Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56-60

56.

Hứa Ngụy Châu chưa hề đối với một người có tình cảm phức tạp như thế. Cậu thích Hoàng Cảnh Du, nhưng Hoàng Cảnh Du không thích cậu, không chỉ có cự tuyệt tỏ tình của cậu, còn nói với cậu chăm sóc cho tới nay là bởi vì áy náy.

Hóa ra hi sinh của anh trai, có trách nhiệm của đội trưởng.

Hứa Ngụy Châu khó tiếp nhận nhất chính là điểm này.

Cậu nên hận Hoàng Cảnh Du, nhưng căn bản hận không được, mỗi lần nhớ tới Hoàng Cảnh Du, trong lòng liền dâng lên xao động và khát khao. Huống chi Hoàng Cảnh Du đã thừa nhận giúp đỡ cậu 5 năm. Lúc biết được sự thật, cậu phải liều mạng bình tĩnh lại, mới có thể khống chế được kích động muốn xông tới để cho Hoàng Cảnh Du ôm một chút.

Người giúp đỡ cậu thời điểm cậu khó khăn nhất, người làm cậu ái mộ, cư nhiên đều là Hoàng Cảnh Du!

Cậu thật sự thích người đàn ông này, nhưng người đàn ông này gián tiếp mang đi người thân nhất của cậu.

Sau này phải làm sao?

Huấn luyện ban ngày như cũ. Hứa Ngụy Châu cái gì cũng không nghĩ rõ ràng, chủ ý là muốn tận lực rời xa Hoàng Cảnh Du, nhưng nhìn thấy Hoàng Cảnh Du tới, loại tâm tình muốn tới gần vẫn là kìm nén không được.

Hứa Ngụy Châu cảm giác mình sắp bị xé rách rồi.

Cũng may bộ đội biên phòng đột nhiên tới nhiệm vụ.

Đơn vị bộ đội này đóng quân ở biên giới Trung Quốc và Pakistan, khu đóng giữ trọng điểm là một trạm kiểm tra biên phòng, tiến hành kiểm tra thông quan đối với xe lui tới. Một vài lính đặc chủng tò mò, đợt trước đã muốn đi theo lính biên phòng tới trạm kiểm tra xem một chút. Đại đội trưởng xin phía trên, phía trên vừa nghe là đội viên của Liệp Ưng, lập tức đồng ý. Đại đội trưởng trở lại vui vẻ thống kê danh sách đi làm nhiệm vụ trạm kiểm tra, rất nhiều đội viên đều ghi danh, nhưng đều là đi tham quan hoc tập một ngày, nhiều nhất hai ngày, chỉ có Hứa Ngụy Châu mười ngày.

Mà thời gian bọn họ ở lại nơi này, cũng chỉ còn lại 10 ngày.

Trạm kiểm tra cách nơi đóng quân mấy chục km, đội viên làm nhiệm vụ mỗi ngày đi sớm về trễ, Hứa Ngụy Châu thấy như vậy cũng không cần không biết làm sao đối với Hoàng Cảnh Du.

Ngải Tâm rất kinh ngạc, đuổi theo hỏi: "Cậu nghĩ gì thế? Chúng ta khó được lên cao nguyên 1 lần, cậu không nắm chắc thời gian luyện thể năng, chạy tới trạm kiểm tra đứng đợi 10 ngày? Nếu ở trường học, cậu đây gọi là trốn học, ở nhà máy, cậu chính là bỏ bê công việc, sẽ bị khai trừ biết không?"

"Khai trừ cái rắm a!" Hứa Ngụy Châu đang muốn tới kho vũ khí lấy súng, "Em đây là đi làm nhiệm vụ, học có chỗ dùng. Vùng biên giới là nơi cần lính đặc chủng nhất, mà đây còn là biên giới Trung Ba, Pakistan bên kia có cái gì anh không biết?"

Ngải Tâm đương nhiên biết, nhưng cảm giác được Hứa Ngụy Châu quá không bình thường, nghĩ nửa ngày nói: "Tiểu Châu, cậu gần đây có phải trong lòng có chuyện gì hay không? Anh sao cảm thấy cậu không phải Tiểu Châu trước kia?"

"Trong lòng em có thể có chuyện gì?" Cước bộ Hứa Ngụy Châu ngừng lại, ở trên trán Ngải Tâm hẩy một cái: "Anh đừng theo em, lấy súng xong em phải chạy đi tập hợp."

Ngải Tâm không đẩy cậu ra, qua vài giây đột nhiên nói: "Tiểu Châu, cậu không phải muốn tránh Hoàng đội chứ? Hai người sao thế?"

Hứa Ngụy Châu thiếu chút nữa vấp phải hòn đá trong tuyết, chân mày run lên một cái, tăng nhanh cước bộ: "Sao có thể? Em với đội trưởng có thể có cái gì? Anh cũng đừng nghĩ lung tung, em thật sự muốn góp một phần lực cho các anh em biên phòng. Nơi như thế này mai sau chúng ta khả năng cũng không có cơ hội trở lại, em đi làm nhiệm vụ 10 ngày mà thôi, thu lại lòng hiếu kỳ của anh đi."

Ngải Tâm nửa tin nửa ngờ mà đi, Hứa Ngụy Châu thở dài, đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu mới vỗ vỗ mặt, khuyến khích mình không nghĩ nữa, nghiêm túc làm nhiệm vụ.

Đại đội trưởng đưa danh sách cho Hoàng Cảnh Du xem, cố ý ở trên tên Hứa Ngụy Châu vẽ vòng, Hoàng Cảnh Du liếc mắt liền thấy. Đại đội trưởng nói: "Thủ trưởng, Hứa Ngụy Châu muốn tới trạm kiểm tra 10 ngày, tôi trước phê hai ngày, trở lại hỏi ý kiến ngài chút."

Hoàng Cảnh Du nhấc bút ký, mỉm cười nói: "Tôi không có ý kiến gì, trạm kiểm tra công việc cực khổ, cậu ấy có phần tâm này là chuyện tốt."

"Nhưng mà đi 10 ngày, có thể làm lỡ huấn luyện của các anh không?"

"Không quan trọng, lần này huấn luyện vốn chính là sắp xếp tạm thời. Cậu ấy là binh sĩ ưu tú, có chừng mực của bản thân, biết hiện tại nên ở chỗ này tiếp tục huấn luyện, hay là tới trạm kiểm tra hỗ trợ làm nhiệm vụ." Hoàng Cảnh Du đưa danh sách trả lại đại đội trưởng: "Không cần lo lắng cậu ấy. Ở trạm kiểm tra nếu như cậu ấy với các đội viên khác có chỗ nào không rõ, vậy nhờ anh phí tâm nhiều rồi."

"Nói gì vậy a." Đại đội trưởng cất danh sách kỹ: "Lính của Liệp Ưng tới chỗ bọn tôi làm nhiệm vụ, là vinh hạnh của chúng tôi."

Hoàng Cảnh Du đứng ở bên cửa sổ, nhìn thấy xe Jeep chở mấy đội viên chạy nhanh ra nơi đóng quân, khe khẽ thở dài.

Hứa Ngụy Châu đây là đang trốn anh.

Từ bên ngoài nhìn, Hứa Ngụy Châu đang cố gắng kéo khoảng cách ra, đây tựa hồ là chuyện tốt, nhưng trên thực tế lại không phải như vậy. Hứa Ngụy Châu tại sao muốn trốn? Còn không phải là bởi vì khống chế không được tâm tình chính mình.

Hứa Ngụy Châu còn hãm ở bên trong, hơn nữa càng hãm càng sâu, cuối cùng chỉ có thể thông qua phương thức trốn tránh này uống rượu độc giải khát (*).

((*) uống rượu độc giải khát: ví với giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính tới hậu quả sau này)

Đây căn bản không giải quyết được vấn đề. Hoàng Cảnh Du ấn huyệt thái dương, chân mày vặn chặt — lấy hiểu rõ của anh đối với Hứa Ngụy Châu, sau mười ngày này, Hứa Ngụy Châu e rằng sẽ càng thêm thống khổ.

Trải qua rất nhiều khốn cục, anh đều có thể tìm được đường giải quyết, lúc này lại giống như tiến vào ngõ cụt, trái lo phải nghĩ vẫn cảm giác mê mang.

Bởi vì một phần tình cảm mà mê mang, anh cảm thấy muốn cười, nhưng căn bản cười không nổi.

Từ nơi đóng quân đến trạm kiểm tra biên phòng, độ cao so với mặt biển có thể nói là tăng đột ngột, cho dù là lính đặc chủng, lúc lần đầu tiên tới vẫn cảm thấy hơi chút khó chịu. Lái xe chính là một binh sĩ biên phòng, để cho mọi người ở trên đường trước ngủ một lát, coi như là nghỉ ngơi dưỡng sức. Hứa Ngụy Châu giống những người khác, đầu óc mờ mịt, mắt vừa xót vừa trướng, nhưng không muốn nhắm mắt lại.

Cậu nhìn cảnh sắc hoang vu ngoài cửa sổ nhanh chóng lui về sau, trong lòng yên lặng đếm số km lại cách xa Hoàng Cảnh Du.

5km, 10 km, 20 km......

Vốn tưởng rằng rời đi càng xa, tâm tình càng nhẹ nhõm, nhưng thực tế lại không xua đi được phần buồn bực này.

Rời đi càng xa, càng nhớ.

Tới trạm kiểm tra, các lính đặc chủng lần đầu tới chỗ như vậy, đều có chút hưng phấn. Đội trưởng trực ban phân phối nhiệm vụ cho mọi người, Hứa Ngụy Châu nhận được chính là kiểm tra khu cảnh giới.

Bởi vì kiểm tra xe cộ là mục xem xem có mang theo vật phẩm vi phạm lệnh cấm hay không, là công việc yêu cầu độ tỉ mỉ khá cao, các lính đặc chủng đều là lính mới, không cách nào tham dự, chỉ có thể nhìn.

Khu kiểm tra ở trong một không gian khép kín, không khí bên trong không tốt. Xe buýt vận chuyển hành khách còn tốt, sẽ không phóng ra quá nhiều khói xe, mấy xe vận chuyển hạng nặng thì phiền toái, thứ nhất thời gian kiểm tra rất dài, theo lời của một lính biên phòng mà nói, chính là một lưỡi dao cũng không thể bỏ qua, thứ hai xe vận tải khói xe hun người, khiến người khó có thể chịu đựng.

Ở khu kiểm tra đứng một buổi sáng, buổi trưa lúc được đổi đi ăn cơm, tinh thần Hứa Ngụy Châu đều có chút hoảng hốt. Căn bản không nghĩ tới trạm kiểm tra biên phòng là nơi cực khổ như vậy, cậu mang theo súng chỉ là đứng cảnh giới đều sắp không chịu nổi, mấy lính biên phòng chịu trách nhiệm kiểm tra xe cộ kia còn phải không ngừng từ mái nhảy vào xó xỉnh, soi đèn pin kiểm tra gầm xe.

Buổi chiều xe cộ thông quan ít, đội trưởng trực ban gọi Hứa Ngụy Châu và mấy lính đặc chủng khác đến, dùng tiếng phổ thông cực không tiêu chuẩn giảng giải quá trình kiểm tra, giữa lúc đó không quên khoe khoang từng tra được bao nhiêu ma túy, quản chế đao gươm, nhìn ra được đối với công việc của mình khá tự hào.

Những đội viên khác đều chỉ ở hai ngày, tùy tiện nghe một chút là ổn, dù sao cũng không có cơ hội tự mình kiểm tra. Chỉ có Hứa Ngụy Châu "Không thuận không theo", nghe xong giảng giải còn đi theo đội trưởng trực ban, yêu cầu "Làm thật".

Đội trưởng trực ban biết cậu muốn ở 10 ngày, cười nói: "Như vậy đi, hôm nay cậu đi theo tôi, nếu như còn có xe, cậu liền cùng tôi đi kiểm tra, giúp tôi cầm đèn pin. Chờ cậu quen thuộc quá trình, hai ngày nữa liền "làm thật"."

Sau đó không lâu quả nhiên xe tới, Hứa Ngụy Châu vác súng không có tiện, giao cho đồng đội cầm lấy, cùng đội trưởng trực ban ở trong xe hàng bò lên bò xuống, mới 15 phút đã ra một thân mồ hôi.

Đội trưởng trực ban kiểm tra tới phi thường cẩn thận, từng kẽ hở, đường ống khả năng có dấu vật vi phạm lệnh cấm, đều phải xem xét. Hứa Ngụy Châu cầm đèn pin một đường đi theo, lực chú ý tất cả ở trên thao tác của đội trưởng trực ban, rốt cục không còn nhớ Hoàng Cảnh Du.

Bận đến buổi tối giao ban, thân thể mệt mỏi không chịu nổi, Hứa Ngụy Châu trên đường trở về ngủ thiếp đi, bị đồng đội vỗ mặt hai cái mới tỉnh.

Trời đã đen kịt, cách giờ đi ngủ không xa, Hứa Ngụy Châu quá mệt mỏi, rửa mặt xong không kịp nghĩ nhiều, liền nằm vào trong chăn.

Nửa đêm thức dậy, lại nghĩ tới Hoàng Cảnh Du.

Mấy ngày sau đó đều là như vậy, ban ngày loay hoay không rảnh suy nghĩ, ban đêm bỗng nhiên tỉnh lại, có khi thậm chí sẽ kìm lòng không được mà lẩm bẩm thấp một tiếng "Đội trưởng".

Cảm giác thật lâu không gặp Hoàng Cảnh Du, kỳ thực cũng mới không tới 1 tuần. Hứa Ngụy Châu tỉnh dậy liền không ngủ được nữa, lăn qua lộn lại, nhớ dáng vẻ Hoàng Cảnh Du cười gọi "Tiểu đội trưởng".

Chung quy là không bỏ xuống được, bất kể ban ngày mệt mỏi thành dạng gì, ngủ mấy tiếng, sau khi tinh lực trở lại, đầu tiên nghĩ tới vẫn là Hoàng Cảnh Du.

Hứa Ngụy Châu nằm bò trên giường, mặt chôn trong gối. Tư thế này làm cho cậu nghĩ tới đợt trước lúc chôn ở trong tuyết khóc, đội trưởng nhìn thấy cậu khóc, ôm cậu vào trong ngực.

Được đội ôm mấy lần, còn được cõng một lần.

Hứa Ngụy Châu không khỏi câu lên khóe môi, còn muốn được đội trưởng ôm, lại thầm mắng mình suy nghĩ lung tung, không biết liêm sỉ.

Hoàng Cảnh Du cũng không đến nổi đêm không ngủ nổi, nhưng nhớ Hứa Ngụy Châu lại không ít chút nào. Đội trưởng trực ban mỗi đêm đều sẽ báo lại tình huống làm nhiệm vụ của các lính đặc chủng, lúc nói những người khác khen, lúc nói đến Hứa Ngụy Châu, là vừa cười vừa khen.

Đội trưởng trực ban và Đại đội trưởng đều nói, chưa từng gặp qua binh nào vừa có thiên phú vừa chăm chỉ kiên định như Hứa Ngụy Châu, việc kiểm tra xe cộ dạy một lần liền biết, không chỉ biết, còn có thể tự mình nghĩ ra vài cách rất hay, rút ngắn thời gian kiểm tra không nói, còn sẽ không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Hoàng Cảnh Du cười cười: "Cậu ấy làm gì cũng rất cố gắng."

Nói xong hơi ngẩn ra, ánh mắt có chút bất đắc dĩ, lại mang theo mấy phần cưng chiều chính mình cũng không phát hiển ra.

Hứa Ngụy Châu làm chuyện gì cũng rất cố gắng, lúc còn chưa trưởng thành cố gắng sinh hoạt, khó khăn hơn nữa cũng một lòng hướng tốt, sau khi nhập ngũ cố gắng trở thành binh tốt nhất, mà hiện tại......

Đang cố gắng theo đuổi tình yêu của mình.

Đội trưởng trực ban phụ họa nói: "Đúng a, binh sĩ nghiêm túc giống cậu ấy, thật sự rất hiếm gặp. Mấu chốt là cậu ấy không chỉ cố gắng, còn thông minh. Bộ đội đặc chủng chính là người tài nhiều, đám nhóc ngốc tôi dẫn dắt a, có việc dạy nửa tháng cũng không biết làm."

Trong đợt này đội ngũ lính đặc chủng luân phiên tới trạm kiểm tra làm nhiệm vụ, Hoàng Cảnh Du có khi sẽ đột nhiên nghĩ tới Hứa Ngụy Châu — nghĩ không biết có bị khói xe ở khu kiểm tra xông hay không, buổi trưa ăn cơm chưa, có gặp phải tình huống đặc biệt hay không......

Nhưng luôn sẽ kịp thời dừng lại, để cho loại nhớ nhung này dừng lại ở quan tâm bình thường.

Tháng 10, ngày trở về Liệp Ưng sắp đến.

Ngày thứ hai đếm ngược làm nhiệm vụ, Hứa Ngụy Châu như cũ dậy sớm, tinh thần dồi dào mà chạy tới trạm kiểm tra biên phòng.

Buổi trưa, một tin tức truyền tới nơi đóng quân, con ngươi Hoàng Cảnh Du thu lại, đột nhiên đứng lên.

Trạm tiền đồn cách trạm kiểm tra 20 km gặp phải phần tử khủng bố võ trang vượt ải, đã xuất hiện bị thương, cầu xin lính đặc chủng trợ giúp.

57.

Trạm tiền đồn là bộ phận hợp thành của trạm kiểm tra biên phòng, xe cộ thông quan đầu tiên phải đi qua chính là trạm tiền đồn. Lúc báo động truyền đến, Hứa Ngụy Châu đang trong rãnh xe kiểm tra một chiếc xe vận tải hạng nặng. Khu kiểm tra giống như nhà kho tràn đầy sặc khói xe, trong rãnh xe lại càng không thông gió, Hứa Ngụy Châu bị xông đến choáng váng, sau khi biết được xảy ra chuyện lập tức phi thân từ trong rãnh xe nhảy lên, từ trong tay Ngải Tâm nhận lấy súng trường tự động kiểu 95, cầm áo ba lỗ chiến thuật lên liền chạy ra ngoài.

Lần này tới cao nguyên, các lính đặc chủng cũng không mang theo quá nhiều trang bị, nhưng súng lục súng trường súng bắn tỉa và áo 3 lỗ chiến thuật đầy đủ mọi thứ, tới lúc giúp đỡ làm nhiệm vụ cũng là võ trang đầy đủ. Hứa Ngụy Châu chỉ là bởi vì muốn tham dự kiểm tra xe cộ, mới cởi xuống áo ba lỗ chiến thuật, súng giao cho chiến hữu trông coi, lúc này phản ứng cực nhanh mà dẫn 2 đồng đội xông lên xe Jeep tác chiến, khí thế mạnh mẽ vang dội kia, đã ẩn có một phong phạm của đội trưởng.

Ngải Tâm bị lệnh cưỡng chế ở lại trạm kiểm tra hành động, cũng lập tức báo cho Hoàng Cảnh Du.

Lượng oxi quá thấp cộng thêm không khí ẩm thấp, xe Jeep không cách nào lập tức khởi động, Hứa Ngụy Châu ngồi ở trên ghế phó lái, cũng không vội vàng thúc giục, mà là lấy ra một cuộn băng dính mài bóng, cẩn thận mà quấn lên thân súng lục kiểu 92.

Đây là phương pháp Hoàng Cảnh Du dạy cho cậu — lúc người ở kịch chiến, lòng bàn tay dễ ra mồ hôi, lúc thay băng đạn lên cò một khi tay trơn, đạn bị kẹt, hậu quả không thể tưởng tượng.

Lúc ấy cậu nhìn Hoàng Cảnh Du ở trên thân súng dính băng dính, cầm tới sờ sờ, không quá để ý nói: "Lực ma sát mặc dù tăng thêm, nhưng xúc cảm không làm sao tốt. Đội trưởng, ngài tin tôi, tôi tới giờ không có vào lúc lên cò tay trơn, tốc độ tiêu chuẩn nhất định, không tin tôi biểu diễn cho ngài xem?"

"Tác chiến không phải là biểu diễn." Hoàng Cảnh Du đột nhiên nghiêm túc, cầm lại súng lục không ngừng lặp lại động tác thay băng đạn, lên cò, tần suất cực nhanh, làm Hứa Ngụy Châu hoa cả mắt.

"Không trơn tay đương nhiên tốt nhất, nhưng vạn nhất lúc tay trơn, cần cậu lập tức ngắm bắn trúng, cậu phát hiện đạn không lên làm sao bây giờ? Thời điểm cậu vội vàng một lần nữa lên cò, đạn của kẻ địch đã bắn tới." Hoàng Cảnh Du nói giơ súng lục lên, họng súng chống ở mi tâm Hứa Ngụy Châu: "Ngay giữa chỗ này, cậu ngay cả hối hận cũng không kịp."

Lúc nói lời này, ánh mắt Hoàng Cảnh Du không ôn hòa giống thường ngày, có mấy phần khí tràng ngoan lệ, Hứa Ngụy Châu bị sợ tới không nhẹ, lập tức ngoan ngoãn học dán băng dính, sau đó hễ có huấn luyện bắn, nhất định sẽ kiểm tra băng dính trên súng lục có cần dán lại hay không.

Xử lý xong súng lục, xe Jeep rốt cục khởi động, đội viên ngồi ở ghế lái mãnh liệt nhấn ga, xe Jeep giống như đạn phát phóng tới trạm tiền đồn. Đội trưởng trực ban ở trong máy truyền tin la lớn: "Hứa Ngụy Châu, cậu nhanh trở lại! Trạm tiền đồn tình huống không rõ, các cậu vũ khí cũng không đủ, tôi đã thông báo đội cảnh sát vũ trang đột kích, đội bọn họ tới rồi. Nếu như cậu xảy ra chuyện, tôi ăn nói với thủ trưởng thế nào?"

Hứa Ngụy Châu biết, "thủ trưởng" theo lời đội trưởng trực ban là Hoàng Cảnh Du.

Lúc này nghĩ đến Hoàng Cảnh Du, trong lòng Hứa Ngụy Châu không nửa phần bất an, thậm chí lúc nghe thấy hai chữ "thủ trưởng", máu dần có xu thế sôi trào.

Không thể cứu chữa mà muốn hướng Hoàng Cảnh Du chứng minh, mình có thể một mình đảm đương một phía.

Gió xen lẫn cát bụi và tuyết bay từ cửa sổ xe thổi vào, Hứa Ngụy Châu lấy dụng cụ truyền tin qua, lãnh tĩnh nói: "Chỗ trạm của tôi xuất hiện tình hình đặc biệt, nếu như tôi không tới trước đuổi kịp thời gian, mà tại chỗ đợi lệnh, chờ đội cảnh sát vũ trang xung kích đến trước trợ giúp, vậy tôi mới là không cách nào ăn nói với đội trưởng."

Nói xong tắt máy truyền tin, ngón tay vuốt ve nòng súng thô ráp.

Nơi xa truyền đến tiếng súng vụn vặt. Chỉ từ trong tiếng súng Hứa Ngụy Châu phán đoán không ra đối phương có bao nhiêu người, mang theo bao nhiêu vũ khí, càng không biết có thuốc nổ chờ đe dọa tập kích được lắp đặt.

Lúc đi tới một nửa, tốc độ xe đột nhiên chậm lại, Hứa Ngụy Châu nghiêng đầu nhìn một cái, chỉ thấy đồng đội lái xe cắn răng bắp thịt phồng tới cứng ngắc, trên tay nổi gân xanh, mồ hôi từng chuỗi từ trên trán chảy xuống.

Khẩn trương!

Tinh thần kích động lúc liều lĩnh nhảy lên xe Jeep dần dần biến mất, cho dù là ai cũng sẽ khẩn trương.

Làm người ta bất an nhất chính là, bọn họ đối với tình huống trạm tiền đồn không biết gì cả.

Hứa Ngụy Châu trầm xuống một hơi, hai mắt nhìn thẳng phía trước: "Tăng tốc!"

Người có thể tiến vào Liệp Ưng, ai cũng không phải là hèn nhát. Đồng đội mãnh liệt nhấn ga, cắn răng nói: "Rõ!"

Trạm tiền đồn càng ngày càng gần, Hứa Ngụy Châu không khỏi nghĩ, nếu như đội trưởng ở đây, đội trưởng sẽ làm thế nào? Là liều mạng đuổi tới có chuyện gì lại nói sau giống như vậy, hay là chờ tình báo xác thực truyền về, sẽ triển khai hành động? Hoặc là giống như lời đội trưởng trực ban, chờ chi viện của đội cảnh sát vũ trang xung kích?

Hứa Ngụy Châu siết chặt nắm tay, ánh mắt càng ngày càng lạnh.

Thử đứng ở góc độ của Hoàng Cảnh Du suy nghĩ vấn đề cũng không phải một chuyện dễ dàng, Hứa Ngụy Châu chưa từng ra nhiệm vụ trọng đại sống còn, căn bản không cách nào dẫn nhập.

Nhưng lúc này cậu lại phải dẫn nhập thành Hoàng Cảnh Du, bởi vì cậu không phải một mình tới liều mạng, cùng xe còn có 2 chiến hữu. Cậu có thể lấy mạng mình đi trổ anh hùng, nhưng không thể không để ý chiến hữu.

Hứa Ngụy Châu hít sâu mấy cái, nhắm mắt tận lực lãnh tĩnh.

Nếu như đối phương mang theo vũ khí tính sát thương hàng loạt, mà lại người đông, một chuyến này có lẽ lành ít dữ nhiều.

Nhưng nếu như đối phương chỉ là một phần tử khủng bố nhỏ, muốn gây rắc rối, vậy dựa vào trang bị hiện tại không nhất định không chế phục được.

Hứa Ngụy Châu mở mắt ra, lạnh lùng nói: "Liều mạng!"

Lúc Hoàng Cảnh Du mang theo Trung đội 2 chạy tới trạm kiểm tra biên phòng, đội cảnh sát vũ trang xung kích còn chưa tới nơi, nhưng tình huống thương vong trạm tiền đồn đã truyền về, 7 chiến sĩ làm nhiệm vụ trong đó có 3 người xác nhận hi sinh, 1 trong số 4 người được cứu trọng thương, chờ cứu viện khẩn cấp.

Hoàng Cảnh Du nhận lấy thiết bị truyền tin, nghe Hứa Ngụy Châu thở hổn hển nói: "Trên xe tổng cộng 12 tên phần tử khủng bố, chế phục 3 người, ngoài ra 9 người đã bắn chết, tôi và Hướng Thông, Trương Hải không có chuyện gì."

Có lẽ là vừa trải qua một trận bắn nhau, Hứa Ngụy Châu thở gấp tới càng ngày càng lợi hại, nói xong một câu phải dừng lại thời gian rất lâu, loại thở dốc cơ hồ nói không ra hơi này nghe tới mức làm người ta sốt ruột.

Hoàng Cảnh Du hướng các đội viên ra hiệu, cầm lấy máy truyền tin một lần nữa lên xe, lúc xe Jeep khởi động, lại nghe Hứa Ngụy Châu nói: "Trên xe có lượng thuốc nổ TNT rất lớn, chúng tôi không có thời gian tra xét, không rõ ràng trọng lượng cụ thể."

Bốn xe Jeep đi tới trạm tiền đồn, Hoàng Cảnh Du đẩy băng đạn vào súng trường bắn tỉa.

"Còn có, còn có......" Hứa Ngụy Châu nhọc nhằn mà nuốt nước bọt, "Trên xe còn có một vài vật dạng khối khả nghi, giống như ma túy. Anh Lâm, lúc nào thì đội xung kích đến? Có người anh em sắp không được rồi."

Đội trưởng trực ban họ Lâm, Hứa Ngụy Châu ban đầu gọi hắn là Lâm đội, mấy ngày nay thân quen, liền giống các chiến sĩ biên phòng khác gọi là "anh Lâm".

Cậu tránh nặng tìm nhẹ mà hồi báo, một mực không đề cập tới cảnh tượng máu tanh lúc vừa lái xe xông tới nhìn thấy — Phần tử khủng bố quả thực không nhiều lắm, vũ khí cũng không ra sao, nhưng mà xấu là xấu ở đột nhiên tới, đánh tới mức chiến sĩ làm nhiệm vụ ứng phó không kịp. Cậu rất may mắn với quyết định của mình, nếu như bằng không, 4 chiến sĩ khác khả năng cũng không sống tiếp được.

Nhưng tình huống trạm tiền đồn phi thường không tốt, cái gọi là 12 tên phần tử khủng bố chỉ là cái cậu thấy được, còn có người trốn ở nơi khác hay không, cậu và 2 đồng đội đều không biết, tiếp đó có những xe khác vượt ải hay không cũng là ẩn số.

Nếu như lại có một lớp phần tử khủng bố mới, tình huống liền khó nói.

Vừa rồi thời điểm ở trên xe chạy như bay bắn chết người mặc áo đen, ở trên mặt đất tràn đầy bụi bặm lăn lộn tránh né đạn, sợ hãi hoàn toàn bị áp xuống đáy lòng, lúc này đạt được bình tĩnh ngắn ngủi, loại cảm xúc đè nén và thực cảm giết liền 5 người mới dâng lên. Lúc nói xong một câu cuối cùng, cậu đã không quá có thể khống chế tốt ngữ khí, chỉ nghĩ đối phương là đội trưởng trực ban, mới dốc hết toàn bộ bình tĩnh.

Làm sao cũng không nghĩ đến, sẽ ở trong máy truyền tin nghe được thanh âm trầm ổn của Hoàng Cảnh Du.

"Bảo vệ tốt chính mình, tôi lập tức tới ngay."

Hứa Ngụy Châu sửng sốt, tay cầm máy truyền tin cứng lại, trong lòng giống như có thứ gì đó tuôn ra, mang tới một cỗ cảm giác tê dại.

"Đội trưởng?"

Lúc nói ra hai chữ này, ngực cậu nóng lên, bất an, khẩn trương, sợ hãi vừa rồi tất cả đều không thấy nữa, thay vào đó là an tâm, còn có rất nhiều cảm xúc chính mình cũng không ý thức được.

Đây là cậu hơn mười ngày tới nay lần đầu gọi Hoàng Cảnh Du là "Đội trưởng".

"Đội trưởng!" Cậu lại hô một tiếng, thanh âm hoàn toàn run lên: "Ngài tới rồi?"

Lúc đối diện là đội trưởng trực ban, cậu phải cứng rắn, cậu là lính đặc chủng, là chỗ dựa của chiến sĩ biên phòng. Nhưng đối mặt đổi lại là Hoàng Cảnh Du, khí thế cường đại vừa rồi tiêu tan không còn một mảnh, chỉ muốn lập tức nhìn thấy Hoàng Cảnh Du, đem trận bắn nhau vừa trải qua một chi tiết cũng không bỏ sót mà nói với Hoàng Cảnh Du.

Lại nói với Hoàng Cảnh Du — Đội trưởng, tôi bị thương rồi.

Không phải vết thương gì nghiêm trọng, đối với lính đặc chủng mà nói thậm chí không tính là bị thương, nhưng sau khi nhớ tới lại cực kỳ sợ. Một viên đạt bắn xuyên qua áo 3 lỗ chiến thuật, từ sườn phải cậu sượt qua, rách da chảy máu, lưu lại cảm giác đau rát.

Nếu như động tác của cậu chậm thêm 0.1 giây, vậy viên đạn kia cũng chỉ sợ đã bắn vào phổi cậu.

Ở trên cao nguyên độ cao so với mặt biển hơn 5000 mét, nếu như bị thương phổi, sau này coi như không thành lính đặc chủng được nữa.

Giống như là biết cậu đã tâm viên ý mã (*), Hoàng Cảnh Du ở trong máy truyền tin nói: "Giữ vững cảnh giác, các cậu làm rất tốt, nhưng không nên buông lỏng, có tình huống gì lập tức hồi báo."

((*) Tâm viên ý mã: đứng núi này trông núi nọ; trong trường hợp này ý là Châu Châu báo cáo tình huống nhưng lại nghĩ tới việc làm nũng với đội trưởng)

"Vâng!" Hứa Ngụy Châu nghe thấy tiếng trái tim mình nhảy lên, kìm lòng không được nói: "Đội trưởng, tôi chờ ngài!"

Trò chuyện vẫn không có cắt đứt, Hứa Ngụy Châu nghe thấy tiếng xe Jeep, càng ngày càng gần, khoảng cách của cậu và Hoàng Cảnh Du càng ngày càng gần! Cậu áp chế tưởng tượng Hoàng Cảnh Du là vì để cho cậu an tâm, mới không có cắt đứt.

Bốn chiếc xe Jeep bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới, Hứa Ngụy Châu nhanh chóng ôm lấy chiến sĩ biên phòng bị thương chạy đến. Đúng lúc này, một người mặc áo đen lặng yên không một tiếng động mà từ mái nhà ló đầu ra, họng súng tối đen như mực đối diện sau gáy Hứa Ngụy Châu.

Hứa Ngụy Châu chạy về phía Jeep Hoàng Cảnh Du, "Đội trưởng, đội......"

Súng trường bắn tỉa từ cửa sổ xe lộ ra, Hoàng Cảnh Du vẻ mặt âm trầm, là bộ dáng Hứa Ngụy Châu chưa từng thấy qua.

Lên cò, ngắm bắn, nổ súng, cả quá trình không tới một giây, lúc đạn từ bên cạnh bay qua, Hứa Ngụy Châu thậm chí nghe thấy được tiếng gió bị xé rách.

Người mặc áo đen núp ở mái nhà theo tiếng ngã xuống đất, lúc đạn ngay giữa mi tâm gã, ngón trỏ của gã đã đè huống hơn nửa cò súng.

58.

Cửa xe mở ra, các lính đặc chủng võ trang đầy đủ nhanh chóng vọt vào trạm tiền đồn tiến hành càn quét. Ngải Tâm từ trong tay Hứa Ngụy Châu nhận lấy người bị thương, lớn tiếng hô: "Tiểu Châu, tốt lắm!"

Hứa Ngụy Châu mãnh liệt hồi thần, nửa người đều là tê dại. Tiếng súng trường bắn tỉa vẫn còn bên tai, bốn phía tràn ngập mùi máu tanh và mùi khói thuốc súng nồng đậm. Hai mắt cậu mở to có chút mất tiêu cự, cho đến lúc Hoàng Cảnh Du đẩy cửa xe ra, nhấc theo súng trường vừa mới cứu cậu một mạng đi tới trước mắt cậu.

Đây chính là nhiệm vụ chống khủng bố? Đây chính là chiến trường chân thực? Hứa Ngụy Châu lăng lăng nhìn Hoàng Cảnh Du — Trong đấu súng lúc trước, nếu như chậm 0.1 giây, phổi phải của cậu đã bị bắn thủng; vừa rồi đội trưởng nếu không thể dùng tốc độ ngắm bắn khiến người khiếp sợ, người trúng đạn liền không phải người mặc áo đen ở nóc nhà, mà là cậu.

Nỗi sợ hãi giống như sóng thần, ở trong thân thể điên cuồng lăn lộn, hô hấp Hứa Ngụy Châu trở nên nặng nề, hai chân vô thức mềm nhũn. Lúc Hoàng Cảnh Du vẻ mặt nghiêm nghị mà đứng lại trước mặt cậu, cậu không tự chủ dịch về phía trước một bước nhỏ. Lưỡng lự, do dự gần nửa tháng qua tất cả đều không thấy bóng dáng, cậu nhìn Hoàng Cảnh Du, vươn hai tay ra, sau đó cúi đầu, túm lấy đồ ngụy trang ở eo Hoàng Cảnh Du.

Lúc này, cậu chỉ muốn đứng bên cạnh Hoàng Cảnh Du, được hơi thở của Hoàng Cảnh Du bao phủ. Nếu như có thể, còn muốn tựa vào trên người Hoàng Cảnh Du, để cho Hoàng Cảnh Du vỗ lưng mình.

Nhưng cậu không dám tựa vào, sợ Hoàng Cảnh Du sẽ đẩy cậu ra.

Non nửa thân thể cậu vẫn tê dại, chân cũng gây thất vọng mà mềm nhũn. Khí thế lúc liều lĩnh vọt vào trạm tiền đồn, dũng mãnh cùng phần tử khủng bố bắn nhau tất cả đều không còn sót lại gì, nếu như Hoàng Cảnh Du hiện tại đẩy cậu ra, không cần dùng khí lực quá lớn, cậu liền sẽ ngã nhào trên đất.

Như vậy quá khó coi.

Cho nên cậu chỉ dám nắm đồ ngụy trang của Hoàng Cảnh Du, không nhúc nhích mà đứng.

Hoàng Cảnh Du nhìn thấy áo ba lỗ chiến thuật của cậu bị xé rách, nhíu mày nhẹ giọng thở dài, giơ tay lên kéo lưng cậu qua, dùng một loại sức lực không cho cự tuyệt ấn cậu vào trong ngực.

Cả người Hứa Ngụy Châu đều cứng lại, tay túm vạt áo run rẩy thoát lực, đi đứng cũng sắp đứng không vững, trái tim dường như ngừng lại, lại dường như nhảy tới càng lợi hại hơn, máu giống như đun sôi không có kết cấu gì mà chảy xiết.

Cậu thấp giọng líu ríu: "Đội trưởng?"

Cái ôm cường ngạnh này cũng không kéo dài quá lâu, Hoàng Cảnh Du buông tay ra, nhẹ nhàng ở trên hai má Hứa Ngụy Châu vỗ vỗ: "Vất vả rồi, còn lại giao cho bọn tôi. Lên xe đi, quân y cảnh sát vũ trang còn chưa tới, trên xe có hòm thuốc khẩn cấp, tự rửa sạch vết thương cho mình, xem xem có thể tiến hành trị liệu tạm thời cho người bị thương nhẹ hay không."

Hứa Ngụy Châu che sườn phải, giọng nói khàn khàn: "Đội trưởng, tôi......"

Trải qua một cái ôm lúc rồi, luồng khí lạnh trong thân thể cậu dần dần thối lui, thay vào đó là ấm áp vây quanh.

"Trở về lại nói." Hoàng Cảnh Du một tay đỡ trên vai cậu, mạnh mẽ mà để cho cậu chuyển hướng, lại ở sau lưng rất nhẹ mà đẩy: "Đi đi, chăm sóc tốt chính mình và người bị thương, đừng để tôi lo lắng."

Nói xong không nhìn Hứa Ngụy Châu nữa, bước nhanh đến gần trạm tiền đồn.

Hứa Ngụy Châu nửa nghiêng người, nhìn bóng lưng Hoàng Cảnh Du.

Hoàng Cảnh Du rất cao, cao hơn cậu, nhưng cũng không phải loại vóc người cường tráng uy mãnh, bình thường cho dù mặc đồ ngụy trang tác chiến, cũng không quá giống các lính đặc chủng khác.

Có lẽ bởi vì lúc mới gặp Hoàng Cảnh Du mặc lễ phục quân đội, lại là một cán bộ chính trị, Hứa Ngụy Châu thủy chung cảm thấy trên người anh có cỗ phong độ của người trí thức không hợp với lính đặc chủng.

Hiện tại nhìn bóng lưng anh, mới biết kia đâu phải phong độ của người trí thức gì đó, rõ ràng là sát khí ở bộ đội đặc chủng vào sinh ra tử hơn mười năm ủ thành.

Hứa Ngụy Châu hít sâu một hơi, sải bước đi về phía xe Jeep. Phía sau, lại có hai người bị thương khiêng tới đây, Ngải Tâm ở trên xe Jeep hướng máy truyền tin la lớn: "Cảnh sát vũ trang rốt cuộc lúc nào tới? Người bị thương con mẹ nó đã sắp chờ không kịp!"

Cuối cùng được đưa lên xe Jeep là chiến sĩ thương thế nặng nhất, cả người nhiều chỗ súng bắn, từ vị trí lỗ súng mà nhìn, khẳng định tổn thương tới nội tạng. Trước khi Hoàng Cảnh Du chạy tới, Hứa Ngụy Châu không phải là đang cùng phần tử khủng bố bắn nhau, chính là ở trong trạm tiền đồn tìm tòi xung quanh, chăm sóc người bị thương là Trương Hải — lính đặc chủng lúc lái xe từng do dự chốc lát. Cho nên cho tới bây giờ, Hứa Ngụy Châu mới từ trên khuôn mặt máu bẩn mơ hồ, nhìn ra đối phương là binh sĩ nhỏ cùng tuổi với mình.

Binh sĩ nhỏ tên là Từ Châu, cùng tên với cậu. Bởi vì trùng hợp, cậu lúc trước còn ở nơi đóng quân tham gia huấn luyện, thỉnh thoảng sẽ tới ban cấp dưỡng hướng đối phương đòi hỏi thịt hun khói. Từ Châu rất hướng nội, không thích nói chuyện, Ngải Tâm còn trêu chọc cậu ta có đẹp trai cũng vô ích, không biết tán gái. Cậu ta vừa nghe liền đỏ mặt, kéo kéo vành mũ xuống, càng thêm trầm mặc.

Trong lính đặc chủng chỉ có Hứa Ngụy Châu biết cậu ta bởi vì bệnh cao nguyên mà trọc đầu, những người khác lén lút đều nói cậu ta là lính biên phòng đẹp trai nhất. Hứa Ngụy Châu vừa nhìn biểu tình của cậu ta, liền hiểu tôn nghiêm cẩn thận bảo vệ kia bị đùa giỡn không tim không phổi của Ngải Tâm đâm tới, lập tức bảo Ngải Tâm cút nhanh. Đợi Ngải Tâm cút thật, Hứa Ngụy Châu mới vỗ vỗ vai cậu ta, cười nói: "Tiểu Châu, có muốn đi theo anh Đại Châu học kỹ năng?"

Hứa Ngụy Châu kỳ thực nhỏ hơn Từ Châu 1 tháng, nhưng vóc dáng cao hơn Từ Châu. Ở Trung đội 2 bị làm em út, lúc này nhất thời cao hứng, nhất định muốn chiếm tiện nghi của Từ Châu, gọi người ta là "Tiểu Châu", tự xưng "anh Đại Châu".

Cũng là Từ Châu hiền lành, không chỉ không đánh cậu, còn thật sự gọi "anh Đại Châu" vài lần, Hứa Ngụy Châu liền bành trướng, mang theo Từ Châu luyện vài lần. Lúc tán gẫu còn vô ý nói câu "Nếu không cậu đừng cứ ở ban cấp dưỡng nữa, thấy cậu thân thủ không tồi, đổi cương vị thử chút?"

Từ Châu cũng không phải là lính ban cấp dưỡng, chỉ là đợt này đến phiên tới ban cấp dưỡng giúp việc bếp núc, thay phiên xong còn phải về đội tham gia tuần tra vùng biên giới, nhưng sẽ không tới trạm kiểm tra làm nhiệm vụ — Làm nhiệm vụ và tuần tra là hai chức vụ khác nhau.

Từ Châu cảm kích Hứa Ngụy Châu dạy cậu ta đấu quyền, luyện tới cao hứng, lời cũng nhiều hơn chút, tùy ý hỏi: "Đổi cương vị gì?"

Hứa Ngụy Châu khi đó đã biết Đại đội trưởng theo cấp trên xin để cho lính đặc chủng tới trạm kiểm tra biên phòng, liền nói: "Ví dụ tới trạm kiểm tra làm nhiệm vụ."

Một đoạn thời gian sau đó, Hứa Ngụy Châu mỗi ngày mệt mỏi về phòng ngã đầu liền ngủ, không có thời gian lại tới ban cấp dưỡng xem Từ Châu, cũng không biết Từ Châu sau khi ở ban cấp dưỡng hoàn thành nhiệm vụ giúp việc bếp núc còn chủ động xin chuyển đến trạm kiểm tra.

Hôm nay là ngày thứ hai Từ Châu ở trạm tiền đồn làm nhiệm vụ.

Máu không ngừng từ trong thân thể cậu ta trào ra, cậu ta đau tới liên tiếp rên rỉ, mồ hôi đầy mặt, cho tới lúc không có sức rên rỉ, chỉ có thể nhọc nhằn mà mở miệng, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm mui xe.

Hứa Ngụy Châu đoạt lấy máy truyền tin của Ngải Tâm, bạo quát lên: "Cảnh sát vũ trang đang làm gì? Máy bay trực thăng lúc nào thì đến?"

"Quân y lập tức tới ngay!" Đại đội trưởng cũng đã chạy tới trạm kiểm tra, ngữ khí lo lắng: "Nhưng máy bay trực thăng của cảnh sát vũ trang sợ rằng không tới được."

"Vì sao?" Ngón tay Hứa Ngụy Châu đều đang phát run.

"Độ cao so với mặt biển quá cao, máy bay trực thăng bay không được!" Đại đội trưởng nói: "Tình huống người bị thương ổn định không? Hứa Ngụy Châu? Hứa Ngụy Châu!"

Hứa Ngụy Châu nhét máy truyền tin lại trong tay Ngải Tâm, nước mắt nhất thời rơi xuống.

Cậu còn không có trải qua loại chuyện chiến hữu chết trước mặt mình, lần đầu tiên biết mắt thấy sinh mạng một người dần dần trôi đi có bao tàn nhẫn.

Từ Châu khả năng không sống tiếp được, đây là ý nghĩ đầu tiên lúc Đại đội trưởng nói máy bay trực thăng không tới được ở trong đầu cậu.

Bị thương nặng như vậy, lại là cao nguyên độ cao so với mặt biển cao như thế, quân y tới thì có tác dụng gì? Nếu như không thể kịp thời đưa đi bệnh viện, Từ Châu......

Nơi xa truyền đến nổ vang của xe Jeep, quân y của đội cảnh sát vũ trang xung kích và bộ phận chiến sĩ cảnh sát vũ trang chạy tới. Hứa Ngụy Châu cúi đầu, Từ Châu nằm ở bên cạnh đã hai mắt nhắm lại. Trong lồng ngực cậu đau đớn, mờ mịt mà đẩy Từ Châu, khàn giọng nói: "Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh!"

Từ Châu một chút phản ứng cũng không có, Hứa Ngụy Châu nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ tươi, bắt đầu vỗ mặt cậu ta: "Đừng ngủ! Bác sĩ đến rồi, không, không có máy bay trực thăng, nhưng có xe cứu thương, đang ở bên ngoài! Cậu đừng ngủ, đứng lên cho tôi!"

"Cậu đừng vỗ cậu ấy nữa." Ngải Tâm đẩy Hứa Ngụy Châu ra, mắt cũng đã đỏ bừng. Hướng Thông và Trương Hải ở một bên không tiếng động mà khóc, người là bọn họ cứu về, mắt thấy chiến hữu được cứu về rất không xong, loại thống khổ này thậm chí còn lớn hơn cả nhìn thấy chiến hữu bị một súng mất mạng.

Ít nhất, như vậy đau đớn cậu ta chịu sẽ không nhiều hơn hiện tại.

Xe cứu thương dừng ở bên xe Jeep, quân y vọt vào xe Jeep, sau khi xem xét xong tình huống Từ Châu nặng nề thở dài.

Ánh mắt Hứa Ngụy Châu căng thẳng, "Có ý gì? Có thể cứu không?"

"Chúng tôi hết sức." Quân y để cho cảnh sát vũ trang mang Từ Châu tới xe cứu thương, Hứa Ngụy Châu lập tức đi theo tới.

Từ Châu nằm ở trên giường bệnh, quân y mắt thấy liền muốn lấy mũ sắt của cậu ta xuống, Hứa Ngụy Châu đột nhiên hô: "Không được lấy!"

Quân y cau mày, động tác trên tay không nửa giây ngừng lại, "Hiện tại phải lấy mũ sắt xuống!"

Từ Châu đã mất đi ý thức, Hứa Ngụy Châu túm chặt cửa xe cứu thương. Cậu còn nhớ rõ hồi đó muốn lấy mũ của Từ Châu xuống, Từ Châu nói gì cũng không để cho; cũng nhớ tiểu đội trưởng ban cấp dưỡng nói, tiểu Từ thích đẹp, sau khi bởi vì bệnh cao nguyên mà trọc, vẫn luôn không chịu lấy mũ xuống......

Làm sao cũng không nghĩ đến, lần đầu tiên nhìn thấy đỉnh đầu không còn lại bao nhiêu tóc của Từ Châu, vậy mà là dưới loại tình huống này.

Ba người bị thương khác cũng được đặt nâng lên trong xe cảnh sát vũ trang, quân y muốn đóng cửa, Hứa Ngụy Châu vẫn đứng ở cửa không chớp mắt nhìn Từ Châu. Quân y vỗ vỗ vai cậu, thở dài nói: "Giao cho chúng tôi đi, đều là huynh đệ, chúng tôi nhất định sẽ hết sức."

"Cứu cậu ấy." Hứa Ngụy Châu túm lấy cánh tay quân y, thanh âm nghẹn ngào: "Không được để cậu ấy chết!"

Cảnh sát vũ trang phụ trách cứu chữa khẩn cấp đi rồi, còn lại cảnh sát vũ trang lưu lại giúp đỡ lính đặc chủng tiến hành càn quét hiện trường, cũng liệm di thể chiến sĩ. Hứa Ngụy Châu đứng ở bên xe Jeep, thống khổ đánh thẳng vào thần kinh, tới mức quên mất trên người mình cũng có vết thương. Ngải Tâm cầm hòm thuốc qua, muốn giúp cậu xử lý vết thương ở sườn, cậu lắc lắc đầu, nhẹ nói: "Em đi tìm đội trưởng."

Lúc này, tựa hồ chỉ có ở chung một chỗ với Hoàng Cảnh Du, mới sẽ không khó chịu.

Chiếc xe vận tải chở đầy thuốc nổ TNT đã không còn ở trong trạm tiền đồn, Hoàng Cảnh Du cũng không ở đây. Hứa Ngụy Châu cả kinh, một cái túm lấy Trần Tuyết Phong, mới biết được trên xe hàng có sắp xếp thiết bị kíp nổ, phần tử khủng bố không ngừng muốn tập kích trạm tiền đồn, e là muốn sau khi qua ải, ở trạm kiểm tra gây ra nổ tung tập kích.

Nếu như Hứa Ngụy Châu không có cùng Trương Hải, Hướng Thông quyết đoán giết tới, trạm kiểm tra biên phòng lúc này đã là một biển lửa.

Các lính đặc chủng vẻ mặt ngưng trọng, không một chút dáng vẻ buông lỏng, lòng bàn tay Hứa Ngụy Châu toàn là mồ hôi, trái tim nhảy mãnh liệt: "Đội trưởng đâu?"

"Hoàng đội vừa mới lái xe hàng......" Trần Tuyết Phong nuốt nuốt nước bọt, khó khăn nói: "Hoàng đội nói, muốn lái tới chỗ đủ an toàn, sẽ, sẽ dỡ bỏ thiết bị làm nổ."

Hứa Ngụy Châu hoàn toàn ù tai, hàn khí lại lần nữa lan khắp toàn thân.

Mười mấy giây sau, cậu vung chân chạy như điên, xông lên một chiếc xe Jeep, đánh lửa liền muốn men theo vết xe chở hàng đuổi theo. Trần Tuyết Phong lại lái một chiếc xe Jeep khác chặn ở giao lộ, lạnh lùng nói: "Hứa Ngụy Châu, con mẹ nó cậu đừng liều!"

Hứa Ngụy Châu đã mất đi lý trí, "Tránh ra! Em muốn đi tìm đội trưởng!"

"Hoàng đội không để cho cậu đi!" Trần Tuyết Phong quát: "Hoàng đội biết cậu muốn làm càn, để anh, để bọn anh coi chừng cậu! Hứa Ngụy Châu, cậu chỗ nào cũng đừng nghĩ đi!"

Hứa Ngụy Châu thô thanh thô khí mà thở, "Anh nói dối!"

Một chiếc xe Jeep khác chắn lên, chặn kín đường trước mắt Hứa Ngụy Châu, nếu như còn muốn đuổi theo, cậu phải xô xe Jeep của Trần Tuyết Phong ra.

Cái này không thể nào.

Binh sĩ Liệp Ưng, tuyệt đối không thể làm hại chiến hữu của mình.

Trong trạm tiền đồn đột nhiên an tĩnh lại, cảnh sát vũ trang kéo phần tử khủng bố bị bắn chết đi, đứng ở ngoài xếp thành một hàng.

Sống và chết, cách nhau gần như vậy.

Hai tay Hứa Ngụy Châu nắm tay lái, mắt mở to như muốn nứt ra.

Bỗng nhiên, máy truyền tin truyền đến một trận tiếng xèo xèo, mọi người đều nín thở ngưng thần.

Hoàng Cảnh Du hơi có vẻ mệt mỏi, nhưng thanh âm vẫn như cũ kiên định mạnh mẽ truyền đến: "Thiết bị làm nổ đã dỡ bỏ, lập tức thông báo cảnh sát vũ trang, để cho bọn họ tới tiêu hủy thuốc nổ."

59.

Trần Tuyết Phong tránh ra một lối, Hứa Ngụy Châu dẫm chân ga xông đi, xe Jeep kéo ra một đường cát bụi xám xịt, chạy thẳng tới chỗ xe hàng hạng nặng Hoàng Cảnh Du ở.

Hoàng Cảnh Du mệt mỏi tựa vào bên cạnh xe, đồ ngụy trang đã bẩn, tay đang thưởng thức một điếu thuốc chưa châm. Hứa Ngụy Châu đẩy cửa xe ra, Hoàng Cảnh Du dường như biết cậu sẽ chạy tới, thấy cậu nhảy xuống xe Jeep ba bước cũng thành hai bước chạy tới gần, trên mặt không có chút sợ hãi nào, lúc thấy cậu cơ hồ muốn xông tới trong ngực mình anh đưa tay đỡ lấy cánh tay cậu, nhẹ giọng nói: "Chậm chút, đều thở gấp rồi."

Hứa Ngụy Châu đúng là đang thở gấp, thở gấp tới lợi hại, phổi giống như cái ống bễ rách không chịu nổi phụ tải, liên tiếp phát ra tiếng hít thở khô khốc khàn khàn.

Tới quá gấp, trong lòng cũng gấp, Hứa Ngụy Châu tạm thời nói không được lời, chỉ có thể nhìn chằm chằm Hoàng Cảnh Du, cánh tay được đỡ lấy lưu loát xoay, túm ngược lại cánh tay Hoàng Cảnh Du, túm quá chặt, tới mức hiện ra khớp xương trắng bệch.

Hoàng Cảnh Du tùy ý cậu nắm, chỉ là híp nửa mắt lại, che giấu thương yêu ở trong mắt.

Hứa Ngụy Châu sau khi trì hoãn một hơi, nỗi sợ hãi và luống cuống từng cỗ ý thức xông lên, ra tay cũng bất giác nặng hơn rất nhiều, trói Hoàng Cảnh Du đẩy một cái ra phía sau, thanh âm mang theo nức nở: "Đội trưởng! Anh làm gì a? Vạn nhất bom nổ thì làm sao đây?"

Phía sau lưng Hoàng Cảnh Du đụng vào trên xe, chân mày nhợt nhạt nhíu lại, nhưng vẫn là không có tránh thoát, dung túng Hứa Ngụy Châu mạo phạm, thở dài nói: "Dù sao cũng phải có người tới dỡ bỏ thiết bị làm nổ."

"Người kia nhất định phải là anh sao?" Hứa Ngụy Châu nắm hai cánh tay anh, rõ ràng rống tới thanh thế mười phần, ánh mắt lại giống như một con cún nhỏ suýt chút nữa tìm không được chủ nhân.

Lúc đụng phải ánh mắt kia, đầu tim Hoàng Cảnh Du liền mềm nhũn, anh rút tay ra, sờ sờ tóc Hứa Ngụy Châu, lại thuận thế xuống dưới, chế trụ gáy Hứa Ngụy Châu, ấn cậu tới đầu vai mình, cảm thấy người trong ngực đang phát run, tay đành phải tiếp tục hướng xuống, vỗ nhẹ lưng Hứa Ngụy Châu.

