Thanh xuân này..
Thực ra thanh xuân của mình không cần phải có Dư Hoài hay Giang Thần thì mới trọn vẹn đâu. Bởi vì nó cũng đã là 1 thanh xuân trọn vẹn vì có TFBOYS ở đây rồi...!
Thanh xuân của mình có một Vương Nguyên thật vui vẻ, đáng yêu, đôi khi cũng rất ngốc nữa....
Thanh xuân của mình có một Vương Tuấn Khải luôn tươi cười dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.....
Thanh xuân ấy tràn đầy ánh nắng khi có một Dịch Dương Thiên Tỷ ấm áp và luôn lạc quan..
Thanh xuân ấy thật rực rỡ, sôi động bởi sự xuất hiện của cái tên 6 từ 3 chữ. Khoảnh khắc "TFBOYS" xuất đạo, trở thành những chàng trai "The Fighting Boys" của Tứ Diệp Thảo cứ y hệt như pháo hoa rực rỡ bắn lên không trung đầy sao sáng. Đẹp đến tuyệt vời !
Thanh xuân này cũng thật đẹp, thật thuần khiết khi nhìn thấy Vương Tuấn Khải ở đó, vì Tiểu Bàng Giải mà cất cao tiếng hát, vì những con "Cua nhỏ" cứng đầu mà bàn tay lướt nhẹ phím đàn, mồ hôi rơi đầy phòng tập, tiếng cười khi được gặp gỡ.
Thanh xuân đôi khi cũng thật dễ thương, hài hước và ấm áp như nụ cười của Vương Nguyên.
Thanh xuân đã khiến mình trưởng thành và có trách nhiệm hơn qua sự đĩnh đạc của Dịch Dương Thiên Tỷ. Đồng điếu của cậu ấy, kéo mình qua khỏi vũng lầy của năm tháng đen tối nhất, thắp lên ngọn đuốc sáng cháy nơi con tim mình yếu đuối nhất.
Thanh xuân này, dù 10 năm sau có nhớ lại, vẫn mãi là hình ảnh của cái ôm thắt chặt tình đoàn kết, hình ảnh nơi sân khấu có 1 leader đứng một góc lặng lẽ quan tâm đồng đội và fans mà chẳng muốn nói cho một ai hay biết, cứ thế đứng ngắm nhìn fans rồi lâu lâu lại mỉm cười hạnh phúc, và đẹp nhất là khi nơi góc khuất sân khấu vẫn ngời sáng tình cảm đồng đội mà mọi người hay truyền miệng nhau "bọn họ, là Tam Bào Thai"
Thanh xuân này, trao trọn nỗi nhớ cho Trung Quốc, dành trọn yêu thương cho 3 con người ngốc ngếch đến đáng yêu. Cũng là thanh xuân với những tháng ngày điên cuồng nơi Bắc Kinh, Trùng Khánh, Nam Kinh rực rỡ, cầm những lightstick be bé hòa mình vào nhịp fanchant và cổ vũ reo hò. Dù sau này, 10 năm, 20 năm, đến khi chúng ta không còn nhiệt huyết sục sôi như hiện tại, hãy vẫn nhớ rằng mình từng có 1 thanh xuân đẹp đến thế, hãy nhớ rằng nơi đó vẫn có 1 TFBOYS Vương Tuấn Khải ấm áp, thiện lương luôn cúi đầu 90 độ 1 cách thành kính nhất, hãy nhớ rằng luôn có 1 TFBOYS Dịch Dương Thiên Tỷ đã vì chúng ta mà nỗ lực từng ngày, cũng hãy nhớ rằng có 1 TFBOYS Vương Nguyên ngốc manh, pha trò nhưng lại trưởng thành. Và hãy luôn nhớ những ngày tháng mà chúng ta hò hét, cổ vũ và vote, hãy luôn nhớ rằng Trùng Khánh, Bắc Kinh rực rỡ nơi Trung Hoa hoa lệ, chúng ta đã cùng nhau bước vào huyền thoại. Bởi, khẩu hiệu của riêng chúng ta là mãi mãi bất diệt.
Và cũng hãy nhớ những chàng trai ngốc này đã từng yêu thương chúng ta như thế nào. Để khi có ai hỏi, có thể mỉm cười mà nói rằng " Cả thanh xuân này em dành trọn vẹn để yêu thương TFBOYS - 1 tình yêu ngây ngốc, đau đớn nhưng chưa bao giờ là sai..."
Thanh xuân này chỉ cần như vậy, là không còn gì để hối tiếc....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro