính, đũa của Thiếu tướng thế nhưng có thể tách lần lượt chúng ra, ở trên nắp xếp thành một hàng chỉnh tề, giống như xếp thành một hàng binh sĩ.

Lúc bày xong một hạt cuối cùng, Hoàng Cảnh Du ngẩng đầu, "Cậu cách lính đặc chủng ưu tú, còn kém xa lắm."

9.

Hứa Ngụy Châu rốt cuộc không tới được trường bắn, buổi chiều Hoàng Cảnh Du ở phòng làm việc xem văn kiện, bảo cậu rót hai lần trà.

Lần đầu tiên lúc rót nước vào trong chén, cơn giận còn sót lại của Hứa Ngụy Châu chưa tiêu, hai tay phát run. Lần thứ hai lúc tâm tình hơi có bình phục, nhưng nhìn vẻ mặt đạm mạc của Hoàng Cảnh Du, vẫn là trong lòng tức giận, động tác đặt chén trà nặng mấy phần, lá trà theo nước sôi từ miệng chén trào ra, vừa vặn rớt ở trên tay.

Đó là nước vừa đun.

Hứa Ngụy Châu đau tới "Tê" một tiếng, vội vàng rút mấy tờ khăn giấy ra kê dưới đáy chén.

Hoàng Cảnh Du thờ ơ mà nhìn, tới lúc cậu lau khô sạch nước trên bàn, mới nói, "Đi xối nước lạnh chút, thuận tiện mang một chậu nước về, trang bị đầy đủ, mặt nước dọc theo ngang mép chậu, nhưng không cần tràn ra."

Hứa Ngụy Châu khó hiểu, "Dùng làm gì?"

Hoàng Cảnh Du từ trong văn kiện ngẩng đầu, "Cậu không phải sợ gác cho tôi làm lỡ thời gian huấn luyện sao? Tới trường bắn cũng là luyện bắn, ở đây cũng có thể luyện bắn. Mặc dù tôi chưa làm qua lính đặc chủng, nhưng biết các cậu đánh úp có một mục huấn luyện cơ sở là độ ổn định nhấc cao tay. Cậu tay phải bê chậu nước đứng tư thế quân đội, đứng gác, lại không vắng huấn luyện. Thế nào, vẫn chưa vừa ý?"

Hứa Ngụy Châu không lời nào để nói, lúc đứng ở bên cạnh bồn nước xối nước lên tay nghĩ: Tôi đã sớm bước qua mấu chốt độ ổn định rồi, hiện tại cần chính là đạn thật súng thật luyện thật, bê chậu nước hữu dụng cái rắm gì!

Hứa Ngụy Châu bê một chậu nước làm nhiệm vụ, tư thế hết sức buồn cười. Trong đầu một lần một lần lướt qua chuyện phát sinh sau khi Hoàng Cảnh Du tới Liệp Ưng, càng nghĩ càng buồn bực, sau đó răng hàm kèn kẹt vang động, phần cơ bắp tay theo đó run lên.

Nước bằng phẳng ở trên mép chậu, một chút lay động rất nhỏ đều sẽ tràn ra ngoài.

Hứa Ngụy Châu hận đến nghiến răng, đầu vai truyền đến một trận lạnh lẽo.

Cậu biết nước trào ra ngoài, trong lòng mắng một câu, nhưng không quá để ý.

Trước kia mọi người không ít lần luyện qua bê chậu, nước trào ra thì lại đổ vào, huấn luyện viên biết sẽ mắng vài câu, phạt hít đất một trăm cái.

Chút trừng phạt nhỏ này ở trong huấn doanh căn bản không tính vào đâu, Hứa Ngụy Châu bị phạt qua mấy lần, làm xong tiếp tục luyện, cũng không để trong lòng.

Cho nên hiện tại nước trào ra, cậu cũng không coi quá quan trọng, tiếp tục thẳng tắp mà đứng, tiếp tục thầm mắng Hoàng Cảnh Du.

Trước giờ cơm, Hoàng Cảnh Du ở bên trong gọi cậu một tiếng, cậu tới bên cạnh bồn đổ nước đi, trước khi vào phòng hít sâu một hơi, đè xuống khó chịu đầy đầu, mới đẩy cửa ra.

Ánh mắt Hoàng Cảnh Du rơi vào trên vai phải của cậu, "Nước trào?"

Cậu theo bản năng muốn phủ nhận, dư quang thoáng nhìn trên vai, phát hiện không thể gạt được, đành phải nói: "Ừ."

"Ừ?" Sắc mặt Hoàng Cảnh Du trầm vài phần.

Cậu lập tức sửa miệng, "Vâng, Hoàng đội!

Ánh sáng khóe mắt Hoàng Cảnh Du quét qua trên mặt cậu, "Vừa rồi là muốn gạt tôi, lừa dối qua cửa?"

Trái tim Hứa Ngụy Châu siết một cái, nhanh chóng đứng tư thế quân đội, "Báo cáo Hoàng đội, không có!"

"Hôm trước tôi ở trước mặt cậu đã nói với Lạc Phong, sẽ giám sát cậu huấn luyện, cũng dạy dỗ cậu một chút làm người." Hoàng Cảnh Du xoay người đi tới giá sách bên tường, "Cậu khả năng cho rằng tôi chỉ là nói vậy thôi, tôi cũng không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải động thủ."

Trong giá sách không có mấy cuốn sách, văn kiện cũng có rất nhiều, còn có mười mấy khung ảnh lau tới không nhiễm một hạt bụi, có ảnh đã ố vàng, có ảnh vẫn giống như mới — đó là ảnh sinh hoạt của đội viên Trung đội 2 khoá trước.

Hoàng Cảnh Du một bên tìm cái gì đó, một bên tâm tình không tốt hỏi, "Lỗi phạm tương tự, huấn luyện viên Liệp Ưng phạt thế nào?"

Hứa Ngụy Châu không nghĩ tới họ Hoàng còn có thể phạt mình, nghĩ lại, Lương đội hung như vậy, cũng chỉ là phạt hít đất một trăm cái, Hoàng Cảnh Du tên hoàn khố này biết cái gì, chả lẽ còn có thể phạt hai trăm cái?

Cho dù là hai trăm cũng không sợ, liền đáp, "Phạt hít đất một trăm cái."

"Chỉ như vậy?" Hoàng Cảnh Du xoay người, tay cầm một cái thước trúc dài bằng cánh tay, rộng hai ngón tay.

Mông Hứa Ngụy Châu sinh ra một trận ớn lạnh, thấy Hoàng Cảnh Du chậm rãi đi tới phía mình, thế nhưng không tiền đồ mà lui về sau một bước.

Hoàng Cảnh Du tay phải cầm lấy thước trúc, hướng cậu vươn tay trái ra, "Tay phải đưa tôi."

Hứa Ngụy Châu hai tay chắp sau lưng, tay trái nắm chặt tay phải, hai mắt mở lớn bởi vì kinh ngạc và hơi chút hốt hoảng mà lộ ra vẻ càng thêm sinh động.

Hoàng Cảnh Du khóe môi nhếch lên một tia cười như có như không, "Tay phải vươn ra."

Lời này tựa như một sợi dây vô hình, một đầu bị Hoàng Cảnh Du túm ở đầu ngón tay, một đầu buộc cổ tay Hứa Ngụy Châu.

Hứa Ngụy Châu giơ tay phải lên, cúi đầu, ngón tay run rẩy mở ra, lộ ra vết thương trên bàn tay vừa mới kết vảy.

Cậu chỉ có hai mươi tuổi, nhưng ngón tay và lòng ngón tay phủ vết chai rõ ràng, tầng tầng lớp lớp.

Hoàng Cảnh Du kéo tay này qua, không có hứng thú thưởng thức, cũng không có tâm tư thương tiếc, thước trúc không chút lưu tình mà rơi xuống, lúc đánh vào trên vảy lòng bàn tay, phát ra một tiếng vang giòn tan.

Đau!

Cả thân thể Hứa Ngụy Châu đều run lên, hai mắt phiếm hồng khó có thể tin mà nhìn về phía Hoàng Cảnh Du, không thể tin được thước trúc sẽ thật sự rơi xuống.

Còn đánh tới nặng như vậy!

Hoàng Cảnh Du bình tĩnh mà nhìn thẳng cậu, "Đau?"

Hứa Ngụy Châu mím chặt môi, ủy khuất trong mắt áp tức giận, không nói tiếng nào mà đứng đó, cổ cứng ngắc mà vươn thẳng, bộ dáng quật cường hết sức khiến người đau lòng.

Nhưng Hoàng Cảnh Du lại không có bỏ qua cho cậu, thước trúc một cái một cái mà quất trên bàn tay, vảy vỡ ra, máu từ lòng bàn tay trào ra, đỏ cả một mảnh.

Hứa Ngụy Châu cố nén đau, Hoàng Cảnh Du đánh một cái, anh lại ở trong lòng đếm một cái, đếm tới hai mươi sau đó lại như thế nào cũng đếm không rõ.

Đầu óc đau đến tê dại, trái tim co rút đau đớn khó nhịn — mọi người đều biết tay đứt ruột xót, mà chỉ người có bàn tay từng chịu khổ, mới biết được lòng bàn tay cũng liền tim.

Cổ họng cậu dâng lên một trận ngọt tanh, gầm nhẹ đè nén không được vỡ vụn thành rên rỉ. Nước mắt từ khóe mắt nặn ra, hơi nước làm ướt hốc mắt, nhưng lại cố chấp mà giắt trên lông mi, không chịu trượt xuống.

Hoàng Cảnh Du để thước trúc xuống, giữ đầu ngón tay run rẩy kia, "Biết tôi vì sao phạt cậu không?"

Hứa Ngụy Châu giơ cánh tay trái lên, ống tay áo lau đi nước mắt trên lông mi, thanh âm mang theo nức nở không quá rõ ràng — không cam lòng lại cứng đầu, không muốn thừa nhận mình đang sợ.

"Biết! Bởi vì nước trào ra!"

"Bộp" một tiếng vang lên, thước trúc lại lần nữa rơi vào lòng bàn tay, Hoàng Cảnh Du mặt mày lạnh lùng, "Sai. Bởi vì cậu biết rõ chính mình không làm được tốt nhất, lại ôm thái độ không sao cả."

Hứa Ngụy Châu mở to mắt, trong ủy khuất lại thêm một phần nghi hoặc.

Hoàng Cảnh Du buông tay cậu ra, bước thong thả về phía giá sách, từ trong túi thuốc trong phòng lấy ra bông và cồn, thờ ơ mà trừ độc cho thước trúc, lau khô sạch sẽ sau đó thả lại chỗ cũ. Xoay người nói: "Cậu ôm may mắn trong lòng, cho rằng nước rơi ra cũng không sao, cũng không phải mỗi lần đều rơi. Coi như rơi, cũng không đại biểu lúc đánh lén đánh không trúng mục tiêu."

Cả khuôn mặt Hứa Ngụy Châu đều đỏ, là đau, là giận, là oán, là sợ hãi tâm tư bị một cái nhìn thấu.

Hoàng Cảnh Du lại nói: "Kỳ thực ý nghĩ của cậu không sai, rơi một lần có sao đâu? Cậu chỉ là người phàm, không phải thần, không phải máy móc, có tình cảm, có lúc trạng thái không tốt, rơi thì rơi, thêm nước làm lại. Huống chi bê chậu chỉ là huấn luyện cơ sở, người bê được tốt nhất chưa chắc là tay bắn tỉa mạnh nhất, người bê không được tỉ lệ trúng đích nói không chừng cao hơn."

"Nhưng mà chúng ta có thể thay đổi một hoàn cảnh để hình dung." Hoàng Cảnh Du ngồi ở trên ghế sa lon, "Cậu là tay bắn tỉa vì chiến hữu cung cấp hỏa lực bảo hộ, lúc mở phát súng đầu tiên tay run một chút, có phải có thể lên đạn làm lại hay không? Cậu có thể làm lại, nhưng chiến hữu hãm sâu trận địa địch có thể sao?"

Hứa Ngụy Châu tâm thần chấn động.

Hoàng Cảnh Du cười cười, "Cậu thật sự không phải máy móc, lại càng không phải thần. Nhưng mặc vào bộ đồ ngụy trang này, lúc lấy thân phận lính đặc chủng Liệp Ưng xuất chinh, cậu phải coi mình là thần."

"Nếu không cậu bảo hộ các huynh đệ của cậu thế nào?"

"Kỹ năng tác chiến của cậu không có vấn đề, nhưng tâm thái nóng nảy phải điều chỉnh. Tay súng bắn tỉa phải nén tâm xuống, mà cậu bây giờ phập phồng nóng nảy, ngay cả bê chậu cũng làm không được."

"Tôi......" Hứa Ngụy Châu muốn biện luận, Hoàng Cảnh Du lại giơ tay lên cắt đứt cậu, ngữ khí mềm hơn vừa rồi mấy phần, "Huấn luyện viên trước kia dẫn cậu là Lương Chính đi?"

Hứa Ngụy Châu đờ đẫn gật đầu.

Hoàng Cảnh Du lộ ra vẻ mặt hóa ra vậy, "Lương đội mặt ác tâm thiện, chỗ hắn chưa quản giáo đủ, vậy do tôi làm hộ được rồi."

Dừng lại chốc lát, Hoàng Cảnh Du vẫy vẫy tay với Hứa Ngụy Châu, "Lại đây."

Hứa Ngụy Châu đứng tại chỗ, cảnh giác mà nhìn anh, không dám tiến lên mà buộc phải tiến lên, giống như mèo con lang thang bị bắt nạt.

Hứa Ngụy Châu từ từ đi tới, Hoàng Cảnh Du muốn túm lấy tay cậu, cậu bản năng rụt lại, sợ hãi trong mắt nhìn một cái không xót thứ gì.

Hoàng Cảnh Du cười, lấy bông ra, i-ốt, băng gạc, thuốc bột, đặt ở trên bàn trà bên ghế salon.

Hứa Ngụy Châu bất an mà đứng ở bên ghế sa lon, mu bàn tay phải lúc bị bàn tay ấm áp nâng lên, đau đớn vốn đã chết lặng lại sắc bén vài phần.

Cậu nhíu chặt lông mày, một bộ cố gắng nhịn đau.

Hoàng Cảnh Du nâng tay cậu trừ độc, bôi thuốc, trước khi quấn băng gạc, đem bông đã ngâm đủ i-ốt nhấn một cái nhẹ nhàng ở lòng bàn tay cậu.

Cậu rốt cục nhịn không được, bị đau mà kêu một tiếng, mồ hôi lạnh rơi thẳng xuống.

Hoàng Cảnh Du hỏi: "Biết đau rồi?"

Cậu nén nước mắt, nặng nề hít lỗ mũi, thanh âm vừa rầu rĩ vừa ủy khuất, "Biết rồi."

Hoàng Cảnh Du thay cậu quấn băng gạc lên, đứng dậy nhu nhu tóc cậu, "Biết rồi là tốt, coi như là một đứa trẻ ngoan."

10.

Hứa Ngụy Châu tay phải quấn băng gạc, lúc ăn cơm cầm đũa không được, đổi thành thìa cũng rơi mấy lần.

Hoàng Cảnh Du nói: "Đổi tay, dùng tay trái cầm đũa."

Hứa Ngụy Châu đổi thìa về đũa, thử gắp thịt kho tàu trong chén, gắp mấy lần cũng không thành công.

Hoàng Cảnh Du hỏi: "Trước kia không có luyện qua tay trái?"

Hứa Ngụy Châu lắc đầu, thật sự gắp không nổi, dứt khoát đâm xuống một cái, xuyên thịt kho tàu ở trên đũa.

Ánh mắt cậu lóe sáng, khóe mắt trượt ra một dãy đắc ý tỏ ra tiểu thông minh.

Hoàng Cảnh Du hai mày hơi ngưng, nhìn cậu nhét thịt kho tàu vào trong miệng, tư thế biệt nữu mà gẩy cơm.

Hứa Ngụy Châu lúc kéo chiếc đũa gắp miếng thịt kho tàu thứ hai, Hoàng Cảnh Du từ trong tay cậu cầm chén qua, đũa cũng đều bị lấy đi, nhanh chóng gắp mấy miếng thịt, mấy miếng rau đặt trong chén, trộn hai cái, xúc một đũa cơm phủ rau chống tới bên miệng cậu, "Há mồm."

Đôi môi Hứa Ngụy Châu giật giật, má đỏ cực kỳ xấu hổ.

Muốn há mồm sao? Có phải hay không có vẻ thực kinh sợ?

Không há? Có phải hay không làm mất mặt thiếu tướng, đắc tội thiếu tướng?

Hứa Ngụy Châu tâm tư thay đổi thật nhanh, lại cúi đầu một cái, thấy đũa bên mép vẫn không nhúc nhích, liền giống như máy ngoạm lấy.

Hoàng Cảnh Du lặp lại nói: "Há mồm."

Lúc nhận qua một đũa thức ăn, Hứa Ngụy Châu có loại cảm giác cổ quái, cảm thấy tư thế Hoàng Cảnh Du không quá thích hợp, lại tạm thời nghĩ không ra không thích hợp ở đâu.

Hoàng Cảnh Du không tán gẫu với cậu, dùng thức ăn chặn miệng cậu, mỗi một đũa đều có rau có thịt, phối hợp nhịp nhàng.

Chén cơm thấy đáy, Hứa Ngụy Châu thử thăm dò liếc nhìn Hoàng Cảnh Du một cái. Hoàng Cảnh Du cầm lấy chén đứng dậy, "Trong hai ngày, tay phải không nên dính nước."

Hứa Ngụy Châu thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói, "Hoàng đội, phiền toái ngài rồi."

Hoàng Cảnh Du vặn vòi nước ấm, ống tay áo kéo tới cánh tay, vừa rửa bát vừa nói: "Nếu như muốn luyện thêm thể năng, phải nắm chặt thời gian buổi tối."

Hứa Ngụy Châu: "A?"

"Buổi tối không cần đứng gác, chỉ cần vệ sinh xong xuôi, quần áo giặt xong, cậu muốn luyện gì cũng được. Hôm nay tình huống đặc thù, tay phải của cậu không sử dụng được, tôi cũng không làm khó dễ cậu, muốn chạy thì đi đi, lúc thượng khí chú ý bảo vệ tay."

Hứa Ngụy Châu vui mừng, đứng thẳng kính lễ, "Cám ơn Hoàng đội!"

"Đừng vội đi." Hoàng Cảnh Du lau sạch tay, "Sau khi ăn xong không nên lập tức vận động, nửa giờ sau hẵng đi."

Hứa Ngụy Châu có chút 囧 — vậy tôi hiện tại nên làm gì? Đi ra ngoài tản bộ? Hay là ngồi ngốc ở ký túc?

Hoàng Cảnh Du tìm ra một cái đĩa sứ, bốn cái que inox bóng loáng, đưa lưng về phía cậu đổ ra đĩa sứ cái gì đó, sau đó xoay người hướng cậu vẫy tay.

Cậu lập tức đi tới, "Đây là......"

"Hạt vừng, gạo đen, đậu đen."

Trong đĩa sứ trắng thuần, là một vũng màu đen nhìn qua không biết là thứ gì.

Hoàng Cảnh Du đưa hai cái que inox cho cậu, "Ngồi xuống, dùng tay trái gắp."

"Tay trái? Tôi chỉ luyện qua tay phải."

"Tôi biết. Nếu cậu luyện qua tay trái, vừa rồi cũng không tới mức không động được đũa."

Hứa Ngụy Châu chợt cảm thấy mất mặt, lúc ngồi xuống tiềm thức muốn dùng tay phải cầm que inox, còn chưa đụng tới, mu bàn tay đã bị gõ một cái.

Không nặng, nhưng tay phải buổi chiều vừa chịu qua tội, đối với đau đớn trí nhớ khắc sâu, lúc này giống như chim sợ cành cong lùi về, cả ngón tay đều cuộn lại.

Mèo con lui móng vuốt cũng bất quá như thế.

Hoàng Cảnh Du nhắc nhở: "Dùng tay trái, từ đơn giản nhất bắt đầu. Đậu đen lớn, trước gắp đậu đen."

Hứa Ngụy Châu nằm ở trên bàn, tay trái dè dặt thò xuống, que inox nhắm ngay một hạt đậu đen.

Hoàng Cảnh Du bất động thanh sắc mà nhìn, trong mắt có tiếu ý cực nhẹ.

"Đinh —"

Tiếng vang thanh thúy trên bàn bắn lên, đậu đen lăn về phía bên bàn, bị Hứa Ngụy Châu một chưởng chụp lấy.

Cậu ảo não ném đậu đen trở về, không nói một lời, càng thêm nghiêm túc. Đáng tiếc tay trái không thường dùng thật sự gây thất vọng, mặc cậu cố gắng thế nào, đều gắp không được hạt đậu nhỏ tròn vo kia.

Trong lòng ngứa tới cuống cuồng, không chút suy nghĩ, lại đổi que inox lại tay phải.

Hoàng Cảnh Du lúc này không gõ mu bàn tay cậu, lẳng lặng mà nhìn cậu dùng tay phải bị thương gắp lên một viên đậu đen.

Khóe miệng cậu hơi cong, răng trắng còn chưa kịp lộ ra, tiếu ý đã tràn ra đập vào đáy mắt.

Cậu nhìn về phía Hoàng Cảnh Du, vẻ mặt "Cầu khen ngợi."

Hoàng Cảnh Du cơ hồ nhìn thấy một cái đuôi lông xù to ngoe nguẩy, bất đắc dĩ cười nói: "Đắc ý cái gì? Bảo cậu dùng tay trái, cậu lén lút đổi thành bên phải, còn vui vẻ?"

Hứa Ngụy Châu nhìn que inox sững người, "A......"

Hoàng Cảnh Du đem cậu từ trên ghế đuổi đi, "Được rồi, thời gian không sai biệt lắm, đi luyện sức chịu đựng đi."

Cậu bị cảm giác thất bại hung hăng đụng một cái, vuốt vuốt mái tóc, trước khi ra cửa quay đầu lại nhìn nhìn, thấy Hoàng Cảnh Du tay cầm đôi que inox, chính xác nhanh nhẹn kẹp lên hai hạt vừng.

Lúc chạy bộ, đầy trong đầu cậu đều là hai hạt vừng kia.

Hoàng Cảnh Du không chỉ có thể gắp hạt vừng lên, còn kẹp chặt khá thản nhiên, không cần làm chuẩn bị gì, thậm chí không có nhìn thêm một cái, cổ tay vừa động, đã đại công cáo thành.

Gắp đậu gắp gạo là sở trường của tay súng bắn tỉa bộ đội đặc chủng, binh sĩ những bộ đội khác cơ hội bắn đạn thật ít, không ai sẽ nhàm chán mà gắp gạo chơi.

Hứa Ngụy Châu có chút nghi hoặc, nghĩ không ra Hoàng Cảnh Du một cán bộ chính trị không lý tưởng vì cái gì biết chiêu này.

Là bởi vì nhàn chức nhàm chán, cho nên gắp mấy hạt đậu chơi?

Hứa Ngụy Châu não bổ bộ dáng Hoàng Cảnh Du cô độc một mình ngồi ở phòng làm việc pha trà gắp đậu, thế nhưng cảm thấy có mấy phần buồn cười.

Cười cười, độ cong khóe miệng đột nhiên cứng lại.

Cậu dừng bước, đột nhiên nhớ tới lúc ăn cơm cảm giác không thích hợp là xảy ra chuyện gì.

Hoàng Cảnh Du lúc ấy là dùng tay phải nâng bát, tay trái cầm đũa!

Hoàng Cảnh Du không phải là thuận tay trái — cậu thấy tận mắt thấy Hoàng Cảnh Du dùng tay phải viết chữ dùng tay phải ăn cơm.

Hứa Ngụy Châu đứng tại chỗ: "Hoàng...... Hoàng đội vừa rồi là hai tay cùng lúc gắp vừng?"

Một tay gắp gạo là môn bắt buộc của tay súng bắn tỉa ưu tú, mà hai tay cùng lúc gắp, thì là sở trường của chuyên gia sách đạn đứng đầu!

Trái tim Hứa Ngụy Châu cuồng loạn, một hồi lâu mới nói: "...... Không phải chứ?"

Thiếu tướng hoàn khố tới từ tổng bộ này, kỳ thực không phải là cán bộ chính trị, mà là sách đạn tinh anh?

"Cậu nghĩ nhiều rồi." Hoàng Cảnh Du ngồi ở bên bàn đọc sách, "Gắp đậu lại không khó, tôi không nhiệm vụ tác chiến, nhàm chán thì ngâm một bình trà, gắp đậu chơi chứ sao."

Hứa Ngụy Châu lại hỏi: "Nhưng ngài giống như còn biết rất nhiều phương pháp huấn luyện của đặc chủng? Tỷ như bê chậu?"

"Cái này rất hiếm lạ sao? Tôi dù gì cũng ở tổng bộ đặc chủng tác chiến nhiều năm như vậy, mặc dù thực làm không được, nhưng lý luận cũng vượt qua ải, bọn tôi hàng năm đều phải thi. Có muốn theo tôi học ít lý luận không?"

Hứa Ngụy Châu hỏi: "Học lý luận gì?"

"Làm sao trở thành một chuyên gia đạn dược đạt tiêu chuẩn, cùng với......" Nụ cười khóe miệng Hoàng Cảnh Du bình thản không ngoài dự tính, "Một tay súng cận chiến có thể tay trái tay phải đồng thời bắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hx3020