Trên người Hoàng Cảnh Du có mùi khói thuốc súng nồng đậm, còn có mùi hương cỏ rất nhạt, Hứa Ngụy Châu vùi đầu xuống, thật sâu hít một hơi, nhịp tim mới dần dần bình phục lại.

An tĩnh mà đứng một hồi, Hoàng Cảnh Du mới nói: "Người kia nhất định phải là tôi."

Hứa Ngụy Châu căng thẳng, ngẩng đầu lên không hiểu nhìn Hoàng Cảnh Du, "Tại sao? Ngài là thủ trưởng a! Tại sao nhất định phải là ngài? Tôi cũng biết dỡ bom, tôi......"

"Bởi vì tôi có kinh nghiệm hơn bất cứ ai trong các cậu. Loại chuyện dỡ bom này, là việc kỹ thuật, càng là việc cần kinh nghiệm cao nhất." Trên người Hoàng Cảnh Du đã không có sát khí Hứa Ngụy Châu lúc trước nhìn thấy, ánh mắt ôn hòa, thanh âm trầm thấp, tựa hồ có thể chìm tới đáy lòng Hứa Ngụy Châu, "Để tôi đi gỡ thiết bị làm nổ, tỷ lệ thành công lớn nhất."

"Không phải là không có khả năng thất bại, đúng không?"

Hoàng Cảnh Du rất nhẹ mà câu khóe môi lên, "Đúng."

"Ngài lái xe hàng xa như vậy, chính là vì sau khi thất bại, không làm hại tới chúng tôi, cũng không làm hại trạm tiền đồn, đúng không?"

"Đúng."

Hứa Ngụy Châu dùng sức hít khí, túm lấy quân hàm của Hoàng Cảnh Du: "Ngài là thủ trưởng a!"

Hoàng Cảnh Du phủ kín mu bàn tay cậu, chậm rãi cầm xuống, trầm giọng nói, "Hứa Ngụy Châu, cậu nhớ kỹ, khi làm nhiệm vụ, không có thủ trưởng, cũng không có tiểu binh. Chúng ta đều là chiến sĩ giống nhau, sinh mạng của chiến sĩ không bởi vì cao thấp của quân hàm mà phân chia địa vị, thi hành bất cứ một nhiệm vụ nào, nên suy nghĩ là ai đi dễ dàng thành công hơn, chứ không phải ai có thể chết, ai không thể chết. Hiểu chưa?"

Hứa Ngụy Châu mím môi. Cậu hiểu, cái gì cũng hiểu, nhưng lúc biết được Hoàng Cảnh Du lái xe hàng đi gỡ bom, cậu không cách nào tự khống chế mà nghĩ: Tại sao là đội trưởng? Tại sao có thể là đội trưởng?

Hoàng Cảnh Du nói xong dừng một chút, mấy giây sau hơi có vẻ thoải mái mà cười vỗ vỗ cánh tay Hứa Ngụy Châu, cằm hướng xe Jeep hất một cái: "Là tới đón tôi sao?"

Hứa Ngụy Châu ngẩn ra, "A" một tiếng, có chút luống cuống nhìn Hoàng Cảnh Du.

Hoàng Cảnh Du đi thẳng tới xe Jeep, kéo cửa ghế phó lái ra, một tay khoát lên trên cửa, "Lên đi, anh em bộ đội tới rồi."

Hứa Ngụy Châu nhìn về phía trạm tiền đồn, chỉ thấy rất nhiều xe Jeep lái tới, phía sau còn đi theo hai chiếc xe cứu hỏa.

Cậu kéo cửa ghế lái ra, vừa muốn khởi động, Hoàng Cảnh Du lại nói: "Không vội, đợi thêm lát nữa, chờ bọn họ đến, chúng ta mới đi."

Hứa Ngụy Châu quay đầu lại nhìn nhìn xe vận tải hạng nặng ở một bên, mới biết mình lại nóng lòng.

Trong xe an tĩnh một hồi, Hoàng Cảnh Du hỏi: "Vết thương sao còn chưa xử lý?"

Hứa Ngụy Châu sờ về phía sườn, chợt nhớ tới Từ Châu được xe cứu thương đón đi, trong lòng đau xót khó tả.

Hoàng Cảnh Du nửa nghiêng người qua, "Tôi nhìn xem."

Hứa Ngụy Châu che lại áo 3 lỗ chiến thuật, thấp giọng nói: "Không nghiêm trọng, chỉ là rách chút da, về bôi ít thuốc là được."

Nói tới phía sau, tiếng nói không dấu hiệu mà run lên một chút, loại bi thương và đau khổ nhìn thấy chiến hữu cơ hồ nuốt xuống một hơi thở cuối cùng lại lần nữa dời núi lấp biển đánh úp tới — gần nửa ngày ngắn ngủi, chỉ là gần nửa ngày, có người không bao giờ tỉnh lại nữa; cậu ở trong mưa bom bão đạn may mắn không bị thương nặng, chỉ là bị đạn cọ rách da, nhưng nỗi sợ hãi này vẫn như cũ vạn phần mãnh liệt, mà Từ Châu bị nhiều đạn bắn trúng như vậy, tổn thương tới nội tạng, tổn thương tới gân cốt......

Lúc bị bắn trúng, Từ Châu có bao nhiêu sợ? Lúc máu chảy ra khỏi thân thể, Từ Châu có bao thống khổ?

Hứa Ngụy Châu che mặt, nước mắt lại lần nữa rơi xuống, căn bản nhịn không được.

Hoàng Cảnh Du vỗ nhẹ lưng cậu, ánh mắt xa xăm, phảng phất thấy được chính mình rất nhiều năm trước, lần đầu tiên ôm trở về chiến hữu đã mất.

Mặc vào bộ quân phục đặc chiến này, sinh ly tử biệt chính là chuyện thường ngày, người vừa nãy còn cùng nhau mơ ước tương lai có thể 1 giờ tiếp theo liền trở thành thi thể lạnh lẽo.

Nhưng ngay cả như thế, cũng không có ai sẽ quen loại chia ly này.

Sự ra đi của một chiến sĩ là đau, sự ra đi của mười chiến sĩ là đau gấp 10 lần.

Hứa Ngụy Châu gục ở trên tay lái, bả vai giật giật. Tay trái Hoàng Cảnh Du vẫn đặt trên vai của cậu, "Từ Châu được đón đi rồi sao?"

Hứa Ngụy Châu ngẩng đầu, đôi mắt ửng đỏ, "Ngài biết cậu ấy?"

"Ừ, lúc vào trạm tiền đồn, nhìn thấy bọn Trương Hải mang cậu ấy đi ra ngoài." Hoàng Cảnh Du trầm ngâm chốc lát: "Xem ra bị thương không nhẹ."

Hứa Ngụy Châu trong lòng chấn động, kinh ngạc mà nhìn Hoàng Cảnh Du.

Từ Châu chỉ là lính nghĩa vụ của bộ đội biên phòng, đội trưởng vậy mà lại biết, không chỉ biết, còn một cái đã nhìn ra cái "Người máu" kia chính là Từ Châu.

Hoàng Cảnh Du thu tay lại, "Cậu thường xuyên ở chung một chỗ với cậu ấy, tôi từng thấy."

Ngón tay Hứa Ngụy Châu run lên.

"Lát nữa đi thăm cậu ấy chút đi." Hoàng Cảnh Du nói: "Cậu là chiến hữu của cậu ấy, cậu phải bồi cậu ấy."

Hứa Ngụy Châu dùng sức lau nước mắt: "Bác sĩ lúc tới đón cậu ấy, biểu tình rất khó coi, cậu ấy khả năng......"

"Nếu như không cứu lại được, cậu liền cùng cậu ấy ngay mặt nói lời từ biệt, tiễn cậu ấy một đoạn đường cuối cùng." Hoàng Cảnh Du nói.

"Tôi......" Hứa Ngụy Châu hít thở nặng nề, "Tôi......"

"Lúc nói lời từ biệt với chiến hữu, anh em, cậu tuyệt đối không thể lui bước." Hoàng Cảnh Du hơi nghiêng đầu qua, "Nếu như lo lắng nhịn không được, vậy tôi đi với cậu."

Đội cảnh sát vũ trang xung kích tới, Hoàng Cảnh Du xuống xe cùng bọn họ giao nhận xe hàng, Hứa Ngụy Châu thẫn thờ ngồi trong xe, nhìn tay lái xuất thần.

Lúc ở đại doanh Liệp Ưng một mực mong đợi sớm làm nhiệm vụ, bây giờ đột nhiên trải qua nhiều như vậy, thân thể còn có thể gánh vác, nhưng tinh thần đã có chút gánh không được.

Vừa nghĩ tới Từ Châu khả năng đã qua đời, trong lòng liền khó chịu khổ sở.

Không lâu sau, Hoàng Cảnh Du trở lại trong xe, hỏi: "Còn có thể lái xe chứ?"

Hứa Ngụy Châu nặng nề gật đầu: "Có thể."

Trên đường ai cũng không nói chuyện, lúc trở lại trạm tiền đồn, công việc của lính đặc chủng đã toàn bộ do đội cảnh sát vũ trang xung kích tiếp quản, Hoàng Cảnh Du để cho các đội viên lên xe, chuẩn bị trở về nơi đóng quân, lại một mình đi tới một bên, hỏi thăm tình huống người bị thương.

Ngoại trừ Từ Châu, 3 chiến sĩ biên phòng còn lại đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, quân y lúc nói tới Từ Châu nặng nề thở dài, "Thủ trưởng, chúng tôi hết sức rồi."

Hoàng Cảnh Du để cho Hứa Ngụy Châu, Hướng Thông, Trương Hải ngồi cùng chiếc xe với mình, trực tiếp chạy nhanh tới bệnh viện chỗ Từ Châu.

Lúc mấy người chạy tới, Từ Châu mới vừa được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Hứa Ngụy Châu nhìn không thấy mặt cậu ta, bởi vì giường bệnh phủ vải trắng, vải trắng căng ra một hình người phập phồng.

Trương Hải lúc này quỳ rạp xuống đất, thất thanh khóc lớn. Hướng Thông không nói gì mà đứng ở một bên, mặt không thay đổi, giống như bị cố định trụ, nắm đấm nhưng đã sớm siết chặt, trên cánh tay nổi ra từng đường gân xanh.

Hứa Ngụy Châu không di chuyển được bước chân, chỉ có nước mắt từng giọt lớn rơi xuống. Trái tim đau tới giống như bị nghiền nát, nói gì cũng không chịu tin Từ Châu cứ như vậy rời đi.

Cậu không biết Từ Châu sau khi được đưa lên xe cứu thương không có tỉnh lại qua, nếu như không có, vậy câu cuối cùng mà Từ Châu nói chính là "Tôi đau".

Một tiếng run rẩy, nghẹn ngào, vô trợ — "Tôi đau".

Hoàng Cảnh Du nhẹ nói: "Đi cùng cậu ấy nói từ biệt, cùng chiến hữu của các cậu...... Nói từ biệt."

Ba người đứng ở bên giường bệnh, vải trắng được vạch ra, người lính anh tuấn bướng bỉnh không chịu lấy mũ xuống đã ra đi, vô thanh vô tức mà nằm, trên tóc thưa thớt dính máu bẩn, đôi mắt nhắm chặt, đôi môi đều bị cắn rách, có thể thấy đi cũng không đi được bình thản.

Hứa Ngụy Châu cúi đầu nức nở, bi thống giống như có một đôi tay hữu lực, bóp trên cổ cậu, làm cho cậu gần như hít thở không thông.

Hoàng Cảnh Du đứng ở bên cạnh cậu, vẻ mặt trang nghiêm, sau đó giơ cánh tay phải lên, hướng người ra đi dùng nghi thức chào quân đội.

Vài giây sau, Hứa Ngụy Châu cũng giơ cánh tay lên, tiếp theo là Hướng Thông, Trương Hải.

Cho đến rất nhiều năm sau, Hứa Ngụy Châu vẫn nhớ lần đầu tiên lúc đối mặt với cái chết của chiến hữu, là Hoàng Cảnh Du ở bên cậu, dạy cậu biết quý trọng sinh mạng, đối diện với đau đớn, cho dù là bi thương, cũng không thể ngã xuống.

Bởi vì đột phát tình huống đặc biệt, Trung đội 2 không có dựa theo thời gian sớm định ra rời đi. Một tuần sau, Hoàng Cảnh Du mới nhận được lệnh dẫn đội trở về. Trong một tuần này, Trung đội 2 tạm thời gánh vác nhiệm vụ canh gác biên giới, Hứa Ngụy Châu có rất nhiều lời muốn nói với Hoàng Cảnh Du, những lời đó cũng không cách nào trong lúc vội vã nói rõ ràng, để lại một đoạn trống lúc bận rộn, đối với cậu mà nói cũng không phải là chuyện xấu.

Lúc đến là xe của lính lái xe, bây giờ đoàn xe đã sớm trở về Thành Đô, cao nguyên cũng đã từ từ tan tuyết. Các lính đặc chủng trước khi rời đi lại lần nữa tưởng niệm 4 chiến sĩ biên phòng đã hi sinh, rồi sau đó đón xe xuống đơn vị đóng quân 3500m, ở nơi đó ngồi máy bay trực thăng tới sân bay, lúc trằn trọc trở lại Thành Đô, đã là ban đêm.

Lúc này ở vẫn là nhà khách cơ quan, ngay cả phòng cũng giống nhau.

Hoàng Cảnh Du để hành lý xuống, nhìn cái giường dựa vào cửa — lần trước Hứa Ngụy Châu tìm lý do rách nát chiếm cái giường đó, hiện tại hẳn sẽ không tới nữa.

Hoàng Cảnh Du thở dài, nghĩ đến sau khi về Liệp Ưng liền đem Hứa Ngụy Châu "đuổi về" Trung đội 2, khi đó Hứa Ngụy Châu nhất định sẽ lộ ra biểu tình mất mát, chợt cảm thấy ảo não, mà ngực cũng đột nhiên đau, tựa hồ ẩn có không nỡ.

60.

Thành Đô trung tuần tháng 10, sau một trận mưa thu, trời liền lạnh xuống. Nhưng đối với đội viên mới vừa từ cao nguyên phủ tuyết trở về mà nói, thời tiết tuyệt đối không thể nói là lạnh. Hoàng Cảnh Du cởi áo khoác ngoài quân sự xuống, sau khi tắm qua nước nóng, đổi đồ ngụy trang bẩn thành thường phục lục quân đã lâu không mặc, sửa sang lại một phen sau đó rời khỏi nhà khách.

Tư lệnh phó của chiến khu biết anh dẫn đội trở lại, muốn cùng anh gặp mặt.

Xã giao trở về đêm đã khuya, tầng lầu các đội viên ở đã yên tĩnh, hẳn đã ngủ sớm. Hoàng Cảnh Du thả cước bộ cực kỳ nhẹ, đi tới trước phòng mình, lại thầm cảm thấy không đúng.

Bên trong có người.

Nhà khách cơ quan tuyệt đối không thể bị trộm, tay phải Hoàng Cảnh Du đỡ ở trên tay cầm cửa, một lát sau giơ lên, ở trên cửa gõ 3 cái.

Hoàng Cảnh Du lui về sau một bước, vừa hơi cảm thấy kinh ngạc, lại cảm thấy thật sự trong dự đoán.

Cửa mở ra, Hứa Ngụy Châu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, ống tay áo vén đến khuỷu tay, hai tay ướt nước, cẩn thận nhìn một cái, trên ngón tay còn dính chút bọt chưa kịp giội sạch.

Ánh mắt Hoàng Cảnh Du trầm xuống, Hứa Ngụy Châu lập tức nói: "Đội trưởng, ngài về rồi."

Ngữ khí kia không vui mừng giống như trước đây, phảng phất nhiều hơn mấy phần suy nghĩ cặn kẽ, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy xa lạ.

Hoàng Cảnh Du gật đầu, không hỏi cũng biết cậu đang làm gì.

Hai tay Hứa Ngụy Châu hướng bên người vung một cái, lau nước và bọt trên quần áo, lại nói: "Đội trưởng, tôi đang giặt quần áo."

Hoàng Cảnh Du vào nhà, hướng bên trong nhìn một cái, đồ ngụy trang anh thay ra quả nhiên không thấy, liền thở nhẹ ra một hơi, ánh mắt trầm trầm mà nhìn Hứa Ngụy Châu: "Cậu không cần giặt quần áo cho tôi."

Hồi đó để cho Hứa Ngụy Châu làm lính cần vụ là vì mài tính tình, hơn nửa năm trôi qua, Hứa Ngụy Châu đã sớm không cần dựa vào bị ép giặt quần áo mài tính tình, Hoàng Cảnh Du cũng rất lâu không để cho cậu làm loại chuyện này. Cậu đi theo Hoàng Cảnh Du, không những không giống tiểu binh chăm sóc thủ trưởng, ngược lại giống như kiêu binh được thủ trưởng che chở cưng chiều.

"Ngài để tôi giặt đi, bây giờ còn chưa về đại doanh, tôi vẫn là lính cần vụ của ngài." Hứa Ngụy Châu có chút kích động, giữa lúc nói không ngừng xắn tay áo cao hơn, giống như là cứ tái diễn động tác này liền có thể giảm bớt bất an trong lòng, "Ngài cái gì cũng không để cho tôi giặt, ngày mai sau khi trở về, ngài có phải sẽ nói với Lạc đội, nói......"

Hứa Ngụy Châu rũ khóe mắt xuống, không nhìn Hoàng Cảnh Du nữa, "Nói ngài không cần tôi nữa?"

Lúc nói mấy chữ cuối cùng, thanh âm Hứa Ngụy Châu càng ngày càng nhỏ, sau đó lặng lẽ nhấc mí mắt, liếc Hoàng Cảnh Du một cái.

Thần sắc Hoàng Cảnh Du khẽ biến, không nghĩ tới khi anh nhìn thấu Hứa Ngụy Châu, Hứa Ngụy Châu cũng hiểu rõ tâm tư của anh, biết anh muốn đuổi mình đi, thế nên mới vào lúc này, vội vàng chạy tới giặt quần áo.

Giống như giặt quần áo thì vẫn là lính cần vụ, thì vẫn có lý do ở bên cạnh anh.

Hứa Ngụy Châu là binh mũi nhọn lúc ở Liên huấn tổng bộ vì Liệp Ưng cầm về huy chương "Binh Vương", cũng là binh sĩ ưu tú ở thời điểm nguy cấp, liều mạng chặn đường phần tử khủng bố, một đứa nhỏ kiêu ngạo như vậy, lúc này ở trước mặt anh cúi đầu, dùng một loại phương thức gần như ấu trĩ cầu xin anh không nên đuổi mình đi.

Hoàng Cảnh Du mím khóe môi, lại cảm nhận được tư vị đau lòng.

"Ngẩng đầu lên." Anh nhìn Hứa Ngụy Châu, trầm giọng ra lệnh: "Lính đặc chủng không được tùy tiện cúi đầu."

"Tôi không có tùy tiện!"

Tôi chỉ là tìm không được biện pháp khác!

Hứa Ngụy Châu ngẩng đầu, ánh mắt khao khát khẩn thiết: "Đội trưởng, tôi muốn ở lại bên cạnh ngài, tôi còn rất nhiều thứ muốn theo ngài học tập. Ngài còn chưa dạy tôi nằm vùng như thế nào, ngài đã nói sẽ từ từ dạy tôi, ngài không thể nói mà không giữ chữ tín."

Nhìn ra được Hứa Ngụy Châu đang cố gắng khống chế tâm tình, nhưng nói tới phía sau vẫn là có chút sợ không lựa lời. Hoàng Cảnh Du xoay người rót chén nước lạnh, muốn để cho cậu trước bình tĩnh chút, chén đã đưa qua, lại cầm trở lại, ở bên trong thêm chút nước nóng, mới một lần nữa đưa ra: "Quần áo còn chưa giặt xong đi? Trước tiên uống nước, đợt lát nữa xả bọt sạch sẽ, giặt xong treo lên ban công, trở lại chúng ta lại tán gẫu."

Ánh mắt Hứa Ngụy Châu sáng lên, vài ngụm uống xong nước, bước nhanh tiến vào phòng vệ sinh, chỉ sợ chậm thêm một bước, Hoàng Cảnh Du sẽ cầm chậu qua tự mình giặt.

Hoàng Cảnh Du tựa vào trên mép bàn, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Đây hiển nhiên là một khốn cục khó giải quyết, anh muốn để Hứa Ngụy Châu về Trung đội 2, Hứa Ngụy Châu hết lần này tới lần khác muốn lưu lại, còn đánh đòn phủ đầu, đem chuyện hứa hẹn trước kia để chiếu tướng anh. Anh thân là Thiếu tướng, đương nhiên không phải tướng mà một lính nhỏ muốn là có thể chiếu. Hứa Ngụy Châu đang đánh cược, đánh cược anh không nhẫn tâm.

Hoàng Cảnh Du hướng phòng vệ sinh liếc mắt nhìn, không khỏi cười khổ, tiểu gia hoả này nếu nói đơn thuần, trong lòng kỳ thực cất giấu mấy phần tiểu tâm tư, nếu không cũng sẽ không có hành động vừa rồi, nhưng nếu nói có tâm cơ, đó cũng là nói linh tinh.

Không ai sẽ cho rằng hành động "Đem chân tâm phủng tới trước mắt" là có tâm cơ, Hoàng Cảnh Du càng sẽ không.

Anh vốn phiền não nói thế nào với Hứa Ngụy Châu không cần đảm nhiệm việc lính cần vụ của anh nữa, cũng sớm đã biết trước Hứa Ngụy Châu sẽ khổ sở, sẽ thất vọng. Trước khi Hứa Ngụy Châu đột nhiên chạy tới giặt quần áo, anh chính là không kiên định như vậy. Hiện tại Hứa Ngụy Châu tới, hướng anh cúi đầu, thái độ mềm như vậy, còn kém không nói "Cầu xin ngài", anh sao có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm?

Xem ra chuyện giặt quần áo này cũng là Hứa Ngụy Châu suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra được. Hoàng Cảnh Du biết, Hứa Ngụy Châu xác thực thông minh, ở trên tác chiến thiên phú cực cao, nhưng ở trên lấy lòng một người, Hứa Ngụy Châu đại đa số thời gian là ngốc. Nghĩ đến Hứa Ngụy Châu rất nhiều buổi tối suy nghĩ nên làm thế nào, cuối cùng nghĩ đến chạy tới giặt quần áo, có lẽ cũng bởi vì có chủ ý mà cao hứng, vị trí ngực Hoàng Cảnh Du liền mềm tới rối tinh rối mù.

Vừa rồi để Hứa Ngụy Châu đi tiếp tục giặt xong quần áo, Hoàng Cảnh Du là muốn cho hai bên một thời gian bình tĩnh.

Hứa Ngụy Châu cần đè xuống phần kích động kia, anh cũng cần phải vậy.

Nhưng mà tới lúc Hứa Ngụy Châu treo xong đồ ngụy trang, lại lần nữa ở trên quần áo lau khô nước đi về phía anh, anh vẫn không thể nào để cho trái tim mềm nhũn một lần nữa cứng trở lại.

Nhưng Hứa Ngụy Châu dường như bình tĩnh không ít, lần này không cúi đầu nữa, mà là nghiêm túc nhìn anh, ngữ khí vừa trịnh trọng, vừa mang theo mấy phần hết sức chân thành, "Đội trưởng, tôi có lời nói với ngài."

Hoàng Cảnh Du ngồi ở trên ghế dựa, Hứa Ngụy Châu ngồi trên giường đối diện, khoảng cách không tính là gần, nhưng ở trong phạm vi thích hợp thẳng thắn trao đổi.

Cổ tay áo và vạt áo Hứa Ngụy Châu có mảng lớn vết nước, yên lặng sắp xếp lại suy nghĩ, cuối cùng mở miệng: "Đội trưởng, lời mà ngài lần trước nói với tôi, tôi đều nhớ. Ngài đối tốt với tôi, chăm sóc tôi, dạy tôi nhiều thứ như vậy, còn nói không hi vọng tôi bởi vì tính tình quá vội, mà chịu thiệt ở trong chiến đấu tương lai — đây không phải là bởi vì ở trong mắt ngài, tôi có khác biệt gì với các binh khác, là bởi vì tôi là em trai của Hứa Vũ, ngài có áy náy với anh trai tôi."

Hoàng Cảnh Du bất động thanh sắc mà nghe, chú ý tới lúc Hứa Ngụy Châu đang đợi đáp án của mình, mới từ trong cổ họng phát ra một âm tiết: "Ừ."

"Ngài không thể tiếp nhận tâm ý của tôi, hoặc là nói không muốn, tạm thời không muốn tiếp nhận tâm ý của tôi." Hứa Ngụy Châu tiếp tục nói: "Ngài thậm chí lấy "Anh tôi hi sinh là trách nhiệm của ngài" làm lý do, muốn đẩy tôi ra."

Hoàng Cảnh Du nhíu lông mày, không biết Hứa Ngụy Châu trong thời gian hơn nửa tháng này, đã suy nghĩ nhiều như vậy, nghĩ tới sâu như vậy.

"Tôi cũng từng do dự, từng khó chịu. Tôi nghĩ, nếu như tôi sau khi biết hết thảy, còn dính lấy ngài, tôi nên đối mặt với giao phó của anh tôi thế nào? Tôi có phải nên hận ngài hay không?" Hứa Ngụy Châu dừng một chút, "Nhưng tôi không làm được, tôi không thể nào hận ngài, ngay cả loại chuyện "rời xa ngài" dễ nghe hơn chút, tôi cũng không làm được. Chỉ cần có thể nhìn thấy ngài, tôi liền vui vẻ, không nhìn thấy, liền không vui vẻ."

Hoàng Cảnh Du một tay đỡ lấy huyệt thái dương, tâm phòng bị đang dần dần tan rã — đoán chừng rất khó có người có thể ở trước tỏ tình thẳng thắn chân thành tha thiết mà thờ ơ như vậy.

"Sau đó tôi nghĩ sâu hơn chút, thử là ngài và anh trai tôi. Hai người đều là người tôi hiểu rõ, cho nên suy đoán của tôi hẳn sẽ không kém sự thật quá xa." Cho dù ngồi ở trên giường, vai lưng Hứa Ngụy Châu cũng rất ưỡng rất thẳng, phong thái quân nhân mười phần, "Là anh tôi cầu xin ngài để anh ấy làm nhiệm vụ, đúng không?"

Ánh mắt Hoàng Cảnh Du thu chặt, suy nghĩ lại lần nữa trở lại năm đó.

"Lúc anh tôi rời nhà, tôi 11 tuổi, anh ấy ôm tôi, nói tương lai lúc về thăm nhà, mang theo giấy công trạng anh ấy lấy được cho tôi xem." Thanh âm Hứa Ngụy Châu thấp xuống, "Anh ấy nhất định muốn lập công, vì chính mình, cũng là vì tôi. Đội trưởng, ngài chỉ là thỏa mãn tâm nguyện của anh ấy mà thôi, bất kỳ Trung đội trưởng nào cùng tuổi ngài, tràn đầy nhiệt huyết giống ngài, đều sẽ làm quyết định giống ngài."

Hoàng Cảnh Du nhắm mắt lại, đuôi mắt nhẹ nhàng run lên.

"Tôi trước kia tưởng tượng không ra anh tôi lúc hi sinh là dáng vẻ gì, cho tới ngày đó, ngày đó......" Hứa Ngụy Châu hai tay siết chặt, thanh âm run rẩy, "Cho tới ngày đó mắt thấy Từ Châu rời đi, thống khổ, tuyệt vọng như vậy."

"Nhưng anh tôi nhất định không oán ngài. Tới lúc nhắm mắt lại, anh ấy cũng nhất định không có oán ngài. Anh ấy sẽ tự trách, sẽ cảm thấy có lỗi với tôi và bà ngoại, nhưng anh ấy sẽ không oán ngài." Hứa Ngụy Châu nhìn về phía Hoàng Cảnh Du, ánh mắt dị thường kiên định, "Cho nên tôi có tư cách gì, thay anh ấy hận ngài."

Lồng ngực Hoàng Cảnh Du căng chặt, không nghĩ tới Hứa Ngụy Châu sẽ nói ra lời này.

Năm đó Hứa Vũ tựa trên tay anh nuốt xuống một hơi cuối cùng, anh đương nhiên biết Hứa Vũ là không oán anh, nhưng bởi vì lời như vậy từ trong miệng Hứa Nguỵ Châu nói ra, loại xúc động này đánh thẳng vào tâm anh.

Hứa Ngụy Châu dừng lại chốc lát, ngực phập phồng, qua một hồi mới tiếp tục nói: "Đội trưởng, kể từ ngày nhìn thấy ngài ở trước mặt Từ Châu nâng tay chào, nghi ngờ trong lòng tôi liền không có. Anh tôi sẽ không gặp được đội trưởng đáng đi theo hơn ngài, có thể trở thành binh của ngài, anh ấy nhất định không có từng hối hận."

Hoàng Cảnh Du hít sâu một hơi, hốc mắt hơi nóng.

Hứa Ngụy Châu đứng lên, đi tới trước mặt Hoàng Cảnh Du, ngồi xổm người xuống, ngẩng đầu nhìn Hoàng Cảnh Du: "Đội trưởng, tôi từng thề với anh tôi, sau này nếu như tôi cũng nhập ngũ trở thành lính đặc chủng, may mắn gặp được người từng giúp tôi, tôi muốn bảo vệ người ấy, báo đáp người ấy. Ngài không biết, ngày đó lúc ngài thừa nhận chính là người giúp đỡ tôi 5 năm, tôi có bao kích động."

Hoàng Cảnh Du kinh ngạc mà nhìn Hứa Ngụy Châu, rung động trong lòng giống như mầm xanh sau mưa xuân chui từ dưới đất lên.

"Đội trưởng, tôi thích ngài, tôi không muốn rời khỏi ngài." Hứa Ngụy Châu nói, chậm rãi cúi đầu, gối ở trên đầu gối Hoàng Cảnh Du, thanh âm thấp hơn vừa nãy chút, "Tôi không còn anh trai nữa, ngài là người cứu tôi, dạy tôi, đối tốt với tôi, ngài đừng đuổi tôi đi được không? Tôi luyến tiếc ngài, tôi không muốn lại lần nữa mất đi cái ấm áp thuộc về mái nhà."

Hoàng Cảnh Du giơ tay lên, muốn sờ tóc Hứa Ngụy Châu.

Nhưng hành động này quá mức ái muội, hai hàng lông mày anh nhíu chặt, bàn tay khó khăn dừng lại ở nơi cách đỉnh đầu Hứa Ngụy Châu một khoảng nhỏ.

Hứa Ngụy Châu nói tiếp: "Đội trưởng, tôi biết ngài hiện tại vẫn không cách nào tiếp nhận tôi, nhưng tôi vẫn muốn cố gắng, muốn trở thành binh ngài thích nhất, cũng muốn trở thành người mà ngài thương nhất."

"Đội trưởng, ngài cho tôi cơ hội này đi." Hứa Ngụy Châu ngẩng đầu, lúc đụng phải tay Hoàng Cảnh Du liền sửng sốt, giương mắt nhìn lên, khóe môi đột nhiên cong lên ý cười, sau đó duỗi cổ, thuận thế ở trên tay Hoàng Cảnh Du cọ cọ.

Giống như được Hoàng Cảnh Du sờ đầu.

Cho dù là tâm địa sắt đá, lúc này cũng trở nên mềm hóa. Hoàng Cảnh Du vỗ vỗ vai Hứa Ngụy Châu, muốn kéo Hứa Ngụy Châu lên.

Hứa Ngụy Châu lại ngồi xổm không động đậy, ánh mắt vẫn như cũ mãnh liệt, "Đội trưởng, ngài đáp ứng chứ?"

Rốt cục nói không ra lời cự tuyệt, Hoàng Cảnh Du trầm mặc một hồi lâu, gật gật đầu.

Hốc mắt Hứa Ngụy Châu đều đỏ, lại lần nữa áp trán trên đầu gối Hoàng Cảnh Du, ấp úng nói: "Đội trưởng, tôi đối với ngài giở tâm cơ."

Hoàng Cảnh Du đỡ vai cậu, nhất thời im lặng.

"Tôi lợi dụng không nhẫn tâm của ngài." Hứa Ngụy Châu nói: "Bởi vì tôi thật sự không nghĩ được cách khác, tôi thật sự thích ngài."

Hoàng Cảnh Du kéo Hứa Ngụy Châu lên, một lời nói nặng cũng nói không ra miệng. Hứa Ngụy Châu tối nay cho anh quá nhiều ngoài ý muốn, cuối cùng thừa nhận giở tâm cơ tựa như một cọng rơm cuối cùng đè sập con lạc đà (*).

Anh cơ hồ phải vứt bỏ tất cả lý trí.

((*) đây là một câu ngụ ngôn của Ả Rập: Có một người chủ có một con lạc đà già, con lạc đà già này làm không biết mệt mỏi. Chủ nhân muốn xem xem con lạc đà này có thể cõng bao nhiêu hàng nữa, bèn chất rất nhiều hàng lên lưng nó, nhưng nó cũng không sụp đổ. Cuối cùng người chủ nghĩ có phải đãđến cực hạn rồi hay không, nhẹ nhàng lấy một cọng rơm đặt lên lưng nó, nó liền đổ sập xuống.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hx3020