Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16-20

16.

Hứa Ngụy Châu ở trong phòng tạm giam đợi hai ngày, giữa đường được Hoàng Cảnh Du mang ra ngoài đi vệ sinh mấy lần, một hột gạo cũng chưa được ăn, lúc rời đi hai chân nhũn ra, tay phải theo bản năng chạm vào cổ tay Hoàng Cảnh Du.

Muốn túm lấy, lại có chút mâu thuẫn.

Hoàng Cảnh Du vỗ vỗ mặt cậu, "Đói rồi đi?"

Cậu cảnh giác mà lui về sau một bước, khẽ cúi đầu, giống như tiểu dã thú một lần bị thương liền sợ.

Hoàng Cảnh Du giơ tay lên, không nhẹ không nặng mà búng chóp mũi cậu một cái, "Nói chuyện với cậu đấy, bị nhốt đến choáng váng rồi? Đội trưởng cũng không để ý tới?"

Cậu nhíu nhíu mày sờ chóp mũi, "Có chút đói."

Đâu phải có chút đói, rõ ràng đã đói tới sắp hôn mê rồi!

Hoàng Cảnh Du xoay người, tay trái đỡ lưng cậu, tay phải lại ở trên sống mũi cậu vuốt một cái, "Đi, dẫn cậu đi ăn."

Hứa Ngụy Châu đi theo Hoàng Cảnh Du một hồi, thỉnh thoảng nghiêng mắt liếc gò má Hoàng Cảnh Du, lực chú ý không tập trung, tới lúc đi tới cửa tòa hậu cần, mới giật mình nói: "Đây không phải đường tới phòng ăn!"

"Trước thay thuốc, sau đó ăn cơm." Hoàng Cảnh Du chỉ chỉ băng gạc trên cánh tay cậu, "Hôm qua đã tạm thời khử trùng, hôm nay vẫn là để bác sĩ xem một chút."

Thời gian trực 10h sáng, trong phòng y tế không có một ai.

Hoàng Cảnh Du ở trên hành lang tìm hai vòng, ai cũng không thấy, chỉ đành trở lại phòng y tế, tìm ra băng gạc mới, bông, nước thuốc, vừa tháo băng gạc cho Hứa Ngụy Châu vừa nói: "Vẫn là phải tôi làm."

Trên cẳng tay có vài vết thương đã kết vảy, Hoàng Cảnh Du cẩn thận hướng phía trên bôi i-ốt. Nước thuốc thấm vào vết thương có chút đau, Hứa Ngụy Châu trầm thấp "Sss" một tiếng.

Hoàng Cảnh Du nhấc mắt: "Đau?"

Cậu lập tức lắc đầu, hai giây sau lại hơi vểnh miệng, lặng lẽ gật gật đầu.

Dư quang Hoàng Cảnh Du túm được động tác nhỏ của cậu, động tác càng nhẹ nhàng hơn, còn tượng trưng mà ở trên vết thương thổi thổi.

Hứa Ngụy Châu lập tức rút tay về.

Lui được nửa đường, lại bị Hoàng Cảnh Du kéo tới.

Thanh âm Thiếu tướng ôn hòa lại cực kỳ trầm thấp, mang theo chút cưng chiều giống như trưởng bối, "Cậu ngoan chút, đừng lộn xộn, sớm xử lý xong, chúng ta sớm đi ăn cơm."

Hứa Ngụy Châu chớp mắt, giống như bị thanh âm đầu độc vậy, ngồi đoan đoan chính chính, hai mắt nhìn thẳng phía trước, con ngươi cũng không động.

Hoàng Cảnh Du buồn cười, nhanh chóng xử lý xong vết thương. Vừa rửa sạch tay, liền nghe thấy bụng cậu phát ra một tiếng kêu vang mạnh mẽ.

Cậu đứng tại chỗ, lúng túng tới mức đôi tai phiếm hồng.

Hoàng Cảnh Du đá đá bắp chân cậu, "Đi thôi, bây giờ thật sự đi tới phòng ăn."

Chưa tới 11h, phòng ăn vắng người. Đầu bếp lão Tề hơn ba mươi tuổi phất tay nói: "Tới rồi? Ngồi bên trong đi, thức ăn đều chuẩn bị xong rồi."

Hứa Ngụy Châu hiếm được đi vào trong bếp một lần, ngồi trên băng ghế nhìn ngó xung quanh, Hoàng Cảnh Du dặn dò cậu ngồi xong, mấy phút sau tự mình bưng tới sáu món một canh, có đậu tương xào thịt bò, móng heo om tương, cánh gà kho tàu, sườn xào chua ngọt, ớt xanh xào thịt, tỏi phết cải thìa non, canh đậu hũ cá trích.

Cũng không phải là sơn trân hải vị gì, mỗi một phần đều không nhiều, nhưng Hứa Ngụy Châu hai mắt tỏa sáng, nước miếng đều thiếu chút nữa chảy xuống.

Tất cả đều là cậu thích ăn!

Hoàng Cảnh Du xới cho cậu một bát cơm, lại mang tới một cái đĩa sứ, một cái bát, múc súp cá trích vào bát để nguội, lại gắp cá trích vào trong đĩa sứ, vừa tìm xương vừa nói: "Vốn còn muốn phiền lão Tề làm bạch trảm kê (*), bò sợi ngâm tiêu và nấu canh thịt thái lát, Ninh đội nói cậu bị thương, không nên ăn quá chua cay, ba món này chúng ta trước hết để lại, lần sau ăn."

((*) Món gà luộc)

Hứa Ngụy Châu càng cao hứng — đó cũng là cậu thích ăn!

Hoàng Cảnh Du lựa xương nhỏ ra, ôn nhu nói, "Uống chén canh, làm ấm dạ dày, cơm ăn không hết không sao, ăn nhiều thức ăn."

Hứa Ngụy Châu nhìn canh cá trong chén ninh tới vừa trắng vừa thơm, hốc mắt nóng lên.

Hoàng Cảnh Du gắp móng heo vào trong bát cậu, nhìn ra mắt cậu đỏ, "Còn nóng sao?"

Cậu lắc đầu, "Không nóng."

"Không nóng thì nhanh uống, uống xong ăn cơm, đợi lát nữa giờ cơm đến, đám Ngải Tâm chạy tới đoạt với cậu."

Hứa Ngụy Châu vội vàng uống một hớp, canh nóng thơm ngon xuống bụng, ấm áp từ trong dạ dày khuếch tán, cậu thấp giọng nói: "Cám ơn Hoàng đội."

Hoàng Cảnh Du không đáp, tiếp tục dùng đũa lóc xương. Hứa Ngụy Châu từng ngụm từng ngụm gặm xong móng heo, đôi môi bóng loáng thủy hoạt, lại cầm cánh gà lên gặm.

Hoàng Cảnh Du đẩy cá trích không có xương tới trước mặt cậu, lại đổ một chén canh để nguội.

Hứa Ngụy Châu ăn ăn lông mi liền ướt, "Hoàng đội, ngài đối với tôi thật tốt......"

Hoàng Cảnh Du cười cười, đưa cho cậu mấy tờ giấy, cười nói, "Được rồi, tốt xấu gì cũng đặt cánh gà xuống."

Hứa Ngụy Châu nhận lấy giấy, "Tôi không khóc."

"Tôi nói cậu khóc sao?" Hoàng Cảnh Du nói, "Tôi là bảo cậu lau tay lau miệng, không bảo cậu lau mắt...... Xem xem, đều dầu mỡ thành cái dạng gì rồi."

Má Hứa Ngụy Châu hơi đỏ, nhanh chóng ở trên môi lau, lại thừa dịp lúc Hoàng Cảnh Du nghiêng đầu, giống như trộm lau khóe mắt.

Hoàng Cảnh Du đều nhìn thấy.

Sáu món một canh bị tiêu diệt toàn bộ, Hoàng Cảnh Du bưng chén đĩa tới bồn rửa, tiểu ca ban cấp dưỡng và Hứa Ngụy Châu đều tranh, Hoàng Cảnh Du lại nói, "Đều đừng tranh, tôi làm."

Hứa Ngụy Châu lúc đi ra phòng ăn liên tiếp nấc bốn cái, khí thế ào ào, nhịn đều nhịn không được. Nấc xong lén lút nhìn Hoàng Cảnh Du một cái, gặp đối phương không có ý giễu cợt, thở phào một cái, kết quả không tới ba giây, lại nấc một cái tiếng lớn hơn.

Lúc này Hoàng Cảnh Du cười.

Hứa Ngụy Châu xấu hổ nói, "Cơm xong nấc không phải hiện tượng sinh lý bình thường sao? Hoàng đội ngài không nấc?"

"Tôi không nói tôi không nấc."

"Vậy ngài còn cười tôi?"

"Tôi cười cậu sao?" Hoàng Cảnh Du híp híp mắt, "Cậu là tự mình suy nghĩ nhiều."

Hứa Ngụy Châu càng xấu hổ, cổ đều đỏ, đi lên phía trước vài bước, lại xoay người, "Hoàng đội, ngài nhặt xương cá thật lợi hại."

"Trở về gắp hạt vừng gạo đen nhiều chút, kiên trì chút, sau này cậu còn lợi hại hơn tôi."

Hứa Ngụy Châu gật đầu một cái, lúc đi gần tới ký túc xá cẩn thận nhắc lại chuyện cũ, "Hoàng đội tôi...... Tôi vẫn là rất muốn biết ngài trước kia......"

Hoàng Cảnh Du một tay khoát trên vai cậu, dường như biết cậu có câu hỏi này, "Không bằng cậu nói với tôi một chút, cậu trước kia làm cái gì đi."

"Tôi?" Hứa Ngụy Châu vẻ mặt kinh ngạc, "Tôi chỉ là một tiểu dân chúng bình thường a, sau khi tốt nghiệp trung học nhập ngũ, sao vậy?"

"Không sao. Đột nhiên muốn nghe một chút chuyện lúc nhỏ của cậu."

Hứa Ngụy Châu gãi gãi tóc, lắp bắp nói, "Cái kia, tôi, tôi không có chuyện gì...... cha mẹ tôi lúc tôi còn rất nhỏ đã đi rồi, không có ấn tượng gì. Tôi đi theo bà ngoại và anh trai sống. Sau đó anh trai cũng, cũng đi."

"Anh trai cậu......"

"Anh ấy cũng là quân nhân, lúc tôi 13 tuổi hi sinh."

Cả một buổi chiều, Hứa Ngụy Châu đều cùng Hoàng Cảnh Du ngồi dưới bóng cây nói chuyện phiếm. Tiểu binh đặc chủng bình thường mặc đồ ngụy trang nhuốm máu, Thiếu tướng lục quân cao cao tại thượng mặc áo sơ mi là phẳng, hai người chênh lệch giống như mây bùn, khoảng cách cũng bất quá chỉ một nắm tay.

Hứa Ngụy Châu từ lúc mình vừa có trí nhớ nói, một đường kể tới tổ chức con trai hàng xóm kéo bè kéo lũ đánh nhau, lại nói tới thi thất bại, không dám về nhà, cùng một bang anh em rời nhà trốn đi, bị anh trai tóm về đánh cho một trận...... Cơ hồ từng đoạn chú giải đều bình thường và nghèo khó, nhưng Hoàng Cảnh Du không có từ trong âm thanh của cậu nghe được một tia oán trách cùng âm trầm.

"Cổng trường tiểu học có rất nhiều quán nhỏ, xâu cay 2 mao mặn 5 mao, đặc biệt thơm, ngửi thấy đã thèm. Tôi không có tiền, anh tôi cũng không có tiền. Lúc tan học, rất nhiều phụ huynh tới đón con, một đường ăn trở về. Anh tôi tới đón tôi, không có tiền mua cho tôi ăn. Tôi không hiểu chuyện, vừa khóc vừa nháo. Sau đó có một ngày, anh tôi dắt tôi nói, "anh mua xâu cay cho em". Tôi đặc biệt cao hứng, mỗi một loại xâu đều muốn một phần, ăn tới nấc, không biết tiền đều là từ trong phí ăn trưa của anh ấy tiết kiệm ra được."

"Lúc sắp tốt nghiệp tiểu học, tôi bắt đầu phản nghịch, muốn chơi game, trong nhà không có máy tính, tới quán net chơi lại không có tiền. 3 đồng 1 tiếng đấy. Tôi liền đứng sau người khác nhìn, không quản được miệng cũng không quản được tay, luôn muốn ở trên bàn phím người khác sờ một cái. Vì chuyện này, tôi cùng người khác đánh nhau vô số lần. Tôi khi đó vừa lùn vừa gầy, đánh nhau cũng là xằng bậy, cơ hồ mẫu lần lúc rời khỏi quán net đều sưng mặt sưng mũi. Nhưng là bất luận thế nào cũng không nhớ lâu, lần sau còn muốn vỗ trên bàn phím của người ta. Anh tôi tới quán net bắt tôi, một chút cũng không thương xót tôi vừa bị đánh, về nhà còn đánh tôi."

"Bất quá mặc kệ anh tôi đánh tôi thế nào, tôi cũng không ghét anh ấy. Anh ấy rất đẹp trai. Đáng tiếc rời đi quá sớm, hai mươi tuổi đã không còn, không có nhìn tôi lớn lên, mặc quân trang giống anh ấy."

"Anh tôi sau khi rời đi, bà ngoại tôi đau buồn quá độ, không bao lâu cũng đi theo. Tôi tuổi còn nhỏ, không biết sau này phải làm sao. Sau đó là một vị chiến hữu của anh trai tôi trợ giúp tôi, để cho tôi thuận lợi học xong sơ trung và cao trung. Tôi luôn muốn gặp được anh ấy, ở trước mặt anh ấy nói cảm ơn, nhưng chỉ biết anh ấy là người của bộ đội đặc chủng — bởi vì anh ấy ở cùng đơn vị với anh tôi. Những cái khác tôi hoàn toàn không biết. Tôi...... Tôi rất lo lắng anh ấy."

Hứa Ngụy Châu đứt quãng nói, Hoàng Cảnh Du ánh mắt tất sâu: "Lo lắng?"

"Hai năm trước, anh ấy không gửi tiền cho tôi nữa." Hứa Ngụy Châu nói: "Khi đó tôi mười tám tuổi rồi, cũng không cần sự giúp đỡ của anh ấy nữa. Kỳ thực bắt đầu từ mười sáu tuổi, tiền anh ấy cho tôi tôi không có động qua, đều tích ở thẻ. Tôi sau khi tan học ở quán bán hàng đi làm, có thể nuôi sống chính mình. Nhưng liên hệ của chúng tôi cứ như vậy đột nhiên đứt, trong lòng tôi thực không yên."

Dừng một lát, Hứa Ngụy Châu nói: "Lúc Liệp Ưng chọn tiểu đoàn huấn luyện, anh ấy và anh trai tôi chính là trụ cột tinh thần của tôi."

"Hửm?"

"Tiểu đoàn tuyển chọn huấn luyện quá khổ, tôi thiếu chút nữa không chịu nổi. Mỗi lần cảm thấy chính mình không được, liền nghĩ tới anh trai tôi cũng từng chịu đựng huấn luyện giống như tôi; lại nghĩ sau này vào bộ đội đặc chủng, có lẽ có cơ hội gặp anh ấy."

Hoàng Cảnh Du nghe tới xuất thần. Vài giây sau Hứa Ngụy Châu ngồi thẳng, bỗng nhiên cười lên: "Anh ấy nhất định không sao, nhất định là muốn tôi lớn lên, mới không cho tôi tiền, tuyệt đối không phải là xảy ra chuyện!"

Hoàng Cảnh Du phục hồi tinh thần, gật gật đầu.

Hứa Ngụy Châu nói xong chuyện của mình, nghiêng đầu nhìn Hoàng Cảnh Du, "Hoàng đội, ngài lúc đi học thành tích có phải rất tốt hay không?"

"Tôi nhìn giống như người thành tích rất tốt?"

"Giống a!"

Hoàng Cảnh Du búng nhẹ trán cậu, "Ánh mắt thật kém."

Hứa Ngụy Châu sáp tới gần hơn, "Ngài vừa nhìn chính là học bá."

"Sai rồi." Hoàng Cảnh Du vân đạm kinh phong, "Tôi lúc mười mấy tuổi thích tổ chức đánh nhau, thượng phòng yết ngõa (*), nếu phải nói, hẳn gọi là trùm phố."

((*)Ý: Là đứa trẻ phải dạy nghiêm khắc, không sau này sẽ hư)

17.

Hoàng Cảnh Du cuốn ống tay áo sơ mi lên, lộ ra một đường vết vẹo mờ, "Cái này là trước kia lúc làm nhiệm vụ mà có."

Hứa Ngụy Châu ngồi thẳng tắp, không dám lên tiếng, sợ vừa nói chuyện, Hoàng Cảnh Du liền không nói nữa.

Sân huấn luyện chó nơi xa truyền đến từng trận chó sủa, Hoàng Cảnh Du quay đầu lại nhìn nhìn Hứa Ngụy Châu, cười nói: "Đừng khẩn trương như vậy, cậu xem cậu, cơ bắp đều căng lên rồi."

Hứa Ngụy Châu cho rằng câu "Làm nhiệm vụ" kia của Hoàng Cảnh Du chỉ nói là lỡ miệng, Hoàng Cảnh Du lại nói: "Cậu nháo một lần như vậy, tôi tính, thay vì cứ cùng cậu đánh thái cực, không bằng cùng cậu lật tẩy, tránh cho cậu cả ngày đoán mò."

Hứa Ngụy Châu xoạt một cái đứng lên, kích động tới hai mắt phát sáng.

"Ngồi xuống." Hoàng Cảnh Du vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Muốn vừa đứng vừa nghe sao?"

Hứa Ngụy Châu vội vàng ngồi, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Hoàng Cảnh Du. Hoàng Cảnh Du vuốt ve chỗ vết sẹo, thanh âm trầm thấp: "Cậu không đoán sai, tôi cũng là lính đặc chủng. Chuyên gia sách đạn, tay súng bắn tỉa cậu từng đoán, đều là vai trò của tôi ở trong đội. Về phần gián điệp, cái này tôi ngược lại chưa làm qua, nằm vùng có tính hay không?"

"Ngài......"

"Tôi ở tổng bộ đợi hơn 10 năm." Hoàng Cảnh Du mười ngón tay giao nhau, "Rất sớm trước kia ở đại đội đặc chiến Chiến long, cùng Ninh đội Lạc đội của các cậu đều quen biết. Gia đình tôi cũng giống như cậu, Ngải Tâm đều biết, có chút bối cảnh. Về phần cán bộ chính trị, quan nhàn, tôi năm ngoài đúng là ở tổng bộ rảnh rỗi ngây ngốc một năm."

Hứa Ngụy Châu nghe tới mê mẩn, "Nhưng là tại sao a?"

"Tại sao nhàn rỗi?" Hoàng Cảnh Du cười khổ, "Bởi vì một lần bị thương nghiêm trọng, thiếu chút nữa không tỉnh lại."

Hứa Ngụy Châu: "Ngài......"

"Hai năm trước tổng bộ cùng Liệp Ưng ở phía Bắc liên hiệp hành động, cậu cũng biết đi?" Hoàng Cảnh Du hỏi.

"Biết! Ninh đội chính là sau lần hành động đó thay Lạc đội trở thành đội trưởng." Hứa Ngụy Châu hỏi: "Ngài là trong lần hành động đó bị thương?"

"Ừ." Hoàng Cảnh Du gật đầu, "Dưỡng thương, khôi phục, tốn thời gian rất dài."

"Nhưng mà," Hứa Ngụy Châu không hiểu, "Nhưng ngài sau khi bị thương khỏi tại sao không trở lại cương vị tác chiến?"

Cho dù không làm nhiệm vụ nữa, cũng không tới mức bị điều đi làm cán bộ chính trị a.

"Một mặt là ý tứ của nhà tôi, cha tôi chỉ có hai đứa con trai. Tôi, lính đặc chủng; em trai tôi, cảnh sát chống bạo loạn. Tôi bị thương một lần đó, cha tôi lớn tuổi rồi, có chút chịu không được. Ngoài ra, trong lần hành động đó, tôi cùng với mấy thủ trưởng sinh ra mâu thuẫn......"

"Ngài làm cái gì?"

"Cái này cậu đừng hỏi." Hoàng Cảnh Du nói: "Tóm lại tôi từ trên cương vị tác chiến lui xuống, trên danh nghĩa là cán bộ chính trị, kỳ thực cũng không ai dám để cho tôi đi làm công việc tư tưởng chiến sĩ, rảnh rỗi hơn nửa năm, cho tới lúc Ninh đội và Lạc đội bảo tôi tới đây."

Hứa Ngụy Châu vẫn có nghi vấn: "Nhưng sau khi tới Liệp Ưng, ngài tại sao luôn mặc lễ phục quân đội chứ? Tôi với các chiến hữu khác đều bởi vì chuyện lễ phục quân đội mà hiểu lầm ngài. Ngài bình thường cũng không dẫn chúng tôi huấn luyện."

"Tôi bị cấm chỉ tham dự huấn luyện kiểu tác chiến, không cho phép mang binh, đã không còn là lính đặc chủng."

"Sao có thể như vậy?"

"Cậu có thể lý giải thành tôi trong lần hành động đó kháng lệnh, mà bị trừng phạt."

Hứa Ngụy Châu nhíu mày suy nghĩ, "Trừng phạt này có thời hạn chứ?"

Hoàng Cảnh Du không có trả lời rõ ràng, chỉ nói: "Sắp rồi."

"Ngài...... Ngài mặc lễ phục quân đội không hợp với thân phận lính đặc chủng, là cố ý làm cho tổng bộ nhìn? Tỏ rõ thái độ không phục?"

Hoàng Cảnh Du quay đầu lại cười: "Coi như thế đi."

Mấy tháng sống chung, Hứa Ngụy Châu sớm đoán được Hoàng Cảnh Du không đơn giản, nhưng Hoàng Cảnh Du chính miệng thừa nhận vẫn là làm cậu vui mừng khôn xiết, trái tim nhảy đến có chút nhanh, mạc danh kỳ diệu kiêu ngạo lên, đặc biệt muốn phóng tới trước mặt đám người Ngải Tâm khoe khoang, lại biết chuyện này không thể tùy tiện nói.

Đây là bí mật giữa cậu và Hoàng đội!

Hoàng Cảnh Du cười hỏi: "Có phải rất muốn nói với các đồng đội hay không?"

"Không muốn không muốn!" Hứa Ngụy Châu chắc như đinh đóng cột nói, "Một chút cũng không muốn, Hoàng đội ngài tin tôi, tôi tuyệt đối không nói lung tung."

"Nếu như không tin cậu, tôi vừa rồi cũng không nói với cậu nhiều như vậy." Hoàng Cảnh Du nói: "Còn nhiều thời gian, mọi người sau này sẽ hiểu."

Hứa Ngụy Châu có chút đau lòng, "Tôi có phải quấn ngài đến phiền rồi không?"

"Cái này ngược lại không có, chính là lòng hiếu kỳ quá nặng." Hoàng Cảnh Du nói: "Đây là ưu điểm, cũng là khuyết điểm, sau này vẫn là phải tĩnh tâm, nhất là thời điểm làm nhiệm vụ."

"Rõ!"

Hoàng Cảnh Du gật đầu một cái, nhìn thời gian không còn sớm, vừa định đứng dậy, lại nghe Hứa Ngụy Châu nói: "Hoàng đội, vết sẹo trên cánh tay ngài chính là lần đó lưu lại sao?"

Hoàng Cảnh Du hơi ngơ ngác, ánh mắt lặng lẽ biến đổi, "Đây là vết thương rất nhiều năm trước."

"Có thể nói với tôi một chút không?"

"Rất tò mò?"

Vừa nhận được một đánh giá "Lòng hiếu kỳ quá nặng", Hứa Ngụy Châu có chút ngượng ngùng, cúi đầu, biên độ nhỏ mà gật gật.

Hoàng Cảnh Du nói: "Là lúc ở biên giới Trung Nga lùng bắt một đội buôn lậu súng đạn, một vết sẹo nhìn rất lớn, nhưng trên thực tế không nghiêm trọng. Bất quá......"

Hứa Ngụy Châu chờ đoạn sau, thanh âm Hoàng Cảnh Du chìm vài phần, "Chúng tôi thiệt mất bốn chiến hữu ưu tú."

Vài giây sau, Hoàng Cảnh Du nói: "Không nói nữa, đều đã qua rồi."

Hứa Ngụy Châu "ân" một tiếng, nghĩ tới anh mình, tâm tình không khỏi xuống thấp.

Hoàng Cảnh Du đứng dậy, hướng cậu vẫy vẫy tay, "Đi thôi, trở về."

Trên đường tới tòa hành chính, Hoàng Cảnh Du không nói nữa, Hứa Ngụy Châu nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên kéo quần áo Hoàng Cảnh Du.

Hoàng Cảnh Du xoay người, "Làm sao vậy?"

Hứa Ngụy Châu ánh mắt nghiêm túc: "Hoàng đội, ngài đối với tôi nghiêm khắc như vậy, là muốn mài rũa tính tình của tôi, không để cho tôi sau này chịu thiệt trong nhiệm vụ. Ngài hôm nay nói với tôi nhiều như vậy, cũng là muốn tôi tĩnh tâm, không nên suy nghĩ miên man nữa. Đúng không?"

Hoàng Cảnh Du khẽ thở dài một cái, "Hiểu là tốt rồi."

Hứa Ngụy Châu đứng nghiêm, ưỡn ngực ngẩng đầu, mắt sáng như đuốc, "Hoàng đội, ngài yên tâm. Sau này tôi nhất định nghe lời ngài, ngài bảo làm gì thì làm cái đó, không hấp tấp, không dùng tiểu tính tình, chuyện không nên quản thì không quản, hảo hảo tôi luyện tâm tính. Sau này làm nhiệm vụ cũng sẽ bảo vệ tốt chính mình, không để cho ngài lo lắng!"

"Cậu nha......" Hoàng Cảnh Du cười: "Được rồi, tôi lát nữa có việc bàn bạc với Ninh đội, trên người cậu còn có vết thương, trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay đừng luyện tập."

18.

Hứa Nguỵ Châu ở phòng tạm giam chịu hai ngày, thân thể cực độ mệt mỏi, sau khi trở về ký túc nằm trên giường nghĩ muốn ngủ bù, rũ mắt nhìn băng gạc Hoàng Cảnh Du quấn cho, khóe môi không khỏi câu lên.

Hóa ra Hoàng đội thật là lính đặc chủng a!

Tay súng kép, chuyên gia sách đạn, còn từng nằm vùng!

Hứa Ngụy Châu ngồi xếp bằng, hai tay chống trên cẳng chân, thân thể trái phải đung đưa, tưởng tượng bộ dáng Hoàng Cảnh Du thay đồ ngụy trang hoặc là quân phục đặc chiến màu đen, tóc sửa thành đầu đinh, càng nghĩ càng thấy hưng phấn, hận không thể ném xuống mấy lễ phục quân đội, thường phục kia, sáng mai sẽ để cho Hoàng Cảnh Du mặc đồ ngụy trang!

Hứa Ngụy Châu nhảy xuống giường, xỏ dép đi tới trên ban công, áo sơ mi và quần của Hoàng Cảnh Du còn treo ở trên mắc áo. Cậu nâng cằm lên, "Ừm" một tiếng, cảm thấy thường phục cũng không có chướng mắt như trước kia.

Lúc chưa biết thực tình, cảm thấy Hoàng Cảnh Du mặc lễ phục quân đội áo gió quân đội thuần khiết là giả bộ, con nhà giàu viết in hoa. Sau khi hiểu nguyên do, lại nghĩ một chút bộ dáng Hoàng Cảnh Du lễ phục giày bó cao, này không chỉ tiêu sái, đặc biệt ngầu, đặc biệt đẹp trai!

Hứa Ngụy Châu cũng không biết ở đâu sinh ra một luồng đắc ý, ngay cả lông mày đều giương lên, huýt sáo đi về phòng, hai chân vung tới cực kỳ phong cách.

Từ lúc đi theo Hoàng Cảnh Du, bước đi của cậu cũng không hung hăng như trước kia.

Sau khi nhập ngũ, cậu mỗi một bước đều rất thuận, tuổi lại nhỏ, khắp nơi được người khen, mỗi ngày một lớn, tự nhiên nhiều ra mấy phần kiêu ngạo, bước đi cũng hung hăng. Nhưng sau khi bị Hoàng Cảnh Du chộp tới làm lính cần vụ, vẻ kiêu ngạo không còn, trong lòng biệt khuất muốn chết, ban đầu vừa tức vừa vội, cảm thấy đặc biệt uất ức, sau đó đi theo Hoàng Cảnh Du học được không ít thứ, cảm giác tức giận bất bình dần dần biến mất, nhưng vẫn là rất buồn bực.

Hôm nay Hoàng Cảnh Du chính miệng thừa nhận với cậu, mình không phải là cán bộ quan nhàn dựa vào cha chú một bước lên mây, là quân nhân đặc chiến đứng đắn. Mấy hỗn loạn trong lòng cậu liền tản mát sạch sẽ.

Lính đặc chủng ngưỡng mộ kiên cường, Hứa Ngụy Châu ở trên giường lăn lộn, vui mừng muốn chết — hiện tại đừng nói giặt quần áo cho Hoàng Cảnh Du, chính là cọ giày giặt tất cho Hoàng Cảnh Du, cậu cũng vui vẻ.

Hoàng Cảnh Du về muộn, trong túc xá chỉ mở một chiếc đèn bàn, Hứa Ngụy Châu bày chữ đại (大) ngủ thiếp đi, một chân khoát ngoài mép giường, áo lót vén tới trên bụng, ngực đều đều mà phập phồng. Hoàng Cảnh Du động tác nhẹ nhàng mà thay quần áo rửa mặt, trước khi tắt đèn kéo kéo áo lót của Hứa Ngụy Châu xuống, lấy thêm một cái chăn mỏng đắp lên cho cậu.

Vừa chuyển người đi được hai bước, đã nghe phía sau "Bộp" một tiếng vang lên, không cần quay đầu lại cũng biết Hứa Ngụy Châu lại đá văng chăn.

Lúc này đã là mùa hè, không đắp chăn cũng không có đáng ngại, nhưng Hoàng Cảnh Du vẫn là đi trở lại, khoát chăn mỏng lên ngang bụng Hứa Ngụy Châu.

Vùng núi không thể so với trong thành phố, trước lúc tảng sáng nhiệt độ rất thấp. Qua đoạn thời gian nữa, các đội viên của Trung đội 2 sẽ phải tới Bắc Kinh tham gia Liên huấn luận võ lính đặc chủng cả nước, Hoàng Cảnh Du không muốn Hứa Ngụy Châu bởi vì cảm mạo mà để lỡ chính sự.

Huống chi chăm sóc Hứa Ngụy Châu, anh cũng có tư tâm của mình.

Lúc dịch chăn, Hứa Ngụy Châu lầm bầm một tiếng, Hoàng Cảnh Du ánh mắt nhu hòa, thấp giọng nói, "Chờ một lát sẽ không đá nữa, coi chừng cảm lạnh."

Hứa Ngụy Châu trở mình, ôm lấy chăn vo tròn lại, bởi vì động tác trở mình, áo lót lại lần nữa nhấc lên, phía sau lưng lộ ra một mảng lớn, Hoàng Cảnh Du đành phải lại kéo áo lót xuống, thu xếp xong mới rời đi.

Sau khi tắt đèn, Hoàng Cảnh Du từ trong ngăn kéo lấy ra thuốc và bật lửa, tới trên ban công hút.

Anh không có nghiện thuốc lá, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ hút hai điếu.

Quân doanh ban đêm rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng kêu của côn trùng mùa hè.

Vết thương trên cánh tay trái đã sớm khỏi hẳn bỗng nhiên mơ hồ đau, sương khói lượn lờ, phảng phất lại trở về đêm đông đó được ánh lửa thắp sáng.

Anh ôm Hứa Vũ đầy mình thương tích, ở trong tuyết chạy như điên, máu vung một đường, cuối cùng sinh mạng trẻ tuổi kia vẫn là ở trong lồng ngực anh ra đi.

Trước khi nhắm mắt, Hứa Vũ túm áo anh, máu tươi từng ngụm từ trong miệng trào ra, khóc nhỏ rầm rì: "Tiểu Châu của tôi, Tiểu Châu của tôi, đội trưởng, Tiểu Châu của tôi làm sao bây giờ......"

Nhiều năm như vậy, anh trải qua rất nhiều sinh ly tử biệt, nhưng đau lòng nhất vẫn là qua đời của Hứa Vũ.

Trẻ tuổi như vậy, ưu tú như vậy, sau khi vào đội đã theo anh, cười ha ha gọi "Đội trưởng", đem ra toàn bộ mà tín nhiệm anh. Năm ấy anh hai mươi tư tuổi, đã lập được không ít công, không khỏi đắc chí vừa lòng. Hứa Vũ sùng bái anh, lúc không có chuyện gì liền xin anh chỉ bảo. Anh cũng rất quý tiểu binh thông minh chăm chỉ này, có lần vỗ lưng Hứa Vũ nói: "Lần sau đội trưởng dẫn cậu đi làm nhiệm vụ."

Theo quy củ ước định mà thành trong đội, binh sĩ vừa thông qua khảo hạch không được thi hành nhiệm vụ quan trọng. Hứa Vũ lúc vào đội là hạng nhất, trong đội đấu võ ép không ít tiền bối, tự tin lại có chút đắc ý. Ý tứ cấp trên muốn để cho Hoàng Cảnh Du mang theo cọ sát chút, đem tính tình táo bạo mài xuống rồi lại làm nhiệm vụ. Hoàng Cảnh Du cũng không nỡ từ chối đối với một tiếng "Đội trưởng" mang đầy mong đợi của Hứa Vũ, đem hắn tiến vào tiểu đội trọng điểm, đầu mùa đông năm vào đội đã mang ra ngoài thi hành nhiệm vụ.

Lần đó cùng đội buôn lậu súng ống bắn nhau, trong đội thiệt mất bốn chiến sĩ, Hứa Vũ là người trẻ tuổi nhất......

Bảy năm, Hứa Vũ vẫn luôn là cái gai trong lòng Hoàng Cảnh Du, cho dù sau đó anh hoàn thành nhiều nhiệm vụ khó khăn, thậm chí mạng treo một đường không tỉnh, đều không thể quên anh tự ý chủ trương, hại một quân nhân ưu tú vốn nên tiền đồ vô lượng.

Hoàng Cảnh Du phủi tàn thuốc xuống, nhìn vết sẹo đã mờ trên cánh tay trái, một lát sau ngẩng đầu, nhìn sao lấp lánh trên bầu trời đêm, cười khổ nói: "Em trai cậu còn ưu tú hơn cậu, cậu kiêu ngạo, hay là lo lắng?"

Hứa Ngụy Châu ngủ rất sâu, sáng sớm đúng giờ dậy, giống như trước đây đun nước làm nguội nước, tâm thái lại hoàn toàn khác. Lúc đặt nước cho thêm mật ong lên bàn, còn cười ngây ngô hai tiếng.

Khoảng thời gian này Hoàng Cảnh Du không yêu cầu cậu suốt ngày đi theo mình, buổi sáng để cậu về Trung đội 2 cùng mọi người huấn luyện. Cậu vừa về đội đã bị các đồng đội bao vây, Ngải Tâm xoa xoa mặt cậu rống lên: "Tiểu Châu, họ Hoàng gặm cậu thành cái dạng gì rồi? Có quất roi cậu không?"

Hứa Ngụy Châu vội vàng đẩy tay Ngải Tâm ra, đặc biệt muốn nói "Em biết thân phận của Hoàng đội", nhịn tới phá lệ cực khổ, mặt đều nghẹn đỏ, "Quất roi cái gì, đội trưởng là hạng người như vậy sao?"

"Hắn đều nhốt cậu vào phòng tạm giam, con mẹ nó cậu còn giúp hắn nói chuyện?" Ngải Tâm nói: "Cậu có phải ngốc không? Bị tẩy não?"

"Cái rắm!" Hứa Ngụy Châu đạp Ngải Tâm một cước, "Các anh không hiểu, đội trưởng đây là vì tốt cho em!"

Trần Tuyết Phong thở dài, "Tiểu Châu, chỗ này không có người khác, cậu không cần nghĩ một đằng nói một lẻo như vậy."

"Thật không có!" Hứa Ngụy Châu nói: "Đội trưởng thật sự rất tốt với em, các anh đừng nói bừa. Lính cần vụ không nên truyền tin đồn thủ trưởng, chuyện lần trước xác thực là lỗi của em, sai thì nên chịu phạt, đội trưởng xử lý không có vấn đề."

Ngải Tâm trừng mắt, vài giây sau "bộp" một tiếng vỗ sau gáy cậu, "Kháo! Cậu trước kia phiền nhất người khác nói cậu là lính cần vụ, hiện tại sao tự xưng lính cần vụ rồi?"

"Đau!" Hứa Ngụy Châu xoa xoa gáy, liều mạng áp xuống dục vọng muốn khoe khoang, ra vẻ lão thành nói: "Em đi theo đội trưởng, tính tình tốt hơn trước kia nhiều rồi, lần này sẽ không so đo với anh."

Trán Ngải Tâm đập tới.

Hứa Ngụy Châu lại "Sss" một tiếng, vẫn là nhịn không được, cất bước liền đuổi theo Ngải Tâm, "Mẹ kiếp, Ngải Tâm anh đừng chạy! Ngứa da phải không? Châu gia gia gãi gãi cho anh!"

19.

Tổng bộ tác chiến đặc chủng hàng năm đều phải Liên huấn một lần, Liệp Ưng mấy năm nay rút không được đội viên tới Bắc Kinh tham dự huấn luyện, năm nay sáu trung đội đội viên rốt cục chỉnh tề rồi, mới đáp lại lời mời của tổng bộ, để cho Hoàng Cảnh Du mang Trung đội 2 đi trước.

Hứa Ngụy Châu chưa từng tới tổng bộ, giống các binh sĩ trẻ tuổi khác nóng lòng muốn thử, cả ngày hưng phấn giống như được tiêm máu gà, dốc sức luyện tập thêm cho chính mình, nằm mơ đều mơ thấy cầm được quán quân đấu võ. Đội viên lớn tuổi thì bình tĩnh, nên làm gì thì làm đó, coi Liên huấn thành nghỉ phép khó có được.

Hứa Ngụy Châu cùng mấy người Ngải Tâm, Trần Tuyết Phong ở trong vũng bùn lăn lộn, lúc ký túc sắp tắt đèn mới trở về. Hoàng Cảnh Du thấy cậu một thân đầy bùn, cười bảo nhanh tới phòng vệ sinh xối một chút, anh không nghĩ tới năm phút đã tắm xong rồi, trên người trần trụi chạy ra, vừa lau tóc vừa hỏi: "Đội trưởng, tổng bộ có phải lớn hơn Liệp Ưng chúng ta nhiều hay không? Phương tiện huấn luyện cũng tiên tiến hơn chúng ta? Liên huấn là phương pháp như nào? Có phải gần giống với huấn luyện thợ săn ở Nam Mĩ hay không?"

Ánh mắt Hoàng Cảnh Du rơi vào lồng ngực và bụng cậu, "Trầy da?"

Cậu cúi đầu nhìn một cái, lại quay khuỷu tay tới cho Hoàng Cảnh Du nhìn: "Không sao a, lúc luyện tập cúi xuống cái cọc nằm sấp cọ phải, chỗ này có, trên đùi cũng có, không đau, cũng không nghiêm trọng. Đội trưởng, ngài trước kia cũng từng tham gia Liên huấn đi? Có phải đặc biệt gian khổ hay không?"

Hoàng Cảnh Du đứng lên, từ trong hòm thuốc lấy một bình thuốc và bông ra, Hứa Ngụy Châu vội vàng nói, "Không cần thoa thuốc, sáng mai dậy liền kết vảy rồi."

Hoàng Cảnh Du lắc đầu, kéo một bên cổ tay cậu qua, "Vết thương rách da, cho dù hời hợt, cũng phải kịp thời xử lý, tránh bị nhiễm trùng."

Rượu cồn thấm ở trên miệng vết thương, vừa đau vừa ngứa, Hứa Ngụy Châu "Sss" một tiếng, ngượng ngùng mà cười: "Cám ơn đội trưởng."

Hoàng Cảnh Du xử lý xong khuỷu tay cậu, lại ngồi xổm xuống nhìn đầu gối và bắp đùi cậu. Cậu mặc một cái quần cộc lớn rộng thùng thình, vội vàng ngồi xổm theo xuống, "Đội trưởng! Tôi tự mình làm!"

Lính cần vụ nho nhỏ, sao có thể để cho thủ trưởng ở trước mặt mình ngồi xổm!

Hứa Ngụy Châu hiện tại đối với thân phận lính cần vụ thích ứng cực kỳ, đưa tay muốn cướp bình rượu cồn trong tay Hoàng Cảnh Du, bị đánh ra không nặng không nhẹ, Hoàng Cảnh Du vỗ cẳng chân cậu, để cho cậu ngồi yên. Vết thương đầu gối bên phải có chút sâu, Hoàng Cảnh Du lại đứng dậy cầm thuốc bột tới, khom lưng rắc lên, "Đau không?"

Hứa Nguỵ Châu: "Không đau!"

Kỳ thực rất đau, gần giống với rắc nước ớt lên vết thương.

Hoàng Cảnh Du cầm quạt giấy qua vung ra, hướng vết thương quạt một lát, lại bôi rượu cồn lên ngực và bụng cậu.

Hứa Ngụy Châu bị nhột cười đến rung người, bông vừa đụng tới đã run run. Hoàng Cảnh Du dừng lại, nhìn cậu một cái, cậu cố gắng nhịn cười: "Đội trưởng, tôi ngứa. Chỗ đó là thịt ngứa (hay bị nhột) của tôi đấy ha ha ha ha ha ha!"

Được lắm, vẫn còn cười được.

Hoàng Cảnh Du cười thở dài, đặt lọ và bông trên tay cậu, "Vậy cậu tự mình xoa, cẩn thận chút."

Cậu nhận lấy, hai ba cái thoa xong, lại dính lấy Hoàng Cảnh Du hỏi: "Đội trưởng, ngài còn chưa nói với tôi tổng bộ là dạng gì, Liên huấn khổ hay không!"

"Đi liền biết." Hoàng Cảnh Du nói: "Đi ngủ sớm chút đi, đắp chăn kín."

Hứa Ngụy Châu hiện tại đã nghe lời Hoàng Cảnh Du, Hoàng Cảnh Du nói gì cậu đều nghe theo, trước kia mùa hè chưa bao giờ đắp chăn, sau nửa đêm lạnh bị cảm cũng không sửa, bây giờ Hoàng Cảnh Du bảo cậu đắp chăn, cậu nằm xong liền quấn mình thành cái kén, chỉ lộ đầu.

Hoàng Cảnh Du hỏi: "Bọc kín như vậy, không nóng sao?"

Cậu nói: "Nóng!"

"Cánh tay với chân lộ ra đi, đắp kín bụng, đừng để lạnh dạ dày là được."

Cậu lập tức vươn tứ chi ra, thỏa mãn mà duỗi lưng một cái.

Hoàng Cảnh Du tắt đèn, không bao lâu đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Hứa Nguỵ Châu sau khi ngủ.

Một tuần sau, Trung đội 2 sắp đi Bắc Kinh. Hứa Ngụy Châu bị đám người Ngải Tâm vây quanh, hỏi Hoàng Cảnh Du mang theo hành lý gì.

Hứa Ngụy Châu: "Ừm...... Tối nay về thu dọn, hẳn là thường phục đi? Thời tiết quá nóng, không thể tiếp tục mặc lễ phục quân đội."

"Tiểu Châu, cậu phải cải trang chút cho Hoàng đội a!" Ngải Tâm nói: "Hoàng đội lúc ở đại doanh chúng ta gần như là chú trọng bề ngoài, sau khi tới tổng bộ nhưng không thể như vậy!"

"Đội trưởng không thể như thế nào." Hứa Ngụy Châu nói: "Mặc thường phục thì sao? Anh coi thường thường phục?"

"Tiểu Châu con mẹ nó cậu!" Ngải Tâm vô cùng đau đớn mà nhìn Hứa Ngụy Châu: "Chúng ta là lính đặc chủng đó người anh em! Cậu thấy lính đặc chủng nào tham gia luận võ mặc thường phục?"

"À......"

"À cái rắm! Cậu suy nghĩ chút, thủ lĩnh của đám người chúng ta là cán bộ chính trị, có đủ mất thể diện hay không? Binh các đơn vị khác có cười chúng ta hay không? Tiểu Châu anh nói với cậu, cái mặt này nhưng sẽ bị quăng mất!"

Hứa Ngụy Châu nghĩ một lát, "Cũng không quá mất mặt đi."

"Cậu......" Ngải Tâm tay phải tạo thành nắm đấm, đẩy Trần Tuyết Phong về phía trước, "Đến đến đến, cậu nói với nó!"

Trần Tuyết Phong: "Ách, Tiểu Châu, Ngải Tâm nói không sai, chuyện cán bộ chính trị dẫn đội, là rất mất thể diện. Nếu không cậu trở về cải trang chút cho Hoàng đội, để cho hắn mặc đồ ngụy trang?"

Hứa Ngụy Châu không đáp ứng, buổi chiều ở cửa phòng làm việc của Hoàng Cảnh Du đứng gác, đầy đầu nghĩ tới bộ dạng Hoàng Cảnh Du mặc trang phục đặc chiến.

Hẳn là cực kỳ đẹp trai đi.

Hôm sau liền phải lên đường, Hoàng Cảnh Du lúc thu thập hành lý, Hứa Ngụy Châu đóng cọc ở một bên nhìn. Hoàng Cảnh Du ngẩng đầu: "Có lời muốn nói?"

Hứa Ngụy Châu đầu tiên là lắc đầu, một giây sau nói: "Đội trưởng, cái kia......"

"Hửm?"

"Ngài lần này không...... Mặc đồ ngụy trang?"

Hoàng Cảnh Du dừng một lát, "Nhìn tình huống đi."

"...... Nha."

"Lần Liên huấn này, cha tôi sẽ đến gặp tôi."

"A?"

Hoàng Cảnh Du kéo xong khóa kéo vali, "Ông ấy vừa nhìn thấy tôi mặc đồ ngụy trang liền khẩn trương."

Trên xe lửa đi Bắc kinh, Ngải Tâm lại túm lấy Hứa Ngụy Châu hỏi han, Hứa Ngụy Châu bảo vệ Hoàng Cảnh Du: "Em cảm thấy đội trưởng mặc thường phục rất có khí thế, nho nhã biết không? Riêng một ngọn cờ (*) hiểu không? Đội trưởng nhà người ta toàn mặc đồ ngụy trang, đội trưởng của chúng ta mặc thường phục, nói rõ cái gì? Nói rõ đội trưởng của chúng ta là nho tướng (**)!"

((*) Riêng một ngọn cờ: ý là đặc biệt, nổi bật

(**) nho tướng: tướng có phong độ)

Ngải Tâm: "Nho tướng cái rắm!"

Trung đội 2 Liệp Ưng là đơn vị thứ ba tới trụ sở huấn luyện tổng bộ, Hứa Ngụy Châu lúc trước cảm thấy tổng bộ nhất định cao lớn, tới rồi mới phát hiện không quá khác biệt với Liệp Ưng, điều kiện ký túc xá còn không bằng Liệp Ưng.

Sĩ quan tổng bộ dẫn mọi người đặt hành lý, toàn bộ cùng Hoàng Cảnh Du chào hỏi, nhìn qua đều là quen biết cũ quan hệ tốt, có chút ý tứ đã lâu gặp lại.

Hứa Ngụy Châu nghĩ: Đội trưởng nhân duyên thật tốt!

Hai ngày đầu tới trụ sở không có nhiệm vụ huấn luyện, thời gian tự do sắp xếp. Sau khi thu xếp xong, các đội viên liền kết bạn di chuyển xung quanh, nếu không chính là cùng chiến hữu anh em bộ đội lôi kéo làm quen. Hứa Ngụy Châu cùng các đội viên bình thường cùng ở ký túc xá lớn, sau bữa chiều phải tới ký túc xá sĩ quan cao cấp tìm Hoàng Cảnh Du, đi được một nửa, lại thấy Hoàng Cảnh Du cùng một người đàn ông lớn tuổi đứng chung một chỗ dưới đèn đường.

Người đàn ông kia một thân thường phục lục quân, trên vai lại không có quân hàm, một tay rũ xuống bên người, một tay thỉnh thoảng đưa ra trước, tóc đã hoa râm, vai lưng nhưng lại rất thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn qua uy nghiêm mà không gần gũi.

Hứa Ngụy Châu cách có chút xa, nghe không rõ ông đang cùng Hoàng Cảnh Du nói gì. Nhưng từ quần áo, số tuổi, khí tràng của đối phương mà nhìn, hẳn là Hoàng lão gia tử.

Hứa Ngụy Châu núp ở sau một thân cây, khẩn trương mà nhìn, chỉ thấy Hoàng Cảnh Du thỉnh thoảng gật đầu một cái, giống như là phụ họa cái gì, có khi tựa hồ cười một chút. Lão gia tử hình như rất bất mãn, bộ dạng phi thường tức giận, thanh âm cũng cao mấy phần. Hứa Ngụy Châu nghe thấy một câu "Con với Cẩm Trình chẳng đứa nào để cho cha yên tâm".

Cẩm Trình là ai? Hứa Ngụy Châu suy nghĩ một chút, nhớ tới Hoàng Cảnh Du lúc trước từng đề cập tới em trai nhà mình, kết hợp với ngữ cảnh đoán, đại khái có phán đoán.

Mấy phút sau, Hoàng Cảnh Du đỡ lấy cánh tay lão gia tử, hai cha con đi tới một cái đèn đường tiếp theo. Hứa Ngụy Châu không dám đuổi theo, thò cổ nhìn một chút, từ bỏ trở về ngủ.

Ký túc xá lớn của trụ sở là phòng 30 người, lính đặc chủng tới trước đã rút thăm chọn giường, giường trên của Hứa Ngụy Châu là một đại hán còn cường tráng hơn Ngải Tâm, đêm đầu đoán chừng là chưa quen giường, lật người hơn nửa đêm, giường kia kẽo kẹt rung động, còn bất chợt truyền tới chấn động, Hứa Ngụy Châu ngủ không được, cũng theo đó lật mình, càng lật càng có tinh thần, một lát nghĩ tới Liên huấn sắp bắt đầu, một lát suy nghĩ Hoàng lão gia tử cùng Hoàng Cảnh Du nói cái gì, tâm tình trong kích động và lo lắng chuyển đổi qua lại, trong lòng giống như có mèo cào, đột nhiên ngồi dậy, dùng sức túm tóc.

Vì động tác quá lớn, liền đánh thức đại hán giường trên không dễ ngủ, người nọ vươn gần nửa thân thể ra, bất đắc dĩ nhìn chằm chằm cậu: "Người anh em, cậu làm gì a? Bây giờ đều 3h rồi, cơn buồn ngủ tôi đếm 2000 con dê mới tới được lại bị cậu đuổi đi mất!"

Hứa Ngụy Châu áp giọng nói xin lỗi, nằm xuống sau đó đá chăn một cái.

Trời tờ mờ sáng, ký túc xá náo nhiệt lên, lại một đơn vị bộ đội đến, đang xếp hàng nhận đồ dùng sinh hoạt. Hứa Ngụy Châu cả đêm chỉ ngủ không tới nửa giờ, tinh thần nhưng phá lệ tốt, ngồi thẳng người dậy, rửa mặt súc miệng soi gương, thu thập chính mình tới sạch sẽ, mới chạy tới dưới ký túc xá của Hoàng Cảnh Du nhìn quanh.

Cậu không xác định Hoàng lão gia tử đã rời đi hay chưa, nếu như chưa, có phải ở cùng ký túc xá với Hoàng Cảnh Du hay không. Trong viện rất an tĩnh, chỉ một mình cậu ở trước mặt lính gác lúc ẩn lúc hiện, rời đi cũng không được, lên lầu cũng không được, do dự hồi lâu, trán thế nhưng ra mấy giọt mồ hôi.

Hoàng Cảnh Du ở trên lầu nhìn thấy cậu, vốn định gọi cậu một tiếng, nhìn thấy cậu trái xoay phải chuyển, lại cảm thấy chơi vui, sinh ra mấy phần tâm tư đùa giỡn, lặng yên không một tiếng động xuống lầu, đi tới phía sau cậu mới nhẹ nhàng ho khan. Cậu hoảng sợ, lúc xoay người mắt đều phát sáng, "Đội trưởng!"

"Sao lại chạy tới đây." Hoàng Cảnh Du hỏi: "Ăn sáng chưa?"

"Ngài muốn ăn gì? Tôi hiện tại liền tới phòng ăn lấy cho ngài!"

"Cùng đi đi. Hôm nay không cần huấn luyện, cậu sáng sớm chạy tới, tìm tôi có việc?"

Hứa Ngụy Châu nhỏ giọng nói: "Đội trưởng, cha ngài có ở ký túc xá không?"

"Cậu hôm qua nhìn thấy chúng tôi?" Hoàng Cảnh Du ngược lại không kinh ngạc, dẫn cậu đi về phía phòng ăn.

"Nhìn thấy. Cha ngài làm khó dễ ngài sao?"

Hoàng Cảnh Du nghiêng đầu, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ, "Làm khó dễ?"

"Tôi nghe thấy ông ấy quát ngài." Hứa Ngụy Châu nói.

Hoàng Cảnh Du mỉm cười, ánh mắt rơi vào trên đôi mắt Hứa Ngụy Châu, phát hiện mơ hồ có viền đen, vừa nhìn chính là nghỉ ngơi không tốt.

Hoàng Cảnh Du không khỏi kinh ngạc — đây là cả đêm không ngủ ngon, sáng sớm chạy tới dưới ký túc lòng vòng, cư nhiên chỉ là nghe thấy anh bị lão gia tử quát, trong lòng lo lắng.

Hứa Ngụy Châu ánh mắt lấp lánh mà nhìn chằm chằm Hoàng Cảnh Du, chớp mắt cũng không chớp một cái.

Hoàng Cảnh Du cười nói: "Ông ấy chỉ là tới xem một chút tôi gần đây trải qua thế nào."

"Thật sự?" Hứa Ngụy Châu đối với Hoàng Cảnh Du đã có một loại tín nhiệm cơ hồ bản năng, hơi yên tâm, lại hỏi: "Nhưng ông ấy tại sao hung dữ với ngài?"

"Tôi cùng ông ấy nói ra yêu cầu, ông ấy có chút tức giận."

"Yêu cầu? Yêu cầu gì?"

"Lên tiếng với phía trên, để cho tôi có cơ hội nhanh chóng lại khoác quân phục đặc chiến."

Hứa Ngụy Châu cả kinh, "Cha ngài đáp ứng?"

"Ngoài miệng không nói, nhưng tôi biết ông ấy đáp ứng."

"Vậy sau này ngài có thể dẫn chúng tôi cùng huấn luyện không?"

Hoàng Cảnh Du cười: "Lần này thì phải cùng huấn luyện với các cậu."

Hứa Ngụy Châu cao hứng tới không biết nói gì mới tốt, hồi lâu mới nói: "Đội trưởng, vậy ngài sau này không giả làm cán bộ chính trị nữa đúng không? Cũng sẽ không về tổng bộ? Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn sẽ không?"

"Không biết." Hoàng Cảnh Du nói xong lại tùy tiện bổ sung: "Lo tôi rời đi?"

Đây chỉ là một câu bởi vì tâm tình không tệ mà thuận miệng nói một chút. Vậy mà Hứa Ngụy Châu lại giống như vừa rồi đặc biệt thẳng thắn mà nhìn chằm chằm anh, chân thành tới mức khiến người tim đập nhanh.

Hứa Ngụy Châu nói: "Đúng vậy a, đội trưởng, tôi không nỡ bỏ ngài."

20.

Ba chữ "Không nỡ bỏ" từ trong miệng Hứa Ngụy Châu nói ra, giống như lông chim gẩy vào lòng Hoàng Cảnh Du, lưu lại cảm giác khó có thể nói rõ. Hoàng Cảnh Du ánh mắt ngưng lại, một lát sau cười cười, "Lạc đội nói cậu giống như trẻ con chưa trưởng thành, tôi cũng thấy thế."

Hứa Ngụy Châu không phục: "Ai là trẻ con? Ai chưa trưởng thành? Tôi tháng sau hai mươi mốt rồi!"

"Hai mươi mốt cũng là trẻ con."

"Đội trưởng, ngài lúc hai mươi mốt tuổi là dạng gì? Ở quân đội thường quy hay là lính đặc chủng?"

"Từng ở Chiến Long." Hoàng Cảnh Du nói: "Luôn cùng với Ninh đội, Lạc đội cùng nhau tham gia Liên huấn."

Hứa Ngụy Châu vội hỏi: "Liên huấn giống với bọn tôi sao?"

"Ừm, túc xá cũng không thay đổi. Rách nát, mấy chục người chen chúc một gian, một người ngáy ngủ, toàn bộ không ngủ được."

"Thật? Vậy lúc trước ngài ngủ phòng nào? Giường nào?"

Hoàng Cảnh Du cười: "Làm sao, muốn đi xem?"

Hứa Ngụy Châu lắc đầu: "Muốn đổi với người ngủ giường đó!"

Hoàng Cảnh Du:"......"

"Dính chút ánh sáng của ngài a, ngày mai Liên huấn bắt đầu rồi, tôi muốn gom hạng nhất."

Hoàng Cảnh Du: "Vậy cậu càng không thể ngủ giường của tôi."

"Tại sao?"

"Tôi lúc ấy là binh thành tích kém cỏi nhất trong cả tiểu đoàn Liên huấn."

Hứa Ngụy Châu mếu máo: "Làm sao có thể?"

"Thật sự, không tin lần này trở về, cậu đi hỏi Ninh đội với Lạc đội xem." Hoàng Cảnh Du nói: "Trong đám đội viên bọn tôi, tính ra hai người bọn họ xuất sắc nhất. Tôi chỉ là một nhân vật hoàn khố đeo mặt nạ binh, gây chuyện."

Hứa Ngụy Châu: "Tôi không tin."

Hoàng Cảnh Du cười nói: "Không lừa cậu."

"Vậy ngài sau này làm sao lợi hại được?"

Hoàng Cảnh Du trầm mặc vài giây, thanh âm trầm vài phần, "Người sau khi có kinh nghiệm nhất định, luôn sẽ thay đổi, trưởng thành."

Mặt trời dần dần lên cao, ve sầu bắt đầu kêu vang, Hứa Ngụy Châu như hiểu như không mà nghe, bỗng nhiên dừng chân nói: "Tôi vẫn là muốn tới chỗ ngài trước kia ngủ."

Hoàng Cảnh Du nói: "Tôi không nhớ."

Hứa Ngụy Châu giơ khuỷu tay, nhẹ nhàng đụng đụng Hoàng Cảnh Du: "Đội trưởng, ngài thật nhỏ mọn."

Hoàng Cảnh Du đã sớm qua tuổi điên cùng với các chiến sĩ, Hứa Ngụy Châu đụng anh một cái, anh không thể đụng lại, chỉ thở dài, tiếp tục đi về phía phòng ăn.

Buổi chiều, sắp xếp thời gian kỳ Liên huấn ra. Ba tuần đầu là căn bản, huấn luyện chuyên nghiệp, một tuần cuối cùng là khảo hạch cá nhân, tập thể. Trước cơm tối, tất cả đội viên tham gia huấn luyện và đội trưởng dẫn đội đều ở bãi đất trống trước ký túc xá tập hợp, một biển đồ ngụy trang, chỉ có Hoàng Cảnh Du mặc thường phục bình thường.

Ngải Tâm hướng Hứa Ngụy Châu nháy mắt, chỉ chỉ đội trưởng những trung đội khác, lại chỉ chỉ Hoàng Cảnh Du, dùng khẩu hình nói: "Mất mặt!"

Tay phải Hứa Ngụy Châu buông ở bên người lặng lẽ duỗi ra, dựng thẳng ngón giữa.

Ngải Tâm: "Con mẹ cậu a Tiểu Châu!"

Trần Tuyết Phong nhỏ giọng nhắc nhở: "Hai cậu đừng nháo nữa!"

Sáng sớm hôm sau, Liên huấn chính thức bắt đầu. Trong mấy khu huấn luyện súng pháo trỗi lên, sương khói từng trận, không ai có cơ hội quanh quẩn trong không trung, các huấn luyện viên cầm trong tay súng trường, không ngừng hướng lên trời thả đạn. Nhóm nhỏ Hứa Ngụy Châu ở luyện cả buổi sáng liên hoàn chướng ngại, nhảy hố leo tường, trong hố cát, trong bùn, buổi trưa lúc tập hợp ăn cơm, đồ ngụy trang sớm thành màu vàng đất, một ít bùn dày bị sưởi nắng sau đó giống như đồ sứ, đoàn người hướng cửa phòng ăn vừa đứng, rất giống như tượng binh mã chờ phân lương thực.

Bất quá đối với tiểu đoàn tập huấn ma quỷ từ từng đại đội tạo ra đám lính đặc chủng mà nói, trình độ tập luyện như vậy căn bản không tính là cực khổ. Nếu không buổi tối sau khi kết thúc huấn luyện, Hứa Ngụy Châu cũng không có tinh lực chạy tới ký túc xá của Hoàng Cảnh Du.

Hoàng Cảnh Du vừa tắm rửa xong, mở cửa liền thấy Hứa Ngụy Châu một thân đầy mồ hôi hướng mình cười.

Cậu cười lên giống như mặt trời, Hoàng Cảnh Du cũng không khỏi trong lòng vui vẻ: "Luyện xong rồi?"

"Ân!" Hứa Ngụy Châu lách vào trong cửa, mồ hôi cọ tới trên cánh tay Hoàng Cảnh Du. Hoàng Cảnh Du rót chén nước đưa cho cậu: "Luyện xong rồi sao không về đi tắm? Chậm trễ thêm nhà tắm sẽ đóng cửa."

Hứa Ngụy Châu cổ họng khô, ngửa đầu uống cạn, lau mồ hôi, thở hổn hển nói: "Tôi tới làm việc của lính cần vụ, quần áo của ngài đâu?"

Hoàng Cảnh Du chỉ chỉ ban công: "Tôi giặt hết rồi. Khoảng thời gian này cậu không cần để ý tới tôi, huấn luyện thật tốt."

"Vậy làm sao được?"

"Tôi nói được là được." Hoàng Cảnh Du hai tay đè lại vai Hứa Ngụy Châu, xoay cậu lại: "Nhanh đi về tắm, đừng chậm trễ thời gian."

Hứa Ngụy Châu đứng ỳ không muốn đi, lúc sắp bị đẩy ra tới cửa nói: "Tôi ở chỗ ngài tắm được không? Nhà tắm quá nhiều người, tôi tới đều tới rồi, ngài để tôi tắm nhờ phòng tắm đi."

"Cũng không phải không được, nhưng quần áo tắm rửa của cậu đâu?"

"Tôi bây giờ về lấy!"

Hứa Ngụy Châu nhanh như chớp chạy, sau mười mấy phút đồng hồ xách theo quần áo tắm rửa trở lại, Hoàng Cảnh Du nhìn cậu tiến vào phòng tắm, không so đo hai câu mâu thuẫn "Tôi tới đều tới rồi" và "Tôi bây giờ về lấy" của cậu.

Lính đặc chủng tắm rửa đều nhanh, Hứa Ngụy Châu không bao lâu đã ra, nhưng lề mề không muốn đi, đi theo Hoàng Cảnh Du đi tới đi lui, không lời tìm lời: "Đội trưởng, bọn tôi hôm nay lúc huấn luyện ngài ở chỗ nào a? Tôi đều không tìm thấy ngài?"

Hoàng Cảnh Du: "Tìm tôi làm gì?"

"Buổi chiều luyện tập từ nhà cao tầng trượt xuống, tôi biểu hiện không tệ." Hứa Ngụy Châu cười lên, "Huấn luyện viên nói động tác đá thủy tinh của tôi đặc biệt chuẩn, đặc biệt đẹp mắt!"

Hoàng Cảnh Du nghĩ, hóa ra đây là chạy tới khoe khoang.

Quả nhiên, Hứa Ngụy Châu đầy mặt mong đợi hỏi: "Đội trưởng, ngài nhìn thấy không?"

Buổi chiều Hoàng Cảnh Du bị mấy vị lãnh đạo tổng bộ tác chiến đặc chủng gọi đi, vừa vặn không thấy được huấn luyện, vốn định theo thật mà đáp, lại có chút không đành lòng, cười nói: "Nhìn thấy, ngày mai tiếp tục cố gắng."

Hứa Ngụy Châu chân mày khơi một cái, khoe khoang đủ rồi, bắt đầu "Bán đáng thương", vén vạt áo lót lên, chỉ vào vết thương đỏ sẫm trên cơ bụng: "Đội trưởng ngài xem, mài rách da rồi?"

Hoàng Cảnh Du nhìn một chút, không phải là vết thương quan trọng, ôn thanh hỏi: "Làm sao bị vậy?"

"Lúc qua chướng ngại vật cọ vào dụng cụ." Hứa Ngụy Châu buông vạt áo xuống, cằm ngẩng một cái: "Nhưng đau."

Hoàng Cảnh Du buồn cười, nhớ tới mấy tháng trước lúc vừa nhìn thấy Hứa Ngụy Châu, tiểu binh vương cực kỳ bướng bỉnh, một ngày huấn luyện trên người xanh một mảng tím một mảng, súng bắn tỉa nổ tới nửa bả vai không còn tri giác, còn cố nén không nói đau. Hôm trước anh thoa thuốc cho Hứa Ngụy Châu, Hứa Ngụy Châu nói bụng là thịt ngứa, vừa đụng vào đã cười, bây giờ lại sẽ chủ động lộ vết thương ra cho anh nhìn, còn mắt trông mong nói "Nhưng đau".

Vết thương thế kia rõ ràng không tính là đau, Hứa Ngụy Châu chẳng qua là hiếm thấy tìm được chỗ dựa, vụng về hướng anh đòi quan tâm.

Hoàng Cảnh Du biết Hứa Ngụy Châu những năm này trải qua không dễ dàng, cảm giác chua xót hồi đó trả lại tro cốt Hứa Vũ lại nổi lên. Năm ấy Hứa Ngụy Châu còn là một đứa nhỏ vừa gầy lại vừa lùn, đứng ở tại chỗ kinh ngạc mà nhìn anh, nhưng anh đeo kính râm mà sẫm, dùng để che đậy hai mắt đầy tia máu.

Hứa Ngụy Châu không nhìn thấy mắt anh, anh lại từ trong ánh mắt làm bộ kiên cường của Hứa Ngụy Châu thấy được bi thương mất đi người thân.

Ngày đó cho tới lúc rời đi, anh cũng không thấy Hứa Ngụy Châu rơi lệ. Thân thể nhỏ bé cứ đứng như vậy, trong ngực là hũ tro cốt của anh trai. Xe Jeep cuốn lên một trận khói bụi, càng lúc càng xa, anh từ trong kính chiếu hậu nhìn Hứa Ngụy Châu, cho tới lúc không nhìn thấy nữa, mới thấy Hứa Ngụy Châu giơ cánh tay lên, che mặt.

Nghĩ đến nhiều năm như vậy, Hứa Ngụy Châu sẽ không chủ động nói đau, bởi vì không có ai để nói.

Hoàng Cảnh Du mang rượu cồn tới, "Tôi bôi cho cậu hay cậu tự mình bôi? Lần trước cậu nói ngứa(nhột)."

Hứa Ngụy Châu nhận lấy rượu cồn, cuốn vạt áo tới ngực, vừa xoa vừa nói: "Đội trưởng, kỳ thực tôi không đau."

"Ừ."

"Tôi chính là muốn cho ngài xem một chút tôi bị thương."

Hoàng Cảnh Du vỗ vỗ đầu cậu: "Sau đó để cho đội trưởng tôi đây đau lòng một chút?"

Hứa Ngụy Châu sửng sốt, "A?"

Phản ứng này của cậu làm cho Hoàng Cảnh Du không đoán được, ""A" cái gì?"

"Ngài nhìn thấy vết thương của tôi sẽ đau lòng?"

Hoàng Cảnh Du lúc này không biết trả lời thế nào.

Hứa Ngụy Châu rõ ràng rất cao hứng, khóe môi giương lên cực cao, tự mình giải đáp nói: "Hẳn vậy, tôi là binh của ngài mà! Ngài không thương tôi thương ai."

Hoàng Cảnh Du cười: "Vậy ý đồ ban đầu cậu cho tôi xem vết thương là gì?"

"Cái kia a......" Hứa Ngụy Châu "ưm" một tiếng: "Là muốn cho ngài biết tôi huấn luyện rất cố gắng, không để cho ngài thất vọng, cũng không khiến ngài mất thể diện."

Cậu nói trắng ra như vậy, thẳng thắn như vậy, Hoàng Cảnh Du ngực mềm nhũn, lại nghe cậu nói: "Đội trưởng, tôi muốn làm binh mà ngài thích nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hx3020