#92
Mình rất muốn cái hố đen vẽ cho mình 1 bức dù biết với lời văn hiện giờ của mình là rất khó : mình bị mắc chứng mất tập trung
Tuổi trẻ của mình ko có đam mê ko có nhiệt huyết theo đuổi những thứ mà mình thích hay dẫu có mình cũng đã quên rồi. Mình là con trưởng nên trước khi học xong cấp 3 bố mẹ đã trải thảm cho cho sự nghiệp của mình rồi. Mình cứ rong chơi và chẳng có chút cố gắng nào trong cuộc sống. Cứ ỷ lại mọi việc tìm mọi lý do để có thể nuôi đc sự lười biếng ham chơi.
Ngành nghề bố mẹ cho mình cũng ko suôn sẻ. Mình bỏ ngang. Chán nản lao vào cần sa và đá. Mình bỏ đc nhưng di chứng còn lại là chứng mất tập trung và ngáo bất thường.
Mình là 1 người đang hối tiếc về tuổi trẻ ko có đam mê. Quá phụ thuộc vào sự an toàn và yên bình ko có nghị lực vươn lên trong cuộc sống. Chán nản và thất vọng với những thứ vuột mất. Dần dần cái hố ấy cứ rộng ra và sâu hơn. Đến khi chuyện tình yêu thất bại. Mình lại có ý thích tự huỷ hoại những thứ xung quanh. Rồi chợt nhận ra những thứ đó vốn dĩ đứng đó rất đẹp. Như cái kiểu tự đào hố chôn mình !
Mình nhận rõ con người mình hiện tại như vậy nhưng ko cách nào tìm ra lối thoát. Mình như đang chạy trên 1 vòng tròn. Mình vẫn cố chạy nhưng ko biết còn được bao lâu. Vẫn cố tìm đường thoát khỏi hố này.
Bạn có thể cười mình với những câu văn trên và ý nghĩa của chúng. Nhưng chứng mất tập trung này làm mình chỉ có thể tốt đến vậy. Dù sao cũng vơi lòng khi có 1 nơi gửi gắm con người mình. Chào bạn !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro