the bad
Bên trong em chẳng thể nào tốt đẹp được, bởi nó mục rỗng ròi bọ. Trái tim em, cảm giác như đang bị ăn mòn, bị gặm nhấm từng chút từng chút một, bởi cái gì? Ròi bọ!? Không đâu mùi vị nó chẳng xứng với mùi vị của chúng! Vậy là cái gì nhỉ? Em không biết, cũng chẳng muốn biết nữa, làm gì có ai cho em biết đâu, chẳng có ai để cho em hỏi cả bởi em là một thứ tồi tệ nên chẳng ai muốn đến gần, nếu như có chắc là đã bỏ đi vì cái mùi thối rữa của em rồi. Thật buồn nhưng em ổn. Thứ thối rữa như em vốn không nên tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro