Chương 11-15
11.
Hứa Ngụy Châu thành một bức phong cảnh trong tòa hành chính.
Hoàng Cảnh Du để cho cậu ở ngoài cửa đứng gác, nhưng không yêu cầu cậu đứng như tùng như bách, ngày đầu tiên để cho cậu tay phải bưng chậu, ngày thứ hai ném cho cậu hai đôi que inox và một đĩa đậu đen, để cho cậu nhặt đậu giết thời gian.
Cửa không có bàn ghế, Hứa Ngụy Châu ngồi xổm hay ngồi bệt lâu đều ăn khổ, tay nhặt cũng mỏi, không bao lâu liền vừa tê vừa trướng, đừng nói dùng dụng cụ nhặt đậu, chính là tay không bốc đậu, đầu ngón tay đều run.
Tư thế đổi tới đổi lui, tư thế quỳ tựa hồ thoải mái nhất.
Hoàng Cảnh Du từ trong phòng đi ra ngoài, chỉ thấy Hứa Ngụy Châu vểnh mông cao cao, đối mặt cửa quỳ, khuỷu tay chống trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi, mặt cũng đỏ bừng, chóp mũi đều sắp đâm vào trong đĩa.
Mũi giày Hoàng Cảnh Du đụng đụng mép đĩa, "Đại lễ này làm đến quá...... Người khác thấy được còn tưởng tôi ở quân doanh ép cấp dưới dập đầu thỉnh an ."
Hứa Ngụy Châu lập tức ngồi thẳng dậy, ngửa đầu bất mãn nhìn chằm chằm Hoàng Cảnh Du, quên mất mình vẫn đang thẳng tắp mà quỳ.
Hoàng Cảnh Du nhìn cái đĩa một cái, "Đây là một viên đậu cũng không gắp được?"
Hứa Ngụy Châu đầu cúi xuống, "Ân......"
Hoàng Cảnh Du khom lưng bê đĩa lên, đặt ở chỗ cách cửa xa hơn chút, ra hiệu Hứa Ngụy Châu đổi hướng, hướng về phía hành lang.
Hứa Ngụy Châu nhất thời không hiểu. Hoàng Cảnh Du ở trên mông cậu đạp một cái, "Tôi cũng không phải cha cậu, đâu có thể vừa mở cửa đã nhặt được con trai tiện nghi?"
Hứa Ngụy Châu lúc này mới ý thức được mình vẫn quỳ, lúc đứng dậy chân mỏi nhừ, thiếu chút nữa ngã nhào.
Hoàng Cảnh Du đỡ cậu, thu hồi giọng đùa giỡn, "Sau này đừng quỳ gắp, tư thế kia không dễ giữ vững thăng bằng, hơn nữa thời gian dài đối với xương cốt cơ bắp đều sẽ ảnh hưởng."
"Vậy gắp thế nào?"
"Nằm. Trong thực chiến tiến hành sách đạn (*), đại đa số thời gian cũng phải nằm rạp."
((*) Sách đạn: có hai nghĩa. Nếu là động từ thì là chỉ hành động gỡ bom, còn nếu là danh từ là để chỉ các nhân viên kỹ thuật đã trải qua huấn luyện (thường là các chuyên gia về bom) tiến hành tháo gỡ chất nổ, ngăn cản nổ)
Hứa Ngụy Châu người này có một ưu điểm — biết sai có thể sửa.
Thế nên lập tức điều chỉnh tư thế, vắt ngang ở cửa phòng làm việc, mặt hướng về phía hành lang.
Hoàng Cảnh Du mỗi lần ra vào, đều không thể không từ trên mông cậu vượt qua.
Ngoại trừ luyện gắp đậu, Hứa Ngụy Châu còn dựa theo yêu cầu của Hoàng Cảnh Du luyện "Leo cửa".
Cửa phòng làm việc cũng không phải là một khối bằng phẳng, ở giữa và trên dưới có hoa văn nhô ra cách nhau 1 centimet. Hoa văn kia có chút độ nghiêng, yêu cầu của Hoàng Cảnh Du đối với Hứa Ngụy Châu chính là dùng lực ngón tay, đem toàn thân treo trên hoa văn, "Các cậu luôn chỉ thích treo lực eo, lực chân, lực cánh tay, thường xem nhẹ lực ngón tay. Huấn luyện này luyện chính là lực ngón tay, nếu như cậu có thể kiên trì 10 phút, lần sau lúc lại dùng súng, cậu sẽ phát hiện khác biệt rõ ràng."
Hứa Ngụy Châu thử mấy lần, không thể một lần có thể treo lên được, quay đầu lại nói, "Hoàng đội, ngài làm mẫu chút cho tôi đi."
Hoàng Cảnh Du lắc đầu, "Tôi không biết."
Hứa Ngụy Châu nửa tin nửa ngờ.
Hoàng Cảnh Du khoanh tay, "Tôi chỉ hiểu lý luận, thực tế luyện tập còn phải dựa vào bản thân cậu."
Nói xong bước thong thả vào phòng làm việc, còn thuận tay đóng cửa lại.
Cả buổi trưa Hứa Ngụy Châu liền không nghỉ ngơi, giống như nhào lên cửa, mười ngón tay sưng đỏ, mấy lần suýt nữa móng ngón giữa bị dập.
"Leo cửa" khó khăn quá lớn, vận khí của cậu hiện tại quả là không tốt, lúc duy nhất một lần thành công treo lên, Hoàng Cảnh Du vừa lúc từ bên trong mở cửa, cả người cậu bị cửa kéo nhào vào trong, lúc ngã xuống trực tiếp đụng vào trên đùi Hoàng Cảnh Du.
Càng lúng túng chính là, lúc cậu ngã xuống còn theo bản năng tìm điểm chống đỡ, hai tay theo bản năng ôm trên chân Hoàng Cảnh Du, ôm được rồi trong lòng còn thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng Cảnh Du không phải cố ý muốn chỉnh cậu, là thật sự có việc phải tới cách vách tìm Ninh Giác.
Thật không may, mở cửa không nhặt được con trai, trên đùi lại treo hùng binh......
Hứa Ngụy Châu lúc này mông đã ngồi trên đất rồi, ôm hai giây cũng ý thức được không đúng, lập tức buông ra bò dậy, đỏ trên mặt không biết là xấu hổ hay là tức giận, nhìn chằm chằm Hoàng Cảnh Du nói: "Hoàng đội, ngài mở cửa làm gì?"
Hoàng Cảnh Du biết rõ leo cửa không dễ, vỗ vỗ vai cậu, "Tiếp tục luyện, buổi tối thêm thịt."
Hứa Ngụy Châu ở cửa của Thiếu tướng làm chuyện "Hành động nghệ thuật" này, các anh em Trung đội 2 đã biết.
Ngải Tâm nắm tay cậu, vừa nhìn thấy da bên trên cọ rách và vết chai mới dài ra, liền đau lòng tới trực tiếp kêu to, luôn miệng mắng Hoàng Cảnh Du không đạo lý, cái gì cũng không biết còn huấn luyện lung tung.
Hứa Ngụy Châu ngâm tay ở trong nước đá, đau tới mức mồ hôi lạnh đều chảy ra, sau khi tinh thần tỉnh lại lại nói giúp Hoàng Cảnh Du, "Kỳ thực Hoàng đội biết còn rất nhiều."
Trần Tuyết Phong dựng lông mày, Ngải Tâm lập tức la, "Ôi kháo! Tiểu Châu! Bây giờ mới mấy ngày cậu đã buộc thòng lọng treo trên lão gia hỏa kia?"
Hứa Ngụy Châu vừa nghe "lão gia hỏa" đã nhăn lại lông mày, vốc nước vẩy lên mặt Ngải Tâm, "Không quy củ, Hoàng đội là Thiếu tướng, hơn ba mươi tuổi tính là già cái gì!"
Ngải Tâm lau mặt một cái, "Hắn cho cậu uống thuốc?"
"Con mẹ nó anh mới uống thuốc!" Hứa Ngụy Châu một khuỷu tay quyét qua, xé rách lớp da giả bộ ngoan ngoãn bên cạnh Hoàng Cảnh Du, lộ ra nguyên hình, "Mấy ngày không ai thao, mông anh ngứa hả!"
Ngải Tâm cợt nhả, "Ngứa tới mức Tâm gia gia của cậu đều sắp không chịu nổi rồi, tới a, cọ cọ cho Tâm gia gia của cậu!"
Thân thể Hứa Ngụy Châu xoay một cái, bước chân dài liền muốn tóm Ngải Tâm. Ngải Tâm vóc người 1m9, chuyển động dị thường linh hoạt. Hai người ở trong phòng nhảy lên nhảy xuống đuổi nhau hồi lâu, lắc lư tới mức Trần Tuyết Phong hoa mắt. Hứa Ngụy Châu một cước giẫm ở trên giường, phi thân giẫm lên eo Ngải Tâm, Ngải Tâm không kịp né, nhảy lên trên một cái, lộn nhào phía trước một cách đẹp mắt.
Hứa Ngụy Châu không chiếm được lợi, rơi xuống đất liền tiếp tục đuổi theo, Ngải Tâm nhìn thấy không chỗ nào có thể trốn, dứt khoát xông ra hành lang.
Hai người đuổi đánh nhau, Ngải Tâm một tay chống trên lan can, chân đạp một cái liền nhảy xuống lầu dưới. Hứa Ngụy Châu bị mấy chiến hữu chen tới chân tường, đành phải chạy về phía cầu thang, vừa chạy vừa chửi: "Ngải cẩu tử! Anh chạy cái rắm! Tôi bắt được sẽ thao nát cái mông anh...... A!"
Hứa Ngụy Châu tức giận hung hăng ngẩng mắt lên, khí tràng hung hăng vừa rồi nhất thời bị một ánh mắt lạnh lùng giội tới không một tia dư lại.
Hoàng Cảnh Du mặt không thay đổi nhìn cậu, "Tôi để cậu trở về cùng đồng đội liên lạc tình cảm, cậu muốn......"
Hứa Ngụy Châu lúng túng tới khóe mắt đều đỏ, "Chúng tôi chỉ là đang trêu đùa nhau."
Thiếu tướng hiếm thấy tới ký túc binh sĩ một lần, đội viên trên hành lang đuổi theo đánh nhau toàn bộ an tĩnh, chỉ còn lại Ngải Tâm không nhìn thấy Hoàng Cảnh Du ở dưới lầu hô: "Tiểu Châu! Con mẹ nó cậu tới thao anh đi a! Trốn cái rắm!"
Mí mắt Hứa Ngụy Châu trực nhảy, lại nghe tên đồng đội heo không muốn sống kia rống, "Tiểu Châu? Người đâu? Đi thao Hoàng đội rồi sao?"
Trần Tuyết Phong nhoài ở trên lan can liên tiếp hướng Ngải Tâm nháy mắt, Ngải Tâm không hiểu, lại gào: "Tiểu Châu! Thật sự đi thao Hoàng đội?"
Thân thể Hoàng Cảnh Du nghiêng một cái, ở trước lan can lộ mặt.
Ngải Tâm suýt nữa chân mềm tới trực tiếp quỳ xuống đất.
Thanh âm Hoàng Cảnh Du không nhanh không chậm, mang theo ba phần tiếu ý, "Vác nặng 40 kg, 10 km, hiện tại bắt đầu."
"Dạ, dạ!" Ngải Tâm xoay người bỏ chạy, chưa tới 5m đã ngã bổ nhào, bộ dáng tè ra quần.
Trên hành lang tuôn ra một trận cười to, duy chỉ có Hứa Ngụy Châu cười không nổi. Cậu chột dạ nhìn Hoàng Cảnh Du một cái, đoán mình lại bị phạt rồi.
Hoàng Cảnh Du dẫn cậu về ký túc, "Cậu mở miệng rất lợi hại nha, trước kia từng nói với Ngải Tâm muốn làm gì tôi?"
Hứa Ngụy Châu đầu óc tê tê, "A" một tiếng, lắp bắp nói, "Cái kia...... Thao."
Cậu ở trước mặt Hoàng Cảnh Du không được phép nói dối.
Hoàng Cảnh Du lúc mới đến, Trung đội 2 ngoại trừ mấy tiền bối, những người khác toàn bộ thả miệng liên thanh muốn thao họ Hoàng sống không bằng chết. Hứa Ngụy Châu tích cực nhất, lúc ấy còn nhảy ở trên bàn, "Em muốn thao nhất, các anh đều đừng tranh cướp với em!"
Hoàng Cảnh Du ở trong quân hơn mười năm, làm sao không biết các binh sĩ bình thường đều thích "Thao" thủ trưởng, hỏi Hứa Ngụy Châu cũng chính là thuận miệng trêu chọc một chút, đâu nghĩ cậu còn thật sự thừa nhận.
Hứa Ngụy Châu nói xong mới kịp phản ứng nói gì, vội vàng cứu vãn nói: "Không, không phải! Hoàng đội, không phải! Tôi không có!"
Hoàng Cảnh Du ngồi dựa vào trên ghế, cười nhìn cậu biểu diễn.
Ngay mặt thừa nhận muốn thao thủ trưởng, Hứa Ngụy Châu gấp đến độ nói năng lộn xộn, mồ hôi sau gáy rơi to như hạt đậu, mắt cũng đỏ bừng, trong veo như nước, quật cường lại đáng thương.
Lắp bắp tới cuối cùng, cậu trong lòng biết diễn không được, dứt khoát thẳng thắn, xám xịt nói, "Hoàng đội, tôi trước khi đúng là đã nói lời mạo phạm ngài."
Ngài đại nhân không ghi nhớ tiểu nhân, liền tha thứ tôi một lần đi.
Hứa Ngụy Châu nói không ra được câu đằng sau, lén lút nhìn Hoàng Cảnh Du một cái, thanh âm càng nói càng nhỏ, "Tôi sai rồi, ngài muốn trừng phạt tôi, thì, thì động thủ đi."
Hứa Ngụy Châu biết loại đùa giỡn "Thao" này vừa nhẹ vừa nặng, "Thao thủ trưởng" hướng nghiêm trọng nói, bị trục xuất cũng không phải không có khả năng. Hoàng Cảnh Du muốn trừng phạt cậu, cậu chỉ có thể chịu.
Tay run bị đánh tay, miệng tiện nên bị đánh miệng.
Cậu cho rằng Hoàng Cảnh Du sẽ đánh cậu mấy cái bạt tai.
Đợi vài phút, đối diện lại không có động tĩnh.
Vừa nhấc mắt, ánh mắt liền giống như bị lực hấp dẫn gì kéo, rơi vào đáy mắt giống như vực sâu của Hoàng Cảnh Du.
Hoàng Cảnh Du nhàn nhã mà ngồi, khóe miệng câu lên một sợi khoan dung, hướng cậu ngoắc ngoắc ngón tay.
Cậu bị kéo tới gần, còn không tự chủ mà cong eo xuống.
Cái tát trong dự liệu không có rơi vào trên mặt, Hoàng Cảnh Du chỉ là tượng trưng mà vỗ vỗ mặt cậu, ôn thanh nói: "Trước khi ngủ đừng quên bôi thuốc, hai ngày nữa dẫn cậu tới trường bắn tìm kiếm cảm giác."
12.
Hứa Ngụy Châu mỗi sáng 5h20 rời giường, ngáp ngồi xổm trên ban công nấu nước, sau khi đun tìm tới hai cái chén, mỗi tay cầm một cái, đổ tới đổ lui dùng tốc độ tăng nhanh hạ nhiệt độ.
Hoàng Cảnh Du không để cho cậu thổi, nói nước bọt sẽ phun vào. Cậu giả bộ ngoan, nhưng tính tình không thành thật như vậy, thuận theo mà đáp ứng, trong lòng lại thổ tào: Phi, anh nói không thổi thì sẽ không thổi sao? Lão tử càng muốn thổi! Lão tử còn muốn phun nước miếng vào trong!
Song nghĩ thì nghĩ như vậy, trên thực tế cậu một lần cũng không dám thổi qua, lại càng không dám phun nước miếng.
Bởi vì cậu tận mắt biết được Hoàng Cảnh Du có bao nhạy cảm.
Ngày đó cậu một thân mồ hôi nằm trên giường Hoàng Cảnh Du, trước khi rời đi rõ ràng đã kéo drap giường chỉnh tề rồi, buổi tối lúc về kí túc xá, chỗ bị thấm ướt kia cũng khô rồi. Người thường mắt thịt căn bản nhìn không ra dị thường, Hoàng Cảnh Du lại trực tiếp kéo drap giường lên ném vào chậu giặt quần áo, một bên thay drap giường mới một bên nói: "Muốn ngồi muốn nằm đều được, nhưng dù gì cũng phải tắm rửa sạch sẽ, đừng giống như con khỉ bẩn thỉu lăn trên giường tôi."
Hứa Ngụy Châu lúc đó vừa bị đánh, trong lòng sợ hãi, không dám hỏi "Hoàng đội ngài làm sao thấy được", chỉ đành lặng lẽ gõ cho mình chuông báo động — người này lừa gạt không được!
Đun nước làm nguội nước không sai biệt lắm khoảng 15 phút, Hứa Ngụy Châu rón rén rời khỏi ban công, sau khi để nguội xong thêm vào trong nước nửa thìa mật ong, quấy đều đặt ở trên giá sách, lại vội vàng vào phòng vệ sinh rửa mặt, trước khi ra cửa tập thể dục buổi sáng còn bóp xong kem đánh răng cho Hoàng Cảnh Du.
Chuyện bóp kem đánh răng này không phải là Hoàng Cảnh Du giao.
Hứa Ngụy Châu trước khi nhập ngũ xem qua mấy bộ phim quân lữ, nhớ mơ hồ một tiểu binh vì lấy lòng thủ trưởng, mỗi ngày bóp kem đánh răng lau giày cho thủ trưởng.
Cậu làm không được loại chuyện lau giày này, hơn nữa cảm giác mình không phải muốn lấy lòng Hoàng Cảnh Du, chỉ là muốn làm tốt quan hệ, thế nên lựa chọn bóp kem đánh răng. Bóp xong sau đó để ở trên chén súc miệng của Hoàng Cảnh Du, không nói với Hoàng Cảnh Du, âm thầm khen chính mình hiểu lý lẽ, biết làm người.
Cậu không biết rằng, Hoàng Cảnh Du cơ hồ mỗi ngày rời giường, đều sẽ nhìn thấy một cái bàn chải đánh răng lông bàn chải hướng xuống dưới bồn rửa tay.
Kem đánh răng đã rớt, dính nhão một đoàn.
Hoàng Cảnh Du thở dài, trước khi đánh răng còn phải xối sạch bàn chải, lại lau bồn rửa tay.
Mấy lần sau, Hoàng Cảnh Du vốn định bảo Hứa Ngụy Châu sau này đừng bóp kem đánh răng nữa, nhưng vừa mở miệng nói đến kem đánh răng, Hứa Ngụy Châu lập tức mắt phát sáng, lộ ra biểu tình đắc ý làm chuyện tốt không để lại tên.
Hoàng Cảnh Du hơi ngẩn ra, chợt cười cười, không tiếp tục nói nữa.
Hứa Ngụy Châu dạo này loay hoay giống như con quay quay tròn, sáng sớm sau khi huấn luyện về ký túc xác gấp chăn ủi quân trang cho Hoàng Cảnh Du, mồ hôi chảy tí tách mà làm vệ sinh, hỏa tốc tắm rửa, còn phải phóng tới phòng ăn lấy cơm cho Hoàng Cảnh Du, quy củ đưa tới tòa hành chính, lại lòng như lửa đốt gặm bánh bao.
Buổi sáng giống như đánh giặc, ban ngày cũng chẳng yên tĩnh được.
Lý luận của Hoàng Cảnh Du một bộ lại một bộ, mỗi ngày thay đổi phương pháp "Hành hạ" cậu, gắp đậu, leo cửa, chậu nước cũng bê, lại bảo cậu bưng một khối thủy tinh trơn bóng ở ngoài cửa xoay quanh.
Trên thủy tinh đặt 5 viên bi thép, cậu vừa mới bắt đầu, bình quân 5 giây lại phải ngồi xổm xuống nhặt bi thép.
Hoàng Cảnh Du không mắng cậu, nhưng sẽ cầm thước trúc đứng một bên nhìn, thỉnh thoảng ngoắc tay để cậu tới, thước trúc tượng trưng mà quất vào trên cánh tay cậu.
Không giống trừng phạt, ngược lại giống như nhắc nhở khoan dung.
Sau khi bưng mấy ngày, Hứa Ngụy Châu căn bản có thể ổn định 5 viên bi thép. Hoàng Cảnh Du không có khen ngợi cậu, từ trong túi áo lấy ra 5 viên bi thép khác, lần lượt bày trên thủy tinh, "Sau này bưng mười viên, rơi một viên đánh một lần."
Hứa Ngụy Châu đã không tin Hoàng Cảnh Du sẽ thật sự đánh cậu, bĩu môi, một bộ không tình nguyện, mất hứng bưng đi.
Không tới ba giây, bốn viên bi thép rơi xuống đất.
Cậu khom lưng nhặt, bắp chân tê dại lại bị ăn mạnh một cước.
Thủy tinh từ trong tay rơi xuống, vỡ thành mấy mảnh lớn và một đống mảnh vụn, bi thép leng keng bắn trên mặt đất. Cậu ôm chân đau đớn lăn lộ, nước mắt đều sắp trào ra.
Hoàng Cảnh Du đứng ở bên cạnh cậu, tựa hồ còn muốn nhấc chân đạp. Ngực cậu căng thẳng, lập tức lăn tới chân tường đối diện, vùng vẫy đứng lên, cúi đầu dè dặt nói: "Hoàng đội, tôi sai rồi......"
Hoàng Cảnh Du lạnh lùng nói: "Sai ở đâu?"
Hứa Nguỵ Châu, "Tôi không nên coi thường lời của cấp trên, tôi nhất định thay đổi."
Hoàng Cảnh Du nhìn cậu một lát, ngồi xổm xuống nhặt thủy tinh. Cậu khập khiễng chân quay lại, vội vàng nói: "Tôi nhặt!"
"Đứng một bên, đừng cản trở tôi." Hoàng Cảnh Du nói: "Nôn nóng hấp tấp, vạn nhất cắt đứt tay, buổi tối lại muốn lười biếng không rửa bát không giặt quần áo có phải hay không?"
Hứa Ngụy Châu lẩm bẩm, "Tôi đâu dám a...... Ngài ngoại trừ áo lót quần lót, quần áo không phải là tôi giặt hết sao......"
Hoàng Cảnh Du cầm thủy tinh ngẩng đầu, "Lẩm bẩm cái gì?"
"Nói ngài thật sự là một hoàng*...... Lãnh đạo tốt." (*ý định nói là "Hoàng thượng tốt")
"Cho rằng tôi không nghe rõ đúng không?"
Hứa Ngụy Châu thầm cảm thấy hỏng bét, môi nhẹ nhàng động, "Nghe rõ anh còn hỏi? Hỏi em gái anh!"
Hoàng Cảnh Du vui vẻ, tiến lên một bước, phủ Hứa Ngụy Châu trong bóng râm, "Tính tình lớn rồi? Dám đấu võ mồm?"
Hứa Ngụy Châu kêu khổ, sao lại bị nghe thấy?
"Hỏi cậu đấy." Hoàng Cảnh Du nghịch thủy tinh trong tay, "Có phải dám đấu võ mồm hay không?"
Hứa Ngụy Châu ánh mắt ướt át, "Không dám."
Hoàng Cảnh Du tiếp tục gõ thủy tinh, khóe mắt tươi cười mà nhìn cậu.
Cậu triệt để ủ rũ, nhận lỗi nói, "Hoàng đội, tôi thật sự sai rồi."
Hoàng Cảnh Du chỉ vào mảnh vụn thủy tinh trên mặt đất, "Cầm chổi tới dọn dẹp sạch sẽ, đừng có dùng tay."
Sáng sớm ngày đó tới trường bắn, Hứa Ngụy Châu theo thường lệ đứng ở trên ban công làm nguội nước. Nước nóng hổi chuyển động qua lại giữa hai cái chén, cậu đột nhiên phát hiện, chỉ cần mình không muốn động, nước trong chén cũng không có một tia gợn sóng.
Cậu trợn to mắt, kinh ngạc mà nhìn mặt nước.
Không biết từ lúc nào, hai tay đã ổn định giống như máy móc tinh vi nhất.
******
Hoàng Cảnh Du mỗi ngày đều sẽ tới trường bắn, nhưng chưa từng động tới một khẩu súng một viên đạn. Chắp tay đi đi lại lại, một thân lễ phục trước khi đến là dạng gì, lúc rời đi cũng là dạng đó, đừng nói bùn đất tro bụi, ngay cả chút mùi khói thuốc súng cũng không dính vào.
Nhưng chỉ cần anh ở đây, các đội viên liền sẽ luyện tới phá lệ ra sức.
Hứa Ngụy Châu lúc một lần nữa sờ tới súng, hớn hở ra mặt, yêu thích không buông tay, ôm súng bắn tỉa JS05 hôn bẹp một cái.
Cậu vác súng bò lên nóc nhà, lúc theo súng ngắm bắn, một cỗ sức lực kỳ quái ở trong người lưu động, phảng phất đem mỗi giọt máu, mỗi tế bào đều điều động lên.
Lúc giữ cò súng, hai tay cậu tựa như đã hợp lại làm một với thân súng.
Ngoài một km phát ra một tiếng vang thật lớn, khói súng đội đất mà lên, mục tiêu thành công phá hủy.
Cậu ngồi thẳng lên, khó có thể tin mà nhìn hai tay mình.
Luyện bắn tỉa tới nay, số lần cậu trúng mục tiêu đếm không hết, nhưng không một lần cảm giác tuyệt vời giống như lần này.
Không có một lần nào, lúc giữ cò súng, đã biết tuyệt đối sẽ thành công!
Cậu đã hai tháng không có nếm được mùi vị nổ súng, vốn tưởng rằng phải trước tiên xách băng đạn làm quen một chút, vậy mà thân thể mỗi một tấc da đều giữ lại ký ức huấn luyện trước đây. Mà hai tháng nay từ chỗ Hoàng Cảnh Du học được lại khiến cho tay và tâm cậu đều lặng lẽ tiến bộ.
Tay ổn hơn, tâm tĩnh hơn.
Cậu nhìn xuống dưới chút, cho rằng Hoàng Cảnh Du nhất định đang nhìn cậu, nhưng tìm một lúc lâu, mới thấy Hoàng Cảnh Du đang đứng phía sau một đội viên, căn bản không nhìn trên lầu.
Cậu muốn hướng Hoàng Cảnh Du phất tay khoe khoang, người ta lại nhìn cũng không nhìn cậu.
Đắc ý bị thổi bay hơn phân nửa, cậu trở lại vị trí bắn, ổn định tâm thần, tiếp tục bắn.
Hoàng Cảnh Du không để cho cậu huấn luyện đã ghiền, lúc rời đi hướng cậu vẫy vẫy tay, cậu rốt cục bò dậy, không nói nhảm không lề mề, tay súng bắn tỉa lập tức biến thành lính cần vụ, đi theo Hoàng Cảnh Du về phòng làm việc.
Cậu có chút phục Thiếu tướng hoàn khố tay không dính nước mùa xuân này.
Nhiều ngày chung đụng, mặc dù không có hoàn toàn sờ rõ được tính tình đối phương, nhưng thật sự cũng không túm không được dây cương giống như trước đây nữa.
Cậu vốn là từ trước đến nay nếu đã quen thuộc, với ai cũng có thể đáp lời, gần đây nói với Hoàng Cảnh Du cũng nhiều hơn, dám hỏi không dám hỏi đều hỏi, hỏi sai cùng lắm thì lập tức nhận lỗi.
Lúc trước cậu hỏi Hoàng Cảnh Du, làm sao biết giường bị cậu đè qua.
Hoàng Cảnh Du nói mình tinh mắt, nhìn thấy trên giường có mấy hạt muối mồ hôi sau khi bốc hơi khô.
Cậu nửa tin nửa ngờ, sau đó một thân mồ hôi ở trên giường mình lăn mấy lần, cũng không nhìn thấy có hạt muối nào.
Cậu cảm thấy Hoàng Cảnh Du gạt cậu, lại cảm thấy người này đặc biệt phù hợp với từ — không rõ giác lệ (*).
((*) ý thể hiện sự sùng bái của một tay mơ đối với cao thủ nhưng không biết phải biểu đạt như thế nào, chỉ biết người kia rất lợi hại)
Sau khi từ trường bắn trở về, loại cảm giác này càng thêm rõ ràng.
Buổi tối Hoàng Cảnh Du ngồi ở bên bàn đọc sách gõ máy tính, Hứa Ngụy Châu cần cù chăm chỉ giặt quần áo của hai người, sau khi xong hết việc bưng ghế ngồi ở bên cạnh Hoàng Cảnh Du, đặc biệt nghiêm túc nói: "Hoàng đội, kỳ thực ngài là gián điệp đi?"
Hoàng Cảnh Du quay đầu qua, "Lần trước chuyên gia sách đạn, lần này gián điệp, cái đầu này của cậu cả ngày nghĩ những cái gì?"
Hứa Ngụy Châu ngồi vô cùng thành thật, hai tay chống giữa hai chân, "Ngài biết nhiều như vậy, còn lợi hại hơn cả các tiền bối trung đội chúng tôi, tôi không tin ngài thật sự là cán bộ chính trị của tổng bộ."
Hoàng Cảnh Du, "Nhưng tôi chính là vậy, tôi không chỉ có làm chính trị, còn làm hậu cần."
Hứa Ngụy Châu chớp chớp mắt, "Cho nên tôi cảm thấy ngài là gián điệp! Vì che giấu thân phận mới giả trang cán bộ chính trị."
"Tôi gián cái gì?" Hoàng Cảnh Du cười nói, "Theo mạch nghĩ của cậu, tôi tới Liệp Ưng làm gián điệp, tôi để cho cậu làm lính cần vụ, cột cậu vào bên cạnh, vậy cậu chính là đối tượng tôi làm công việc gián điệp hả?"
Hứa Ngụy Châu sửng sốt một chút, túm tóc nói: "Tôi không có."
"Còn nói không có?" Nửa bên mặt Hoàng Cảnh Du ở trong bóng râm, đường viền lộ ra vẻ càng thêm anh tuấn, "Đều viết hết ở trên mặt cậu rồi."
Hứa Ngụy Châu thật đúng là không nghĩ như vậy, nói không lại, suy nghĩ chốc lát mới biết được mình bị hố, chỉ đành cứng ngắc nói sang chuyện khác, cố gắng kéo đối thoại lên quỹ đạo của mình.
"Hoàng đội, nhà ngài ở Bắc Kinh?"
"Lại muốn hỏi gì?"
Hứa Ngụy Châu nghiêng đầu, bắt đầu bán đứng đồng đội, "Chính là trước kia nghe nói ngài là thiếu gia gì đó tới, trong gia đình hồng sắc (*) đi ra?"
((*) hồng sắc: chỉ cách mạng)
Khóe mắt Hoàng Cảnh Du câu câu lên trên, "Công tác tình báo làm cũng không tệ."
Hứa Ngụy Châu: "Vậy ngài thật sự là?"
Hoàng Cảnh Du: "Thật sự là thiếu gia?"
Hứa Ngụy Châu: "Ách......"
Hoàng Cảnh Du ở trên đầu cậu gõ một cái, "Ách cái gì, muốn nói cái gì trực tiếp nói."
Hứa Ngụy Châu lắp bắp một trận, mới nói, "Hoàng đội ngài đừng chê tôi phiền, tôi lại xác nhận một lần...... Ngài thật sự là cán bộ chính trị? Một chút kỹ năng tác chiến cũng không có?"
Hoàng Cảnh Du ra vẻ thâm trầm, "Là thật, thật sự không biết."
"Vậy ngài làm thế nào điều tới Liệp Ưng a?"
"Dựa vào quan hệ chứ sao. Muốn tới Liệp Ưng loanh quanh, lão gia tử nhà tôi đánh tiếng với cấp trên, tôi liền được điều tới đây."
Hứa Ngụy Châu đầy mặt không tin, "Nhưng ngài cái gì cũng biết!"
"Đều nói đó là lý luận. Cậu nói tôi một tên hoàn khố, hơn ba mươi tuổi mang hàm Thiếu tướng, tác chiến không được, nếu như ngay cả lý luận cũng cõng không xong, trưởng bối nhà tôi không phải sẽ bị đâm lưng sao?"
Hứa Ngụy Châu hừ hai tiếng, liếc nhìn Hoàng Cảnh Du một cái, đột nhiên nhất thời cao hứng nói: "Vậy Hoàng đội, tôi dạy ngài thực chiến!"
13.
"Cậu dạy tôi?" Hoàng Cảnh Du khiêu cao một bên lông mày.
Hứa Ngụy Châu nghiêm mặt nói: "Lần trước ngài không phải đã nói với chính ủy sao? Tôi đi theo ngài, làm huấn luyện viên kiêm lính cần vụ. Bổn chức là huấn luyện viên, lính cần vụ là kiêm nhiệm."
Hoàng Cảnh Du trầm tư chốc lát, "Được. Cậu muốn dạy tôi cái gì?"
"Hoàng đội, sáng mai ngài cùng tôi tham gia tập thể dục buổi sáng đi, Chúng ta cơ sở bắt đầu từ thể năng."
"Quá sớm, tôi không dậy nổi."
"Tôi gọi ngài!"
Hoàng Cảnh Du cười khổ, vốn muốn cự tuyệt, nâng mắt lại liếc thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của Hứa Ngụy Châu, "Vậy tôi tối nay đi ngủ sớm, sáng sớm mai cậu chịu trách nhiệm gọi tôi dậy."
Hứa Ngụy Châu 5h đã tỉnh, lần mò ban công nấu nước, 5h20 đứng ở bên giường Hoàng Cảnh Du, chuẩn bị 5 rưỡi vừa đến, liền kéo Hoàng Cảnh Du dậy.
Hoàng Cảnh Du nằm nghiêng, chăn đắp tới ngực, cánh tay phải lộ ra bên ngoài chăn. Hứa Ngụy Châu nương ánh đèn trên ban công, tò mò nhìn Hoàng Cảnh Du.
Người này sinh ra có một loại ôn văn nhĩ nhã đoán không thấu. Hứa Ngụy Châu không tự chủ được hướng hướng lên trên, Hoàng Cảnh Du lại đột nhiên mở mắt, Hứa Ngụy Châu hoảng sợ, mông đặt xuống đất, "Hoàng, Hoàng, Hoàng đội, ngài tỉnh?"
Hoàng Cảnh Du ngồi dậy, "Bị đôi mắt của cậu nhìn chằm chằm, xác ướp ngủ ngàn năm cũng phải bị doạ tỉnh."
"Hoàng đội, tôi dọa sợ ngài?"
Hoàng Cảnh Du chỉ chỉ vị trí trái tim, "Thiếu chút nữa ngừng đập."
Hứa Ngụy Châu biết mình lại bị đùa giỡn, bưng nước mật ong tới, "Vậy ngài uống nước cho đỡ sợ."
"Đặt trên bàn đi." Hoàng Cảnh Du không nhận, xốc chăn lên rời giường, lúc bên mép giường di chuyển phát hiện có một bó ánh mắt thực chất đang rơi ở trên đũng quần mình.
Anh bất đắc dĩ lại buồn cười, xỏ dép vào trực tiếp đi về phía phòng vệ sinh.
Hứa Ngụy Châu xoay cổ nhìn, tới lúc cửa khép lại mới thu hồi ánh mắt, chỉ cảm thấy cổ họng rất chát, bụng rất nóng.
Hoàng Cảnh Du sáng sớm bừng bừng, quần đùi rộng thùng thình bị chống ra một túp lều, liếc kích cỡ còn không nhỏ.
Hứa Ngụy Châu tuổi còn nhỏ, tính nóng đặc biệt vượng, đồng đội xung quanh cũng trẻ tuổi, tất cả đều là một đám hùng binh thích so kích cỡ, so ai bắn xa hơn, mỗi sáng thức dậy thích nhìn chằm chằm đũng quần người ta, ai không "Đứng" dậy liền cười người đó, ai "Đứng" tới đặc biệt uy vũ liền túm người đó đánh.
Vừa rồi Hoàng Cảnh Du xốc chăn lên, cậu theo thói quen mà nhìn về chỗ đó, ánh mắt quẳng qua liền rút không về được, còn phải xem tới nghiện mới thôi.
Cậu sờ sờ đũng quần mình, trên mặt nóng tới hoảng, nhịp tim cũng tăng nhanh mấy phần.
Không lâu Hoàng Cảnh Du từ phòng vệ sinh ra ngoài, thay áo T-shirt quần đùi trước khi đi ngủ đã chuẩn bị xong, hướng cậu nâng mắt, "Đi?"
Cậu lúc này mới lấy lại tinh thần, lập tức đi theo.
Trời chưa sáng, huấn luyện tập thể sáng sớm còn chưa bắt đầu. Hai người dọc theo nơi đóng quân chạy chậm, u ám xung quanh trong nắng sớm lặng yên không một tiếng động mà rút đi.
Hứa Ngụy Châu thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Hoàng Cảnh Du, Hoàng Cảnh Du lại một lần cũng không có nhìn cậu, âm thầm mà chạy, cũng không kêu ngừng, cũng không kêu mệt mỏi, mồ hôi tuôn như mưa, nhưng tiết tấu hô hấp đều khống chế được vô cùng thành thục.
Còi lệnh rời giường vang lên, Hoàng Cảnh Du ngừng lại, "Cậu tiếp tục luyện, tôi đi về."
Hứa Ngụy Châu có chút kinh ngạc, "Hoàng đội, ngài không theo đội chúng tôi huấn luyện sáng sớm sao?"
Hoàng Cảnh Du vặn mở một chai nước từ đầu dội xuống, "Tôi về tắm rửa."
Hứa Ngụy Châu đứng nguyên tại chỗ một lát, đoán không ra ý nghĩ của Hoàng Cảnh Du.
Mấy ngày tiếp theo, Hoàng Cảnh Du đều chạy bộ cùng Hứa Ngụy Châu, nhưng cũng không ra huấn luyện tập thể sáng sớm.
Một buổi tối, Hứa Ngụy Châu lại nằm rạp bên bàn đọc sách đề nghị với anh: "Hoàng đội, ngày mai chúng ta luyện đánh nhau đi, tôi dạy ngài mấy chiêu."
Hoàng Cảnh Du cười lắc đầu, "Tiểu tử cậu là muốn coi tôi là bao cát đi?"
Hứa Ngụy Châu nói: "Vậy bắn? Hoàng đội kỹ thuật bắn của ngài thế nào?"
"Tay súng tuyến 18."
Hứa Ngụy Châu vui vẻ, "Vậy chúng ta luyện súng trường tự động được không? Không tới trường bắn, tới trong phòng bắn, không làm lỡ thời gian làm việc ban ngày của ngài."
Hoàng Cảnh Du mỉm cười, không cự tuyệt cũng không đáp ứng.
Hôm sau, Hứa Ngụy Châu huấn luyện làm việc đều đặc biệt tích cực, buổi trưa về ký túc làm vệ sinh giặt quần áo, sau bữa tối làm cái đuôi đi theo Hoàng Cảnh Du ở trong phòng. Hoàng Cảnh Du xoay người thiếu chút nữa đụng phải cậu, cười nói, "Tôi khả năng làm rớt mất đồ vật rồi."
Hứa Nguỵ Châu vội vàng hỏi: "Đồ vật gì? Tôi giúp ngài tìm."
Hoàng Cảnh Du ở trán cậu búng một cái, "Rớt cái đuôi."
Hứa Ngụy Châu sửng sốt một giây, mới nghe ra Hoàng Cảnh Du là đang cười nhạo cậu.
Cái đuôi dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, "Hoàng đội, hôm qua đã nói tối nay luyện bắn, ngài quên rồi?"
"Hôm qua chỗ nào đã nói?"
"Ngài không lắc đầu!"
"Nhưng tôi cũng không gật đầu."
Hứa Ngụy Châu nóng nảy, "Hoàng đội, vẫn là luyện chút đi!"
Hoàng Cảnh Du: "Cậu rất gấp?"
"Có thể không gấp sao?" Hứa Ngụy Châu nâng mi trừng mắt, "Chính ủy để cho tôi phụ trách huấn luyện của ngài, tôi nếu như không dạy tốt, hắn tìm tôi phiền toái làm sao bây giờ?"
Hoàng Cảnh Du cười, "Cậu kỳ thực bản thân nhớ súng tới nghiện đi?"
Hứa Ngụy Châu dính chặt, "Hoàng đội, đi đi!"
Hoàng Cảnh Du nhìn cậu một lát, ánh mắt mềm mại mà khoan dung, "Chỉ luyện một giờ."
"Được được được!" Hứa Ngụy Châu nhảy lên, phóng tới giá áo gỡ áo khoác lễ phục quân đội xuống, hớn hở ra mặt.
Khóe miệng Hoàng Cảnh Du co rút, "Thả lại đi, tối nay không cần."
Bên trong phòng xạ kích lặng ngắt, các binh sĩ đều thích tới trường bắn. Phương tiện huấn luyện của Liệp Ưng hoàn thiện, trường bắn không chỉ có một, phòng xạ kích này khánh thành mấy năm, cực ít người từng tới đây giải tỏa nghiện súng.
Hứa Ngụy Châu lấy tới hai súng trường tự động kiểu 95, xách một hòm đạn. Hoàng Cảnh Du nhận lấy súng đùa nghịch vài cái, động tác thay băng đạn lưu loát nhanh nhẹn.
Hứa Ngụy Châu nhìn không chớp mắt, sợ bả qua bất kỳ động tác nhỏ nào của Hoàng Cảnh Du.
Lúc trước Hoàng Cảnh Du tự xưng chỉ hiểu lý luận, cậu tin hơn nửa, nhưng trong lòng vẫn có chút mong đợi không hề có đạo lý.
Hoàng Cảnh Du thế đứng theo súng, kéo bảo hiểm ra, nhắm ngay vòng ngực chỗ 150m.
Tiếng súng thanh thúy, thần kinh Hứa Ngụy Châu đột nhiên nhảy một cái.
Tư thế này, tốc độ nổ súng này, trong nghề vừa nhìn đã biết tuyệt không phải kẻ bình thường!
Hoàng Cảnh Du lại hơi có vẻ tiếc nuối mà đặt súng xuống, nghiêng người đi nói: "Ai! Thiếu chút nữa bắn không trúng bia."
Hứa Ngụy Châu lập tức chạy về phía vòng ngực, lỗ đạn treo ở trên vòng 6 bên phải, lại nghiêng 1mm nữa coi như bắn trượt bia.
Hoàng Cảnh Du lộ ra thần sắc có lỗi, "Cương vị trước kia của tôi đối với xạ kích không có yêu cầu......"
Hứa Ngụy Châu nặn ra biểu tình trấn an, "Không sao, vòng 6 nha, dù gì cũng tốt hơn vòng 5 một vòng."
Vòng ngực căn bản không có vòng 5!
Một giờ đồng hồ không dài, Hứa Ngụy Châu một mình bắn 3 băng đạn, thời gian còn lại đều dùng để nhìn Hoàng Cảnh Du bắn.
Tư thế của Hoàng Cảnh Du không tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào, nhưng tỉ lệ chính xác rất thấp, còn tính ra khá khó coi, điển hình của "Lý luận cao ngất, thực chiến thảm bại".
Hứa Ngụy Châu không khỏi ủ rũ, không tin Hoàng Cảnh Du chỉ biết lý luận suông, nhưng tất cả mắt thấy lại làm cậu phải tin tưởng.
Nếu như tư thế của Hoàng Cảnh Du có vấn đề còn đỡ, cậu còn có thể tay bắt tay mà sửa đúng. Nhưng thế đứng thế nằm thế quỳ của Hoàng Cảnh Du đều có thể nói hoàn mỹ, chỉ là kém chút công phu một bước thành công, nói khó nghe chút chính là "Đạo lý đều hiểu, chính là làm không tốt."
Từ phòng xạ kích đi ra, rầu rĩ không vui của cậu toàn bộ đều viết trên mặt.
Hoàng Cảnh Du cũng không để ý, tựa hồ căn bản không cảm thấy mình nhiều lần bắn trượt bia rất mất mặt.
Thái độ này nhìn ở trong mắt Hứa Ngụy Châu, liền trở thành bất cần đời, chơi đùa nhân sinh mang tính dấu hiệu của hoàn khố.
Hứa Nguỵ Châu xem thường hoàn khố, không phải bởi vì bọn họ có tiền có quyền, không cần phấn đấu đã trải qua tốt gấp trăm lần người bình thường.
Mà là bởi vì một bộ phận rất lớn trong những người này, ỷ vào gia đình sau lưng, cố gắng giẫm đạp người khác dưới lòng bàn chân. Vĩnh viễn là một thái độ thờ ơ, đối với bất cứ chuyện gì cũng không để tâm, thậm chí sẽ không bởi vì năng lực của mình không bằng người mà cảm thấy xấu hổ.
Hoàng Cảnh Du biểu hiện ra chính là loại thờ ơ này.
Trên đường về ký túc, Hứa Ngụy Châu trầm mặt, một câu cũng không nói. Hoàng Cảnh Du gọi cậu, cậu cũng không để ý, làm bộ không nghe thấy rầu rĩ đi về phía trước.
Nhưng vừa đi mấy bước, sau cổ đã bị kéo lại.
Hoàng Cảnh Du cười, "Là tức giận tôi bắn không tốt, hay là cậu dạy không tốt?"
"Tôi không tức giận!" Hứa Ngụy Châu chợt xoay người, hàm răng trắng bóng lộ ra, trong mắt cháy một đoàn lửa đen nhánh.
"Gọi cậu hai tiếng đều không để ý, còn nói không tức giận?" Hoàng Cảnh Du buông tay ra, "Đức hạnh giống hệt em trai tôi."
Hứa Ngụy Châu: "Em trai ngài? Ngài có em trai?"
"Có em trai rất kỳ quái?"
"Em trai ruột?"
"Ừ."
Thần sắc Hứa Ngụy Châu khẽ biến, bật thốt lên: "Vậy em trai ngài thật hạnh phúc."
Bởi vì anh trai cậu ấy vẫn còn sống.
Hoàng Cảnh Du tựa hồ nghĩ đến điều gì, lông mày hơi nhíu lại.
Hứa Ngụy Châu nói: "Tôi trước kia cũng có anh trai."
Nhưng anh ấy hi sinh rồi, tôi với bà ngoại lúc tiễn anh ấy đầu quân, anh ấy ngực đeo một đóa hoa đỏ thẫm, cười rất đẹp trai, ít nhất đẹp trai hơn tôi. Lúc được chiến hữu đưa về, anh ấy đã thành tro cốt trong hộp rồi.
Hoàng Cảnh Du không hỏi "Vậy anh ấy hiện tại đang công tác ở đâu", cũng không hỏi những lời khác, dường như đã từ trong hai chữ "Trước kia" đoán ra đối phương đã không còn ở nhân gian.
Hứa Ngụy Châu hít sâu một hơi, biết mình có chút thất thố, không nên ở trước mặt thủ trưởng nói đến gia đình mình, vốn định nặn ra một nụ cười, lại thấy thần sắc Hoàng Cảnh Du trầm xuống, trong mắt lướt qua một tia bi thương.
Cậu ngơ ngác một chút, không biết Hoàng Cảnh Du tại sao lại lộ ra thần sắc như vậy.
Mà ánh mắt hướng xuống dưới, lúc rơi vào trên cằm Hoàng Cảnh Du, loại cảm giác quen thuộc trong quá khứ lại xuất hiện.
Thật sự cảm thấy đã gặp ở đâu đó.
Vài giây sau, Hoàng Cảnh Du cười cười, kêu cậu về ký túc, sau đó không ai đề cập tới "Em trai" và "Anh trai" nữa.
Hứa Ngụy Châu và Hứa Vũ tình cảm rất sâu, nhưng Hứa Vũ dù sao đã qua đời 7 năm rồi, cậu cũng đã sớm từ trong bi thương đi ra, lúc này nhớ tới, hoài niệm đau đớn cũng đã trở nên nhẹ nhàng.
Hôm sau sau bữa cơm chiều, Hoàng Cảnh Du chủ động yêu cầu tới phòng xạ kích.
Hôm nay Hoàng Cảnh Du vẫn là bắn rất kém, Hứa Ngụy Châu nhìn lập tức triệt để thất vọng, đang muốn tự mình luyện, lại nghe Hoàng Cảnh Du nói: "Nhặt đậu hơn một tháng, thử một chút hai tay súng lục bắn đi."
Hứa Ngụy Châu mắt phát sáng, lập tức tìm đến súng lục kiểu 92.
Hoàng Cảnh Du nói: "Đồng thời nổ súng, chú ý phối hợp."
Hứa Ngụy Châu giơ cánh tay lên, lúc này mới ý thức được đạn còn chưa lên cò.
Ngón tay Hoàng Cảnh Du hướng xuống, "Gót chân lên đạn, tung súng lên cò, cậu chọn một."
Hứa Ngụy Châu vẫn chưa nắm vững được tung súng đối với lực cánh tay yêu cầu cực cao, đành phải chọn cái trước, lại nghe Hoàng Cảnh Du nói: "Động tác quá phô trương rồi, bắp chân hướng bên trong thu lại chút, chú ý phải nhanh phải chuẩn. Động tác này không phải dùng để tỏ ra ngầu, là phương pháp lên đạn lúc hai tay không rảnh, nhanh gọn nhất. Cậu trước kia lúc luyện tập, hơn phân nửa là muốn làm thế nào mới ngầu đi?"
Bị chọc trúng tâm tư, Hứa Ngụy Châu xấu hổ.
"Sau này tiếp tục một mình tập luyện." Hoàng Cảnh Du nói, "Tối nay đặt lực chú ý ở trên xạ kích, tận lực luyện nhiều tay trái."
"Rõ!"
Trong phòng xạ kích tiếng súng từng trận, Hứa Ngụy Châu bình thường chính là tay súng nhanh, lúc này hai tay dùng súng cũng không có chút mơ hồ nào. Hoàng Cảnh Du nhàn tản nghịch súng, thỉnh thoảng nhìn cậu một cái, giữa hai người không có bất kỳ trao đổi gì.
Lần đầu tiên luyện song súng đạn thật, thành tích của Hứa Ngụy Châu không quá lý tưởng, tay trái nhiều lần bắn không trúng bia, lên số vòng bia cũng không cao, tay phải chịu ảnh hưởng, số vòng cũng không được như bình thường.
Nửa tháng sau, tay trái Hứa Ngụy Châu cũng có thể trúng mục tiêu vòng 10.
Sau lại một ngày, hai người vẫn là sau bữa cơm tối cùng nhau tới phòng xạ kích, sau khi đến Hứa Ngụy Châu mới nhớ tới quên mang theo nước hoa.
Cậu là thể chất gọi muỗi, hiện tại đã là tháng sáu, nơi đóng quân ở trong khe suối, muỗi thành đoàn, nước hoa không mang theo bên người quả thực muốn mạng cậu.
Hoàng Cảnh Du để cho cậu trở về lấy, cậu toàn bộ quá trình chạy nước rút, lúc trở lại phòng xạ kích lại đột nhiên sinh ra tâm tư.
Núp ngoài cửa, yên lặng không tiếng động mà nhìn Hoàng Cảnh Du.
Hoàng Cảnh Du hai tay dùng súng, đồng thời hướng xuống vung một cái, một tiếng lên cò thanh thúy vang lên. Hai viên đạn bắn ra, ngay giữa cái bia ẩn hiện đung đưa tốc độ cao trúng mi tâm của đạo tặc!
Hứa Ngụy Châu nhìn trân trân.
Tung súng lên cò là tuyệt kỹ trong quân đội, Hoàng Cảnh Du cư nhiên hai tay cùng lúc tung súng.
Trái phải cùng bắn ở trong phim truyền hình rất thường gặp, nhưng đặt trong thực tế lại là khó càng thêm khó, mà Hoàng Cảnh Du lúc này bắn không phải là vòng ngực cố định, là bia ẩn hiện ép buộc con tin không ngừng thay đổi vị trí, nếu có chút sơ suất nào, đạn liền bắn trúng con tin.
Hứa Ngụy Châu vọt vào, thanh âm phát run: "Hoàng, Hoàng đội, ngài vừa rồi......"
15.
Hoàng Cảnh Du thu hồi súng lục, bình thản nói: "Về rồi."
"Về rồi cái gì!" Hứa Ngụy Châu kích động dị thường: "Ngài vừa rồi bắn là cái gì? Ngài tung súng! Còn là hai tay cùng lúc bắn!"
"Có sao?" Hoàng Cảnh Du cười nhạt: "Cậu nhìn lầm rồi."
"Làm sao có thể nhìn lầm!" Hứa Ngụy Châu chạy về phía bia ẩn hiện đứng ở giữa hai bia, "Ngài đồng thời bắn trúng cả hai! Ngài rốt cục là ai?"
Hoàng Cảnh Du rút băng đạn ra, "Kiến thức lý luận của tôi vững chắc, vừa rồi vừa vặn bắn trúng."
"Vừa vặn hai súng đồng thời bắn trúng? Vừa vặn hai tay cùng lúc tung súng lên cò? Hoàng đội, ngài đừng gạt tôi!"
"Được rồi, luyện súng lục của cậu đi. Nắm chặt thời gian, đừng ăn vạ tôi chậm trễ."
Túm được tin tức lớn như vậy, Hứa Ngụy Châu đâu còn luyện vào, súng nắm trong tay, dư quang lại cứ liếc về phía trên báng súng của Hoàng Cảnh Du. Hoàng Cảnh Du sau đó lại bắn mấy súng, hợp quy hợp củ.
Trên đường về ký túc xá, Hứa Ngụy Châu lặp lại hơn mười lần "Hoàng đội ngài rốt cục là ai", Hoàng Cảnh Du thủy chung cười không đáp, lúc đi ngang qua trạm phục vụ quân nhân đi vào xoay một vòng, mua một cây kem tiểu học sinh, bóc vỏ, đưa tới khóe miệng Hứa Ngụy Châu, "Không tin lấp không được cái miệng này của cậu, há miệng."
Môi Hứa Ngụy Châu bị buốt một chút, một ngụm cắn rớt cái mũ màu cà phê của "tiểu học sinh".
Hoàng Cảnh Du đi chưa được mấy bước, quay đầu nhìn lại, trong tay Hứa Ngụy Châu cư nhiên cũng chỉ còn dư lại một cái que gỗ nhỏ.
"Hoàng......" Hứa Ngụy Châu tiếp tục truy vấn, không nghĩ vừa hô lên một chữ, đã bị nước miếng của mình làm sặc, ho hồi lâu, mặt đều đỏ lên, giương mắt vừa thấy, Hoàng Cảnh Du lại đưa tới một cây kẹo que, "Ăn xong hết tìm tôi lấy, vừa rồi mua một bó lớn, đủ cho cậu ăn."
Hứa Ngụy Châu giọng ồm ồm la: "Hoàng đội, ngài không phải như vậy!"
"Tôi thế nào?" Hoàng Cảnh Du khẽ nâng cằm lên, "Tôi cầm thư thuyên chuyển công tác tới Liệp Ưng nhậm chức, giữ khuôn phép mà làm việc, kết quả suốt ngày bị lính cần vụ của mình hoài nghi là gián điệp, chuyên gia sách đạn...... bây giờ còn biến thành tay súng kép. Muốn giải thích, người ta không nghe, không giải thích, chỉ sợ chứng thực cái thân phận tay súng kép kia. Gì chứ, tôi đều hơn 30 rồi, như thế nào cũng phải có mặt mạnh, cậu nếu như gặp người liền nói "Hoàng đội là một tay súng kép", mọi người chạy tới vây xem, tôi khẩn trương, đạn toàn bộ bắn không trúng bia, cái mặt này triệt để không có chỗ đặt."
Hứa Ngụy Châu ngậm kẹo que la lên: "Hoàng đội, ngài còn giả bộ!"
Hoàng Cảnh Du mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, "Lính cần vụ của tôi biết quá nhiều, nội tâm cũng nhiều, công việc không làm tốt, chỉ thích đoán mò. Hôm nào nói với chính ủy một chút, đổi lính cần vụ được rồi."
Hứa Ngụy Châu không hề nghĩ ngợi liền rống: "Đừng đổi!"
Hoàng Cảnh Du vui vẻ, "Hồi đó cậu không phải đặc biệt bài xích làm lính cần vụ cho tôi sao? Làm sao, hiện tại tôi đuổi cậu đi, cậu không nỡ đi? Ỷ vào tôi rồi?"
Hứa Ngụy Châu câm luôn.
Tháng ba lúc vừa làm lính cần vụ cho Hoàng Cảnh Du, cậu hận thấu công việc chăm sóc người này, phiền muốn chết tên thiếu tướng không nói tiếng người này.
Bây giờ ba tháng trôi qua, cảm xúc mâu thuẫn đã thình lình biến mất.
Cậu không muốn thừa nhận, sớm chiều chung đụng, mâu thuẫn đã biến thành một loại lệ thuộc khó tả.
Nhận thức như vậy khiến cậu áy náy tự trách.
Khách quan mà nói, đi theo Hoàng Cảnh Du có rất nhiều chỗ tốt.
Có thể ăn đãi ngộ đặc biệt của sĩ quan cao cấp, có thể nhận được một vài chỉ đạo ly kỳ cổ quái, nhìn giống như là thường xuyên đứng gác, trên thực tế huấn luyện cũng không bị làm lỡ.
Chăm sóc sinh hoạt thường ngày của một người đàn ông mặc dù có chút mất mặt, giống như người hầu ăn nói khép nép, nhưng Hoàng Cảnh Du bình thường chỉ để cho cậu giặt mấy cái áo khoác, làm vệ sinh ký túc, gấp chăn. Mặc dù thích sai cậu, bảo cậu bóp vai rót trà, nhưng ở chung lâu cậu gần như có thể nhận thấy được, loại sai sử này chỉ là đùa giỡn không ảnh hưởng toàn cục, coi cậu là trẻ con mà trêu chọc.
Cậu hai mươi tuổi, Hoàng Cảnh Du ba mươi mốt tuổi, Hoàng Cảnh Du coi cậu là trẻ con cũng không gì đáng trách.
Nói sâu hơn, nếu như cứ đi theo Hoàng Cảnh Du, sau này con đường ở trong quân ngũ đều sẽ càng thêm dễ đi.
Cậu rất giận loại ý nghĩ này của mình, nhưng vô luận thế nào cũng không gạt đi được.
Hoàng Cảnh Du từng phạt cậu, từng dạy bảo cậu, nhưng sự lệ thuộc cũng đang dần nảy mầm ghim sâu trong lòng cậu.
Cậu không cách nào không tức giận.
Sau khi trở lại kí túc, Hứa Ngụy Châu không nói chuyện súng kép nữa, ra sức giặt quần áo làm vệ sinh. Hoàng Cảnh Du không quản cậu, tắm rửa xong đi ra ngoài mặc quần áo, phát giác trên eo bụng mình rơi xuống một ánh mắt cực kỳ nóng bỏng.
Hứa Ngụy Châu đang chọc cây lau nhà, đứng ở bên giá sách âm thầm quan sát.
Hoàng Cảnh Du không khỏi buồn cười, cầm lấy một cái áo ba lỗ màu trắng mặc lên người.
Nói tới, đây là lần đầu tiên anh ở trước mặt Hứa Ngụy Châu "lộ thịt".
Trước kia lúc không nóng như vậy, anh sẽ mang theo áo T-shirt để thay tới phòng vệ sinh, thay xong trở ra. Hôm nay nhiệt độ quá cao, anh dứt khoát ở trong phòng lõa nửa người trên, quên mất bên cạnh có một gia hỏa đang nóng lòng túm nhược điểm của anh.
Anh trời sinh da sáng bóng, cơ bụng bằng phẳng hữu lực bị ánh đèn ban đêm chiếu lên một vầng ánh sáng nhu hòa, giống như cẩm thạch được thợ thủ công tỉ mỉ mài dũa. Hứa Ngụy Châu nhìn tới mắt đều sắp mọc trên bụng anh rồi, chờ anh mặc áo lót vào mới bịt tai trộm chuông mà ho khan hai tiếng, đỏ mặt nói: "Hoàng đội, cơ bắp của ngài, thật đẹp."
Cơ bụng tám múi, có thể không đẹp sao......
Hoàng Cảnh Du cười, "Lúc này lại nghĩ cái gì? Tôi có phải là từ tay súng kép biến thành tiên sinh kiện mỹ rồi hay không?"
Hứa Ngụy Châu bĩu môi, "Kiện mỹ tiên sinh không đẹp bằng ngài."
"Kẹo que ăn nhiều? Miệng ngọt như vậy."
"Tiên sinh kiện mỹ loại cơ bắp kia thực xấu xí." Hứa Ngụy Châu tranh luận: "Kiểu như ngài mới đẹp. Ngài luyện thế nào ra được."
Rồi, lại bắt đầu tra hỏi rồi.
Hoàng Cảnh Du có chút nhức đầu, nhu nhu huyệt Thái Dương, "Trước kia công việc rảnh rỗi, không có chuyện gì tôi liền tới phòng gym luyện chút sức lực, tới bể bơi bơi mấy lần."
Hứa Ngụy Châu tự nhiên không tin, lại sợ hỏi nhiều chọc người phiền, khóe mắt lén lút liếc qua bụng Hoàng Cảnh Du, thỏa hiệp ngừng lại.
Nhưng hiệp có thể thỏa, lòng hiếu kỳ lại sống chết không áp xuống được.
****
Hứa Ngụy Châu chưa kể cho bất cứ ai chuyện Hoàng Cảnh Du bắn song súng, một mình mà suy nghĩ.
Hoàng Cảnh Du ở trong phòng làm việc, cậu liền đẩy ra một cái khe nhỏ nhìn vào bên trong. Hoàng Cảnh Du có việc rời phòng làm việc, cậu liền dè dặt chạy vào, xem trên laptop đến tột cùng có cái gì.
Trong máy tính tất cả đều là tư liệu số liệu, nếu không chính là phân tích bố cục chiến thuật của quân diễn đặc chiến, cậu bình thường không thích xem mấy thứ này, nhìn một cái đầu liền đau, tìm không được thứ hi vọng nhìn thấy, ngược lại bị Hoàng Cảnh Du tóm hiện trường mấy lần.
Hoàng Cảnh Du phạt cậu tới sân chướng ngại vật chạy, cậu mặt khổ làm theo, chạy lại giống như được phần thưởng vậy.
Như thế qua một tuần, Hứa Ngụy Châu rốt cục nhịn không nổi, đầu tiên là chạy đi nói bóng nói gió hướng chiến hữu Trung đội 2 mà hỏi thăm, hỏi bình thường có nhìn thấy Hoàng đội có chỗ nào không đúng hay không.
Ngải Tâm thần kinh điều động, nhớ lại hồi lâu nói: "Không có chỗ nào không đúng đi? Chính là gần đây trời nóng nực, hắn lúc tới xem bọn anh huấn luyện không mặc lễ phục quân đội, chỉ một cái áo sơ mi một cái quần thường phục quân đội, giày cũng đổi thành giày da, vẫn là không mặc đồ ngụy trang, vẫn là một bộ giả tạo."
Trần Tuyết Phong hỏi: "Tiểu Châu, cậu cảm thấy hắn có chỗ nào không đúng?"
Hứa Ngụy Châu ngồi xếp bằng ở trên giường cũ của mình", "Em cảm thấy anh ta không đơn giản, thâm tàng bất lộ, lần trước...... Thôi vậy, cảm thấy người này, nhất định là có gì đó."
"Kháo, Tiểu Châu, cậu nói chuyện có thể dứt khoát chút không?" Ngải Tâm thúc giục: "Lần trước cái gì? Con mẹ nó cậu nói một tràng dài, anh đây cũng không nghe ra."
Hứa Ngụy Châu vốn định nói lần nhìn thấy Hoàng Cảnh Du song súng cùng bắn đồng thời bắn trúng mục tiêu, lại cảm thấy nói người khác cũng sẽ không tin, sau này tin đồn truyền ra, Hoàng Cảnh Du nói không chừng còn có thể tức giận, liền nhịn xuống, chỉ nói nhìn thấy Hoàng Cảnh Du có tám khối cơ bụng.
Ngải Tâm vừa nghe liền vui vẻ, vén áo lên nói: "Lính đặc chủng đứa nào mà không có tám khối cơ bụng a?"
Hứa Ngụy Châu quăng tới một cái nhìn xem thường, "Hoàng đội trước kia là lính đặc chủng sao?"
"Cho nên cậu cảm thấy hắn che giấu cái gì?" Trần Tuyết Phong nói: "Nhưng lại không biết rốt cuộc là cái gì?"
Ngải Tâm chen vào nói, "Nghe các cậu vừa nói như vậy, anh sao lại cảm thấy hắn giống như gián điệp a?"
Hứa Ngụy Châu không có phủ nhận.
Nhưng cậu không biết, "Gián điệp" ở chỗ mình có ý tứ là "Hoàng đội là lính đặc chủng ở trong quân đội làm công việc gián điệp", còn ở chỗ Ngải Tâm là "Hoàng Cảnh Du là gián điệp của kẻ địch ghim trong quân ta".
"Hoàng Cảnh Du là gián điệp" Không bao lâu liền một truyền mười mười truyền một trăm, Hoàng Cảnh Du lại không để ý, cười trừ, Lạc Phong lại rất nổi giận, theo lời đồn điều tra ngọn nguồn, không phí thời gian đã tóm được đầu sỏ tung tin đồn.
Hứa Ngụy Châu đứng ở phòng làm việc chính ủy, lần đầu thấy Lạc Phong nghiêm túc như thế, vội vã muốn giải thích, lại thấy Lạc Phong vỗ bàn: "Lính cần vụ tạo tin đồn cho thủ trưởng, biết là tính chất gì không? Biết phải chịu xử phạt gì không?"
"Tôi......" Cậu đỏ mặt nói: "Tôi không có tung tin đồn! Tôi không phải là ý tứ kia......"
"Vậy cậu có ý gì?" Lạc Phong nói: "Phái cậu làm lính cần vụ, cậu không hài lòng, biến thành chỉnh Hoàng đội?"
"Tôi không có!" Hứa Ngụy Châu khó lòng giãi bày, gấp đến đỏ mắt, giống như cầu trợ nhìn về phía Hoàng Cảnh Du ngồi ở trên ghế sa lon uống trà.
Lạc Phong cũng nhìn về phía Hoàng Cảnh Du, "Hứa Ngụy Châu là binh của tôi, cũng là lính cần vụ của anh, chuyện này ảnh hưởng chính là anh, tôi không bao che cậu ấy, anh nói xử lý như thế nào!"
Hứa Ngụy Châu trong đầu nhanh chóng hiện lên "Vậy thì đổi lính cần vụ đi, người này không cần nữa, lui về đơn vị", nhất thời tâm loạn như ma.
Hoàng Cảnh Du đặt chén trà xuống, "Trẻ con quản không được miệng, lại thích phiền người, nhốt hai ngày đi, trước bình tĩnh chút rồi hãy nói."
15.
Bình thường quân đội cũng đã làm một gian phòng nhỏ dài rộng cao mỗi cái 1m5, người ở bên trong đứng không thẳng nằm không thẳng, thời gian dài khó chịu đến đào tâm khoét phổi.
Liệp Ưng cũng có mấy căn phòng nhỏ như vậy, nhưng bên trong còn có một cái ghế bằng sắt, binh sĩ phạm lỗi sẽ bị cột vào trên ghế sắt, ngồi một cái chính là mười mấy tiếng. Trong lúc đó không cấp thức ăn, chỉ cấp chút nước, cần phải đi vệ sinh mới cởi trói.
Hứa Ngụy Châu bị đưa vào phòng tạm giam, sợi dây vừa quấn, liền hợp thành một thể với cái ghế sắt.
Phòng tạm giam đen thui, cửa sổ duy nhất lớn chỉ bằng đầu trẻ con, ánh sáng từ chỗ đó tiến vào, chiếu vào chỗ cách cậu xa nửa mét.
Lúc cửa khóa từ bên ngoài.
Cảm giác ngồi trên ghế sắt vẫn khá tốt, mặc dù có thể đoán được ngồi lâu sẽ đau lưng, nhưng so với mấy phương thức trừng phạt chủng loại chồng chất kia của Lạc Phong, nhốt hai ngày căn bản không tính là chuyện gì.
Cậu vặn vẹo thân thể, tận lực làm cho mình ngồi thoải mái hơn. Trong không gian chật chội truyền ra tiếng ghế sắt đung đưa, không lâu sau lại gần như yên lặng.
Cậu nhắm mắt lại nhắm mắt lại, bộ dạng Hoàng Cảnh Du bưng chén trà giống như tranh thuỷ mặc nhuộm trên giấy.
Khóe mắt hoàn mỹ mang theo một luồng ánh sáng nhu hòa, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt làm người ta đoán không thấu, rồi lại khó giải thích được làm cho người ta an tâm.
Hoàng Cảnh Du cứu cậu.
Mí mắt cậu giật giật, rõ ràng đang chịu phạt, khóe môi cũng không tự chủ mà giương lên.
Hoàng đội đứng về phía cậu!
Nhịp tim tựa hồ nhanh hơn, máu trong người chảy xiết, phát ra tiếng vang giống như thủy triều.
Cậu có chút kích động, trong miệng lẩm bẩm "Hoàng đội", mở mắt ra lại chỉ nhìn thấy bóng tối giống như mực.
Thất vọng nhàn nhạt lặng lẽ mang theo nhịp tim trở về quỹ đạo vốn có, cậu thở ra một hơi, hơi có chút bất đắc dĩ dựng thẳng lông mày, khóe miệng tự nhiên nhếch lên chặt chẽ mím lại, ánh mắt rơi vào trên mặt sàn xi măng, xuất thần thật lâu.
Sau khi ngồi trên ghế thêm 2 giờ, cậu rốt cục khó chịu.
Thân thể bị trói ở trên ghế dựa, tay và tay vịn cột vào cùng nhau, chân hợp với chân ghế dựa, nơi chốn kín kẽ, cơ hồ chính là một tấm "da" bọc trên ghế sắt cũ rách.
Lưng bắt đầu đau, eo sau mỏi trướng khó nhịn, bắp đùi tê dại, đầu gối như có kiến gặm, mông bị ghế sắt dựa tới đau nhức......
Lực chú ý toàn bộ dẫn tới cảm giác nhức mỏi đau trướng bị phóng đại gấp bội.
Cậu dùng lực uốn éo người, muốn đuổi đi khó chịu toàn thân, song hiệu quả quá nhỏ, gần như phí công.
Áo T-shirt ngụy trang rất nhanh mồ hôi thấm ướt, trên trán chảy xuống mồ hôi từng giọt lớn, cánh tay bị tay vịn thô ráp mài ra từng đường vết đỏ, có chỗ còn đỏ máu.
Cậu nhíu sâu lông mày, tiếng hít thở ồ ồ vang vọng khắp căn phòng, cảm giác muốn động lại không nhúc nhích được tựa như trong xương tủy bị lọt vào độc dược ngứa vô cùng, dược dịch rót vào tứ chi bách hài*, ngứa tới bứt rứt, nhưng lại gãi không được.
(Hài: xương)
Cả một buổi chiều trôi qua, cậu có chút nhịn không được.
Dưỡng khí trong cơ thể toàn bộ bốc hơi lên thành mồ hôi, không có chút nào muốn đi tiểu.
Cậu giãy dụa càng ngày càng lợi hại, không chỉ có cánh tay, ngay cả cổ và lưng cũng bị mài rách da.
Mùi rỉ sắt ở trong không khí lan tràn, đau đớn da thịt hợp lại thành ngứa đầu khớp xương.
Ánh sáng rơi xuống, bóng đêm màu mực xuyên qua cửa sổ nhỏ, quăng xuống u ám trầm tĩnh như nước.
Môi cậu bị cắn tới trắng bệch, cổ họng phát ra thở gấp khô khốc kiềm nén, giống như con thú đột nhiên bị vây kẹp.
Hoàng Cảnh Du và Ninh Giác đứng ở ngoài phòng tạm giam, trong tay mỗi người kẹp một điếu thuốc, tuy nhiên cũng không có châm.
Ninh Giác nói: "Giao cho Lạc Phong, bất quá là để cho cậu ấy viết bản kiểm điểm, đi hót phân chó, tiếp tục chịu đựng trừng phạt hời hợt gì đó. Anh ngược lại tốt rồi, thoạt nhìn giống như bao che, trên thực tế so với ai khác đều tàn nhẫn."
Hoàng Cảnh Du cười, "Phòng tạm giam của tổng bộ cũng không giống thế này, tôi đâu biết Liệp Ưng các anh biến thái như vậy."
Ninh Giác liếc anh một cái, "Ít giả bộ, phòng tạm giam của tổng bộ không phải bộ dáng này? Chính anh đều bị nhốt qua, còn có thể không biết?"
Hoàng Cảnh Du bày ra biểu tình "Tin hay không tùy anh".
Ninh Giác lại nói: "Còn có "Liệp Ưng các anh" là cái gì? Cảnh Du, anh tới đều tới rồi, còn không đổi giọng "Liệp Ưng chúng ta"?"
Hoàng Cảnh Du cười: "Còn không phải anh và Lạc Phong nhất định bắt tôi tới."
"Không bắt anh tới, anh ở trên ở tổng bộ chức quan nhàn tản tiếp tục làm loạn?" Ninh Giác cũng cười: "Thôi đi, bọn tôi nếu không tìm anh, anh qua không bao lâu cũng tự mình tìm tới."
Hoàng Cảnh Du híp híp mắt, "Anh hiện tại nói chuyện làm sao càng ngày càng có phong cách của Lạc Phong rồi?"
"Phải không?" Ninh Giác cười, "Lạc Phong là chính ủy, tôi cả ngày bị hắn túm lấy làm giáo dục tư tưởng, bị nhiễm bệnh đi."
Hoàng Cảnh Du cười lắc đầu, "Buổi sáng ở phòng làm việc anh không nhìn thấy, lúc tôi nói muốn ném Hứa Nguỵ Châu vào phòng tạm giam, mặt hắn đều đen đi. Nếu không phải trước đó ở trước mặt Hứa Nguỵ Châu nói giao cho tôi xử lý, tôi đoán hắn nhất định sẽ vỗ bàn nói "không được, chút sai lầm này nhốt cái gì"."
"Hắn chính là như vậy." Ninh Giác nói: "Liệp Ưng nếu muốn xếp hạng bao che khuyết điểm, hắn nhất định xếp hạng nhất."
"Hiểu." Hoàng Cảnh Du nói: "Nói tới kỳ thực hai chúng ta đều là kẻ đến sau, hắn mới là linh hồn của Liệp Ưng. Sau khi đội trưởng tiền nhiệm hi sinh, toàn bộ dựa vào hắn chống đỡ, không dễ dàng."
"Ừ. Ngày tháng khó khăn nhất qua rồi, sau này chúng ta có thể thay hắn gánh hơn nửa, chỉ gánh hơn nửa. Hắn muốn bao che khuyết điểm thì để hắn bao che đi, chúng ta giữ vững nghiêm khắc là được."
Hoàng Cảnh Du: "Anh chỗ nào nghiêm khắc?"
Ninh Giác cười, "Là không nghiêm khắc bằng cậu, biết Tiểu Châu không phải thật sự bịa đặt, còn để cho người ta ở bên trong chịu khổ."
Hoàng Cảnh Du trầm mặc chốc lát, nhẹ giọng nói: "Cậu ta không giống."
Ninh Giác biết rõ còn cố hỏi: "Chỗ nào không giống?"
"Thông minh, nhận thức cao, có thiên phú, chăm chỉ, biết sai liền sửa." Hoàng Cảnh Du ngữ khí mềm mại, "Nhưng là còn chưa đủ kiên định, quá kích động, lòng hiếu kỳ quá mạnh mẽ, quản không được miệng, còn có chút...... Dính người."
Anh thở dài, "Phải mau sớm sửa, nếu không sau này tới loại chiến trường tôi với anh đều rõ ràng, cậu ta sẽ chịu thiệt."
Ninh Giác tựa hồ muốn nói cái gì, do dự vài giây, cuối cùng không nói ra miệng.
Hứa Ngụy Châu nghe thấy cửa có người nói chuyện, nhưng nội dung nói nghe không rõ ràng.
Cậu cực kỳ khó chịu, cổ họng khô tới sắp cháy, trong nước bọt có mùi vị máu, nuốt vào trong cổ họng, giống như con dao cùn cào qua thịt mềm.
Khó chịu nhất vẫn là thân thể.
Phía sau lưng và cánh tay đau tê rần, eo sau mỏi tới gần như muốn nổ tung, mông và bắp đùi không có tri giác, đầu gối giống như có vô số cái búa nhỏ gõ vào.
Cậu chặt chẽ cắn răng hàm sau, biết rõ vô dụng, vẫn phí công mà lay động ghế sắt.
Người ngoài cửa rời đi, tiếng bước chân càng lúc càng xa. Cậu tư thế quái dị mà nghiêng đầu, khó khăn gặm cắn đầu vai mình.
Răng cơ hồ đụng phải xương cốt, thần kinh ở trong đau nhức run rẩy, ngứa ngáy mới bị lần lượt bức lui.
Cậu cứ như vậy sử dụng phương thức tự hại mình, chịu đựng tới tảng sáng.
Sáng sớm, Hoàng Cảnh Du cầm một bình đồ uống đứng ngoài phòng tạm giam.
Trong khóa cửa truyền đến tiếng vang chói tai, Hứa Ngụy Châu vô lực ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng.
Cửa mở ra, Hoàng Cảnh Du khom lưng tiến vào trong phòng, đứng ở trên mặt đất cách Hứa Ngụy Châu nửa mét.
Hai mắt Hứa Ngụy Châu càng đỏ, hơi nước nhất thời mơ hồ quang cảnh trước mắt.
Một khắc nhìn thấy Hoàng Cảnh Du, đau đớn và ngứa ngáy trên thân thể tất cả đều tiêu tán hầu như không còn, ủy khuất lại giống như thủy triều ở trong cơ thể lan tràn.
Cậu siết nắm đấm trắng bệch, ép buộc mình nhịn xuống nước mắt, ẩm ướt lại nhuộm ướt lông mi, khóe miệng mang theo máu tiết ra một tiếng nức nở ủy khuất.
Hoàng Cảnh Du ôn nhu nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: "Khó chịu sao?"
Cậu cả người run rẩy, cắn răng gật đầu.
Hoàng Cảnh Du lại nói: "Hận tôi sao?"
Cậu mâu quang chợt lóe, một giọt nước mắt rơi xuống.
Trong phòng tạm giam rất an tĩnh, chỉ có tiếng nức nở thật nhỏ.
Hoàng Cảnh Du ngồi xổm trước người cậu, một tay đỡ đầu gối cậu, lặp lại vấn đề vừa rồi, "Hận tôi sao?"
Hứa Ngụy Châu cúi thấp đầu, khó khăn động thân thể, cố gắng dịch về phía trước, hầu kết khổ sở mà lăn lộn.
Trong mắt Hoàng Cảnh Du không có bất kỳ ý tứ trách cứ, "Hận tôi sao?"
Hận!
Làm sao không hận!
Hứa Ngụy Châu run tới lợi hại, nước mắt ào ào rơi xuống, có giọt thậm chí nện trên mu bàn tay Hoàng Cảnh Du.
Cậu ngày thường cũng gây không ít họa, thường xuyên bị Lạc Phong giáo dục, từng bị phạt vác nặng 20 km, từng bị phạt chen chúc chung một phòng cùng với quân khuyển ở sân chó, từng bị phạt quét dọn nhà vệ sinh, thậm chí từng bị phạt dọn phân lợn......
Nhưng cậu chưa từng bị giam, căn bản không biết giam giữ thống khổ hơn chạy 20km nhiều như vậy.
Phòng tạm giam của Liệp Ưng xây nhiều năm, người từng bị giam có thể đếm được trên đầu ngón tay, Lạc Phong không nỡ để cho đội viên của mình tới phòng tạm giam.
Lúc ở phòng làm việc của Lạc Phong, cậu cho rằng Hoàng Cảnh Du là vì che chở cậu, mới để cho cậu tới phòng tạm giam, một đêm chịu đựng mới hiểu được vừa vặn ngược lại!
Hoàng Cảnh Du không đứng chung một chỗ với cậu, Hoàng Cảnh Du mới là người muốn phạt nặng cậu!
Ánh mắt Hoàng Cảnh Du chuyển xuống, rơi vào trên đầu ngón tay run rẩy của cậu, "Tại sao không nói chuyện?"
"Ư......"
Lồng ngực cậu bị đè nén tới chịu không được, rõ ràng chỉ muốn hít thở sâu một hơi, lại thành tiếng rên nhẹ từ trong cổ họng tràn ra.
Cậu nhìn chằm chằm Hoàng Cảnh Du, nghiến răng nghiến lợi, biểu tình dữ tợn, ra khỏi miệng lại là một tiếng thở dốc ủy khuất khiến lòng người đau.
"Không hận." Cậu lông mi run rẩy, thanh âm khàn khàn, "Bởi vì tôi biết...... Ngài, Hoàng đội...... Ngài là vì, tốt cho tôi."
Tất cả hận đều ra từ thân thể, mà cảm kích lại đến từ trái tim đập và linh hồn sạch sẽ.
Hoàng Cảnh Du đứng lên, khom lưng vặn mở bình đồ uống, ôn hòa tỉ mỉ nâng cằm Hứa Ngụy Châu.
Hứa Ngụy Châu nhắm hai mắt, gần như tham lam mà uống nước.
Đó là nước mật ong pha rất nhạt, ngọt nhẹ lạnh ngắt, một ngụm rót xuống, thần kinh đều lung lay vài phần.
Hoàng Cảnh Du vuốt tóc cậu, thấp giọng nói, "Đợi lát nữa muốn đi vệ sinh thì gọi tôi, tôi hôm nay đâu cũng không đi, ở bên ngoài bồi cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro