#88
Em nghĩ em có nhiều điều muốn viết, nhưng em ko biết bắt đầu từ đâu.
Đôi khi em nghĩ mình đã sống nửa cuộc đời cho dù em mới đang sống những năm đầu tiên của tuổi 20.
Em nghĩ mình mắc bệnh vô cảm (Anhedonia) - một căn bệnh khiến người bệnh ko thể cảm nhận được sự vui vẻ hay hạnh phúc trong những hoạt động như thể thao, nghe nhạc và thậm chí là sex.
Lần cuối cùng em yêu là 2 năm trước. Sau đó có rung động với vài người, nhưng lí trí em đã ngăn lại, ko thể sự rung động đó tiến xa hơn.
Em hay khóc mà chẳng vì lí do gì.
Em hay cười với những câu chuyện tẻ nhạt.
Em ko muốn nói chuyện với bạn bè.
...
Bằng cách nào đó em nghĩ tâm hồn em đã chết.
Em mất hết cảm xúc với những thứ em đã từng khóc ướt gối vì thương.
Em ko có ước mơ, hoài bão, sở thích hay thú vui đặc biệt.
Em ko biết bằng cách nào em trở nên em bây giờ.
Em rất bình tĩnh khi viết những dòng này. Em dường như đã chấp nhận đường thẳng hiện trên màn hình điện tâm đồ, trái tim em ko còn đập mạnh vì cái gì nữa.
Em đồng cảm với #85 và #84. Đồng cảm sâu sắc.
Trước đây em thích viết. Giờ em ko viết nữa.
Trước đây em nghĩ ít nhất mình có thể viết. Nhưng giờ em phát hiện ra, đến viết mình cũng ko thể nữa rồi.
Vì em đơn giản chỉ là viết ra cảm xúc. Cảm xúc chết rồi, em ko viết được.
Vậy là em chạy trốn. Trốn vào thế giới ảo. Và em trở nên cô độc cả ở cuộc sống thật và cả trong thế giới ảo.
Em nói mình cô độc, dù thức sự em có nhiều bạn. Bạn thật, chứ ko phải bè.
Nhiều người hay tìm đến em và trút bỏ nỗi buồn. Họ hay khóc với em. Em đơn thuần nghĩ học coi trọng em, hoặc ít nhất em có gì đó khiến họ tin tưởng.
Nhưng rồi họ lại bỏ đi và thực sự thì em chẳng là gì.
Em ko có nhan sắc, nhưng em từng nghĩ bản thân đặc biệt. Từng nghĩ.
Em từng ghét làm một con người "bình thường".
Mọi người từng nói em "cá tính".
Nhưng hình như cái "cá tính" đó đã và đang chết lụi ở đâu. Bây giờ em đang trở nên một con người trên cả "bình thường", là tầm thường và vô cảm.
Em đã chống cự, quẫy đạp để dẹp bỏ cái ý nghĩ bản thân "bình thường". Nhưng hình như em đang thua cuộc trong sự vật lộn với bản thân rồi.
Rồi em sẽ là một con người bình thường thôi...
Trước đây, đó là điều em sợ nhất. Trước đây...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro