Just the way you are
"Tôi xin cậu... Tôi còn mẹ già và con nhỏ ở nhà..."
"Tôi cũng chẳng muốn giết cái mạng già của ông làm gì, chỉ thêm bẩn tay tôi"
Chàng trai với thân hình cao to rắn chắc, thân hình che mất ánh sáng của người đàn ông mập mạp đang quỳ rạp dưới đất kia. Cái nhà kho cũ kĩ này chỉ có bốn bức tường to tróc sơn cùng với cánh cửa gỗ nứt nẻ, giọng anh nói dù vừa đủ nghe cho hai người nhưng âm vang lại làm cho to thêm lẫn với sự rùng rợn.
Bỗng anh rút ra một con dao rọc giấy, cận thận đẩy cái phần nhọn của con dao ra ngoài, ngắm nghía nó thú vị
"Nếu ngay từ đầu ông không động chạm đến tổ chức của tôi thì làm gì có kết cục bi thảm như vầy"
Sau đó là một chuỗi âm thanh bi thảm của người đàn ông kia. Bản thân tôi (tác giả) và các bạn chắc cũng thừa biết ông ta đã bị gì và anh chàng kia đã làm gì, thế nên tôi xin phép không kể chi tiết việc này.
Anh để mặc bàn tay trái nhuốm đầy máu, mùi tanh hôi sộc vào mũi nhưng anh vẫn lái chiếc motor ( mô tô) phân khối lớn mà đi. Còn cái xác kia tôi nghĩ có lẽ nó đang bắt đầu phân hủy.
Anh không chạy đến cái tổ chức mà anh nhắc tới, mà lại rẽ sang đường đến ngoại ngô và dừng trước một ngôi nhà nhỏ.
Anh không dùng bàn tay nhuốm máu của mình để gõ cửa, anh không muốn 'người ấy' phải lo lắng cho mình.
"Anh đến rồi à?"
Trong nhà vang ra một giọng nói ngọt ngào, có cả tiếng chạy trên nền nhà. Tôi nghĩ có lẽ 'nhân vật' ấy rất háo hức, nhỉ?
Cửa vừa được mở, anh liền ôm lấy người kia. Đó một cậu trai, nom khá đáng yêu đấy chứ! Mái tóc vàng thật nổi bật.
"Jimin à..."
"Vâng ạ?"
Trong vòng tay anh, Jimin như nhỏ bé đi. Cậu không khó chịu, còn vòng tay ôm ngang hông anh.
"Em... Em không ghê tởm khi có bản trai là kẻ giết người hàng loạt chứ?"
Anh siết cậu chặt hơn, mũi hít hà mũi sữa tắm nhè nhẹ nơi Jimin
Trái ngược với tâm trạng lo lắng của anh, cậu chỉ cười nhẹ, cầm bàn tay dính máu của anh mà áp má mình
"Jungkook à, chỉ cần là anh, mọi thứ em đều có thể chấp nhận"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro